Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
-
Chương 981
Đối với tất cả những chuyện này, Diệp Kinh Đường căn bản không hề có bất cứ phòng bị nào.
Lúc đầu anh ta mới biết được không thể khinh thường sự tồn tại của người bên người Khương Thích, ban đầu thoạt nhìn bọn họ đối với những người binh thường không có khác biệt, nhưng là không ngờ…
Con nhà giàu có tổ chức bữa tiệc âm nhạc điện tử trên du thuyền trong miệng Lam Minh thực ra là đồng nghiệp của Khương Thích
Khương Thích nhìn chắm chằm Diệp Khinh Đường đầy hoài nghi, cô ta vẫn không dám tin vào mắt mình, dù sao thì trước kia Diệp Kinh Đường cũng từng phớt lờ hay chế giễu cô ta, chưa bao giờ trực tiếp đi về phía cô ta giống như lần này, như thể.
Như thể thứ anh ta muốn tìm duy nhất chỉ có mình cô. Khương Thích nói: “Anh tới đây rốt cuộc muốn làm gì? Vẻ mặt đáng sợ như vậy, dọa tôi cùng với những người khác sợ như vậy
Lục Khủng Long vẫn đang kéo cái đuôi khủng long to lớn phía sau, mặc một bộ đồ ngủ khủng long màu xanh lá cây, đi trong đám đông như thế này, vừa nhìn thấy Diệp Kinh Đường liên chạy tới chào hỏi: “Này, anh Đường sao lại đến đây?”
Diệp Kinh Đường nhìn trái nhìn phải, nhưng anh ta không hề nhận ra nhà họ Long lại có thể giàu có như vậy.
Thật đúng là giấu kín không để lộ ra ngoài. Bộ dáng như không biết gì: “Không phải. Như thế nào còn mang theo bộ đội đặc chủng tới đây? Chúng tôi ở trên du thuyền cũng không làm chuyện gì trái pháp luật.”
Diệp Kinh Đường lùi về sau hai bước: “Không, là tôi hiểu lầm.”
Lục Khủng Long ngây ngan cá người, liếc mắt nhìn Khương Thích một cái: “Là tới đây tìm cô dúng không?”
Khương Thích có chút xấu hổ: “Nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Ồ, con người mà, lúc nào cũng phải có quá khứ, kia có phải bạn trai cũ của cô không? Chúng tôi cũng không có quan hệ gì.”
Lục Khủng Long đứng ở bên cạnh Khương Thích, thành thật nói: “Cậu Đường, cậu tới đây có tình huống gì đặc biệt không?”
“Tôi..”
Diệp Kinh Đường thở phào nhẹ nhõm trước khi để bản thân thoát khỏi cái bóng do ba chữ của bạn trai cũ gây ra trong miệng của Lục Khủng Long lúc nãy, rồi nói: “Về chuyện của Đường Thi và Bạc Dạ, có chút việc cần anh giúp.”
Tiểu Nguyệt Lượng và Phương Phương cũng trợn to hai mắt, cùng với Khương Thích xông lên: “Bọn họ xảy ra chuyện gi?” Bên người Lam Minh vẫn còn dẫn theo bộ đội đặc chủng, cho nên thật ra bọn họ không phải đến để tìm Khương Thích, hay là không có cách nào nên mới phải làm theo cách này?
Khương Thích lập tức nói: “Vào trong phòng nói đi. Khủng Long, hoạt động nơi này của anh đều tiến hành như bình thường, đừng để khách đến chơi phát hiện có chuyện gì khác thường, đừng lôi người ta xuống nước.”
Lục Khủng Long sững sờ nhìn Khương Thích: “Trông cô giống như… thư ký điều hành hay đại loại như thế này.” Vẻ mặt của Khương Thích và Diệp Kinh Đường đều thay đổi.
Khương Thích cảm thấy rằng sau khi rời khỏi Diệp Kinh Đường lâu như vậy, lẽ ra cô ta nên học cách đối xử bình thường với anh ta. Suy cho cùng, yêu ngược lại là không quan tâm, không phải ghét bỏ.
Có lúc hận một người liên không hận nối nữa, tiếp theo liền cảm thấy không sao cả, ở trong lòng cô ta có tồn tại hay không cũng giống nhau. Chính vì vậy mà cho tới bây giờ Khương Thích mới có thể kiềm chế bản thân, cũng không xoay người bỏ chạy, không hề xúc động.
Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Lục Khủng Long: “Anh kêu ông Vương ra ngoài kiểm tra tình hình, sau đó chúng ta sẽ vào trong bàn chuyện. Đừng để bạn anh tới gần phòng chúng tôi, Lam Minh, đơn vị đặc công của anh tạm thời ở lại, nếu không người khác sẽ cảm thấy nghi ngờ, cũng sẽ khiến cho tôi cảm thấy hoảng sợ”
Cô ta đều làm tốt những điều bản thân lo lắng vô cùng khéo léo.
Cảm giác nghẹn trong cổ họng Diệp Kinh Đường lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không thấy bộ dáng Khương Thích nghiêm nghị mạnh mẽ như vậy, vài câu nói liền khiến anh ta như chìm vào vực sâu của ký ức.
Lúc đầu anh ta mới biết được không thể khinh thường sự tồn tại của người bên người Khương Thích, ban đầu thoạt nhìn bọn họ đối với những người binh thường không có khác biệt, nhưng là không ngờ…
Con nhà giàu có tổ chức bữa tiệc âm nhạc điện tử trên du thuyền trong miệng Lam Minh thực ra là đồng nghiệp của Khương Thích
Khương Thích nhìn chắm chằm Diệp Khinh Đường đầy hoài nghi, cô ta vẫn không dám tin vào mắt mình, dù sao thì trước kia Diệp Kinh Đường cũng từng phớt lờ hay chế giễu cô ta, chưa bao giờ trực tiếp đi về phía cô ta giống như lần này, như thể.
Như thể thứ anh ta muốn tìm duy nhất chỉ có mình cô. Khương Thích nói: “Anh tới đây rốt cuộc muốn làm gì? Vẻ mặt đáng sợ như vậy, dọa tôi cùng với những người khác sợ như vậy
Lục Khủng Long vẫn đang kéo cái đuôi khủng long to lớn phía sau, mặc một bộ đồ ngủ khủng long màu xanh lá cây, đi trong đám đông như thế này, vừa nhìn thấy Diệp Kinh Đường liên chạy tới chào hỏi: “Này, anh Đường sao lại đến đây?”
Diệp Kinh Đường nhìn trái nhìn phải, nhưng anh ta không hề nhận ra nhà họ Long lại có thể giàu có như vậy.
Thật đúng là giấu kín không để lộ ra ngoài. Bộ dáng như không biết gì: “Không phải. Như thế nào còn mang theo bộ đội đặc chủng tới đây? Chúng tôi ở trên du thuyền cũng không làm chuyện gì trái pháp luật.”
Diệp Kinh Đường lùi về sau hai bước: “Không, là tôi hiểu lầm.”
Lục Khủng Long ngây ngan cá người, liếc mắt nhìn Khương Thích một cái: “Là tới đây tìm cô dúng không?”
Khương Thích có chút xấu hổ: “Nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Ồ, con người mà, lúc nào cũng phải có quá khứ, kia có phải bạn trai cũ của cô không? Chúng tôi cũng không có quan hệ gì.”
Lục Khủng Long đứng ở bên cạnh Khương Thích, thành thật nói: “Cậu Đường, cậu tới đây có tình huống gì đặc biệt không?”
“Tôi..”
Diệp Kinh Đường thở phào nhẹ nhõm trước khi để bản thân thoát khỏi cái bóng do ba chữ của bạn trai cũ gây ra trong miệng của Lục Khủng Long lúc nãy, rồi nói: “Về chuyện của Đường Thi và Bạc Dạ, có chút việc cần anh giúp.”
Tiểu Nguyệt Lượng và Phương Phương cũng trợn to hai mắt, cùng với Khương Thích xông lên: “Bọn họ xảy ra chuyện gi?” Bên người Lam Minh vẫn còn dẫn theo bộ đội đặc chủng, cho nên thật ra bọn họ không phải đến để tìm Khương Thích, hay là không có cách nào nên mới phải làm theo cách này?
Khương Thích lập tức nói: “Vào trong phòng nói đi. Khủng Long, hoạt động nơi này của anh đều tiến hành như bình thường, đừng để khách đến chơi phát hiện có chuyện gì khác thường, đừng lôi người ta xuống nước.”
Lục Khủng Long sững sờ nhìn Khương Thích: “Trông cô giống như… thư ký điều hành hay đại loại như thế này.” Vẻ mặt của Khương Thích và Diệp Kinh Đường đều thay đổi.
Khương Thích cảm thấy rằng sau khi rời khỏi Diệp Kinh Đường lâu như vậy, lẽ ra cô ta nên học cách đối xử bình thường với anh ta. Suy cho cùng, yêu ngược lại là không quan tâm, không phải ghét bỏ.
Có lúc hận một người liên không hận nối nữa, tiếp theo liền cảm thấy không sao cả, ở trong lòng cô ta có tồn tại hay không cũng giống nhau. Chính vì vậy mà cho tới bây giờ Khương Thích mới có thể kiềm chế bản thân, cũng không xoay người bỏ chạy, không hề xúc động.
Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Lục Khủng Long: “Anh kêu ông Vương ra ngoài kiểm tra tình hình, sau đó chúng ta sẽ vào trong bàn chuyện. Đừng để bạn anh tới gần phòng chúng tôi, Lam Minh, đơn vị đặc công của anh tạm thời ở lại, nếu không người khác sẽ cảm thấy nghi ngờ, cũng sẽ khiến cho tôi cảm thấy hoảng sợ”
Cô ta đều làm tốt những điều bản thân lo lắng vô cùng khéo léo.
Cảm giác nghẹn trong cổ họng Diệp Kinh Đường lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không thấy bộ dáng Khương Thích nghiêm nghị mạnh mẽ như vậy, vài câu nói liền khiến anh ta như chìm vào vực sâu của ký ức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook