Bá Chủ Lừa Thê
Chương 1

Tỷ, tỷ an tâm mà bỏ nhà đi đi không sao đâu, nương đệ sẽ chăm sóc cẩn thận, tỷ nếu như thành công rồi, đừng quên trở về đón chúng ta nhé, nếu như đệ thi đỗ trạng nguyên hoặc là cử nhân rồi, tỷ cũng đừng quên đến nương nhờ chúng ta nhé.” Lăng Húc trong tay ôm một bọc quần áo, từng bước đi sát theo sau người tỷ thân thiết nhất của hắn, không ngừng lảm nhảm dặn dò.

Lăng Trúc đang bước đi đằng trước kia đột nhiên xoay người lại, Lăng Húc không kịp dừng lại, cứ thế hướng vào tỷ tỷ một thân nam y kia mà đâm vào, chỉ thấy Lăng Trúc ngã nhào về phía đằng sau, Lăng Húc cũng theo tỷ mình mà ngã xuống, đem tỷ hắn coi như cái đệm người mà đè lên.

“Đệ còn không đứng dậy, đệ cho là đệ nhẹ lắm sao?” Lăng Trúc cáu tiết gõ đầu đệ đệ một cái.

Thật đáng ghét ! Tiểu tử này cố tình để nàng gặp xui xẻo hay sao? Nàng đến cửa lớn còn chưa bước ra được mà !

“Đệ vốn dĩ là rất “mảnh mai” mà, nếu không cũng không thường xuyên bị tỷ coi như muội muội mà đối xử như vậy. “ Lăng Húc bất mãn oán trách, sau đó đứng dậy, đồng thời kéo tỷ tỷ còn mảnh mai hơn kia của mình lên.

“Đệ vừa mới nói gì?” Nàng dường như là không cẩn thận mà nghe được hắn nói xấu nàng vậy.

“Không nói gì cả.” Hắn nhún nhún vai, “Tỷ vừa rồi sao lại dừng lại thế ?”

“Ta vừa rồi … … “ Ôi ! Nàng quên rồi !

“Tỷ không phải là ” lại ” quên rồi đấy chứ !” Câu nói này của hắn căn bản chính là câu khẳng định, kết cấu não bộ tỷ tỷ của hắn quả thực không phải là kì lạ một cách thông thường. Nói tỷ ấy ngốc mà, tỷ lại có lúc đột xuất thông minh vô cùng ; nói tỷ ấy thông minh, hiện giờ lại là đang rất ngốc đây !

“Nếu không phải do đệ, ta làm sao mà quên được?” Kỳ quái, nàng vừa rồi rốt cuộc định nói cái gì ?

“Vâng, đều là lỗi của ngu đệ.” Nhìn thấy nàng nghiêm túc suy nghĩ như vậy, hắn lại có thể nói gì nàng nữa đây? Làm đệ đệ của người ta thì phải biết học lấy nhẫn nhịn, nhất là khi có một tỷ tỷ như thế này.

Ngu đệ … …

“Đúng rồi ! Chính là đệ đệ ngu ngốc nhà ngươi !” Nàng cuối cùng cũng nghĩ ra được lời nàng định nói, thật đáng để ăn mừng, lần này thời gian để nàng nghĩ ra so với trước đây đã ngắn hơn rất nhiều. Xem ra đầu nàng đúng là càng ngày càng tốt hơn, thật đúng là việc vui tưng bừng khắp cả nước mà.

“Đệ lại làm sao ?” Đúng là do hắn có gì sai sao? Không phải chứ ! Hắn vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện như vậy mà.

“Đệ vừa rồi sao lại nói nếu đệ thi đỗ trạng nguyên ” hoặc là cử nhân” ?” Lăng Trúc hung dữ dí dí ngón tay vào lồng ngực của đệ đệ cao hơn mình nửa cái đầu này, cuộc sống cứ như đi đòi nợ vậy.

“Lẽ nào tỷ chỉ cần ta thi đến thám hoa là được rồi sao?” Hắn không tin, vị Lăng Trúc cô nương này không thể nào để hắn thoải mái như thế được.

“Vớ vẩn, đương nhiên là không phải, ngươi ” phải ” thi đỗ trạng nguyên, nhớ lấy, là trạng nguyên, không phải cử nhân, lại càng không phải là thám hoa. Đệ dám thi lấy cái danh thám hoa về đây cho ta xem thử xem.” Lời nói của nàng đong đầy uy hiếp, mang ý vị như thể nếu hắn không làm theo thì sẽ chết rất khó coi vậy.

“Tỷ lại cứ quá coi trọng đệ rồi.” Không phải tỷ ấy thi, tỷ ấy đương nhiên nói dễ rồi.

“Đệ lại cứ không có chút tiền đồ nào thế ! Lẽ nào đệ muốn ta coi thường đệ sao?”

Lăng Húc bất lực mà xịu vai xuống, “Được, đệ sẽ thử xem.” Có loại tỷ tỷ như thế này thật không biết là may hay là không may đây?

“Thử xem ?” Lăng Trúc nhướn lông mày lên, có chút không vừa lòng với lời nói kia.

“Đệ sẽ cố gắng rồi lại cố gắng.” Còn về phần có thi được hay không, còn phải xem ý trời nữa. Nhưng những lời này hắn làm gì có gan để nói ra.

“Ừm, cố lên.” Nàng nhận lấy bọc quần áo trong tay hắn, xoay người muốn rời đi. “Chăm sóc nương cho tốt, đừng để ta phải lo lắng, đã hiểu chưa? Húc nhi.” Nàng nói rất nghiêm túc, nhìn khắp một lượt nơi nàng đã sống suốt mười bảy năm này, từng gian nhà từng viên ngói đều làm nàng không nỡ rời xa.

Nương của nàng là thiên kim của một hộ gia đình lớn, gả cho cũng là một hộ gia đình lớn, một lòng một dạ làm một người con dâu tốt, thê tử tốt, mẫu thân tốt, nên nhẽ ra phải được hưởng sự bảo vệ cùng sủng hạnh, đến hôm nay đổi lại là sự thay lòng đổi dạ của cha nàng. Vị ” di nương ” ( dì ) này là một vị có vai trò lợi hại, nói chuyện lại còn to hơn cả nương của nàng, như muốn thể hiện ra khí thế nữ chủ nhân của Lăng gia. Mà nương nàng thì lại chẳng thấy làm sao cả, sớm tối thắp đèn lễ phật, như một ni cô đang tu hành tại gia vậy.

Song nàng chính là không phục, tại sao thân là nữ nhân lại cứ phải chịu ủy khuất để cầu vẹn toàn, lại không thể chống đối lại? Đến cả việc đại sự cả đời của nàng cũng để cho cái vị ” di nương ” hoàn toàn không có chút liên quan đó làm chủ ! Nàng chẳng muốn phải bước lên con đường không có đường về kia như bao nữ nhân khác chút nào, nàng muốn được tạo dựng một khoảng trời riêng của mình, chứng minh nữ nhân không chỉ là vật tùy thân của nam nhân, những thứ nam nhân biết, nữ nhân cũng sẽ không hề kém.

“Tỷ , tỷ thật sự muốn cứ như vậy mà đi ra sao?” Lăng Húc lo lắng nhìn cửa lớn, không biết hai vị canh cửa kia có tóm nàng ta lại hay không.

“Ta không phải đã nói muốn quang minh chính đại mà bỏ nhà ra đi sao?” Nàng ôm đệ đệ một cái, ôm lấy bọc quần áo kia, đi thẳng đến cửa lớn không quay đầu lại nữa.

Theo từng bước chân của nàng, tim của hắn càng lúc lại càng căng thẳng hơn, cho đến khi nhìn bóng nàng đã biến mất, hắn cũng không dám tin nữa, tỷ ấy thật sự đã đi ra ngoài rồi !

Lăng Trúc nhìn hai vị cẩu coi cửa kia cười ngọt ngào, nói một câu : ” Vất vả rồi .” rồi đi ra ngoài, mà hai vị ” đại môn ” kia cũng cười hi hi nói với nàng : ” Đi từ từ nhé.”

Xem, nàng đã nói rất dễ dàng mà, không phải sao?

+++ +++ +++ +++ +++

Vội vàng đi hết hơn một tháng trên đường, Lăng Trúc đã có chút mệt mỏi dắt ngựa ngồi xuống cửa sau của một hộ gia đình.

Làn gió mát nhè nhẹ mang theo hơi ẩm thổi lên má nàng, làm nàng có chút mơ màng mà ngủ thiếp đi, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

” A !!! ”

Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh khó có được lúc này, cũng phá vỡ cả việc nghỉ ngơi ít ỏi này của nàng, mà thực ra, là nàng bị dọa đâm ra mới tỉnh dậy.

Nàng không nói câu nào hướng về phía có tiếng kêu sợ hãi như mất đi nửa mạng sống kia, cũng không cần biết có phải hay không, nên hay không nên cứ như thế này mà xông vào tư gia nhà người ta.

Đập vào mắt người ta là một vị phu nhân xinh đẹp cùng một a hoàn trang điểm, hai người họ đang ngã ngồi trên thảm cỏ xanh tươi, sợ hãi mà nhìn về con vật ở phía trước —- rắn.

” Người đâu đến đây ! Mau đến đây a !” A hoàn mở hết cỡ cổ họng mà kêu, không quên bảo vệ cho chủ nhân, song nàng ta cũng đang sợ chết khiếp lên được, nước mắt đang rơi không ngừng, ” Người đâu, mau đến … … “

Lăng Trúc nhanh chóng tiến lên, một chân dẫm chặt lấy phần đầu dài một thước kia của con rắn, không hề do dự mà ép đầu nó xuống, bất kể nó có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

“Đã xảy ra chuyện gì ? Phu nhân sao thế ?” Một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào trong hoa viên, người nam nhân trung niên dẫn đầu kia lo lắng hỏi han, nhìn bộ dáng của người đó có lẽ chính là chủ nhân của nơi này.

Một đám người tráng kiện kia bao vây lấy ” hắn ” , trong mắt lộ ra ánh hung dữ mà trừng ” hắn ” .

“Như nhi, nàng không sao chứ !” Mạnh Hạo ( quý danh chủ nhà ) đỡ thê tử dậy, đau lòng lau đi nước mắt của nàng ta, tiếp đó lại quay đầu hung dữ mà trừng mắt với Lăng Trúc.

Thiên a !!! Bọn họ không phải đang cho là nàng ăn hiếp ái thê của ông ta chứ? Nhìn vị lão gia này, một bộ dạng như muốn đẩy nàng vào chỗ chết vậy, càng đừng nói đến những gia đinh hết lòng bảo vệ chủ nhân của mình đang bao vây xung quanh nàng đây, bị những người này đánh cho, nàng còn sống được hay sao? Lẽ nào là ông trời muốn trừng phạt sự ích kỷ của nàng, muốn nàng trả giá vì đã ruồng bỏ nương và đệ sao? Không muốn a ! Nàng còn trẻ như thế này, tâm nguyện của nàng còn chưa được hoàn thành cơ mà !

“Ngươi là ai ?” Mạnh Hạo tức giận từng bước từng bước ép gần đến ” hắn “.

“Có gì từ từ nói, ta chỉ là người qua đường, khi đi qua đây, vừa hay … … “ Nàng không dám dịch chuyển chút nào, nếu mà để cho con rắn dưới chân này chạy mất thì biết làm sao?

“Đi qua đây thôi mà dám chạy vào nhà ta sao?” Thấy ” hắn ” một bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ, Mạnh Hạo càng không thể tin tưởng được lời mà ” hắn ” nói.

“Ngươi đừng có qua đây.” Mỗi bước chân ông ta tiến đến gần, sinh mệnh của nàng lại càng cảm nhận được sự uy hiếp.

“Tại sao?” Mạnh Hạo giễu cợt hỏi, xác định rõ ” hắn ” chính là người xấu. ~

“Tại sao?” Mạnh Hạo giễu cợt hỏi, xác định rõ ” hắn ” chính là người xấu. ~

“Lão gia, nếu không có vị công tử này, phu nhân và nô tỳ có lẽ đã bị rắn cắn rồi ạ.” A hoàn đang đỡ lấy vị phu nhân xinh đẹp kia hảo tâm mà nói rõ sự tình, nàng ta không muốn để cho vị công tử tốt bụng này bị hiểu lầm như vậy.

“Rắn ?” Mọi người cùng nhìn xuống mặt đất, lúc này mới phát hiện ra dưới chân Lăng Trúc đang có một con rắn giãy giụa.

“Nếu không ngươi nghĩ xem tại sao ta lại đứng bất động ở chỗ này? Ta nếu như buông ra, thì người bị rắn cắn sẽ là ta a !” Đã hiểu rõ chưa ! Nàng là ân nhân đấy !

Tất cả mọi người hiểu rõ được chuyện, lập tức thái độ có chuyển biến lớn.

“Thật là không phải, vừa rồi là ta đã hiểu lầm, mong công tử rộng lượng tha thứ, đừng chấp vặt với người không hiểu biết là ta đây.” Mạnh Hạo hướng ” hắn ” mà chắp tay làm lễ, thực lòng xin lỗi.

“Được rồi, được rồi.” Nàng cũng không để ý nữa mà phất phất tay. Người ta đã nói như thế rồi, nàng còn có thể trách tội được sao?

Tiếp đó một gia đinh rất nhanh đã lên giết chết con rắn dưới chân nàng.

Lăng Trúc nhảy qua một bên, “Tại sao phải giết nó? Đáng thương quá !” Đúng là dã man! Do chịu ảnh hưởng của nương nàng nhiều năm, đối với nàng, sát sinh rõ ràng là việc không hề nhân đạo chút nào.

“Công tử, mời vào trong phòng dùng trà, để ta được đáp tạ đại ân của ngươi, tại hạ họ Mạnh, tên chỉ có một chữ là Hạo, không biết nên xưng hô với công tử thế nào?” Mạnh Hạo khách khí nói, muốn mời ” hắn ” vào nhà.

“Đại ân bất ngôn tạ, ( ý muốn nói ơn này chỉ cần nhớ trong lòng là được, không cần phải nói lời cảm kích .) tại hạ còn phải nhanh chóng lên đường, xin phép.” Những người dã man như thế này vẫn là nên ít đụng vào thì tốt hơn, nàng xoay người muốn đi cho nhanh… …

“Công tử, nhìn tình hình này có lẽ sẽ mưa suốt mấy ngày, nếu không ngại ngươi hãy ở lại đây, đợi sau khi hết mưa hẵng lên đường, để Mạnh mỗ được thể hiện hết tình hữu nghị của chủ nhà.”

Dường như là muốn chứng minh lời của ông ta vậy, tiếp đó liền vang lên một tiếng sấm ầm ầm truyền vào tai Lăng Trúc.

“Cái này … …” Nếu còn tiếp tục lên đường, nhìn thấy cơn mưa to kia đã sắp trút xuống rồi, nàng có lẽ cũng chẳng đi được mấy bước. Nếu như ở lại đây, nàng cũng có thể tiết kiệm được ít tiền, như vậy tiền để mở tiệm cũng có thể dư ra được chút ít … …

Dường như nhìn ra được sự do dự của ” hắn “, Mạnh Hạo rất vui mừng mà tiếp, ” Công tử đã cứu phu nhân, nếu công tử không để ta được tiếp đãi, Mạnh mỗ e là sẽ khó mà an tâm được.”

Còn chưa đợi Lăng Trúc trả lời, cơn mưa to kia đã trút xuống, làm bọn họ đều không kịp trở tay, người nào người nấy đều lập tức chạy về phía hành lang, Lăng Trúc cũng chạy theo, nàng vốn dĩ chẳng có thích thú gì khi bị dầm mưa cả.

“Mạnh lão gia, tại hạ đành phải làm phiền rồi.” Lăng Trúc ngại ngùng cười cười, đột nhiên nhớ ra ngựa và đồ đạc của nàng còn ở ngoài kia, “Ngựa của ta và đồ đạc … … “Nàng lo lắng chỉ ra cửa sau, muốn đi ra dắt ngựa vào.

“Công tử đừng lo lắng, Mạnh mỗ sẽ cho người đi làm ngay.”

“Oh ! Đa tạ.” Hi vọng đồ đạc không bị ướt, nếu không nàng sẽ chẳng còn đồ mà thay nữa.

+++ +++ +++ +++ +++

Song, đến lúc chạy được vào Mạnh phủ, y phục của nàng vẫn bị ướt hết. Nàng đang thay ra y phục nam nhân trong căn phòng đã được bố trí cho, để cho mái tóc ướt sũng kia được xõa xuống. Thì …

” A ! “ Đem nước nóng vào để hầu hạ nàng là Ly nhi kêu lên một tiếng, “Công tử, công tử hóa ra là nữ nhân sao … … ”

“Đúng vậy!” Lăng Trúc không hề thấy phiền gì mà nói, “Các ngươi có đồ nam cho ta mặc không?”

“Lăng cô nương muốn mặc trang phục nam nhân sao? Trong phủ e là không có y phục nam nhân phù hợp cho cô nương mặc.” Ly nhi thật thà trả lời, hi vọng nàng ta có thể thay đổi chủ ý mà mặc vào y phục nàng đem vào hiện giờ.

“Được rồi, có mặc là tốt rồi.” Nàng cũng chẳng kén chọn gì, dù sao cũng chỉ mặc một ngày mà thôi, ngày mai y phục của nàng có lẽ cũng đã khô rồi.

“Lão gia đã cho người bày xong cơm tối ở tiền sảnh, mời Lăng cô nương một lát cùng qua dùng bữa.” Ly nhi ở bên vừa giúp nàng mặc đồ vừa nói, còn cẩn thận giúp nàng chải mái tóc đen còn đang hơi ẩm kia lại rồi buộc lên.

“Được.” Lăng Trúc trong tim nghĩ, bọn họ mà nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của nàng, nhất định sẽ bị giật mình mất.

+++ +++ +++ +++ +++

Lăng Trúc vừa xuất hiện ở tiền sảnh, quả nhiên làm cho tất cả những người ở đó giật mình, tất cả đều ngây ra nhìn nàng, nhưng, hình như có vấn đề ở đâu đó, Mạnh Hạo phu nhân sao lại kích động thế kia?

“Thật có lỗi, đã làm mọi người hiểu lầm về giới tính của ta, nhưng phản ứng của mọi người cũng đừng kỳ quái như vậy chứ, cứ như là nhìn thấy thứ không nên nhìn vậy.” Lăng Trúc cau mày, nàng đúng là thích dọa người khác, nhưng nàng lại chẳng thích vẻ mặt của mọi người lúc này chút nào.

“Bối nhi … … “ Mạnh phu nhân run rẩy bước đến gần Lăng Trúc, nước mắt không ngừng rơi.

Lăng Trúc lùi lại phía sau mấy bước, gạt tay bà ta ra, “Mạnh phu nhân, bà có phải là nhận lầm người rồi không? Ta là Lăng Trúc, không phải là Bối nhi.”

Thấy Mạnh phu nhân tiếp đến gần, nàng lại lùi ra sau một bước nữa, nhìn về phía Mạnh Hạo, ” Mạnh lão gia, tôn phu nhân … … “ Trời ! Làm sao mà cả ông ta cũng có dáng vẻ ký quái thế kia ?

“Bối nhi, con cuối cùng cũng chịu quay về gặp nương rồi, nương vui quá … … “Vừa mới không chú ý, Lăng Trúc đã rơi vào lòng Mạnh phu nhân.

Lăng Trúc cứng hết cả người lại không biết nên phản ứng như thế nào, lẽ nào nàng lại giống với con gái của phu nhân đây như vậy? Trở lại ? Con gái bà ta bỏ nhà ra đi sao? Nhìn thấy bộ dáng bà ta như vậy, Lăng Trúc lại nghĩ đến nương mình, nương có phải cũng nhớ thương nàng? Nương sống có tốt không? Thân thể liệu có chỗ nào không thoải mái không? Húc nhi có chăm sóc nương tốt không?

Mạnh Hạo thở dài một hơi, tiến lên kéo thê tử quay về, “Nhu nhi, nàng ta không phải là Bối nhi, nàng ta tên là Lăng Trúc, không phải con gái chúng ta đâu.”

Mạnh phu nhân sống chết ôm lấy Lăng Trúc, kêu khóc : “Không, nó là Bối nhi, là con gái của chúng ta, là con gái thương yêu duy nhất của chúng ta.” Bà không buông, sẽ không buông tay nữa, chẳng dễ gì mới chờ được con gái quay về bên mình như vậy, ai nói gì cũng không thể đem con gái đi xa bà được.

“Nhu nhi, nàng tỉnh táo lại đi, Bối nhi sớm đã mất rồi, nó mất rồi, vĩnh viễn cũng không thể nào quay lại bên chúng ta nữa, nàng nhất định phải tiếp nhận sự thật này.” Mạnh Hạo thương tâm ôm lấy thê tử, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

“Không, Bối nhi chưa chết, Bối nhi chưa chết … … “ Mạnh phu nhân sống chết cũng ôm chặt lấy Lăng Trúc, không buông là không buông.

Nhìn thấy ái thê như vậy, đến Mạnh Hạo đã bao năm lăn lộn trên thương trường cũng không kìm được nước mắt, “Mạnh mỗ một đời lương thiện, sao ông trời lại có thể nhẫn tâm như vậy với ta?”

Lăng Trúc thấy hạ nhân ở tiền sảnh người nào người nấy đều đang sụt sịt lấy vạt áo mà lau nước mắt, không nỡ tâm như vậy nữa, ” Đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt cho thân thể đâu.” Nàng dùng tay áo giúp Mạnh phu nhân lau khô nước mắt trên khuôn mặt, mỉm cười nhìn bà ta.

“Bối nhi … … “ Không chỉ Mạnh phu nhân kinh ngạc, đến Mạnh Hạo ở bên cạnh cùng đám hạ nhân kia cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên trước hành động cùng lời nói của nàng.

“Ta không phải là Bối nhi, ta là Trúc nhi, biết chứ?” Nàng trước đây chưa từng nghĩ sẽ mở tiệm ở đâu, có lẽ nơi này cũng rất tốt.

Mạnh phu nhân nhìn nàng, một lúc sau mới gật đầu, ” Trúc nhi .”

“Đúng vậy.” Ừm, xem ra bà ta đã tiếp nhận cách nói của nàng.

Mạnh phu nhân nở nụ cười đẹp đẽ ôm lấy cánh tay nàng cùng ngồi xuống bên bàn ăn,“Con gái của ta .”

Lời này của bà ta làm Lăng Trúc sợ hãi đến lập tức ngã khỏi ghế, mất một lúc lâu mới đứng dậy được.

Dưới sự cầu xin và nhờ vả của Mạnh Hạo, Lăng Trúc không còn cách nào mà phải gật đầu để về làm con nuôi của Mạnh gia. Nhưng nàng vẫn không thay đổi quyết định lúc đầu, nhất định muốn mở một cửa hàng của riêng mình, để nàng có thể tự mình nuôi được bản thân cùng nương và đệ đệ mà không cần phải gả đi.

Số tiền nàng mang theo lúc rời khỏi Lăng gia cũng đủ để nàng mở một cửa tiệm nhỏ. Hiện giờ ăn, ở đều đã có Mạnh gia, nàng lại có thể tiết kiệm được một lượng bạc không nhỏ. Trừ việc đôi khi ở bên cha nuôi và mẹ nuôi ra, việc quan trọng nhất hiện giờ của nàng là phải xem xem mở cửa hàng gì vừa có thể kiếm được tiền mà không dễ bị sập tiệm.

Một buổi sáng, Lăng Trúc đem theo Ly Nhi đi đi lại lại như con thoi trên con đường náo nhiệt người qua người lại, quan sát xem xem tương lai nàng có thể kinh doanh việc gì.

Trên đường đủ mọi loại hàng rong dùng đủ mọi thủ đoạn để lôi kéo khách hàng, lại cực lực mà giới thiệu mặt hàng của tiệm mình. Từ đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, đồ mặc, đồ để lau, đồ để thoa, đồ chơi, tất cả đều có đủ, làm không khí toàn bộ con đường đều náo nhiệt vô cùng. Mặc dù mặt trời đã lên rất cao, nhiệt độ cũng tăng dần lên, song lại chẳng hề làm phiền gì đến tiếng rao hàng của các cửa tiệm, đương nhiên lại càng chẳng thể làm phiền đến Lăng Trúc đang vui vẻ vô cùng kia.

Lăng Trúc một thân y phục trắng mỏng, từ cổ áo đến cổ tay đều được thêu lên những cành lá trúc nho nhỏ, phía dưới gấu váy lại được thêu lên những chiếc lá trúc xanh non, trên tóc lại được trang trí lên chiếc cặp tóc màu xanh nhạt. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề trang điểm kia, đôi mắt to tròn thông minh kia liên tục chuyển động, cánh môi cười mà lại như không cười kia phát ra những âm thanh non mềm trong trẻo. Toàn thân phát ra khí thế cao quý ưu nhã song lại mang theo chút tính nghịch ngợm vô cùng mâu thuẫn. Nàng không phải là một cô gái tuyệt sắc, song lại có vẻ đẹp rất tự nhiên vô cùng đặc biệt, giống như một tinh linh nghịch ngợm vậy.

“Tiểu thư, chúng ta nên về dùng bữa trưa rồi, nếu còn không quay về, lão gia và phu nhân sẽ lo lắng đấy.” Ly Nhi cố gắng hết sức mà lặp đi lặp lại câu nói nàng đã nói không biết bao nhiêu lần, vô tình lại phát hiện Lăng Trúc vẫn đang dính vào trong tiệm đồ chơi cổ kia không có chút động tĩnh gì.

“Tiểu thư … … “ Nàng đang phải cầu xin rồi.

“Còn ba khắc nữa mới đến bữa trưa mà.” Lăng Trúc lại chuyển đến nơi để đồ được chế tác từ trúc ở đối diện, thích thú chơi đùa không nỡ rời tay.

“Nhưng … … ”

“Không có nhưng gì cả.” Lăng Trúc không vừa ý đáp lời. Thật đúng là một a hoàn lắm lời, tại sao a hoàn bên người nàng ai nấy đều biến thành bộ dạng này chứ? Nàng có phải là đã quá ” nhường nhịn ” bọn họ rồi không?

Ly Nhi không cách nào mà cãi lại được, tiểu thư đúng là rất giống với tiểu thư Bối Nhi của Mạnh phủ, song tính cách, khí chất đều khác xa mười vạn tám nghìn dặm, “Tiểu thư … … ” Tiểu thư đã nói không muốn về, a hoàn là nàng đây còn có thể không hiểu chuyện được sao?

Bỗng có mấy người nam nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, Lăng Trúc tò mò mà quay đầu lại, nhìn bọn họ một cái, lại quay lại với đồ vật trên giá kia, đã không hề quen biết, thì cũng không cần thiết phải để ý đến làm gì.

Một nam nhân bước đến bên Lăng Trúc, ” Cô nương thích những thứ đồ chơi này sao?”

Lăng Trúc nhìn bên cạnh mình, thấy không có ai, lúc này mới xác định là hắn đang nói chuyện với mình, ” Vâng .” Vớ vẩn, không thích mà nàng lại xem chúng lâu như vậy sao?

Có một tên chướng mắt ở bên cạnh, làm nàng không còn chút hứng thú nào xem tiếp nữa, bụng cũng đói rồi, nên về thôi.

Nghĩ vậy, nàng xoay người muốn rời đi, lại bị tên đó giơ tay ngăn cản, nàng lại kéo Ly Nhi vòng qua đường khác để đi, song lại bị ba tên khác dàn ra chặn lại. Nàng không hiểu mà trừng mắt lên, nàng đâu có quen biết bọn chúng !

“Tiểu sinh Vĩ Chính Kỳ, không biết có được vinh hạnh biết phương danh của cô nương không?” Nam tử tuấn tú ngăn bọn họ lại trước tiên kia mỉm cười hướng về phía nàng làm lễ, nhìn nàng chờ đợi.

Người này vừa nhìn đã biết là công tử nhà có tiền, nói đơn giản hơn, chính là loại công tử bột, chuyên gia tiêu tiền, chơi gái.

“Chỉ là tên gọi nhỏ nhoi chẳng đáng để công tử quan tâm, thời gian không còn sớm nữa, tiểu nữ cũng nên quay về rồi, tránh để người nhà lo lắng.” Lăng Trúc cố gắng lễ phép nói, tránh đắc tội với người ta.

“Dám hỏi nhà cô nương ở đâu?” Vĩ Chính Kỳ mặt dày mà hỏi, không hề để ý đến sự cự tuyệt của nàng.

“Thật xin lỗi, không thể nói ra.”

“Vậy thì vì sự an nguy của cô nương, xin để tiểu sinh được đưa cô nương về phủ, như vậy mới có thể an tâm.” Chẳng dễ mà phát hiện được một đóa U lan chưa chủ thế này, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay được?

“Để công tử phải đưa về, tiểu nữ khó mà an tâm, ý tốt của công tử tiểu nữ xin được lĩnh vậy.” Nàng có ngu thế đâu, để con sói này đưa về.

Vĩ Chính Kỳ ngây ra một lát ,câu trả lời của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, ” Lời nói của muội muội làm ca ca thương tâm rồi.”

Muội muội? Ca ca ? Da mặt của hắn cũng dày thật. Hắn nghĩ hắn là ai chứ?

“Công tử nếu muốn tìm muội muội xin hãy về phủ mình để tìm.” Thấy hắn không hề có ý muốn tránh ra, nụ cười trên khuôn mặt Lăng Trúc đột nhiên biến mất.

“Muội muội thật sự không hiểu ý của ca ca sao?” Vĩ Chính Kỳ giơ tay muốn nắm lấy tay Lăng Trúc, song lại bị nàng tránh ra.

“Công tử xin hãy tự trọng.” Tên sắc lang này đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác, ỷ đông người rồi muốn bắt nạt bọn họ !

“Muội muội đừng … … “ Vĩ Chính Kỳ lại tiếp gần nàng thêm bước nữa, song lập tức bị một cánh tay khác ngăn lại.

“Cô nương đã từ chối rõ ràng như vậy, các hạ còn ép khó người khác như vậy thì e là không phải quân tử nữa rồi.” Một nam nhân cao to đứng chắn trước mặt Lăng Trúc, mặc dù quay lưng vào nàng, song lại nghe ra rất rõ khí thế uy hiếp trong ngữ khí kia.

Lăng Trúc bị chắn mất tầm nhìn không sao nhìn được vẻ mặt của Vĩ Chính Kỳ, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn, ” Muội muội, sau này còn gặp lại.” Nói xong bèn kéo đám người theo sau kia nhanh chóng rời đi.

“Sau này không gặp lại nữa ý! Ta đâu có phải muội muội của hắn đâu.” Lăng Trúc bất mãn lầm bầm tự nói, nói cho mình nghe cũng là nói cho Ly Nhi nghe.

Nam tử kia xoay người lại, tai đã nghe thấy lời nàng nói, “Nàng không sao chứ?”

Woa! Mỹ nam a ! Lăng Trúc mở to mắt nhìn hắn. Hắn đúng là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp qua, dưới cặp lông mày kiếm đầy bạo khí kia là một đôi mắt ưng thâm sâu khó mà nhìn thấu được, bờ môi bạc quyến rũ nằm dưới chiếc mũi kiêu ngạo, bộ dáng như cười mà không cười càng làm phát ra sức cuốn hút chí mạng.

Thân hình hắn cao to, đỉnh đầu nàng lúc này chỉ đến được ngực hắn làm nàng thấy bản thân thật bé nhỏ, nàng tin chắc chỉ cần hắn đụng một ngón tay thôi thì cũng làm nàng tan xương nát thịt rồi. Loại người này đúng là quá đáng sợ, đúng là kiểu người dễ làm người ta hiến thân rồi lại sẽ bị tan nát trái tim, nếu chỉ là một nữ tử bình thường, e là bản thân sẽ chủ động mà dính lên mất, nàng thật may mắn vì không phải là loại nữ tử như vậy, thật đúng là Phật Tổ bảo hộ – Ông trời thương xót a !

“Đa tạ công tử ra tay giúp đỡ, tiểu nữ không có gì có thể báo đáp, nếu có cơ hội, sau này nhất định sẽ báo đáp cho tốt, cáo từ.” Lăng Trúc lễ phép nhẹ cúi người một cái, tiếp đó kéo Ly Nhi muốn rời đi.

“Tiểu thư, cứ như thế đi sao?” Ly Nhi đột nhiên hỏi.

Lăng Trúc bực mình nhìn nàng ta, “Nếu không thì ngươi muốn thế nào? Dùng thân để báo đáp sao?” Nhân tâm cách một lớp da, nói không chừng vị nhị huynh này lại là một Vĩ Chính Kỳ khác, chỉ là khác biệt về bộ dáng, nhưng tâm tư e là cũng thối nát như vậy thôi.

“Nô tài … … ” Nàng ta không biết nữa, chỉ cảm thấy không nên qua loa như vậy, dù sao người ta cũng đã cứu bọn họ.

“Tại hạ lại không hề phản đối việc dùng thân để báo đáp đâu.” Nam tử kia đột ngột nói làm chủ tớ Lăng Trúc cùng đồng thời mà nhìn về phía hắn ta.

“Nếu đã như vậy … … “ Nàng nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Ly Nhi , “Được, vậy thì dùng thân để báo đáp.”

“Tiểu thư, người không suy xét kỹ càng sao?” Ly Nhi lo lắng mà nhìn nàng ta, nàng khó mà tiếp nhận được việc chủ nhân lại coi nhẹ việc lớn cả đời như thế này.

“Ngươi thấy hắn thế nào?” Lăng Trúc không hề trốn tránh trước mặt hắn mà đàm luận, một tay còn chỉ vào nam nhân kia.

“Nô tài cho rằng không tệ, có thể chấp nhận được.”

“Có thể chấp nhận được?” Hắn có chút muốn cười lớn ra, xem nàng ta đang nói cái gì kia?

“Tại hạ Hướng Ngạo Thiên, không biết khuê danh ( tên gọi ) của nương tử tương lai nên xưng hô thế nào?” Hắn không hề để bụng, có được một thê tử vừa thông minh xinh xắn lại vừa hay ho như thế này, thiết nghĩ cuộc sống sau này không có ý nghĩa mới lạ.

“Ly Nhi, nương tử tương lai của ngươi tên gọi là Ly Nhi.” Lăng Trúc đáp lời.

Mà nàng vừa nói xong, Ly Nhi cũng hoàn toàn ngẩn ra rồi.

Ngừng một lát, Lăng Trúc lại nói tiếp : “Hướng công tử nếu như muốn cầu hôn, thì đến Mạnh phủ ở đường Đông, chúng ta lúc nào cũng chờ đợi Hướng công tử đại giá đến thăm.” Nàng nở nụ cười, không đợi hắn trả lời đã kéo Ly Nhi còn chưa hồi lại được thần kia đi mất.

Hướng Ngạo Thiên nhướn nhướn lông mày, mỉm cười nhìn theo bóng hai nàng biến mất nơi cuối đường, thật trùng hợp, lại là Mạnh phủ, Ly Nhi … …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương