Ảo Mộng Lữ Trình
-
Chương 8
"Tiểu thư? Ngài còn có việc gì nữa sao?"
Thủy thủ nhìn bóng lưng Margaret, thử thăm dò gọi một tiếng, thấy nàng không có phản ứng gì, nhún vai một cái, xoay người rời đi.
Margaret tựa vào cửa sổ bên mạn tàu, nhìn chằm chằm chiếc thuyền con đằng trước đang càng lúc càng xa, bỗng nhiên không chút do dự leo ngay đến chỗ lối thoát hiểm khẩn cấp bên hông khoang tàu, kéo mở đai an toàn, cửa lập tức mở sang một bên.
Ngay thời điểm Margaret nắm tay cầm, nghiêng nửa người ra ngoài, có một người vọt đến, từ đằng sau vươn tay kéo nàng lại.
Margaret quay đầu lại, nhìn thấy Cal đang đứng sau lưng mình, khuôn mặt đầy giận dữ.
"Cô đang làm gì?"
Hắn gầm lên một tiếng, lôi nàng trở lại.
Viên thủy thủ quay lại, nhìn thấy lối ra khẩn cấp đã bị mở ra, lập tức chạy tới, nhanh chóng đóng cửa, lại kiểm tra qua một lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới kích động vẫy tay với Margaret, "Vị tiểu thư này, ta hỏi ngài muốn làm gì? Nhảy từ trên đây xuống sao? Chẳng lẽ ngài không biết vào lúc tàu đang chạy, cánh cửa này tuyệt đối không được mở ra sao? Ngài có biết hậu quả của việc ngài đã làm không? Hành vi của ngài phạm vào những quy định An toàn vận tải đường thủy rồi, tôi phải thông báo cho nhân viên bảo an tới xử lý!"
Đại khái là do bị kinh sợ không nhỏ, nên thời điểm gào thét, sắc mặt hắn (thèng cha soát vé á) có chút trắng bệch.
Cal lôi kéo Margaret , kéo nàng đến cửa sổ bên mạn tàu, cưỡng ép nàng tiếp tục nhìn.
"Đầu cô có vấn đề sao? Cô muốn chết đúng không?"
Giọng nói cùng nét mặt của hắn vừa có kinh ngạc vừa có một loại nồng đậm chán ghét như thế.
Margaret cúi đầu.
Vị trí của nàng bây giờ trên tầng b của tàu cách mặt nước mười bảy mười tám thước, bằng độ cao của sáu bảy tầng lầu. RMS Titanic đang gia tăng tốc độ để rời cảng, thân tàu hướng ra đại dương, nơi giáp tuyến khuấy lên những luồng sóng nước mãnh liệt.
"Nếu như cô nhảy xuống, cô cũng đừng mong còn sống lên bờ! Cô người đàn bà điên này!" Hắn tàn bạo nói.
Margaret nhìn chòng chọc (mạnh hơn nhìn chằm chằm một bậc) từng đợt sóng nhanh chóng lui về phía sau dưới chân mình.
Nàng biết lời của người này không hoàn toàn là để đe dọa nàng. Tình huống mà hắn nói, quả thật rất có thể sẽ xảy ra. Nếu như nàng nhảy xuống, rất có thể sẽ bị thân tàu đẩy ra rồi cuốn vào đáy, mà khi đáy tàu đang hoạt động, vận khí hơi kém một chút thì chờ nàng dưới đó chính là cánh quat chuyển động với tốc độ cao
Mới rồi do thời gian quá mức gấp gáp, cộng thêm khoảng cách với thuyền con cũng không phải là lớn, nàng một lòng chỉ muốn rời khỏi chiếc tàu này, nhất thời xúc động, mới mở chốt cửa ra.
Hiện tại nhìn luồn sóng dưới chân, bất quá chỉ có mấy giây thôi, bỗng nhiên đầu nàng có cảm giác choáng váng, chân cũng nhũn ra, dũng khí muốn tung mình nhảy xuống ban nãy đột nhiên biến mất hết.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Đúng lúc ấy, Bukater phu nhân cũng một số phu nhân bà lớn dự định cùng nhau lên tầng thượng ngồi một chút vô tình đi ngang uqua hành lang này.
Bukater phu nhân liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng của Cal (cần câu vàng mà lị). Bà thấy hắn đang đứng cùng một chỗ với một cô gái trẻ tuổi xa lạ. Tù quần áo cô gái kia mặc có lẽ cô ta ở khoang hạng ba, nhưng dung mạo lại đẹp vô cùng. Hai người đứng sát nhau,hắn còn nắm lấy cánh tay của cô gái nọ.
Phản ứng đầu tiên của bà là thừa dịp người khác còn chưa thấy cảnh này liền cố gắng rời đi. Nhanh chóng liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ còn lại, phát hiện các bà ấy đã sớm để ý đến một màn bên kia rồi, tầm mắt của bọn họ không hẹn mà gặp cùng dừng lại trên người Cal và cô gái kia, trên mặt bà (Bukater phu nhân) xẹt qua một tia khó chịu nhanh đến nỗi người bên cạnh cũng khó lòng phát hiện, suy nghĩ một chút, bước về phía trước hai bước.
"Cal, cậu cũng ở đây sao?" Giọng điệu hết sức ung dung.
Cal Hockley quay đầu lại, thấy là Bukater phu nhân và các bạn của bà, đột nhiên ý thức được trên tay mình còn đang cầm cái gì (cầm chặt tay gái đẹp *che miệng cười gian*), cúi đầu nhìn liền thấy đó là cánh tay của người phụ nữ bên cạnh này. Tất cả ánh mắt của mấy vị phu nhân, kể cả của Bukater phu nhân, tựa hồ đều đang nhìn chằm chằm vào tay mình, vội vàng buông tay.
"Ta nghĩ rằng bây giờ đang rất mong được gặp cậu. Con bé mới vừa trở về phòng." Thần sắc của Bukater phu nhân vẫn như thường, trên mặt mang ý cười, nói.
"Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy."
Cal xoay người định đi.
"Hockley tiên sinh, vị tiểu thư này nhìn rất lạ mặt, ngài có thể giới thiệu cho chúng tôi biết được không?"
Bỗng nhiên có một vị phu nhân bất giờ thốt lên một câu.
Nói lời này là vị Houston phu nhân quen biết vài chục năm với Bukater phu nhân.
Giữa hai người này có đấu đá, có thể nói đây là chuyện từ xưa rồi. Lúc còn trẻ, họ so sánh ai đẹp hơn, đồ cưới của ai nhiều hơn, sau khi lập gia đình thì lấy nhà chồng ra so sánh, sau cùng là so sánh con gái (thành cuộc thi kéo dài mấy chục năm luôn). Những năm gần đây, bởi vì cha của Rose qua đời và việc gia tộc Bukater suy yếu, vốn là Houston phu nhân luôn bị chằn họng rốt cục cũng được xả hận một lần, nhưng ngày vui lại ngắn ngủi, bây giờ Bukater phu nhân lại tìm được một chàng rể kim quy (gốc là câu được kim quy tế, ý là tìm được thằng rể nhà giàu, đẹp trai, nói chung là tìm được con rể soái ca á), điều này làm lòng Houston phu nhân rất khó chịu. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội châm chọc như vậy, đương nhiên bà (Houston phu nhân) sẽ không bỏ qua.
"Mới rồi cô gái này muốn nhảy tàu, bị ta ngăn lại." Hăn đơn giản nói một câu.
Mấy vị phu nhân hai mắt nhìn nhau, ồ một tiếng.
"Thì ra ngài là anh hùng cứu mỹ nhân ở đây, giống như cao bồi miền Texas trên màn ảnh vậy, đây quả thật là một hành động của đấng trượng phu."
Vốn lời nói của Houston phu nhân có thể lý giải như một lời khen phát ra từ nội tâm, nhưng cộng thêm ngữ điệu khoa trương hiện tại của bà, nghe vào tai thì không còn mang ý khen nữa.
Cal cảm thấy trong lời của bà có ẩn ý khác, trong lòng lại càng không vui.
Mấy người đàn bà lớn tuổi cả ngày ăn no bụng liền thích nói đông nói tây, chẳng lẽ trong lòng bà ta lại nghĩ hắn và người đàn bà hạ đẳng nọ có quan hệ bất thường nào đó? Đây quả thực là chuyện khiến người ta không thể chịu đựng được. Nếu không phải cân nhắc đến việc Robert có thể sẽ oán trách hắn thấy chết không cứu, hắn (Robert) sẽ nhớ hắn (Cal) vì cứu nàng mà không màng đến cằm mình đụng đau muốn hôn mê lại xông đến ngăn cản hành động tự sát của nàng.
Khóe môi hắn giật giật, nói với mấy vị phu nhân:
"Ta nghĩ hẳn là các ngài đã nghe nói, xe của ta bị người ta làm hư. Chính là người phụ nữ này. Vừa rồi nàng tựa hồ muốn nhảy xuống biển, vừa vặn ta đi qua thấy được, ta nghĩ là điều kiện bồi thường còn không được xử lý thích đáng, việc này không thỏa đáng lắm, cho nên ta ngăn nàng lại."
Đám bà lớn phát ra tiếng "a" kinh ngạc, rối rít đánh giá Margaret lần nữa.
Cuối cùng, lực chú ý của Margaret cũng từ thuyền con thu về. Tâm tình của nàng hoàn toàn giống như đưa đám, mặc cho đám bà lớn đứng bên cạnh dùng ánh mắt tò mò hướng về nàng.
"Như vậy, chẳng lẽ là nàng muốn nhảy tàu chạy trốn, để tránh cho việc bồi thường sau này ư?"
Một phu nhân nói ra một kết luận khá thông minh.
Bukater phu nhân lập tức công nhận lời này. Bà nhìn chằm chằm Margaret, thần sắc trở nên nghiêm nghị một cách dị thường.
Bà tất nhiên là có lý do để ghét kẻ gây họa lần này. Cúng bởi vì nàng (Margaret), chẳng những dẫn đến việc tổn thất tài sản của con rể mình (ta nói bà bác này thấy giàu là tươm tướp thôi), bây giờ bà hoàn toàn có thể gọi hắn như vậy, nhưng ghê tởm hơn chính là nàng có thể gây phiền toái cho hôn lễ sắp tới (nói thiệt người gây phiền toái là con gái bác mới đúng á). Mặc dù với tài lực của Cal, đến lúc đó tạm thời đổi một chiếc xe khác hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng xe chuẩn bị cho hôn lễ bị hỏng luôn là điềm xấu.
"Chính là nàng đã đụng hư xe của con sao?"
Bukater phu nhân dùng khóe mắt liếc xéo Margaret, giọng nói vừa mang khinh bỉ vừa tràn đầy chán ghét.
"Đúng thế. Không có chuyện gì lớn. Mọi chuyện đã qua rồi, chỉ cần giao nàng cho thuyền cảnh là được."
Cal nhún vai một cái, giọng nói đã có chút miễn cưỡng không thể kiềm chế lại được.
Hắn không thích Bukater phu nhân lắm, lại càng chán ghét chuyện này. Nếu như không vì sự tôn trọng với người vợ tương lai thì hắn đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Nhưng hiển nhiên là Bukater phu nhân hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói của con rể tương lai, bà tỏ vẻ không vừa ý (không biết nhìn sắc mặt người khác là vậy đó).
"Nhưng mà Cal," giọng nói của bà mang theo chút bất mãn, " Lovejoy không phải nói với ta là con muốn kiện cô gái này, ngày hôm qua thuyền trưởng đã hạ lệnh khi đến bến thì đưa cô gái này xuống tàu trở về nhận tố cáo sao? Vì sao ban nãy lúc tàu ngừng lại, bọn họ lại không phái người đuổi nàng ta xuống chứ?"
Bà nghiêng đầu về phía viên thủy thủ đoàn, giọng hùng hổ đến dọa người, "Đi gọi thuyền cảnh đến đây! Ta muốn hỏi hắn, rốt cục hắn đã làm gì!"
Viên thủy thủ vô cùng bất đắc dĩ, "a" một tiếng, nhìn về phí Cal, chờ chỉ thị của hắn.
Trong lòng, Cal thầm nguyền rủa một câu.
Có lẽ hắn không nên lên chiếc tàu này. Từ sau khi lên tàu hôm qua, bất luận là tâm tình hay vận khí của hắn đều hỏng bét. Ngay cả khi chơi bài tú lơ khơ cũng là kẻ thua nặng nhất, cho nên mấy người ngồi cùng đều giễu cợt hắn, đặt cho hắn danh hiệu "tình trường đắc ý, sòng bài thất ý" (hay kêu "đen bạc đỏ tình" á).
"Cal! Thật là trùng hợp, gặp ngài ở chỗ này!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Đúng lúc này, Black tiên sinh đuổi đến nơi, vừa vặn có cơ hội thể hiện bản thân, mỉm cười thân thiết rồi lên tiếng chào hỏi Cal, giống hệt như hắn (Black tiên sinh) thật sự vô tình đi ngang qua nơi sau đó gặp người bạn này vậy.
"Bukater phu nhân! Còn có mấy vị phu nhân đang kính, may mắn có thể gặp nhau ở đây, có thể giới thiệu cho ta biết không..."
Hắn tao nhã lễ phép, khom người chào hỏi đám phụ nữ.
Dáng vẻ và thái đọ của hắn lập tức giành được hảo cảm của đám bà lớn. Bukater phu nhân giới thiệu hắn cho từng người. Sau khi biết hắn là Robert Black đến từ Winchester, toàn bộ mọi người đều thấy kính nể.
"Thì ra ngài là chồng của Maria Black phu nhân! Tôi may mắn gặp được phu nhân của ngài ở London, còn cùng nàng trò chuyện thật vui vẻ với nhau. Không nghĩ đến vợ chồng hai người cũng ở đây, trên chiếc tàu này. Thật là quá tốt. Làm phiền ngài chuyển lời cho phu nhân của ngài, tôi rất mong chờ có thể càng thân thiết với nàng."
Houston phu nhân tỏ vẻ vui mừng, nhiệt tình cười nói.
Robert Black luôn miệng đáp ứng.
"Hockley tiên sinh! Các vị phu nhân!"
Phảng phất còn ngại không đủ náo nhiệt, đội trưởng đội cảnh vệ Harold Bell cũng chạy tới đúng lúc này.
Hắn nghe được báo cáo, nói bên này phát sinh chút việc ngoài ý muốn, cho nên vội vàng chạy tới.
"Ông tới đúng lúc lắm!" (*Cal: đúng cmn cả nhà bà! *Thư (xoa cằm): chọn thời điểm xuất hiện quá chuẩn.) Bukater phu nhân lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu một lần nữa trở nên nghiêm nghị, "Ông cần phải cho tôi một lời giải thích, cô gái này," bà chỉ Margaret, "tại sao nàng lại không bị đuổi khỏi chiếc tàu này?"
Harold Bell sững sờ (tội nghiệp quớ), liếc nhìn Cal, ngay sau đó kêu lên:
"Phu nhân, trên thực tế, chúng tôi chỉ theo chỉ thị của Hockley tiên sinh mà làm việc thôi. Bởi vì sau đó ngài ấy lại cho chúng tôi biết, ngài quyết định không tố cáo vị tiểu thư này nữa, dặn chúng tôi không cần trục xuất nàng ta khỏi tàu, cho nên vị tiểu thư này mới lưu lại."
Bukater phu nhân sững sờ, "Cal? Đây thực sự là ý của con sao?"
Mặt mấy vị phu nhân còn lại cũng tràn đầy kinh ngạc, đồng loạt nhìn Cal.
Bắp thịt trên má Cal hơi hơi co quắp.
Thời điểm Robert ho khan một tiếng, xoay người, đưa lưng về phía mọi người, đầu khẽ́ hướng về phía Cal, mang theo một ánh mắt thỉnh cầu.
Ý đồ của hắn (Robert) đương nhiên trong lòng Cal rõ ràng.
Bất luận là vì nguyên nhân gì, hắn cũng không thể nói cho mấy vị phu nhân đang khát vọng muốn biết chân tướng ở đây, bây giờ người đàn bà gây chuyện này còn chưa bị đuổi xuống tàu chỉ vì một nguyên nhân duy nhất là do hắn đã đáp ứng lời thỉnh cầu của người bạn cũ, chuyên này cùng bản thân hắn không có chút quan hệ nào.
Ngừng một chút, hắn nói, "Phải, đây là ý của tôi."
"Tại sao?" Sắc mặt Bukater phu nhân sắp không nhịn được, "Người phu nữ này đã gây ra phiền toái lớn như vậy cho chúng ta, ta cho là nàng nên chịu trừng phạt, như vậy, loại người như nàng ta mới có thể hiểu bản thân nên làm gì, không nên làm gì!"
"Ta đổi ý rồi," Cal nói mà không có biểu cảm gì, "Chẳng qua chỉ là một chiếc xe mà thôi, không cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy. Để cho nàng bồi thường là được."
"Nhưng mà..." Bukater phu nhân tỏ vẻ rất không cam tâm.
"Xin lỗi, các vị phu nhân, ta còn có chút chuyện, không tiếp tục nói chuyện được."
Cal cắt đứt lời truy hỏi của Bukater phu nhân, gật đầu chào đám bà lớn một cái, không hề liếc mắt nhìn lại Margaret, xoay người rời đi.
Trên mặt Robert vẫn mang nụ cười mê người, chào từ biệt từng vị phu nhân xong, lại quay đầu nhìn Margaret, liếc xéo nàng một cái, đi theo nói chuyện với Harold Bell:
"Đội trưởng, mặc dù bạn của tôi khoan dung độ lượng quyết định không kiện nàng nữa, nhưng thấy rằng tổn thất tài sản mà nàng ta tạo thành cùng hành động chạy trốn không thích hợp vừa rồi, ngài nghĩ có cần phải trông coi cô gái này thật kỹ hay không?"
Harold Bell không rõ tình huống giang tay ra, ra lệnh cho Margaret đi với mình.
Margaret lạnh lùng nhìn chằm chằm Robert Black, trong ánh mắt nhìn chăm chú mang theo xa lánh của đám bà lớn, mà rời đi theo Harold Bell.
Thủy thủ nhìn bóng lưng Margaret, thử thăm dò gọi một tiếng, thấy nàng không có phản ứng gì, nhún vai một cái, xoay người rời đi.
Margaret tựa vào cửa sổ bên mạn tàu, nhìn chằm chằm chiếc thuyền con đằng trước đang càng lúc càng xa, bỗng nhiên không chút do dự leo ngay đến chỗ lối thoát hiểm khẩn cấp bên hông khoang tàu, kéo mở đai an toàn, cửa lập tức mở sang một bên.
Ngay thời điểm Margaret nắm tay cầm, nghiêng nửa người ra ngoài, có một người vọt đến, từ đằng sau vươn tay kéo nàng lại.
Margaret quay đầu lại, nhìn thấy Cal đang đứng sau lưng mình, khuôn mặt đầy giận dữ.
"Cô đang làm gì?"
Hắn gầm lên một tiếng, lôi nàng trở lại.
Viên thủy thủ quay lại, nhìn thấy lối ra khẩn cấp đã bị mở ra, lập tức chạy tới, nhanh chóng đóng cửa, lại kiểm tra qua một lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới kích động vẫy tay với Margaret, "Vị tiểu thư này, ta hỏi ngài muốn làm gì? Nhảy từ trên đây xuống sao? Chẳng lẽ ngài không biết vào lúc tàu đang chạy, cánh cửa này tuyệt đối không được mở ra sao? Ngài có biết hậu quả của việc ngài đã làm không? Hành vi của ngài phạm vào những quy định An toàn vận tải đường thủy rồi, tôi phải thông báo cho nhân viên bảo an tới xử lý!"
Đại khái là do bị kinh sợ không nhỏ, nên thời điểm gào thét, sắc mặt hắn (thèng cha soát vé á) có chút trắng bệch.
Cal lôi kéo Margaret , kéo nàng đến cửa sổ bên mạn tàu, cưỡng ép nàng tiếp tục nhìn.
"Đầu cô có vấn đề sao? Cô muốn chết đúng không?"
Giọng nói cùng nét mặt của hắn vừa có kinh ngạc vừa có một loại nồng đậm chán ghét như thế.
Margaret cúi đầu.
Vị trí của nàng bây giờ trên tầng b của tàu cách mặt nước mười bảy mười tám thước, bằng độ cao của sáu bảy tầng lầu. RMS Titanic đang gia tăng tốc độ để rời cảng, thân tàu hướng ra đại dương, nơi giáp tuyến khuấy lên những luồng sóng nước mãnh liệt.
"Nếu như cô nhảy xuống, cô cũng đừng mong còn sống lên bờ! Cô người đàn bà điên này!" Hắn tàn bạo nói.
Margaret nhìn chòng chọc (mạnh hơn nhìn chằm chằm một bậc) từng đợt sóng nhanh chóng lui về phía sau dưới chân mình.
Nàng biết lời của người này không hoàn toàn là để đe dọa nàng. Tình huống mà hắn nói, quả thật rất có thể sẽ xảy ra. Nếu như nàng nhảy xuống, rất có thể sẽ bị thân tàu đẩy ra rồi cuốn vào đáy, mà khi đáy tàu đang hoạt động, vận khí hơi kém một chút thì chờ nàng dưới đó chính là cánh quat chuyển động với tốc độ cao
Mới rồi do thời gian quá mức gấp gáp, cộng thêm khoảng cách với thuyền con cũng không phải là lớn, nàng một lòng chỉ muốn rời khỏi chiếc tàu này, nhất thời xúc động, mới mở chốt cửa ra.
Hiện tại nhìn luồn sóng dưới chân, bất quá chỉ có mấy giây thôi, bỗng nhiên đầu nàng có cảm giác choáng váng, chân cũng nhũn ra, dũng khí muốn tung mình nhảy xuống ban nãy đột nhiên biến mất hết.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Đúng lúc ấy, Bukater phu nhân cũng một số phu nhân bà lớn dự định cùng nhau lên tầng thượng ngồi một chút vô tình đi ngang uqua hành lang này.
Bukater phu nhân liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng của Cal (cần câu vàng mà lị). Bà thấy hắn đang đứng cùng một chỗ với một cô gái trẻ tuổi xa lạ. Tù quần áo cô gái kia mặc có lẽ cô ta ở khoang hạng ba, nhưng dung mạo lại đẹp vô cùng. Hai người đứng sát nhau,hắn còn nắm lấy cánh tay của cô gái nọ.
Phản ứng đầu tiên của bà là thừa dịp người khác còn chưa thấy cảnh này liền cố gắng rời đi. Nhanh chóng liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ còn lại, phát hiện các bà ấy đã sớm để ý đến một màn bên kia rồi, tầm mắt của bọn họ không hẹn mà gặp cùng dừng lại trên người Cal và cô gái kia, trên mặt bà (Bukater phu nhân) xẹt qua một tia khó chịu nhanh đến nỗi người bên cạnh cũng khó lòng phát hiện, suy nghĩ một chút, bước về phía trước hai bước.
"Cal, cậu cũng ở đây sao?" Giọng điệu hết sức ung dung.
Cal Hockley quay đầu lại, thấy là Bukater phu nhân và các bạn của bà, đột nhiên ý thức được trên tay mình còn đang cầm cái gì (cầm chặt tay gái đẹp *che miệng cười gian*), cúi đầu nhìn liền thấy đó là cánh tay của người phụ nữ bên cạnh này. Tất cả ánh mắt của mấy vị phu nhân, kể cả của Bukater phu nhân, tựa hồ đều đang nhìn chằm chằm vào tay mình, vội vàng buông tay.
"Ta nghĩ rằng bây giờ đang rất mong được gặp cậu. Con bé mới vừa trở về phòng." Thần sắc của Bukater phu nhân vẫn như thường, trên mặt mang ý cười, nói.
"Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy."
Cal xoay người định đi.
"Hockley tiên sinh, vị tiểu thư này nhìn rất lạ mặt, ngài có thể giới thiệu cho chúng tôi biết được không?"
Bỗng nhiên có một vị phu nhân bất giờ thốt lên một câu.
Nói lời này là vị Houston phu nhân quen biết vài chục năm với Bukater phu nhân.
Giữa hai người này có đấu đá, có thể nói đây là chuyện từ xưa rồi. Lúc còn trẻ, họ so sánh ai đẹp hơn, đồ cưới của ai nhiều hơn, sau khi lập gia đình thì lấy nhà chồng ra so sánh, sau cùng là so sánh con gái (thành cuộc thi kéo dài mấy chục năm luôn). Những năm gần đây, bởi vì cha của Rose qua đời và việc gia tộc Bukater suy yếu, vốn là Houston phu nhân luôn bị chằn họng rốt cục cũng được xả hận một lần, nhưng ngày vui lại ngắn ngủi, bây giờ Bukater phu nhân lại tìm được một chàng rể kim quy (gốc là câu được kim quy tế, ý là tìm được thằng rể nhà giàu, đẹp trai, nói chung là tìm được con rể soái ca á), điều này làm lòng Houston phu nhân rất khó chịu. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội châm chọc như vậy, đương nhiên bà (Houston phu nhân) sẽ không bỏ qua.
"Mới rồi cô gái này muốn nhảy tàu, bị ta ngăn lại." Hăn đơn giản nói một câu.
Mấy vị phu nhân hai mắt nhìn nhau, ồ một tiếng.
"Thì ra ngài là anh hùng cứu mỹ nhân ở đây, giống như cao bồi miền Texas trên màn ảnh vậy, đây quả thật là một hành động của đấng trượng phu."
Vốn lời nói của Houston phu nhân có thể lý giải như một lời khen phát ra từ nội tâm, nhưng cộng thêm ngữ điệu khoa trương hiện tại của bà, nghe vào tai thì không còn mang ý khen nữa.
Cal cảm thấy trong lời của bà có ẩn ý khác, trong lòng lại càng không vui.
Mấy người đàn bà lớn tuổi cả ngày ăn no bụng liền thích nói đông nói tây, chẳng lẽ trong lòng bà ta lại nghĩ hắn và người đàn bà hạ đẳng nọ có quan hệ bất thường nào đó? Đây quả thực là chuyện khiến người ta không thể chịu đựng được. Nếu không phải cân nhắc đến việc Robert có thể sẽ oán trách hắn thấy chết không cứu, hắn (Robert) sẽ nhớ hắn (Cal) vì cứu nàng mà không màng đến cằm mình đụng đau muốn hôn mê lại xông đến ngăn cản hành động tự sát của nàng.
Khóe môi hắn giật giật, nói với mấy vị phu nhân:
"Ta nghĩ hẳn là các ngài đã nghe nói, xe của ta bị người ta làm hư. Chính là người phụ nữ này. Vừa rồi nàng tựa hồ muốn nhảy xuống biển, vừa vặn ta đi qua thấy được, ta nghĩ là điều kiện bồi thường còn không được xử lý thích đáng, việc này không thỏa đáng lắm, cho nên ta ngăn nàng lại."
Đám bà lớn phát ra tiếng "a" kinh ngạc, rối rít đánh giá Margaret lần nữa.
Cuối cùng, lực chú ý của Margaret cũng từ thuyền con thu về. Tâm tình của nàng hoàn toàn giống như đưa đám, mặc cho đám bà lớn đứng bên cạnh dùng ánh mắt tò mò hướng về nàng.
"Như vậy, chẳng lẽ là nàng muốn nhảy tàu chạy trốn, để tránh cho việc bồi thường sau này ư?"
Một phu nhân nói ra một kết luận khá thông minh.
Bukater phu nhân lập tức công nhận lời này. Bà nhìn chằm chằm Margaret, thần sắc trở nên nghiêm nghị một cách dị thường.
Bà tất nhiên là có lý do để ghét kẻ gây họa lần này. Cúng bởi vì nàng (Margaret), chẳng những dẫn đến việc tổn thất tài sản của con rể mình (ta nói bà bác này thấy giàu là tươm tướp thôi), bây giờ bà hoàn toàn có thể gọi hắn như vậy, nhưng ghê tởm hơn chính là nàng có thể gây phiền toái cho hôn lễ sắp tới (nói thiệt người gây phiền toái là con gái bác mới đúng á). Mặc dù với tài lực của Cal, đến lúc đó tạm thời đổi một chiếc xe khác hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng xe chuẩn bị cho hôn lễ bị hỏng luôn là điềm xấu.
"Chính là nàng đã đụng hư xe của con sao?"
Bukater phu nhân dùng khóe mắt liếc xéo Margaret, giọng nói vừa mang khinh bỉ vừa tràn đầy chán ghét.
"Đúng thế. Không có chuyện gì lớn. Mọi chuyện đã qua rồi, chỉ cần giao nàng cho thuyền cảnh là được."
Cal nhún vai một cái, giọng nói đã có chút miễn cưỡng không thể kiềm chế lại được.
Hắn không thích Bukater phu nhân lắm, lại càng chán ghét chuyện này. Nếu như không vì sự tôn trọng với người vợ tương lai thì hắn đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Nhưng hiển nhiên là Bukater phu nhân hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói của con rể tương lai, bà tỏ vẻ không vừa ý (không biết nhìn sắc mặt người khác là vậy đó).
"Nhưng mà Cal," giọng nói của bà mang theo chút bất mãn, " Lovejoy không phải nói với ta là con muốn kiện cô gái này, ngày hôm qua thuyền trưởng đã hạ lệnh khi đến bến thì đưa cô gái này xuống tàu trở về nhận tố cáo sao? Vì sao ban nãy lúc tàu ngừng lại, bọn họ lại không phái người đuổi nàng ta xuống chứ?"
Bà nghiêng đầu về phía viên thủy thủ đoàn, giọng hùng hổ đến dọa người, "Đi gọi thuyền cảnh đến đây! Ta muốn hỏi hắn, rốt cục hắn đã làm gì!"
Viên thủy thủ vô cùng bất đắc dĩ, "a" một tiếng, nhìn về phí Cal, chờ chỉ thị của hắn.
Trong lòng, Cal thầm nguyền rủa một câu.
Có lẽ hắn không nên lên chiếc tàu này. Từ sau khi lên tàu hôm qua, bất luận là tâm tình hay vận khí của hắn đều hỏng bét. Ngay cả khi chơi bài tú lơ khơ cũng là kẻ thua nặng nhất, cho nên mấy người ngồi cùng đều giễu cợt hắn, đặt cho hắn danh hiệu "tình trường đắc ý, sòng bài thất ý" (hay kêu "đen bạc đỏ tình" á).
"Cal! Thật là trùng hợp, gặp ngài ở chỗ này!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Đúng lúc này, Black tiên sinh đuổi đến nơi, vừa vặn có cơ hội thể hiện bản thân, mỉm cười thân thiết rồi lên tiếng chào hỏi Cal, giống hệt như hắn (Black tiên sinh) thật sự vô tình đi ngang qua nơi sau đó gặp người bạn này vậy.
"Bukater phu nhân! Còn có mấy vị phu nhân đang kính, may mắn có thể gặp nhau ở đây, có thể giới thiệu cho ta biết không..."
Hắn tao nhã lễ phép, khom người chào hỏi đám phụ nữ.
Dáng vẻ và thái đọ của hắn lập tức giành được hảo cảm của đám bà lớn. Bukater phu nhân giới thiệu hắn cho từng người. Sau khi biết hắn là Robert Black đến từ Winchester, toàn bộ mọi người đều thấy kính nể.
"Thì ra ngài là chồng của Maria Black phu nhân! Tôi may mắn gặp được phu nhân của ngài ở London, còn cùng nàng trò chuyện thật vui vẻ với nhau. Không nghĩ đến vợ chồng hai người cũng ở đây, trên chiếc tàu này. Thật là quá tốt. Làm phiền ngài chuyển lời cho phu nhân của ngài, tôi rất mong chờ có thể càng thân thiết với nàng."
Houston phu nhân tỏ vẻ vui mừng, nhiệt tình cười nói.
Robert Black luôn miệng đáp ứng.
"Hockley tiên sinh! Các vị phu nhân!"
Phảng phất còn ngại không đủ náo nhiệt, đội trưởng đội cảnh vệ Harold Bell cũng chạy tới đúng lúc này.
Hắn nghe được báo cáo, nói bên này phát sinh chút việc ngoài ý muốn, cho nên vội vàng chạy tới.
"Ông tới đúng lúc lắm!" (*Cal: đúng cmn cả nhà bà! *Thư (xoa cằm): chọn thời điểm xuất hiện quá chuẩn.) Bukater phu nhân lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu một lần nữa trở nên nghiêm nghị, "Ông cần phải cho tôi một lời giải thích, cô gái này," bà chỉ Margaret, "tại sao nàng lại không bị đuổi khỏi chiếc tàu này?"
Harold Bell sững sờ (tội nghiệp quớ), liếc nhìn Cal, ngay sau đó kêu lên:
"Phu nhân, trên thực tế, chúng tôi chỉ theo chỉ thị của Hockley tiên sinh mà làm việc thôi. Bởi vì sau đó ngài ấy lại cho chúng tôi biết, ngài quyết định không tố cáo vị tiểu thư này nữa, dặn chúng tôi không cần trục xuất nàng ta khỏi tàu, cho nên vị tiểu thư này mới lưu lại."
Bukater phu nhân sững sờ, "Cal? Đây thực sự là ý của con sao?"
Mặt mấy vị phu nhân còn lại cũng tràn đầy kinh ngạc, đồng loạt nhìn Cal.
Bắp thịt trên má Cal hơi hơi co quắp.
Thời điểm Robert ho khan một tiếng, xoay người, đưa lưng về phía mọi người, đầu khẽ́ hướng về phía Cal, mang theo một ánh mắt thỉnh cầu.
Ý đồ của hắn (Robert) đương nhiên trong lòng Cal rõ ràng.
Bất luận là vì nguyên nhân gì, hắn cũng không thể nói cho mấy vị phu nhân đang khát vọng muốn biết chân tướng ở đây, bây giờ người đàn bà gây chuyện này còn chưa bị đuổi xuống tàu chỉ vì một nguyên nhân duy nhất là do hắn đã đáp ứng lời thỉnh cầu của người bạn cũ, chuyên này cùng bản thân hắn không có chút quan hệ nào.
Ngừng một chút, hắn nói, "Phải, đây là ý của tôi."
"Tại sao?" Sắc mặt Bukater phu nhân sắp không nhịn được, "Người phu nữ này đã gây ra phiền toái lớn như vậy cho chúng ta, ta cho là nàng nên chịu trừng phạt, như vậy, loại người như nàng ta mới có thể hiểu bản thân nên làm gì, không nên làm gì!"
"Ta đổi ý rồi," Cal nói mà không có biểu cảm gì, "Chẳng qua chỉ là một chiếc xe mà thôi, không cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy. Để cho nàng bồi thường là được."
"Nhưng mà..." Bukater phu nhân tỏ vẻ rất không cam tâm.
"Xin lỗi, các vị phu nhân, ta còn có chút chuyện, không tiếp tục nói chuyện được."
Cal cắt đứt lời truy hỏi của Bukater phu nhân, gật đầu chào đám bà lớn một cái, không hề liếc mắt nhìn lại Margaret, xoay người rời đi.
Trên mặt Robert vẫn mang nụ cười mê người, chào từ biệt từng vị phu nhân xong, lại quay đầu nhìn Margaret, liếc xéo nàng một cái, đi theo nói chuyện với Harold Bell:
"Đội trưởng, mặc dù bạn của tôi khoan dung độ lượng quyết định không kiện nàng nữa, nhưng thấy rằng tổn thất tài sản mà nàng ta tạo thành cùng hành động chạy trốn không thích hợp vừa rồi, ngài nghĩ có cần phải trông coi cô gái này thật kỹ hay không?"
Harold Bell không rõ tình huống giang tay ra, ra lệnh cho Margaret đi với mình.
Margaret lạnh lùng nhìn chằm chằm Robert Black, trong ánh mắt nhìn chăm chú mang theo xa lánh của đám bà lớn, mà rời đi theo Harold Bell.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook