Phong cảnh Phượng Minh thành nắng đẹp, náo nhiệt đông người, đình đài miếu mạo, là nơi sơn thủy hữu tình, nơi yến đến oanh về, từ cổ xưa đã có tên là “Phượng Minh thành”.

Tuy phong cảnh thơ mộng như vậy không nhập được vào trong mắt Nhâm Phóng Ưu bởi tâm tư đang hỗn loạn. Nàng kinh sợ nhìn cách đó không xa có người cưỡi hắc tuấn mã (ngựa đen) đang dẫn theo rất nhiều binh mã đi rêu rao khắp nơi – Đinh Thuần.

Hắn sao lại đến đây? Hơn nữa còn trong trạng thái có chuẩn bị trước mà đến đây.

“Trại chủ, người kia chính là thần bộ, hắn đã bắt Nhị Hổ.” Một đại hán thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng, chỉ tay vào Đinh Thuần khí phách hùng dũng hiên ngang, biểu tình của đại hán bất mãn nhưng cũng có vài phần sợ hãi.

Vài người bọn họ cải trang thành lương dân, vừa mới đến khách điếm ở Phượng Minh thành, tưởng nhân cơ hội tìm hiểu tin tức, không nghĩ tới chưa chi đã thấy ngay Đinh Thuần. Bọn họ mặc dù thề quyết cứu Nhị Hổ, nhìn thấy Đinh Thuần đầy khí thế cũng miễn cưỡng có vài phần kiêng kị.

Cách một khoảng, Nhâm Phóng Ưu nhìn kỹ Đinh Thuần đã mấy ngày chưa gặp mặt, hắn vẫn khí thế anh dũng bức người như vậy, khí phách hùng tráng, làm mọi người không thể bỏ quên sự tồn tại của hắn.

Cặp mắt hữu thần của hắn nhìn chằm chằm liếc cả bốn phương, giống như đang tìm ai……

Bất quá một khắc tiếp theo, con mắt Đinh Thuần liền tìm được nàng.

Nhâm Phóng Ưu không thể nhúc nhích, theo cặp mắt tỏa sáng kia trong thoáng chốc nàng biết hắn thấy nàng, cho dù một thân nàng đã giả trang nam, hắn vẫn nhận ra nàng.

Mà Đinh Thuần ngồi trên lưng ngựa rút tay về nắm chặt dây cương, ánh mắt ngoài khát vọng ra còn có một tia trách cứ không thể nói nên lời.

Nàng quả nhiên đến đây.

Nàng thật sự tính thừa dịp Triệu Nhị Hổ áp giải đến Phượng Minh thành sẽ trực tiếp cứu người ra.

Nàng quả thực lợi dụng hắn, lấy được tin tức, che chở Hắc trại……

Hắn không thể cứ khăng khăng một mực, hắn phải thật sự ra tay, hắn phải tróc nã (bắt) nàng, vì tạo phúc dân chúng trong thiên hạ.

Tư tình tư dục, tất cả đều chỉ là nhất thời; hắn, Đinh Thuần, không nên tiếp tục sa lầy xuống nữa.

Nàng…… Đừng trách ta vô tình.

Đêm dài yên tĩnh, Đinh Thuần ngồi ở bên cửa sổ một mình, hắn ngưng mắt nhìn Minh Nguyệt (trăng sáng) trên trời, hắn đang chờ.

Hắn đang chờ một nữ nhân hắn từng nguyện lấy sinh mệnh bảo hộ, hắn cũng đang chờ một nữ nhân hắn sắp tự tay đẩy nàng vào nhà lao.

Ngoài cửa chợt vang vài tiếng động nhỏ, Đinh Thuần không cần ngoái đầu nhìn lại cũng biết nàng đến rồi đây.

Nhâm Phóng Ưu thả người đáp xuống đất một cái, từ từ đẩy cửa mở, nhìn thấy hắn ngay, hắn không nhúc nhích, giả bộ coi như đang ngủ.

“Đinh Thuần……” Nàng nhẹ giọng mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mang thần sắc phức tạp.

Cho dù từ trước nàng đã muốn lấy cớ gặp mặt là để hỏi hắn hôm nay vì sao tới đây, cẩn thận cân nhắc qua vài lần, nhưng nhìn bóng dáng vĩ ngạn của hắn, nàng lại một câu đều chẳng cất lên tiếng được, câu duy nhất nàng muốn hỏi là hắn gần đây ổn không?

“Nàng không phải đã lựa chọn rời đi. Vì sao lại trở về?” Đinh Thuần không có quay người lại; giọng điệu lạnh lùng, cứng rắn.

Hắn biết chính mình không nên mềm lòng, hắn biết hắn càng nên thừa dịp này tự tay bắt trói nàng. Đến lúc đó Hắc trại như rắn mất đầu, tất nhiên là đại loạn, hắn liền không phí sức thổi bụi cũng dễ dàng tiêu diệt Hắc trại.

Nhưng vì sao hai tay của hắn không có sức lực? Chuyện hắn duy nhất muốn làm chính là đem nàng ôm chặt vào lòng, trách cứ nàng mấy ngày nay rời đi để hắn một mình làm cho cuộc sống của hắn như bị khuyết thiếu gì đó.

Nghe thấy giọng điệu của hắn đông lạnh, Nhâm Phóng Ưu lơ đễnh, chỉ là trừng mắt nhìn, biết hắn tại vì chính mình kiên trì rời đi mà còn hờn giận.

“Ta hôm nay ở trên đường thấy ngươi, sao coi ngươi hình như gầy đi? Là quan phủ chu cấp không đủ, cho ngươi ăn không đủ no bụng sao?” Nhâm Phóng Ưu quan tâm hỏi, lại không muốn làm cho hắn dễ dàng nhìn ra chính mình đang để ý hắn, trong lời nói vẫn mang vài câu trào phúng.

“Yên tâm, quan phủ chẳng những làm cho ta ăn no, còn dưỡng không ít binh lính cho ta, chính là nuôi quân chờ thời cơ sắp tới tiêu diệt Hắc trại.” Đinh Thuần vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ khăng khăng dùng cái gáy của hắn đối diện với vẻ mặt tha thiết chờ mong của nàng.

Nhâm Phóng Ưu lo lắng chợt phát lạnh run, cho dù sớm biết rằng đây là nhiệm vụ công việc của hắn, nhưng mới nghĩ đến tương lai sắp chém giết nhau, nàng không khỏi đau lòng.

Đột nhiên, nàng hồi tưởng lại lúc trước hắn săn sóc nàng ôn nhu, nàng hy vọng cỡ nào mới có thể nhìn thấy hắn thâm tình liếc nhìn nàng một cái như thế.

“Vì sao không quay đầu nhìn? Cho dù chúng ta lúc trước tan rã không mấy vui vẻ, tốt xấu ngươi cũng từng đối với ta thành thật cùng nhau, không phải sao?” Nhâm Phóng Ưu đến gần từng bước, cảm thấy thái độ hắn hôm nay rất lạnh nhạt, tuy rằng trong lòng cũng không đợi hắn sẽ nóng bỏng ôm nàng, nhưng là…… Nhìn mặt nhau một chút không được sao?

Mấy câu nói đó chọc thẳng tới não hắn vốn áp chế cảm xúc hồi lâu, Đinh Thuần đưa tay vỗ mạnh xuống cái bàn gần hắn, giận dữ mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm ngay nàng đang đứng cách hắn vài bước chân.

“Nàng cũng biết ta từng thành thật với nàng? Nàng còn nhớ rõ sao?” Sắc mặt hắn xanh mét, đi từng bước đến gần nàng. “Chính là bởi vì nhớ rõ điều đó cho nên nàng mới đến đây?”

Nhâm Phóng Ưu nhìn thấy vẻ mặt hắn phẫn nộ, ánh mắt có chút khó hiểu, chân hắn bước tới gần, chân nàng cũng chợt bước lui.

Hắn tựa hồ trở nên càng thêm hung dữ, càng thêm nguy hiểm, cặp mắt kia từng tràn đầy ấm áp nhu tình, nay chuyển thành ánh mắt lạnh lùng càng lợi hại, như muốn xuyên thủng nàng.

“Ta đến gặp bạn tốt, không được sao?” Nàng đoán rằng hắn chính là còn ghi hận lúc trước chia tay.

“Chỉ là đến gặp bạn tốt?” Trong giọng nói của Đinh Thuần có khinh thường, chóp mũi hừ nhẹ một tiếng. “Nàng không nói đến chuyện moi từ miệng của ta, hỏi ta vì sao đột nhiên tới Phượng Minh thành? Không nói đến việc điều tra ta kế tiếp có kế hoạch gì, tính khi nào thì xử quyết Triệu Nhị Hổ?”

Nhâm Phóng Ưu nghe hắn nói xong một trận, phát hiện thái độ hắn không chỉ có hờn giận mà thậm chí mang theo ý thù địch.

Không khí quanh thân hắn gây cảm giác đáng sợ áp đảo, đó là một loại cảm giác lãnh khốc, vô tình lạnh như băng, nàng theo bản năng cảm thấy không thích hợp.

Thấy nàng không nói một lời, bạc môi Đinh Thuần gợi cười rất nhỏ, con ngươi đen lóe ra tia nhìn hung hãn mãnh liệt, đơn giản là trí não phát tiết.

“Để ta nói cho nàng, tin tức Triệu Nhị Hổ đang nhốt tại lao tù là giả. Hắn vừa định trốn ngục, chém giết vài quan binh, sau đó đã bị loạn tên bắn chết, chỉ là chúng ta cố ý che lại tin tức này, không muốn kế này mất đi công hiệu, không muốn mấy người huynh đệ Hắc trại của nàng dẹp đường về trại này đó. Ta còn muốn cho mấy đầu đất này đó của nàng nghĩ lầm rằng còn có cơ hội thừa sức làm nên xông vào, để ta bắt giữ, một tên đều chạy không thoát!” Đinh Thuần một bên gầm nhẹ, một bên tới gần nàng, trên mặt nổi giận đùng đùng, như là một khoảnh khắc nữa thôi sẽ không khống chế được tiếp.

Ngay khi hắn nói xong, trong nháy mắt lưng của Nhâm Phóng Ưu dựa vào cánh cửa, bước chân của nàng lảo đảo.

Hắn, hắn nói…… Nhị Hổ đã chết?

Hắn còn nói…… Hắn nói “Mấy người huynh đệ Hắc trại của nàng”?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chuyển thành trắng bệch, phút chốc hiểu được thái độ hắn biến đổi đột ngột là vì hắn đã biết được thân phận thật của nàng.

“Ngươi, ngươi, ngươi…… Ngươi chừng nào thì biết được? Là ai mật báo cho ngươi?” Nhâm Phóng Ưu cầm chặt La Nhận kiếm, biết người trước mắt đã thành kẻ địch, không hề làm bằng hữu của nàng, lại càng sẽ không đem nàng trở thành tình nhân, thậm chí càng không phải muốn là người ôm ấp bảo bọc cả đời còn lại.

Ngực của nàng xuất hiện một trận kích động, có loại đau đớn nói không nên lời.

Đinh Thuần chẳng trả lời vấn đề của nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt nghiêm khắc đến cực điểm.

“Ngươi…… Thật sự đã biết?” Nhâm Phóng Ưu biết nàng giờ còn lên tiếng hỏi thật quá buồn cười, nhưng lúc này nàng chẳng những cười không nổi, thậm chí xúc động muốn khóc.

“Ta chẳng những biết, hơn nữa cũng là nàng dẫn đường cho ta, giúp ta biết được chỗ của Hắc trại, làm cho ta biết nhược điểm của Hắc trại ở đâu, làm cho ta biết ta nên xuống tay như thế nào……” Hắn cúi xuống gần mặt nàng, hơi thở của hắn nóng rực phun lên mặt nàng.

Chính là hơi thở nóng rực như vậy lại gây cho quanh thân nàng giá rét, giống như rơi vào hầm băng vậy, khiến nàng không thể nhúc nhích.

“Nàng! Chính là nàng!” Ánh mắt hắn lạnh băng chiếu thẳng đến xương cốt của nàng. “Nếu sắp tới ngày nào đó ta diệt Hắc trại, người đầu tiên ta muốn cảm tạ chính là nàng!”

Dĩ nhiên là bởi vì nàng?

Lời hắn nói làm cho nàng không tự chủ được toàn thân như bị giật mạnh một cái, tự trách cùng tuyệt vọng không thể thừa nhận đang vây quanh nàng, làm cho nàng cơ hồ muốn hít thở không nổi.

“Ngươi…… Là cố ý ở chỗ này chờ ta chui đầu vô lưới?” Nhâm Phóng Ưu chưa bao giờ từng bất lực như lúc này, đầu óc thông minh giờ hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng trước mắt, lắc đầu không dám tin.

“Ta biết nàng nhất định sẽ xuất hiện, vì huynh đệ này của nàng, nàng ngay cả tấm thân trong trắng đều cho ta, sau này ta làm sao có thể buông tha cho nàng.” Đinh Thuần lạnh giọng mở miệng, trong thanh âm không có nửa điểm tình cảm.

Nhâm Phóng Ưu không thích khóc, tự nàng từ lúc còn nhỏ thậm chí không nhớ rõ chính mình đã từng khóc khi nào, nhưng bây giờ hắn nói ra những lời này, mắt của nàng không thể tự kìm nén mà rưng rưng nước mắt, làm cho nàng cơ hồ thấy không rõ bộ dáng của hắn.

“Cho nên bên ngoài quan binh đã mai phục, chuẩn bị để bắt ta?” Đôi mắt Nhâm Phóng Ưu xinh đẹp không muốn lại nhìn hắn, quay đầu nhìn ra phía ngoài.

“Muốn nàng, không cần phải người khác, hai chúng ta võ công tu luyện ai cao ai thấp, chính trong lòng nàng đều biết.” Trong thanh âm của Đinh Thuần bao hàm vô hạn uy hiếp. Như thể lúc này hắn chính là “Quan”, và hai người bọn họ cũng không quen biết.

“Ngươi có tự tin như vậy sao?” Nhâm Phóng Ưu bức chính mình đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. “Chưa đấu với nhau, còn chưa có biết khả năng thực, ta chính là chết cũng sẽ không đưa tay ra chịu trói hay chịu thua ngươi.”

“Chết! Liệu đơn giản như vậy?” Đinh Thuần hừ lạnh một tiếng, thần sắc trong mắt phức tạp. “Ta là loại người có tri ân không báo sao? Lúc nàng dẫn ta tiến vào Hắc trại, ta liền nói cho chính mình ít nhất nợ nàng một việc.”

Hắn cơ hồ tàn nhẫn nói ra miệng, trơ mắt nhìn đáy mắt nàng một chút hỏa diễm cuối cùng bởi vì lời của hắn mà tắt.

“Ta không cần ngươi phải báo ân!” Nhâm phóng Ưu buồn giận hận hướng ngực hắn đập một cái, ý định hận hắn khiến nàng khó chịu, càng khó chịu khi hắn đem cái tội bán đứng này vứt lên đầu nàng. “Ta thà rằng chết!”

Nói xong, nàng xoay người muốn thoát ra, trong lòng Đinh Thuần cả kinh, biết nàng tức giận và lo lắng thấp thỏm như vậy mà đường đột chạy trốn thì xác định chắc chắn sẽ kinh động những quan binh khác, đến lúc đó nàng muốn toàn mạng trở ra khỏi đây sẽ rất khó……

“Không cho phép đi!” Hắn đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, ngăn lại hành động thiếu suy nghĩ của nàng cũng đè nén xuống cảm xúc lo lắng cho nàng trong ngực, ánh mắt sắc lạnh hơn.

Không thể tin được, tình thế đã muốn đến bước này, thế nhưng hắn vẫn còn lo lắng cho nàng?

“Không đi? Chẳng lẽ ngươi còn muốn pha trà mời ta sao?” Nhâm Phóng Ưu lạnh nhạt hơi nhếch môi, đau thắt lòng, nàng chỉ có thể dùng lạnh lùng ngụy trang sự yếu đuối của nàng.

Nhìn ra nàng đang kích động vì hắn, tâm tình Đinh Thuần phức tạp, có mừng, cũng có lo. Mừng là nàng cũng không phải thờ ơ với hắn, nhưng càng lo lắng ưu tư là hắn sợ nàng trong tương lai khi chiến đấu tranh chấp phát sinh sẽ đối với hắn thủ hạ lưu tình (Vì tình nghĩa mà ra tay khoan hồng)……

Đó không phải kết quả hắn muốn suy nghĩ tới.

Hắn phải làm cho nàng hết hy vọng, phải làm cho nàng cùng chính mình hết hy vọng.

“Ta không tính tìm nàng pha trà, bất quá có lẽ sắp chia tay nên ôn tồn chút, nhưng thật ra lựa chọn đó không sai……”

“Ba” một tiếng, một cái tát vang dội, tiếng động quanh quẩn trong không gian ban đêm yên tĩnh, nàng kích động ra tay, khi tay hạ xuống thì nước mắt của nàng cũng rơi trên má.

“Đinh Thuần, ta giờ mới nhận rõ ngươi!” Ánh mắt Nhâm Phóng Ưu lãnh cảm trừng mắt nhìn hắn, cảm xúc trong mắt ngoài tức giận, còn có đau thương nói không nên lời. Đối mặt hắn có thể nói ra lời đả thương người, nàng thật sự bị thương, lòng nàng nhanh chóng băng giá. “Muốn giết cứ giết, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

Ánh mắt Đinh Thuần lạnh nhìn nàng trừng mắt tỏ vẻ phẫn nộ rõ ràng, hắn biết mưu kế của hắn thành công, hắn đẩy nàng ra xa hơn, làm cho nàng với chính mình hết hy vọng.

Chính là như vậy còn chưa đủ, hắn muốn và phải bảo vệ sinh mạng của nàng, làm cho nàng an toàn rời nơi này.

“Như vậy đi, tốt xấu chúng ta có một hồi thân mật, ta không bức ép nàng, cho nàng một con đường sống, coi như để ta bồi thường đêm đầu……”

“Ba” một tiếng, nàng lại thưởng cho hắn một cái tát, bàn tay dùng hết toàn lực làm cho bên môi Đinh Thuần chảy ra chút máu, hắn giờ đã biết đến hương vị đau lòng là như thế nào.

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!” Nhâm Phóng Ưu không biết chính mình còn có thể chấp nhận bao nhiêu nữa. “Nếu không giết ta, ta hiện tại bước đi.”

Lúc này đây, Đinh Thuần không có ngăn cản nàng, chính là lạnh lùng nhìn nàng xoay người.

“Gặp lại nàng, liền giết nàng.” Đinh Thuần sắc mặt ngưng trọng mở miệng. “Lần tới ta sẽ không chút lưu tình!”

Nhâm Phóng Ưu hơi hơi chấn động thân mình, không quay đầu, cả người đột ngột cứng đơ rồi nhanh chóng thi triển khinh công, sau vài bước nàng đã biến mất trong bóng đêm.

Phòng ốc tĩnh lặng, ngoài trời mưa suốt đêm.

Nhâm Phóng Ưu mới trở lại khách điếm thì thủ hạ liền cấp tốc vọt tới nàng báo cáo.

“Trong trại sảy ra chuyện!” Đại hán gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng. “Buổi sáng thu được tin bồ câu đưa tới nói là Đại Lôi, A Thiếu, Phương Đình, còn có không ít người trong trại, cũng không biết bị bệnh gì, sáng sớm thấy họ đều đã tử vong.”

“Cái gì, cái gì?” Tâm trạng của Nhâm Phóng Ưu còn bàng hoàng, không chừng tim sẽ chợt ngừng đập luôn, nàng ngã ngồi xuống chiếc ghế gỗ.

Đại Lôi, A Thiếu, Phương Đình…… Những người này là đầu lĩnh lúc trước đều ủng hộ nàng làm trại chủ, hiện tại lại đột nhiên không biết tại sao tất cả đều chết bất đắc kỳ tử……

Có kẻ động thủ!

Ý đồ muốn làm trại chủ nên kẻ kia đã thừa dịp nàng không ở trại bắt đầu làm loạn.

Nàng cố gắng ổn định cảm xúc, cố gắng phân tích tình thế trước mắt.

Trước mắt, Nhị Hổ đã chết, bọn họ không tất yếu phải ở lại Phượng Minh thành, hơn nữa Hắc trại náo động không thôi, nàng nên nhanh trở về trại, làm cho rõ ràng đến tột cùng là ai có ý đồ bất lương. Nàng càng cần tập hợp huynh đệ trong trại làm cho bọn họ biết hiện tại Hắc trại lâm vào tình huống khẩn cấp, càng nên tăng thêm đoàn kết nhất trí mới có thể đối chọi với quan binh.

“Chúng ta lập tức về Hắc trại!” Nàng đứng dậy ra mệnh lệnh. “Kêu các huynh đệ dọn dẹp một chút, chúng ta sẽ đi suốt đêm.”

“Nhưng Nhị Hổ……” Đại hán trong lòng còn nhớ thương huynh đệ.

“Nhị Hổ bởi vì mượn cơ hội trốn ngục, đã bị quan phủ giết.” Nhâm Phóng Ưu thở dài một hơi. “Chúng ta không tất yếu phải lưu lại, đây chính là cạm bẫy, chúng ta không cứu được Nhị Hổ.”

“Trại chủ, này……” Đại hán nhất thời không thể chấp nhận tin tức này.

“Tin tưởng ta đi, ta sẽ không lấy tính mạng Nhị Hổ ra nói giỡn, lại càng không bắt các ngươi lấy sinh mệnh ra đùa giỡn.” Lúc này đây, tuy rằng mọi người cũng chưa chuẩn bị tinh thần sẽ sống sót trở về, nhưng không thể để cho mọi người hy sinh vô ích.

“Trại chủ……” Đại hán tuy rằng vẫn không hiểu ra sao, nhưng thói quen phục tùng không làm cho Nhâm Phóng Ưu thất vọng. “Ta lập tức đi thông báo các huynh đệ chuẩn bị, chúng ta suốt đêm đi về trại.”

Nhìn đại hán lao ra khỏi phòng, Nhâm Phóng Ưu biết nàng cũng phải bắt đầu chuẩn bị, chính là lòng của nàng nặng nề trầm trọng, thân thể của nàng cũng nặng nề trầm trọng, như là bị cướp mất khí lực.

Gặp lại nàng, liền giết nàng!

Một hồi nhớ tới những lời này, ngực của nàng liền khịch liệt đau đớn quá mức.

Tuy rằng sớm biết sẽ diễn biến thành cục diện như vậy, nàng lại cảm thấy không thể chấp nhận. Hết thảy đều là giả, tình cảm của hắn là giả, tình yêu của hắn là giả; ở trong lòng hắn quan chức, hư danh mới là thật.

Trầm lặng nhắm mắt lại, Nhâm Phóng Ưu nói cho chính mình: Không có sao! Nàng không cần một nam nhân nào cả.

Nỗi đau này nhìn không thấy vết thương, sẽ tốt thôi.

“Trại chủ, mọi người đều chuẩn bị tốt……” Đại hán không gõ cửa liền trực tiếp xông vào.

Nhâm Phóng Ưu liên tục hít thở mấy hơi, bình tĩnh tâm tình của mình xong mới cất cao giọng nói: “Các ngươi xuất phát trước, ta lập tức sẽ theo ngay.”

Đại hán tuân lệnh rời đi cũng biết khinh công của trại chủ có thể dễ dàng đuổi theo bọn họ, hành tung một đám người liền biến mất mơ hồ ở trong bóng đêm như vậy.

Nhìn mọi người rời đi, Nhâm Phóng Ưu rất nhanh kìm nén cảm xúc, rồi chính mình hoả tốc đuổi kịp mọi người, một nắng hai sương kiên trì hướng về Hắc trại, tưởng sự tình còn vãn hồi được một con đường sống, tưởng sẽ ngăn được cơn sóng dữ.

Chính là Nhâm Phóng Ưu thật không ngờ, nàng vẫn chậm một bước -

Trở lại Hắc trại, gió êm sóng lặng, yên tĩnh như thể chưa từng dậy sóng qua, yên tĩnh như thể có rất nhiều người chưa từng tồn tại quá.

Nhâm Phóng Ưu tay cầm La Nhận kiếm, đề phòng khi đi vào Hắc trại này, nơi nàng đã ở hai mươi năm, mười huynh đệ đi theo sau vốn nguyên bản tính cùng nàng nghĩ cách đi cứu Nhị Hổ.

Đột nhiên một trận gió quái lạ thổi thẳng vào mặt, mọi người tuy rằng che mặt lại vẫn không ngăn được mảnh vải đen che mặt bay phần phật, xem ra có chút lo lắng khiến mặt xám mày tro.

Nhâm Phóng Ưu bình tĩnh đi phía trước, nhận thấy được trước mắt Hắc trại, cùng Hắc trại trong trí nhớ đã muốn hoàn toàn không giống nhau, hơn vài phần âm lãnh, trầm tĩnh không giống như thôn xóm có người ở.

“Trại chủ……” Ở phía sau, đại hán áp chế không được nỗi hoảng sợ trong lòng, cũng thiếu kiên nhẫn, thúc ngựa đi nhanh tới gần nàng, nói nhỏ vào tai nàng. “Ta nghĩ về nhà chúng ta trước nhìn một cái xem con chó nhỏ……”

Nhâm Phóng Ưu còn không kịp mở miệng ngăn cản, đại hán kia liền hướng tới con đường khác giục ngựa phi nước đại, chính là mới chạy vài bước, chợt từ đâu ở không trung bay tới một mũi tên bắn thẳng trúng ngực đại hán -

“Cẩn thận!” Nhâm Phóng Ưu vội vàng hô to, lại không kịp ngăn cản mũi tên phóng tới cực nhanh, đại hán còn không kịp phát ra tiếng, mũi tên nhọn đã đâm vào ngực, thân mình cường tráng của đại hán ngã xuống đất ‘phanh (Rầm)’ một tiếng, lay động tâm của mọi người kinh hoảng.

“Đáng chết! Đến tột cùng là ai?” Phía sau nàng, các huynh đệ bắt đầu la hét kiểu đánh trống khua chiêng.

“Kẻ nào là vương bát dê con, ngay cả chính huynh đệ của mình đều sát hại?” Một người khác mang theo đại đao rống to, tức khí đến cả mặt đều đỏ.

“Bình tĩnh một chút.” Nhâm Phóng Ưu biết hiện nay nhất định không thể loạn. “Mọi người tụ lại cùng một chỗ, đừng xúc động.”

“Không có biện pháp bình tĩnh được, huynh đệ đã chết, ta muốn đi liều mạng theo chân bọn họ!” Dù sao tính tình cũng đều lỗ mãng, như thế nào kiềm chế được, chẳng qua người lao đi không đến năm bước, mũi tên nhọn lại phóng tới lần nữa.

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể không có phòng ngự sao?” Đại hán đối với không khí cười lạnh một tiếng, khi đang muốn đỡ mũi tên đang phóng đến lại kinh ngạc phát hiện công lực của mình hoàn toàn biến mất, động tác né tránh rõ ràng chậm.

Mũi tên nhọn mặc dù không có bắn trúng ngực nhưng cũng đâm vào bụng, sắc mặt người đó trắng nhợt, lập tức biết là vì sao lại thế này.

“Trại chủ, vừa rồi trận gió quái lạ kia, có độc.” Đại hán chống chọi một hơi cuối cùng, cảnh báo các huynh đệ, nôn ra một búng máu xong bởi vì kịch độc phát tác mà tử vong.

Thực hiển nhiên, họ không biết trận gió quái lạ kia có độc, ngay cả mũi tên nhọn bắn vào thân thể đại hán cũng mang theo độc tính mãnh liệt.

Nhâm Phóng Ưu âm thầm vận khí, quả nhiên phát hiện nội lực bị ngăn trở, trận gió vô sắc vô vị (không màu không vị) quái lạ kia hẳn là mang theo độc dược nào đó có thể tạm thời phong bế nội lực, nàng lập tức nghĩ đến nàng nghe được ở khách điếm cuộc đối thoại của hai kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn kia.

“Đi ra.” Nhâm Phóng Ưu mở miệng hướng tới phía trước mặt. “Cho dù muốn tranh quyền đoạt vị, cũng không cần máu chảy thành sông.”

Lời của nàng quanh quẩn ở trong không gian, đối phương sau một lát tự hỏi, rốt cục đem người ra khỏi nơi ẩn nấp.

“Quả nhiên là ngươi.” Nhâm Phóng Ưu lạnh giọng nói, nhìn trước mắt nàng Trình Giá mang vẻ mặt dối trá đầy ý cười, phía sau dẫn theo hai kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn kia.

“Ta nói đại trại chủ nghe, nhưng thật ra ngươi một chút cũng không kinh ngạc.” Trình Giá hừ lạnh hai tiếng, nhìn hai kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn đứng phía sau, thong thả mở miệng. “Nghe nói, hai vị huynh đệ này của ta đã tiếp đón quá ngươi một lần?”

“Muốn đoạt vị trí trại chủ, ngươi có thể trực tiếp khiêu chiến ta, dùng đến ám chiêu ngươi không thấy đáng xấu hổ sao?” Nhâm Phóng Ưu lười đáp lại nụ cười mỉa của tên kia, bất mãn vì Trình Giá dám lấy sinh mệnh mọi người trong trại ra đùa giỡn.

“Ít mấy lời vô nghĩa này lại, hiện tại vị trí trại chủ đã muốn nằm trong tay ta. Nói chuyện đó sau, giờ nội lực của ngươi tạm thời mất, ngươi không thắng được ta đâu.” Trình Giá nghe ra ý trào phúng cùng khiêu khích của nàng, nhưng hắn cũng chẳng thèm nghĩ đến.

“Ta chỉ là nội lực bị ngăn trở, cũng không đại biểu rằng ta nhất định thất bại.” Nhâm Phóng Ưu không có khả năng cúi đầu chịu thua tên vương bát dê con này.

“Nghe ý tứ lời ngươi nói là muốn đánh sao, thử đánh xem?” Giọng điệu của Trình Giá tràn ngập khinh thường.

“Đánh, nhất định phải đánh, chẳng qua……” Nhâm Phóng Ưu nhìn mấy huynh đệ phía sau, rồi quay lại nói với Trình Giá. “Nguyện thách đấu phân định thắng thua, nhưng không cần liên lụy những người khác.”

“Trại chủ!” Vài người phía sau đều lên tiếng kháng nghị không hờn giận, hùng hổ vác đao. “Hắn dù chấp nhận, chúng ta còn không chịu, huynh đệ đều đã chết, chúng ta làm sao có thể đi theo hắn, muốn hợp lại, mọi người cùng nhau hợp lại!”

Nghe vậy, Trình Giá cười ha ha.

“Các ngươi, vài cái tên không sợ chết, các ngươi có biết mình vừa mới hít phải độc hương hay không, nó có thể làm các ngươi trong ba canh giờ (6 tiếng) không sử dụng được nội lực. Bằng vài người các ngươi muốn đánh nhau thắng toàn trại sao?”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, kẻ vì tranh quyền mà ngay cả huynh đệ đều không cần thì không xứng làm trại chủ! Lí Dũng ta trước tiên phải giết ngươi để tế huynh đệ trên trời có linh thiêng.” Dứt lời, người đó lập tức cầm chặt đao lao ra.

Nhâm Phóng Ưu thấy thế cũng hua kiếm tương trợ, toàn bộ trại lập tức hỗn loạn. Từng huynh đệ thề hứa sinh tử có nhau do tranh quyền đoạt lợi mê hoặc dụ dỗ nên giờ trở mặt, lấy đao chém giết nhau.

Chỉ trong chớp mắt, hai đội nhân mã chính diện giao chiến, tiếng gầm gừ cùng bất mãn vang lên, tiếng binh khí giao đấu leng keng rung động, tình hình cực kỳ hỗn loạn.

Trong rừng cây có một đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm ngay mặt Nhâm Phóng Ưu đang chiến đấu ác liệt.

Tay nàng cầm La Nhận kiếm, bên trái tránh đi đại đao bổ tới, chỉ phòng ngự không tấn công, không nghĩ muốn làm bị thương chính người Hắc trại của mình, nên nàng quay sang hướng bên phải đánh thẳng một kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn, dù thế nào cũng phải đánh giết sát phạt cho thống khoái (thoải mái, sảng khoái).

Chính là mấy kẻ có dã tâm trong Hắc trại nếu nổi lên ý phản loạn, sẽ không thủ hạ lưu tình nên liên tiếp công kích, mà khí lực của nàng không đủ lại dần dần hao tổn hết.

Cho dù như thế, nàng vẫn tấn công trực tiếp đám người Tứ Xuyên Đường Môn cùng Trình Giá, dù nàng chỉ có một cái mạng cũng quyết thề hy sinh báo thù cho các huynh đệ.

Chính là, tình hình giờ nội lực bị ngăn trở, nàng dù lòng có dư mà lực không đủ, né tránh không kịp nên vai trái bị một đao chém phải, cước bộ lảo đảo. Trình Giá thấy thế, thẳng tắp xông tới dùng một nhát kiếm trực tiếp đân vào bụng nàng, nàng thét lớn một tiếng, cắn môi chịu đau, không muốn yếu thế trước mặt Trình Giá.

Ánh mắt Trình Giá độc ác nhìn nàng rồi bỗng dưng rút kiếm ra, dù nàng chảy đầy máu nhưng tên kia không lưu tình chút nào lại đâm nàng một nhát vào bụng tiếp.

Lúc này đây, cả người Nhâm Phóng Ưu lảo đảo lùi vài bước nhỏ hơi khom người lại, ngay cả cầm La Nhận kiếm đều không được, máu tươi trong miệng cũng chảy như điên, hơi thở mong manh yếu ớt.

“Trại chủ!” Vài người tuy rằng đưa tay ra giúp, nhưng kẻ địch công kích mãnh liệt, mười người bọn họ đều đổ máu và bị thương, tất cả đều ốc còn không mang nổi mình ốc, mạng sống khó giữ.

“Hiện tại, tất cả đều thảm bại, nhận thua đi.” Trình Giá cầm trường kiếm của mình dính đầy máu tươi, đi từng bước một hướng đến bọn họ, ánh mắt Nhâm Phóng Ưu sắc lạnh hơn, biết chính mình cách cửa tử không xa, nhưng không có gì sợ hãi, cảm xúc duy nhất đầy ngập nàng là phẫn nộ.

“Thả mấy huynh đệ này……” Nhâm Phóng Ưu vẫn nhớ tới sự an nguy của những người này.

“Thả?” Trình Giá cười ha ha.“Thế không phải thả hổ về rừng, để cho bọn họ dưỡng thương cho khỏe, ngấm ngầm chuẩn bị, rồi lại đến ám sát ta sao?”

“Trình Giá!” Nhâm Phóng Ưu không nghĩ tới đã tâm của hắn quá gian xảo ác độc vậy.

“Nha đầu kia, ngươi đến trước mặt Diêm La vương mà xin làm trại chủ đi!” Trình Giá giơ trường kiếm lên, chỉa chỉa sẽ đâm vào ngực nàng.

Mắt Nhâm Phóng Ưu lạnh trừng mắt, thể lực suy yếu không thể ngăn cản thế công của tên kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh trường kiếm đâm thẳng tới mà thôi.

Thương!

Đột nhiên, giữa không trung bay tới một phi tiêu phóng thẳng đến lưỡi kiếm làm nó văng ra, mũi kiếm chẳng còn chính xác đâm được nàng, lại còn làm cho Trình Giá đang cầm kiếm mà toàn bộ thân thể hơi nghiêng sang phải, có thể thấy được nội lực người mới chen vào này thật thâm hậu.

Nhâm Phóng Ưu quay đầu muốn biết là ai tại đây vươn tay trợ giúp vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, nhưng kiểu gì cũng không nghĩ tới đó sẽ là – Đinh Thuần!

Hắn che mặt, người bình thường nhận không ra, nhưng cặp mắt kia của hắn thì nàng dù thế nào cũng không thể quên được.

Hắn lắc mình một cái nhảy ra, không có chần chờ gì, khom người ôm lấy Nhâm Phóng Ưu máu tươi đầy người sắp bị giết. Nàng tưởng đẩy hắn ra, lại không còn nhiều khí lực, nàng suy yếu rất nhiều, chỉ có thể dựa vào vai hắn, cảm nhận được hơi thở hắn làm cho người ta cảm giác thấy an toàn.

“Là ai không muốn sống nữa chăng, dám đến nhúng tay vào đây?” Trình Giá tức giận trừng mắt, liền cầm kiếm đâm tới Đinh Thuần.

Đinh Thuần là nhân vật nào chứ, cho dù trên người đang bế nàng thì vẫn nhanh nhẹn chặn lại chiêu kiếm của Trình Giá. Tiếng binh khí vang lên, hai người ra chiêu đều sắc bén, một chiêu tiếp một chiêu liều mạng, tính dồn đối phương vào chỗ chết.

Chỉ là trong lúc đó, Nhâm Phóng Ưu tuy rằng đã an toàn, nhưng đôi mắt nàng cũng không ngừng nhìn bao nhiêu xác huynh đệ nằm dưới đất, một đám người chết bởi đao kiếm của đối phương, nàng đau lòng khôn xiết nhưng lại bất lực.

Nàng nghĩ đến chính mình sẽ không khóc, ít nhất ở trước mặt Trình Giá nàng quyết không khóc, không cho chính mình giống kẻ yếu. Nhưng nước mắt của nàng cũng không tự chủ được mà rơi xuống, vì những huynh đệ này bảo hộ nàng, những vong hồn này đáng thương a……

Cảm giác được trên vai hơi ẩm ướt, tim Đinh Thuần chợt đập nhanh, biết không nên ham chiến đấu, hắn biết nàng bị thương rất nặng, cách bao lớp quần áo hắn đều có thể cảm giác bụng nàng đang chảy máu.

Ý thức được tình trạng trước mắt, Đinh Thuần ôm nàng, cuối cùng xoay cổ tay một phát bắn ra phi tiêu sắc bén thẳng đến ngực Trình Giá, làm cho đối phương nhất thời dừng lại đòn tấn công.

Đinh Thuần không hề đứng đó lâu thêm chút nào nữa, nhanh chóng vận khí phi thân lướt qua mọi người đang loạn chiến, phóng người hướng tới chân núi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương