"Ban đầu có năm người tự mình canh giữ hòn đảo, hai nam và ba nữ, hai người phụ nữ rời đi sau khi trở về thành phố là mẹ của cô và tiểu Quách, ba người còn lại ở lại đảo đến năm 72, nếu mẹ cô thực sự ở lại đảo thêm một năm, chỉ cần họ không nói cho người ngoài biết, thật sự không dễ bị phát hiện."

Hai nam ba nữ, hai nam là Diệp Định Quốc và Tô Ứng Dân, ba nữ lần lượt là là Kim Tĩnh Chi, vợ Tô Ứng Dân dì Hà và một nữ thanh niên tri thức đã trở về Kinh Thị là Tiểu Quách.

Bà Lương hỏi: “Ba cô là ai?”

Diệp Chiêu không muốn để bà Lương biết quá nhiều, cô xấu hổ cười cười: “Cháu không có cha."

Bà Lương ý vị thâm trường mà “Ồ” một tiếng: “Vậy mẹ cô đi đâu vậy nhỉ? Ồ, cô cũng không biết?”

“Đúng vậy, cháu không biết bà ấy ở đâu."

“Ai đã nuôi cô vậy.” Bà Lương bắt đầu cướp lại quyền chủ động.

“Người thân.”

Bà Lương than một tiếng: "Mẹ cô xuất thân không tốt, đến từ thành phố lớn, nhưng nghe người ta nói trong nhà nghèo đến nỗi không có gì ăn, trong ba cô gái tới từ Kinh Thị, con bé mặc quần áo vá, so với nông dân chúng tôi còn nghèo hơn, nhưng con bé có thể chịu đựng được khó khăn, nên tôi thích con bé nhất trong ba cô gái ấy."

Không đúng, Tô Ứng Dân có nói qua với cô, từ nhỏ mẹ cô đã được nuông chiều từ bé, không thể chịu đựng được khó khăn, cho nên kiên quyết đòi về thành phố, sai lại hoàn toàn khác với những gì bà Lương nói?

Có sự sai lệch trong thông tin ở đây.



Bỗng nhiên Diệp Chiêu ý thức được, nếu mẹ cô chết ngoài ý muốn, thì tại sao bà ấy lại rơi xuống nước khi chạy trốn khỏi cảng? Vậy thì bà ấy đã trốn khỏi cảng cùng với ai? Người tình trong truyền thuyết là ai? Người nọ có còn ở đó không?

“Mẹ cháu có mối quan hệ tốt với ai vào thời điểm đó không ạ?"

"Làm sao tôi biết được."

"Bà vẫn còn những bức ảnh năm đó chứ?"

“Không giữ.”

“Cháu có thể mua bằng tiền.”

Bà Lương nhìn cô, có tiền thì cách không giống nhau nữa, bà ấy cười hỏi: "Cô có thể trả bao nhiêu?"

Diệp Chiêu suy nghĩ một chút, sau đó duỗi ra hai ngón tay: "Hai mươi."

Hào phóng, xem ra là được nhà giàu nuôi dưỡng.

“Có thời gian tôi sẽ về nhà tìm, không đảm bảo rằng sẽ tìm thấy, mấy ngày nữa cô có thể quay lại tìm tôi.” Bà Lương thấy Diệp Chiêu ra tay hào phóng lại dễ nói chuyện, không quên xếp việc cho cô: "Chuyển hai túi rác này vào trong đi."

Diệp Chiêu đồng ý với bà Lương.



*

Dưới ánh trăng, bóng người trong nhà lay động, chồng chéo lên nhau, trong tủ quần áo, có một bàn tay to thô ráp đang bịt miệng và mũi của một cậu bé năm, sáu tuổi.

Cậu bé nhìn xuyên thấu qua khe cửa tủ, nhìn tất cả những gì xảy ra bên ngoài, hoảng sợ cùng phẫn nộ không ngừng chồng chất lên đôi mắt nhỏ, nó muốn thoát ra ngoài.

Nhưng nó đã bị trói chặt không thể cử động.

Khó chịu đến ngạt thở.

Không thở được.

Tăng Tường ngồi dậy, mồ hôi đọng thành hạt trên quai hàm ,anh khẽ nhắm mắt lại, ánh sáng bên ngoài lờ mờ, nhất thời thế nhưng phân không rõ là sáng sớm hay chiều tối.

“Nhóc Tường!” mẹ anh gõ cửa bước vào: “Dậy ăn cơm chiều.”

Hóa ra anh đã ngủ cả một buổi trưa.

Đèn trong phòng bật sáng, anh nhắm mắt lại, cúi đầu.

Tăng Nhị Xảo vừa vặn nhìn thấy con trai ngồi ở trên giường, áp suất không khí cực thấp, không khỏi đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Lại gặp ác mộng sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương