Hôm nay Thiên Diệp Tuyết mặc một xiêm y màu tím mỏng, trên đầu cắm một cây trâm bạch ngọc, làm tôn lên vẻ ngây thơ lại không mất khêu gợi phong tình.
Đây là Hỏa Vô Tình sai ngươi đi mua cho nàng, về phần trâm bạch ngọc, là để thay thế trâm ngọc mẹ nàng để lại cho nàng.
Cũng may mà hắn có ý này.

.

.

.

.

.
Nam nhân nằm ở trên giường thưởng thức tiểu nữ nhân vui vẻ trước mắt.

“Xem ra nàng rất thích.”
“Đẹp không?” Nàng ở trước mặt hắn quay một vòng, đắc ý tựa như đóa thủy liên xuất trần.
“Ừ.” Trong mắt hắn thoáng qua tia tán thưởng, làm trong lòng nàng kiêu ngạo.

Nàng biết mình dáng dấp cũng không tệ lắm, nhưng nàng muốn ở trước mặt hắn bày ra mặt hoàn mỹ nhất.
“Nàng tới đây một chút.” Hắn chợt nói.
“Sao? Ta có vấn đề à?” Nàng nhìn y phục mình.

Có phải nàng có chỗ nào không tốt?
Nàng cũng không nghĩ quá nhiều, đi tới trước mặt của hắn.
Hắn đột nhiên đem nàng kéo ngồi trên đùi, Thiên Diệp Tuyết không nhịn được sợ hãi kêu một tiếng.
“Ai da! Không được động chân động tay.

.

.

.

.

.”
“Để cho ta ôm một chút.” Hắn hôn xuống mặt nàng.

Mặt của nàng đỏ hồng như quả táo, làm người ta muốn cắn một miếng.
“Ta chỉ có ở nàng trước mặt mới có thể như vậy.

.

.

.

.

.”
“Bớt lắm mồm.

Ta không tin.” Nói thì nói như thế, nhưng khi cánh tay hắn kiên định mà có lực, nàng cảm nhận được cảm giác an toàn cùng thỏa mãn.

.

.

.

.

.

Tay của nàng cũng bất giác vòng ở cổ hắn, trong lòng thấy ngọt ngào.
Khi hắn hôn vào cổ tuyết trắng của nàng, nàng cảm giác được thân thể của mình giống như than củi bị nụ hôn của hắn đốt cháy, nàng toàn thân vô lực, chỉ có thể ôm chặt hắn.
Khi hai người lưu luyến rời ra, nàng đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Tay của hắn nhẹ nâng cằm nàng lên, nàng đón nhận hắc mâu kia, từ trong mắt hắn lần nữa tản ra loại năng lượng phảng phất sẽ cắn nuốt lòng người, làm người ta không cách nào kháng cự.

.

.

.

.

.
“Tại sao không muốn gả cho ta?” Hắn bá đạo ép hỏi phá vỡ không khí lãng mạn này.
Nàng thở dài, “Ngươi tin tưởng trên đời có chân ái sao?”
Hắn không nói, nhưng trầm mặc đã nói ra ý của hắn .
“Ngươi không tin.” Cái này nằm trong dự liệu của nàng.

“Với ngươi lại không tin tưởng.

Ta nghĩ muốn gả cho một người mà ta yêu hắn, hắn cũng rất yêu ta, giữa chúng ta chỉ có chân tình cùng hạnh phúc, ta vĩnh viễn đều không cần cùng những nữ nhân khác chia sẻ tình yêu của hắn, hai người trung thành cả đời.

.

.

.

.

.

Ngươi có thể chân thành với thê tử của ngươi cả đời sao?” Nàng lẳng lặng hỏi.
Hỏa Vô Tình không trả lời, nhưng hắn phảng phất thấy được hai huynh đệ của mình, ít nhất bọn họ cũng có hạnh phúc tốt đẹp.
“Thật ra thì ngươi cũng không cần cho là nhất định phải phụ trách với ta, ta không có yếu ớt như vậy.

.

.

.


.

.”
“Nàng đã là nữ nhân của ta, trừ ta, sẽ không có nam nhân khác muốn nàng.”
Lời nói thản nhiên của hắn làm Thiên Diệp Tuyết tràn đầy khó chịu, phảng phất hắn là vì phụ trách mới không thể không cưới nàng.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, chợt không thể cứ như vậy đối mặt hắn.

.

.

.

.

.
Trải qua một đoạn im lặng, hắn chậm rãi mở miệng, “Nếu như không phải vì không có thời gian, ta sẽ lại đem nàng kéo về trên giường, để cho nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được.”
Lời của hắn làm nàng đỏ mặt, bất quá nàng vẫn nói lên nghi ngờ, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Chúng ta trở về trại.”
“Ngươi muốn ta làm áp trại phu nhân của ngươi? Ta có chết không đồng ý!”
“Nàng đã không có lựa chọn nào khác! Cả đời này nàng chỉ có thể đi theo ta, nàng còn không hiểu?”
Lời của hắn đã làm tổn thương trái tim yếu ớt của nàng.
Hắn tại sao có thể vũ nhục nàng như vậy? Nói như vậy nàng chẳng khác nào kỹ nữ.

.

.

.

.

.
“Ta muốn nàng gả cho ta!”
“Ngươi đang cầu hôn ta sao?” Đối với một nam nhân cầu hôn mà nói, khẩu khí của hắn thật không có thành ý.
“Không! Ta “Muốn” nàng gả cho ta, như vậy ta mới có thể hoàn toàn có được nàng.”
Lời của hắn tổn thương tâm nàng.

.

.

.

.

.

Nàng cắn môi dưới, không để cho mình khóc lên.
“Ngươi thật lo cho ta!”
Thanh âm mất tự nhiên của nàng làm cả người hắn nghiêng về phía nàng, nâng mặt nàng lên ép nàng nhìn hắn.
“Ta cảnh cáo nàng, một khi gả cho ta, ta không cho phép nàng gặp gỡ bất kì nam nhân khác!” Hắn sẽ rất để ý, rất ghen tỵ.
Nàng không trả lời, hắn coi như nàng chấp nhận!
Hỏa Vô Tình đưa tay vuốt khuôn mặt của nàng, “Nàng nên hiểu ta đối với nàng có nhiều mê luyến, thân thể nàng, thanh âm nàng, tất cả của nàng.

.

.

.

.

.

Ta sẽ để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, trên giường của ta, trong lòng của ta.”
“Nếu như có một ngày, ta đối với ngươi không còn hấp dẫn nữa?” Thiên Diệp Tuyết sâu kín hỏi.
Hỏa Vô Tình cũng không trả lời, bởi vì hắn biết đây là điều không thể nào xảy ra, bởi vì ──
Hắn yêu nàng!
Một khi hắn đã yêu, hắn vẫn sẽ yêu nàng, sẽ không có một ngày thay đổi.
Nhưng hắn lại không thể nói ra lời trong lòng mình…, bởi vì hắn quá kiêu ngạo.
Hắn muốn chính miệng nàng nói ra tình cảm trong lòng nàng với hắn, hắn mới nguyện ý tỏ rõ trái tim hắn.
“Nếu quả thật có một ngày như vậy, có lẽ ta sẽ đồng ý để cho nàng rời đi.” Hắn nói là “Có lẽ”.
Thiên Diệp Tuyết tâm trầm xuống, nàng quay đầu đi chỗ khác, muốn che giấu nước mắt.
“Bất quá ta khuyên nàng chớ suy nghĩ lung tung, ta sẽ luôn yêu thương nàng.

.

.

.

.

.”
Hắn không kìm hãm được cúi đầu hôn nàng, mà nàng cũng không có phản kháng, nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của hắn.
“Ta chưa từng đối với một nữ nhân có loại cảm giác này.

.

.

.

.

.”
Thanh âm hắn khàn khàn khêu gợi như thôi miên, nàng tuyệt vọng đưa hai tay ra, ôm hắn thật chặt.
Chợt nàng nhiệt tình hưởng ứng làm thân thể hắn cứng đờ, nhưng hắn rất nhanh dùng nụ hôn nóng bỏng phối hợp nàng.
“Ta cho là nàng còn rất hận ta.

.

.

.

.


.” Hắn cẩn thận nhìn nàng rưng rưng.
“Bất luận ta cố gắng như thế nào, kết quả đều là ta thua.

.

.

.

.

.

Ta không muốn lãng phí khí lực nữa!”
“Nếu như nàng nói như vậy là muốn ta buông lỏng đề phòng ──” Lời của hắn bị môi của nàng chận lại, tay của nàng lôi kéo hắn, đi tới trước ngực của nàng.
“Ta đầu hàng! Ta thua!” Nàng run rẩy nói, khóe mắt chậm rãi rơi xuống nước mắt trong suốt.
Kháng cự như thế nào cũng vô ích, ở nơi này có cuộc chiến tranh tình cảm, có lẽ nàng vừa bắt đầu đã thua rồi, chỉ là nàng vẫn không muốn thừa nhận thôi.

.

.

.

.

.
Hắn không có mở miệng nữa, chỉ cúi đầu đói khát hôn nàng, hai tay nhanh chóng đem y phục trên người nàng trút xuống.
Mà nàng cũng nhiệt tình nghênh hợp đụng chạm của hắn.
Bởi vì nàng đã quyết định, sau lần hoan ái này sẽ rời khỏi hắn ──
“Hôn ta!”
Yêu cầu chủ động của nàng làm hắn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là vui lòng hôn môi nàng.
Nụ hôn hắn ôn nhu tuyệt vời, càng làm Thiên Diệp Tuyết không bỏ được.
Nàng nhớ, nàng sẽ quyến luyến ấm áp của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ cùng ngạo mạn bá đạo của hắn sẽ trở thành ký ức đẹp nhất của nàng.

.

.

.

.

.
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn trên giường, cũng nhẹ nhàng cởi quần áo hắn ra.
“Tiểu Tuyết.

.

.

.

.

.”
“Lần này đến lượt ta khi dễ ngươi?” Gương mặt xinh đẹp của nàng hồng lên, càng làm hắn thấy phải ngây dại.
Tay ngọc nàng không ngừng khẽ vuốt trên người hắn.

Cùng sử dụng đầu lưỡi nho nhỏ trêu đùa ngực hắn, hắn một hồi mãnh liệt run rẩy.
“Nàng từ đâu học được chiêu này ?” Hắn thở dốc ép hỏi.
“Từ trên người ngươi! Không phải ngươi cũng đều ép ta như vậy? Ta cảm thấy như vậy rất thoải mái, cho nên ta nghĩ ngươi cũng cũng sẽ rất thoải mái.

.

.

.

.

.

Thích không?” Nàng đùa với hắn.
“Lão Thiên! Ta thích.

.

.

.

.

.” Hắn rất thích nàng đối với hắn như vậy.
“Ta còn hận nhiều, không chỉ là cắn ngươi.” Chỉ thấy nàng yêu mị cười, sau đó quỳ ở giữa hai chân của hắn.
Hỏa Vô Tình lập tức hiểu nàng muốn làm cái gì, nhưng.

.

.

.

.

.
Nàng không phải là nghiêm túc chứ?
Hắn hiểu tính khí tiểu nữ nhân này, trừ phi nàng là thật thích nam nhân này, nếu không muốn nàng làm ra chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ không đồng ý.
Chẳng lẽ nàng đối với hắn.

.


.

.

.

.
“Tiểu Tuyết, nàng ──”
“Hư, không cần nói.

Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn hưởng thụ là được.”
Thiên Diệp Tuyết cảm thấy mặt mình chẳng những nóng lên, ngay cả thân thể của nàng cũng giống như có lửa đốt cháy.
Nhưng nàng muốn cho hắn vĩnh viễn không quên được nàng! Nàng muốn để hắn cảm nhận thỏa mãn cùng vui sướng trước nay chưa có.

.

.

.

.

.
Khi bàn tay nhỏ bé của nàng đem vật cự đại thả ra ngoài thì tim của nàng đập mạnh.
Đầu tiên nàng giống như hắn đã dạy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thứ nóng bỏng kia, sau đó há miệng ngậm vào.
“Ưm.

.

.

.

.

.” Hắn nhắm mắt lại, khoái cảm xông thẳng đỉnh đầu.
Thiên Diệp Tuyết vừa nghĩ tới mình bị hắn ăn hiếp, nhân cơ hội khẽ cắn một cái, làm Hỏa Vô Tình cả người rung lên.
“Đừng quá phận!” Hắn cố gắng bật ra câu này.
Mặt nàng vô tội, “Ta không cẩn thận thôi.

.

.

.

.

.

Không nên tức giận, ta giúp ngươi thổi.”
Cái lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm hắn, cùng sử dụng hai tay nhẹ nhàng bao phủ lên.

Mặc dù kỹ xảo của nàng còn ngây ngô, nhưng vẫn làm huyết dịch trong cơ thể hắn nhanh chóng cuộn trào.
Thiên Diệp Tuyết vốn cho rằng đây là chuyện xấu, nhưng đối với Hỏa Vô Tình, nàng nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Nàng cũng phát hiện khi nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc đỉnh nhạy cảm kia thì hắn cũng không kìm hãm được run rẩy.
Nàng thích mình có năng lực có thể trêu chọc hắn, để cho hắn cũng có lúc không khống chế được mình.

.

.

.

.

.
“Lần này ngươi vĩnh viễn cũng không quên ta được?”
Hỏa Vô Tình bất đắc dĩ thở dài.

“Vĩnh viễn không quên.

.

.

.

.

.

Nàng đã tìm được nhược điểm của ta.”
Nàng cười cười, trong mắt lóe ra tia đùa dai, mở to miệng ngậm phái nam của hắn, cũng chậm rãi di động.
“A.

.

.

.

.

.” Thật sự hắn sẽ bị tiểu nữ nhân này hành hạ chết mất!
Mỗi khi vật cứng rắn của hắn gặp phải đầu lưỡi nghịch ngợm của nàng thì hắn không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ.
Tay và miệng nàng cùng vuốt ve hắn, làm hắn nhiều lần suýt phá vỡ giới hạn.
Thiên Diệp Tuyết nằm sấp trên người hắn, hai chân mở ra, thoạt nhìn như một tiểu miêu hưng phần, khả ái lại hấp dẫn.
Hỏa Vô Tình cảm giác mình thật muốn bùng nổ, hắn có chút thô bạo kéo nàng đến trên người hắn, cũng nhanh chóng thoát y phục nàng.
“Giờ nàng đổi lại!”
Hắn để thân thể nhỏ của nàng ở giữa hai chân mình, cũng để cho cho tiểu huyệt đã sớm ướt của nàng trên cự đại của hắn, bàn tay giữ eo nhỏ của nàng, để cho mình xâm nhập trong cơ thể nàng.
Nàng cắn môi đỏ mọng từ từ hạ thấp thân thể xuống, cho đến nàng cảm thấy mình tiểu huyệt mình tràn đầy.
Khuôn mặt đỏ hồng thấm đẫm mồ hôi, trong con mắt mê loạn của nàng có thể thấy được khoái cảm cùng thỏa mãn.
Hắn giữ lấy eo nàng mà di động, cuối cùng chính nàng cũng di động, mà tay của hắn xoa nắn bộ ngực đang đung đưa.
“A.

.

.

.

.

.

Không thể.

.

.

.

.


.

Thật tuyệt.

.

.

.

.

.”
Chỉ thấy nàng nhắm mắt, toàn thân không ngừng rung động, vẻ mặt giống như đang hưởng thụ cực lạc ma sát mang đến vui sướng.
Hắn yêu chết bộ dạng tiêu hồn này của nàng, nhiệt tình nghênh hợp hắn như vậy, hoàn toàn là thật tâm chân ý, không có nửa điểm làm bộ.
“Tiểu Tuyết, nàng như vậy thật mê người, làm người ta không nhịn được muốn một miếng ăn sạch nàng ──” Thân thể của hắn hoàn toàn nằm chặt bên trong nàng.
“Yêu ta.

.

.

.

.

.

Vô Tình, yêu ta.

.

.

.

.

.” Nàng ý loạn tình mê hô lên khát vọng trong lòng.
Hắn hơi xúc động, đưa tay ôm nàng, thâm tình hôn môi nàng.
Hắn giống như lữ nhân đói khát, ở môi nàng hút nước miếng ngọt ngào, mà đầu lưỡi nóng bỏng của nàng không ngừng cùng hắn dây dưa.
“Ừ.

.

.

.

.

.” Nàng ôm thật chặt hắn, trên người không ngừng di động.
Khi một trận khoái cảm mãnh liệt đánh úp về phía nàng thì nàng không khỏi kêu to lên.
“Ta không thể ──”
Hắn cũng càng giơ cao eo phối hợp động tác của nàng, ở một hồi cấp tốc chạy nước rút, hai người đồng thời hô lên, đạt tới đỉnh tuyệt vời nhất──
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại, đem tất cả mầm móng mình bắn vào trong cơ thể nàng, mà nàng cũng toàn tâm toàn ý tiếp nạp.
Kích tình đi qua, nàng giống như con mèo nhỏ nằm trong lồng ngực cường tráng, mà hắn cũng dừng lại ở trong cơ thể nàng, không coi thường sự hiện hữu của hắn.
Mà nàng tâm cảm thấy một hồi nhói đau.
Nàng như vậy không muốn rời khỏi hắn! Chỉ cần hắn mở miệng nói yêu nàng.

.

.

.

.

.
Chỉ cần một câu “Ta yêu nàng”, thì có thể làm cho nàng liều lĩnh lưu lại.
Nhưng.

.

.

.

.

.

Hắn lại nhất địng không mở miệng.
Cho nên không theerkhoong đi, nếu không đến cuối cùng người tan nát cõi lòng nhất định là nàng.

.

.

.

.

.
Hỏa Vô Tình thỏa mãn vuốt ve lưng mịn màng của nàng, muốn nói cho nàng biết, hắn yêu nàng!
“Tiểu Tuyết.

.

.

.

.

.”
“Hư! Không cần nói, ta hiện tại chỉ muốn nằm trong ngực ngươi.”
Hắn nhíu mày, nghĩ thầm tiểu nữ oa này đang làm nũng, trên mặt nhếch lên nụ cười cưng chiều, hai tay ôm chặt lấy nàng.
“Được, giờ nàng đã là người của ta, nàng thích như thế nào liền như thế.”
Dù sao sau này còn nhiều thời gian, hắn có thể từ từ nói với nàng cả đời, không sợ.
Thiên Diệp Tuyết càng ôm chặt hắn hơn, muốn đem mùi của hắn, ấm áp của hắn đều in ở trong lòng.
Bởi vì nàng biết, đây là lần cuối cùng nàng ôm hắn.

.

.

.

.

.
Sáng sớm hôm sau, nàng thừa dịp hắn ngủ say thì lén trốn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương