Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ
-
Chương 74: Thạch tín (arsenic)
Tại bệnh viện Tề Phong vẫn luôn đứng trước cửa canh chừng.
Lần này anh thật thận trọng, không dám rời khỏi nữa bước.
7 giờ tối, có một cô y tá đẩy dụng cụ y tế và thuốc đến trước mặt Tề Phong nói.
“Tôi tới để thay thuốc cho Lôi Phu nhân.”
Tề Phong quan sát cô y tá từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô ta có đem theo vũ khí gì vào phòng không.
Không có gì đáng nghi, anh mới cùng cô y tá bước vào phòng.
Tề Phong luôn cảnh giác, đứng một bên xem xét cô y tá đề phồng bất trắc.
Trong lúc này Lôi Lạc Thiên và Long Kiệt vừa nói chuyện xong.
Anh bước ra khỏi bar Night Angel,
liền nhận được cú điện thoại của Lôi Lạc Khánh.
“Thiên em cho người bảo vệ Lam Lam, Việt Vũ đã cho người đến giết em ấy.”
Lôi Lạc Thiên vừa nghe Lôi Lạc Khánh nói vậy, liền sải bước thật nhanh đi đến chiếc xe cadillac màu đen đậu bên ven đường.
Vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Tề Phong.
Tề Phong đứng bênh cạnh cô y tá, nhìn thấy cô chuẩn bị tiêm thuốc vào ống truyền dịch của Trình Lam.
Điện thoại di động của anh reo lên.
Giọng nói hồi hộp, gấp rút của Lôi Lạc Thiên vang lên.
“Có người muốn giết Lam lam.”
Tề Phong nghe Lôi Lạc Thiên nói vậy, liền xong tới chụp lấy cánh tay của cô y tá.
Ống tiêm vì vậy mà rơi xuống mặt đất, Tề Phong dùng tay đánh mạnh vào gáy của cô y tá.
Cô y tá ngã xuống sàn nhà ngay lập tức.
Lúc này Tề Phong liền đi đến kiểm tra cho Trình Lam.
Tiếng mở cửa vang lên, Lôi Lạc Thiên xông vào như một cơn gió.
Sắc mặt lo lắng anh nhìn cô y tá nằm dưới mặt đất.
Lôi Lạc Thiên kiểm tra Trình Lam một cách tỉ mỉ.
Lúc kiểm tra anh nhìn thấy ngón tay Trình Lam có phản ứng.
Lôi Lạc Thiên vui mừng, kêu Tề Phong gọi cho Du Tấn.
Du Tấn vội vã đi đến, sắc mặt nôn nóng, kiểm tra Trình Lam một cách cặn kẽ.
Anh vui mừng nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
“Thiên, Trình Lam có dấu hiệu tĩnh lại.”
Lôi Lạc Thiên vui sướng trong lòng.
Du Tấn khom người, nhặt ống tiêm lên từ dưới mặt đất.
“Tôi sẽ đem nó đi kiểm tra.”
Nói xong Du Tấn rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi châm sóc cho Trình Lam xong, Lôi Lạc Thiên ngồi xuống sopha nghĩ ngơi.
Tề Phong đứng trước mặt anh, khom người nhận tội.
“ Lão đại, tha lỗi cho thuộc hạ thất trách.”
Lôi Lạc Thiên biết Tề Phong đã thận sức của mình, nên không trách anh.
Lôi Lạc Thiên vẫy tay, ý bảo Tề Phong lui ra ngoài.
Tề Phong cho người đem cô y tá về bang Lôi Ưng tra tấn.
Anh ra ngoài, đứng trước cửa canh chừng.
Lôi Lạc Thiên theo thối quen cầm điếu cigar.
Anh không đốt lên vì Trình Lam đang mang thai mà chỉ mân mê điếu thuốc trong tay.
Anh đang suy nghĩ, không biết bước kế tiếp Lôi Lạc Bằng sẽ làm như thế nào.
Anh chỉ có thể dùng chiêu, tương kế thụ kế.
Lôi Lạc Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn đêm u ám mà lạnh lẽo.
Một cảm giác bồn chồn trong lòng, làm anh thấy khong yên.
Nếu như là trước đây, đối với Lôi Lạc Thiên mà nói trời có sập xuống,
Lôi Lạc Thiên anh cũng không hề chớp mắt.
Huống hồi gì chỉ là một Lôi Lạc Bằng, không đáng để anh quan tâm.
Nhưng bay giờ, người anh lo lắng nhất chính là Lam Lam.
Nếu thật sự như lời Long Kiệt nói,
anh đoán người Lôi Lạc Bằng muốn đối phó chính là Trình Lam.
Bay giờ anh phải nghĩ cách, để tóm trọn ổ của Lôi Lạc Bằng.
Không cho phép ông ta có cơ hội ra tay.
Trước tiên anh phải phá hủy thế lực của Việt Vũ.
Hiện tại Việt Vũ là người thân cận nhất của Lôi Lạc Bằng.
Anh biết Lôi Lạc Khánh không hề liên quan gì đến việc này.
Lôi Lạc Thiên đặt điếu cigar xuống bàn, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tề Phú.
“Lão Đại”
Giọng nói Tề Phú vang lên.
“Cậu cho người tiêu diệt bang Hặc Việt cho tôi.
Từ nay về sau tôi khong muốn nghe, cái tên Hắc Việt này tồn tại trên đời nữa.”
“Dạ thủ hạ đã hiếu.”
Lôi Lạc Thiên cúp máy đứng lên đến bên cạnh Trình Lam.
Du Tấn từ bên ngoài đi vào, tay cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm.
Anh nhìn Lôi Lạc Thiên trong lòng lo lắng.
“Thiên, người này thật sự muốn lấy mạng của Trình Lam.”
Lôi Lạc Thiên không nhìn Du Tấn, anh vẫn không rời mắt khỏi Trình Lam nói.
“Tôi biết.”
“Vậy cậu có biết, họ định tiêm thuốc gì cho cô ấy không?”
Du Tấn nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lôi Lạc Thiên mà trong lòng tức giận.
Lôi Lạc Thiên vẫn y như cũ, giọng nói không thấp không cao.
“Không quan trọng.”
Du Tấn tức muốn phun máu, cái tên này tái độ này là như thế nào.
Tại sao hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp.
Du Tấn không nhịn được liền nói.
“Họ muốn tiêm vào cho Trình Lam thuốc thạch tín (arsenic).
Nó là vua trong các loại thuốc đọc. Với công dụng và hiệu lực của nó, hầu như không ai có thể phát hiện.
Không sắc, không hương và không vị.
Khi bị tiêm vào với số lượng lớn thì sẽ gây ra tử vong ngay lập tức.”
Khi Du Tấn nói xong, anh nghĩ Lôi Lạc Thiên sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng không ngờ Lôi Lạc Thiên vẫn ngồi đó không phản ứng.
Du Tấn tứ giận nói.
“Tại sao cậu lại có thái độ, không quan tâm như vậy?”
“Mặc kệ họ muốn dùng phương thức gì,đề làm hại đến Lam Lam.
Điều đó không quan trọng.
Vì họ điều phải chết thảm, dưới tay Lôi Lạc Thiên tôi.”
Lời tuyên ngôn bá đạo của Lôi Lạc Thiên, kiến Du Tấn phải rùng mình.
Anh biết những người đó, sẽ có một kết cuộc vô cùng thê thảm.
Du Tấn nghe vậy,không còn gì để nói đành phải rời đi.
Lần này anh thật thận trọng, không dám rời khỏi nữa bước.
7 giờ tối, có một cô y tá đẩy dụng cụ y tế và thuốc đến trước mặt Tề Phong nói.
“Tôi tới để thay thuốc cho Lôi Phu nhân.”
Tề Phong quan sát cô y tá từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô ta có đem theo vũ khí gì vào phòng không.
Không có gì đáng nghi, anh mới cùng cô y tá bước vào phòng.
Tề Phong luôn cảnh giác, đứng một bên xem xét cô y tá đề phồng bất trắc.
Trong lúc này Lôi Lạc Thiên và Long Kiệt vừa nói chuyện xong.
Anh bước ra khỏi bar Night Angel,
liền nhận được cú điện thoại của Lôi Lạc Khánh.
“Thiên em cho người bảo vệ Lam Lam, Việt Vũ đã cho người đến giết em ấy.”
Lôi Lạc Thiên vừa nghe Lôi Lạc Khánh nói vậy, liền sải bước thật nhanh đi đến chiếc xe cadillac màu đen đậu bên ven đường.
Vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Tề Phong.
Tề Phong đứng bênh cạnh cô y tá, nhìn thấy cô chuẩn bị tiêm thuốc vào ống truyền dịch của Trình Lam.
Điện thoại di động của anh reo lên.
Giọng nói hồi hộp, gấp rút của Lôi Lạc Thiên vang lên.
“Có người muốn giết Lam lam.”
Tề Phong nghe Lôi Lạc Thiên nói vậy, liền xong tới chụp lấy cánh tay của cô y tá.
Ống tiêm vì vậy mà rơi xuống mặt đất, Tề Phong dùng tay đánh mạnh vào gáy của cô y tá.
Cô y tá ngã xuống sàn nhà ngay lập tức.
Lúc này Tề Phong liền đi đến kiểm tra cho Trình Lam.
Tiếng mở cửa vang lên, Lôi Lạc Thiên xông vào như một cơn gió.
Sắc mặt lo lắng anh nhìn cô y tá nằm dưới mặt đất.
Lôi Lạc Thiên kiểm tra Trình Lam một cách tỉ mỉ.
Lúc kiểm tra anh nhìn thấy ngón tay Trình Lam có phản ứng.
Lôi Lạc Thiên vui mừng, kêu Tề Phong gọi cho Du Tấn.
Du Tấn vội vã đi đến, sắc mặt nôn nóng, kiểm tra Trình Lam một cách cặn kẽ.
Anh vui mừng nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
“Thiên, Trình Lam có dấu hiệu tĩnh lại.”
Lôi Lạc Thiên vui sướng trong lòng.
Du Tấn khom người, nhặt ống tiêm lên từ dưới mặt đất.
“Tôi sẽ đem nó đi kiểm tra.”
Nói xong Du Tấn rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi châm sóc cho Trình Lam xong, Lôi Lạc Thiên ngồi xuống sopha nghĩ ngơi.
Tề Phong đứng trước mặt anh, khom người nhận tội.
“ Lão đại, tha lỗi cho thuộc hạ thất trách.”
Lôi Lạc Thiên biết Tề Phong đã thận sức của mình, nên không trách anh.
Lôi Lạc Thiên vẫy tay, ý bảo Tề Phong lui ra ngoài.
Tề Phong cho người đem cô y tá về bang Lôi Ưng tra tấn.
Anh ra ngoài, đứng trước cửa canh chừng.
Lôi Lạc Thiên theo thối quen cầm điếu cigar.
Anh không đốt lên vì Trình Lam đang mang thai mà chỉ mân mê điếu thuốc trong tay.
Anh đang suy nghĩ, không biết bước kế tiếp Lôi Lạc Bằng sẽ làm như thế nào.
Anh chỉ có thể dùng chiêu, tương kế thụ kế.
Lôi Lạc Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn đêm u ám mà lạnh lẽo.
Một cảm giác bồn chồn trong lòng, làm anh thấy khong yên.
Nếu như là trước đây, đối với Lôi Lạc Thiên mà nói trời có sập xuống,
Lôi Lạc Thiên anh cũng không hề chớp mắt.
Huống hồi gì chỉ là một Lôi Lạc Bằng, không đáng để anh quan tâm.
Nhưng bay giờ, người anh lo lắng nhất chính là Lam Lam.
Nếu thật sự như lời Long Kiệt nói,
anh đoán người Lôi Lạc Bằng muốn đối phó chính là Trình Lam.
Bay giờ anh phải nghĩ cách, để tóm trọn ổ của Lôi Lạc Bằng.
Không cho phép ông ta có cơ hội ra tay.
Trước tiên anh phải phá hủy thế lực của Việt Vũ.
Hiện tại Việt Vũ là người thân cận nhất của Lôi Lạc Bằng.
Anh biết Lôi Lạc Khánh không hề liên quan gì đến việc này.
Lôi Lạc Thiên đặt điếu cigar xuống bàn, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tề Phú.
“Lão Đại”
Giọng nói Tề Phú vang lên.
“Cậu cho người tiêu diệt bang Hặc Việt cho tôi.
Từ nay về sau tôi khong muốn nghe, cái tên Hắc Việt này tồn tại trên đời nữa.”
“Dạ thủ hạ đã hiếu.”
Lôi Lạc Thiên cúp máy đứng lên đến bên cạnh Trình Lam.
Du Tấn từ bên ngoài đi vào, tay cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm.
Anh nhìn Lôi Lạc Thiên trong lòng lo lắng.
“Thiên, người này thật sự muốn lấy mạng của Trình Lam.”
Lôi Lạc Thiên không nhìn Du Tấn, anh vẫn không rời mắt khỏi Trình Lam nói.
“Tôi biết.”
“Vậy cậu có biết, họ định tiêm thuốc gì cho cô ấy không?”
Du Tấn nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lôi Lạc Thiên mà trong lòng tức giận.
Lôi Lạc Thiên vẫn y như cũ, giọng nói không thấp không cao.
“Không quan trọng.”
Du Tấn tức muốn phun máu, cái tên này tái độ này là như thế nào.
Tại sao hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp.
Du Tấn không nhịn được liền nói.
“Họ muốn tiêm vào cho Trình Lam thuốc thạch tín (arsenic).
Nó là vua trong các loại thuốc đọc. Với công dụng và hiệu lực của nó, hầu như không ai có thể phát hiện.
Không sắc, không hương và không vị.
Khi bị tiêm vào với số lượng lớn thì sẽ gây ra tử vong ngay lập tức.”
Khi Du Tấn nói xong, anh nghĩ Lôi Lạc Thiên sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng không ngờ Lôi Lạc Thiên vẫn ngồi đó không phản ứng.
Du Tấn tứ giận nói.
“Tại sao cậu lại có thái độ, không quan tâm như vậy?”
“Mặc kệ họ muốn dùng phương thức gì,đề làm hại đến Lam Lam.
Điều đó không quan trọng.
Vì họ điều phải chết thảm, dưới tay Lôi Lạc Thiên tôi.”
Lời tuyên ngôn bá đạo của Lôi Lạc Thiên, kiến Du Tấn phải rùng mình.
Anh biết những người đó, sẽ có một kết cuộc vô cùng thê thảm.
Du Tấn nghe vậy,không còn gì để nói đành phải rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook