Bà chủ cực phẩm của tôi
-
Chương 56: Cùng nhau chạy (2)
Vẻ mặt Cung Ấu Hi hoảng sợ chạy về phía trước, chạy được một đoạn, nghe thấy tiếng hét của Lâm Húc Dương quay đầu lại thì mới biết người đàn ông đó hoàn toàn không chạy cùng cô.
Lâm Húc Dương tay cầm chai rượu vỡ giằng co với mấy tên côn đồ, còn trên mặt đất vẫn còn một tên bị chai rượu đập vào đầu ngất xỉu tại chỗ.
Cung Ấu Hi rất sợ hãi, thậm chí toàn thân còn hơi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, không biết bản thân nên làm gì.
Cô nghĩ tiếp tục chạy, nhưng không nhẫn tâm để Lâm Húc Dương ở lại đó, muốn quay lại nhưng lại sợ thêm phiền phức cho người đàn ông đó.
"Báo cảnh sát! Đúng rồi! Báo cảnh sát!"
Cung Ấu Hi đột nhiên phản ứng kịp, run rẩy móc điện thoại từ trong túi ra, định ấn số 110.
Nhưng ấn mấy lần đều sai.
"Bình tĩnh nào! Cung Ấu Hi mày phải bình tĩnh!"
Cung Ấu Hi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng tay lại không nghe theo sự điều khiển.
Không dễ dàng gì mới bấm được số điện thoại báo cảnh sát, điện thoại vẫn chưa được kết nối, mấy chiếc xe cảnh sát còi inh ỏi lao tới, không bao lâu sau đã có vài người cảnh sát bước xuống, nhanh chóng bao vây Lâm Húc Dương và những người khác .
Mấy tên côn đồ tinh mắt bắt đầu chạy trốn khắp nơi, cảnh sát bắt đầu bắt người, Lâm Húc Dương cũng không động đậy, nhìn thấy cảnh sát tới liền ngay lập tức buông chai rượu vỡ trong tay xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Cung Ấu Hi mới bình tĩnh lại một chút, bước nhanh tới kéo Lâm Húc Dương rồi hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi có thể có chuyện gì được chứ? Không ngờ cô cũng thông minh đấy, còn báo cảnh sát nữa?"
Lâm Húc Dương nở nụ cười hỏi.
"Không có, tôi vừa chuẩn bị báo cảnh sát thì cảnh sát đã tới rồi."
Cung Ấu Hi lắc lắc đầu.
"Vậy ai báo cảnh sát vậy?"
Lâm Húc Dương nhìn xung quanh, có rất nhiều người vây xem, nhìn thấy cảnh sát đến mọi người cũng có cảm giác hóng chuyện, anh tinh mắt phát hiện ta ông chủ quán nướng nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào túi.
Còn có phải là ông chủ báo cảnh sát không thì Lâm Húc Dương cũng không biết được.
"Ngồi xổm xuống đất, không được động đậy!"
Hai người cảnh sát vây quanh.
Lâm Húc Dương nhanh chóng giơ hai tay lên, nghe lời ngồi xổm xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy đầu.
"Chú cảnh sát, tôi là dân lành mà!"
Lúc Lâm Húc Dương ngồi xuống vẫn không quên nói câu này.
Hai người cảnh sát bị Lâm Húc Dương chọc cười.
"Bộ dạng như cậu mà là dân lành sao, người nằm trên đất kia có phải cậu đánh không?"
"Tôi muốn tự vệ thôi, bọn họ nhiều người như vậy, tôi cũng là bất đắc dĩ mới tự bảo vệ bản thân mình! May mà các chú đến, không thì tôi sẽ không nằm thoải mái như thế trên mặt đất rồi, còn nguyên vẹn hay không cũng khó nói lắm."
Lâm Húc Dương vội vàng giải thích.
"Được rồi, đừng có phí lời nữa, thật thà chút đi! Ôm đầu đứng đậy, lên xe!"
Cảnh sát không nhiều lời, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
"Chú cảnh sát, có phải các chú nhầm rồi không, chúng tôi bị đám côn đồ đó ức hiếp đó! Bọn chúng là lưu manh chòng ghẹo tôi! Các chú bắt bọn chúng là được rồi! Tại sao lại bắt chúng tôi?"
Cung Ấu Hi thấy vậy vội vàng hét lên.
"Cô là ai?"
Cảnh sát chau mày hỏi.
"Tôi? Tôi là...bạn gái của anh ấy!"
Trong mắt Cung Ấu Hi thoáng qua một chút căng thẳng, nghĩ đến những lời của Lâm Húc Dương lúc trước, khuôn mặt đỏ ửng trả lời.
"Chuyện này có liên quan đến cô?"
Cảnh sát chất vấn.
"Sao lại không liên quan, tôi không chịu được bọn chúng chòng ghẹo bạn gái tôi nên mới ra tay! Là chuyện của tôi mà!"
Lâm Húc Dương vội vàng nói.
"Không không không! Chuyện này có liên quan đến tôi, nếu bọn chúng không chòng ghẹo tôi, bạn trai tôi cũng không ra tay với bọn chúng! Cũng chính vì vậy nên bọn họ mới đánh nhau!"
Cung Ấu Hi tiếp lời.
"Vậy thế này, cô cũng lên xe đi, cùng lên đồn lấy lời khai!"
Cảnh sát chỉ tay vào cửa xe nói.
Hai người ngồi vào trong xe, còn về việc tên côn đồ nằm trên mặt đất kia sau đó xử lý như thế nào cũng không rõ, chắc là phải vào bệnh viện rồi.
"Này, cô nghĩ cái gì vậy, một mình tôi lên đồn là được rồi, cô đi theo để góp vui à?"
Lâm Húc Dương có chút tức giận hỏi.
"Tôi không thể để anh đi một mình được! Anh ra tay là vì tôi, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn anh mà không lo được!"
Cung Ấu Hi ấm ức trả lời.
"Suy nghĩ chết tiệt, tôi cũng không biết nói cô thế nào, vậy cô có muốn đi thăm hỏi tên bị tôi đánh không?"
Lâm Húc Dương vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thật ra, tôi cũng hơi lo lắng, dù gì hắn cũng bị đánh vào đầu, máu chảy lênh láng, có thành người thực vật không nhỉ?"
Cung Ấu Hi vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Ôi...trời ơi...Chị ơi, tôi phục chị thật rồi! Tên trộm lần trước cũng thế, lưu manh lần này cũng thế, chị có cần tốt bụng đến thế không?"
Lâm Húc Dương tức trắng mắt, Cung Ấu Hi đã bị anh nhận định là mất não.
"Tôi không muốn có người bị thương mà, chúng ta đi lên đồn công an liệu có chuyện gì không? Có bị giam vào không? Nghe nói trong trại tạm giam rất kinh khủng đó!"
Lúc này Cung Ấu Hi hơi lo lắng.
"Cô biết kinh khủng mà vẫn đến?"
Lâm Húc Dương tức giận hỏi, trong lòng thật ra rất ấm áp.
"Nhưng tôi đã đến rồi, bây giờ tôi muốn đi bọn họ cũng sẽ không cho tôi đi đâu?"
Trong mắt Cung Ấu Hi dường như đang ngân ngấn nước mắt.
"Được rồi, được rồi, không sao đâu, cho dù có chuyện gì thì cũng là vấn đề của tôi, là tôi ra tay, cô sẽ không có chuyện gì đâu! Cùng lắm là xem tên bị tôi đánh tình hình như thế nào! Nhưng mong cho hắn may mắn, đừng có chết!"
Lâm Húc Dương buồn bực vẫy tay.
"Vậy chết rồi thì làm sao?"
Cung Ấu Hi lo lắng hỏi.
"Nếu như chết rồi, thì tôi sẽ là tội phạm giết người, nói không chừng sẽ bị xử bắn, để xem tình hình đã, nhẹ nhất có lẽ là quấy rối an ninh trật tự!"
Lâm Húc Dương không để ý trả lời.
"Không nghiêm trọng vậy chứ? Anh cũng đã nói rồi, chúng ta tự vệ mà! Nếu như bọn họ xử bắn anh thật thì phải làm sao?"
Cung Ấu Hi lo lắng sắp khóc rồi.
"Chị ơi, tự vệ cũng phải xem mức độ chứ, nếu tôi thật sự bị xử bắn, vậy thì làm phiền chị sau này có cơ hội thì đến chăm sóc ba mẹ tôi, tôi ở dưới đó sẽ cảm tạ chị!"
Lâm Húc Dương trêu chọc nói.
Cung Ấu Hi nghe thấy câu này, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương, sau đó dường như đưa ra quyết định gì đó, kiên quyết gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý với anh, nếu anh có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chăm sóc ba mẹ anh! Anh yên tâm đi!"
"Cô...được rồi, tôi thật sự cảm ơn cô!"
Lâm Húc Dương bị bộ dạng nghiêm túc của Cung Ấu Hi làm sặc không nói lên lời.
Hai người tạm thời không nói chuyện, qua một khoảng thời gian, lúc im lặng cũng là thời gian để cho con người suy nghĩ nhiều hơn.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Lâm Húc Dương có chút hối hận, bản thân có chút bồng bột.
Thật ra lúc đó cũng không nhất thiết phải trực tiếp ra tay, chuyện này vẫn có cách giải quyết khác.
Đối phương tuy là lưu manh nhưng quán nướng vẫn còn nhiều người đứng nhìn.
Dù gì cũng là một xã hội theo chế độ pháp luật, mấy tên côn đồ này ít nhiều cũng nên có chừng mực, sẽ không làm chuyện phạm pháp trước nơi đông người như vậy.
Mà sự ra tay của anh hoàn toàn là do tác dụng của men rượu, lại thêm buồn bực đã tích góp lâu ngày mà bộc phát.
Lâm Húc Dương rất tức giận, vợ chưa cưới của mình bị cướp mất anh cũng bất lực, nhìn thấy Cung Ấu Hi bị người ta tròng ghẹo anh lại ra tay bảo vệ người phụ nữ này.
Bị tay sai của Đặng Hạo ấn xuống bàn rượu anh bất lực.
Đám người đuổi giết anh ở trong quán rượu anh cũng rất bất lực.
Trơ mắt nhìn Phương Thanh Di đưa tiền cho Đặng Hạo, anh vẫn bất lực.
Lâm Húc Dương đã chịu đủ các loại cảm giác bất lực, hét lên sự căm hờn đã tích tụ lâu ngày trong lòng, nên hung hăng bộc phát lên chai rượu.
Lâm Húc Dương tay cầm chai rượu vỡ giằng co với mấy tên côn đồ, còn trên mặt đất vẫn còn một tên bị chai rượu đập vào đầu ngất xỉu tại chỗ.
Cung Ấu Hi rất sợ hãi, thậm chí toàn thân còn hơi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, không biết bản thân nên làm gì.
Cô nghĩ tiếp tục chạy, nhưng không nhẫn tâm để Lâm Húc Dương ở lại đó, muốn quay lại nhưng lại sợ thêm phiền phức cho người đàn ông đó.
"Báo cảnh sát! Đúng rồi! Báo cảnh sát!"
Cung Ấu Hi đột nhiên phản ứng kịp, run rẩy móc điện thoại từ trong túi ra, định ấn số 110.
Nhưng ấn mấy lần đều sai.
"Bình tĩnh nào! Cung Ấu Hi mày phải bình tĩnh!"
Cung Ấu Hi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng tay lại không nghe theo sự điều khiển.
Không dễ dàng gì mới bấm được số điện thoại báo cảnh sát, điện thoại vẫn chưa được kết nối, mấy chiếc xe cảnh sát còi inh ỏi lao tới, không bao lâu sau đã có vài người cảnh sát bước xuống, nhanh chóng bao vây Lâm Húc Dương và những người khác .
Mấy tên côn đồ tinh mắt bắt đầu chạy trốn khắp nơi, cảnh sát bắt đầu bắt người, Lâm Húc Dương cũng không động đậy, nhìn thấy cảnh sát tới liền ngay lập tức buông chai rượu vỡ trong tay xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Cung Ấu Hi mới bình tĩnh lại một chút, bước nhanh tới kéo Lâm Húc Dương rồi hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi có thể có chuyện gì được chứ? Không ngờ cô cũng thông minh đấy, còn báo cảnh sát nữa?"
Lâm Húc Dương nở nụ cười hỏi.
"Không có, tôi vừa chuẩn bị báo cảnh sát thì cảnh sát đã tới rồi."
Cung Ấu Hi lắc lắc đầu.
"Vậy ai báo cảnh sát vậy?"
Lâm Húc Dương nhìn xung quanh, có rất nhiều người vây xem, nhìn thấy cảnh sát đến mọi người cũng có cảm giác hóng chuyện, anh tinh mắt phát hiện ta ông chủ quán nướng nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào túi.
Còn có phải là ông chủ báo cảnh sát không thì Lâm Húc Dương cũng không biết được.
"Ngồi xổm xuống đất, không được động đậy!"
Hai người cảnh sát vây quanh.
Lâm Húc Dương nhanh chóng giơ hai tay lên, nghe lời ngồi xổm xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy đầu.
"Chú cảnh sát, tôi là dân lành mà!"
Lúc Lâm Húc Dương ngồi xuống vẫn không quên nói câu này.
Hai người cảnh sát bị Lâm Húc Dương chọc cười.
"Bộ dạng như cậu mà là dân lành sao, người nằm trên đất kia có phải cậu đánh không?"
"Tôi muốn tự vệ thôi, bọn họ nhiều người như vậy, tôi cũng là bất đắc dĩ mới tự bảo vệ bản thân mình! May mà các chú đến, không thì tôi sẽ không nằm thoải mái như thế trên mặt đất rồi, còn nguyên vẹn hay không cũng khó nói lắm."
Lâm Húc Dương vội vàng giải thích.
"Được rồi, đừng có phí lời nữa, thật thà chút đi! Ôm đầu đứng đậy, lên xe!"
Cảnh sát không nhiều lời, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
"Chú cảnh sát, có phải các chú nhầm rồi không, chúng tôi bị đám côn đồ đó ức hiếp đó! Bọn chúng là lưu manh chòng ghẹo tôi! Các chú bắt bọn chúng là được rồi! Tại sao lại bắt chúng tôi?"
Cung Ấu Hi thấy vậy vội vàng hét lên.
"Cô là ai?"
Cảnh sát chau mày hỏi.
"Tôi? Tôi là...bạn gái của anh ấy!"
Trong mắt Cung Ấu Hi thoáng qua một chút căng thẳng, nghĩ đến những lời của Lâm Húc Dương lúc trước, khuôn mặt đỏ ửng trả lời.
"Chuyện này có liên quan đến cô?"
Cảnh sát chất vấn.
"Sao lại không liên quan, tôi không chịu được bọn chúng chòng ghẹo bạn gái tôi nên mới ra tay! Là chuyện của tôi mà!"
Lâm Húc Dương vội vàng nói.
"Không không không! Chuyện này có liên quan đến tôi, nếu bọn chúng không chòng ghẹo tôi, bạn trai tôi cũng không ra tay với bọn chúng! Cũng chính vì vậy nên bọn họ mới đánh nhau!"
Cung Ấu Hi tiếp lời.
"Vậy thế này, cô cũng lên xe đi, cùng lên đồn lấy lời khai!"
Cảnh sát chỉ tay vào cửa xe nói.
Hai người ngồi vào trong xe, còn về việc tên côn đồ nằm trên mặt đất kia sau đó xử lý như thế nào cũng không rõ, chắc là phải vào bệnh viện rồi.
"Này, cô nghĩ cái gì vậy, một mình tôi lên đồn là được rồi, cô đi theo để góp vui à?"
Lâm Húc Dương có chút tức giận hỏi.
"Tôi không thể để anh đi một mình được! Anh ra tay là vì tôi, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn anh mà không lo được!"
Cung Ấu Hi ấm ức trả lời.
"Suy nghĩ chết tiệt, tôi cũng không biết nói cô thế nào, vậy cô có muốn đi thăm hỏi tên bị tôi đánh không?"
Lâm Húc Dương vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thật ra, tôi cũng hơi lo lắng, dù gì hắn cũng bị đánh vào đầu, máu chảy lênh láng, có thành người thực vật không nhỉ?"
Cung Ấu Hi vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Ôi...trời ơi...Chị ơi, tôi phục chị thật rồi! Tên trộm lần trước cũng thế, lưu manh lần này cũng thế, chị có cần tốt bụng đến thế không?"
Lâm Húc Dương tức trắng mắt, Cung Ấu Hi đã bị anh nhận định là mất não.
"Tôi không muốn có người bị thương mà, chúng ta đi lên đồn công an liệu có chuyện gì không? Có bị giam vào không? Nghe nói trong trại tạm giam rất kinh khủng đó!"
Lúc này Cung Ấu Hi hơi lo lắng.
"Cô biết kinh khủng mà vẫn đến?"
Lâm Húc Dương tức giận hỏi, trong lòng thật ra rất ấm áp.
"Nhưng tôi đã đến rồi, bây giờ tôi muốn đi bọn họ cũng sẽ không cho tôi đi đâu?"
Trong mắt Cung Ấu Hi dường như đang ngân ngấn nước mắt.
"Được rồi, được rồi, không sao đâu, cho dù có chuyện gì thì cũng là vấn đề của tôi, là tôi ra tay, cô sẽ không có chuyện gì đâu! Cùng lắm là xem tên bị tôi đánh tình hình như thế nào! Nhưng mong cho hắn may mắn, đừng có chết!"
Lâm Húc Dương buồn bực vẫy tay.
"Vậy chết rồi thì làm sao?"
Cung Ấu Hi lo lắng hỏi.
"Nếu như chết rồi, thì tôi sẽ là tội phạm giết người, nói không chừng sẽ bị xử bắn, để xem tình hình đã, nhẹ nhất có lẽ là quấy rối an ninh trật tự!"
Lâm Húc Dương không để ý trả lời.
"Không nghiêm trọng vậy chứ? Anh cũng đã nói rồi, chúng ta tự vệ mà! Nếu như bọn họ xử bắn anh thật thì phải làm sao?"
Cung Ấu Hi lo lắng sắp khóc rồi.
"Chị ơi, tự vệ cũng phải xem mức độ chứ, nếu tôi thật sự bị xử bắn, vậy thì làm phiền chị sau này có cơ hội thì đến chăm sóc ba mẹ tôi, tôi ở dưới đó sẽ cảm tạ chị!"
Lâm Húc Dương trêu chọc nói.
Cung Ấu Hi nghe thấy câu này, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương, sau đó dường như đưa ra quyết định gì đó, kiên quyết gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý với anh, nếu anh có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chăm sóc ba mẹ anh! Anh yên tâm đi!"
"Cô...được rồi, tôi thật sự cảm ơn cô!"
Lâm Húc Dương bị bộ dạng nghiêm túc của Cung Ấu Hi làm sặc không nói lên lời.
Hai người tạm thời không nói chuyện, qua một khoảng thời gian, lúc im lặng cũng là thời gian để cho con người suy nghĩ nhiều hơn.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Lâm Húc Dương có chút hối hận, bản thân có chút bồng bột.
Thật ra lúc đó cũng không nhất thiết phải trực tiếp ra tay, chuyện này vẫn có cách giải quyết khác.
Đối phương tuy là lưu manh nhưng quán nướng vẫn còn nhiều người đứng nhìn.
Dù gì cũng là một xã hội theo chế độ pháp luật, mấy tên côn đồ này ít nhiều cũng nên có chừng mực, sẽ không làm chuyện phạm pháp trước nơi đông người như vậy.
Mà sự ra tay của anh hoàn toàn là do tác dụng của men rượu, lại thêm buồn bực đã tích góp lâu ngày mà bộc phát.
Lâm Húc Dương rất tức giận, vợ chưa cưới của mình bị cướp mất anh cũng bất lực, nhìn thấy Cung Ấu Hi bị người ta tròng ghẹo anh lại ra tay bảo vệ người phụ nữ này.
Bị tay sai của Đặng Hạo ấn xuống bàn rượu anh bất lực.
Đám người đuổi giết anh ở trong quán rượu anh cũng rất bất lực.
Trơ mắt nhìn Phương Thanh Di đưa tiền cho Đặng Hạo, anh vẫn bất lực.
Lâm Húc Dương đã chịu đủ các loại cảm giác bất lực, hét lên sự căm hờn đã tích tụ lâu ngày trong lòng, nên hung hăng bộc phát lên chai rượu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook