Bạch Vận Liên bình thường rất bao dung, nhưng Diệp Chiêu trộm hộ khẩu khiến bà ta và Diệp Định Quốc không thể kết hôn, mấy ngày nay bà ta đều nhẫn nhịn, nhưng nhẫn nhịn không có nghĩa là có thể nhẫn nhịn mãi.

Thư ký Lưu đang quét sạch mảnh thủy tinh, những người đứng xem ở cửa đều im lặng, thậm chí không ai dám thì thầm.

So với sự khích động của bà ta, Diệp Chiêu có vẻ bình tĩnh, cô hỏi: "Ai là con gái ngoài giá thú?"

"Cha cháu chưa từng kết hôn, ông ấy có thể nhận cháu, nuôi nấng cháu như vậy đã là làm hết sức mình, cháu còn nhỏ không lo học tập, ngược lại bắt đầu quay ra uy hiếp bọn ta sao?"

“Có phải cha tôi chưa bao giờ lấy mẹ tôi không?” Diệp Chiêu lấy sổ hộ khẩu màu đỏ từ trong ba lô ra, lật đến trang chủ hộ, cô chỉ vào một hàng chữ nhỏ trên đó: “Bà chưa từng đọc qua sổ hộ khẩu của cha tôi sao? Bà biết chữ ly hôn viết như nào không?"

"Cái này. . . " Bạch Vận Liên sắc mặt trắng bệch, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhìn về phía Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, không phải ông đã nói ..."

Diệp Định Quốc mất kiên nhẫn hét lên: "Câm miệng!"

Mặc dù dưa rất ngon nhưng ông chủ nổi cơn thịnh nộ đã dọa những người đứng xem ở cửa sợ bỏ chạy. Trong mắt Bạch Vận Liên tràn đầy bất bình, bà ta muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại không đành lòng, sợ con nhỏ này tiếp tục khiêu khích phá hỏng chuyện tốt của bà ta. Diệp Chiêu chậm rãi cất sổ hộ khẩu đi, tựa như đã hoàn toàn không còn hứng thú, dựa vào trên sô pha, lạnh lùng nhìn.

Diệp Định Quốc vẫy tay với những người xung quanh: "Trở về hết đi."

"Lão Diệp." Bạch Vận Liên không muốn rời đi.

"Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai."



Diệp Định Quốc chưa bao giờ lớn tiếng như vậy với Bạch Vận Liên ở bên ngoài, Bạch Vận Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt quả nhãn, bà ta lập tức xấu hổ, bà ta quả thật không dám xảy ra mâu thuẫn với Diệp Định Quốc, vì vậy bà ta phải nén giận, dùng hết sức lực nhỏ giọng: "Được, tôi trở về nấu bữa tối cho ông."

Sau khi Bạch Vận Liên rời đi, chỉ còn lại thư kí Lưu, cô ấy nhanh chóng nhặt quả nhãn rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài.

Diệp Định Quốc đã bình tĩnh lại, ông ta cau mày liếc nhìn con gái, nhất thời ông ta không thể hiểu được những lời cô vừa nói là có ý gì, đó có thực sự chỉ là một giấc mơ hay là lời cảnh cáo ông ta không được tái hôn?

Diệp Chiêu kéo giỏ trái cây trên bàn, chọn một quả nhãn, lột vỏ, cho phần thịt trong suốt như pha lê vào miệng, đây là nhãn già, ăn rất ngọt thanh mát, mùi thơm ngào ngạt đặc biệt.

Tiếng chuông tan ca của nhà máy vang lên, bên ngoài có tiếng ồn ào náo nhiệt. Tâm tình Diệp Định Quốc đã ổn định lại, ông ta nói: "Nếu như con thật muốn học lại ở chỗ này cũng không phải là không được, nhưng con phải đáp ứng một điều kiện."

Diệp Chiêu liếc nhìn Diệp Định Quốc, nhổ hạt trái cây vào thùng rác, đợi ông ta nói tiếp.

"Hãy chuyên tâm học hành. Mẹ con không hy vọng con làm mất mặt bà ấy, sau này đừng nhúng tay vào chuyện của người lớn, còn nữa, trả sổ hộ khẩu cho cha."

Diệp Chiêu nhún vai cười nửa miệng: "Xem ra chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, cha không đợi mẹ không sợ mẹ nửa đêm tìm đến cha sao."

Những lời này vừa nói ra, đầu Diệp Định Quốc ong ong, không khỏi tức giận mắng: "Con nói cái gì cơ?"

Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt áy náy của Diệp Định Quốc, hơi nhướng mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương