Thượng Hải bay tới Florida, trung chuyển Chicago, bay đủ hai mươi tiếng, sau khi hạ cánh, Bốc Na Na suýt chút nữa tê liệt.

"Nghỉ ngơi luôn, ngày đầu nên không sắp xếp cho các cậu luyện tập được, đi nghỉ hết." Lấy hành lý xong, Hạ Tiểu Húc nhìn Kỳ Túy, cố ý nói riêng: "Đừng trêu mèo chọc chó, cùng đừng làm ảnh hưởng Youth nghỉ ngơi, cũng đừng trêu chọc các team khác, đi ngủ hết."

Cả người Kỳ Túy cũng đau mỏi, không có tinh lực làm yêu, nghe vậy mất kiên nhẫn phất phất tay.

Mọi người đến khách sạn bên phía chủ nhà chuẩn bị cho, là phòng Vip, từng người kéo vali tới phòng mình.

Họ cần phải lập tức thích ứng được nơi này, lệch múi giờ đủ mười ba tiếng nên cũng khó mà điều chỉnh được ngay, vì vừa ở trên máy bay trải qua một buổi đêm dài, sau khi hạ cánh lại là một buổi tối khác bắt đầu, tất cả mọi người không thể cố ép để ngủ tiếp được, mà ba ngày nữa là trận thi đấu bắt đầu, mỗi giây mỗi phút đều rất quý giá, không thể bỏ lỡ.

Cố ngủ mấy tiếng, mọi người cố chống lại sự mệt mỏi do lệch múi giờ, rời giường ăn cơm, trang điểm chờ đợi quay video trước trận thi đấu.

"Mới vừa xin đệ trình cho cậu, phía chủ nhà không thông báo ra ngoài, nên việc cậu lên sân khấu sẽ còn là một bí mật." Hạ Tiểu Húc vội tới chân không chạm đất, bớt thì giờ luyên thuyên với Kỳ Túy, "Đường nhiên, lúc quay video sẽ là từng team được ghi hình, nên sẽ không bại lộ."

Bốc Na Na chậc chậc ra tiếng: "Có tâm cơ ha."

"Ai mà không có tâm cơ?" Mắt Hạ Tiểu Húc sáng lên. bàn tính trong lòng rung đùng đùng, "Đây là chiến thuật tâm lý đó, cậu thì biết cái gì, chờ đến ngày thi đấu Kỳ Túy lên sân, tâm lý của bọn họ không bị vỡ sao? Mấy team Âu Mĩ mạnh trước đó chúng ta phân tích, bao nhiêu người trong đó đã bị Kỳ Túy dạy làm người? Giờ đột nhiên tập kích bọn họ, hiệu quả thế nào còn cần tôi phải nói à?"

Bốc Na Na khẽ giơ tay: "Năm đó giáo dục bọn họ, cũng có tôi và Lão Khải..."

"Thời kì Kỳ Túy thống trị khủng bố, chấn động Bắc Mĩ đúng là Drunk chứ không phải chúng ta." Chàng trai theo hệ Phật -Lão Khải vỗ vỗ Bốc Na Na, hiền hòa nói tiếp, "Béo, im lặng đứng đường của cậu đi, chớ đừng cướp kịch."

Hạ Tiểu Húc đang là đánh thức Lại Hoa, đột nhiên quay đầu nói: "Kỳ Túy, lát nữa quay video nói nhiều vài câu, cho phép cậu trào phúng."

Kỳ Túy đang buồn ngủ trong chớp mắt tỉnh cả ngủ.

Hạ Tiểu Húc chần chờ: "Chuyện này...được chứ?"

"Sao lại không được, mấy lời linh ta linh tinh, hay nhã nhặn đều được! Cậu không thấy người nước ngoài khiêu khích kiểu gì à?" Lại Hoa đánh nhịp, "Không nói mấy câu thô tục là được."

Kỳ Túy cố nhịn cười, giả vờ dè dặt: "Không tốt lắm đâu...Huấn luyện viên team Avengers trước đây từng đặc huấn với tôi, hai thành viên team FREE trước đây còn tặng tôi quà sinh nhật, chớ nói gì tới các team trong nước, tình cảm giữa mọi người với nhau tốt như vậy..."

"Sao đến giờ cậu còn không rõ, không ai coi cậu là anh em hết!" Hạ Tiểu Húc chỉ tiếc không mài sắt thành kim, "Tỉnh táo lại đi!"

Kỳ Túy từ chối không được, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng: "Vậy tôi chiếm thời gian một tí vậy, thật sự là...không hay mà."

Bốc Na Na âm u nhìn chằm chằm Kỳ Túy, cảnh cáo: "Ông đây đã nghĩ sẵn trong đầu mười vạn chữ rác rưởi, không được chen lấn thời gian quý giá của tôi."

"Cái tên béo này sao còn chưa đi đứng đường." Hạ Tiểu Húc cau mày, "Ai kẻ mắt cho cậu đậm thế hả? Đó là mắt khói? Muốn đi kiếm khách thật à? Thích chết sớm...Đi tẩy ngay đi."

Bốc Na Na nghe xong vội vàng cuống cuồng đi kiểm tra mặt.

Lại Hoa quay đầu nhìn Vu Dương, không yên lòng nói, "Youth nè? Nghĩ phải nói gì chưa?"

Vu Dương gật đầu: "Nghĩ xong rồi, một câu."

Hạ Tiểu Húc tức giận muốn dạy cho Vu Dương vài câu, lại bị nhân viên gọi đi.

Một giờ trang điểm lộn xộn qua đi, mọi người chính thức ghi hình.

Các lời lúc ghi hình đã được biên soạn sẵn trong đầu, lúc ghi hình rất thông thuận, chưa tới nửa giờ đã hoàn thành.

Vu Dương chỉ trang điểm nhẹ, nhưng cũng không quen, quay xong liền đi rửa sạch, Kỳ Túy đòi chị gái trang điểm bình tẩy trang, cùng Vu Dương rửa mặt, chờ ở phía sau hậu trường.

Chờ đồng đội đều đi ra, mọi người cùng nhau về khách sạn, hơi nghỉ một lát, lại chạy tới sân thi đấu nghiên cứu địa hình.

"Hôm nay chắc là không hẹn đấu tập được rồi." Lại Hoa nói, "Đều loạn hết lên, ngày mai được chứ? Đánh hai trận đấu tập, tránh để các cậu không quen tay, đúng rồi, phía chủ nhà sẽ mời khách, mời các cậu tới phim trường Universal Hollywood chơi, đi không?"

"Không đi được không? Tân Ba nhìn sắc mặt của mọi người, thử dò xét, "Tôi tình nguyện tìm một quán Net để huấn luyện..."

"Được, chờ thi đấu kết thúc chúng ta sẽ cùng đi." Lại Hoa gật đầu, "Thời gian không nhiều, huấn luyện là thứ yếu, để các cậu luyện tập cũng là để duy trì cảm giác, chủ yếu vẫn là nghỉ ngơi, buổi tối mấy ngày tới không nên thức đêm, ngủ sớm dậy sớm."

Các thiếu niên nghiện mạng sợ nhất chính là bốn chữ này, ngủ sớm dậy sớm.

Vu Dương thân là đội trưởng, tất nhiên phải đứng ra làm gương, cậu cắn răng gật đầu.

"Hãy nhìn Youth." Lại Hoa hài lòng nói, "Đã cố gắng tìm quán món Trung cho các cậu, nhưng không tìm được nên cũng hết cách rồi, cố gắng thích ứng, được rồi, cứ thế đi."

Mọi người giải tán tại chỗ.

Trong ba ngày này, HOG sinh hoạt như bình thường, ăn uống ngủ nghỉ điều độ, không kén ăn, mà cũng không liều mạng tập luyện. Ngay cả vành mắt của Hạ Tiểu Húc cũng nhạt đi rất nhiều.

Trận đấu thế giới ngày đầu tiên, rốt cuộc đã tới.

Thành viên được sắp xếp tham gia Duo giống như ở trận Châu Á Invitational, Bốc Na Na cùng Lão Khải một tổ, Vu Dương Tân Ba một tổ.

Ngày đầu Kỳ Túy không phải tham gia, nhưng anh vẫn tới sân thi đấu. Cũng không phải anh kiên trì muốn theo, mà do Hạ Tiểu Húc ngã một lần khôn ra thêm, có chết cũng không để cho một mình Kỳ Túy ở lại khách sạn một mình.

"Cái gì nên nói cũng nói hết rồi, có thể Duo sẽ không dễ, nhưng hãy kiên trì, kiên trì, kiên trì." Lại Hoa lần lượt vỗ vai bốn người, đặc biệt là Bốc Na Na và Lão Khải, "Chúng ta thật sự không thả Duo, là vì hai cậu."

Bốc Na Na mỉm cười, đối quyền với Lão Khải.

Vu Dương đứng ở một bên, ngước mắt nhìn về phía "huấn luyện viên" khác.

Kỳ Túy mỉm cười với Vu Dương, cũng không mở miệng khích lệ gì.

Nhưng đợi đến khi bốn người kia ra khỏi phòng chờ, Kỳ Túy đột nhiên từ phía sau ôm lấy Vu Dương.

Tân Ba ngượng ngùng cười cười, đang đi ở phía trước Bốc Na Na bất ngờ quay lại nhìn thấy, hú hét trêu đùa.

Kỳ Túy cúi đầu, hôn một cái trên vai trái Vu Dương, rồi thả Vu Dương ra.

Không nhất thiết phải nói ra.

Kỳ Túy thản nhiên ngồi ở trong phòng chờ, an tâm nhìn cây nước nóng lạnh.

Thi đấu bắt đầu, màn hình tiếp sóng trong phòng chờ luân phiên chiếu phát các quảng cáo của các nhà tài trợ lớn, Kỳ Túy cúi đầu chơi điện thoại, mãi đến khi Hạ Tiểu Húc kinh ngạc nói: "Chiếu team mình?"

Kỳ Túy ngẩng đầu, các phân đoạn quay mấy câu linh tinh lúc trước, lại phát của HOG.

"Có ảnh bài." Hạ Tiểu Húc rất vui xong lại nhíu mày, "Ai... Có hai nửa mặt minh tinh tuyển thủ không đúng lắm."

Lại Hoa nghe không hiểu: "Hai nửa?"

"Kỳ Túy Bốc Na Na." Hạ Tiểu Húc nói nhanh, "Còn có một nửa là Vu Dương... Ầy, đừng ngắt ngang, tôi cũng không biết bọn họ quay kiểu gì, không đúng... Đây là bỏ phần của Kỳ Túy?"

Lại Hoa gật đầu: "Chắc rồi."

Kỳ Túy là vũ khí bí mật, hiện vẫn còn được cất giấu rất tốt, mà dường như phía chủ nhà cũng muốn cho mọi người một "bất ngờ", không chỉ không phát ra, mà Kỳ Túy lại còn chưa lên sân, nên các phân đoạn quay HOG của anh nói cũng tạm thời cắt bớt.

Lại Hoa cảm thán: "Dù gì thì cậu ta cũng làm trùm cánh đàn ông ở Âu Mĩ vài năm rồi, chút mặt mũi ấy vẫn còn."

Kỳ Túy chỉ cười.

Đầu tiên là Tân Ba.

Tân Ba cũng như Vu Dương, đều là lần đầu tiên lộ diện ở trận thế giới, cũng là lần đầu quay video kiểu này, ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng, nên không trào phúng, chủ nhắm mắt thổi phồng bla bla các kiểu về team, tuy có va vấp mấy lần, rồi đột nhiên nói: "Tôi, tôi muốn nói... Có thể, vạch xuất phát của mỗi người đều khác nhau."

"Nếu đúng là vậy, thì hẳn là vạch xuất phát của tôi rất là xa so với ai đó." Tân Ba nhìn ống kính, chậm rãi nói, "Chuyện năng khiếu, mơ không đến, trong team của tôi đều là Chiến Thần, tôi không hề đố kị... Bởi vì tôi đã phát hiện vạch xuất phát khác nhau chưa phải là chuyện đáng sợ nhất."

"Đáng sợ chính là tôi đã nhìn tận mắt các Chiến Thần mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, tận mắt thấy bọn họ vì đoạt cúp mà phải trả giá những gì. Làm một người tuyệt vọng trước giờ không phải là thiếu hụt năng khiếu bẩm sinh, mà là từ nhỏ thua kém người ta một đoạn còn không bằng người ta liều mạng." Con mắt Tân Ba toả sáng, "Cái tôi có thể làm thì tôi sẽ không ngừng nỗ lực, chỗ cần bổ khuyết thì tôi sẽ toàn lực, không cản trở nữa."

Màn ảnh chuyển sang Bốc Na Na.

Cùng một vị trí, Bốc Na Na trong nháy mắt chiếm hết toàn bộ màn ảnh, hắn miễn cưỡng nói, "Nghe nói có người cảm thấy, team bọn tôi không xong rồi?"

"Lão súc sinh Drunk đi rồi, quả thật không quá tốt, nhưng cũng chỉ mất đi vị trí bắn tỉa thôi mà, bình thường." Bốc Na Na mang theo khiêu khích khẽ nâng cằm lên, "Nhưng đánh trận thế giới cùng các team Âu Mĩ không phải là cận chiến đối súng đó sao? Thật xin lỗi... Mãng phu không am hiểm gì khác, nhưng có thể cứng đối cứng."

Màn ảnh chuyển tới Lão Khải.

"Bọn họ nói tôi là lưu manh, nói tôi là một liên lụy, nói tôi chỉ có thể nghe theo chỉ huy, nói tôi vô dụng, nói tôi là chó Nhật, nói tôi trước đây toàn dựa vào Drunk, nói tôi hiện tại lại dựa vào Youth... Nói tôi cái này, nói ta cái kia." Lão Khải nhìn thẳng ống kính, nở nụ cười, "Phải chăng các bạn tin đó là thật?"

Trên sàn thi đấu an tĩnh một giây, trong nháy mắt vang lên một mảnh huýt sáo hò hét, tiếng thét chói tai.

Màn ảnh lại chuyển sang Vu Dương.

Vu Dương là đội trưởng, lại là hạt giống minh tinh tuyển thủ, được chiếu nhiều hơn, cậu không lên tiếng, chỉ phát các bức ảnh tư liệu sống thường ngày luyện tập, trên màn hình rút ngắn dần dần, đội trưởng trẻ tuổi mười chín tuổi với khuôn mặt không hề cảm xúc, lúc nhìn vào ống kính, fans toàn sân thi đấu hô lên.

"Đây là lần đầu tiên Youth lộ mặt ở trận thế giới..." Hạ Tiểu Húc nhìn đèn pha chiếu vào Vu Dương với nhan sắc không kém ngôi sao, cảm khái vạn phần, "Năm đó không thể một tay dẫn dắt Kỳ Túy vẫn là điều tiếc nuối của tôi, ngày hôm nay rốt cục có thể giải mộng...Rốt cục phải bắt đầu từ con số không dẫn dắt một ngôi sao tuyển thủ."

Mặt Lại Hoa không hề cảm xúc: "Đừng tiếc nuối, đội ngũ điều hành club chúng ta đang tăng ca để làm các video cổ vũ, lúc tôi nhìn tư liệu sống, làm tôi nhớ lại lúc Kỳ Túy mới vừa vào team... Cậu nên vui vì hồi đó không phải dẫn cậu ta."

Hạ Tiểu Húc cứng lại, gật đầu: "Được rồi...Phải trải qua những năm tháng gột rửa lão súc sinh cũng đã đủ cực khổ rồi, giờ tôi sẽ không ngừng điều động tinh lực vào tiểu súc sinh."

Lại Hoa nhìn Vu Dương trẻ tuổi, lại nghĩ tới hai tuyển thủ có năng khiếu khá cao trong nước, đột nhiên có cảm giác như là vạn vật thức tỉnh, ý cười hiếm thấy lộ trên khuôn mặt, "Nên hãy quý trọng Vu Dương đi."

"Tôi rất quý trọng." Hạ Tiểu Húc nhớ lại tình hình lúc Vu Dương mới vừa vào team, nhẹ giọng nói, "Tôi đã sớm nói rồi... So với đám thiếu gia, tôi càng thích Youth hơn."

Lại Hoa gật đầu: "Tôi còn nhớ đánh giá của cậu với cậu ấy... Bị người đạp đầu cũng sẽ bò ra khỏi vũng bùn."

"Câu này tôi xin rút lại." Hạ Tiểu Húc chắp hai bàn tay lại, lắc đầu, "Cậu ấy không phải tượng đất giãy dụa trong vũng bùn... Câu này quá xem thường, cậu ấy hẳn là, là..."

Hạ Tiểu Húc nhất thời nghĩ không ra cái gì thích hợp để hình dung.

Kỳ Túy đang dựa ghế ở bên cạnh lạnh nhạt nói: "Em ấy là hạt giống."

Hạt giống tốt trong hoang địa cằn cỗi.

Nhưng hạt giống là hạt giống, cho dù rơi ở trên vách núi, chôn ở dưới lớp gạch đá, bỏ vào trong giếng cạn, thì đó vẫn là hạt giống.

Mặc kệ thổ địa cằn cỗi cỡ nào, chỉ cần bị cậu cướp được một tia ấm áp, để cậu cướp được một vũng nước mưa, để cậu cảm nhận được một tia nắng ấm, gió xuân vừa đến, là cậu có thể ra sức chui từ dưới đất lên để nẩy mầm.

Video chiếu tới lui các trận thi đấu của Vu Dương trước đây, mấy lần tuyệt địa phản kích đều khiến cho người không còn lời nào để nói, tại khán đài không ngừng truyền đến tiếng vỗ tay, các tuyển thủ nước ngoài không biết Youth trước đó cũng liên tiếp thán phục với tính dai của Vu Dương.

Đoạn cuối của HOG rốt cuộc đã tới, quả nhiên Vu Dương chỉ nói một câu như cậu từng nói.

"Trước khi so sánh xếp hạng tôi làm ơn hãy cẩn thận." Vẻ mặt Vu Dương bình tĩnh, nói ra từng chữ một, "Tôi, sẽ, đánh, đến, trận, cuối, cùng, và, đến, tận, giây, cuối, cùng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương