App Diễn Viên Phim Kinh Dị
-
Chương 160: Trò chơi tarot (10)
• Lẫn lộn •
“Sao cơ? Không phải Tạ Trì? Là Tạ Thu Dĩnh?”
Lúc Giang Sóc nghe tin này, trong đôi mắt trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh lại hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Cốc Vũ gật đầu, gương mặt luôn ngả ngớn nịnh nọt bấy giờ cũng trở nên nghiêm túc. Giang Sóc đã liệt kê ra trình tự tử vong, kết luận này rất đáng tin, bọn họ gần như chắc chắn rằng Tạ Trì sẽ chết, nhưng người chết lại là Tạ Thu Dĩnh, điều này chẳng lẽ đang nói phương hướng của bọn họ sai rồi hay sao? Trình tự tử vong kia là sai sao?
Tạ Thu Dĩnh có một vài hành động kỳ lạ, bọn họ đang định chú ý kỹ hơn, thế mà Tạ Thu Dĩnh lại chết rồi…
Cốc Vũ nói suy đoán của mình ra: “Liệu có tồn tại người chết thay, hoặc là tráo đổi thân phận không?”
Vẻ mặt Giang Sóc âu sầu, gã nhanh chóng đưa ra quyết định, cất giọng lạnh lùng nói: “Đi, đi tới nhìn xem thế nào.”
Cốc Vũ đuổi theo sau.
Cái chết của Tạ Thu Dĩnh khiến mọi chuyện trở nên mịt mờ, không còn nắm rõ được ngọn nguồn nữa.
….
Lúc ba người Tạ Trì đi tới phòng của Tạ Thu Dĩnh, trông thấy thi thể nằm trên giường, suýt chút nữa không kiềm chế được mà nôn thốc nôn tháo. Yết hầu Tạ Trì cuộn lên, anh dằn cảm giác buồn nôn xuống, đưa tay lên bịt mũi lại. Vẻ mặt Nhậm Trạch hết sức khó coi, cậu đứng bên cạnh nôn khan.
Căn phòng kia đã bị sét đánh một trận, khắp phòng cháy đen, tỏa ra thứ mùi khét nồng, bây giờ trong hỗn hợp đó có thêm mùi máu tươi, quả thực đúng là địa ngục trần gian. Thi thể Tạ Thu Dĩnh nằm trên giường đã không thể gọi là người, thi thể của cô ta bị thứ đồ không rõ tên gọi cắt lìa, biến thành vài mẩu thân be bét máu thịt, bầy quạ nuôi trong tòa lâu đài đang dùng mỏ xé rách làn da mềm mại, mổ lấy miếng thịt thơm ngon mà hút máu tươi. Cái mỏ vàng của chúng bấy giờ cũng bị máu nhuộm đỏ, bộ lông đen bóng nay cũng đã bị máu thấm ướt.
Bầy quạ đen này được người nuôi, không hề sợ người, trông thấy các diễn viên đi tới, chúng làm như không nhìn thấy gì cả, vẫn say mê hưởng thụ bữa thịnh yến.
Nhậm Trạch: “Để em vào xem ――”
Tạ Trì chau mày lại, ngắt lời cậu ấy: “Không cần đâu.”
Chắc chắn đã chết rồi, không cần phải kiểm tra thêm.
Nhậm Trạch dừng bước chân.
Các diễn viên trông thấy Giang Sóc đi tới, mọi người dạt sang bên cạnh nhường lối cho gã ta.
Tầm mắt trở nên rõ ràng, Giang Sóc trông thấy tình trạng tử vong của Tạ Thu Dĩnh, sắc mặt sa sầm xuống.
Chết thật rồi.
Lương Chân tranh vào kiểm tra, lúc đi ra cô lắc đầu với mọi người, hiển nhiên không thu hoạch được gì cả, Tạ Trì vẫn luôn yên lặng quan sát, Lương Chân không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, thực sự không phát hiện được gì cả.
Vậy mà Tạ Thu Dĩnh lại chết rồi, Diệp Tiếu Tiếu chưa từng dao động như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai thật rồi sao? Trước đó Tạ Thu Dĩnh khóc lóc phân trần không giống như là giả, hơn nữa nếu cô ta là vu sư tarot, hoặc có liên quan tới vu sư tarot giống như họ suy đoán, sao có thể cứ như vậy bỏ mạng được?
Tất cả các diễn viên đều có mặt ở đây, Tạ Trì lặng lẽ thu hết biểu cảm của mọi người vào, sau đó buông mi.
Giang Sóc và Cốc Vũ đã biết được trình tự tử vong, có vẻ Lương Chân cũng sắp đoán ra được, những người còn lại không biết gì cả.
Rất dễ đoán, các diễn viên nói chung, danh xưng càng cao lại càng lạnh lùng trước cái chết, hơn nữa trước đó Lương Văn xin trợ giúp, trừ Diệp Tiếu Tiếu ra, tất cả mọi người đều từ chối cô ta, càng nói rõ trong số các diễn viên này không có sự thánh mẫu.
Bấy giờ những ai thờ ơ như không, đều hoàn toàn không biết gì về trình tự tử vong, những ai càng tỏ rõ thái độ, thì hẳn trong lòng đã có suy đoán khác.
Lương Chân tranh vào kiểm tra, nhất định là ý thức được cái chết của Tạ Thu Dĩnh rất kỳ quái.
Hơn nữa nếu người chết chỉ là một tốt thí bình thường, sao có thể khiến Giang Sóc bạc tình lạnh lùng sa sầm mặt?
Nhất định là cái chết của Tạ Thu Dĩnh đã phủ định suy đoán của gã ta, làm gã ta lại rơi vào mờ mịt, điều này khiến gã ta cảm thấy hết sức bực bội.
Tạ Trì nhìn Giang Sóc một chút, không biết đang nghĩ gì, qua hồi lâu thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Có ở lại cũng vô nghĩa.
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu gật đầu đuổi theo.
Giang Sóc dõi ánh mắt u ám qua các diễn viên, dừng trên người Tạ Trì, trong lòng nhen nhóm cảm giác nguy hiểm.
Gã nhắm mắt lại.
Cốc Vũ giỏi nhất là nghe lời nhìn mặt, hắn thấy vậy liền ghé vào bên tai Giang Sóc nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nên xử lý tên ấy sớm không?”
Tạ Trì là một biến số rất lớn.
Cái chết của Tạ Thu Dĩnh rất khó lý giải, thậm chí họ không thể nào xác định liệu có phải Tạ Trì đã nhúng tay vào hay không? Nếu Tạ Trì thực sự tìm được cách thay đổi trình tự tử vong, như vậy đồng nghĩa..
Trong lòng Cốc Vũ lại hoảng loạn một lần nữa.
Chẳng lẽ có một người lặng lẽ dẫn trước họ một khoảng cách dài hay sao.
Như vậy thật sao…?
Nếu là như vậy thật, càng không thể giữ Tạ Trì lại.
Đối với họ mà nói, bản thân phó bản nguy hiểm hơn so với Tạ Trì, nếu bọn họ cứ mơ mơ hồ hồ bị Tạ Trì tính toán, bị phó bản giết chết, như vậy lợi bất cập hại, còn làm trò cười cho thiên hạ.
Cốc Vũ không dám mạo hiểm, nhưng mối nguy này còn lớn hơn việc liệu nhân vật của Tạ Trì có phải nhân vật quan trọng, giết anh ta có phá hỏng kịch bản hay không. Dù sao tình huống kia cũng hết sức hy hữu, cả trăm bộ phim chưa chắc đã có được một, hai bộ. Nhưng nếu Tạ Trì thực sự nắm được manh mối quan trọng, bỏ họ lại đằng sau, sau này sẽ mang tới mối nguy lớn hơn rất nhiều lần, hơn nữa lại gần như không thể khống chế, cũng không thể phán đoán.
Cốc Vũ không cho phép loại tình huống này xảy ra, trong lòng lại càng hạ quyết tâm, nhỏ giọng ghé vào người Giang Sóc mà thuyết phục. Hắn biết Giang Sóc rất bảo thủ, chưa chắc đã chịu nghe hắn, Giang Sóc muốn tìm kiếm lời giải hoàn mỹ, chứ không phải hoảng loạn và vội vàng đưa ra quyết định. Nếu bọn họ thực sự ra tay khi còn chưa nắm rõ kịch bản, Giang Sóc sẽ phải chịu một phần nguy hiểm vì giết Tạ Trì, hiển nhiên gã sẽ không chấp nhận điều này.
Cốc Vũ chỉ có thể khuyên nhủ, trước giờ hắn vẫn luôn tự biết thân biết phận, chỉ những nhân vật tầm cỡ mới có đủ tự tin, hắn nhát gan, sợ chết, không muốn để lại hậu họa, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có quyền quyết định.
Dường như Giang Sóc đang đắn đo cân nhắc, ánh mắt lập lòe, sát ý lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng gã bảo rằng: “Đợi thêm một hai đêm nữa.”
Cốc Vũ thở dài, gã không phủ quyết nghĩa là đã động lòng, đợi một chút cũng tốt, bọn họ vẫn còn thời gian để quan sát, với thực lực của Giang Sóc, bọn họ có thể chờ thêm được một hai đêm, còn sau này…
Đột nhiên Cốc Vũ cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm thấy hết sức kinh hãi trước ý nghĩ kia của mình, người đứng bên cạnh hắn đây là Giang Sóc cơ mà, gã chính là ảnh đế của app, gã không thể mất hết năng lực chỉ vì một tên Tạ Trì…
Cảm nhận được ánh nhìn dò xét sắc bén như kiếm của Giang Sóc, Cốc Vũ sợ sệt cúi đầu.
….
Vừa lên tới tầng hai, tránh xa mọi người rồi, Nhậm Trạch nhỏ giọng hỏi: “Tạ Trì à, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy?”
Diệp Tiếu Tiếu cũng lập tức nhìn về phía anh.
Tạ Trì đứng lại, vẻ mặt khó lường: “Tôi không làm gì cả.”
“Sao cơ?!” Hiển nhiên đáp án này khiến Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch hết sức kinh ngạc.
Tạ Trì không làm gì cả, vậy mà Tạ Thu Dĩnh lại chết ư?
Nhậm Trạch: “Không phải anh….”
Tạ Trì ngẩng đầu lên, hờ hững xác nhận: “Không phải tôi, tôi cũng cho rằng người chết thứ hai là mình.”
Anh dừng lại một chút, biết Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đang nghĩ gì, anh nói: “Cũng không phải Giang Sóc, không phải bất cứ diễn viên nào.”
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu nhìn nhau: “Thế thì tại sao chứ?”
“Chẳng lẽ trình tự tử vong sai rồi sao? Chúng ta đã nhầm hướng rồi?” Nhậm Trạch xích lại gần, cố gắng giữ tỉnh táo đặt câu hỏi.
Nhất thời cậu hơi hoảng hốt, nếu phương hướng sai lầm, vậy sau đó họ nên làm như thế nào?
Cảm giác an toàn và kiên định vì đã nắm được manh mối lập tức biến mất.
Tạ Trì lắc đầu, anh nở nụ cười sâu xa: “Không, điều này lại càng chứng minh suy đoán của chúng ta là chính xác.”
“Nhưng không phải Tạ Thu Dĩnh đã chết rồi hay sao? Trình tự tử vong hỗn loạn rồi.”
Tạ Trì: “Không hỗn loạn.”
Nhậm Trạch ngẩn người.
Tạ Trì cất giọng bình tĩnh: “Cô ấy là người dư thừa, chúng ta không tính cô ấy vào trong, trình tự tử vong tiếp theo vẫn là tôi.”
Nhậm Trạch đột nhiên thông suốt, phải rồi, Tạ Thu Dĩnh có chết hay không cũng không ảnh hưởng một chút nào tới trình tự tử vong của họ, bởi vì ngay từ đầu họ đã gạch tên Tạ Thu Dĩnh đi….
Diệp Tiếu Tiếu vội vàng hỏi: “Thế sao cô ta lại chết chứ?”
Đây là điều mà cô cảm thấy khó hiểu nhất, ánh mắt của Nhậm Trạch cũng trở nên căng thẳng, cậu nhìn Tạ Trì, Tạ Trì dựa lưng vào trụ đá phía sau, che giấu thân mình, anh không lập tức trả lời câu hỏi này mà nói: “Hiện tượng là Tạ Thu Dĩnh đã chết rồi, đúng không nào?”
Hai người gật đầu.
Tạ Trì: “Nếu không thể nhìn thấu bản chất qua hiện tượng, vậy có thể nhìn vào bản chất, sau đó từ bản chất lý giải hiện tượng.”
“Là sao cơ?” Nhậm Trạch vội hỏi.
Tạ Trì hỏi lại: “Nếu cậu là “Vu sư tarot”, đã có một nhóm đối thủ biết được chuyện trình tự tử vong này, hơn nữa việc đối thủ biết được trình tự tử vong sẽ rất bất lợi cho mình, vậy cậu sẽ làm gì?”
Nhậm Trạch trầm tư, cậu nói: “Em sẽ muốn giết những người đã biết chuyện này.”
“Nhưng nếu có nhiều người biết thì sao? Cậu, tôi, Diệp Tiếu Tiếu, Giang Sóc, thậm chí cả Lương Chân?”
Nhậm Trạch vắt óc suy nghĩ, cậu vẫn không nghĩ thông.
Ánh mắt Diệp Tiếu Tiếu sáng lên: “Em biết rồi, em sẽ đánh lạc hướng!! Nếu không thể giết tất cả mọi người đã biết chuyện này trong một lần, cô ấy sẽ muốn lừa chúng ta, để chúng ta phủ định suy luận trình tự tử vong này!! Mà cái chết của Tạ Thu Dĩnh có thể đạt được mục đích này!! Giải quyết vấn đề từ gốc rễ, giống như thả bom khói!!”
Khoảnh khắc cô thốt lên câu này, trái tim đập rộn rã, ngay cả nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nếu suy đoán của Tạ Trì là thật, vậy họ đang thi đấu với một đối thủ ranh mãnh tới nhường nào chứ…?
Nhậm Trạch cũng hoàn toàn ngộ ra: “Vậy Tạ Thu Dĩnh là đối thủ….”
Tạ Trì gật đầu: “Đúng vậy, trước đó tôi chỉ nghi ngờ cô ta, cũng không có bằng chứng xác thực cô ta là đối thủ. Cô ta đột nhiên chơi trò chết đi này, ngược lại càng chứng minh cô ta có vấn đề.”
“Chơi trò chết đi?” Nhậm Trạch nắm lấy từ mấu chốt, “Ý anh nói là cô ta không chết?”
Tạ Trì bật cười: “Rất có khả năng cô ta tuy khác mà giống với Huyết Ma.”
Huyết Ma…
Nhậm Trạch cảm thấy chấn động trong lòng
Huyết Ma có thể dựa vào việc đổi thể xác để có được sự sống vĩnh hằng, nếu “vu sư tarot” cũng giống như Huyết Ma, chẳng phải rất có thể “vư sư tarot” còn có thể xác khác, hoặc nên nói là đã nhập vào người khác hay sao?
Dường như mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Tạ Trì: “Trước đó tôi nói thẳng với cô ta, là muốn buộc cô ta ra tay sớm, xác nhận suy đoán của tôi, trên thực tế, tôi cũng không làm gì cả.”
Hàng mày thanh tú của Diệp Tiếu Tiếu khẽ chau lại, cô nói ra suy nghĩ của mình: “Cô ta làm vậy liệu có ngốc quá không? Bởi vì cô ta chỉ có thể lừa được tầm mắt của nhóm Giang Sóc và Lương Chân, nhưng nếu gặp người giống như anh, khi có thể thu thập tin tức tới một trình độ nhất định sẽ không bị lừa, anh bây giờ cũng chỉ cần nghĩ kỹ một chút là hiểu ra…”
“Không,” Tạ Trì lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, ánh mắt sáng rỡ, “Đây mới là điểm thông minh nhất của cô ta.”
“Từ mục đích nhìn ra hiện tượng, mục đích của cô ta là muốn giết tôi, đúng không nào?”
Diệp Tiếu Tiếu gật đầu.
Tạ Trì: “Trong phó bản này ai muốn giết tôi?”
Diệp Tiếu Tiếu không rõ vì sao Tạ Trì lại hỏi câu này, cô vẫn trả lời như cũ: “Giang Sóc và Cốc Vũ.”
Tạ Trì lại hỏi: “Nếu người chết thứ hai đáng lý phải là tôi, nhưng kết quả lại đổi thành Tạ Thu Dĩnh, trong mắt Giang Sóc sẽ cảm thấy thế nào?”
Diệp Tiếu Tiếu suy nghĩ trong thoáng chốc, không dám chắc trả lời: “Có lẽ Giang Sóc sẽ cảm thấy.. anh đã phát hiện ra cái gì đó khiến Tạ Thu Dĩnh chết thay anh, sau đó Giang Sóc sẽ kiêng dè với anh..” Diệp Tiếu Tiếu đột nhiên dừng lại, không nói được nữa, Nhậm Trạch đứng bên cạnh tái nhợt mặt mày.
Tạ Trì thở dài: “Cho nên, tôi rơi vào cái hố do chính mình đào ra rồi.”
“Cô ta ép Giang Sóc ra tay với tôi, diệt trừ nguy cơ là tôi đi, cô ta giả chết, không những có thể đánh lạc hướng Giang Sóc và Lương Chân, còn có thể để Giang Sóc ra tay giết hại chúng ta, đây mới là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Bởi vì cuối cùng, mục đích của cô ta vốn không phải che giấu bản thân, chúng ta biết cô ta là “vu sư tarot”, đúng là có ích, nhưng lại không nhiều. Trò chơi, giữa việc nắm rõ toàn bộ quy tắc trò chơi và biết đối thủ là ai, có thể thể so sánh không?”
Giọng Tạ Trì hết sức bình tĩnh: “Cô ta vốn không sợ chúng ta biết cô ta có vấn đề, bởi vì chúng ta có giết được cô ta không? Không thể.”
“Đó giờ thứ mà cô ta muốn che giấu, chỉ là quy tắc của trò chơi.”
Hai người nổi gai ốc, trán rịn mồ hôi lạnh.
Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Tạ Trì lại nhoẻn cười.
“Thứ mà bản thân liều mạng che giấu, cũng thường là thứ mà bản thân kiêng dè nhất.” Anh dừng lại một chút, “Vu sư tarot nóng lòng che giấu quy tắc, vừa khéo nói rõ, trong quy tắc của trò chơi có điểm có thể giết chết cô ta.”
“Hơn nữa cô ta không thể tự ra tay giết tôi, ngược lại phải mượn tay Giang Sóc, chứng minh, hoặc là bây giờ cô ta chưa đủ thực lực, hoặc là bị quy tắc giới hạn, không thể tự mình ra tay.”
“Sao cơ? Không phải Tạ Trì? Là Tạ Thu Dĩnh?”
Lúc Giang Sóc nghe tin này, trong đôi mắt trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh lại hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Cốc Vũ gật đầu, gương mặt luôn ngả ngớn nịnh nọt bấy giờ cũng trở nên nghiêm túc. Giang Sóc đã liệt kê ra trình tự tử vong, kết luận này rất đáng tin, bọn họ gần như chắc chắn rằng Tạ Trì sẽ chết, nhưng người chết lại là Tạ Thu Dĩnh, điều này chẳng lẽ đang nói phương hướng của bọn họ sai rồi hay sao? Trình tự tử vong kia là sai sao?
Tạ Thu Dĩnh có một vài hành động kỳ lạ, bọn họ đang định chú ý kỹ hơn, thế mà Tạ Thu Dĩnh lại chết rồi…
Cốc Vũ nói suy đoán của mình ra: “Liệu có tồn tại người chết thay, hoặc là tráo đổi thân phận không?”
Vẻ mặt Giang Sóc âu sầu, gã nhanh chóng đưa ra quyết định, cất giọng lạnh lùng nói: “Đi, đi tới nhìn xem thế nào.”
Cốc Vũ đuổi theo sau.
Cái chết của Tạ Thu Dĩnh khiến mọi chuyện trở nên mịt mờ, không còn nắm rõ được ngọn nguồn nữa.
….
Lúc ba người Tạ Trì đi tới phòng của Tạ Thu Dĩnh, trông thấy thi thể nằm trên giường, suýt chút nữa không kiềm chế được mà nôn thốc nôn tháo. Yết hầu Tạ Trì cuộn lên, anh dằn cảm giác buồn nôn xuống, đưa tay lên bịt mũi lại. Vẻ mặt Nhậm Trạch hết sức khó coi, cậu đứng bên cạnh nôn khan.
Căn phòng kia đã bị sét đánh một trận, khắp phòng cháy đen, tỏa ra thứ mùi khét nồng, bây giờ trong hỗn hợp đó có thêm mùi máu tươi, quả thực đúng là địa ngục trần gian. Thi thể Tạ Thu Dĩnh nằm trên giường đã không thể gọi là người, thi thể của cô ta bị thứ đồ không rõ tên gọi cắt lìa, biến thành vài mẩu thân be bét máu thịt, bầy quạ nuôi trong tòa lâu đài đang dùng mỏ xé rách làn da mềm mại, mổ lấy miếng thịt thơm ngon mà hút máu tươi. Cái mỏ vàng của chúng bấy giờ cũng bị máu nhuộm đỏ, bộ lông đen bóng nay cũng đã bị máu thấm ướt.
Bầy quạ đen này được người nuôi, không hề sợ người, trông thấy các diễn viên đi tới, chúng làm như không nhìn thấy gì cả, vẫn say mê hưởng thụ bữa thịnh yến.
Nhậm Trạch: “Để em vào xem ――”
Tạ Trì chau mày lại, ngắt lời cậu ấy: “Không cần đâu.”
Chắc chắn đã chết rồi, không cần phải kiểm tra thêm.
Nhậm Trạch dừng bước chân.
Các diễn viên trông thấy Giang Sóc đi tới, mọi người dạt sang bên cạnh nhường lối cho gã ta.
Tầm mắt trở nên rõ ràng, Giang Sóc trông thấy tình trạng tử vong của Tạ Thu Dĩnh, sắc mặt sa sầm xuống.
Chết thật rồi.
Lương Chân tranh vào kiểm tra, lúc đi ra cô lắc đầu với mọi người, hiển nhiên không thu hoạch được gì cả, Tạ Trì vẫn luôn yên lặng quan sát, Lương Chân không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, thực sự không phát hiện được gì cả.
Vậy mà Tạ Thu Dĩnh lại chết rồi, Diệp Tiếu Tiếu chưa từng dao động như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai thật rồi sao? Trước đó Tạ Thu Dĩnh khóc lóc phân trần không giống như là giả, hơn nữa nếu cô ta là vu sư tarot, hoặc có liên quan tới vu sư tarot giống như họ suy đoán, sao có thể cứ như vậy bỏ mạng được?
Tất cả các diễn viên đều có mặt ở đây, Tạ Trì lặng lẽ thu hết biểu cảm của mọi người vào, sau đó buông mi.
Giang Sóc và Cốc Vũ đã biết được trình tự tử vong, có vẻ Lương Chân cũng sắp đoán ra được, những người còn lại không biết gì cả.
Rất dễ đoán, các diễn viên nói chung, danh xưng càng cao lại càng lạnh lùng trước cái chết, hơn nữa trước đó Lương Văn xin trợ giúp, trừ Diệp Tiếu Tiếu ra, tất cả mọi người đều từ chối cô ta, càng nói rõ trong số các diễn viên này không có sự thánh mẫu.
Bấy giờ những ai thờ ơ như không, đều hoàn toàn không biết gì về trình tự tử vong, những ai càng tỏ rõ thái độ, thì hẳn trong lòng đã có suy đoán khác.
Lương Chân tranh vào kiểm tra, nhất định là ý thức được cái chết của Tạ Thu Dĩnh rất kỳ quái.
Hơn nữa nếu người chết chỉ là một tốt thí bình thường, sao có thể khiến Giang Sóc bạc tình lạnh lùng sa sầm mặt?
Nhất định là cái chết của Tạ Thu Dĩnh đã phủ định suy đoán của gã ta, làm gã ta lại rơi vào mờ mịt, điều này khiến gã ta cảm thấy hết sức bực bội.
Tạ Trì nhìn Giang Sóc một chút, không biết đang nghĩ gì, qua hồi lâu thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Có ở lại cũng vô nghĩa.
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu gật đầu đuổi theo.
Giang Sóc dõi ánh mắt u ám qua các diễn viên, dừng trên người Tạ Trì, trong lòng nhen nhóm cảm giác nguy hiểm.
Gã nhắm mắt lại.
Cốc Vũ giỏi nhất là nghe lời nhìn mặt, hắn thấy vậy liền ghé vào bên tai Giang Sóc nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nên xử lý tên ấy sớm không?”
Tạ Trì là một biến số rất lớn.
Cái chết của Tạ Thu Dĩnh rất khó lý giải, thậm chí họ không thể nào xác định liệu có phải Tạ Trì đã nhúng tay vào hay không? Nếu Tạ Trì thực sự tìm được cách thay đổi trình tự tử vong, như vậy đồng nghĩa..
Trong lòng Cốc Vũ lại hoảng loạn một lần nữa.
Chẳng lẽ có một người lặng lẽ dẫn trước họ một khoảng cách dài hay sao.
Như vậy thật sao…?
Nếu là như vậy thật, càng không thể giữ Tạ Trì lại.
Đối với họ mà nói, bản thân phó bản nguy hiểm hơn so với Tạ Trì, nếu bọn họ cứ mơ mơ hồ hồ bị Tạ Trì tính toán, bị phó bản giết chết, như vậy lợi bất cập hại, còn làm trò cười cho thiên hạ.
Cốc Vũ không dám mạo hiểm, nhưng mối nguy này còn lớn hơn việc liệu nhân vật của Tạ Trì có phải nhân vật quan trọng, giết anh ta có phá hỏng kịch bản hay không. Dù sao tình huống kia cũng hết sức hy hữu, cả trăm bộ phim chưa chắc đã có được một, hai bộ. Nhưng nếu Tạ Trì thực sự nắm được manh mối quan trọng, bỏ họ lại đằng sau, sau này sẽ mang tới mối nguy lớn hơn rất nhiều lần, hơn nữa lại gần như không thể khống chế, cũng không thể phán đoán.
Cốc Vũ không cho phép loại tình huống này xảy ra, trong lòng lại càng hạ quyết tâm, nhỏ giọng ghé vào người Giang Sóc mà thuyết phục. Hắn biết Giang Sóc rất bảo thủ, chưa chắc đã chịu nghe hắn, Giang Sóc muốn tìm kiếm lời giải hoàn mỹ, chứ không phải hoảng loạn và vội vàng đưa ra quyết định. Nếu bọn họ thực sự ra tay khi còn chưa nắm rõ kịch bản, Giang Sóc sẽ phải chịu một phần nguy hiểm vì giết Tạ Trì, hiển nhiên gã sẽ không chấp nhận điều này.
Cốc Vũ chỉ có thể khuyên nhủ, trước giờ hắn vẫn luôn tự biết thân biết phận, chỉ những nhân vật tầm cỡ mới có đủ tự tin, hắn nhát gan, sợ chết, không muốn để lại hậu họa, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có quyền quyết định.
Dường như Giang Sóc đang đắn đo cân nhắc, ánh mắt lập lòe, sát ý lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng gã bảo rằng: “Đợi thêm một hai đêm nữa.”
Cốc Vũ thở dài, gã không phủ quyết nghĩa là đã động lòng, đợi một chút cũng tốt, bọn họ vẫn còn thời gian để quan sát, với thực lực của Giang Sóc, bọn họ có thể chờ thêm được một hai đêm, còn sau này…
Đột nhiên Cốc Vũ cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm thấy hết sức kinh hãi trước ý nghĩ kia của mình, người đứng bên cạnh hắn đây là Giang Sóc cơ mà, gã chính là ảnh đế của app, gã không thể mất hết năng lực chỉ vì một tên Tạ Trì…
Cảm nhận được ánh nhìn dò xét sắc bén như kiếm của Giang Sóc, Cốc Vũ sợ sệt cúi đầu.
….
Vừa lên tới tầng hai, tránh xa mọi người rồi, Nhậm Trạch nhỏ giọng hỏi: “Tạ Trì à, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy?”
Diệp Tiếu Tiếu cũng lập tức nhìn về phía anh.
Tạ Trì đứng lại, vẻ mặt khó lường: “Tôi không làm gì cả.”
“Sao cơ?!” Hiển nhiên đáp án này khiến Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch hết sức kinh ngạc.
Tạ Trì không làm gì cả, vậy mà Tạ Thu Dĩnh lại chết ư?
Nhậm Trạch: “Không phải anh….”
Tạ Trì ngẩng đầu lên, hờ hững xác nhận: “Không phải tôi, tôi cũng cho rằng người chết thứ hai là mình.”
Anh dừng lại một chút, biết Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đang nghĩ gì, anh nói: “Cũng không phải Giang Sóc, không phải bất cứ diễn viên nào.”
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu nhìn nhau: “Thế thì tại sao chứ?”
“Chẳng lẽ trình tự tử vong sai rồi sao? Chúng ta đã nhầm hướng rồi?” Nhậm Trạch xích lại gần, cố gắng giữ tỉnh táo đặt câu hỏi.
Nhất thời cậu hơi hoảng hốt, nếu phương hướng sai lầm, vậy sau đó họ nên làm như thế nào?
Cảm giác an toàn và kiên định vì đã nắm được manh mối lập tức biến mất.
Tạ Trì lắc đầu, anh nở nụ cười sâu xa: “Không, điều này lại càng chứng minh suy đoán của chúng ta là chính xác.”
“Nhưng không phải Tạ Thu Dĩnh đã chết rồi hay sao? Trình tự tử vong hỗn loạn rồi.”
Tạ Trì: “Không hỗn loạn.”
Nhậm Trạch ngẩn người.
Tạ Trì cất giọng bình tĩnh: “Cô ấy là người dư thừa, chúng ta không tính cô ấy vào trong, trình tự tử vong tiếp theo vẫn là tôi.”
Nhậm Trạch đột nhiên thông suốt, phải rồi, Tạ Thu Dĩnh có chết hay không cũng không ảnh hưởng một chút nào tới trình tự tử vong của họ, bởi vì ngay từ đầu họ đã gạch tên Tạ Thu Dĩnh đi….
Diệp Tiếu Tiếu vội vàng hỏi: “Thế sao cô ta lại chết chứ?”
Đây là điều mà cô cảm thấy khó hiểu nhất, ánh mắt của Nhậm Trạch cũng trở nên căng thẳng, cậu nhìn Tạ Trì, Tạ Trì dựa lưng vào trụ đá phía sau, che giấu thân mình, anh không lập tức trả lời câu hỏi này mà nói: “Hiện tượng là Tạ Thu Dĩnh đã chết rồi, đúng không nào?”
Hai người gật đầu.
Tạ Trì: “Nếu không thể nhìn thấu bản chất qua hiện tượng, vậy có thể nhìn vào bản chất, sau đó từ bản chất lý giải hiện tượng.”
“Là sao cơ?” Nhậm Trạch vội hỏi.
Tạ Trì hỏi lại: “Nếu cậu là “Vu sư tarot”, đã có một nhóm đối thủ biết được chuyện trình tự tử vong này, hơn nữa việc đối thủ biết được trình tự tử vong sẽ rất bất lợi cho mình, vậy cậu sẽ làm gì?”
Nhậm Trạch trầm tư, cậu nói: “Em sẽ muốn giết những người đã biết chuyện này.”
“Nhưng nếu có nhiều người biết thì sao? Cậu, tôi, Diệp Tiếu Tiếu, Giang Sóc, thậm chí cả Lương Chân?”
Nhậm Trạch vắt óc suy nghĩ, cậu vẫn không nghĩ thông.
Ánh mắt Diệp Tiếu Tiếu sáng lên: “Em biết rồi, em sẽ đánh lạc hướng!! Nếu không thể giết tất cả mọi người đã biết chuyện này trong một lần, cô ấy sẽ muốn lừa chúng ta, để chúng ta phủ định suy luận trình tự tử vong này!! Mà cái chết của Tạ Thu Dĩnh có thể đạt được mục đích này!! Giải quyết vấn đề từ gốc rễ, giống như thả bom khói!!”
Khoảnh khắc cô thốt lên câu này, trái tim đập rộn rã, ngay cả nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nếu suy đoán của Tạ Trì là thật, vậy họ đang thi đấu với một đối thủ ranh mãnh tới nhường nào chứ…?
Nhậm Trạch cũng hoàn toàn ngộ ra: “Vậy Tạ Thu Dĩnh là đối thủ….”
Tạ Trì gật đầu: “Đúng vậy, trước đó tôi chỉ nghi ngờ cô ta, cũng không có bằng chứng xác thực cô ta là đối thủ. Cô ta đột nhiên chơi trò chết đi này, ngược lại càng chứng minh cô ta có vấn đề.”
“Chơi trò chết đi?” Nhậm Trạch nắm lấy từ mấu chốt, “Ý anh nói là cô ta không chết?”
Tạ Trì bật cười: “Rất có khả năng cô ta tuy khác mà giống với Huyết Ma.”
Huyết Ma…
Nhậm Trạch cảm thấy chấn động trong lòng
Huyết Ma có thể dựa vào việc đổi thể xác để có được sự sống vĩnh hằng, nếu “vu sư tarot” cũng giống như Huyết Ma, chẳng phải rất có thể “vư sư tarot” còn có thể xác khác, hoặc nên nói là đã nhập vào người khác hay sao?
Dường như mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Tạ Trì: “Trước đó tôi nói thẳng với cô ta, là muốn buộc cô ta ra tay sớm, xác nhận suy đoán của tôi, trên thực tế, tôi cũng không làm gì cả.”
Hàng mày thanh tú của Diệp Tiếu Tiếu khẽ chau lại, cô nói ra suy nghĩ của mình: “Cô ta làm vậy liệu có ngốc quá không? Bởi vì cô ta chỉ có thể lừa được tầm mắt của nhóm Giang Sóc và Lương Chân, nhưng nếu gặp người giống như anh, khi có thể thu thập tin tức tới một trình độ nhất định sẽ không bị lừa, anh bây giờ cũng chỉ cần nghĩ kỹ một chút là hiểu ra…”
“Không,” Tạ Trì lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, ánh mắt sáng rỡ, “Đây mới là điểm thông minh nhất của cô ta.”
“Từ mục đích nhìn ra hiện tượng, mục đích của cô ta là muốn giết tôi, đúng không nào?”
Diệp Tiếu Tiếu gật đầu.
Tạ Trì: “Trong phó bản này ai muốn giết tôi?”
Diệp Tiếu Tiếu không rõ vì sao Tạ Trì lại hỏi câu này, cô vẫn trả lời như cũ: “Giang Sóc và Cốc Vũ.”
Tạ Trì lại hỏi: “Nếu người chết thứ hai đáng lý phải là tôi, nhưng kết quả lại đổi thành Tạ Thu Dĩnh, trong mắt Giang Sóc sẽ cảm thấy thế nào?”
Diệp Tiếu Tiếu suy nghĩ trong thoáng chốc, không dám chắc trả lời: “Có lẽ Giang Sóc sẽ cảm thấy.. anh đã phát hiện ra cái gì đó khiến Tạ Thu Dĩnh chết thay anh, sau đó Giang Sóc sẽ kiêng dè với anh..” Diệp Tiếu Tiếu đột nhiên dừng lại, không nói được nữa, Nhậm Trạch đứng bên cạnh tái nhợt mặt mày.
Tạ Trì thở dài: “Cho nên, tôi rơi vào cái hố do chính mình đào ra rồi.”
“Cô ta ép Giang Sóc ra tay với tôi, diệt trừ nguy cơ là tôi đi, cô ta giả chết, không những có thể đánh lạc hướng Giang Sóc và Lương Chân, còn có thể để Giang Sóc ra tay giết hại chúng ta, đây mới là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Bởi vì cuối cùng, mục đích của cô ta vốn không phải che giấu bản thân, chúng ta biết cô ta là “vu sư tarot”, đúng là có ích, nhưng lại không nhiều. Trò chơi, giữa việc nắm rõ toàn bộ quy tắc trò chơi và biết đối thủ là ai, có thể thể so sánh không?”
Giọng Tạ Trì hết sức bình tĩnh: “Cô ta vốn không sợ chúng ta biết cô ta có vấn đề, bởi vì chúng ta có giết được cô ta không? Không thể.”
“Đó giờ thứ mà cô ta muốn che giấu, chỉ là quy tắc của trò chơi.”
Hai người nổi gai ốc, trán rịn mồ hôi lạnh.
Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Tạ Trì lại nhoẻn cười.
“Thứ mà bản thân liều mạng che giấu, cũng thường là thứ mà bản thân kiêng dè nhất.” Anh dừng lại một chút, “Vu sư tarot nóng lòng che giấu quy tắc, vừa khéo nói rõ, trong quy tắc của trò chơi có điểm có thể giết chết cô ta.”
“Hơn nữa cô ta không thể tự ra tay giết tôi, ngược lại phải mượn tay Giang Sóc, chứng minh, hoặc là bây giờ cô ta chưa đủ thực lực, hoặc là bị quy tắc giới hạn, không thể tự mình ra tay.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook