Áp Trại Phu Nhân
-
Chương 20
Thượng Lệ Vân Giáo
Nhìn Ngao Tử Luân hôn xuống bụng mình, trên mặt Vương Hằng nóng rần lên.
“ Ngô……” Bị hôn đến chỗ mẫn cảm, Vương Hằng không kiềm chế được kêu ra tiếng. Thanh âm xấu hổ mang theo sợ hãi, khàn khàn quyến rũ, Ngao Tử Luân nghe vào mà toàn thân hoả khí. Nhưng nghĩ đến thân thể Vương Hằng, Ngao Tử Luân đành phải cắn răng nhẫn nại. Ôm thắt lưng Vương Hằng, hít sâu, ước chừng một nén nhang sau lửa nóng mới giảm xuống một ít.
Bởi vì thân thể vẫn còn bị hoả khí vây trụ không khống chế được, Ngao Tử Luân không dám tái cùng Vương Hằng tứ chi tiếp xúc, nhưng lại không nỡ buông tay, trong lòng đúng là mâu thuẫn đến cực điểm, cái này coi như là tra tấn ngọt ngào đi.
“ Làm sao vậy?” Giương mắt, thấy Vương Hằng mỏi mệt, một tay Ngao Tử Luân ở phía sau thắt lưng y vỗ nhẹ.
“ Thắt lưng có chút mỏi, không biết có phải tại vì không có hảo vận động hay không, ân…… Ta nghĩ lại rồi, đúng là một tháng qua không có hảo hảo vận động nha, ngày mai giúp ta luyện kiếm đi.”
“ Không được!” Ngao Tử Luân lập tức cự tuyệt. Hay nói giỡn, mang theo một quả cầu còn muốn luyện kiếm, kia không phải muốn mạng của hắn sao.
Dọc theo đường đi, nhất là một tháng gần đây, Ngao Tử Luân đối Vương Hằng chiếu cố có thể nói rất cẩn thận, ta cần ta cứ lấy, nửa điểm nặng lời còn không nỡ chứ nói chi cự tuyệt, nay bị hắn quả quyết cự tuyệt như thế, Vương Hằng cảm thấy trong lòng có vô hạn ủy khuất. Luôn luôn dồi dào nhiệt huyết trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, ủy khuất nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang giúp hắn nhu thắt lưng ra, lặng lẽ hướng bên giường đi đến, yên lặng thoát y phục trên giường, quay đầu lại lãnh đạm nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, rồi lẳng lặng xoay người đi ngủ.
Tê ~~
Nhìn Vương Hằng sau khi làm xong một loạt các động tác, Ngao Tử Luân chỉ có thể mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc. Bộ dạng ủy khuất kia, thực con mẹ nó đáng yêu!
Đây là học đâu ra chiến thuật công tâm như vậy, Ngao Tử Luân trí tuệ thanh minh, đương nhiên hiểu được Vương Hằng làm hết thảy những chuyện đó vì muốn làm cho hắn mềm lòng, tuy biết Vương Hằng cố ý làm như thế, nhưng khi nhìn đến người trên giường ảm đạm u buồn, thương tiếc trong lòng vẫn là không ngừng dâng lên. Lấy bản tính xảo quyệt của Ngao Tử Luân, hẳn là hắn đem Vương Hằng ăn gắt gao, chứ không phải như tình huống trái ngược lúc nãy, người bị ăn gắt gao lại là Ngao Tử Luân.
Một người ôn hoà hiền hậu lại có thể đem một tên giảo hoạt ăn gắt gao, thật sự là hiếm thấy, quái lạ!
Ai…… Thầm kín thở dài một hơi, hướng bên giường đi đến. Thôi, thôi, ai ăn ai, đều không quan trọng, chỉ cần hai người cùng một chỗ, tâm tâm tương thích, yêu nhau say đắm đây mới là tối trọng yếu.
Chiêm chiếp ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở trên mặt Vương Hằng hôn trấn an hai cái.
“ Tiểu Hằng, đừng ủy khuất, đều là ta không tốt.”
Vương Hằng hơi mở mắt, khẽ nhìn hắn liếc mắt một cái, trong mắt ủy khuất càng sâu, không hé miệng tiếp tục im lặng.
Nhìn đáy mắt Vương Hằng chứa bất an cùng dò xét, mặc dù không hiểu Vương Hằng vì cái gì lại lo lắng, nhưng trong lòng Ngao Tử Luân vẫn tràn đầy thương tiếc, bởi vậy lại không dám nói nặng lời, “ Ngoan ~~ thân thể ngươi hiện tại không nên vận động mạnh, nghe lời ta, qua hai tháng nữa, ta sẽ cùng ngươi luyện kiếm.”
Hiện tình cảnh bây giờ quả thật có chút quái dị, một nam tử thân mình cao to khuôn mặt xinh đẹp [ đại nam hài?] lại dịu dàng hống một nam tử thân mình cường tráng khuôn mặt tuấn lãng, giọng nói nhẹ nhành chậm rãi, sợ thanh âm mình lớn một chút sẽ làm người kia kinh động.
“ Được. Đi lên, ta muốn ngủ.”Được Ngao Tử Luân đối đãi ôn nhu như thế, nếu là trước đây Vương Hằng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nay được đối đãi như vậy, Vương Hằng cảm thấy mình như đang nằm mộng, nếu mộng này là thật, thì y tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại.
Ngao Tử Luân thoát quần áo, nghiêng người nằm ở bên ngoài, dương tay đem Vương Hằng kéo vào trong lòng. Tuy thân mình Ngao Tử Luân cùng Vương Hằng so sánh có chút yếu ớt hơn, nhưng vẫn có thể hoàn toàn vây trụ y, làm cho y an tâm mà dựa vào, dày đặc ấm áp, sâu sắc tình.
____________*****____________
Hai người một đường du sơn ngoạn thủy, ngắm hoa thưởng mộc, nửa tháng sau mới đi vào chân núi Minh Hoa Sơn.
Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp cao chót vót xanh thẩm, cổ thụ che trời, vạn mộc tranh giành ánh sáng, Minh Hoa Sơn không hổ là một trong bảy đại danh của Tứ Xuyên, là một địa phương hảo tu thân dưỡng tính.
Vương Hằng tuy có bầu, nhưng đã qua thời kỳ bảy ngày nguy hiểm kia, sau lại được Ngao Tử Luân đích thân điều trị, tình hình cũng xem như ổn định. Bởi vậy cước trình của hai người cũng không tính là chậm, chỉ đến sau bọn đồng minh chính phái muốn tiêu diệt tà giáo ba ngày.
“ Đây là Minh Hoa Sơn sao?” Bị khí thế nguy nga của Minh Hoa Sơn chinh phục, Vương Hằng tán thưởng không thôi.
“ Ân. Mệt sao? Muốn nghỉ ngơi một lát không? ” Dương tay xoa thắt lưng Vương Hằng, Vương Hằng thuận thế tựa vào trên người Ngao Tử Luân, động tác này giống như đã thành thói quen, hai người làm đến vô cùng tự nhiên.
“ Có chút mệt mỏi, phụ cận này có nhà trọ hay không?”
“ Có, phía trước một trăm thước. Chỗ đó là nhà trọ duy nhất dưới chân núi Minh Hoa Sơn, tên là ‘Duy Nhất’.”
“ Tên rất ý thơ.” Vương Hằng cười lãnh đạm.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới nhà trọ Duy Nhất. Nhà trọ Duy Nhất, tuy được xây dựng trong thâm sơn trước không có xóm làng, sau không có cửa hiệu, nhưng rất nguy nga to lớn, phong cách độc đáo tráng lệ, không giống nhà trọ ngược lại giống vườn Ngự Uyển để nghĩ ngơi hơn.
“ Yêu, hai vị khách quan mời vào.” Một nữ tử kiều mị tựa vào cửa nhà trọ, thấy hai người đi vào vội vàng cười ngọt ngào tiếp đón.
“ Tiểu Tam, mau đón khách.” Vẫy khăn hướng bên trong la lên, lời còn chưa dứt thì một đại hán trên mặt có chòm râu hoan nghênh đi ra.
“ Hai vị khách quan thỉnh vào bên trong, không biết là nghỉ chân hay ở trọ vậy.”
“ Là nghỉ chân.” Ngao Tử Luân nói, “ Dọn lên mấy món thức ăn nhẹ, cùng một bình Hoa Mai Nhưỡng.”
Nghe vậy đại hán hơi nhíu mày, trong mắt tinh quang chợt lóe, “ Hai vị khách quan xin chờ một chút.”
Bởi vì muốn tiêu diệt tà giáo, người trong nhà trọ không ít, nhốn nháo rộn ràng, có người bàn tán như thế nào lên núi, như thế nào tác chiến, còn có nhiều người nói về những đề tài không liên quan khác, như nữ tử phái nào xinh đẹp nhất, thiếu hiệp phái nào còn trẻ nhưng đã thành danh, lòng dạ nghĩa hiệp ……
Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, chỉ thấy Ngao Tử Luân một người động thủ, một tay gắp rau đút cho Vương Hằng, tay kia thì uy y uống Hoa Mai Nhưỡng, hai tay không một khắc nhàn rỗi, nhìn Vương Hằng ăn thoải mái như vậy Ngao Tử Luân nhất thời mặt mày hớn hở, hai tay bận bịu hẳn lên. Hai người trong lúc đó ái muội nói không nên lời, vô cùng thân thiết, kinh động không ít mắt người.
Nhưng lúc này trong mắt Vương Hằng cùng Ngao Tử Luân trừ bỏ lẫn nhau vẫn là lẫn nhau, bởi vậy những người tầm thường đó chỉ là không khí.
“ Hoa Mai Nhưỡng uống ngon sao? ”
“ Ân, Hoa Mai Nhưỡng mặc dù nhạt, nhưng hương rất thơm, cảm giác kéo dài hơi lạnh, nhập dạ chuyển ấm, phi thường tốt.”
“ Nếu ngươi thích, chút lên đường sẽ mang theo một ít.”
“ Hảo.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thì một nam nhân thân hình quái dị đi vào, không ít người chuyển hướng chú ý sang nam tử. Nếu chỉ nhìn trên mặt nam tử, có thể nói là phong thần tuấn lãng, cao quý nho nhã, nhưng nếu xem luôn phía dưới thì quái dị nói không nên lời, nam tử dáng người cao to nhưng lại đỉnh một cái bụng thật to. Nam tử đứng ở cửa, nhìn quanh bốn phía, khi nhìn đến hai người gần cửa sổ thì nhãn tình sáng lên, bước nhưng bước vụng về như bộ dạng vịt khi đi lại đấy.
“ Tử Luân.”Nam tử kêu lên.
Lập tức sắc mặt Ngao Tử Luân trắng xanh lẫn lộn, đẹp mặt chưa. Nhìn nam tử từ trên xuống dưới, nhìn như thế nào cũng không tin nỗi bộ dáng kia, một thời phong thần tuấn lãng, tác phong nhẹ nhàng, quý công tử tuấn dật xuất trần lại đem hình tượng của chính mình biến thành cái dạng này, mà hắn còn một bộ không có chuyện gì?
“ Ngươi là Thân Đồ Viêm Ngự sao?” Ngao Tử Luân dương tay kéo da mặt hắn, xem có thể kéo xuống một tầng nhân cụ hay không.
“ Làm cái gì vậy.” Nam nhân đánh bay bàn tay đang kéo của Ngao Tử Luân ra.
“ Đến đây thì phải đến nhà của ta toa mới được.” Xoay người hướng bên ngoài bước đi, Thân Đồ Viêm Ngự giống như biết trước Ngao Tử Luân sẽ theo sau vậy.
“ Đi, chúng ta lên núi nhìn xem, cảnh vật trên núi so với nơi này còn đẹp hơn.” Ngao Tử Luân nói.
Vương Hằng thấy quan hệ của hai người không bình thường chút nào, trong lòng nổi lên hoài nghi không biết hai người trước kia có gian tình hay không?
“ Viêm Ngự, bụng của ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chắc không phải ăn nhiều to ra chứ.”
“ Vô Tâm với ngươi hay nói giỡn.” Nghe Ngao Tử Luân nhắc tới bụng hắn, Thân Đồ Viêm Ngự tức giận trở mặt xem thường.
Ngao Tử Luân từ nhỏ yêu thích độc thuật, thông thạo dùng độc trước mới học y, từ ánh mắt đầu tiên hắn đã biết Thân Đồ Viêm Ngự bị làm sao, “ Mấy tháng rồi?”
“ Đúng là không thể gạt được ngươi.” Người khác nhìn thấy hắn mang thai, chỉ nghĩ hắn mắc quái bệnh, tuyệt đối không nghĩ tới phương diện kia, chỉ riêng người này, “ Bảy tháng.”
“ Bảy tháng?”Ngao Tử Luân nhìn bụng Thân Đồ Viêm Ngự lại nhìn nhìn bụng Vương Hằng, đưa tay sờ cằm, bảy tháng sau bụng Tiểu Hằng chắc cũng lớn như vậy đi, đủ dọa người.
Vương Hằng bị Ngao Tử Luân nhìn bên dưới có xu hướng che bụng lại, bụng mềm mềm, hơi u lên, chờ phản ứng lại không biết mình đã xấu hổ từ lúc nào.
Thân Đồ nghiền ngẫm nhìn Vương Hằng liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi Ngao Tử Luân, người kia là ai?
“ Là nương tử của ta, Vương Hằng. Tiểu Hằng đây là bằng hữu xấu của ta, Thân Đồ Viêm Ngự, nhị công tử Lệ Vân Giáo.”
“ Xin chào.” Vương Hằng thành thạo đối Thân Đồ Viêm Ngự ôm quyền.
Thân Đồ Viêm Ngự gật đầu, xem ra ấn tượng đầu tiên hắn đối Vương Hằng quả không sai.
Ngao Tử Luân huých Viêm Ngự, cười xấu xa ngắm bụng hắn liếc mắt một cái, hỏi, “ Gian phu là ai?”
“ Khụ ~~” Thân Đồ Viêm Ngự bị nước miếng sặc một chút, “ Văn hoá đạo đức của ngươi đâu, cái gì gian phu với không gian dối phu, nói nhảm.”
“ Không có gian phu, vậy trong bụng ngươi là cái gì? Chắc không phải từ trên trời rơi xuống mầm móng?” Ngao Tử Luân ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm ~~ về sau xuất môn phải mang theo dù.
“ Ngươi…… Muốn đánh nhau!” Thân Đồ Viêm Ngự bị Ngao Tử Luân làm tức chết, dương tay đánh hắn. Thân Đồ Viêm Ngự mang thai đỉnh một cái bụng, thân mình vụng về, chỉ lát sau đã bị Ngao Tử Luân chế trụ.
“ Hô…… Hô…… Không được, mệt…… Mệt chết ta.” Thân Đồ Viêm Ngự liên tục thở dốc.
Buông tay!!
Ngao Tử Luân đang muốn buông Thân Đồ Viêm Ngự ra, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng rống to. Chỉ thấy phía trước bay tới một thân lục nhạt, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt, xuất thủ nhanh chóng hướng về phía Vương Hằng. Ngao Tử Luân vội vàng buông tay đang chế ngự Thân Đồ Viêm Ngự ra, nghiêng người che ở trước người Vương Hằng. Thấy Thân Đồ Viêm Ngự thoát khỏi ‘Ma chưởng’ của Ngao Tử Luân, lục y nam tử mới chậm bước, thân hình ngừng lại, mượn lực bay tới bên người Thân Đồ Viêm Ngự, giang hai tay đem người ôm vào trong lòng.
Khẩn trương cao thấp đánh giá người trong lòng, thanh âm cuống cuồng đến chói tai, “ Thế nào? Thế nào? Có bị thương hay không? Làm sao không thoải mái? Mau cho ta xem.” Nói xong liền kéo vạt áo Thân Đồ Viêm Ngự, muốn xem hắn rốt cuộc có bị thương hay không.
Thân Đồ Viêm Ngự vội vàng bắt lấy tay nam tử, hay nói giỡn, nếu không ngăn Lê Hi lại quần áo trên người hắn nháy mắt sẽ bị cởi sạch, hắn cũng không có nghiện phơi bày.
“ Ngoan ~~ ngoan ~~” Thân Đồ Viêm Ngự vỗ đầu nam tử, ôn nhu trấn an, “ Ta không có bị thương, vừa rồi Tử Luân chỉ cùng ta đùa giỡn thôi, không có việc gì, không có việc gì, ta đã đáp ứng ngươi về sau sẽ không bị thương nữa mà!”
“ Thật sự không có việc gì?” Lê Hi không tin.
“ Thật, ngươi xem ta không phải rất tốt sao.” Vụng về xoay một vòng cho Lê Hi xem.
Lúc này hoài nghi trong mắt Lê Hi giảm bớt vài phần, “ Ngươi trở về làm cho ta hảo hảo nhìn xem.”
“ Được. Ngoan ~~~” Thân Đồ Viêm Ngự hôn nhẹ lên môi Lê Hi. Lê Hi nháy mắt mặt mày hớn hở, ôm cánh tay Thân Đồ Viêm Ngự, đầu tựa trên vai hắn cọ nhẹ, vẻ mặt thật hạnh phúc.
Vương Hằng cùng Ngao Tử Luân liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc giống nhau ở trong mắt đối phương. Hành vi của nam tử này rất kỳ quái……
“ Đến ta giới thiệu với các ngươi một chút, đây là nam nhân của ta Lê Hi. Lê Hi đây là bằng hữu xấu của ta Ngao Tử Luân, vị này là nương tử của hắn Vương Hằng.”
Lê Hi hung tợn trừng mắt nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, đối với hắn nhe răng, nhưng khi nhìn về phía Vương Hằng thì hảo hữu mỉm cười. Đột nhiên, nâng bàn tay hướng tới bụng Vương Hằng……
Ba ~~
Còn chưa đụng tới, Ngao Tử Luân tát một cái đem tay Lê Hi đánh bay đi.
“ Đau!” Lê Hi hô đau, nhìn về phía Ngao Tử Luân ánh mắt càng thêm hung ác.
“ Hi Hi ngươi làm cái gì vậy?” Thân Đồ Viêm Ngự tò mò hỏi Lê Hi, Lê Hi bình thường trừ bỏ chính mình căn bản không tiếp xúc với người khác, càng đừng nói tự mình chủ động tiếp cận người khác.
Lê Hi liếm liếm bàn tay sưng đỏ, chỉ vào bụng Vương Hằng, nói, “ Cục cưng…… Cục cưng……”
Nghe vậy, Thân Đồ Viêm Ngự nhìn về phía Vương Hằng, Ngao Tử Luân nhíu mày, còn Vương Hằng thì kinh nghi.
Hết đệ nhị thập chương
Áp Trại Phu Nhân
Nhìn Ngao Tử Luân hôn xuống bụng mình, trên mặt Vương Hằng nóng rần lên.
“ Ngô……” Bị hôn đến chỗ mẫn cảm, Vương Hằng không kiềm chế được kêu ra tiếng. Thanh âm xấu hổ mang theo sợ hãi, khàn khàn quyến rũ, Ngao Tử Luân nghe vào mà toàn thân hoả khí. Nhưng nghĩ đến thân thể Vương Hằng, Ngao Tử Luân đành phải cắn răng nhẫn nại. Ôm thắt lưng Vương Hằng, hít sâu, ước chừng một nén nhang sau lửa nóng mới giảm xuống một ít.
Bởi vì thân thể vẫn còn bị hoả khí vây trụ không khống chế được, Ngao Tử Luân không dám tái cùng Vương Hằng tứ chi tiếp xúc, nhưng lại không nỡ buông tay, trong lòng đúng là mâu thuẫn đến cực điểm, cái này coi như là tra tấn ngọt ngào đi.
“ Làm sao vậy?” Giương mắt, thấy Vương Hằng mỏi mệt, một tay Ngao Tử Luân ở phía sau thắt lưng y vỗ nhẹ.
“ Thắt lưng có chút mỏi, không biết có phải tại vì không có hảo vận động hay không, ân…… Ta nghĩ lại rồi, đúng là một tháng qua không có hảo hảo vận động nha, ngày mai giúp ta luyện kiếm đi.”
“ Không được!” Ngao Tử Luân lập tức cự tuyệt. Hay nói giỡn, mang theo một quả cầu còn muốn luyện kiếm, kia không phải muốn mạng của hắn sao.
Dọc theo đường đi, nhất là một tháng gần đây, Ngao Tử Luân đối Vương Hằng chiếu cố có thể nói rất cẩn thận, ta cần ta cứ lấy, nửa điểm nặng lời còn không nỡ chứ nói chi cự tuyệt, nay bị hắn quả quyết cự tuyệt như thế, Vương Hằng cảm thấy trong lòng có vô hạn ủy khuất. Luôn luôn dồi dào nhiệt huyết trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, ủy khuất nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang giúp hắn nhu thắt lưng ra, lặng lẽ hướng bên giường đi đến, yên lặng thoát y phục trên giường, quay đầu lại lãnh đạm nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, rồi lẳng lặng xoay người đi ngủ.
Tê ~~
Nhìn Vương Hằng sau khi làm xong một loạt các động tác, Ngao Tử Luân chỉ có thể mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc. Bộ dạng ủy khuất kia, thực con mẹ nó đáng yêu!
Đây là học đâu ra chiến thuật công tâm như vậy, Ngao Tử Luân trí tuệ thanh minh, đương nhiên hiểu được Vương Hằng làm hết thảy những chuyện đó vì muốn làm cho hắn mềm lòng, tuy biết Vương Hằng cố ý làm như thế, nhưng khi nhìn đến người trên giường ảm đạm u buồn, thương tiếc trong lòng vẫn là không ngừng dâng lên. Lấy bản tính xảo quyệt của Ngao Tử Luân, hẳn là hắn đem Vương Hằng ăn gắt gao, chứ không phải như tình huống trái ngược lúc nãy, người bị ăn gắt gao lại là Ngao Tử Luân.
Một người ôn hoà hiền hậu lại có thể đem một tên giảo hoạt ăn gắt gao, thật sự là hiếm thấy, quái lạ!
Ai…… Thầm kín thở dài một hơi, hướng bên giường đi đến. Thôi, thôi, ai ăn ai, đều không quan trọng, chỉ cần hai người cùng một chỗ, tâm tâm tương thích, yêu nhau say đắm đây mới là tối trọng yếu.
Chiêm chiếp ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở trên mặt Vương Hằng hôn trấn an hai cái.
“ Tiểu Hằng, đừng ủy khuất, đều là ta không tốt.”
Vương Hằng hơi mở mắt, khẽ nhìn hắn liếc mắt một cái, trong mắt ủy khuất càng sâu, không hé miệng tiếp tục im lặng.
Nhìn đáy mắt Vương Hằng chứa bất an cùng dò xét, mặc dù không hiểu Vương Hằng vì cái gì lại lo lắng, nhưng trong lòng Ngao Tử Luân vẫn tràn đầy thương tiếc, bởi vậy lại không dám nói nặng lời, “ Ngoan ~~ thân thể ngươi hiện tại không nên vận động mạnh, nghe lời ta, qua hai tháng nữa, ta sẽ cùng ngươi luyện kiếm.”
Hiện tình cảnh bây giờ quả thật có chút quái dị, một nam tử thân mình cao to khuôn mặt xinh đẹp [ đại nam hài?] lại dịu dàng hống một nam tử thân mình cường tráng khuôn mặt tuấn lãng, giọng nói nhẹ nhành chậm rãi, sợ thanh âm mình lớn một chút sẽ làm người kia kinh động.
“ Được. Đi lên, ta muốn ngủ.”Được Ngao Tử Luân đối đãi ôn nhu như thế, nếu là trước đây Vương Hằng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nay được đối đãi như vậy, Vương Hằng cảm thấy mình như đang nằm mộng, nếu mộng này là thật, thì y tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại.
Ngao Tử Luân thoát quần áo, nghiêng người nằm ở bên ngoài, dương tay đem Vương Hằng kéo vào trong lòng. Tuy thân mình Ngao Tử Luân cùng Vương Hằng so sánh có chút yếu ớt hơn, nhưng vẫn có thể hoàn toàn vây trụ y, làm cho y an tâm mà dựa vào, dày đặc ấm áp, sâu sắc tình.
____________*****____________
Hai người một đường du sơn ngoạn thủy, ngắm hoa thưởng mộc, nửa tháng sau mới đi vào chân núi Minh Hoa Sơn.
Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp cao chót vót xanh thẩm, cổ thụ che trời, vạn mộc tranh giành ánh sáng, Minh Hoa Sơn không hổ là một trong bảy đại danh của Tứ Xuyên, là một địa phương hảo tu thân dưỡng tính.
Vương Hằng tuy có bầu, nhưng đã qua thời kỳ bảy ngày nguy hiểm kia, sau lại được Ngao Tử Luân đích thân điều trị, tình hình cũng xem như ổn định. Bởi vậy cước trình của hai người cũng không tính là chậm, chỉ đến sau bọn đồng minh chính phái muốn tiêu diệt tà giáo ba ngày.
“ Đây là Minh Hoa Sơn sao?” Bị khí thế nguy nga của Minh Hoa Sơn chinh phục, Vương Hằng tán thưởng không thôi.
“ Ân. Mệt sao? Muốn nghỉ ngơi một lát không? ” Dương tay xoa thắt lưng Vương Hằng, Vương Hằng thuận thế tựa vào trên người Ngao Tử Luân, động tác này giống như đã thành thói quen, hai người làm đến vô cùng tự nhiên.
“ Có chút mệt mỏi, phụ cận này có nhà trọ hay không?”
“ Có, phía trước một trăm thước. Chỗ đó là nhà trọ duy nhất dưới chân núi Minh Hoa Sơn, tên là ‘Duy Nhất’.”
“ Tên rất ý thơ.” Vương Hằng cười lãnh đạm.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới nhà trọ Duy Nhất. Nhà trọ Duy Nhất, tuy được xây dựng trong thâm sơn trước không có xóm làng, sau không có cửa hiệu, nhưng rất nguy nga to lớn, phong cách độc đáo tráng lệ, không giống nhà trọ ngược lại giống vườn Ngự Uyển để nghĩ ngơi hơn.
“ Yêu, hai vị khách quan mời vào.” Một nữ tử kiều mị tựa vào cửa nhà trọ, thấy hai người đi vào vội vàng cười ngọt ngào tiếp đón.
“ Tiểu Tam, mau đón khách.” Vẫy khăn hướng bên trong la lên, lời còn chưa dứt thì một đại hán trên mặt có chòm râu hoan nghênh đi ra.
“ Hai vị khách quan thỉnh vào bên trong, không biết là nghỉ chân hay ở trọ vậy.”
“ Là nghỉ chân.” Ngao Tử Luân nói, “ Dọn lên mấy món thức ăn nhẹ, cùng một bình Hoa Mai Nhưỡng.”
Nghe vậy đại hán hơi nhíu mày, trong mắt tinh quang chợt lóe, “ Hai vị khách quan xin chờ một chút.”
Bởi vì muốn tiêu diệt tà giáo, người trong nhà trọ không ít, nhốn nháo rộn ràng, có người bàn tán như thế nào lên núi, như thế nào tác chiến, còn có nhiều người nói về những đề tài không liên quan khác, như nữ tử phái nào xinh đẹp nhất, thiếu hiệp phái nào còn trẻ nhưng đã thành danh, lòng dạ nghĩa hiệp ……
Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, chỉ thấy Ngao Tử Luân một người động thủ, một tay gắp rau đút cho Vương Hằng, tay kia thì uy y uống Hoa Mai Nhưỡng, hai tay không một khắc nhàn rỗi, nhìn Vương Hằng ăn thoải mái như vậy Ngao Tử Luân nhất thời mặt mày hớn hở, hai tay bận bịu hẳn lên. Hai người trong lúc đó ái muội nói không nên lời, vô cùng thân thiết, kinh động không ít mắt người.
Nhưng lúc này trong mắt Vương Hằng cùng Ngao Tử Luân trừ bỏ lẫn nhau vẫn là lẫn nhau, bởi vậy những người tầm thường đó chỉ là không khí.
“ Hoa Mai Nhưỡng uống ngon sao? ”
“ Ân, Hoa Mai Nhưỡng mặc dù nhạt, nhưng hương rất thơm, cảm giác kéo dài hơi lạnh, nhập dạ chuyển ấm, phi thường tốt.”
“ Nếu ngươi thích, chút lên đường sẽ mang theo một ít.”
“ Hảo.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thì một nam nhân thân hình quái dị đi vào, không ít người chuyển hướng chú ý sang nam tử. Nếu chỉ nhìn trên mặt nam tử, có thể nói là phong thần tuấn lãng, cao quý nho nhã, nhưng nếu xem luôn phía dưới thì quái dị nói không nên lời, nam tử dáng người cao to nhưng lại đỉnh một cái bụng thật to. Nam tử đứng ở cửa, nhìn quanh bốn phía, khi nhìn đến hai người gần cửa sổ thì nhãn tình sáng lên, bước nhưng bước vụng về như bộ dạng vịt khi đi lại đấy.
“ Tử Luân.”Nam tử kêu lên.
Lập tức sắc mặt Ngao Tử Luân trắng xanh lẫn lộn, đẹp mặt chưa. Nhìn nam tử từ trên xuống dưới, nhìn như thế nào cũng không tin nỗi bộ dáng kia, một thời phong thần tuấn lãng, tác phong nhẹ nhàng, quý công tử tuấn dật xuất trần lại đem hình tượng của chính mình biến thành cái dạng này, mà hắn còn một bộ không có chuyện gì?
“ Ngươi là Thân Đồ Viêm Ngự sao?” Ngao Tử Luân dương tay kéo da mặt hắn, xem có thể kéo xuống một tầng nhân cụ hay không.
“ Làm cái gì vậy.” Nam nhân đánh bay bàn tay đang kéo của Ngao Tử Luân ra.
“ Đến đây thì phải đến nhà của ta toa mới được.” Xoay người hướng bên ngoài bước đi, Thân Đồ Viêm Ngự giống như biết trước Ngao Tử Luân sẽ theo sau vậy.
“ Đi, chúng ta lên núi nhìn xem, cảnh vật trên núi so với nơi này còn đẹp hơn.” Ngao Tử Luân nói.
Vương Hằng thấy quan hệ của hai người không bình thường chút nào, trong lòng nổi lên hoài nghi không biết hai người trước kia có gian tình hay không?
“ Viêm Ngự, bụng của ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chắc không phải ăn nhiều to ra chứ.”
“ Vô Tâm với ngươi hay nói giỡn.” Nghe Ngao Tử Luân nhắc tới bụng hắn, Thân Đồ Viêm Ngự tức giận trở mặt xem thường.
Ngao Tử Luân từ nhỏ yêu thích độc thuật, thông thạo dùng độc trước mới học y, từ ánh mắt đầu tiên hắn đã biết Thân Đồ Viêm Ngự bị làm sao, “ Mấy tháng rồi?”
“ Đúng là không thể gạt được ngươi.” Người khác nhìn thấy hắn mang thai, chỉ nghĩ hắn mắc quái bệnh, tuyệt đối không nghĩ tới phương diện kia, chỉ riêng người này, “ Bảy tháng.”
“ Bảy tháng?”Ngao Tử Luân nhìn bụng Thân Đồ Viêm Ngự lại nhìn nhìn bụng Vương Hằng, đưa tay sờ cằm, bảy tháng sau bụng Tiểu Hằng chắc cũng lớn như vậy đi, đủ dọa người.
Vương Hằng bị Ngao Tử Luân nhìn bên dưới có xu hướng che bụng lại, bụng mềm mềm, hơi u lên, chờ phản ứng lại không biết mình đã xấu hổ từ lúc nào.
Thân Đồ nghiền ngẫm nhìn Vương Hằng liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi Ngao Tử Luân, người kia là ai?
“ Là nương tử của ta, Vương Hằng. Tiểu Hằng đây là bằng hữu xấu của ta, Thân Đồ Viêm Ngự, nhị công tử Lệ Vân Giáo.”
“ Xin chào.” Vương Hằng thành thạo đối Thân Đồ Viêm Ngự ôm quyền.
Thân Đồ Viêm Ngự gật đầu, xem ra ấn tượng đầu tiên hắn đối Vương Hằng quả không sai.
Ngao Tử Luân huých Viêm Ngự, cười xấu xa ngắm bụng hắn liếc mắt một cái, hỏi, “ Gian phu là ai?”
“ Khụ ~~” Thân Đồ Viêm Ngự bị nước miếng sặc một chút, “ Văn hoá đạo đức của ngươi đâu, cái gì gian phu với không gian dối phu, nói nhảm.”
“ Không có gian phu, vậy trong bụng ngươi là cái gì? Chắc không phải từ trên trời rơi xuống mầm móng?” Ngao Tử Luân ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm ~~ về sau xuất môn phải mang theo dù.
“ Ngươi…… Muốn đánh nhau!” Thân Đồ Viêm Ngự bị Ngao Tử Luân làm tức chết, dương tay đánh hắn. Thân Đồ Viêm Ngự mang thai đỉnh một cái bụng, thân mình vụng về, chỉ lát sau đã bị Ngao Tử Luân chế trụ.
“ Hô…… Hô…… Không được, mệt…… Mệt chết ta.” Thân Đồ Viêm Ngự liên tục thở dốc.
Buông tay!!
Ngao Tử Luân đang muốn buông Thân Đồ Viêm Ngự ra, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng rống to. Chỉ thấy phía trước bay tới một thân lục nhạt, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt, xuất thủ nhanh chóng hướng về phía Vương Hằng. Ngao Tử Luân vội vàng buông tay đang chế ngự Thân Đồ Viêm Ngự ra, nghiêng người che ở trước người Vương Hằng. Thấy Thân Đồ Viêm Ngự thoát khỏi ‘Ma chưởng’ của Ngao Tử Luân, lục y nam tử mới chậm bước, thân hình ngừng lại, mượn lực bay tới bên người Thân Đồ Viêm Ngự, giang hai tay đem người ôm vào trong lòng.
Khẩn trương cao thấp đánh giá người trong lòng, thanh âm cuống cuồng đến chói tai, “ Thế nào? Thế nào? Có bị thương hay không? Làm sao không thoải mái? Mau cho ta xem.” Nói xong liền kéo vạt áo Thân Đồ Viêm Ngự, muốn xem hắn rốt cuộc có bị thương hay không.
Thân Đồ Viêm Ngự vội vàng bắt lấy tay nam tử, hay nói giỡn, nếu không ngăn Lê Hi lại quần áo trên người hắn nháy mắt sẽ bị cởi sạch, hắn cũng không có nghiện phơi bày.
“ Ngoan ~~ ngoan ~~” Thân Đồ Viêm Ngự vỗ đầu nam tử, ôn nhu trấn an, “ Ta không có bị thương, vừa rồi Tử Luân chỉ cùng ta đùa giỡn thôi, không có việc gì, không có việc gì, ta đã đáp ứng ngươi về sau sẽ không bị thương nữa mà!”
“ Thật sự không có việc gì?” Lê Hi không tin.
“ Thật, ngươi xem ta không phải rất tốt sao.” Vụng về xoay một vòng cho Lê Hi xem.
Lúc này hoài nghi trong mắt Lê Hi giảm bớt vài phần, “ Ngươi trở về làm cho ta hảo hảo nhìn xem.”
“ Được. Ngoan ~~~” Thân Đồ Viêm Ngự hôn nhẹ lên môi Lê Hi. Lê Hi nháy mắt mặt mày hớn hở, ôm cánh tay Thân Đồ Viêm Ngự, đầu tựa trên vai hắn cọ nhẹ, vẻ mặt thật hạnh phúc.
Vương Hằng cùng Ngao Tử Luân liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc giống nhau ở trong mắt đối phương. Hành vi của nam tử này rất kỳ quái……
“ Đến ta giới thiệu với các ngươi một chút, đây là nam nhân của ta Lê Hi. Lê Hi đây là bằng hữu xấu của ta Ngao Tử Luân, vị này là nương tử của hắn Vương Hằng.”
Lê Hi hung tợn trừng mắt nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, đối với hắn nhe răng, nhưng khi nhìn về phía Vương Hằng thì hảo hữu mỉm cười. Đột nhiên, nâng bàn tay hướng tới bụng Vương Hằng……
Ba ~~
Còn chưa đụng tới, Ngao Tử Luân tát một cái đem tay Lê Hi đánh bay đi.
“ Đau!” Lê Hi hô đau, nhìn về phía Ngao Tử Luân ánh mắt càng thêm hung ác.
“ Hi Hi ngươi làm cái gì vậy?” Thân Đồ Viêm Ngự tò mò hỏi Lê Hi, Lê Hi bình thường trừ bỏ chính mình căn bản không tiếp xúc với người khác, càng đừng nói tự mình chủ động tiếp cận người khác.
Lê Hi liếm liếm bàn tay sưng đỏ, chỉ vào bụng Vương Hằng, nói, “ Cục cưng…… Cục cưng……”
Nghe vậy, Thân Đồ Viêm Ngự nhìn về phía Vương Hằng, Ngao Tử Luân nhíu mày, còn Vương Hằng thì kinh nghi.
Hết đệ nhị thập chương
Áp Trại Phu Nhân
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook