Ngay khi những lời này nói ra, vẻ mặt của Đường Duy đột nhiên thay đổi.

Siêu âm B sao?

Trong những trường hợp nào thì mới cần siêu âm B để kiểm tra?

“Cô ấy đến cùng…”

“Chắc hẳn là đi cùng người khác, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu ngay.

Cúp điện thoại, Từ Thánh Mẫn bên kia rất nhanh gửi qua một chuỗi địa chỉ, Đường Duy xem qua, Diệp Kinh Đường bên cạnh liền đi theo cậu.

“Có cần chú đưa cháu đi không?” “Không cần, cháu tự đi cũng được.” Đường Duy siết chặt điện thoại, giọng điệu và vẻ mặt vẫn lạnh lùng giống như trước, tựa như đừng nói là việc Bạc Nhan sắp siêu âm, cho dù cô có sắp đi nạo thai, thì cậu cũng không thèm nhíu mày một cái.

Bước chân có chút lộn xộn và vội vàng, nhìn bóng lưng Đường Duy đi xa, Diệp Kinh Đường nhìn chằm chằm một hồi mới thu hồi ánh mắt. “Bao lâu nữa mới có báo cáo kết quả giám định?”

“Rất nhanh thôi.”

Bên ngoài khoa siêu âm, Diệp Tiêu đang ngồi ở hành lang đợi, cô y tá nhỏ đi qua nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú lạnh lùng ngồi ở đó một mình, trong lòng vẫn là có chút tò mò liếc mắt nhìn, đúng lúc bị Diệp Tiêu gọi lại sau đó liền hỏi còn phải chờ bao lâu nữa.

“Bạn gái anh đang mang thai a?” Cô y tá cười nói: “Đến đây để khám sao?”

“Ừm…”

Diệp Tiêu trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, cậu ta nên nhận tốt hơn hay là vẫn không nên nhận thì tốt hơn. Chỉ là sự trả lời chậm trễ hiện tại của cậu ta đã bị cô y tá nhỏ coi như là ngầm thừa nhận. Cô ấy ở một bên giúp đỡ khích lệ.

“Chà, cậu ơi, vậy là cậu thật sự là có phúc lớn rồi. Chờ một chút liền sẽ có kết quả báo cáo, đến lúc đó có thể nhìn rõ kết tinh tình yêu của hai người.”

Kết tinh tình yêu, lời này tại sao nghe lại thấy chói tại đến thế.

Diệp Tiêu nói: “Không phải… Sau khi suy nghĩ một chút, cậu ta cũng từ bỏ việc giải thích.

Khi Bạc Nhan đi ra, nhìn thấy cô y tá nhỏ và Diệp Tiêu đang nói chuyện cùng nhau, hai người nghe thấy tiếng động liền đồng thời ngẩng đầu lên, cô y tá nhỏ đột nhiên mỉm cười.

“Bạn gái anh ra ngoài rồi.”

Bạc Nhan cau mày: “Tôi không phải bạn gái cậu ta.”

“Ôi, trách cái miệng của tôi này. Là tôi gọi sai xưng hô rồi.”

Cô y tá che miệng cười nói: “Là vợ anh ấy sao.”

“…” Xong rồi, bây giờ lại càng thêm khoa trương.

Bạc Nhan chỉ có thể bất lực ngậm miệng, sau đó rút tờ báo cáo kết quả ra: “Tôi xem thử một chút…”

Diệp Tiêu cũng muốn xem nhưng rốt cuộc cậu ta cũng kìm lại, dùng ánh mắt còn lại len lén đánh giá phản ứng của Bạc Nhan, thông qua phản ứng của cô suy luận ra một chút kết quả kiểm tra, nào có thể đoán được Bạc Nhan xem hết kết quả liền trầm mặc đem tờ đơn thu lại, không nói một tiếng trở về tìm bác sĩ. Diệp Tiêu đi theo ở phía sau, trong đầu một mực không ngừng toát ra dấu chấm hỏi, chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao cô ấy còn giả vờ thâm trầm như thế? Khi Đường Duy đi đến cửa khoa siêu âm, cô y tá nhỏ vẫn còn đứng đó, mười phút trước một anh chàng đẹp trai đã rời đi, mười phút sau lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai khác! Hôm nay đến bệnh viện khám bệnh đều là nam thần cấp bậc gì vậy đây!

Đường Duy có chút nóng nảy: “Tôi muốn hỏi vừa rồi có phải một người phụ nữ là con lai đến khám không?”

Con lai?

Cô y tá nhỏ chợt nhớ đến Bạc Nhan, trong bệnh viện này đều là người dân địa phương nên khuôn mặt con lai của người phụ nữ kia đặc biệt ấn tượng, cô ấy lập tức nói.

“Có nhưng cô đã kiểm tra xong và rời đi rồi.”

“Kiểm tra xong rồi sao?”

Người đàn ông yêu nghiệt, đẹp đến mê hồn trước mặt lập tức tăng tốc nói: “Cô ấy đã đi đâu rồi?”

“Tôi đoán có lẽ là đến gặp bác sĩ để phân tích lại kết quả.”

Cô y tá nhỏ giọng nói: “Chồng cô ấy đi cùng còn anh thì sao…

Cô ấy liếc nhìn Đường Duy từ trên xuống dưới: “Anh là cái gì của cô ấy?

Người thân sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương