"Nếu như Diệp Định Quốc muốn tái hôn, cô cứ để cho ông ta tái giá.

Ông ta tái hôn cũng sẽ không ảnh hưởng cô hoàn thành nhiệm vụ.

Mà cô không đồng ý cho ông ta tái giá cũng vô dụng, ông ta có thể dễ dàng đi đăng ký lại sổ hộ khẩu, như vậy sổ hộ khẩu cô trộm cũng không có ích gì." Hệ thống thành khẩn nói.“Căn cứ theo ngày sinh ghi trong sổ hộ khẩu, ngày mai tao tròn mười tám tuổi rồi.”"Thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô bước sang tuổi mười tám?""Năm tao đủ 18 tuổi, Diệp Định Quốc muốn làm sổ hộ khẩu phải cần đến chữ kí của tao."Hệ thống trong lòng "beng" một tiếng, nó còn chưa kịp nói gì, Diệp Chiêu đã bắt đầu chất vấn: "Sao cái gì cũng không hiểu vậy, mi ngây thơ quá đấy."Hệ thống tức giận: "Sao cô dám nói tôi ngây thơ chứ!""Trái tim của mi chỉ dành cho Bạch Lộ.


Mi đang cố gắng thuyết phục tao nhượng bộ nhường đường cho Bạch Lộ mà thôi.""Oan uổng quá, cô hoàn thành nhiệm vụ thì tôi mới có thể thăng cấp, đương nhiên tôi nghiêng về phía cô chứ." Hệ thống nóng nảy: "Tôi còn đang chờ Diệp Định Quốc quỳ xuống kêu một tiếng cha kìa!"Diệp Chiêu không nhịn được trêu chọc: "Nếu không phải ngây ngốc, như vậy trình độ hệ thống của mi quá thấp, chỉ số thông minh không tốt lắm, tri thức dự trữ không đủ."Hệ thống tức giận đến hộc máu: "Bảo bối đây mới có ba tuổi!"Diệp Chiêu nở nụ cười: "Khó trách."Hệ thống còn muốn biện hộ lại bị Diệp Chiêu không chút lưu tình cắt ngang: "Ngủ đi bảo bối chị đây buồn ngủ rồi."Hệ thống không còn gì để nói.Sáng sớm Diệp Chiêu bị tiếng còi xe đánh thức, cô cau mày nhăn nhó, đêm qua cô ngủ không ngon bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.Cô quay sang một bên thấy Diệp Tiểu Cầm đã thức dậy, cô bé đang nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài.Diệp Chiêu đi tới đứng phía sau Diệp Tiểu Cầm, xung quanh là những tòa nhà thấp tầng, thực ra cũng không khác mấy so với thị trấn nhỏ của họ, ngoại trừ việc có ba hoặc bốn tòa nhà cao tầng vẫn đang được xây dựng ở phía xa.

Mười năm sau, nơi này sẽ là vùng đất hái tiền của Thâm Thành, toàn bộ Tằng Ốc Vi sẽ bị phá bỏ và tu sửa lại, mỗi tấc đất ở đây trở nên cực kì đắt đỏ.

Tham vọng của Diệp Chiêu không lớn cũng không nhỏ, cô hy vọng có thể có một tòa nhà nhỏ của riêng mình ở đây bằng nỗ lực của chính mình.


Diệp Tiểu Cầm chỉ vào tòa nhà cao tầng phía xa: "Chị ơi, tòa nhà đó cao quá." Diệp Chiêu nhớ có lẽ đây là tòa nhà Ngân hàng Trung Quốc đầu tiên có nhà hàng xoay trên tầng cao nhất ở Thâm Thành, nó có thể sẽ được hoàn thành vào năm tới.

Cô vuốt vuốt mấy sợi tóc đang loạn xạ trên đầu Tiểu Cầm nhẹ giọng nói: “Đợi nó xây xong chị đưa em tới đó ăn tối nhé.”Diệp Tiểu Cầm ngẩng cao đầu cười ngọt ngào, cô bé rất bối rối nhưng không dám hỏi nhiều.

Trong lúc này, cô bé cảm giác được khoảng thời gian vừa qua chị gái thay đổi rất nhiều, cô bé yên lặng nhìn Diệp Chiêu lặng lẽ đi theo phía sau, Tiểu Cầm vừa muốn đi theo chị lại vừa sợ trở thành gánh nặng quá lớn.

Trong cái đầu nhỏ bé của Tiểu Cầm bắt đầu hiện lên những suy nghĩ phức tạp và không rõ ràng.Hai bên đường dưới cửa sổ có ba bốn hàng bán đồ ăn sáng, có bán canh ba ba, có bán bánh cuốn, có bán bánh bao với mì xào, sữa đậu nành và bột chiên, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập, công nhân đang xếp hàng chờ rất đông đúc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương