Áp Trại Tân Nương
-
Chương 19
Một giây sau,Triển Vô Cực bước một bước xa, hai tay luồng qua ôm ngang hông nàng.
「Nhớ kỹ! Làm thê tử vĩnh viễn không thể đi nhanh hơn trượng phu!」
Mặt nàng buồn bả trầm xuống, đạo lý này nàng làm sao không rõ, chẳng qua là…… Nàng đến giờ vẫn không thể đem chính mình trở thành thê tử của hắn a!
「 Còn có, chiếc vòng này vĩnh viễn không được tháo xuống!」 Hắn lấy chiếc vòng vàng ra cực nhanh đeo lên cổ nàng.
Nàng đưa tay sờ, lập tức biết đó là chiếc vòng nàng đeo suốt mười năm.
「 Vĩnh viễn đừng đùng làm hư nó!」 Giọng nói của hắn nhẹ nhàng ở bên tay nàng dặn dò.
Tô Tiểu Thoa nhìn con ngươi xanh thâm thúy của hắn, tim đập bỗng dưng đập nhanh.
Triển Vô Cực thấy nàng ngây ngốc nhìn bộ dáng mình, rốt cuộc khắc chế không được ý niệm muốn hôn nàng trong đầu, hắn cúi đầu đặt lên đôi môi khéo léo đỏ mọng của nàng.
Thật lâu sau, hắn rốt cục buông nàng ra.「 Nếu không đi, ta sợ đi không được .」
Tô Tiểu Thoa im lặng … mặc hắn ôm nàng đi.
Nàng càng lúc càng không hiểu chính mình! Đến tột cùng nàng có hận hắn hay không?
Trong khoảng thời gian nàng khó khăn biết được cảm giác của mình .
…………….
Suốt cả đêm gấp rút lên đường,rốt cục đến chạng vạng ngày hôm sau mới đi đến một phiên rừng rậm vùng lân cận. Triển Vô Cực ra lệnh hạ trại lúc này, dù sao bọn họ quá nhiều người, mỗi người lại mang đao mang kiếm, quá mức bắt mắt, bởi vậy không thể tìm phòng trọ ngủ qua đêm, để tránh phá hỏng tiên cơ.
Ban đêm,Tô Tiểu Thoa trằn trọc khó ngủ, lúc chào đời tới nay nàng lần đầu tiên ngủ đêm trong rừng. Cái gọi là hạ trại bất quá là đốt lên một đống lửa trại, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ăn ngủ tại nơi đất hoang.
Rốt cục, nàng quyết định ngồi dậy, đến lửa trại giữ ngồi xuống một chút.
Canh giữ bên lửa trại chính là một vị thiếu niên, thấy bang chủ phu nhân đột nhiên đi về phía hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy chân tay lung túng. Dù sao hắn xấp xỉ tuổi bang chủ phu nhân, mà nàng lại là một đại mỹ nhân diện mạo siêu phàm thoát tục, bởi vậy thiếu niên không khỏi hơi hơi luống cuống đứng lên.
「 Phu…… Phu nhân!」 Thiếu niên sợ hãi hô một tiếng.
Tô Tiểu Thoa khinh quét liếc mắt hắn một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
****
Thiếu niên thấy mặt phu nhân không vui mừng,giống như đang tức giận, trong lòng hắn lo sợ, không biết đối tượng phu nhân tức giận là ai.
Lén lút, hắn ngắm phu nhân liếc mắt một cái, ôi! Nguy! Phu nhân hình như đang đánh giá hắn! Không phải…… Người làm phu nhân tức giận là hắn chứ?!
Tô Tiểu Thoa vẫy tay với thiếu niên kia, ý bảo hắn lại đây.
「 Phu…… Phu nhân, có gì căn dặn?」 Người thiếu niên ấy khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Tô Tiểu Thoa tùy tay cầm lấy nhánh cây trên mặt đất, trên mặt cát viết xuống một câu:「 Nơi này cách nhà ta có xa lắm không?」
Thiếu niên nhìn chữ trên mặt đất, gãi gãi đầu,lộ vẻ mặt khó khăn nói:「Ack — phu nhân, tiểu nhân cũng không biết chữ.」
「 Vấn đề này ta có thể trả lời giúp nàng!」 Giọng nói của Triển Vô Cực vang lên ở sau lưng hai người.
「 Bang chủ……」Thần sắc thiếu niên đó sợ hãi hô.
「 Ngươi lui xuống trước!」
Tim thiếu niên đập thật mạnh, quyết định lập tức lui ra ngoài đồng mười bước.
Tô Tiểu Thoa từ đầu đến cuối quay đầu lại nhìn hắn!
「 Nơi này đến nhà nàng chỉ cần nửa ngày lộ trình!」 Triển Vô Cực đi đến trước mặt nàng. Nàng không phải là tính trốn trở về nhà chứ ?「 Nếu nàng nhớ nhà, ta có thể đưa nàng trở về nhìn xem!」 Hắn cũng không tính để nàng đoạn tuyệt quan hệ với người nhà nàng.
Tô Tiểu Thoa lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện đầy không tin. Ngay sau đó viết trên mặt đất:「 Ngươi không sợ cha ta báo quan bắt ngươi?」
Triển Vô Cực cao giọng cười to:「 Nếu ta sợ quan phủ, như vậy sang mai ta sẽ không rat tay với Triệu Tử Kính!」Nàng đại khái còn không hiểu được Long Diễm bang có phải là bang phái giang hồ chuyên đối nghịch với tham quan ô lại. Đây cũng là nguyên nhân mười năm trước hắn tìm cha nàng.
Nghĩ đến mười năm trước gặp nhau, ánh mắt hắn không khỏi dịu dàng hơn,nhất định là ông trời cho bọn họ gặp nhau, hắn đến nay vẫn tin tưởng điểm này!
「 Ngày mai có thể không ratay được không?」 Nàng lại viết một câu.
「 vì sao yêu cầu như thế? Chẳng lẽ nàng có lý do đặc biệt gì?」
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng cũng không có lý do đặc biệt gì bắt hắn buông tha Triệu công công, nàng chính là đơn thuần hy vọng hắn đừng giết người nữa, tạo nhiều tội nghiệt!
「Nhớ kỹ! Làm thê tử vĩnh viễn không thể đi nhanh hơn trượng phu!」
Mặt nàng buồn bả trầm xuống, đạo lý này nàng làm sao không rõ, chẳng qua là…… Nàng đến giờ vẫn không thể đem chính mình trở thành thê tử của hắn a!
「 Còn có, chiếc vòng này vĩnh viễn không được tháo xuống!」 Hắn lấy chiếc vòng vàng ra cực nhanh đeo lên cổ nàng.
Nàng đưa tay sờ, lập tức biết đó là chiếc vòng nàng đeo suốt mười năm.
「 Vĩnh viễn đừng đùng làm hư nó!」 Giọng nói của hắn nhẹ nhàng ở bên tay nàng dặn dò.
Tô Tiểu Thoa nhìn con ngươi xanh thâm thúy của hắn, tim đập bỗng dưng đập nhanh.
Triển Vô Cực thấy nàng ngây ngốc nhìn bộ dáng mình, rốt cuộc khắc chế không được ý niệm muốn hôn nàng trong đầu, hắn cúi đầu đặt lên đôi môi khéo léo đỏ mọng của nàng.
Thật lâu sau, hắn rốt cục buông nàng ra.「 Nếu không đi, ta sợ đi không được .」
Tô Tiểu Thoa im lặng … mặc hắn ôm nàng đi.
Nàng càng lúc càng không hiểu chính mình! Đến tột cùng nàng có hận hắn hay không?
Trong khoảng thời gian nàng khó khăn biết được cảm giác của mình .
…………….
Suốt cả đêm gấp rút lên đường,rốt cục đến chạng vạng ngày hôm sau mới đi đến một phiên rừng rậm vùng lân cận. Triển Vô Cực ra lệnh hạ trại lúc này, dù sao bọn họ quá nhiều người, mỗi người lại mang đao mang kiếm, quá mức bắt mắt, bởi vậy không thể tìm phòng trọ ngủ qua đêm, để tránh phá hỏng tiên cơ.
Ban đêm,Tô Tiểu Thoa trằn trọc khó ngủ, lúc chào đời tới nay nàng lần đầu tiên ngủ đêm trong rừng. Cái gọi là hạ trại bất quá là đốt lên một đống lửa trại, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ăn ngủ tại nơi đất hoang.
Rốt cục, nàng quyết định ngồi dậy, đến lửa trại giữ ngồi xuống một chút.
Canh giữ bên lửa trại chính là một vị thiếu niên, thấy bang chủ phu nhân đột nhiên đi về phía hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy chân tay lung túng. Dù sao hắn xấp xỉ tuổi bang chủ phu nhân, mà nàng lại là một đại mỹ nhân diện mạo siêu phàm thoát tục, bởi vậy thiếu niên không khỏi hơi hơi luống cuống đứng lên.
「 Phu…… Phu nhân!」 Thiếu niên sợ hãi hô một tiếng.
Tô Tiểu Thoa khinh quét liếc mắt hắn một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
****
Thiếu niên thấy mặt phu nhân không vui mừng,giống như đang tức giận, trong lòng hắn lo sợ, không biết đối tượng phu nhân tức giận là ai.
Lén lút, hắn ngắm phu nhân liếc mắt một cái, ôi! Nguy! Phu nhân hình như đang đánh giá hắn! Không phải…… Người làm phu nhân tức giận là hắn chứ?!
Tô Tiểu Thoa vẫy tay với thiếu niên kia, ý bảo hắn lại đây.
「 Phu…… Phu nhân, có gì căn dặn?」 Người thiếu niên ấy khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Tô Tiểu Thoa tùy tay cầm lấy nhánh cây trên mặt đất, trên mặt cát viết xuống một câu:「 Nơi này cách nhà ta có xa lắm không?」
Thiếu niên nhìn chữ trên mặt đất, gãi gãi đầu,lộ vẻ mặt khó khăn nói:「Ack — phu nhân, tiểu nhân cũng không biết chữ.」
「 Vấn đề này ta có thể trả lời giúp nàng!」 Giọng nói của Triển Vô Cực vang lên ở sau lưng hai người.
「 Bang chủ……」Thần sắc thiếu niên đó sợ hãi hô.
「 Ngươi lui xuống trước!」
Tim thiếu niên đập thật mạnh, quyết định lập tức lui ra ngoài đồng mười bước.
Tô Tiểu Thoa từ đầu đến cuối quay đầu lại nhìn hắn!
「 Nơi này đến nhà nàng chỉ cần nửa ngày lộ trình!」 Triển Vô Cực đi đến trước mặt nàng. Nàng không phải là tính trốn trở về nhà chứ ?「 Nếu nàng nhớ nhà, ta có thể đưa nàng trở về nhìn xem!」 Hắn cũng không tính để nàng đoạn tuyệt quan hệ với người nhà nàng.
Tô Tiểu Thoa lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện đầy không tin. Ngay sau đó viết trên mặt đất:「 Ngươi không sợ cha ta báo quan bắt ngươi?」
Triển Vô Cực cao giọng cười to:「 Nếu ta sợ quan phủ, như vậy sang mai ta sẽ không rat tay với Triệu Tử Kính!」Nàng đại khái còn không hiểu được Long Diễm bang có phải là bang phái giang hồ chuyên đối nghịch với tham quan ô lại. Đây cũng là nguyên nhân mười năm trước hắn tìm cha nàng.
Nghĩ đến mười năm trước gặp nhau, ánh mắt hắn không khỏi dịu dàng hơn,nhất định là ông trời cho bọn họ gặp nhau, hắn đến nay vẫn tin tưởng điểm này!
「 Ngày mai có thể không ratay được không?」 Nàng lại viết một câu.
「 vì sao yêu cầu như thế? Chẳng lẽ nàng có lý do đặc biệt gì?」
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng cũng không có lý do đặc biệt gì bắt hắn buông tha Triệu công công, nàng chính là đơn thuần hy vọng hắn đừng giết người nữa, tạo nhiều tội nghiệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook