Ba Cô Nàng Ca Sĩ Đáng Yêu
-
Chương 21
-Này hai người tiết lộ đi. Gặp ai thế?- trên đường đi đến nơi gặp cái
người bí ẩn kia M.Anh luôn mồm hỏi làm hai người còn lại đau hết cả đầu.- Ko tiết lộ đc. Tí đến nơi rồi biết. Chỉ cho biết là người này rất nổi tiếng và đẹp trai thôi-C.Băng nói.
- Vậy là tiền bối sao?-M.Anh hỏi.
- Tất nhiên rồi. Có thế mà cũng hỏi. Bó tay.- Đ.Hằng trả lời với khuôn mặt nhăn nhó.
- Vậy sắp đến nơi chưa?-M.Anh lại hỏi tiếp làm cho Đ.Hằng phát bực gắt lên.
- Sắp đến rồi mà sao hỏi lắm thế. Bực mình.
- Thôi đến rồi xuống đi-C.Băng cho xe dừng trước cửa một biệt thự rồi tắt xe đi.
- Oa nhà ai mà to quá vậy? -hiện h cả ba đang đứng trước của một ngôi nhà. À ko phải nói là biệt thự mới đúng. Nó rất to, tường đc sơn màu trắng ngà. Cổng đc sơn màu vàng và bên trong còn có lớp cửa cuốn thông mãn nh nhất hiện nay. Xung quanh ngôi nhà là cây xanh. Đc xây theo phong cách cổ điển. Nhìn ngôi nhà thôi người ta cũng có thể đánh giá chủ nhân của ngôi nhà này tinh tế và giàu có đến mức nào. Rút điện thoại ra, C.Băng gọi cho ai đó rồi cười cười. Khoảng tầm hai phút sau có người ra mở cổng cho cả ba vào. Bước vào bên trong thì M.Anh còn ngạc nhiên hơn. Cô há hốc mồm ra đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà vào. Bên ngoài đã đẹp và sang trọng thì bên trong còn đẹp hơn. Toàn bộ nội thất trong nhà này đều đc làm bằng gỗ. Mọi thứ đều rất chi tiết và tinh xảo từ thứ nhỏ nhất. Có hai cô người hầu đưa ba người vào phòng khách ngồi uống nc chờ ông chủ của họ xuống. Chờ đc một lúc thì từ trên lầu có tiếng bước chân người đi xuống.
- Cuối cùng anh cũng xuống để tiếp khách nhỉ. Em còn tưởng anh cho bọn em chờ thêm tí nữa rồi anh mới xuống.- vừa thâdy cái người mà đc gọi là tiền bối kia Đ.Hằng liền mở miệng lên tiếng trêu trọc.
- Sao lần nào đến cô cũng đá đều anh thế-tiền bối đi từ trên cầu thang xuống nhăn mặt nói.
- Tiền bối Luhan-nhìn thấy người đi xuống ko ai khác chính là ca sĩ kiêm diễn viên Luhan thì bất ngờ đứng dậy kêu lên ngạc nhiên.
- Đấy thấy chưa tớ đã đoán là chỉ có chuẩn . Kiểu gì gặp anh ấy mà nó chẳng ngạc nhiên tới mức há hốc mồm ra như thế.-M.Anh nghiêng đầu thì thầm vào tai C.Băng .
- Chào em, rất hân hạnh đc biết em- Luhan đưa tay ra chào lịch sự.
- Chào anh, em cũng rất vui khi đc gặp anh-M.Anh cũng đưa tay ra chào theo phản xạ.
- Có vẻ như lần này bác đầu tư cho anh lớn nhỉ? -C.Băng nhìn chung ngôi nhà rồi nói.
- Ừ. Lớn hơn lần trước một chút.-Luhan cũng mỉm cười đáp laih.
- Xem phim của em chưa?-Đ.Hằng hỏi
- Rồi. Diễn xuất đc. Nói chung là có năng khiếu.- Luhan lấy tay ra vẻ xoa xoa cằm nhận xét.
- Cằm ko có tí râu nào mà ra vẻ xoa mới chả vuốt- M.Anh nhìn thấy Luhan dáng vẻ như vậy thì khinh bỉ nói.
- Này tại sao cô cứ phải nói móc anh thì cô
mới chịu đc sao. Anh nhớ là anh ko có đắc tội gì với cô đâu nhỉ-Luhan thấy M.Anh nói thế thì khí chịu nhăn mặt lại cảm thán
- Em thích. Thế thôi-M.Anh nhìn điệu bộ như ta là người vô tội của Luhan thì nhún vai trả lời một câu ko đầu ko đuôi làm cho Luhan tức thiếu chút nữa hộc máu mà lăn đùng ra đây.
- Thôi đừng xiên xỏ anh ấy nữa. Vào vấn đề chính đi. Anh với em đi vào phòng làm việc nói chuyện còn hai cậu ngồi đây một lát nhé. Tí tớ ra ngay.-C.Băng ngăn cản cuộc da đểu nhau ko có lí do chính đánh của M.Anh lại trước khi anh Luhan tức. Sau đó dẫn Luhan vào phòng làm việc nói chuyện gì đó làm cho hai người ngồi ngoài kia cứ đoán già đoán non sốt hết cả ruột.
- Ko biết hai người ấy nói cái quái gì mà lâu thế nhỉ?- Đ.Hằng vàM.Anh ngồi bên ngoài từ nãy đến h mà vẫn chưa thấy hai người kia ra thì sốt ruột hỏi.
- Chịu. Làm sao mà tớ biết. Tớ có phải là thánh đâu.-Đ.Hằng nhún vai ngồi cầm tách trà nhâm nhi vẻ mặt rất chi là hưởng thụ a.
- Sốt ruột chết đi mất.-M.Anh ngồi phịch xuống ghế khó chịu nói.
- Thôi cố gắng đợi một lúc đi.-Đ.Hằng nhìn vẻ mặt nhăn nhóm như khỉ của cô bạn tjif cười khổ an ủi.
Đợi một lát sau thì thấy hai người đó bước ra. C.Băng thì vẻ mặt đằng đằng sát khí như có thể giết người ngay lúc này còn tiền bối Luhan thì cúi gằm mặt xuống đất cũng lẽo đẽo đi ra theo ( trời ơi mất hình tượng quá anh ơi *-*).
- Này sao lâu thế. Mà mặt hai người làm sao mà...
- Đi về- C.Băng lạnh lùng lên tiếng cát đứt ngang câu nói của M.Anh.
- Này anh lại chọc giận gì nó thế?-Đ.Hằng đi lại đần Luhan hỏi nhỏ nhưng lại ko có tiếmg trả lời làm cho cô thở dài vì cô biết lần này anh đã thực sự chọc giận nó rồi. Cầm áo khoác đứng dậy vẫy tay với anh coi như thay lời chào rồi cô cũng bước ra ngoài vì tiếng còi ngoài cửa đã vang lên inh ỏi.
Trên đường về nhà ko ai nói với ai câu nào. Bầu ko khí này thật là quỷ dị nha. Trên đường ngườu đi đường chỉ thấy chiếc siêu xe đắt tiền đang phóng như bay với tốc đọ bàn thờ trên đường khiến nhìu người ko khỏi khó chịu
--------------------------------------------------------------
Thế là mình đã viết xong một chạp cho các bạn rồi nhá. Định là thi xong roài mới viết nhưng lại sợ các bạn giận nên tranh thủ viết nè. Mong các bạn sẽ đón đọc và cho mình vài cái comment nhé. Yêu các bạn nhìu
- Vậy là tiền bối sao?-M.Anh hỏi.
- Tất nhiên rồi. Có thế mà cũng hỏi. Bó tay.- Đ.Hằng trả lời với khuôn mặt nhăn nhó.
- Vậy sắp đến nơi chưa?-M.Anh lại hỏi tiếp làm cho Đ.Hằng phát bực gắt lên.
- Sắp đến rồi mà sao hỏi lắm thế. Bực mình.
- Thôi đến rồi xuống đi-C.Băng cho xe dừng trước cửa một biệt thự rồi tắt xe đi.
- Oa nhà ai mà to quá vậy? -hiện h cả ba đang đứng trước của một ngôi nhà. À ko phải nói là biệt thự mới đúng. Nó rất to, tường đc sơn màu trắng ngà. Cổng đc sơn màu vàng và bên trong còn có lớp cửa cuốn thông mãn nh nhất hiện nay. Xung quanh ngôi nhà là cây xanh. Đc xây theo phong cách cổ điển. Nhìn ngôi nhà thôi người ta cũng có thể đánh giá chủ nhân của ngôi nhà này tinh tế và giàu có đến mức nào. Rút điện thoại ra, C.Băng gọi cho ai đó rồi cười cười. Khoảng tầm hai phút sau có người ra mở cổng cho cả ba vào. Bước vào bên trong thì M.Anh còn ngạc nhiên hơn. Cô há hốc mồm ra đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà vào. Bên ngoài đã đẹp và sang trọng thì bên trong còn đẹp hơn. Toàn bộ nội thất trong nhà này đều đc làm bằng gỗ. Mọi thứ đều rất chi tiết và tinh xảo từ thứ nhỏ nhất. Có hai cô người hầu đưa ba người vào phòng khách ngồi uống nc chờ ông chủ của họ xuống. Chờ đc một lúc thì từ trên lầu có tiếng bước chân người đi xuống.
- Cuối cùng anh cũng xuống để tiếp khách nhỉ. Em còn tưởng anh cho bọn em chờ thêm tí nữa rồi anh mới xuống.- vừa thâdy cái người mà đc gọi là tiền bối kia Đ.Hằng liền mở miệng lên tiếng trêu trọc.
- Sao lần nào đến cô cũng đá đều anh thế-tiền bối đi từ trên cầu thang xuống nhăn mặt nói.
- Tiền bối Luhan-nhìn thấy người đi xuống ko ai khác chính là ca sĩ kiêm diễn viên Luhan thì bất ngờ đứng dậy kêu lên ngạc nhiên.
- Đấy thấy chưa tớ đã đoán là chỉ có chuẩn . Kiểu gì gặp anh ấy mà nó chẳng ngạc nhiên tới mức há hốc mồm ra như thế.-M.Anh nghiêng đầu thì thầm vào tai C.Băng .
- Chào em, rất hân hạnh đc biết em- Luhan đưa tay ra chào lịch sự.
- Chào anh, em cũng rất vui khi đc gặp anh-M.Anh cũng đưa tay ra chào theo phản xạ.
- Có vẻ như lần này bác đầu tư cho anh lớn nhỉ? -C.Băng nhìn chung ngôi nhà rồi nói.
- Ừ. Lớn hơn lần trước một chút.-Luhan cũng mỉm cười đáp laih.
- Xem phim của em chưa?-Đ.Hằng hỏi
- Rồi. Diễn xuất đc. Nói chung là có năng khiếu.- Luhan lấy tay ra vẻ xoa xoa cằm nhận xét.
- Cằm ko có tí râu nào mà ra vẻ xoa mới chả vuốt- M.Anh nhìn thấy Luhan dáng vẻ như vậy thì khinh bỉ nói.
- Này tại sao cô cứ phải nói móc anh thì cô
mới chịu đc sao. Anh nhớ là anh ko có đắc tội gì với cô đâu nhỉ-Luhan thấy M.Anh nói thế thì khí chịu nhăn mặt lại cảm thán
- Em thích. Thế thôi-M.Anh nhìn điệu bộ như ta là người vô tội của Luhan thì nhún vai trả lời một câu ko đầu ko đuôi làm cho Luhan tức thiếu chút nữa hộc máu mà lăn đùng ra đây.
- Thôi đừng xiên xỏ anh ấy nữa. Vào vấn đề chính đi. Anh với em đi vào phòng làm việc nói chuyện còn hai cậu ngồi đây một lát nhé. Tí tớ ra ngay.-C.Băng ngăn cản cuộc da đểu nhau ko có lí do chính đánh của M.Anh lại trước khi anh Luhan tức. Sau đó dẫn Luhan vào phòng làm việc nói chuyện gì đó làm cho hai người ngồi ngoài kia cứ đoán già đoán non sốt hết cả ruột.
- Ko biết hai người ấy nói cái quái gì mà lâu thế nhỉ?- Đ.Hằng vàM.Anh ngồi bên ngoài từ nãy đến h mà vẫn chưa thấy hai người kia ra thì sốt ruột hỏi.
- Chịu. Làm sao mà tớ biết. Tớ có phải là thánh đâu.-Đ.Hằng nhún vai ngồi cầm tách trà nhâm nhi vẻ mặt rất chi là hưởng thụ a.
- Sốt ruột chết đi mất.-M.Anh ngồi phịch xuống ghế khó chịu nói.
- Thôi cố gắng đợi một lúc đi.-Đ.Hằng nhìn vẻ mặt nhăn nhóm như khỉ của cô bạn tjif cười khổ an ủi.
Đợi một lát sau thì thấy hai người đó bước ra. C.Băng thì vẻ mặt đằng đằng sát khí như có thể giết người ngay lúc này còn tiền bối Luhan thì cúi gằm mặt xuống đất cũng lẽo đẽo đi ra theo ( trời ơi mất hình tượng quá anh ơi *-*).
- Này sao lâu thế. Mà mặt hai người làm sao mà...
- Đi về- C.Băng lạnh lùng lên tiếng cát đứt ngang câu nói của M.Anh.
- Này anh lại chọc giận gì nó thế?-Đ.Hằng đi lại đần Luhan hỏi nhỏ nhưng lại ko có tiếmg trả lời làm cho cô thở dài vì cô biết lần này anh đã thực sự chọc giận nó rồi. Cầm áo khoác đứng dậy vẫy tay với anh coi như thay lời chào rồi cô cũng bước ra ngoài vì tiếng còi ngoài cửa đã vang lên inh ỏi.
Trên đường về nhà ko ai nói với ai câu nào. Bầu ko khí này thật là quỷ dị nha. Trên đường ngườu đi đường chỉ thấy chiếc siêu xe đắt tiền đang phóng như bay với tốc đọ bàn thờ trên đường khiến nhìu người ko khỏi khó chịu
--------------------------------------------------------------
Thế là mình đã viết xong một chạp cho các bạn rồi nhá. Định là thi xong roài mới viết nhưng lại sợ các bạn giận nên tranh thủ viết nè. Mong các bạn sẽ đón đọc và cho mình vài cái comment nhé. Yêu các bạn nhìu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook