Sáng sớm Đường Tam và Tề Phong đến bệnh viện thâm Trình Lam.

Không gõ cửa Đường Tam xông thẳng vào phòng bệnh.

Tề Phong muốn cảng cũng không kiệp.

Đập vào mắt là hình dáng Lôi Lạc Thiên đang hôn Trình Lam trên giường.

Nghe được tiếng mở cửa Trình Lam lính quýnh xô Lôi Lạc Thiên ra.

Đường Tam ngại ngùng cười nói.

“Chào buổi sáng, em quên gõ cửa.”

Tề Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Sao cô luôn như vậy, làm việc gì cũng không suy nghĩ trước.

Lôi Lạc Thiên vuốt ve mái tóc dài lộn xộn của Trình Lam.

Nhìn Tề Phong nói.

“Cậu đi làm thủ tục xuất viện.”

“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”

Tề Phong quay người đi ra cửa.

Đường Tam để trái cây xuống bàn, đến ngồi bên cạnh Trình Lam.

“Chị Lam, chị thấy thế nào rồi?”

Trình Lam cười, tay theo thối quen sờ lên bụng nói.

“Không có gì đáng ngại.”

Điện thoại di động của Lôi Lạc Thiên vang lên.

Trên màn hình hiện lên tên Tề Phú.

Lôi Lạc Thiên cầm điện thoại lên nói với Trình Lam.

“Em ở đây nói chuyện với Đường Tam, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Trình Lam gật đầu.

Trước khi rời đi, Lôi Lạc Thiên không quên khơm người hôn cô một cái,

rồi mới cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia Tề Phú nói.

“Lão đại, tôi đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lôi Lạc Khánh.”

“Tốt, trong khoảng thời gian này,

tôi sẽ không về công ty, có chuyện gì quan trọng cứ đến Lôi gia tìm tôi.

Còn chuyện nhỏ thì tự mình giải quyết.”

“Dạ, thuộc hạ đã hiểu.”

Nói xong Lôi Lạc Thiên cúp điện thoại.

Anh đứng chống tay lên lan can.

Cập mắt nhìn ngoài trời xa xăm.

Trong lòng lo sợ.

Không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Địch trong tối, ta ngoài sáng, rất khó phòng thủ.

Trong phòng bệnh khi thấy Lôi Lạc Thiên rời khỏi, Đường Tam nghiêm túc nói với Trình Lam.

“Chị Lam, em đã làm theo lời chị dặn,

Điều tra được,

trước khi anh Thiên tìm được vị trí của chị,

Lôi Lạc Khánh có gọi điện thoại cho anh Thiên.

Báo cho anh Thiên biết chị đang ở đâu.”

Nghe Đường Tam nói vậy, trong lòng Trình Lam nghi ngờ.

“Không lẽ anh Kên cũng là người của tổ chức Kim Xà.”

Đường Tam nhún vai nói.

“Em không biết, nhưng chị yên tâm, em sẽ tra ra mau thôi.”

“Được cảm ơn em.”

Hai người đang nói chuyện,

hai tên vệ sĩ, mở cửa phòng mời một ông lão tóc bạc mang cập kiếng cận vào.

Ông nhìn Trình Lam bằng cập mắt tò mò.

ông đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Cháu là Trình Lam.”

Trình Lam lịch sự trả lời.

“Dạ, cháu là Trình Lam,

ông tìm cháu có chuyện gì?”

Cô gái này ngòai diện mạo xin đẹp ra,

ông thấy cô cũng giống như mấy người phụ nữ khác,

tướng người lại mảnh mai yếu đuối như vậy,

Tại sao cháu Thiên, một người chưa từng tiếp xúc với phụ nữ lại động lòng.

Ông cố gắng xem Trình Lam có chổ nào đặc biệt mà Lôi Lạc Thiên lại có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Cuối cùng cũng tìm không ra nguyên nhân.

Ông chắc lưỡi nói.

“Cháu là vợ của Lôi Lạc Thiên.”

Trình Lam nhìn ông nghi ngờ.

“Dạ, ông quen anh ấy?”

Ông cười bước đến gần cô.

“Ông tự giới thiệu,

ông là ông nội của Lôi Lạc Thiên.”

Trình Lam nghe ông nói,

liền ngồi bật dậy, buớc xuống giường.

Cung kính khơm người.

“Chào ông, cháu là Trình Lam,

ông có thể gọi cháu là Lam Lam.”

Trong lòng ông nghĩ, cô gái nầy cũng có ăn học, còn biết lễ phép như vậy, Không tệ.

Ông vừa ý gật đầu, ngồi xuống sopha,

ra hiệu cho hai tên vệ sĩ ra ngoài canh chừng.

“Chị Lam, chị nói chuyện với ông nội Lôi đi, em ra ngòai tìm Tề Phong.”

Chào tạm biệt ông nội và Trình Lam xong, Đường Tam đi ra ngoài.

Trình Lam ngồi xuống bên cạnh ông nói chuyện.

“Ông nội Lôi, con nghe Lạc Thiên nói ông đang đi du lịch nước ngoài,

ông về khi nào sao không cho chúng con biết.”

Nghe Trình Lam kêu mình là Ông Nội. Trong lòng vui mừng vô cùng.

Ông muốn uống ly trà cháu dâu này, chờ đến mỏi cả cổ.

Mỏi lần đề cập đến việc hôn nhân,

Lôi Lạc Thiên điều phản đối.

“Ông nghe nói con và Tiểu Thiên bị thương, nên ông bay về ngay lập tức.”

Ông vừa nói xong, có một vị bác sĩ mang khẩu trang đi vào,

trên người mặc blouse trắng cầm khay thuốc.

Hai tên vệ sĩ vẫn còn ở bên ngoài canh cửa.

Bác sĩ đi qua phía hai người nói.

“Cô Trình, đến giờ làm kiểm tra rồi.”

Trình Lam theo thối quen, quan sát vị bác sĩ này.

Cô nhìn thấy vết chay trên tay anh,

vì cầm súng và luyện tập lâu năm mới hình thành,

Nhìn xuống đất, thấy anh mang đôi giầy booth quân đội.

Vị bác sĩ nhìn thấy nét mặt nghi ngơ của Trình Lam,

liền rút súng dưới khay ra,

nhấm thẳng về phía Ông Nội Lôi bắn.

Bang...

Với tốc độ nhanh nhất,

Trình Lam phóng tới đè ông xuống sopha, một viên đạn bay xẹt qua vai cô cấm vào tường.

Trình Lam quay người, dùng phi tiêu phóng thẳng vào đầu tên bác sĩ.

Lôi Lạc Thiên vừa đi đến trước cửa, nhìn thấy hai tên vệ sĩ.

Anh biết ông nội đã tới.

“Thiếu gia.”

Hai tên vệ sĩ lễ phép khơm người chào.

Lôi Lạc Thiên không nói gì,

chỉ gật đầu một cái.

Định mở cửa phòng, Lôi Lạc Thiên nghe được tiếng va chạm mạnh bên trong.

Anh và hai tên vệ sĩ liền xông vào,

nhìn thấy tên bác sĩ bị Trình Lam giết chết, nằm dưới mật đất,

còn cô thì dùng thân mình che trên người ông nội.

Vai cô bị viên đạn xẹt qua làm bị thương.

Lôi Lạc Thiên quýnh lên, chạy tới đỡ Trình Lam lên.

Không để ý đến ông nội,

Lôi Lạc Thiên kiểm tra toàn thân Trình Lam, xem ngoài cánh tay ra,

còn có chổ nào bị thương không.

Ông nội ngồi dạy, nhìn Trình Lam bằng cập mắt khác.

Không ngờ thân hình cô nhỏ, mà thân thủ lại lợi hại như vậy.

Còn có thể gì ông mà lao vào nguy hiểm.

Lôi Lạc Thiên kiểm tra xong cho Trình Lam, quay đầu lại nhìn hai tên vệ sĩ với ánh mắt lạnh lùng và nét mặt tàn ác.

Anh dùng sức tát mạnh vào mặt hai tên vệ sĩ.

Chát... Chát...

Hai tên vệ sĩ đứng im,

không dám nhúc nhích.

Mặt cụp xuống vì thất trách mà cảm thấy thẹn.

Lúc Tề Phong và Đường Tam quay về phòng, nhìn thấy Lôi Lạc Thiên đang phẩn nộ, trừng phạt hai tên vệ sĩ.

Đường Tam nhìn thấy trên tay Trình Lam bị thương liên xông tới.

“Anh Thiên đã xảy ra chuyện gì?

Sao chị Lam lại bị thương.”

Nghe Đường Tam nhắc đến vết thương của Trình Lam,

Lôi Lạc Thiên liền nhìn Tề Phong.

Anh hiểu ý đi nhanh ra khỏi phòng bệnh đi tìm Du Tấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương