App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói FULL
25: Tần Linh Xong Đời! Gây Ra Họa Lớn Rồi!


Edit: Heo
Tần Linh liếc nhìn Lưu Lộ Bình chế giễu, “Nhân quả giữa ba con các người rõ ràng.

Hắn có thể không động thủ, nhưng cái chết của ông quả thực có liên quan đến hắn.

Hắn đổi thuốc cho ông, hoặc là hờ hững nhìn ông chết, gián tiếp gây ra cái chết của ông.

Nếu ông đang bênh vực hắn, tôi cũng sẽ không phản bác ý của ông, nhưng ông trời đang theo dõi sẽ chấp nhận nhân quả này.


Vị hiệu trưởng già vẫn bao che cho con trai, “Không phải, đừng trách nó, không phải lỗi của nó, các người đừng nói ra.”
Lưu Lộ Bình mắt đỏ hoe, hắn đứng ngây ra đó, miệng lẩm bẩm điều gì, có thể thấy được ông vẫn luôn bảo vệ hắn, đối với hắn là kích thích rất lớn.
Mục Huyền Cảnh nhấc rối bóng lên, một tay cầm rối bóng, một tay nắm lấy hồn phách, anh đột ngột xé nát hai thứ gần như hợp nhất với nhau, sau đó dùng quỷ khí bao phủ linh hồn, “Nói chuyện như vậy dễ dàng hơn.”
Vị hiệu trưởng già liếc nhìn con trai mình, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Đừng trách nó, đừng hỏi.”
“Ba!” Cuối cùng Lưu Lộ Bình cũng cất tiếng gọi.

Hắn đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, khóc lên như người mau nước mắt, kêu lên một tiếng rồi không biết phải nói gì, hắn quỳ xuống tại chỗ, không dám đi về phía trước.
Lão hiệu trưởng thở dài nói: “Các người đều từng tuổi này rồi, tôi ở chỗ này bao lâu rồi?”
Lưu Lộ Bình hai mắt đỏ hoe, hối hận nói: “Ba, con sai rồi.”
“Đừng nói nhảm!” Lão hiệu trưởng sắc mặt thay đổi đuổi hắn đi.

“Con đi đi, trường học muốn phá thì phá đi, đã như vậy tôi không ngăn trường học bị phá huỷ nữa, không ngăn được việc nghề này không truyền xuống được nữa, trường học dù ở đây cũng không có học sinh, không ai học, con đi mau!
Tần Linh bất lực nói: “Tôi đã nói như vậy, tôi tôn trọng quyết định của ông, sẽ không làm gì hắn, cho nên đừng bảo vệ hắn, nói chuyện về rối bóng một chút.”
Lưu Lộ Bình cúi đầu, tội không dám nhìn ba hắn, nếu như ba hắn ghét bỏ trách cứ, trong lòng có thể cảm thấy tốt hơn.

Nhưng mà, ba hắn đang bảo vệ hắn, tại sao phải bảo vệ hắn chứ!
Tần Linh quay đầu lại, không muốn nhìn Lưu Lộ Bình, “Hiệu trưởng, cả nước hiện đã chú ý đến khía cạnh kế thừa này.

Rối bóng đã được Liên hợp quốc liệt vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể thế giới.

Toàn quốc nơi nào cũng có đoàn kịch rối bóng có tiếng, thậm chí còn ra nước ngoài diễn, rối bóng sẽ không thất truyền nữa, quốc gia đang bảo vệ những thứ do tổ tiên truyền lại, rối bóng cũng được truyền lại.


Vị hiệu trưởng già không thể tin được, “Thật sao? Quốc gia đã bảo hộ rối bóng rồi, ra nước ngoài còn có thể diễn sao?” Ông nhìn Tần Linh rồi lại nhìn con trai, thấy họ đều gật đầu, không tin nổi, “Nhưng khi thời tôi lại không có ai học mà.”
Tần Linh tìm tin tức cho ông ta xem, sợ ông ta đọc xong không tin, lại cho ông ta xem hình ảnh đoàn múa rối bóng ra nước ngoài biểu diễn, nụ cười của vị hiệu trưởng già càng lộ rõ, “Thật nè, hóa ra là thật! Quá tốt rồi!”
Tần Linh cười nói: “Nếu ở thôn núi này mở trường dạy rối bóng thì ai mà đến? Mọi người đều đang ở bên ngoài diễn.”

Vị hiệu trưởng già xúc động nói: “Không biết nữa.

Tôi đã ở trong trường này, chờ bọn nhỏ tới đăng ký, nhưng không đợi cháu nào cả, tôi cũng không biết đã bao lâu rồi”.


Khi ông đang mừng rỡ như điên, chấp niệm trên người ông mờ đi từng chút một, khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tần Linh thuyết phục ông: “Không bằng để trường học lại cho bọn nhỏ, cho bọn nhỏ môi trường học tập tốt, nếu không bọn nhỏ sẽ không đi học, không thể ra khỏi thôn sơn, sau đó cũng giống ông, tin tức cũng bị chặn lại.


“Được rồi, hủy đi, tôi không ngăn nữa.” Hiệu trưởng buông xuống chấp niệm, thân ảnh cũng biến thành trong suốt, Tần Linh nhanh chóng hỏi: “Nghe nói có ba người chết, đều nghe nói ông giết bọn họ.”
Lão hiệu trưởng lắc đầu, “Không phải tôi, mà là bọn họ xảy ra nội chiến.

Mấy người đó đều là kẻ buôn bán mai thúy.”
Tần Linh kinh ngạc, “Mai thuý?”
“Đúng vậy, là ở trong núi, tôi đi theo bọn họ đi xem, khi thương lượng giá cả thì bọn họ đánh nhau.

Đám người kia rất nhiều người nên đã giết ba người này, những người kia chạy trốn vào trong núi, trong núi còn có những kẻ buôn bán ma túy khác, tổng cộng có hơn chục người.


Lão hiệu trưởng nói xong, thân thể cũng gần như không còn, Lưu Lộ Bình vội vàng chạy tới, “Ba!”
Lão hiệu trưởng cười sờ sờ đầu con trai, “Khiến con khổ sở rồi, ta không trách con.”
“Ba! Con sai rồi! Con sai rồi!” Hai mắt Lưu Lộ Bình đỏ hoe, đau lòng hét lên, cố gắng bắt lấy một tia tàn hồn, nhưng đáng tiếc, khi chấp niệm của ông già biến mất, ông cũng không để lại.
Lưu Lộ Bình cứng ngắc nhìn nơi ba mình đã biến mất, tay nắm lấy vài lần, sau đó nắm chặt thành nắm đấm, nín khóc, nhưng vẻ mặt trông rất khó coi.
Tần Linh không muốn để cho hắn ở trên xe, vô tình đuổi người, “Anh đi xuống đi, thích huỷ sao thì huỷ, ba anh để cho anh huỷ đó.”
Lưu Lộ Bình sửng sốt một hồi, từ trên mặt đất đứng dậy, sững sờ nói: “Cám ơn các cậu.”
Tần Linh xua tay, không muốn nhìn thấy hắn ta, “Không cần thiết.

Chúng tôi chỉ cần tiền cho chuyến đi này thôi.

Tương lai cuộc sống của anh thế nào, chấp nhận an bài của trời cao đi.”
Dù sao thì nhân quả cũng đã được gieo vào, nếu ba hắn như tội ác tày trời, bức con mình không thể sống được nữa, vì tự cứu mình, làm ra chuyện như vậy, thiên đạo sẽ tùy ý xử lý.

Nhưng ba hắn không phải loại người như vậy, trái lại rất thương hắn, tương lai Lưu Lộ Bình, hẳn sẽ không tốt.
Lưu Lộ Bình dường như không quan tâm đến tương lai của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào con rối bóng, “Tôi lấy con rối bóng này được không?”
Tần Linh đóng nắp lại, tức giận nói: “Hộp năm trăm tệ, đừng quên trả.”
Lưu Lộ Bình hồn bay phách lạc xuống xe, những ngôi nhà dột nát bị máy móc phá bỏ, chỉ trong chốc lát, gần như bị phá bỏ hết, Lưu Lộ Bình trở lại chiếc xe của mình, ôm con rối bóng trốn ở một nơi không ai nhìn thấy, không hề có một tiếng động khóc lớn lên.
Lúc đó hắn hận, hận ba hắn vì lúc nào cũng làm bừa như vậy, không quan tâm đến hắn chút nào.


Hắn muốn tiền để kinh doanh nhưng ba hắn không cho.

Thay vào đó, ông dùng tiền để xây dựng trường học.

Hắn cùng ba hắn cãi nhau, ba hắn vẫn không nghe hắn ta nói.

Sau khi ba mất, hắn vẫn luôn tâm lý bất an, không nghĩ tới, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, ba hắn lại nói với hắn không trách hắn, thậm chí còn giấu giếm chân tướng cho hắn.
Tại sao lại tha thứ cho hắn? Tại sao không trách hắn? Biến thành ác quỷ giày vò hắn cũng được mà, ít nhất trong lòng hắn sẽ cảm thấy tốt hơn.

Lưu Lộ Bình gục đầu vào tay lái tiếc muối, dập đầu, tay chân co giật hối hận, muộn rồi, đã quá muộn, người đã chết rồi, hắn cũng còn không có cơ hội bù đắp.

Còn lại nửa đời này, hắn sẽ đau khổ trong nỗi ân hận này.
Tần Linh cầm chổi, quét qua chỗ mà Lưu Lộ Bình dẫm lên, sau đó đóng cửa xe, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
“Đây có lẽ là tình thương của ba nhỉ”, Tần Linh cảm khái nói: “Khi còn bé tôi có nghe qua một câu chuyện, quên mất ai kể rồi.

Đại khái truyện là một người nam thích một người phụ nữ, người phụ nữ nói nếu như anh yêu tôi, thì móc tim mẹ anh ra cho tôi ăn.

Người nam thật sự móc tim mẹ hắn ra, đưa cho người phụ nữ, thời điểm đó vì đi quá nhanh, ngã té lộn mèo một cái, trái tim kia liền hỏi hắn: “Con ơi, có đau không, Chạy từ từ thôi.


Mục Huyền Cảnh nghe xong cau mày, có bệnh, người phụ nữ có bệnh, nam càng có bệnh hơn, mẹ hắn cũng có bệnh.
“Anh có phải cảm thấy cho bọn họ đều có bệnh không?” Tần Linh xem vẻ mặt của anh, nhếch miệng nở nụ cười, “Lúc đó tôi nghe cố sự này xong cũng có ý nghĩ giống như anh, nếu thật sự yêu một người tại sao lại sai người yêu mình giết mẹ hắn chứ? Yêu đến mất trí cũng không có thể vì tình yêu giết mẹ ruột mà, mẹ đã chết rồi, tim làm sao có thể nói chuyện? Chẳng nhữ mẹ hắn là tim thành tinh à?
Mục Huyền Cảnh ôm tay, gật đầu, là đạo lý này.
Tần Linh cười trước rồi nói “Tôi hỏi sư phụ.

Sư phụ nói cố sự này chính là để giáo dục con cái.

Tình yêu của cha mẹ lớn đến mức có thể hy sinh tất cả vì con cái.

Nhưng ba người bọn họ đều thiểu năng trí tuệ, tuyệt đối đừng học theo, nếu tôi dám vì vợ tôi mà đào tim ông, ông sẽ treo tôi lên và cho ăn cứt mỗi ngày.

Dù sao, tôi cũng được ông ấy một tay bưng phân một tay bưng nước tiểu nuôi lớn.”
Tần Linh đỡ trán, “Cảm giác lời này đến trong miệng sư phụ tôi liền biến vị, thật sự giống như tôi là một đứa trẻ ăn cứt để lớn lên.”
Mục Huyền Cảnh nhịn cười an ủi cậu: “Chắc chắn cậu chưa bao giờ ăn cứt.


Những đứa trẻ ăn cứt mà lớn lên sẽ không thông minh như vậy đâu.”
Tần Linh khóe miệng giật một cái, “Tôi phát hiện trong nháy mắt anh luôn có thể nhìn ra tôi đang nghĩ cái gì, hơn nữa một câu nói có thể khiến tôi muốn đánh chết anh! Tôi đang cảm khái nhân sinh a! Lão hiệu trưởng chết rồi còn bảo vệ con ông.

Đó đứa con trai thiểu năng trí tuệ, tâm trạng tôi rất phức tạp.

Anh vui lòng cho tôi cảm khái được không? Bi thương năm phút cũng được à!”
Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, “Tại sao muốn vi người khác mà bi thương? Làm nghề này, nhất định phải nhìn thấy vô số sinh ly tử biệt, lòng người hiểm ác, còn có nhân tính phức tạp, mỗi một cái cậu đều bi thương năm phút đồng hồ, cậu có mệt hay không?”
Tần Linh mím miệng, xem như có lý.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói lung tung nữa,” Tần Linh cầm cốc nước uống một hớp khác, Mục Huyền Cảnh làm cho tâm trạng của cậu không còn chút tắc nghẽn nào: “Lão hiệu trưởng đi rồi, việc này chúng ta coi như xử lý xong, chỉ có điều lão hiệu trưởng nói ba người kia là kẻ buôn mai thuý, trong núi còn có kẻ buôn mai thuý, tôi nói với chú cảnh sát là quỷ nói cho tôi, cảnh sát có tin tưởng tôi không?”
Mục Huyền Cảnh không biểu tình gì cổ vũ cậu: “Đi thôi, không tin lại nói.”
Tần Linh bỗng nhiên ngứa tay, “Tôi rất muốn đánh anh! Anh cho rằng tôi ngu sao? Cảnh sát sao có thể tin được!”
Mục Huyền Cảnh nín cười, “Còn có một cách khác, buổi tối cậu làm trận bách quỷ vây núi, có thể trực tiếp dọa bọn buôn mai thuý ngất xỉu rồi để quỷ kéo xuống.”
“Không được đâu,” Tần Linh nghĩ đến cảnh này, đột nhiên hưng phấn, hai mắt lấp lánh, rồi lắc đầu, “Không, không, sư phụ không cho tôi chơi đùa như thế này đâu.

Ông ấy nói rằng quốc gia có một bộ phận chuyên xử lý các sự kiện linh dị, nếu tôi dám chơi như vậy thì người trong bộ sẽ bắt đi, nhốt vào phòng tối, phê bình giáo dục, còn không cho ăn cơm, đặc biệt là vô nhân đạo.

Đặc biệt là người phụ trách bộ ngành, rất hung ác, không nghe lời sẽ bị đánh chết, đánh chết cũng không phạm pháp.”
Mục Huyền Cảnh không nói nên lời, sư phụ của Tần Linh từ nhỏ đã không nói với cậu về bộ ngành này, thế mà còn hình dung thành hình tượng kia.

3 năm trước, ông ta về hưu, sau khi Tần Linh vào bộ ngành, cậu mới nhận ra sư phụ của mình chính là người phụ trách “hung ác” một thời, lúc đó đã bị sốc một thời gian dài, bây giờ Tần Linh đã quên mất trí nhớ về bộ ngành, những việc này cũng quên mất.
Tần Linh đột nhiên phản ứng lại, “Anh nói là nhà nước trả lương, anh làm ở đó à?”
Mục Huyền Cảnh do dự một chút rồi gật đầu thừa nhận: “Ừm, nhưng không phải mua bán tự do như vậy, nếu có nhiệm vụ thì phải nhận lấy.

Tuy rằng đãi ngộ tốt nhưng có nhiệm vụ hi sinh rất nhiều người, nơi đó không thích hợp cậu, cậu không cần nghe.”
“Ồ, đúng thật, tôi không thích cảm giác đó.

Tôi thích tự làm, có tiền liền kiếm lời, kiếm lời xong thì tiêu.

Một ngày nào đó đất nước cần những người như tôi.

Nếu tôi cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp, xong việc sẽ rời đi.”
Mục Huyền Cảnh cười, “Ừ, cứ làm những gì mình thích.

Cậu không cần vì trách nhiệm mà phải mắc kẹt ở nơi đó.

Có người trời sinh yêu tiền yêu quyền, vây quanh phá đầu cũng muốn đi vào, nếu cậu không thích, không nên đi tiếp xúc.”
Tần Linh tò mò hỏi: “Còn anh bây giờ sao? Đã xin nghỉ phép chưa?”
Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại nhau, ngồi xuống nói chuyện phiếm như thế này.

Mục Huyền Cảnh mâu sắc ôn hòa nhìn Tần Linh mỉm cười: “Tôi hiện tại căn bane là trạng thái bán về hưu, trừ phi có nhiệm vụ người khác không làm được, tôi mới đi.”
“Là nhiệm vụ rất nguy hiểm sao?”
Mục Huyền Cảnh gật đầu, lại lắc đầu nhìn cậu nói: “Sau này, tôi không muốn lại như một người mất trí, giết chóc để cho bản thân cảm thấy còn sống, tôi đã tìm thấy điều ý nghĩa hơn rồi, sẽ không lại lấy mạng của mình mạo hiểm.”

Tần Linh chống cằm, “Quả thực liều mạng làm ít chuyện, không có gì quan trọng hơn là còn sống.”
Lúc này mặt trời chiều ngả về tây, mặt trời trở nên đỏ hồng, xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Tần Linh, khiến gò má trắng nõn ửng hồng.

Đôi mi dài chớp chớp, trông như một thiếu gia không rành thế sự ngây thơ.
Mục Huyền Cảnh cười nhìn cậu, “Đúng vậy, còn sống thật tốt.”
Tần Linh nghe thấy cảm khái trong lời nói của anh, nhưng không biết anh đang suy nghĩ gì, liền ngừng nói.
Mục Huyền Cảnh nhìn cậu, “Nếu cậu muốn chơi, vậy thì chơi một lần đi, tôi ở đây, không ai quấy rầy cậu.”
Tần Linh mở to mắt hưng phấn, “Thật sao? Xảy ra chuyện anh cũng có thể chịu? Thật ra, tôi đã muốn chơi như thế này từ lâu rồi.

Sư phụ sẽ không để cho tôi tung hoành như thế này đâu, tôi đã nhịn rất lâu rồi đó.”
Mục Huyền Cảnh dung túng nói: “Muốn làm thì làm.”
Với sự khích lệ của Mục Huyền Cảnh, cuối cùng Tần Linh đã làm được một việc mà cậu không dám làm, đó là triệu bách quỷ!
Tần Linh chưa từng triệu hồi, cậu chỉ biết triệu bách quỷ là một việc rất tiêu hao tinh lực, cho nên sau khi vẽ xong trận pháp, liền tập trung tinh thần, đem toàn bộ linh lực truyền tới ý nghĩ, trong chớp mắt trên trận pháp bốc lên một đạo bạch quang chói mắt.
Tần Linh nhìn một chút, một con quỷ cũng không xuất hiện, tiếp tục đem linh khí đưa vào, dùng sức hướng bơm bên trong, có thể bơm được bao nhiêu thì bơm.

Mục Huyền Cảnh cách đó không xa đang nhìn Tần Linh, sắc mặt thay đổi, quát Tần Linh: “Tần Linh! Đủ rồi! Dừng tay!”
“Nhưng, có con quỷ nào đâu.” Tần Linh không rõ, cũng cảm giác dưới bàn chân chấn động một chút, oán khí từ dưới bàn chân truyền lên che ngợp bầu trời, Tần Linh mới ý thức được không ổn, quay đầu chạy về hướng Mục Huyền Cảnh.
Xong đời! Cậu dường như đã triệu hồi một thứ vô cùng to lớn! Không đúng! Là rất nhiều thứ!
Khuôn mặt của Mục Huyền Cảnh chào đón cậu, cậu nhìn thấy một cánh cổng hư không nổi lên từ mặt đất trong trận pháp kia, nó dài hơn năm mét và rộng hơn ba mét, xung quanh là quỷ khí bức người.

Oán khí trùng thiên, tiếng kêu thảm thiết thê lương, xuyên thấu tâm hồn khiến màng nhĩ đau đớn.
Mặt đất tiếp tục rung chuyển, tiếng quỷ kêu càng ngày càng gần, đại môn hiện nguyên hình.

Khí tức do oán khí, sát khí hình thành khiến không khí như trở nên nhớp nháp, hơi thở nồng nặc mùi máu tanh.
Tần Linh sững sờ, “Đây là gì? Bách quỷ của tôi đâu?”
Mục Huyền Cảnh dở khóc dở cười, “Đây là quỷ môn, sẽ chỉ xuất hiện ở thời điểm tam đại quỷ tiết.

Thứ mà cậu triệu hồi là cấp bậc cao nhất, quỷ môn.

Tôi nhớ khi sư phụ cậu triệu hồi bách quỷ không phải là như thế này, cậu học được thế nào mà ra vậy đó? “
Tần Linh không rõ, “Quỷ môn là cái gì?”
Tiếng nứt đại môn dần dần mở ra, xuyên qua khe cửa, một thứ có răng nanh xanh biếc cao ba thước, mang theo một cái rìu to lớn, ác quỷ mang theo một chiếc rìu to lớn vươn cổ ra một cách khó nhọc, dường như không đợi được cửa mở, liền muốn chen ra khỏi cửa.
“Mẹ ơi!” Tần Linh sợ tới mức nhảy dựng lên, cực kì thuần thục núp sau lưng Mục Huyền Cảnh, “Cái lùm mía! Cái quái gì vậy! Xong phim rồi, tôi gây hoạ lớn rồi! Thảo nào sư phụ tôi không cho tôi triệu bách quỷ! Tôi có thể sẽ bị đánh đó! “
Mục Huyền Cảnh lúc này đang yên lặng ở trước cửa địa ngục, quỷ khí trong tay ngưng tụ thành một thanh trường kích có hình chữ “giếng” ở trên đỉnh, cao ngất ngưởng, thứ đó so với anh còn cao hơn một thước, huyết sắc chói mắt, huyết sắc lưu chuyển, hợp thành một tổ phù văn quỷ dị, thoạt nhìn sát khí um tùm.
Ở một đầu của cây trường kích là một mũi thương sắc bén, hai lưỡi dao sắc bén hình lưỡi liềm ở hai bên đều được nối với mũi thương, ngay lúc Mục Huyền Cảnh siết chặt nó, huyết sắc hoa văn đột nhiên sáng ngời, như thể sống dậy.
Tần Linh đột nhiên thông minh ra, thật đẹp trai!
Mục Huyền Cảnh nghiêm túc, “Lui về phía sau, ẩn nấp cho kỹ, không cho cậu đi ra thì đừng đi ra.”
Tần Linh chân còn nhanh hơn não, ngoan ngoãn chạy ra sau, chạy thật nhanh.
Mục Huyền Cảnh thở dài, không ngờ tới Tần Linh có thể triệu hồi được thứ này, tối nay xác thực gặp rắc rối rồi, nhưng cái phản ứng gây hoạ xong chạy tới để anh chùi đít kia, thực sự là vừa nhanh vừa thành thục.Vui quá olala, cuối cùng cũng lết được nửa bộ rồi

trường kích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương