Lôi Lạc Bằng tức giận, tay đập mạnh vào thành ghế xe lăn, tay ông rung rung trong lòng giận dữ lớn tiếng nói.

“Không thể nào, ta đã tín toán kỹ càng, không thể có sự sai sót.”

Lôi Lạc Thiên cười, anh nhìn Lôi Lạc Bằng và Việt Vũ nói.

“Các người không thể nào ngờ được, Nam Liệt lại là người của tôi sấp sếp tiếp cận các người.”

Lôi Lạc Bằng lắc đầu, ông không thể tin nói.

“Ta đã cho người giám sát, nhất cử nhất động của Nam Liệt, sao không phát hiện ra điều gì khả nghi.”

Nam Liệt nhìn ông nói.

“Tôi và Thiên biết trước ông sẽ làm như vậy, nên đống kịch thì phải đống cho trọn.”

Việt Vũ nhìn Nam Liệt bằng cặp mắt khó tin.

“Trong bệnh viện, Việt Hồng nhìn thấy Long Kiệt hiến máu cho Trình Lam.

Sao cậu lại báo tin đó cho chúng tôi?.”

Lôi Lạc Thiên cười, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn họ nói.

“Không báo cho các người, thì sớm muộn gì các người cũng sẽ biết.

Vậy thì sao không mượn cơ hội này, làm cho các người tin tưởng vào Nam Liệt.”

Lôi Lạc Bằng không thể tin, với trí tuệ của ông lại không đấu nỗi với Lôi Lạc Thiên.

Lôi Lạc Thiên nhìn Lôi Lạc Bằng cười kinh thường nói.

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Trên đời này không có việc gì là tuyệt đối.”

Việt Hồng đứng một nên, vẫn không chiệu thả Trình Lam ra, anh quan sát sắc mặt của Lôi Lạc Bằng.

Chờ đợi chỉ thị của ông.

Trong lòng Trình Lam tức giận, cô tức giận bản thân mình, sao không tin rằng, Lôi Lạc Thiên sẽ có cách đối phó với Lôi Lạc Bằng.

Lôi Lạc Thiên bước tới cầm cây súng, chỉa thẳng vào người của Lôi Lạc Bằng.

Long Kiệt đứng một bên tán thưởng người con rể này của mình.

Ông không ngờ Lôi Lạc Thiên lại tín xa như vậy.

Đã bố trí Nam Liệt làm nội ứng, kế hoạch của anh thật là hoàn hảo.

Nếu Trình Lam không xuất hiện, bay giờ ông tin chắc, Lôi Lạc Thiên đã nắm tổ chức Kim Xà trong lòng bàn tay mình.

Long Kiệt bước tới nói với Lôi Lạc Bằng.

“Nếu tính lại, tôi và Nhã Chi mới thật sự là một đôi, ông mới là kẻ thứ ba.”

Lôi Lạc Bằng nghe Long Kiệt gọi vợ mình một cách thân mật.

Ông tức giận khuôn mặt ửng đỏ.

Hai tay đập mạnh lên xe lăn hét lớn.

“Câm miệng, cái tên Nhã Chi không phải để cho ngươi kêu.”

Dù là đang trong tình trạn thất thế, Lôi Lạc Bằng vẫn ngoan cố, không chịu khuất phục.

Ông nhìn Việt Vũ nó.

“Dù phải chết, ta cũng sẽ đem con nghiệt chủng này xuống địa ngục cùng ta.”

Ha ha ha

Việt Hồng không biết phải làm sao, anh nhìn Việt Vũ chờ đợi lệnh.

Việt Hồng tuy nói là thuộc hạ của Lôi Lạc Bằng, nhưng trên thực thế, anh chỉ trung thành với một mình Việt Vũ mà thôi.

Việt Vũ nhìn Việt Hồng bằng cặp mắt do dự, vài giay sao anh lắc đầu không cho Việt Hồng ra tay lỗ mãng.

Anh không muốn Lôi Lạc Bằng phải chết.

Lôi Lạc Thiên bước tới, cầm cay súng trong tay.

Anh nhìn Lôi Lạc Bằng bằng cặp mắt thù hận.

Mối thù giết cha mẹ anh còn chưa tín với ông, vậy mà bay giờ còn có việc này.

“Tôi đếm tới 3, nếu ông không cho thủ hạ của mình thả Trình Lam ra, mỗi 10 giay to sẽ bắn một phát vào người ông.”

Vừa nói xong, Lôi Lạc Thiên bất đầu đếm.

“1.........2...........”

Lôi Lạc Bằng vẫn y như cũ, không một chút hoảng hốt.

Nét mặt dù chết cũng không đầu hàng của ông, làm Lôi Lạc Thiên phẫn nộ.

Anh tức giận liếc nhìn Trình Lam, không muốn tỏa ra quá quan tâm, sợ Lôi Lạc Bằng sẽ làm hại đến Trình Lam hơn.

Anh ngừng một chút rồi đếm tiếp.

“3.”

Vừa dứt lời Lôi Lạc Thiên liền nổ phát súng đầu tiên.

Bắn vào tay phải của Lôi Lạc Bằng.

“Bang....”

Đồng thời từ phía Trình Lam cũng vang lên tiếng súng.

“Bang....”

Tất cả mọi người điều kinh ngạc, ngoại trừ Lôi Lạc Thiên ra.

Anh bình tĩnh một cách lạ kỳ.

Giống như mọi việc điều nằm trong sự dự liệu của anh.

Phía Trình Lam, khi tiếng súng vừa vang lên.

Trình Lam khom người xuống né tránh.

Lôi Lạc Thiên đã ra hiệu cho cô.

Cô biết chắc thuộc hạ bắn tỉa của Lôi Lạc Thiên, đang ẩn núp quanh đây.

Cho nên anh mới bình tĩnh như vậy.

Với tính tình của Lôi Lạc Thiên, nếu không nắm trong tay 100% sự an toàn của cô, anh thà bỏ mạng mình cũng không muốn cô bị chút tổn thương nào.

Thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên bắn thẳng vào hồng tâm của Việt Hồng.

Việt Hồng tay cầm con dao, ngã xuống mặt đắt, chết ngây lập tức.

Lôi Lạc Thiên xông đến ôm lấy Trình Lam vào lòng, tay anh sờ lên vết thương của cô nói.

“Em có đau không?.”

Trình Lam nhìn anh, cặp mắt ngấn lệ, cô lắc đầu nói.

“Không đau, Em xin lỗi.”

Trình Lam biết cô sém một chút đã phá vỡ kế hoạch của anh.

Cặp mắt Lôi Lạc Thiên hiện lên rõ ràng sự đau lòng và thương sót.

Lôi Lạc Thiên ngước mặt nhìn Việt Vũ bằng cặp mắt tàn ác, một làng khí tà xông thẳng đến Việt Vũ, làm Việt Vũ bất giác rùng mình, toàn thân tót mồ hôi lạnh.

Việt Vũ sống trong giang hồ từ nhỏ, anh chưa từng thấy qua, trên nguời ai lại có một loại sát khí, có thể làm người ta hoảng hốt, trong lòng bất an như vậy.

Lôi Lạc Thiên đưa Trình Lam cho Long Kiệt châm sóc, anh bước từng buớc đến Việt Vũ.

Nhìn thấy sự nguy hiểm đến gần mình, Việt Vũ nhìn chung quanh.

Tất cả thuộc hạ của anh đã bị thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên chế ngự.

Lôi Lạc Thiên từng bước từng bước chậm mà oai nghiêm bước tới gần Việt Vũ hơn.

Tay Lôi Lạc Thiên cầm súng nhìn vào giống như quỷ Satan đến lấy mạn của Việt Vũ.

Việt Vũ trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và vẻ kêu căng.

Lôi Lạc Thiên vừa bước đến gần Việt Vũ, anh nhanh tay vương khẩu súng lên.

Việt Vũ nhìn thấy hành động của Lôi Lạc Thiên, anh dù chết cũng phải chết một cách oai phong lẫm liệt.

Tay định bớp cò súng thì Lôi Lạc Thiên đã ra tay nhanh hơn.

Tiếng súng vang lên.

“Bang....”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương