Ba Ba Lạnh Lùng
-
Chương 2
Đúng tám giờ sáng, Phó Thần Cương gọi điện thoại đến văn phòng - một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có tới ba trăm ngày anh ở lại công ty tăng ca, còn lại sáu mươi lăm ngày khác thì có tới ba mươi ngày, anh bay tới bay lui đi công tác ở nước ngoài, để lại công việc của nhà mình cho phó tổng đảm nhiệm, tự nhiên hôm nay lại phá lệ xin nghỉ một ngày!
Con người ta cũng không thể nói là không có việc riêng, nhưng mà, thực sự việc này rất khác thường.
Hơn mười giờ, Thạch Dự Thạc nhẹ nhàng bước vào "Thiên Dự", trên người anh mặc bộ đồ thoải mái, áo POLO và quần thể thao, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai. Cho dù thế nào cũng thấy là không phù hợp với không khí khẩn trương trong tòa nhà buôn bán thương mại này. Hơn nữa, lúc này trên vai anh lại còn đang đeo chiếc balô đựng gậy đánh gôn lại càng không ăn nhập với nơi này. Nhưng người dám ăn mặc cái kiểu này tại nơi đi làm, cũng chỉ có vị "Tổng giám đốc" vừa xuất hiện ở tầng 25 mà thôi. Thư ký cũng đã bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, thông báo ngay phía sau lưng anh: "Lúc sáng sớm Phó tổng đã gọi điện báo, ngài ấy dặn lại hôm nay ngài sẽ tham dự hội nghị cùng với “Ưu Lãng” của Nhật Bản; còn vào lúc hai giờ chiều..."
"Cái gì?" Người đàn ông bị gọi là "Tổng giám đốc" dừng ngay bước chân đang như gió xuân lồng lộng kia lại, quay đầu, giữa cặp lông mày tuấn lãng nổi lên nét hồ nghi, tiếp theo đôi môi mỏng khẽ hú lên quái dị, "Vì sao lại là tôi? "
"Ách, bởi vì phó tổng..."
Vị “Tổng giám đốc” đẹp trai vẫy vẫy tay, "Loại chuyện này bảo anh ta đi là được rồi!"
"Ách, nhưng mà phó tổng..."
"Đừng có nhưng mà, thư ký Vệ, cô thử phân tích đánh giá giúp tôi xem, cô cũng biết đấy, bình thường tôi vốn không quản công việc này, hiện giờ đột nhiên lại bắt tôi học làm cái chuyện này, vậy có được hay không... Việc này chẳng phải là muốn làm khó chết tôi hay sao?"
"Nhưng mà..."
"Hơn nữa! Dù sao tôi cũng không hiểu công việc này, cứ mời Tổng giám sát tham dự cũng như nhau mà?"
"Tổng giám sát đã tham dự rồi."
"Chậc? Vậy sao còn bắt tôi phải ngã vào đấy?"
"Phó tổng đặc biệt dặn dò, bởi vì việc làm ăn buôn bán với người Nhật Bản đều phải có lãnh đạo cấp cao, vốn dĩ hiệp định này là do ngài ấy tham dự, nhưng hiện tại ngài ấy tạm thời có việc bận đột xuất nên không tới được. Vì vậy, dù thế nào ngài cũng phải tham dự không thể bỏ được."
"Tôi. "
"Vâng, " Thư ký Vệ tiến lên phía trước nói nhỏ, "Chi tiết giao cho Tổng giám sát Trịnh là được, ngài là Tổng giám đốc chỉ cần chịu trách nhiệm bắt tay và chào hỏi là được."
A... Hóa ra là chỉ có thế thôi hả!
Thạch Dự Thạc vỗ vỗ ngực, kiềm chế lại cảm xúc của mình một chút."Nhưng mà như vậy thì tôi lại không thể đi đánh gôn với Landy được rồi!"
"Đúng vậy! Nhưng ngài lại có thể đi ăn tối cùng với tiểu thư Landy. Trên bàn của ngài đã có hai tấm phiếu đặt trước tại nhà hàng Pandora, phó tổng đã phải trăm phương nghìn kế để mang tới cho ngài đấy ạ."
Vừa nghe thấy ba chữ "Pandora" kia, đôi mắt Thạch Dự Thạc chợt sáng lên. Đây là một nhà hàng cao cấp nhưng lại có một cách thức đặt chỗ trước cực kỳ khó khăn. "Không sợ bạn không đến, chỉ sợ bạn không vào được", đây là câu châm ngôn được ghi trên tấm biển hiệu trước cửa nhà hàng của bọn họ. Sự thật cũng đã chứng minh, mọi người thật sự rất khó đặt chỗ trước.
Năm trước anh và bạn gái đã ăn ở đây một lần, sau đó lưu luyến mãi không thôi với cảnh sắc vườn hoa lẫn đồ ăn ngon, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ một lần, không ngờ, phục vụ lại nói, kế hoạch đặt bàn trước đã kín đến giữa năm sau rồi. Nói cách khác, muốn lại đến đây ăn chỉ có thể chờ đến hè sang năm mới được!
Vì chỗ ngồi ở "Pandora"này, muốn anh làm việc gì cũng được.
"Được rồi, Thần Cương vừa ở đây à? Anh ta có nói chạy đi đâu không?"
"Không rõ ạ, phó tổng xin nghỉ một ngày."
Phó Thần Cương vừa xin phép nghỉ không tới công ty? Thạch Dự Thạc sờ sờ cằm vẻ suy tư. Công ty muốn sụp đổ chăng?
"Anh ta có nói là có chuyện gì hay không?"
"Là việc tư."
Việc tư sao? Hắn thì có việc tư gì tốt đẹp cơ chứ? Nhà hắn chỉ có mỗi một ông nội Mỗ Mỗ đã bị hắn làm cho tức chết đến nổi cơn điên, rồi sinh bệnh chết từ lâu rồi còn đâu? Hắn còn có việc tư gì chứ?
Đi vào văn phòng, anh gọi ngay điện thoại cho Phó Thần.
"Cậu làm sao vậy? Sao lại không tới công ty?"
"Đã nói là có việc tư rồi mà..." Xoa xoa cái mũi, Phó Thần Cương cũng không muốn nói chuyện nhiều trong điện thoại: "Không có gì đáng ngại đâu, ngày mai tớ sẽ đến công ty."
"Vậy sao..." Nói thì đúng là như vậy rồi, nhưng người cao cao tại thượng như Phó Thần Cương mà xin phép nghỉ vì việc tư là thế nào đây nhỉ? Nghe giọng điệu của hắn mặc dù bình thản, nhưng chắc chắn là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi, tuyệt đối không giống như lời nói nhẹ nhàng bâng quơ kia của hắn."Tan tầm tớ sẽ đến tìm cậu! Muốn tớ mang đến cho cậu cái gì không?"
"Muốn..." Phó Thần Cương ở đầu kia điện thoại khẽ thở dài, "Giúp tớ tìm một bảo mẫu."
Lời vừa mới dứt, đầu điện thoại đằng kia lập tức truyền đến một hồi tiếng khóc của trẻ con vang dội kinh người.
Một người bảo mẫu... Đủ không?
Đúng là bạn tốt từ nhiều năm cũng khác, khi Thạch Dự Thạc đến nhà Phó Thần Cương, không chỉ giúp anh tìm được một người bảo mẫu tạm thời, mà còn giúp anh mang đến một két bia.
"Cậu có cần chút đồ nhắm không?"
"Không cần... " Thân thể cường tráng của Phó Thần Cương ngồi tê liệt ở trong ghế sofa, khác hẳn với bộ dáng hăng hái thường ngày. Trên tay áo sơmi trắng của anh có vết bẩn nhờ nhờ, gần cổ áo còn có một vệt ố của sữa chưa khô. Mới gần một ngày, một ngày mà thôi, anh đã bị tên nhóc thối kia đánh bại rồi."Bây giờ tớ vẫn còn mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mà nhóc con phun ra, không ăn nổi cái gì nữa."
Con người ta cũng không thể nói là không có việc riêng, nhưng mà, thực sự việc này rất khác thường.
Hơn mười giờ, Thạch Dự Thạc nhẹ nhàng bước vào "Thiên Dự", trên người anh mặc bộ đồ thoải mái, áo POLO và quần thể thao, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai. Cho dù thế nào cũng thấy là không phù hợp với không khí khẩn trương trong tòa nhà buôn bán thương mại này. Hơn nữa, lúc này trên vai anh lại còn đang đeo chiếc balô đựng gậy đánh gôn lại càng không ăn nhập với nơi này. Nhưng người dám ăn mặc cái kiểu này tại nơi đi làm, cũng chỉ có vị "Tổng giám đốc" vừa xuất hiện ở tầng 25 mà thôi. Thư ký cũng đã bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, thông báo ngay phía sau lưng anh: "Lúc sáng sớm Phó tổng đã gọi điện báo, ngài ấy dặn lại hôm nay ngài sẽ tham dự hội nghị cùng với “Ưu Lãng” của Nhật Bản; còn vào lúc hai giờ chiều..."
"Cái gì?" Người đàn ông bị gọi là "Tổng giám đốc" dừng ngay bước chân đang như gió xuân lồng lộng kia lại, quay đầu, giữa cặp lông mày tuấn lãng nổi lên nét hồ nghi, tiếp theo đôi môi mỏng khẽ hú lên quái dị, "Vì sao lại là tôi? "
"Ách, bởi vì phó tổng..."
Vị “Tổng giám đốc” đẹp trai vẫy vẫy tay, "Loại chuyện này bảo anh ta đi là được rồi!"
"Ách, nhưng mà phó tổng..."
"Đừng có nhưng mà, thư ký Vệ, cô thử phân tích đánh giá giúp tôi xem, cô cũng biết đấy, bình thường tôi vốn không quản công việc này, hiện giờ đột nhiên lại bắt tôi học làm cái chuyện này, vậy có được hay không... Việc này chẳng phải là muốn làm khó chết tôi hay sao?"
"Nhưng mà..."
"Hơn nữa! Dù sao tôi cũng không hiểu công việc này, cứ mời Tổng giám sát tham dự cũng như nhau mà?"
"Tổng giám sát đã tham dự rồi."
"Chậc? Vậy sao còn bắt tôi phải ngã vào đấy?"
"Phó tổng đặc biệt dặn dò, bởi vì việc làm ăn buôn bán với người Nhật Bản đều phải có lãnh đạo cấp cao, vốn dĩ hiệp định này là do ngài ấy tham dự, nhưng hiện tại ngài ấy tạm thời có việc bận đột xuất nên không tới được. Vì vậy, dù thế nào ngài cũng phải tham dự không thể bỏ được."
"Tôi. "
"Vâng, " Thư ký Vệ tiến lên phía trước nói nhỏ, "Chi tiết giao cho Tổng giám sát Trịnh là được, ngài là Tổng giám đốc chỉ cần chịu trách nhiệm bắt tay và chào hỏi là được."
A... Hóa ra là chỉ có thế thôi hả!
Thạch Dự Thạc vỗ vỗ ngực, kiềm chế lại cảm xúc của mình một chút."Nhưng mà như vậy thì tôi lại không thể đi đánh gôn với Landy được rồi!"
"Đúng vậy! Nhưng ngài lại có thể đi ăn tối cùng với tiểu thư Landy. Trên bàn của ngài đã có hai tấm phiếu đặt trước tại nhà hàng Pandora, phó tổng đã phải trăm phương nghìn kế để mang tới cho ngài đấy ạ."
Vừa nghe thấy ba chữ "Pandora" kia, đôi mắt Thạch Dự Thạc chợt sáng lên. Đây là một nhà hàng cao cấp nhưng lại có một cách thức đặt chỗ trước cực kỳ khó khăn. "Không sợ bạn không đến, chỉ sợ bạn không vào được", đây là câu châm ngôn được ghi trên tấm biển hiệu trước cửa nhà hàng của bọn họ. Sự thật cũng đã chứng minh, mọi người thật sự rất khó đặt chỗ trước.
Năm trước anh và bạn gái đã ăn ở đây một lần, sau đó lưu luyến mãi không thôi với cảnh sắc vườn hoa lẫn đồ ăn ngon, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ một lần, không ngờ, phục vụ lại nói, kế hoạch đặt bàn trước đã kín đến giữa năm sau rồi. Nói cách khác, muốn lại đến đây ăn chỉ có thể chờ đến hè sang năm mới được!
Vì chỗ ngồi ở "Pandora"này, muốn anh làm việc gì cũng được.
"Được rồi, Thần Cương vừa ở đây à? Anh ta có nói chạy đi đâu không?"
"Không rõ ạ, phó tổng xin nghỉ một ngày."
Phó Thần Cương vừa xin phép nghỉ không tới công ty? Thạch Dự Thạc sờ sờ cằm vẻ suy tư. Công ty muốn sụp đổ chăng?
"Anh ta có nói là có chuyện gì hay không?"
"Là việc tư."
Việc tư sao? Hắn thì có việc tư gì tốt đẹp cơ chứ? Nhà hắn chỉ có mỗi một ông nội Mỗ Mỗ đã bị hắn làm cho tức chết đến nổi cơn điên, rồi sinh bệnh chết từ lâu rồi còn đâu? Hắn còn có việc tư gì chứ?
Đi vào văn phòng, anh gọi ngay điện thoại cho Phó Thần.
"Cậu làm sao vậy? Sao lại không tới công ty?"
"Đã nói là có việc tư rồi mà..." Xoa xoa cái mũi, Phó Thần Cương cũng không muốn nói chuyện nhiều trong điện thoại: "Không có gì đáng ngại đâu, ngày mai tớ sẽ đến công ty."
"Vậy sao..." Nói thì đúng là như vậy rồi, nhưng người cao cao tại thượng như Phó Thần Cương mà xin phép nghỉ vì việc tư là thế nào đây nhỉ? Nghe giọng điệu của hắn mặc dù bình thản, nhưng chắc chắn là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi, tuyệt đối không giống như lời nói nhẹ nhàng bâng quơ kia của hắn."Tan tầm tớ sẽ đến tìm cậu! Muốn tớ mang đến cho cậu cái gì không?"
"Muốn..." Phó Thần Cương ở đầu kia điện thoại khẽ thở dài, "Giúp tớ tìm một bảo mẫu."
Lời vừa mới dứt, đầu điện thoại đằng kia lập tức truyền đến một hồi tiếng khóc của trẻ con vang dội kinh người.
Một người bảo mẫu... Đủ không?
Đúng là bạn tốt từ nhiều năm cũng khác, khi Thạch Dự Thạc đến nhà Phó Thần Cương, không chỉ giúp anh tìm được một người bảo mẫu tạm thời, mà còn giúp anh mang đến một két bia.
"Cậu có cần chút đồ nhắm không?"
"Không cần... " Thân thể cường tráng của Phó Thần Cương ngồi tê liệt ở trong ghế sofa, khác hẳn với bộ dáng hăng hái thường ngày. Trên tay áo sơmi trắng của anh có vết bẩn nhờ nhờ, gần cổ áo còn có một vệt ố của sữa chưa khô. Mới gần một ngày, một ngày mà thôi, anh đã bị tên nhóc thối kia đánh bại rồi."Bây giờ tớ vẫn còn mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mà nhóc con phun ra, không ăn nổi cái gì nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook