Tất cả mọi người đều bị sự đảo ngược xảy ra bất ngờ này làm cho chấn động.

Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng Bạc Dạ sẽ chủ động đứng ra, ở nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, hành vi của anh rất quả quyết… là một loại tự hủy hoại bản thân mình.

Nhưng Bạc Dạ quả thực đã làm như vậy.

Sau khi tắt ti vi, tiếng nghẹn ngào của Đường Thi ngừng lại, người phụ nữ nhìn chằm chằm lên vách tường đến ngẩn người.

Khương Thích cảm thấy đau lòng vì cô, liền ở bên cạnh an ủi cô: “Đừng đau lòng, đừng quá coi trọng chuyện này. Đây đều là những gì anh ta nợ cậu.”

Đường Thi lẩm bẩm nói: “Tội danh hiện tại của tớ, rốt cuộc cũng đã được rửa sạch rồi, đúng không?”

Khương Thích nắm lấy tay của cô: “Đúng vậy, hai người chúng ta đều thật sự tự do rồi. Đường Thi, chúc mừng cậu, thoát khỏi từ trong cái bóng của quá khứ, cũng sẽ không có người nào dám chỉ vào cậu mà nói cậu là kẻ giết người nữa”

Những ngày tháng trước đây bị người ta chọc vào xương sống mắng chửi là một kẻ giết người, cuối cùng cũng có ngày đón nhận được ánh sáng.

Trong đêm đó Đường Thi ngủ đã nằm mơ, mơ thấy một đôi mắt đen nhánh như đêm tối.

Cô chạy băng băng trên một hành lang dài không nhìn thấy điểm cuối, sau đó đi mãi đến phía xa cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng, cô không quan tâm tất cả, ngay tức khắc chui vào lối ra đó, có một giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng cô truyền đến, giống như một cơn ác mộng, cứ lặp đi lặp lại bên tai cô.

Anh ta nói, Đường Thi, Đường Thi. Một đời người dài như vậy, thời gian còn lại, xin em hãy sống thật tốt.

Có người ở phía sau lưng cô đẩy mạnh, cô từ trong lối ra nhảy ra, ngay lúc đó cô như được tái sinh lại một lần nữa, Đường Thi đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy một vầng ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Cô ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Đường Thi sững sờ vài giây, có một loại ảo giác không chân thật, cô cầm lấy điện thoại, liếc nhìn ngày tháng, quả là mới đây, đêm giao thừa rất nhanh sắp đến rồi.

Cô bấm vào ứng dụng tin tức, tin tức ùn ùn kéo đến đều là về việc Bạc Dạ tham gia buổi họp báo của ký giả, thông báo rất nhiều việc, với nhiều tiêu đề khác nhau.

Đường Thi liếc mắt vài cái, thở ra một luồng khí lạnh, để điện thoại về lại chỗ cũ, Khi cô thức dậy, đúng lúc Khương Thích ở bên cạnh cũng tỉnh giấc, khi nhìn thấy Đường Thi, thân thiện mà chào hỏi cô một câu: “Ồ, sớm vậy?”

Đường Thi nở nụ cười: “Hôm qua chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, cảm thấy hơi mệt.”

“Tớ gần đây được Hàn Nhượng chăm sóc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hết sức bình thường, rượu bia đều không uống, cũng không đi nhảy nữa, tất cả quán bar hay hộp đêm, cửa cũng không có bước vào, trông giống như một học sinh trung học thuần khiết chỉ yêu thích việc học.”

Khương Thích ngồi trên ghế, trên tay cầm món salad vừa lấy ra từ tủ lạnh mà Hàn Nhượng đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua cho vào.

Đường Thi tấm tắc xúc động: “Thật là tốt, ít nhất cũng giống một người bình thường rồi.”

Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh Khương Thích, cắn một miếng rau salad”Hàn Nhượng đối với cậu tốt như vậy, cậu không thử suy xét anh ấy xem thế nào?”

“Ồ, cậu đây là đã giải quyết xong ân oán tình thù của mình, nên chuyển qua làm khổ tớ phải không?” Khương Thích nói giống như đùa: “Tớ làm sao có thể làm lỡ anh ấy, tớ cũng không thể lợi dụng khiến một người đàn ông tốt như thế vì tớ mà lưu lại.”

Nghe lời nói giống như là tùy tiện, nhưng mà Đường Thi nghe ra được sự xót xa trong lòng của Khương Thích.

Cô ấy tự ti, tự ti rằng mình bị Diệp Kinh Đường biến thành một quái vật hư hỏng, Hàn Nhượng rất tốt, nhưng mà cô ấy không đủ tư cách để chiếm giữ một mình.

Đường Thi biết Khương Thích chịu rất nhiều đau khổ, không thể ngay lập tức tìm một người đàn ông mới, vì vậy cũng không khuyên nhủ cô ấy quá nhiều, nhìn thấy thời tiết ở bên ngoài rất đẹp, Đường Thi nói: “Mấy ngày nay tớ muốn dẫn Duy ra ngoài đi chơi, cậu có muốn đi cùng tớ không?”

“Đi chơi ở đâu?” Khương Thích đúng lúc ở nhà buồn chán, người cô ấy đều sắp mọc nấm hết rồi.

“Tớ không biết, tùy ý xem thử, cảnh sông nước ở Bạch Thành này không phải rất nổi tiếng sao, gần tối tớ muốn đưa Đường Duy đi dạo dạo một lát.”

“Được, đi thôi.”

Khương Thích cười híp mắt: “Đúng lúc đi ra ngoài ăn cơm luôn, tớ mời. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng có thể đổi đời!”

Nhưng mà tại thời điểm này, tình cảnh ở ngôi nhà cổ của nhà họ Bạc không được ung dung như vậy.

Bà cụ Bạc tức giận đến nỗi toàn thân phát run, một cây gây chĩa thẳng vào mặt của Bạc Dạ, bà ta tuổi tác đã lớn rồi, nếu tức giận quá sẽ khiến thân thể không thoải mái, ví dụ như lúc này, bà ta vừa mới ngất đi. Điều đầu tiên khi tỉnh dậy là nhìn thấy Bạc Da.

Bạc Dạ mặc vest đứng trong phòng khách ở tầng dưới, mắt rủ xuống, biểu tình rất lãnh đạm.

Anh dường như không cảm thấy điều gì bất thường về việc làm khác với lẽ thường của mình đêm qua, chỉ là lặng im, một lời cũng không phát ra.

Bà cụ Bạc tức giận đến mức nói chuyện không trôi chảy, chỉ vào mặt của Bạc Dạ: “Bạc Dạ, con xem xem bản thân con đã làm ra những chuyện gì!”

Bạc Dạ vẫn như cũ duy trì sự im lặng.

Bà cụ Bạc thật sự rất tức giận, cầm lấy thứ trên tay mình ném xuống đất, Bạc Dạ nghe thấy động tĩnh, chỉ lặng lẽ nói một câu: “Bà nội, đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.”

Anh còn trâng tráo mà nói ra những lời này!

Bà cụ Bạc cảm thấy mình bị Bạc Dạ làm cho tức chết! Nhà họ Bạc làm sao lại sinh ra một đứa cháu phản nghịch ngổ ngược như vậy!

Trong mắt bà ta đều là sự hung ác tàn nhẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bạc Dạ, con có biết cháu đã khiến nhà họ Bạc của chúng ta mất mặt đến mức nào không?”

Không phải chỉ là một người phụ nữ mà thôi sao! Gặp nhiều trắc trở như vậy, còn đặc biệt tổ chức một cuộc họp báo để làm sáng tỏ sự thật!

Có cần tự tát vào mặt mình như thế này không! Người ngoài đang xem chuyện cười của nhà họ Bạc!

Không phải Đường Thi đã ngồi tù năm năm sao? Tù cũng đã ngồi rồi, cô ta còn muốn như thế nào nữa! Một người phụ nữ hèn mọn của một gia tộc đã lùi bại, tại sao lại khiến cháu trai mình phải hạ mình hết lần này đến lần khác như vậy?

Bà ta chỉ mới không quan tâm đến Bạc Dạ có vài ngày, đã xảy ra loại chuyện như thế này! Thể diện của nhà họ Bạc mất sạch rồi!

Bà cụ Bạc hỏi Bạc Dạ: “Con đã cân nhắc cái được và mất trước khi làm việc này chưa? Con cảm thấy bản thân mình là anh hùng phải không? Con khiến cho nhà họ Bạc của chúng ta ở bên ngoài mất mặt, còn cảm thấy mình rất tài giỏi có phải không?”

Chỉ vì một người phụ nữ như vậy, khiến cho đôi cánh của cháu trai bà ta cứng lại, làm nên chuyện kinh thiên như thế!

Nhưng mà đối với sự phẫn nộ của bà nội, Bạc Dạ lại càng im lặng, anh chỉ biết đứng đó, nghe bà nội của mình đem tất cả sự tức giận của mình phát tiết ra hết, sau đó người đàn ông mới hạ giọng nói: “Bà ơi, loại chuyện này từ trước đến nay chưa bao giờ có thể cân nhắc cái được hay cái mất được cả.”

Những gì anh nợ Đường Thi, nhất định phải trả lại, nó không phải một câu đơn giản: “Ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Bạc” mà có thể che đậy quá khứ.

“Nếu phạm phải sai lầm, nên chịu tội.” Bạc Dạ không để ý tới sắc mặt ngày càng khó coi của bà cụ, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên sự thờ ơ nói: “Đây là những gì con nợ cô ấy.”

Mở miệng ra là nợ cô ta, nợ cô ta cái gì chứ? Không phải chỉ ngồi tù vài năm mà thôi sao, nếu thời gian lâu hơn một chút nữa, cô ta có phải sẽ lật đổ cả trời rồi không!

Bà cụ Bạc rõ ràng không coi trọng việc Đường Thi chịu oan ngồi tù mấy năm đó, trong lòng bà ta chỉ có thể diện và quyền lợi của nhà họ Bạc, chuyện oan ức mà cô đã chịu quan tâm đến làm cái gì? Tại sao cô ta lúc đó không nói rằng bản thân mình trong sạch? Cô ta đáng bị hiểu lầm xử oan!

Bà cụ dùng lực rung mạnh cây gậy: “Dạ Nhi, cháu nói cho bà biết, có phải cháu quan tâm đến người phụ nữ đó không? Có phải cô ta lừa cháu khiến cháu thật sự bị quỷ ám rồi không?”

“Sớm biết như thế này, lúc đó phải để cho cô ta ngồi tù cả đời!” Bà cụ Bạc hét lên không thành tiếng, sự im lặng của Bạc Dạ rõ ràng đã khơi dậy cơn tức giận của bà ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương