Ảo Giác Thực Thể
-
Chương 2: Cuộc truy đuổi (phần 1)
Thời điểm chạy trốn hoàn hảo nhất là vào ban đêm khi mọi vật đều chìm vào giấc ngủ, Chi dẫn theo anh trai lẫn vào trong bụi cây phía góc của đường ranh giới. Từ lúc mọi thứ trở nên nằm ngoài tầm kiểm soát, phía quân đội đã cho người chắn ở những khu đường cao tốc nối liền các thành phố với nhau. Mỗi người muốn đi từ thành phố này sang thành phố kia đều phải có giấy thông hành có dấu của chính phủ chứng minh bản thân không có tiền án tiền sự mới được phép di chuyển ra khỏi vùng cấm. Còn nếu như có người muốn vượt qua trái phép, một là sẽ bị bắt lại hai là sẽ bị bắn chết.
Vì vậy, khi lập kế hoạch dẫn Huy – anh trai của mình đi trốn, Chi cũng cảm thấy vô cùng bối rối. Cô không nghĩ được cách nào để dẫn được Huy ra khỏi thành phố Y mà không bị phía chính phủ phát hiện. Điều này làm cô suy nghĩ rất nhiều và trở nên suy sụp. Về phần Huy, cậu vẫn giữ gương mặt mờ mịt, không có bất cứ một biểu hiện gì.
Mọi việc có lẽ sẽ mãi dậm chân tại chỗ nếu như không có sự xuất hiện của một người đàn ông - Kỵ sĩ bóng tối. Không phải đột nhiên mà mọi người gọi anh ta vậy, với vẻ ngoài lạnh lùng và bộ quần áo da màu đen anh ta trở nên vô cùng bí ẩn. Chi đã gặp anh ta ở cửa hàng bánh ngọt – nơi cô đang làm thêm để kiếm tiền đút lót để mua giấy phép trong sạch cho Huy.
- Cô bé! Cho tôi một miếng bánh Red Velvet – người đàn ông trước mặt nói với Chi
- Dạ, ngài có dùng gì thêm không ạ ? – Chi lễ phép hỏi.
- Capuchino . Và, ..- người đàn ông ghé vào sát Chi – tôi có cách giúp anh trai cô.
Chi đứng sựng lại đầy hoảng hốt, cô có thể cảm nhận được giọng nói chắc như đinh đóng cột của người đàn ông này. Cô biết anh ta không nói dối. Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía Chi, anh ta cầm lấy phần bánh và trà của mình rồi bước ra khỏi cửa hàng. Lúc này, trong lòng Chi vô cùng bối rối không biết liệu mình có nên tin người đàn ông lạ lùng này không. Chắc chắn, anh ta phải theo dõi Chi một thời gian dài thì mới có thể biết được ý định muốn chạy trốn của cô. Cô vội vàng báo với quản lý xin nghỉ rồi chạy theo bước chân của người đàn ông kia.
Cô chạy cho đến khi không còn cảm nhận được bước chân của mình thì ngã xuống, bản thân cô không hề muốn vuột mất cơ hội này nhưng cô lại quá yếu đuối và kém cỏi. Chi khóc, lần đầu tiên sau những ngày qua cô đã khóc òa lên như một đứa bé. Cô kìm nén nỗi đau, kìm nén cảm xúc của bản thân để lo lắng cho người anh trai đang rơi vào trạng thái ngây dại. Cô cố hết sức giang đôi cánh mỏng manh yếu đuối của bản thân để che chở và bảo vệ người anh trai của mình.
Cô ép bản thân làm việc ngày đêm để lo liệu mọi thứ cho cuộc chạy trốn. Nếu như bố mẹ không mất, cô sẽ không phải làm việc nhiều như vậy. Nếu như anh trai không phát điên, cô đã có một cuộc sống vô cùng êm ấp trước thế giới đáng sợ này. Nhưng, cô không có..cô còn không thể biết được bước chân tiếp theo mình sẽ đi đâu và làm gì. Bản thân phải đem hy vọng đặt vào một người xa lạ khác, cược cả tính mạng của mình cùng người thân. Cô điên rồi. Cô mong hạnh phúc đến điên rồi.
Ngay khi Chi quyết định từ bỏ tất cả, một bóng đen xuất hiện phía trước mặt cô, che đi dấu vết của ánh nắng mặt trời. Người đàn ông đó đi một đôi ủng đen, trên người khoác một bộ đồ da màu đen, khuôn mặt ẩn đi dưới ánh mặt trời. Cô phát hiện anh ta đeo một chiếc khăn hình đầu lâu và trên tay cầm một ống nghiệm đang bốc khói xanh.
Vì vậy, khi lập kế hoạch dẫn Huy – anh trai của mình đi trốn, Chi cũng cảm thấy vô cùng bối rối. Cô không nghĩ được cách nào để dẫn được Huy ra khỏi thành phố Y mà không bị phía chính phủ phát hiện. Điều này làm cô suy nghĩ rất nhiều và trở nên suy sụp. Về phần Huy, cậu vẫn giữ gương mặt mờ mịt, không có bất cứ một biểu hiện gì.
Mọi việc có lẽ sẽ mãi dậm chân tại chỗ nếu như không có sự xuất hiện của một người đàn ông - Kỵ sĩ bóng tối. Không phải đột nhiên mà mọi người gọi anh ta vậy, với vẻ ngoài lạnh lùng và bộ quần áo da màu đen anh ta trở nên vô cùng bí ẩn. Chi đã gặp anh ta ở cửa hàng bánh ngọt – nơi cô đang làm thêm để kiếm tiền đút lót để mua giấy phép trong sạch cho Huy.
- Cô bé! Cho tôi một miếng bánh Red Velvet – người đàn ông trước mặt nói với Chi
- Dạ, ngài có dùng gì thêm không ạ ? – Chi lễ phép hỏi.
- Capuchino . Và, ..- người đàn ông ghé vào sát Chi – tôi có cách giúp anh trai cô.
Chi đứng sựng lại đầy hoảng hốt, cô có thể cảm nhận được giọng nói chắc như đinh đóng cột của người đàn ông này. Cô biết anh ta không nói dối. Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía Chi, anh ta cầm lấy phần bánh và trà của mình rồi bước ra khỏi cửa hàng. Lúc này, trong lòng Chi vô cùng bối rối không biết liệu mình có nên tin người đàn ông lạ lùng này không. Chắc chắn, anh ta phải theo dõi Chi một thời gian dài thì mới có thể biết được ý định muốn chạy trốn của cô. Cô vội vàng báo với quản lý xin nghỉ rồi chạy theo bước chân của người đàn ông kia.
Cô chạy cho đến khi không còn cảm nhận được bước chân của mình thì ngã xuống, bản thân cô không hề muốn vuột mất cơ hội này nhưng cô lại quá yếu đuối và kém cỏi. Chi khóc, lần đầu tiên sau những ngày qua cô đã khóc òa lên như một đứa bé. Cô kìm nén nỗi đau, kìm nén cảm xúc của bản thân để lo lắng cho người anh trai đang rơi vào trạng thái ngây dại. Cô cố hết sức giang đôi cánh mỏng manh yếu đuối của bản thân để che chở và bảo vệ người anh trai của mình.
Cô ép bản thân làm việc ngày đêm để lo liệu mọi thứ cho cuộc chạy trốn. Nếu như bố mẹ không mất, cô sẽ không phải làm việc nhiều như vậy. Nếu như anh trai không phát điên, cô đã có một cuộc sống vô cùng êm ấp trước thế giới đáng sợ này. Nhưng, cô không có..cô còn không thể biết được bước chân tiếp theo mình sẽ đi đâu và làm gì. Bản thân phải đem hy vọng đặt vào một người xa lạ khác, cược cả tính mạng của mình cùng người thân. Cô điên rồi. Cô mong hạnh phúc đến điên rồi.
Ngay khi Chi quyết định từ bỏ tất cả, một bóng đen xuất hiện phía trước mặt cô, che đi dấu vết của ánh nắng mặt trời. Người đàn ông đó đi một đôi ủng đen, trên người khoác một bộ đồ da màu đen, khuôn mặt ẩn đi dưới ánh mặt trời. Cô phát hiện anh ta đeo một chiếc khăn hình đầu lâu và trên tay cầm một ống nghiệm đang bốc khói xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook