Trong phòng VIP Mạnh Hùng, Nam Liệt, Tràn Hao và Mạc Gia Thành cùng nhau qua phía bàn bida đánh cược.

Ai thua thì sẽ tặng cho mỏi người một chiếc Ferrari mới nhất.

Người nào cũng là cao thủ bida.

Lôi Lạc Thiên không có tâm trạng cá cuộc, nên một mình ngồi ở bên ghế sopha, suy nghĩ về chuyện của tổ chức Kim Xà.

Sao anh thấy trong chuyện này,

có gì đó không tầm thường.

Ban đầu anh nghĩ Lôi Lạc Khánh về,

là vì muốn thay Lôi Lạc Bằng trả thù, nhưng không ngờ bay giờ lại có thêm một tổ chức Kim Xà.

Vả lại chuyện càng ngày càng phức tạp hơn.

Trước khi Long Kiệt đi, ông còn cố tình dặn dò.

Anh phải cẩn thận, không thể để Trình Lam rơi vào tay đám người Tổ chức Kim Xà.

Nhưng trong lời nói của Long Kiệt còn che dấu gì đó.

Anh nghĩ mãi cũng không ra.

Cô phục vụ vừa rồi ngồi bên cạnh Tràn Hao, đi qua rót cho Lôi Lạc Thiên một ly rượu.

Em tên là Trình Lam, anh cần gì cứ gọi em.

Lôi Lạc Thiên đang cầm ly rượu,

cặp mắt nhìn về phía đám người Mạnh Hùng,

nghe cô nói tên mình là Trình Lam,

anh bất giác quay đầu lại nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên anh để ý đến cô,

Trong lòng cô vui xướng, cô thầm nghĩ, đợi anh bấy lâu cũng đáng,

chỉ cần có cơ hội ở bên cạnh anh là đủ.

Cho dù anh có vợ sắp cưới thì sao,

cô không quan tâm.

Lôi Lạc Thiên đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh nghi ngờ không biết đó có phải là tên thật của cô,

hay là cô cố tình nói như vậy.

Cô phục vụ không hề biết suy nghĩ của Lôi Lạc Thiên, chỉ nghĩ rằng anh có ấn tượng tốt với mình.

Cô tự nói với bản thân.

“Hôm nay, dù dùng bất cứ thủ đọan gì đi chăn nữa,

cô cũng nhất định phải khiến anh nhớ đến cô.”

Lôi Lạc Thiên nhìn trên ngực cô,

có biển tên đề hai chữ Trình Lam.

Anh bật cười, thì ra mình lại đa nghi như vậy.

Cô phục vụ bị nụ cười của anh làm ngất ngây.

Cô chưa từng thấy, người đàn ông nào cười lại đẹp và quyến rũ như anh vậy.

Cô thấy anh nhìn về phía ngực mình, trong lòng đắc ý.

Cô cố tình kéo áo mình xuống một chút, để lộ hơn phân nửa phần ngực to lớn của mình ra ngoài.

Lôi Lạc Thiên câu mày, anh ghét nhất là loại phụ nữ như vậy.

Trong mắt anh, họ thật là dâm đãng.

Lôi Lạc Thiên uống cạn ly rượu trong tay, đặt xuống bàn định đứng dậy, không ngờ cô phụ vụ lại đứng lên rót cho anh thêm một ly rượu,

Cô cố tình khơm người, làm bộ mất thăng bằng, toàn thân ngã về phía Lôi Lạc Thiên, hai tay vương ra ôm eo anh, ngã xuống ghế sopha phía sau.

Lúc này tư thế của hai người, nữ trên nam dưới thật là ám muội.

Đám người của Mạnh Hùng, nghe cô phục vụ kêu lên vì sợ hãi,

điều quay đầu lại nhìn xem.

Thấy một màng này điều bật cười ra tiếng.

Ha ha ha

“Cậu xem kìa, Thiên cũng có ngày bị người ta chiếm tiện nghi.”

Tràn Hao sảng khoái nói.

Tất cả nghe được lời nói của Tràn Hao điều cười rộ lên.

Ha ha ha.

Trong lúc này cửa phòng VIP được mở ra,

Trình Lam đứng trước cửa, dùng cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai người,

giống như con sư tử đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Không lẽ chỉ mới cấm dục 1 tháng mà anh ta đã không chịu nổi, ra ngoài ăn vụng.

Trong lòng Trình Lam đâu nhói,

Anh mới vừa hứa hẹn, sẽ yêu thương cô suốt đời.

Vậy mà bay giờ lại cùng người phụ nữ khác ôm ấp thân mật như vậy.

Cái gì mà “Thiên Trường địa cửu, răng long đầu bạc” điều là giả dối.

Tất cả đàn ông điều gióng như nhau.

Trình Lam quật cường, ngước mặt lên không để nước mắt tuôn ra.

Đường Tam và Mạc Gia Yến đứng sau lưng Trình Lam, thấy cảnh này điều tót mồ hôi lạnh.

Tề Phong và Tề Phú thì rùng mình.

Đám người Mạnh Hùng vừa nhìn thấy Trình Lam điều im lặng, không dám lên tiếng, đứng một bên xem kịch vui.

“Kỳ này Thiên bị phanh thây rồi.”

Tràn Hao lắc đầu tỏa ra vẽ thông cảm với cảnh ngộ của Lôi Lạc Thiên.

Trình Lam tức giận xông tới phía Lôi Lạc Thiên,

Đường Tam muốn cản cũng không kịp.

Trình Lam dùng sức chụp lấy cánh tay của cô phục vụ kéo lên khỏi người của Lôi Lạc Thiên.

Lôi Lạc Thiên ngồi bật dạy nhìn Trình Lam kinh ngạc.

Không phải vị chuyện của cô phục vụ, mà là vị tại sao cô lại ăn mặc như vậy tới đây.

Anh tức giận nhìn cô.

Trình Lam không để ý đến Lôi Lạc Thiên mà đi thẳng tới cô phục vụ.

Quan sát cô ta từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt xin đẹp, trang điểm đậm đà, mùi nước hoa nồng nặc.

Trên người cô ta chỉ mặc cái áo bó sát, còn để lộ gần hết bộ ngực to lớn của mình ra ngoài.

Quần ngắn bó sát vào bờ mông tròn trịa.

Trình Lam quay lại nhìn Lôi Lạc Thiên nở nụ cười tà mị.

“Thì ra anh thích mấy cô gái, có thân hình bốc lửa như vậy.”

Lôi Lạc Thiên không nói gì,

Anh biết, lúc Trình Lam tức giận,

dù có giải thích, cô cũng sẽ không nghe.

Vả lại anh muốn biết Trình Lam có vì mình mà ghen hay không.

Đường Tam nhìn thấy nụ cười trên mặt Trình Lam, bất giác nổi da gà.

Nụ cười càng dịu dàng, thì lực sát thương càng lớn.

Đường Tam lắc đầu nói.

“Kỳ nầy anh Thiên chết chắc rồi.”

Cô phục vụ to gan đi đến trước mặt Trình Lam cố tình thêm dầu vào lửa.

“Đàn ông ra ngoài anh chơi là chuyện thường,

chị là vợ sấp cưới của anh Thiên,

vậy mà không biết giữ mặt mũi cho anh ta, còn đến đây làm cho anh Thiên mất mặt trước bạn bè.”

Lôi Lạc Thiên kinh ngạc với những lời nói của cô phục vụ.

Ai cho cô ta nói chuyện với Lam Lam bằng giọng điệu này.

Nếu không phải vì thử thách Trình Lam, thì anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Trình Lam nghe cô ta nói vậy,

nhìn sang đám người Mạnh Hùng đứng một bên.

Họ nhìn thấy ánh mắt muốn ghết người của cô, không ai nói gì,

làm bô như không thấy.

“Sao cô biết tôi là vợ sấp cưới của anh ta?”

“Là anh Thiên vừa nói.”

Cô làm phục vụ ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy Lôi Lạc Thiên tiếp xúc với phụ nữ, nén cô đoán Trình Lam nhất định là vợ sắp cưới của anh.

Từ “Anh Thiên” thốt ra từ miệng cô ta làm Trình Lam ghét cay ghét đắng.

Mạc Gia Yến nghe cô ta nói vậy liền nói nhỏ với Tề Phu.

“Nguy rồi, kỳ nầy Trình Lam chắc tức lắm, cô ta ưa sạch sẽ như vậy.

Lần trước em chỉ đụng vào áo của anh Thiên mà thôi,

cô ta đã làm lớn chuyện rồi.

Bây giờ anh Thiên lại tự mình tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì?”

Tề Phú không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Lam.

Trình Lam dùng giọng giễu gợt nói.

“Trước khi vào phòng nầy thì phải, nhưng bay giờ thì không.”

Cô tháo chiếc nhẩn cưới trên tay xuống,

Bỏ vào ly rượu trước mặt Lôi Lạc Thiên.

“Cô muốn lấy anh ấy thì cứ tự nhiên,

tôi không cần.”

Cô phục vụ đắc ý cười.

Không ngờ cô gái nầy lại ngu như vậy.

Mới bị đả kích một chút liền trúng kế.

Tất cả mọi người điều kinh ngạc,

Không ngờ Trình Lam lại không làm ầm ỷ, mà ngược lại còn ăn nói nhỏ nhẹ như vậy.

Ai quen với Trình Lam thì sẽ biết,

đay làm điềm báo trước,

một cơn bão táp sấp ập đến.

Không lẽ trong mắt cô, anh không quan trong,

Không đáng để cô ghen tuôn cùng người phụ nữ khác.

Lôi Lạc Thiên tức giận, kêu lên tên lẫn họ của cô.

“Trình Lam em dám,“

Cô cười nhúng vai nói.

“Tại sao lại không dám,

Anh ra ngoài tìm phụ nữ khác.

Thì sẽ đoán được có ngày hôm nay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương