Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90
-
Chương 44
Tiểu Cầm vội vàng gắp đùi gà trong bát đưa cho Tăng Tường: "Anh trai, anh ăn đi."
Diệp Chiêu tận dụng cơ hội gắp chiếc đùi gà đang định trả lại dì Xảo vào bát của em gái mình. Sắc mặt Tăng Tường càng khó coi, anh liếc nhìn cái đùi gà rồi lại đem đùi gà gắp cho mẹ, lạnh lùng nói: "Con không muốn ăn."
“Được được, không ăn cũng được.” Dì Xảo cười nhìn Diệp Chiêu: “Tiểu Chiêu, cháu không muốn đi luyện thi mùa hè sao?”
“Cháu vẫn chưa biết. Phải đến thứ hai tuần tới đến trường cháu mới biết được."
Về phần đi luyện thi, Diệp Chiêu có thể sẽ không đi, một là tiết kiệm tiền, hai là tiết kiệm thời gian, trước khi hoàn thành ba nhiệm vụ, thời gian chính là mạng sống của cô.
Diệp Chiêu hỏi: "Có bao nhiêu lớp tự nhiên ở trường trung học Dục Tân vậy dì?"
Không khí như đông cứng lại trong vài giây. Dì Xảo đá con trai mình, nghĩ rằng cuối cùng bà đã tìm được một người thuê nhà phù hợp với yêu cầu của mình vì vậy đừng để cô bé mất hứng. Thấy con trai im lặng làm ngơ bà vội vàng giúp con trả lời: "Chỉ có một lớp tự nhiên thôi, có ba lớp xã hội. Đúng không con trai?"
Tăng Tường trả lời qua loa: "Vâng."
Ồ, trong thời đại này có nhiều học sinh theo xã hội hơn ban tự nhiên. Nếu chỉ có một lớp vậy thì chắc chắn cô sẽ học cùng Bạch Lộ rồi. Chà, thật thú vị. Tăng Nhị Xảo mỉm cười: "Sau này hai đứa sẽ là bạn cùng lớp, cháu học giỏi còn thằng Tường học kém hơn, cháu nhớ giúp đỡ nó nhé."
Không khí lại đình trệ một lần nữa. Đôi đũa của Tăng Tường đang gắp thịt cá đông cứng nhưng không ai muốn chú ý đến khuôn mặt khó ưa của anh. Diệp Chiêu, người vừa nói rằng cô không trách đối phương cũng không tức giận bây giờ liền cảm thấy hơi khó chịu, cô cố tình lảng tránh nói: "Dì Xảo, nếu điểm của cậu ấy thực sự quá thấp thì cháu e rằng khó có thể dạy được, khả năng của cháu cũng có hạn."
“Không sao, dì đã nói rồi mà, không cần sinh em bé.” Nói xong, dì Xảo lập tức tiến lên xoa dịu đứa con của mình: “Tạm thời con học không tốt cũng không sao. Điểm số của con Tiểu Chiêu có thể giúp con cải thiện dần dần."
Dì Xảo không cho cô cơ hội để từ chối: "Con trai dì rất hay đánh nhau, ngay cả các giáo viên ở trường trung học Dục Tân cũng phải nể sợ nó. Nếu ai bắt nạt cháu ở trường thì cứ tìm nó, nó sẽ bảo vệ cháu."
Diệp Chiêu đã từng nhìn thấy cảnh anh đánh nhau trước đây, cô nhếch môi cười: "Được ạ."
Chiếc đùi gà vừa gắp vào bát của dì Xảo cuối cùng cũng được bà mang vào bếp chuẩn bị chặt thành từng miếng nhỏ.
Trên bàn có một đĩa đậu phụ áp chảo từ bữa trưa, chỉ còn lại miếng cuối cùng, Diệp Chiêu dùng đũa gắp lên, không ngờ đối phương cũng đặt đũa gắp. Hai đôi đũa như thể đang đánh nhau trên miếng đậu phụ. Đũa của Diệp Chiêu ở bên trong, bị đũa của Tăng Tường quấn lấy, hiển nhiên là cô gắp trước, cô cũng không cam lòng nhượng bộ, đối phương cũng vậy khiến không khí vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, Diệp Chiêu cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn cô chằm chằm một cách mê hoặc, cô lập tức nhận ra rằng có gì đó không ổn.
Ôi trời ơi, có cái gì đó đang đậu trên vai cô. Thứ đó toát ra cảm giác lạnh cóng. Cô không dám cử động nữa, đảo mắt về sau nhưng không nhìn thấy gì trên vai cả. Lúc này Tiểu Cầm sợ đến mức chỉ dám thì thầm: "Chị ơi là rắn!”
Diệp Chiêu tận dụng cơ hội gắp chiếc đùi gà đang định trả lại dì Xảo vào bát của em gái mình. Sắc mặt Tăng Tường càng khó coi, anh liếc nhìn cái đùi gà rồi lại đem đùi gà gắp cho mẹ, lạnh lùng nói: "Con không muốn ăn."
“Được được, không ăn cũng được.” Dì Xảo cười nhìn Diệp Chiêu: “Tiểu Chiêu, cháu không muốn đi luyện thi mùa hè sao?”
“Cháu vẫn chưa biết. Phải đến thứ hai tuần tới đến trường cháu mới biết được."
Về phần đi luyện thi, Diệp Chiêu có thể sẽ không đi, một là tiết kiệm tiền, hai là tiết kiệm thời gian, trước khi hoàn thành ba nhiệm vụ, thời gian chính là mạng sống của cô.
Diệp Chiêu hỏi: "Có bao nhiêu lớp tự nhiên ở trường trung học Dục Tân vậy dì?"
Không khí như đông cứng lại trong vài giây. Dì Xảo đá con trai mình, nghĩ rằng cuối cùng bà đã tìm được một người thuê nhà phù hợp với yêu cầu của mình vì vậy đừng để cô bé mất hứng. Thấy con trai im lặng làm ngơ bà vội vàng giúp con trả lời: "Chỉ có một lớp tự nhiên thôi, có ba lớp xã hội. Đúng không con trai?"
Tăng Tường trả lời qua loa: "Vâng."
Ồ, trong thời đại này có nhiều học sinh theo xã hội hơn ban tự nhiên. Nếu chỉ có một lớp vậy thì chắc chắn cô sẽ học cùng Bạch Lộ rồi. Chà, thật thú vị. Tăng Nhị Xảo mỉm cười: "Sau này hai đứa sẽ là bạn cùng lớp, cháu học giỏi còn thằng Tường học kém hơn, cháu nhớ giúp đỡ nó nhé."
Không khí lại đình trệ một lần nữa. Đôi đũa của Tăng Tường đang gắp thịt cá đông cứng nhưng không ai muốn chú ý đến khuôn mặt khó ưa của anh. Diệp Chiêu, người vừa nói rằng cô không trách đối phương cũng không tức giận bây giờ liền cảm thấy hơi khó chịu, cô cố tình lảng tránh nói: "Dì Xảo, nếu điểm của cậu ấy thực sự quá thấp thì cháu e rằng khó có thể dạy được, khả năng của cháu cũng có hạn."
“Không sao, dì đã nói rồi mà, không cần sinh em bé.” Nói xong, dì Xảo lập tức tiến lên xoa dịu đứa con của mình: “Tạm thời con học không tốt cũng không sao. Điểm số của con Tiểu Chiêu có thể giúp con cải thiện dần dần."
Dì Xảo không cho cô cơ hội để từ chối: "Con trai dì rất hay đánh nhau, ngay cả các giáo viên ở trường trung học Dục Tân cũng phải nể sợ nó. Nếu ai bắt nạt cháu ở trường thì cứ tìm nó, nó sẽ bảo vệ cháu."
Diệp Chiêu đã từng nhìn thấy cảnh anh đánh nhau trước đây, cô nhếch môi cười: "Được ạ."
Chiếc đùi gà vừa gắp vào bát của dì Xảo cuối cùng cũng được bà mang vào bếp chuẩn bị chặt thành từng miếng nhỏ.
Trên bàn có một đĩa đậu phụ áp chảo từ bữa trưa, chỉ còn lại miếng cuối cùng, Diệp Chiêu dùng đũa gắp lên, không ngờ đối phương cũng đặt đũa gắp. Hai đôi đũa như thể đang đánh nhau trên miếng đậu phụ. Đũa của Diệp Chiêu ở bên trong, bị đũa của Tăng Tường quấn lấy, hiển nhiên là cô gắp trước, cô cũng không cam lòng nhượng bộ, đối phương cũng vậy khiến không khí vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, Diệp Chiêu cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn cô chằm chằm một cách mê hoặc, cô lập tức nhận ra rằng có gì đó không ổn.
Ôi trời ơi, có cái gì đó đang đậu trên vai cô. Thứ đó toát ra cảm giác lạnh cóng. Cô không dám cử động nữa, đảo mắt về sau nhưng không nhìn thấy gì trên vai cả. Lúc này Tiểu Cầm sợ đến mức chỉ dám thì thầm: "Chị ơi là rắn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook