Chu Kỳ cúi đầu đã nhìn thấy phía trên đồ lót của mình toàn là tinh dịch của Tưởng Diên, lúc này, anh đã mềm xuống rồi.

Tưởng Diên ôm cô, cầm theo đồ lót của cô rồi hai người đi vào.

Vừa nãy đã thoải mái một hiệp, Chu Kỳ đi vào phòng tắm để tắm rửa, Tưởng Diên thái rau ở bên ngoài, vo gạo nấu cơm thì đợi Chu Kỳ đi ra làm.

Tưởng Diên không biết nấu cơm cho lắm, trước đây thứ anh làm chỉ là thứ mà một tên cẩu độc thân như anh có thể lắp đầy bụng là được, nhưng chắc chắn là không ăn ngon được.

Chắc chắn là anh làm sẽ không ngon bằng Chu Kỳ, tay nghề của Chu Kỳ rất khá, mấy hôm nay đều là Chu Kỳ nấu cơm.

Anh đã bị Chu Kỳ nuôi đến mức dạ dày kén chọn rồi, trừ thức ăn cô nấu thì thật sự không ăn nổi thứ những người khác làm nữa, ngay cả cơm hộp cũng rất chê, chỉ ăn đồ do cô nấu.

Chu Kỳ cũng thích nấu cơm cho anh, tính cách của Chu Kỳ chính là như vậy, tính tình hiền lành ôn hòa, cô cũng thích làm vợ tốt mẹ hiền, bản thân mình thích là được.

Chu Kỳ tắm rửa ở bên trong mất một lát, khi ra ngoài, cô chỉ quấn khăn tắm đi ra.

Khi bước ra ngoài, cô hỏi Tưởng Diên: “Chồng ơi, cái quần lót kia của em đâu rồi, anh có biết không? Chính là cái có hoa văn màu đen ấy, vừa nãy em không tìm thấy.”

Chu Kỳ trực tiếp đi ra, khi ra ngoài, cô trông thấy dì Vương ở trong phòng khách.


Khi cô nhìn vào phòng khách, cả người đều trợn tròn mắt, dì Vương vào đây từ khi nào thế, lại còn trực tiếp nhìn thấy cô ở đây.

Không chỉ Chu Kỳ, mà dì Vương cũng tò mò như cô: “Cháu… Tiểu Kỳ, sao cháu lại ở đây? Vừa nãy cháu gọi Tiểu Diên là gì cơ???”

Chu Kỳ xấu hổ muốn chết, cô không ngờ là ở đây còn có người khác, hơn nữa lại còn là dì Vương.

Bình thường cô đã gọi Tưởng Diên thành quen, ở nhà cô đều gọi anh là chồng, vì thế lúc nãy mới thuận miệng gọi như thế.

Bây giờ bị nghe thấy, Chu Kỳ xấu hổ cúi đầu nhìn cơ thể của mình một chút, cô nhìn thấy mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm thì lại càng hoảng sợ hơn, chạy vào trong phòng thay thành quần áo rộng rãi rồi mới đi ra.

Dì Vương nhìn Tưởng Diên, khi Chu Kỳ lại đi ra một lần nữa thì đã hiểu ra, bà cũng không ngốc, vừa nãy quả thật là đã nhìn thấy rõ ràng rành mạch, chính là có ý nghĩa như thế.

Dì Vương tức giận đánh một cái vào tay Tưởng Diên: “Hai đứa bọn cháu đấy, lừa cô à, cô chẳng thể ngờ được là hai đứa các cháu lại yêu nhau.

Thảo nào mà cháu lại nói là làm giáo viên, cô ngu thật đấy, không nghĩ ra người đó chính là Tiểu Kỳ.

Hai đứa giỏi lắm, yêu nhau từ bao giờ thế? Thế mà lại lừa cô! Chuyện tốt như vậy, Tiểu Kỳ là một cô gái tốt.

Tưởng Diên, cháu đúng là nhặt được kho báu rồi, lại còn không nói cho cô biết chứ.””

Chu Kỳ bị nói đến mức vô cùng ngượng ngùng, đi tới bên cạnh Tưởng Diên, giơ tay ôm lấy bờ vai của anh, thẹn thùng nhìn dì Vương: “Dì ơi, là cháu ngại không dám nói, dì đừng trách anh ấy.”

Dì Vương đâu phải có ý trách móc chứ, lúc này, mặt cũng sắp cười thành một đóa hoa rồi, cực kì vui vẻ.

Bà vẫn luôn lo lắng về chuyện lớn cả đời của đứa cháu trai này nhà mình.

Dù sao người già cũng không có chuyện gì để làm, chỉ nghĩ đến việc giới thiệu đối tượng cho người ta, người già đều thích làm chuyện này mà.

Bây giờ, người đã có người yêu rồi, bà vô cùng vui vẻ: “Đâu có, đâu có, dì không trách nó.

Đây là dì vui quá, cháu và nó yêu nhau, dì phải nói cho mẹ nó biết, phải nói cho mẹ nó biết một chút, chắc là vui muốn chết ấy.”

Sau khi dì Vương nói xong, Chu Kỳ còn chưa kịp nói gì với bà, kết quả là dì Vương đã xoay người đi ra ngoài, vô cùng vui mừng cầm điện thoại lên, vẫn còn nghe thấy tiếng oang oang như tiếng ngỗng kêu của dì Vương…

Chu Kỳ dùng vẻ mặt 囧 này để nhìn Tưởng Diên: “Sao anh lại gọi cô anh vào đây, bị nhìn thấy quá xấu hổ mà.”


Tưởng Diên ôm eo cô, nói: “Lúc em đang tắm, cô ấy cứ bấm chuông mãi.

Anh sợ cô ấy mà không tìm thấy anh thì sẽ báo công an mất.

Thế nên cho vào, dù sao con dâu có xấu thì cũng phải gặp bố mẹ chồng, em sợ cái gì? Dù sao theo anh thì cũng không thể không bao giờ gặp người nhà anh.”

Chu Kỳ đẩy anh ra để đi nấu cơm: “Anh mới xấu ấy.”

……

Hôm nay, Chu Kỳ ngủ nướng lúc thức dậy, bởi vì không muốn đi làm, sau cuối tuần là lại phải đi làm đúng là rất phiền.

Bởi vì không muốn đi làm, cô che kín mình ở trong chăn, sống chết không chịu đứng dậy.

Tưởng Diên đã dậy từ sáng sớm, vừa mới rửa mặt xong, thấy cô vẫn còn ngủ nướng thì đi lên giường tét mông cô một cái, gọi cô: “Dậy đi, đi làm thôi.”

Chu Kỳ làm nũng kéo chăn lại: “Em không muốn đi làm, em không muốn đi làm, em chỉ muốn ngủ thôi.”

Tưởng Diên kéo chăn của cô xuống: “Không phải em nói hôm nay có lãnh đạo tới kiểm tra, vì thế nhất định phải đi à?”

Nhưng Chu Kỳ không muốn đi, muốn ngủ nướng thêm một chút: “Nhưng em muốn ngủ.”

Tưởng Diên nghe thấy lời này, nhìn đùi Chu Kỳ, chăn của cô đã kéo xuống dưới, hiện tại nhìn thấy váy ngủ của cô bị xốc lên, quần lót đã lộ ra ngoài.


Tưởng Diên thấy cô ngủ nướng, tìm kiếm đồ đạc ở trên tủ đầu giường ngay bên cạnh, lấy ra, nhắm tới phía dưới của Chu Kỳ.

Anh lột quần lót xuống, tách huyệt nhỏ của cô ra, trực tiếp nhét thẳng cái lưỡi tự an ủi vào bên trong

Lần trước hai người đi siêu thị thì có một cửa hàng bán đồ tình thú tự phục vụ ở dưới tầng, Chu Kỳ nói cô đi vệ sinh, Tưởng Diên chờ, trông thấy thì mua bừa một ít đồ dùng tình thú.

Anh không cho Chu Kỳ biết, lúc về thì đặt hết vào trong tủ đầu giường.

Bây giờ, anh lấy cái này ra, trực tiếp đặt vào bên trong, để cho "cô bé" của cô kẹp lấy cái lưỡi tự an ủi này.

Chu Kỳ cảm thấy có cái gì đó nhét vào phía dưới thì hoảng sợ, cho rằng đây là anh muốn tới, vì thế cô ngồi dậy.

Tưởng Diên đã nhét đồ vào rồi, Chu Kỳ hỏi anh: “Anh nhét cái gì thế?”

Tưởng Diên nói: “Thứ dùng để liếm "cô bé" của em, không phải cô giáo Chu của chúng ta thích được liếm huyệt nhỏ à, vì thế anh thỏa mãn em.

Hôm nay lên lớp, huyệt nhỏ của cô giáo Chu đều kẹp cái lưỡi tự an ủi này, để cho nó liếm "cô bé" của em, liếm cho nó chảy nước cả một ngày, lúc về đút nước sướng của em cho chồng uống.”

……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương