Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
-
Chương 177: Muốn gặp mặt
Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn cô, vừa rồi anh chỉ nói đùa, vậy mà cô lại tưởng thật rồi làm theo, suy nghĩ của phụ nữ thật giống như trong truyền thuyết, chẳng khác gì lòng đại dương, khiến cho anh hoàn toàn đoán không ra.
Âu Tiểu Thiển bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên cau mày hung dữ nói, “Còn đứng đó làm gì? Không mau đi làm?”
“Hả? Ừ… Anh đi ngay đây!” Hàn Đông Liệt hoàn hồn, có chút lúng túng ngồi vào trong xe.
Âu Tiểu Thiển nhìn theo chiếc xe, sau đó đột nhiên tựa đầu sang phải, nhìn hàng cây ven đường.
Mới vừa rồi cô cảm giác có người đang theo dõi mình, không, không đúng, phải nói từ khi về Đài Loan cô vẫn có cảm giác này. Đây là ảo giác? Hay Hàn Đông Liệt cho người theo dõi, sợ cô chạy trốn sao? Hoặc là… Three?
Cô nghĩ đến đây, liền vội vàng chạy hướng bên kia đường, sau đó nhìn tứ phía, tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
“Three, là anh sao? Là anh đúng không? Nếu anh đến đây gặp em, em có lời muốn nói với anh… Three… Three” Cô gọi to, nhưng xung quanh yên tĩnh không có bóng người.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là ảo giác?
Âu Tiểu Thiển mang tâm trạng nặng nề trở về biệt thự nhà họ Hàn, sau đó ở trong phòng một mình, không ngừng hồi tưởng chuyện xảy ra gần đây, Three đột nhiên biến mất, cô cùng Hàn Đông Liệt trở về nước, cô mở lòng đón nhận tình yêu của anh, cô có thể sống những tháng ngày hạnh phúc, vậy lòng cô vẫn còn hỗn loạn?
Cảm giác như có sắp có chuyện phát sinh.
“Cốc cốc cốc!” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Âu Tiểu Thiển giật mình.
“Ai đó?” Cô lớn tiếng hỏi.
“Là bác, Thư Nhã!” Bên ngoài truyền vào giọng nói của Lê Thư Nhã.
Ra là bác gái! Âu Tiểu Thiển đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra, cười gọi một tiếng, “Bác gái!”
“Ừm!” Lê Thư Nhã gật đầu đi vào phòng.
Hai người ngồi trên giường, Âu Tiểu Thiển không khỏi có chút lúng túng. Nhớ lại bốn năm trước bà đối với mình nhân từ, trong lòng liền sinh ra cảm giác áy náy. Mà Lê Thư Nhã lại cười cầm lấy tay cô, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay nói, “Tiểu Thiển, sau này Đông Liệt nhà bác nhờ con chăm sóc, có thể không?”
Âu Tiểu Thiển nghe ba chữ “có thể không”, cũng biết, bà muốn nhờ cậy mình.
Không có cách nào cự tuyệt một người mẹ hiền lành như vậy, cô gật đầu trả lời, “Dạ được!”
Lê Thư Nhã cười đầy cảm kích, sau đó hai mắt vẫn nhìn Âu Tiểu Thiển, rất lâu sau mới nói, “Tiểu Thiển, thật ra bác tới tìm con, là có chuyện muốn nói với con!”
“Chuyện gì ạ?” Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn bà.
Lê Thư Nhã hơi cúi đầu, chần chừ nói, “Thật ra thì… bác trai… muốn gặp mặt cháu!”
Âu Tiểu Thiển đột nhiên cả kinh. Hàn Nguyên muốn gặp cô? Tại sao? Người đàn ông hại cả gia đình cô sao lại muốn gặp mặt.
Âu Tiểu Thiển bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên cau mày hung dữ nói, “Còn đứng đó làm gì? Không mau đi làm?”
“Hả? Ừ… Anh đi ngay đây!” Hàn Đông Liệt hoàn hồn, có chút lúng túng ngồi vào trong xe.
Âu Tiểu Thiển nhìn theo chiếc xe, sau đó đột nhiên tựa đầu sang phải, nhìn hàng cây ven đường.
Mới vừa rồi cô cảm giác có người đang theo dõi mình, không, không đúng, phải nói từ khi về Đài Loan cô vẫn có cảm giác này. Đây là ảo giác? Hay Hàn Đông Liệt cho người theo dõi, sợ cô chạy trốn sao? Hoặc là… Three?
Cô nghĩ đến đây, liền vội vàng chạy hướng bên kia đường, sau đó nhìn tứ phía, tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
“Three, là anh sao? Là anh đúng không? Nếu anh đến đây gặp em, em có lời muốn nói với anh… Three… Three” Cô gọi to, nhưng xung quanh yên tĩnh không có bóng người.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là ảo giác?
Âu Tiểu Thiển mang tâm trạng nặng nề trở về biệt thự nhà họ Hàn, sau đó ở trong phòng một mình, không ngừng hồi tưởng chuyện xảy ra gần đây, Three đột nhiên biến mất, cô cùng Hàn Đông Liệt trở về nước, cô mở lòng đón nhận tình yêu của anh, cô có thể sống những tháng ngày hạnh phúc, vậy lòng cô vẫn còn hỗn loạn?
Cảm giác như có sắp có chuyện phát sinh.
“Cốc cốc cốc!” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Âu Tiểu Thiển giật mình.
“Ai đó?” Cô lớn tiếng hỏi.
“Là bác, Thư Nhã!” Bên ngoài truyền vào giọng nói của Lê Thư Nhã.
Ra là bác gái! Âu Tiểu Thiển đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra, cười gọi một tiếng, “Bác gái!”
“Ừm!” Lê Thư Nhã gật đầu đi vào phòng.
Hai người ngồi trên giường, Âu Tiểu Thiển không khỏi có chút lúng túng. Nhớ lại bốn năm trước bà đối với mình nhân từ, trong lòng liền sinh ra cảm giác áy náy. Mà Lê Thư Nhã lại cười cầm lấy tay cô, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay nói, “Tiểu Thiển, sau này Đông Liệt nhà bác nhờ con chăm sóc, có thể không?”
Âu Tiểu Thiển nghe ba chữ “có thể không”, cũng biết, bà muốn nhờ cậy mình.
Không có cách nào cự tuyệt một người mẹ hiền lành như vậy, cô gật đầu trả lời, “Dạ được!”
Lê Thư Nhã cười đầy cảm kích, sau đó hai mắt vẫn nhìn Âu Tiểu Thiển, rất lâu sau mới nói, “Tiểu Thiển, thật ra bác tới tìm con, là có chuyện muốn nói với con!”
“Chuyện gì ạ?” Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn bà.
Lê Thư Nhã hơi cúi đầu, chần chừ nói, “Thật ra thì… bác trai… muốn gặp mặt cháu!”
Âu Tiểu Thiển đột nhiên cả kinh. Hàn Nguyên muốn gặp cô? Tại sao? Người đàn ông hại cả gia đình cô sao lại muốn gặp mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook