Ba Ba Lạnh Lùng
-
Chương 12
"Hiện giờ người phụ nữ kia, bất kể có đi tới chỗ nào thì cũng sẽ không có bất cứ công ty dám nhận cô ta nữa. Cả đời cô ta cũng sẽ bị dán cái nhãn này cho đến khi cô ta chết." Anh cúi người xuống, dùng giọng nói tràn đầy uy hiếp đe doạ cô: "Cô còn trẻ như vậy,nói năng lại thông minh, cũng đừng tự mang đến cho mình nỗi phiền toái."
Nhìn cô bị dọa sợ đến hốc mắt phiếm hồng, vẻ mặt như sắp khóc, Phó Thần Cương biết mình đã đạt được mục đích. Để cho cô biết tính tình của anh sớm một chút cũng tốt, đỡ để cô cũng giống như cô gái kia, ôm mộng làm Phượng Hoàng bay lên cành cao.
"Bé cưng. . . khi đó bé cưng không khóc sao?"
"Nó không dám khóc, bởi vì chỉ cần nó khóc, người phụ nữ kia lại sẽ ra tay tiếp."
Nghe vậy, trái tim cô liền nhói lên đau đớn, những giọt nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống trong mâm, cô ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn anh, "Lẽ ra anh nên phát hiện sớm một chút."
"Chẳng phải là tôi đã đuổi cô ta ra ngoài rồi sao?"
"Phải sớm hơn một chút nữa!"
"Tôi còn làm cho cô ta cả đời này cũng sẽ không bao giờ tìm được việc làm nữa!"
Cô gái này, chẳng lẽ cô cho rằng anh không đau lòng sao? Những ngày qua, không biết đã có bao nhiêu lần anh tự trách mình, cho nên cả một tuần liền anh đã nghiêm chỉnh ở nhà chăm sóc con trai, để bù đắp lại khoảng thời gian trước anh đã cư xử lạnh nhạt với con.
Mà không ngờ người bảo mẫu mới này, tới đây làm không tới 24 giờ mà dám chỉ trích anh là người có lỗi sao?diễn-đàn-lê-quý-đôn Cô không muốn sống nữa có phải không?
"Cho dù không có cách nào để ngăn chặn loại chuyện này xảy ra, nếu như anh chịu khó quan tâm đến con nhiều hơn một chút, thì cục cưng cũng sẽ không bị tổn thương lâu như vậy. Còn anh, sau đó cũng sẽ không phải tự trách, hối tiếc không dứt... Bé cưng còn nhỏ, chúng ta chỉ có thể dùng sự yêu thương và kiên nhẫn với nó, có lẽ nó sẽ không nhớ chuyện này đâu, nhưng ngược lại cả đời anh sẽ còn nhớ mãi chuyện này đấy!"
Hả, bây giờ là thế nào đây nhỉ? Câu chuyện lại chuyển theo hướng anh biến thành đối tượng đồng tình với cô gái kia sao? Đáng chết, tự nhiên anh lại bị một cô bé con nhỏ tuổi hơn anh chỉnh cho một trận thế nhỉ? Nhưng sao loại cảm giác này, chết tiệt, anh lại thấy rất ấm áp!
Tránh khỏi ánh mắt trong veo đầy cảm thông của cô, Phó Thần Cương lạnh giọng nói: "Cô cứ làm cho tốt việc của cô đi, không cần lo nhiều như vậy."
Anh xoay người trở về phòng chuẩn bị đi tắm, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cặp mắt ướt lệ lúc trước của Khang Hoa Hiên.
Những cô gái khác cùng độ tuổi như cô rất ít người có sự hiểu đời và dịu dàng như cô, ngay cả Shena, em gái anh, tuy lớn hơn cô mấy tuổi, tính nết so với cô chỉ thấy kiêu căng, phóng túng, ngay cả Tưởng Tâm Lôi, cũng không có sự quan tâm săn sóc tỉ mỉ như cô.
Anh luôn luôn không chấp nhận bất cứ sự thương cảm của kẻ nào, nhưng đối với cô. . . Mặc dù hôm nay là hai người lần đầu tiên gặp lại nhau sau nhiều năm, thế nhưng anh lại cảm thấy trên người cô có tỏa ra khí chất vô cùng kỳ lạ, vừa ấm áp vừa mềm mại, làm người ta vô cùng an tâm. . .
Trời! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Đối phương của anh chỉ là một cô gái nhỏ kém anh rất nhiều tuổi, hơn nữa lại còn là bảo mẫu của con trai anh, anh đang suy nghĩ những gì vậy?
Tắm táp xong xuôi, anh mặc áo ngủ, cầm chiếc khăn lông, vừa đi vừa lau mái tóc ướt. An dự định trước khi đến thư phòng làm việc sẽ ghé qua xem con trai một chút.
Vừa mới mở cửa phòng trẻ ra, anh đã phát hiện bên trong có người.
"Cô ở nơi này làm gì?" Anh mở to mắt, nhìn Khang Hoa Hiên đang nằm ở ghế sa lon hốt hoảng bò dậy.
"Tôi. . . Tôi chuẩn bị đi ngủ. . ."
"Phòng của cô ở bên cạnh cơ mà."
"Tôi, tôi biết. . ."
Mặc dù chỉ mở ra một chiếc đèn đêm nhỏ, nhưng nhìn cô cúi đầu, bộ dáng lời nói không được mạch lạc, tám phần là cô đỏ mặt.
"Vậy cô ở nơi này làm gì?"
"Bởi vì. . . Tôi là bảo mẫu cho bé cưng, cho nên. . ."
"Tôi cứ tường là bà Lưu đã nói với cô rồi, phòng của Huân Triết có còi báo động, cho nên đại khái là cô có thể nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, không cần thiết phải đợi ở bên cạnh nó suốt đêm đâu."
"Có, bà Lưu đã có nói qua, nhưng mà . ." Cô nhìn về phía giường trẻ con, "Tôi chỉ muốn bên cạnh quan tâm bé con mà thôi."
"Không cần làm đến mức đó đâu?"
"Xin anh..." Cô khẽ khàng thỉnh cầu, nhìn anh đầy mong đợi.
Lời thỉnh cầu của cô ngoài dự liệu của anh. Sao người bảo mẫu này lại đặc biệt thích đứa trẻ thế nhỉ? Có phải là cô có ý đồ gì không?
"Tôi ngủ ở bên cạnh nó, chỉ cần nó vừa khóc tôi sẽ tỉnh ngay, anh cũng không cần phải chạy tới nữa, ban đêm tôi cũng sẽ dỗ nó uống sữa tươi... Xin anh... hãy cho tôi ngủ ở bên cạnh bé đi!"
Nếu như anh còn không đồng ý nữa, anh tuyệt đối không hoài nghi cô gái nhỏ ở trước mắt anh đây, sẽ “bịch” một cái, quỳ rạp ngay lập tức xuống trước chân anh.
Phó Thần Cương thở dài, anh vẫn luôn luôn không mềm lòng dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ lại không sao cưỡng lại trước nỗi cầu khẩn khổ sở của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Cô chỉ có thể ở ngủ trên ghế sa lon đợi một buổi tối."
Một buổi tối thôi sao?"Nhưng. . ."
Anh cắt ngang lời cô: "Ngày mai, tôi sẽ báo cho công ty dụng cụ gia đình mang một chiếc giường mới tới đây, cô có đặc biệt thích loại nệm giường nhãn hiệu nào không?"
Khang Hoa Hiên sửng sốt, thì ra không phải là anh muốn đuổi cô đi?
Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác, anh lại thở dài, "Tôi biết rồi, tôi sẽ chọn giúp cho cô."
Nhìn anh chuẩn bị rời phòng, trước khi cửa đóng lại, đột nhiên cô nói với anh một câu: "Cảm ơn."
Phó Thần Cương nhìn người bên trong phòng, mặc dù chỉ là một câu nói cám ơn, nhưng lại làm cho trái tim anh ấm áp. Giọng nói mềm mại của cô tự nhiên khiến anh thoáng bị luống cuống, cứ như vậy trong nháy mắt, anh cảm thấy trái tim mình như sắp bị tan ra.
"Không cần nói cám ơn." Cứng rắn tìm lại giọng nói lạnh cứng của mình, anh nhìn cô nói: "Cô cứ làm tốt phần việc của cô là được."
Nhìn cô bị dọa sợ đến hốc mắt phiếm hồng, vẻ mặt như sắp khóc, Phó Thần Cương biết mình đã đạt được mục đích. Để cho cô biết tính tình của anh sớm một chút cũng tốt, đỡ để cô cũng giống như cô gái kia, ôm mộng làm Phượng Hoàng bay lên cành cao.
"Bé cưng. . . khi đó bé cưng không khóc sao?"
"Nó không dám khóc, bởi vì chỉ cần nó khóc, người phụ nữ kia lại sẽ ra tay tiếp."
Nghe vậy, trái tim cô liền nhói lên đau đớn, những giọt nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống trong mâm, cô ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn anh, "Lẽ ra anh nên phát hiện sớm một chút."
"Chẳng phải là tôi đã đuổi cô ta ra ngoài rồi sao?"
"Phải sớm hơn một chút nữa!"
"Tôi còn làm cho cô ta cả đời này cũng sẽ không bao giờ tìm được việc làm nữa!"
Cô gái này, chẳng lẽ cô cho rằng anh không đau lòng sao? Những ngày qua, không biết đã có bao nhiêu lần anh tự trách mình, cho nên cả một tuần liền anh đã nghiêm chỉnh ở nhà chăm sóc con trai, để bù đắp lại khoảng thời gian trước anh đã cư xử lạnh nhạt với con.
Mà không ngờ người bảo mẫu mới này, tới đây làm không tới 24 giờ mà dám chỉ trích anh là người có lỗi sao?diễn-đàn-lê-quý-đôn Cô không muốn sống nữa có phải không?
"Cho dù không có cách nào để ngăn chặn loại chuyện này xảy ra, nếu như anh chịu khó quan tâm đến con nhiều hơn một chút, thì cục cưng cũng sẽ không bị tổn thương lâu như vậy. Còn anh, sau đó cũng sẽ không phải tự trách, hối tiếc không dứt... Bé cưng còn nhỏ, chúng ta chỉ có thể dùng sự yêu thương và kiên nhẫn với nó, có lẽ nó sẽ không nhớ chuyện này đâu, nhưng ngược lại cả đời anh sẽ còn nhớ mãi chuyện này đấy!"
Hả, bây giờ là thế nào đây nhỉ? Câu chuyện lại chuyển theo hướng anh biến thành đối tượng đồng tình với cô gái kia sao? Đáng chết, tự nhiên anh lại bị một cô bé con nhỏ tuổi hơn anh chỉnh cho một trận thế nhỉ? Nhưng sao loại cảm giác này, chết tiệt, anh lại thấy rất ấm áp!
Tránh khỏi ánh mắt trong veo đầy cảm thông của cô, Phó Thần Cương lạnh giọng nói: "Cô cứ làm cho tốt việc của cô đi, không cần lo nhiều như vậy."
Anh xoay người trở về phòng chuẩn bị đi tắm, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cặp mắt ướt lệ lúc trước của Khang Hoa Hiên.
Những cô gái khác cùng độ tuổi như cô rất ít người có sự hiểu đời và dịu dàng như cô, ngay cả Shena, em gái anh, tuy lớn hơn cô mấy tuổi, tính nết so với cô chỉ thấy kiêu căng, phóng túng, ngay cả Tưởng Tâm Lôi, cũng không có sự quan tâm săn sóc tỉ mỉ như cô.
Anh luôn luôn không chấp nhận bất cứ sự thương cảm của kẻ nào, nhưng đối với cô. . . Mặc dù hôm nay là hai người lần đầu tiên gặp lại nhau sau nhiều năm, thế nhưng anh lại cảm thấy trên người cô có tỏa ra khí chất vô cùng kỳ lạ, vừa ấm áp vừa mềm mại, làm người ta vô cùng an tâm. . .
Trời! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Đối phương của anh chỉ là một cô gái nhỏ kém anh rất nhiều tuổi, hơn nữa lại còn là bảo mẫu của con trai anh, anh đang suy nghĩ những gì vậy?
Tắm táp xong xuôi, anh mặc áo ngủ, cầm chiếc khăn lông, vừa đi vừa lau mái tóc ướt. An dự định trước khi đến thư phòng làm việc sẽ ghé qua xem con trai một chút.
Vừa mới mở cửa phòng trẻ ra, anh đã phát hiện bên trong có người.
"Cô ở nơi này làm gì?" Anh mở to mắt, nhìn Khang Hoa Hiên đang nằm ở ghế sa lon hốt hoảng bò dậy.
"Tôi. . . Tôi chuẩn bị đi ngủ. . ."
"Phòng của cô ở bên cạnh cơ mà."
"Tôi, tôi biết. . ."
Mặc dù chỉ mở ra một chiếc đèn đêm nhỏ, nhưng nhìn cô cúi đầu, bộ dáng lời nói không được mạch lạc, tám phần là cô đỏ mặt.
"Vậy cô ở nơi này làm gì?"
"Bởi vì. . . Tôi là bảo mẫu cho bé cưng, cho nên. . ."
"Tôi cứ tường là bà Lưu đã nói với cô rồi, phòng của Huân Triết có còi báo động, cho nên đại khái là cô có thể nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, không cần thiết phải đợi ở bên cạnh nó suốt đêm đâu."
"Có, bà Lưu đã có nói qua, nhưng mà . ." Cô nhìn về phía giường trẻ con, "Tôi chỉ muốn bên cạnh quan tâm bé con mà thôi."
"Không cần làm đến mức đó đâu?"
"Xin anh..." Cô khẽ khàng thỉnh cầu, nhìn anh đầy mong đợi.
Lời thỉnh cầu của cô ngoài dự liệu của anh. Sao người bảo mẫu này lại đặc biệt thích đứa trẻ thế nhỉ? Có phải là cô có ý đồ gì không?
"Tôi ngủ ở bên cạnh nó, chỉ cần nó vừa khóc tôi sẽ tỉnh ngay, anh cũng không cần phải chạy tới nữa, ban đêm tôi cũng sẽ dỗ nó uống sữa tươi... Xin anh... hãy cho tôi ngủ ở bên cạnh bé đi!"
Nếu như anh còn không đồng ý nữa, anh tuyệt đối không hoài nghi cô gái nhỏ ở trước mắt anh đây, sẽ “bịch” một cái, quỳ rạp ngay lập tức xuống trước chân anh.
Phó Thần Cương thở dài, anh vẫn luôn luôn không mềm lòng dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ lại không sao cưỡng lại trước nỗi cầu khẩn khổ sở của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Cô chỉ có thể ở ngủ trên ghế sa lon đợi một buổi tối."
Một buổi tối thôi sao?"Nhưng. . ."
Anh cắt ngang lời cô: "Ngày mai, tôi sẽ báo cho công ty dụng cụ gia đình mang một chiếc giường mới tới đây, cô có đặc biệt thích loại nệm giường nhãn hiệu nào không?"
Khang Hoa Hiên sửng sốt, thì ra không phải là anh muốn đuổi cô đi?
Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác, anh lại thở dài, "Tôi biết rồi, tôi sẽ chọn giúp cho cô."
Nhìn anh chuẩn bị rời phòng, trước khi cửa đóng lại, đột nhiên cô nói với anh một câu: "Cảm ơn."
Phó Thần Cương nhìn người bên trong phòng, mặc dù chỉ là một câu nói cám ơn, nhưng lại làm cho trái tim anh ấm áp. Giọng nói mềm mại của cô tự nhiên khiến anh thoáng bị luống cuống, cứ như vậy trong nháy mắt, anh cảm thấy trái tim mình như sắp bị tan ra.
"Không cần nói cám ơn." Cứng rắn tìm lại giọng nói lạnh cứng của mình, anh nhìn cô nói: "Cô cứ làm tốt phần việc của cô là được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook