Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
-
Chương 595
Tiếng của Bạc Dạ khiến cho Đường Thi kinh ngạc, khi cô lấy lại tinh thần thì Bạc Dạ đã rất nhanh đi đến trước mặt cô rồi, động tác nhanh đến nỗi như người mấy tiếng trước phải nằm truyền nước không phải là anh.
Đường Thi kinh ngạc với tốc độ hồi phục của Bạc Dạ, cảm thấy nỗi ám ảnh trước kia lại ập đến, Bạc Dạ cậy sức lực mạnh, khống chế động tác của cô.
Đường Thi hét lên một tiếng: “Đợi một chút Bạc Dạ, có phải anh…”
“Có phải em cảm thấy tôi rất phiền hay không?”
Bạc Dạ trực tiếp cướp lời của Đường Thi, đỏ mắt hỏi một câu: “Đường Thi, bởi vì tôi đã từng tổn thương em, vì thế bây giờ tôi chỉ có thể để em tổn thương tôi, đúng không?”
Đường Thi lắc đầu, suýt nữa nói không lên lời, Bạc Dạ của bây giờ giống như trước kia không kiêng nể gì cả mà tổn thương cô, nhưng lại có chút không giống. Bởi vì rõ ràng động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm cô bị đau vậy.
Anh dùng hết lý trí để kiềm chế không để bản thân tổn thương Đường Thi, nhưng mà cảm xúc bạo phát, khi Bạc Dạ bị ép đến bước đường cùng, anh có thể vì Đường Thi và Đường Duy mà ba lần bảy lượt đến mạng mình cũng không cần, nhưng mà trong mắt của họ, kiểu đánh đổi như này lại là gánh nặng và phiền toái.
Họ chỉ muốn cao chạy xa bay, chỉ muốn cách bản thân anh càng xa càng tốt, anh ở trong lòng họ vẫn là bộ dáng hung ác đáng sợ, cho dù anh nhún nhường hay thay đổi như nào thì cũng không thể nào khiến cho trái tim như sắt đá của hai mẹ con họ nóng lên!
Đường Thi thở dốc, Bạc Dạ đỏ mắt nhìn cô: “Đường Thi, tôi không biết kiếp này tôi đã tạo ra cái nghiệp gì, tôi đã phụ em, tội này tôi nhận! Cùng lắm thì cái mạng này của tôi cho em là được, nhưng mà em có thể đừng dùng thái độ lúc thì ấm áp, lúc thì lạnh nhạt như vậy đối với tôi được không?”
Giọng của Bạc Dạ khi nói đến câu cuối cùng còn hơi run. “Tôi mất trí nhớ, tôi không lừa em, cũng không giả VỜ, cũng có thể vào một ngày nào đó tôi sẽ nhớ lại, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ càng tự trách mình hơn. Đường Thi, em muốn tôi cút, chỉ cần một câu, tôi sẽ lập tức thu dọn sạch sẽ cút đi thật xa, đến chết cũng không làm bẩn mắt em! Nếu em không muốn tha thứ cho tôi, tại sao lại cho tôi hy vọng mỗi khi tôi cảm thấy hết sạch hy vọng chứ, có phải em cảm thấy bản thân rất khuấy khỏa hay không? Có phải thấy tôi bây giờ bị em ép đến bước đường này giống như là đã trả được mối thù đại hận rồi hay không?”
Những lời Bạc Dạ nói khiến cho tim Đường Thi cảm thấy rất đau, phụ nữ chính là trong ngoài bất nhất: “Anh giả người vô tội làm gì, mấy năm trước tôi đã từng nói, những gì anh nợ tôi anh trả không nổi, anh có tư cách gì mà khóc than!”
“Tôi không có tư cách!” Bạc Dạ như người tâm thần hét lên: “Tôi không có tư cách khóc than, nhưng em đối xử với tôi như vậy rất vui sao? Em dứt khoát không được sao, muốn tôi cút, hay là muốn tôi từ từ bồi thường em để cho em yên lòng, em nhìn bộ dạng bây giờ của tôi, ngày ngày đều vì em, mang theo cái mạng này, tôi thật sự rất đau khổ. Em biết không? Tôi thật sự rất đau khổ.”
Yết hầu của Bạc Dạ run run, Đương Thi bị những lời này của Bạc Dạ dồn ép đến rơi nước mắt. Thật là sảng khoái, đã bao lâu rồi chưa có cảm xúc như này?
Trái tim của cô đang đập dữ dội, dùng lực đẩy Bạc Dạ ra: “Đúng vậy, tôi nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, trong lòng cảm thấy rất vui! Mối thù phải báo? Từ này anh dùng không sai, tôi thực sự cảm thấy rất sảng khoái, Bạc Dạ anh cũng có ngày đau khổ như hôm nay, đều là do anh đáng đời!”
Đều là do anh đáng đời!
Sắc mặt Bạc Da ngay lập tức trở nên trắng bệch, sau đó anh không hề do dự, trực tiếp đi lên phía trước nắm chặt lấy bả vai Đường Thi, biểu cảm không đứng đẳng ban đầu của anh bây giờ đã trở thành biểu cảm phẫn nộ, dùng lực bóp chặt cổ Đường Thi: “Chúng ta cùng chết đi, Đường Thi, vậy chúng ta đều không làm người nữa, được không?!”
Đường Thi kinh ngạc với tốc độ hồi phục của Bạc Dạ, cảm thấy nỗi ám ảnh trước kia lại ập đến, Bạc Dạ cậy sức lực mạnh, khống chế động tác của cô.
Đường Thi hét lên một tiếng: “Đợi một chút Bạc Dạ, có phải anh…”
“Có phải em cảm thấy tôi rất phiền hay không?”
Bạc Dạ trực tiếp cướp lời của Đường Thi, đỏ mắt hỏi một câu: “Đường Thi, bởi vì tôi đã từng tổn thương em, vì thế bây giờ tôi chỉ có thể để em tổn thương tôi, đúng không?”
Đường Thi lắc đầu, suýt nữa nói không lên lời, Bạc Dạ của bây giờ giống như trước kia không kiêng nể gì cả mà tổn thương cô, nhưng lại có chút không giống. Bởi vì rõ ràng động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm cô bị đau vậy.
Anh dùng hết lý trí để kiềm chế không để bản thân tổn thương Đường Thi, nhưng mà cảm xúc bạo phát, khi Bạc Dạ bị ép đến bước đường cùng, anh có thể vì Đường Thi và Đường Duy mà ba lần bảy lượt đến mạng mình cũng không cần, nhưng mà trong mắt của họ, kiểu đánh đổi như này lại là gánh nặng và phiền toái.
Họ chỉ muốn cao chạy xa bay, chỉ muốn cách bản thân anh càng xa càng tốt, anh ở trong lòng họ vẫn là bộ dáng hung ác đáng sợ, cho dù anh nhún nhường hay thay đổi như nào thì cũng không thể nào khiến cho trái tim như sắt đá của hai mẹ con họ nóng lên!
Đường Thi thở dốc, Bạc Dạ đỏ mắt nhìn cô: “Đường Thi, tôi không biết kiếp này tôi đã tạo ra cái nghiệp gì, tôi đã phụ em, tội này tôi nhận! Cùng lắm thì cái mạng này của tôi cho em là được, nhưng mà em có thể đừng dùng thái độ lúc thì ấm áp, lúc thì lạnh nhạt như vậy đối với tôi được không?”
Giọng của Bạc Dạ khi nói đến câu cuối cùng còn hơi run. “Tôi mất trí nhớ, tôi không lừa em, cũng không giả VỜ, cũng có thể vào một ngày nào đó tôi sẽ nhớ lại, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ càng tự trách mình hơn. Đường Thi, em muốn tôi cút, chỉ cần một câu, tôi sẽ lập tức thu dọn sạch sẽ cút đi thật xa, đến chết cũng không làm bẩn mắt em! Nếu em không muốn tha thứ cho tôi, tại sao lại cho tôi hy vọng mỗi khi tôi cảm thấy hết sạch hy vọng chứ, có phải em cảm thấy bản thân rất khuấy khỏa hay không? Có phải thấy tôi bây giờ bị em ép đến bước đường này giống như là đã trả được mối thù đại hận rồi hay không?”
Những lời Bạc Dạ nói khiến cho tim Đường Thi cảm thấy rất đau, phụ nữ chính là trong ngoài bất nhất: “Anh giả người vô tội làm gì, mấy năm trước tôi đã từng nói, những gì anh nợ tôi anh trả không nổi, anh có tư cách gì mà khóc than!”
“Tôi không có tư cách!” Bạc Dạ như người tâm thần hét lên: “Tôi không có tư cách khóc than, nhưng em đối xử với tôi như vậy rất vui sao? Em dứt khoát không được sao, muốn tôi cút, hay là muốn tôi từ từ bồi thường em để cho em yên lòng, em nhìn bộ dạng bây giờ của tôi, ngày ngày đều vì em, mang theo cái mạng này, tôi thật sự rất đau khổ. Em biết không? Tôi thật sự rất đau khổ.”
Yết hầu của Bạc Dạ run run, Đương Thi bị những lời này của Bạc Dạ dồn ép đến rơi nước mắt. Thật là sảng khoái, đã bao lâu rồi chưa có cảm xúc như này?
Trái tim của cô đang đập dữ dội, dùng lực đẩy Bạc Dạ ra: “Đúng vậy, tôi nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, trong lòng cảm thấy rất vui! Mối thù phải báo? Từ này anh dùng không sai, tôi thực sự cảm thấy rất sảng khoái, Bạc Dạ anh cũng có ngày đau khổ như hôm nay, đều là do anh đáng đời!”
Đều là do anh đáng đời!
Sắc mặt Bạc Da ngay lập tức trở nên trắng bệch, sau đó anh không hề do dự, trực tiếp đi lên phía trước nắm chặt lấy bả vai Đường Thi, biểu cảm không đứng đẳng ban đầu của anh bây giờ đã trở thành biểu cảm phẫn nộ, dùng lực bóp chặt cổ Đường Thi: “Chúng ta cùng chết đi, Đường Thi, vậy chúng ta đều không làm người nữa, được không?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook