Ảo Giác Thực Thể
-
Chương 9: Tuyệt thực
Trong thời gian dài tuyệt thực, lượng calo trong cơ thể người dần tiêu hao, dạ dày co bóp mạnh mẽ hơn, hơi thở trở nên nặng nhọc, miệng đắng, lưỡi khô, làn da trở nên thô ráp thiếu sức sống. Đôi mắt giống như có lớp màng che chắn khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Theo thời gian, từng bộ phận trong cơ thể sẽ xảy ra sự xáo trộn lớn và cuối cùng dẫn đến tắt thở…
Đã năm ngày nay Chi không ăn uống gì hết, những bát cơm nóng hổi được đưa đến rồi bị đem đổ khi đã lạnh ngắt. Chi không nói không kêu gào la hét như trước. Cô trở nên im lặng, chỉ đưa mắt nhìn về ô cửa nhỏ hình tròn với những chấn song bằng gỗ.
Người hầu ba lần vào đưa cơm đều lặng lẽ than thở, họ tìm mọi cách : nhẹ nhàng có, bạo lực có nhưng đều không lay chuyển được người con gái đang im lặng ở đó. Chủ nhân và quản gia đều đã đi vắng từ tuần trước đến nay vẫn chưa thấy hồi âm dù họ đã truyền thư tín, kể cả điện thoại cũng đều ngoài vùng phủ sóng. Hai vị trời đánh kia thì ngày ngày đều đi đến sáng mới quay về, cũng chẳng ngó ngàng gì đến lời của họ.
Cô hầu gái khẽ thở dài, cô lấy tay đẩy cánh cửa gỗ rồi bê theo khay cơm vào. Cô gái vẫn ngồi lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ nhưng lúc này hô hấp đã không còn thông suốt. Từng tiếng thở nặng nề phát ra nơi góc tường cùng vẻ mặt tái nhợt khiến cho cô hầu cũng phải rơi lệ.
- Sao tiểu thư phải hành hạ bản thân như vậy ? Chủ nhân là một người tốt. Ông ấy sẽ không hại tiểu thư.
- ….
- Chẳng lẽ tiểu thư vẫn không hiểu sự quan tâm của chủ nhân sao ?
- ….
- Tiểu thư ! Xin người hãy ăn đi, dù chỉ một chút thôi.
- Hôm nay là ngày mấy rồi? – tiếng thều thào phát ra từ đôi môi nứt nẻ khiến cho cô hầu gái giật mình.
- Tiểu..tiểu..thư ! Hôm nay đã là 21 rồi ạ.
- … 21 rồi sao ? Ta đến đây cũng đã lâu rồi..nhưng Huy đâu ?
- Tiểu thư…
- Ngươi có biết Huy của ta ở đâu không ?
- Tôi….
- Cô ra đi. Ta không muốn ăn – tiếng thều thào lại khe khẽ vang lển rồi tắt ngấm. Căn phòng lại trở về sự im lặng của nó sau tiếng thở dài của cô hầu cùng tiếng cửa đóng lại.
Đôi khi, chính Chi cũng thắc mắc tại sao bản thân có thể cam chịu cuộc sống ở nơi đây trong khi tung tích của anh trai lại biến mất. Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang trói cô lại nơi này, bắt cô phải phụ thuộc vào người đàn ông kia. Nhưng rốt cuộc lại cái gì thì bản thân cô lại chẳng hề rõ. Mọi thứ mông lung rồi mờ dần trước đôi mắt nâu trong suốt. Chi cảm thấy mình cần phải ngủ, ngủ một giấc thật an lành.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Chi cảm thấy có một bàn tay đang khẽ vuốt ve đôi má của mình. Mùi hương dễ chịu và gần gũi khiến cô tham lam hít vào lồng ngực. Bàn tay ý vừa to vừa chai sạn khẽ vén những lọn tóc dài của cô ra sau tai. Từng cử động đều trở nên vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa theo chiếc khăn đang đặt trên trán đến từng vùng ở khuôn mặt.
Đột nhiên, tiếng cửa mở ra một cách mạnh mẽ khiến cơ thể cô run rẩy theo. Bàn tay chai sạn đó cầm lấy tay cô khẽ vỗ về. Cô nghe thấy giọng nói nào đó quanh quẩn bên tai nhưng lại chẳng rõ ràng. Cô có cảm giác xấu về người vừa vào phòng. Thật thô lỗ, tại sao lại không gõ cửa chứ nhỉ ? Suy nghĩ lung tung, cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không để ý đến bàn tay kia đã lặng lẽ rời đi.
Lúc này, đằng sau cánh cửa gỗ, hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau. Chàng trai có khuôn mặt đẹp liếc mắt nhìn người đàn ông đang tức giận đùng đùng trước mặt mình rồi khẽ mỉm cười. Anh cũng không ngờ mình có thể tỉnh lại, gặp cô và đối diện với tên dở hơi nào đó đã từng ra vẻ cao ngạo.
- Anh! Tôi chữa khỏi cho anh không phải để anh đi cản trở tôi và cô ấy.
- Em rể. Muốn tiến tới với em tôi, ít nhất cậu nên biết nhún nhường và kính trọng người lớn tuổi – chàng trai với khuôn mặt đẹp khẽ mỉm cười.
- HUY ! Anh muốn chết – đôi mắt người đàn ông ánh lên sự nguy hiểm.
- Jack ! à không. Hay tôi phải gọi cậu là Long nhỉ ? Mặc dù rất cảm kích vì cậu đã cứu tôi thoát khỏi một kiếp nhưng không có nghĩa là cậu có quyền to tiếng với tôi. Nên nhớ, em gái tôi là Át Chủ Bài. Còn cậu, chỉ là con J Cơ bảo hộ nó thôi.
- Ha, đúng là chữa khỏi bệnh ngu ngốc cho anh quá sớm thì phải.
- Này Long, tôi còn chưa trả thù cậu vì dám để con xà khốn kiếp kia biến thành tôi đâu. Thế nên, sau này đừng có mà dùng giọng điệu đấy nói với tôi. – một chiếc đao nhỏ phóng từ tay Huy đâm thẳng vào vai trái đang định né tránh của Long – Nên giữ bản thân trong sạch một chút. Em gái tôi ghét mấy thằng dơ bẩn.
- Nếu không phải vì Chi tôi đã đập chết tên khốn nhà anh – Long tức giận quát lên rồi ôm vai trái bị thương đi xuống cầu thang.
- Sống đến thời đại này rồi mà nó vẫn trẻ trâu như vậy. Thật thay em mình lo lắng! – Huy trầm ngâm rồi bước lại vào phòng – Nhưng mà, cái tội để em mình tuyệt thực, một đao đó có vẻ vẫn nhẹ nhàng lắm. Cần phải nghĩ ra cái khác để giải trí thôi!
Đã năm ngày nay Chi không ăn uống gì hết, những bát cơm nóng hổi được đưa đến rồi bị đem đổ khi đã lạnh ngắt. Chi không nói không kêu gào la hét như trước. Cô trở nên im lặng, chỉ đưa mắt nhìn về ô cửa nhỏ hình tròn với những chấn song bằng gỗ.
Người hầu ba lần vào đưa cơm đều lặng lẽ than thở, họ tìm mọi cách : nhẹ nhàng có, bạo lực có nhưng đều không lay chuyển được người con gái đang im lặng ở đó. Chủ nhân và quản gia đều đã đi vắng từ tuần trước đến nay vẫn chưa thấy hồi âm dù họ đã truyền thư tín, kể cả điện thoại cũng đều ngoài vùng phủ sóng. Hai vị trời đánh kia thì ngày ngày đều đi đến sáng mới quay về, cũng chẳng ngó ngàng gì đến lời của họ.
Cô hầu gái khẽ thở dài, cô lấy tay đẩy cánh cửa gỗ rồi bê theo khay cơm vào. Cô gái vẫn ngồi lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ nhưng lúc này hô hấp đã không còn thông suốt. Từng tiếng thở nặng nề phát ra nơi góc tường cùng vẻ mặt tái nhợt khiến cho cô hầu cũng phải rơi lệ.
- Sao tiểu thư phải hành hạ bản thân như vậy ? Chủ nhân là một người tốt. Ông ấy sẽ không hại tiểu thư.
- ….
- Chẳng lẽ tiểu thư vẫn không hiểu sự quan tâm của chủ nhân sao ?
- ….
- Tiểu thư ! Xin người hãy ăn đi, dù chỉ một chút thôi.
- Hôm nay là ngày mấy rồi? – tiếng thều thào phát ra từ đôi môi nứt nẻ khiến cho cô hầu gái giật mình.
- Tiểu..tiểu..thư ! Hôm nay đã là 21 rồi ạ.
- … 21 rồi sao ? Ta đến đây cũng đã lâu rồi..nhưng Huy đâu ?
- Tiểu thư…
- Ngươi có biết Huy của ta ở đâu không ?
- Tôi….
- Cô ra đi. Ta không muốn ăn – tiếng thều thào lại khe khẽ vang lển rồi tắt ngấm. Căn phòng lại trở về sự im lặng của nó sau tiếng thở dài của cô hầu cùng tiếng cửa đóng lại.
Đôi khi, chính Chi cũng thắc mắc tại sao bản thân có thể cam chịu cuộc sống ở nơi đây trong khi tung tích của anh trai lại biến mất. Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang trói cô lại nơi này, bắt cô phải phụ thuộc vào người đàn ông kia. Nhưng rốt cuộc lại cái gì thì bản thân cô lại chẳng hề rõ. Mọi thứ mông lung rồi mờ dần trước đôi mắt nâu trong suốt. Chi cảm thấy mình cần phải ngủ, ngủ một giấc thật an lành.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Chi cảm thấy có một bàn tay đang khẽ vuốt ve đôi má của mình. Mùi hương dễ chịu và gần gũi khiến cô tham lam hít vào lồng ngực. Bàn tay ý vừa to vừa chai sạn khẽ vén những lọn tóc dài của cô ra sau tai. Từng cử động đều trở nên vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa theo chiếc khăn đang đặt trên trán đến từng vùng ở khuôn mặt.
Đột nhiên, tiếng cửa mở ra một cách mạnh mẽ khiến cơ thể cô run rẩy theo. Bàn tay chai sạn đó cầm lấy tay cô khẽ vỗ về. Cô nghe thấy giọng nói nào đó quanh quẩn bên tai nhưng lại chẳng rõ ràng. Cô có cảm giác xấu về người vừa vào phòng. Thật thô lỗ, tại sao lại không gõ cửa chứ nhỉ ? Suy nghĩ lung tung, cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không để ý đến bàn tay kia đã lặng lẽ rời đi.
Lúc này, đằng sau cánh cửa gỗ, hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau. Chàng trai có khuôn mặt đẹp liếc mắt nhìn người đàn ông đang tức giận đùng đùng trước mặt mình rồi khẽ mỉm cười. Anh cũng không ngờ mình có thể tỉnh lại, gặp cô và đối diện với tên dở hơi nào đó đã từng ra vẻ cao ngạo.
- Anh! Tôi chữa khỏi cho anh không phải để anh đi cản trở tôi và cô ấy.
- Em rể. Muốn tiến tới với em tôi, ít nhất cậu nên biết nhún nhường và kính trọng người lớn tuổi – chàng trai với khuôn mặt đẹp khẽ mỉm cười.
- HUY ! Anh muốn chết – đôi mắt người đàn ông ánh lên sự nguy hiểm.
- Jack ! à không. Hay tôi phải gọi cậu là Long nhỉ ? Mặc dù rất cảm kích vì cậu đã cứu tôi thoát khỏi một kiếp nhưng không có nghĩa là cậu có quyền to tiếng với tôi. Nên nhớ, em gái tôi là Át Chủ Bài. Còn cậu, chỉ là con J Cơ bảo hộ nó thôi.
- Ha, đúng là chữa khỏi bệnh ngu ngốc cho anh quá sớm thì phải.
- Này Long, tôi còn chưa trả thù cậu vì dám để con xà khốn kiếp kia biến thành tôi đâu. Thế nên, sau này đừng có mà dùng giọng điệu đấy nói với tôi. – một chiếc đao nhỏ phóng từ tay Huy đâm thẳng vào vai trái đang định né tránh của Long – Nên giữ bản thân trong sạch một chút. Em gái tôi ghét mấy thằng dơ bẩn.
- Nếu không phải vì Chi tôi đã đập chết tên khốn nhà anh – Long tức giận quát lên rồi ôm vai trái bị thương đi xuống cầu thang.
- Sống đến thời đại này rồi mà nó vẫn trẻ trâu như vậy. Thật thay em mình lo lắng! – Huy trầm ngâm rồi bước lại vào phòng – Nhưng mà, cái tội để em mình tuyệt thực, một đao đó có vẻ vẫn nhẹ nhàng lắm. Cần phải nghĩ ra cái khác để giải trí thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook