Vì vậy,… nếu một ngày, một Bạc Dạ đã hoàn toàn thay đổi vì họ biến mất…

Đường Duy hít vào một ngụm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cậu đã nhiều lần nói với Bạc Dạ rằng cậu hy vọng rằng Bạc Dạ sẽ sống tốt. Nhưng càng nhìn thấy sự hăm hở của Bạc Dạ, Đường Duy càng có ảo giác rằng Bạc Dạ chỉ đang tiêu hao phần sinh mạng đã chẳng còn sót lại.

Cậu lặng lẽ bước theo bước chân của ba mình, bóng lưng của hai người cùng kéo dài, cả hai đều im lặng, thời gian dường như ngưng đọng.

Sau này, Đường Duy nhiều lần nghĩ, nếu thời gian có thể trôi qua chậm hơn, cậu có thể nắm tay Bạc Dạ chặt thêm một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Sakuragawa đến Luân Đôn vào ngày hôm sau, sau khi Sakahara Kurosawa gửi địa chỉ khách sạn nơi họ đang ở cho ba cậu, nửa giờ sau cửa khách sạn có tiếng động, hai cậu bé cùng nhau ra mở cửa. Nhìn thấy Sakuragawa đang đứng ở cửa thì giật nảy mình.

Sakuragawa thực sự là một người rất uy nghiêm, làn da màu đồng, lông mày rậm và đôi mắt to, thoạt nhìn đặc biệt nam tính, không giống như người đàn ông Nhật Bản truyền thống, anh ta khá dạn dĩ, nghĩ đến chắc là do luôn đến phòng tập võ thuật nên mới có loại hào quang này.

Đường Duy vô thức liếc nhìn anh ta rồi nhỏ giọng chào hỏi: “Xin chào, Chú Sakuragawa.” “Xin chào, lần đầu gặp mặt, đã làm phiền rồi.”

Sakuragawa là một người rất có lễ nghĩa, ngay cả khi đối mặt với một đứa trẻ như Đường Duy, anh ta vẫn hơi củi đầu để thể hiện sự tôn trọng, không hề coi thường cậu vì tuổi còn nhỏ.

Bạc Dạ đặt máy tính bước ra ngoài, đeo một cặp kính, vừa nhìn thấy Sakuragawa thì lập tức đưa tay ra: “Không tiếp đón từ xa, ngài Sakuragawa.” “Cậu Bạc Dạ.”. Truyện Light Novel

Sakuragawa bắt tay Bạc Dạ: “Cảm ơn rất nhiều vì đã chăm sóc con trai tôi suốt những ngày này. Xin lỗi vì những rắc rối mà nó đã gây ra..” “Chuyện nhỏ thôi, Ngài Sakuragawa.”

Bạc Dạ dẫn anh ta ngồi xuống chiếc số pha gỗ gụ trong phòng khách, sau đó Đường Duy ngoan ngoãn đi tới rót trà cho họ, Sakahara Kurosawa ngồi bên cạnh nghiền mạt trà, tư thái hệt như một công tử nhà thế gia, còn nhỏ tuổi nhưng khí độ bất phàm.

Sakuragawa nói: “Tốt hơn hết vẫn nên nói tóm tắt mọi chuyện. Tôi muốn biết con trai tôi và con anh đã gặp vấn đề gì vào thời điểm đó, và tổ tiết mục đã giấu chúng ta những chuyện gì.” Bạc Dạ kể cho Sakuragawa tất cả mọi chuyện kể từ khi họ bị Lâm Hiểu Thần bắt lên gác xép, Sakuragawa nghe xong đã run lên bần bật, không kìm được tức giận.

Nếu không có Bạc Dạ ở đây, hẳn là bây giờ anh ta đã có thể lật tung cái bàn trà nhỏ, đạp thành bột mịn, dù sao anh ta cũng tập võ hàng năm. “Tôi cần mau chóng nói cho thật rõ ràng với Vinh Nam!”

Sakuragawa nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc ký hợp đồng anh ta không kiểm tra nhân viên nội bộ sao?”

Bạc Dạ vừa thấy có hy vọng, liền tiếp tục hỏi: “Vinh Nam ngay từ đầu đã đến tìm anh sao? Anh ta nói gì?” “Anh ấy đại diện cho nội bộ chính phủ bên trên.”

Sakuragawa không ngần ngại: “Vinh Nam là người trong Nhà nước, kiểm soát một mạng lưới thông tin rộng lớn.”

Quả nhiên! Suy đoán của bọn họ là đúng, thân phận của Vinh Nam chính là ở trong chính phủ! Xem ra cũng chỉ những người có địa vị này mới có thể làm được những chuyện này. Hẳn là cũng tương tự với đặc công của Cục Tình báo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương