Áp Trại Tú Tài
-
C6: Đi không được
Ôn Lương ha hả cười hai tiếng, cầm chiếc quạt trong tay vui vẻ, hắn hướng về phía Mục Sở Bạch chớp chớp mắt, đôi lông mày mỏng cùng đôi mắt trong veo lóe lên, hắn nói: "Này lại có cái gì, dưới chân núi những kẻ có nhiều tiền đều dưỡng một hai tiểu quan, khụ khụ, ta không phải nói ngươi là tiểu quan, chẳng qua hiện thế nam phong thịnh hành, ngươi không nên có suy nghĩ thu mình như vậy, chẳng lẽ là ngươi là cái người đọc sách, tâm tư liền hẹp hòi như lỗ kim? Lại nói có phải hay không đoạn tụ thật cũng không có quan hệ, ngươi biết chính mình không phải đoạn tụ, ta biết đại ca bọn ta cũng không phải đoạn tụ, phải không?"
"Ngươi!" Mục Sở Bạch đúng thật là người đọc sách, nhưng bị Ôn Lương nói như vậy, trong lòng rốt cuộc không thoải mái, "Dù sao ta sẽ không trở về. Nếu là người khác đem chúng ta coi là đoạn tụ, chẳng phải là rất khó coi sao? Với ngươi thực ra không sao cả vì dù sao đoạn thụ cũng đâu phải ngươi!"
Mục Sở Bạch trợn mắt nhìn hắn.
Ai ngờ, sắc mặt Ôn Lương đột nhiên biến đổi, hắn sờ sờ cây quạt của mình trong tay, đối Mục Sở Bạch lạnh lùng nói: "Những người bị đại ca bọn ta bắt giữ đều chưa từng sống sót trở về. Ngươi thật sự muốn rời đi sao, để ta tiễn ngươi một đoạn đường, đêm nay ta liền chém đầu của ngươi đưa đến Mục gia đi lĩnh thưởng, xem ngươi là rốt cuộc muốn giả đoạn tụ, hay là muốn chặt đầu thật!"
Mục Sở Bạch cả giận nói: "Ngươi! Ngươi như vậy dám uy hiếp ta?!"
"Đúng vậy. Ta chính là uy hiếp ngươi." Ôn Lương nói được cực kỳ thẳng thắn nói, hắn hơi ngẩng đầu lên: "Dù sao ngươi hôm nay sẽ nhất định không thể rời sơn trại, không bằng ngoan ngoãn lưu lại bên cạnh đại ca bọn ta, đại ca ta sẽ thả ngươi, hắn không có hứng thú với nam nhân, hắn cũng sẽ không động tới ngươi nửa phần. Ngươi vốn dĩ là người sắp chết, ngươi phải làm mọi cách để giữ cái mạng, mạng không còn, ngươi còn để ý tới thanh danh trinh tiết cái gì?"
Mục Sở Bạch bị hắn nói những lời này khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy nói sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng*, nhưng rốt cuộc trong lời Ôn Lương nói cũng có chút đạo lý, mọi thứ đều là giả. Y hạ khẩu khí, mềm giọng nói: "Lão đại các ngươi...... Thật sự không phải đoạn tụ?"
( Không vì năm đấu gạo mà khom lưng: không vì chút danh lợi nhỏ mà chịu khuất phục)
Ôn Lương lập tức nói: "Đương nhiên không phải."
Mục Sở Bạch nghĩ nghĩ một lúc, nhưng có vẻ không đáng tin cậy: "Ồ, vạn nhất lão đại các ngươi muốn ta ở lại trên núi cả đời thì ta phải làm sao?"
Ôn Lương trầm ngâm một lát, nói: "Cái này không khó, chờ việc trọng đại này qua đi một thời gian, đại ca sẽ tự nhiên thả ngươi đi. Cho dù sau này đại ca ta không chịu thả ngươi đi, ta lấy tính mạng ta ra đảm bảo, liều chết cũng đem ngươi đưa xuống núi, như thế nào?"
Mục Sở Bạch thoáng nhíu mày: "Việc trọng đại?"
Ôn Lương thở dài, giơ cây quạt vỗ vỗ ở lòng bàn tay: "Aida, chuyện này nói ra thì rất dài, đại ca của bọn ta cũng thật thảm. Đại ca đã thành thân tới năm lần nhưng không lần nào thành công, tới lượt ngươi đây đã là lần thứ sáu* rồi."
( Đoạn này QT đại ca thành thân 4 lần bé Bạch là người thứ 6, nhưng đến đoạn giải thích là có 5 tân nương chưa cưới được vào cửa nha, cụ thể chương 8 sẽ rõ:)))
Mục Sở Bạch mặt đờ đẫn, nói: "Không thể tính ta đi."
Ôn lương cười cười, đặt một tay lên vai Mục Sở Bạch, giúp y phân tích một chút tình hình. Ôn Lương cao gần bằng Mục Sở Bạch, ước chừng là ở sơn trại cũng rất lâu, dáng vẻ thư sinh có chút giảo hoạt, hắn gục xuống ở trên vai Mục Sở Bạch có thập phần tự nhiên, dường như hai người giống như là huynh đệ lâu ngày không gặp nhau. Mục Sở Bạch một bên gật đầu một bên đi theo Ôn Lương đi về hướng sơn trại, hắn cuối cùng muốn Ôn Lương cho một cái cam đoan: " Một thời gian nữa ngươi có chắc là thả ta đi không?"
"Đúng vậy, chờ mọi người xung quanh sơn trại đều biết được đại ca bọn ta đã thành thân, không còn để ý nữa, ta sẽ thật sự thả ngươi đi."
Ôn Lương đối với hắn trịnh trọng gật đầu, mang theo Mục Sở Bạch về nhà lão đại. Về tới trước cửa phòng tân hôn, chỉ thấy đèn lồng và nến trong phòng đều chưa tắt. Ôn Lương đi lên trước nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: "Đại ca, còn chưa ngủ sao?"
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lão đại đẩy cửa ra, nói: "Lại xảy ra chuyện gì?" Ôn Lương vừa chắp tay, tránh ra vị trí, nói: "Đại ca, ta mang người về cho đại ca đây."
"Ngươi!" Mục Sở Bạch đúng thật là người đọc sách, nhưng bị Ôn Lương nói như vậy, trong lòng rốt cuộc không thoải mái, "Dù sao ta sẽ không trở về. Nếu là người khác đem chúng ta coi là đoạn tụ, chẳng phải là rất khó coi sao? Với ngươi thực ra không sao cả vì dù sao đoạn thụ cũng đâu phải ngươi!"
Mục Sở Bạch trợn mắt nhìn hắn.
Ai ngờ, sắc mặt Ôn Lương đột nhiên biến đổi, hắn sờ sờ cây quạt của mình trong tay, đối Mục Sở Bạch lạnh lùng nói: "Những người bị đại ca bọn ta bắt giữ đều chưa từng sống sót trở về. Ngươi thật sự muốn rời đi sao, để ta tiễn ngươi một đoạn đường, đêm nay ta liền chém đầu của ngươi đưa đến Mục gia đi lĩnh thưởng, xem ngươi là rốt cuộc muốn giả đoạn tụ, hay là muốn chặt đầu thật!"
Mục Sở Bạch cả giận nói: "Ngươi! Ngươi như vậy dám uy hiếp ta?!"
"Đúng vậy. Ta chính là uy hiếp ngươi." Ôn Lương nói được cực kỳ thẳng thắn nói, hắn hơi ngẩng đầu lên: "Dù sao ngươi hôm nay sẽ nhất định không thể rời sơn trại, không bằng ngoan ngoãn lưu lại bên cạnh đại ca bọn ta, đại ca ta sẽ thả ngươi, hắn không có hứng thú với nam nhân, hắn cũng sẽ không động tới ngươi nửa phần. Ngươi vốn dĩ là người sắp chết, ngươi phải làm mọi cách để giữ cái mạng, mạng không còn, ngươi còn để ý tới thanh danh trinh tiết cái gì?"
Mục Sở Bạch bị hắn nói những lời này khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy nói sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng*, nhưng rốt cuộc trong lời Ôn Lương nói cũng có chút đạo lý, mọi thứ đều là giả. Y hạ khẩu khí, mềm giọng nói: "Lão đại các ngươi...... Thật sự không phải đoạn tụ?"
( Không vì năm đấu gạo mà khom lưng: không vì chút danh lợi nhỏ mà chịu khuất phục)
Ôn Lương lập tức nói: "Đương nhiên không phải."
Mục Sở Bạch nghĩ nghĩ một lúc, nhưng có vẻ không đáng tin cậy: "Ồ, vạn nhất lão đại các ngươi muốn ta ở lại trên núi cả đời thì ta phải làm sao?"
Ôn Lương trầm ngâm một lát, nói: "Cái này không khó, chờ việc trọng đại này qua đi một thời gian, đại ca sẽ tự nhiên thả ngươi đi. Cho dù sau này đại ca ta không chịu thả ngươi đi, ta lấy tính mạng ta ra đảm bảo, liều chết cũng đem ngươi đưa xuống núi, như thế nào?"
Mục Sở Bạch thoáng nhíu mày: "Việc trọng đại?"
Ôn Lương thở dài, giơ cây quạt vỗ vỗ ở lòng bàn tay: "Aida, chuyện này nói ra thì rất dài, đại ca của bọn ta cũng thật thảm. Đại ca đã thành thân tới năm lần nhưng không lần nào thành công, tới lượt ngươi đây đã là lần thứ sáu* rồi."
( Đoạn này QT đại ca thành thân 4 lần bé Bạch là người thứ 6, nhưng đến đoạn giải thích là có 5 tân nương chưa cưới được vào cửa nha, cụ thể chương 8 sẽ rõ:)))
Mục Sở Bạch mặt đờ đẫn, nói: "Không thể tính ta đi."
Ôn lương cười cười, đặt một tay lên vai Mục Sở Bạch, giúp y phân tích một chút tình hình. Ôn Lương cao gần bằng Mục Sở Bạch, ước chừng là ở sơn trại cũng rất lâu, dáng vẻ thư sinh có chút giảo hoạt, hắn gục xuống ở trên vai Mục Sở Bạch có thập phần tự nhiên, dường như hai người giống như là huynh đệ lâu ngày không gặp nhau. Mục Sở Bạch một bên gật đầu một bên đi theo Ôn Lương đi về hướng sơn trại, hắn cuối cùng muốn Ôn Lương cho một cái cam đoan: " Một thời gian nữa ngươi có chắc là thả ta đi không?"
"Đúng vậy, chờ mọi người xung quanh sơn trại đều biết được đại ca bọn ta đã thành thân, không còn để ý nữa, ta sẽ thật sự thả ngươi đi."
Ôn Lương đối với hắn trịnh trọng gật đầu, mang theo Mục Sở Bạch về nhà lão đại. Về tới trước cửa phòng tân hôn, chỉ thấy đèn lồng và nến trong phòng đều chưa tắt. Ôn Lương đi lên trước nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: "Đại ca, còn chưa ngủ sao?"
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lão đại đẩy cửa ra, nói: "Lại xảy ra chuyện gì?" Ôn Lương vừa chắp tay, tránh ra vị trí, nói: "Đại ca, ta mang người về cho đại ca đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook