Bùi Anh Tuấn không muốn gây chuyện phiền phức liền lên tiến.

“Thôi mình đi bệnh viện đi.

Nếu chậm trễ, cánh tay em sẽ bị phế.”

Ngọc Anna tức giận, tính tình đại tiểu thư của cô ta, bắt đầu bộc phát.

“Đi......đâu có dễ dàng như vậy.

Dám đụng vào em, em sẽ khiến bọn họ, hối hận vì đã chọc đến Ngọc Anna em.”

Vừa nói xong cô ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, vừa mới bước vào cửa hàng, khi nghe tiếng thét của cô.

Cô muốn họ cho Trình Lam một bài học.

Trình Lam đứng quan sát Ngọc Anna, nhìn thấy hai tên vệ sĩ tiến đến gần mình, cô không hề tỏa ra chút gì gọi là sợ hãi, hay hoảng hốt cả.

Ai nấy điều biết, cô Ngọc Anna này bụng dạ hẹp hòi, ra tay đọc ác.

Có một cô gái, lúc trước chỉ vì giành giật một bộ lễ phục mà đắc tội với Ngọc Anna.

Ngọc Anna đã cho vệ sĩ của mình, đánh cô ta cho đến tàn phế, còn tự tay của mình dùng kéo xởn mái tóc dài của cô gái kia.

Các cô phục vụ điều tán thưởng, sự gan dạ này của Trình Lam.

Nếu đổi lại là bọn họ, chắc giờ này tay chân điều rung cầm cập.

Bùi Anh Tuấn thấy vậy, liền túm lấy tay của Ngọc Anna nói.

“Đừng đụng vào họ, em đấu không lại họ đâu.”

Ngọc Anna vẫy tay mình ra khỏi bàn tay của Bùi Anh Tuấn, nhìn anh khinh thường nói.

“Đúng là nhát gan, có ai ở Thành Phố S này, mà em không dám đụng vào.”

Một lời nói ngong cuồng thót ra từ miệng của Ngọc Anna, làm Bùi Anh Tuấn phải rùng mình.

Chắc cô ta không biết mình đang đụng vào ai.

Tề Phong nghe Ngọc Anna nói vậy, liền cảm thấy thương hại cho gia đình của cô ta.

Tại sao lại sinh ra một đứa con ngang ngược và lộng hành như vậy.

“Ngọc tiểu thư, đúng là lá gan to bằng trời.

Lôi Lạc Thiên tôi, mà cô cũng xem không ra gì.”

Giọng nói uy nghiêm của Lôi Lạc Thiên vang lên.

Lúc này Lôi Lạc Thiên từ bên ngoài cửa bước vào, vì nghe đuợc những lời Ngọc Anna vừa nói, cập mắt anh hơi khép lại, đầy nguy hiểm.

Trên người anh mặc một bộ âu phục Armani màu đen, áo sơ mi màu xanh.

Nhìn không chổ nào có thể chê được, dáng người anh, dù mặc gì đi chăng nữa, cũng tôn lên sự cao quý và quyền uy.

Trên người Lôi Lạc Thiên luôn tỏa ra tà khí, làm người ta nhìn vào rất thu hút, nhưng lại không dám đến gần.

Đi phía sau anh là Tề Phú và hai tên vệ sĩ.

Khí thế của Lôi Lạc Thiên, không ai có thể sánh bằng.

Sự oai nghiêm của Anh, làm tất cả mội người, điều phải e sợ và khép nép.

Lúc này tất cả ánh mắt điều dồn hết lên người anh.

Những ánh mắt hâm mộ của mấy cô phục vụ, làm Trình Lam chán ghét trong lòng.

Lôi Lạc Thiên không để ý đến một ai, anh bá đạo bước đến ôm Trình Lam vào lòng.

Họ không thể nào tưởng tượng được, một cô cái tầm thường, lại được một người đàn ông xuất sắc như anh yêu thương.

Ngọc Anna nhìn thấy Lôi Lạc Thiên, sắc mặt liền thay đổi, cô nhận ra Lôi Lạc Thiên.

Dù anh ít khi xuất hiên trong giới truyền thong, nhưng vì là bạn lâu năm của Mạc Gia Yến, nên cũng biết đến Lôi Lạc Thiên phần nào.

“ Lôi Tổng, ngài nói vậy là không đúng.

Là vị tiểu thư này ra tay trước, đánh gãy tay của tôi.

Vì quá tức giận nên tôi mới nói vậy.”

Ngọc Anna thay đổi giọng điệu nói chuyện của mình, muốn làm Lôi Lạc Thiên có ấn tượng tốt với cô.

Lôi Lạc Thiên buông Trình Lam ra, nhìn vào khuôn mặt thờ ơ của cô lên giọng hỏi.

“Là em ra tay?”

Trình Lam nhìn anh, giọng nói thản nhiên vang lên.

“Phải là em, chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần lo.”

Mấy cô phục vụ thầm nghĩ trong lòng.

Đánh gãy tay người ta mà gọi là chuyện nhỏ.

Còn câu “anh không cần lo” của cô ý nghĩa là gì?

Không cần lo cho Ngọc Anna, hay không cần lo cho cô.

Lôi Lạc Thiên tức giận, sắc mặt liền thay đổi, nhìn Trình Lam bằng cập mắt bực bội.

Ngọc Anna vui mừng trong lòng, cô nghĩ chắc chắn, dù Lôi Lạc Thiên thế lực có lớn đến đâu, cũng phải nể mặt Ngọc gia phần nào.

Dù sao gia tộc của cô, cũng không phải tầm thường.

“Tại sao lại vì một người không ra gì, mà làm bẩn tay mình.”

Lúc nghe Lôi Lạc Thiên nói vậy, miệng của các cô phục vụ, há thành chữ O, vì kinh ngạc.

Sắc mặt của Ngọc Anna liền biến sắc.

Cô không ngờ anh lại nói như vậy.

Đánh gãy tay của cô anh không nói gì thì thôi, lại lo tay của cô ta bị bẩn.

Trên đời này, sao lại có một người nói chuyện vô lý như vậy.

Lôi Lạc Thiên nhìn vào bàn tay của Trình Lam, lúc này hơi ửng đỏ.

Anh đau lòng cầm tay cô lên, nhẹ nhàng xoa vào nơi bị đỏ, trên tay của Trình Lam.

Lôi Lạc Thiên ngước mặt lên dùng giọng nói lạnh lùng nói với Ngọc Anna.

“Là cô làm tay của vợ tôi sưng đỏ?”

Lúc nghe Lôi Lạc Thiên nói Trình Lam là vợ của anh.

Ngọc Anna liền sợ hãi, nhưng chỉ trong chốc lát, cô lấy lại tinh thần.

“Sao Lôi Tổng lại nói như vậy.

Tay của cô ta chỉ hơi đỏ mả thôi, còn tay của tôi đã bị cô ta đánh gãy.”

Lôi Lạc Thiên nhìn Ngọc Anna, cập mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Ngọc Anna vì ánh nhìn sắc bén này của Lôi Lạc Thiên, bất giác lui về phía sau hai bước.

Giọng nói ngang tàng của Lôi Lạc Thiên vang lên.

“Dù cô có chết 100 lần, cũng không thể so được với chút tổn thương này của vợ tôi.”

Bùi Anh Tuấn nghe những lời nói bá đạo này của Lôi Lạc Thiên.

Trong lòng thầm nghĩ, so với lời đồn Lôi Lạc Thiên còn đáng sợ hơn nhiều.

“Lôi Tổng, tôi nghĩ Ngọc tiểu thư không có ý làm hại đến Lôi phu nhân. Xin ngài thứ lỗi cho cô ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương