Cướp Tiêu Đoạn Mở Đầu

“ Ha ha ha…… Ha ha ha……” Chưa gặp qua người không thương hương tiếc ngọc như vậy. ( tg: thấy Tiểu hằng đối Liễu Di Hương như thế, tiểu vương gia ngươi là mừng thầm đi.)

“ Ngươi cười đủ chưa!” Vương Hằng khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, rống giận người đang cười lăn lộn dưới đất.

“ Ha ha ~~ cười…… Cười đủ rồi.” Ngao Tử Luân dừng cười bưng chúc, bước vào trong.

Chụt~~

Thừa dịp Vương Hằng không chú ý, nghiêng đầu ở trên mặt Vương Hằng hôn một cái.

“ Ngươi……” Tử sắc lang này quá tự chủ đi.

“ Tốt lắm, tốt lắm, ngoan ~~ đói bụng rồi, ăn chúc đi.” Ngao Tử Luân đem chúc bưng đến trước mặt Vương Hằng.

Nhìn trên mặt Ngao Tử Luân có chút lấy lòng, chóp mũi lại tràn ngập hương chúc, Vương Hằng thiếu chút nữa nói ‘Hảo’, nhưng tại thời khắc mấu chốt lý trí đã quay về làm chủ, nên quay đầu hừ nói:” Không ăn!”

“ Ngoan ~~ mau ăn, suốt đêm qua kịch liệt vận động như vậy, ngươi hiện tại khẳng định là vừa mệt vừa đói, ngoan ~~ mau ăn, hảo bổ sung sức khỏe.”

Nghe vậy, Vương Hằng đại xấu hổ, hai má đỏ lên,” Ngươi…… Ngươi không biết xấu hổ, giữa ban ngày lại nói…… Nói…….”

“ Ta nói cái gì?” Ngao Tử Luân cười tủm tỉm hỏi lại, vẻ mặt vô tội.

“ Ngươi…… Hừ!” Vương Hằng quay mặt đi không thèm nhìn tới hắn.

“ Ha ha…… Tiểu hằng nhi thật sự là đáng yêu. Đến, cho ta hôn một cái.” Ngao Tử Luân chu môi, hướng hai má Vương Hằng tiến đến.

Nhìn Ngao Tử Luân biến thành sắc lang, Vương Hằng vội vàng vương tay, đẩy mặt hắn ra, hai người xô đẩy nhau, khuôn mặt xinh đẹp của Ngao Tử Luân bị bóp méo không còn hình dạng,” Ngươi cách ta xa một chút.”

“ Không muốn cho ta thân cũng được, nhưng ngươi phải đem chúc ăn.”

“ Không ăn.”

“ Ngoan ~~ ăn, bằng không, không còn khí lực.”

“ Không muốn ăn.”

“ Bao nhiêu tuổi rồi, đừng làm nũng.” Ngao Tử Luân bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghe Ngao Tử Luân ngữ khí sủng nịch, Vương Hằng cả kinh run lên, hơi thở loạn nhịp quát:” Ai…… Ai làm nũng!”

Hai người dây dưa nửa ngày, Vương Hằng vẫn không thỏa hiệp, Ngao Tử Luân nổi giận, hắn lần đầu tiên đối tốt người khác như vậy, người này cư nhiên không cảm kích, Ngao Tử Luân tính tình hỉ nộ vô thường, âm trầm nói:” Thật không ăn sao, chớ có trách ta dùng vũ lực.”

Vương Hằng cũng là tính tình sơn trại vương, ăn mềm chứ không ăn cứng, thấy Ngao Tử Luân nổi giận, càng gân cổ nói.” Ngươi…… Ta không đói bụng!”

Kịt kịt ~~

Ngao Tử Luân thân thủ ở trên vai Vương Hằng điểm hai cái, thân hình Vương Hằng bị định trụ, giương mắt thấy Ngao Tử Luân sắc mặt âm trầm đáng sợ, mặt liền cứng đờ, thanh âm bất ổn hỏi:” Ngươi muốn làm gì?”

“ Uy ngươi ăn chúc.” Ngao Tử Luân liếm liếm đôi môi đỏ mọng.

Ngao Tử Luân lớn lên phi thường xinh đẹp, động tác lại quyến rũ kiều mị như thế, phi thường trêu ghẹo,‘Oanh’ một cái, Vương Hằng bốc cháy, dục vọng từ từ đứng lên. Vương Hằng phát hiện chính mình cư nhiên muốn hôn đôi môi đỏ mọng kia, vội vàng đánh chính mình mấy cái, thầm mắng mình đê tiện. Rồi lại nghĩ đến một Ngao Tử Luân tệ hại, thì như một chậu nước lạnh đổ xuống vào đầu, dục hỏa cũng tắt dần.

” Ngô…… Làm…… Làm cái gì?” Phóng thích đột ngột, Vương Hằng không có nửa phần kiềm chế rên rỉ ra tiếng, rồi như nhận thấy được chính mình lại phát ra những âm thanh xấu hổ như thể, nên vội vàng cắn môi lại.

“ Đừng cắn, ta thích nghe.”

“ Ngươi thích nghe, tìm người khác đi, lão tử không phụng bồi.” Vương Hằng thở gấp trả lời, liều mạng muốn tránh đôi tay đang tác oai tác quái trên ngực mình, nhưng tiếc rằng thân mình hắn bị định ở tại chỗ, không thể nhúc nhích chút nào.

“ Còn nói lời thô tục, thật sự là không ngoan, ta hảo hảo giúp ngươi sửa đổi sửa đổi.”

“ Ngươi làm cái gì…… Ngô……” Môi Vương Hằng bị ngăn chặn, bị chính đôi môi đỏ mọng Ngao Tử Luân ngăn chặn. Nói thật Vương Hằng vừa rồi nghĩ đến đôi môi mền mại của hắn, giờ bị hôn trụ, nên kinh ngạc một chút, liền theo bản năng hé miệng làm cho Ngao Tử Luân vào càng sâu.

“ Ngô…… Phóng…… Buông ra…….”

“Tiểu hằng nhi khẩu thị tâm phi nha, thân thể của ngươi so với ngươi còn thành thật hơn.” Ngao Tử Luân buông ra đôi môi Vương Hằng bị hôn đến sưng đỏ, Vương Hằng hơi thở hỗn loạn, mắt mù sương, hai má bạc hồng, một bộ xuân tâm lay động.

“ Ngươi…… Hô…… Câm miệng.” Trong khi hôn môi Vương Hằng thật ra không có thở, sau khi môi Ngao Tử Luân rời khỏi, mới lớn miệng thở dốc.

Ngao Tử Luân thấy thế đau lòng,” Như thế nào không biết cách thở chứ.”

“ Ai…… Ai giống như ngươi…… Không có phẩm hạnh.” Nhìn kỹ thuật hôn của Ngao Tử Luân như thế hảo, không biết trước kia đã hôn bao nhiêu người, nghĩ vậy Vương Hằng sinh ghen tị, rồi nhất thời run sợ, hắn cư nhiên ghen tị với những người Ngao Tử Luân từng hôn qua, chẳng lẽ…… Sớm nghe qua nữ tử sẽ chung tình với người nam nhân đầu tiên của mình, chẳng lẽ nam nhân cũng có loại này tình kết. Vương Hằng vì chính mình trở nên kỳ quái như thế mà cảm thấy ảo não, sắc mặt khó coi quát:” Buông.”

Rõ ràng cảm giác được Vương Hằng khác thường, Ngao Tử Luân lo lắng hỏi:” Làm sao vậy? Tiểu hằng nhi ~~”

“ Buông ra.”

“ Tiểu hằng nhi~~ ngươi…….”

“ Buông ra.” Vương Hằng như thế bướng bỉnh.

“ Tiểu hằng…… Hảo!” Ngao Tử Luân không biết Vương Hằng làm sao như vậy, thấy hắn thành cái dạng này cảm thấy rất yêu thương luyến tiếc, vôi vàng cởi bỏ huyệt đạo cho hắn.

“ Tiểu hằng nhi ~~ đói bụng đi, ăn chúc, ta tự tay nấu đấy.”

“ Đi ra ngoài.” Trong ánh mắt Vương Hằng ẩn giấu mỏi mệt cùng ảo não, không phải cái loại ảo não từ bên ngoài mà là phát ra từ nội tâm.

“ Ngoan ~~ không cần giận dỗi. Chúc mau lạnh, lạnh sẽ không ăn ngon.” Ngao Tử Luân dụ dỗ.

“ Đi ra ngoài!” vương hằng cầm gối đầu ném về Ngao Tử Luân, hắn vội vàng trốn tránh, bị gối đầu che tầm mắt, chúc bị văng ra không ít.

“ Ngươi…… Hừ!” Ngao Tử Luân cũng có tính khí, hơn nữa tính khi còn là rất lớn, lại thay đổi thất thường, ăn nói khép nép đối một người như thế đây là lần đầu tiên, bị Vương Hằng không quý trọng như thế, Ngao Tử Luân tức giận, buông chúc phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng dáng Ngao Tử Luân rời đi căm giận, Vương Hằng hơi không muốn, nhưng lòng tự tôn không cho phép hắn đem người kia gọi về.” Chỉ lấy một người mà thôi, như thế nào lại biến thành thế này.” Vương Hằng thì thào tự nói. Nghiêng đầu nhìn đến chúc trên ghế, chóp mũi quanh quẩn hương vị ngọt ngào,‘Ta tự tay nấu ’ nghĩ đến những lời Ngao Tử Luân nói, không biết ma lực chúc dẫn theo thế nào, mà Vương Hằng ma xui quỷ khiến đưa tay đem chúc cầm lại đấy, nhíu mi uống một ngụm.

Sau nuốt xuống, Vương Hằng chọn mi, không nghĩ tới món ăn đơn giản như thế cư nhiên có thể làm ra thành mỹ vị, tuy rằng lạnh nhưng vẫn như cũ làm cho người ta thèm ăn tăng nhiều, hai ba lần miệng liền đem chúc ăn xong. Ăn xong, vẫn cảm thấy bụng trống trơn, lại muốn thêm một chén.

“ Thực không nên đem người đuổi đi……. Chúc này thật sự do người nọ tự tay làm sao?” Vương Hằng hoài nghi, này cũng không thể trách hắn, mặc cho là ai cũng không thể tưởng tượng nổi, một người xinh đẹp như vậy ở phòng bếp bận bịu cảnh tượng sẽ như thế nào? “ Kỳ thật…… Hắn cũng không đến nổi đáng ghét.” Đầu Vương Hằng đúng bị lừa đá, cư nhiên cảm thấy con người cường thủ hào đoạt kia đáng yêu.

_____________*****______________

Ngao Tử Luân nghiêm mặt, thẳng tắp đi về phía trước, hiện tại nhu cầu cấp bách của hắn là phát tiết, vừa vặn tên A Hách xuất hiện làm vật hi sinh.

A Hách kỳ thật ánh mắt rất tốt, thật xa thấy Ngao Tử Luân sắc mặt u ám, quanh thân không khí cực thấp. Nghiêng người, tính chuồn đi, không ngờ Ngao Tử Luân phi thân đứng ở trước mặt hắn, chặn lối đi của hắn. ( tg: một phút mạc niệm cho Tiểu Hách boon~~)

“ A…… Ha ha…… A Hách cười gượng hai tiếng, nói:” Đại phu nhân có gì phân phó?”

“ vội vội vàng vàng làm cái gì đó?”

“ Thám tử báo lại, giữa trưa có đoàn bảo tiêu qua đây, ta đang muốn đi hỏi đại đương gia có làm hay không?”

“ Đại đương gia không được thoải mái, đang nghỉ ngơi, không nên quấy nhiễu hắn, có cái gì hỏi ta là tốt rồi.” Lửa giận trong lòng đang lo không chỗ phát tiết đây.

“ Cái này……” A Hách khó xử.

“ Như thế nào?! Ta không thể hạ mệnh lệnh.” Ngao Tử Luân nguy hiểm nhíu mi. Hắn hiện tại là ăn nhầm thuốc nổ, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể nổ mạnh.

“ Sao có thể a, đối với đại phu nhân ta chỉ là tùy tùng đi theo, tự nhiên tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh đại phu nhân, cái chính là chỉ có ta phục tùng thôi thì không được, sơn trại nhiều huynh đệ như vậy, phải làm cho bọn họ đều phục mới được.”

“ Người đâu?”

“ Cái gì?” Ngao Tử Luân suy nghĩ mau lẹ, làm cho A Hách nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Các huynh đệ chuẩn bị đi cướp tiêu đâu?” Ngao Tử Luân nhấc chân ở trên mông A Hách đạp một cước.

“ A?! Mọi người đều ở phía trước viện, đại phu nhân mời theo ta.” A Hách ôm mông, vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.

_____________*****______________

Bốp bốp bốp ~~.

A Hách vỗ tay, chúng huynh đệ sơn trại đều nhìn về phía hắn,” Đến đây đến đây! Các huynh đệ, ta xin giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là đại đương gia vừa thú mĩ thiếu nữ xinh đẹp, đại phu nhân.”

“ Đại phu nhân hảo!” Phạm cả đời thổ phỉ, chưa thấy qua ‘Nữ nhân’ nào xinh đẹp như vậy, mọi người đều thay đổi bộ dáng lười nhác vừa rồi, lập tức ồn ào lên vây ở chung quanh Ngao Tử Luân, thèm nhỏ dãi nhìn ‘Nàng’, nếu như không phải biết Ngao Tử Luân là thê tử Vương Hằng, thì lúc này những người đó đã sớm đem người ôm vào ốc, làm việc sự kia rồi.

“ Trở về, trở về, dừng lại, dừng lại, còn giống bộ dáng gì nữa.” A Hách đem người vây ở chung quanh Ngao Tử Luân nhất nhất lôi trở về.

“ Đều im lặng, nghe đại phu nhân phát biểu……. Đại phu nhân thỉnh.” A Hách cung kính lui tới phía sau Ngao Tử Luân.

“ Mọi người hôm nay có phải tính đi cướp tiêu phải không? Không cần đi xin chỉ thị của đại đương gia, tất cả đều nghe ta chỉ huy.” Ngao Tử Luân đi thẳng vào vấn đề.

Lời dứt, mọi người lập tức ồn ào thảo luận.

“ A Hách, ghế.” Ngao Tử Luân hướng A Hách ra hiệu, A Hách vội vàng chạy như điên vào nhà mang ghế ra, đặt ở phía sau Ngao Tử Luân, bộ dạng khúm núm đem ghế lau bóng lưỡng. “ Đại phu nhân, mời ngồi.”

Ngao Tử Luân vỗ đầu A Hách, khích lệ nói:” Làm tốt lắm.”

“ Tạ đại phu nhân khích lệ.”

Ngao Tử Luân tựa vào trên ghế, không quan tâm nhìn cảnh tượng ồn ào phía dưới. Ước chừng nửa canh giờ sau, mọi người ở dưới mặt trời phơi nắng đến mệt mỏi, người nóng, miệng khô lưỡi khô, đều ủ rũ xuống.

Ngao Tử Luân buông chén trà, chậm rãi nói:” Không ầm ỉ, không náo loạn nữa à?”

“ Đại phu nhân lời người vừa nói là ý gì?” Một đại hán trên mặt có râu quai nón khàn khàn hỏi.

“ Ý tứ trên mặt chữ, vậy cũng không biết, thật sự là chày gỗ.”

“ Người……” Đại hán miệng lưỡi vụng về, bị Ngao Tử Luân nói cho á khẩu không trả lời được.

Ngao Tử Luân không nóng vội, chậm áp uống một ngụm trà, nói:” Hôm nay giữa trưa hành động, mọi người đều nghe theo mệnh lệnh ta.”

“ Dựa vào cái gì, ngươi là cái gì, nữ nhân thì nên ở nhà sinh hài tử đi.” Một nam tử khác thô lỗ nói.

“ Đúng vậy! Đúng vậy!”

“ Ha ha…… Nhị hồ huynh nói đúng cực kỳ!”

“ Đại phu nhân, người liền cùng đại đương gia cố gắng tạo hài tử đi.” Mọi người hưởng ứng. Nghe vậy, Ngao Tử Luân sắc mặt âm trầm, nguy hiểm nheo mắt lại.

A Hách biết Ngao Tử Luân lợi hại, tuy rằng chưa niếm qua thủ đoạn của hắn, nhưng cũng sẽ không có rộng lượng đi. Trước mặt đều là những nam tử hán chân chất, A Hách lo lắng bọn họ lời nói thô tục chọc giận Ngao Tử Luân, kết quả đó hắn cũng không muốn nhìn thấy, khẽ cắn môi, đứng ra, vôi vàng ngăn cản lời nói những người kia.

“ Đều câm mồm! Không được vô lễ. Sơn trại chúng ta từ trước đến nay đều lấy cường giả vi tôn, mọi người trước không cần mù quáng phủ định đại phu nhân, mọi người có thể cùng đại phu nhân bàn luận một chút, nhìn xem đại phu nhân có năng lực lãnh đạo chúng ta hay không mà.”

Ngao Tử Luân nghiền ngẫm nhìn A Hách, chuyện gì cũng đều ăn nói cẩn trọng, nói năng đúng lúc, tuy là tâm phúc của Vương Hằng, nhưng sẽ không vì được sủng mà kiêu, ở lại cái sơn trại nho nhỏ này, thật sự là một nhân tài không có đất dụng võ.

“ A Hách, này là vì ‘Ta’ suy nghĩ à! ” Ngao Tử Luân cố ý nhấn mạnh chữ ‘Ta’ rất nặng.

A Hách trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh, mắt đại phu nhân giống như con dao nhỏ, rất sắc,” A…… Ha ha…… Đây là việc nên….”

“ Đại phu nhân, nếu ngươi có thể đánh thắng dao trong tay lão tử ta, ta sẽ nghe người chỉ huy.” Đại hán râu quai nón nói.

“ Ha ha…… Hảo.” Ngao Tử Luân chậm rãi đứng lên, bước xuống phía dưới.

Hết đệ thất chương

Áp Trại Phu Nhân

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương