Áp Chót Bảng Giang Hồ
-
Chương 2: “Suỵt…, ngoan nào.”
Vị đại thẩm này đang buôn chuyện lại nghe có người hỏi liền bừng bừng khí thế kể: “Cô nương chắc cũng mới đến nên không biết…”
Hóa ra Tả Tả đang khóc kia ấy là vợ của Kha Tử. Gia đình vốn cũng khấm khá, Kha Tử này nhìn bề ngoài thì hung dữ nhưng thật ra lại rất chăm làm, thương vợ. Ngày trước hắn vô tình cứu được Tả Tả này từ tay bọn buôn người, về sau cưới về, nhà cha mẹ mất sớm, cũng không thiếp thất.
Phải nói là Tả Tả này có phúc mà không biết hưởng, chỉ yên phận được một thời gian liền bắt đầu cờ bạc. Bao nhiêu tiền của Kha Tử làm ra dành dụm đều bị nàng ta tiêu hết. Đã vậy còn đi tư tình với nam nhân khác, nhiều lần bị Kha Tử phát hiện nhưng lại giở thói khóc lóc ăn vạ, hứa hẹn đủ điều. Thế là hắn cũng không nỡ làm gì, đành tha thứ. Lần này lại bị hắn bắt gặp nàng tư tình cùng người khác ngay trên phố.
Nam tử tư tình kia đã bị Kha Tử đuổi đi, lần này xem như hắn cũng thông suốt viết hưu thư. Mà Tả Tả này lại không chịu, hai bên đang giằng co thì nam tử này nhìn thấy, hiểu lầm nên vào cứu nàng ta.
Nàng nghe kể, thoáng nhìn sang bên kia liền ra quyết định.
Kha Tử nghe Tả Tả khóc lóc, càng bực mình, không kiên nhẫn nói: “Đây là chuyện riêng của nhà ta, ngươi tốt nhất đừng xía vào, đi đi.” Dứt lời liền buông tay, đẩy đẩy nam tử kia ra ngoài.
Nam tử kia lại vẫn đứng chắn trước mặt Tả Tả, nghiêm mặt không nói. Hắn thấy vậy, máu nóng lại dâng lên, liền vung nắm đấm vào nam tử kia. Chỉ thấy một bàn tay trắng nhỏ, nhẹ nhàng chặn lại nấm đấm.
“Tên điên nào nữa đây…” Hắn bực bội quát, khi nhìn sang, thấy là một cô nương liền im lặng.
“Xin lỗi Kha Tử huynh, đây là đệ đệ của ta. Do vừa mới đến không hiểu rõ sự tình nên mới gây ra hiểu lầm. Ta thay mặt đệ ấy xin lỗi ngươi, nếu không còn chuyện gì vậy chúng ta xin đi trước.” Hàn Niệm nói xong liền giơ tay cáo từ. Sau đó xoay người nhìn nam tử kia thở dài, nắm cổ tay hắn kéo đi.
Mọi người vốn đang ồn ào một trận bỗng im lặng nhìn hai người bỏ đi, không tự giác tách ra một con đường.
Nam tử kia thấy có người nắm cổ tay mình liền vặn tay tránh thoát, ngước mắt nghi vấn nhìn nàng: “Cô nương…”
Hàn Niệm liền đổi một tay khác nắm cổ tay hắn kéo đi, một tay kia nhẹ đặt ngón trỏ lên môi hắn, nhỏ giọng nói: “Suỵt…, ngoan nào.”
Hóa ra Tả Tả đang khóc kia ấy là vợ của Kha Tử. Gia đình vốn cũng khấm khá, Kha Tử này nhìn bề ngoài thì hung dữ nhưng thật ra lại rất chăm làm, thương vợ. Ngày trước hắn vô tình cứu được Tả Tả này từ tay bọn buôn người, về sau cưới về, nhà cha mẹ mất sớm, cũng không thiếp thất.
Phải nói là Tả Tả này có phúc mà không biết hưởng, chỉ yên phận được một thời gian liền bắt đầu cờ bạc. Bao nhiêu tiền của Kha Tử làm ra dành dụm đều bị nàng ta tiêu hết. Đã vậy còn đi tư tình với nam nhân khác, nhiều lần bị Kha Tử phát hiện nhưng lại giở thói khóc lóc ăn vạ, hứa hẹn đủ điều. Thế là hắn cũng không nỡ làm gì, đành tha thứ. Lần này lại bị hắn bắt gặp nàng tư tình cùng người khác ngay trên phố.
Nam tử tư tình kia đã bị Kha Tử đuổi đi, lần này xem như hắn cũng thông suốt viết hưu thư. Mà Tả Tả này lại không chịu, hai bên đang giằng co thì nam tử này nhìn thấy, hiểu lầm nên vào cứu nàng ta.
Nàng nghe kể, thoáng nhìn sang bên kia liền ra quyết định.
Kha Tử nghe Tả Tả khóc lóc, càng bực mình, không kiên nhẫn nói: “Đây là chuyện riêng của nhà ta, ngươi tốt nhất đừng xía vào, đi đi.” Dứt lời liền buông tay, đẩy đẩy nam tử kia ra ngoài.
Nam tử kia lại vẫn đứng chắn trước mặt Tả Tả, nghiêm mặt không nói. Hắn thấy vậy, máu nóng lại dâng lên, liền vung nắm đấm vào nam tử kia. Chỉ thấy một bàn tay trắng nhỏ, nhẹ nhàng chặn lại nấm đấm.
“Tên điên nào nữa đây…” Hắn bực bội quát, khi nhìn sang, thấy là một cô nương liền im lặng.
“Xin lỗi Kha Tử huynh, đây là đệ đệ của ta. Do vừa mới đến không hiểu rõ sự tình nên mới gây ra hiểu lầm. Ta thay mặt đệ ấy xin lỗi ngươi, nếu không còn chuyện gì vậy chúng ta xin đi trước.” Hàn Niệm nói xong liền giơ tay cáo từ. Sau đó xoay người nhìn nam tử kia thở dài, nắm cổ tay hắn kéo đi.
Mọi người vốn đang ồn ào một trận bỗng im lặng nhìn hai người bỏ đi, không tự giác tách ra một con đường.
Nam tử kia thấy có người nắm cổ tay mình liền vặn tay tránh thoát, ngước mắt nghi vấn nhìn nàng: “Cô nương…”
Hàn Niệm liền đổi một tay khác nắm cổ tay hắn kéo đi, một tay kia nhẹ đặt ngón trỏ lên môi hắn, nhỏ giọng nói: “Suỵt…, ngoan nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook