Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt
-
Chương 26: Tháp dâu tây
Sắc mặt Đường Quỳ trở nên trắng bệnh, run rẩy cởi bộ đồng phục trên người ra.
Động tác của cô rất nhanh, ngón tay run rẩy, cắn chặt răng, giống như đó là một thứ cực kỳ bẩn thỉu.
Giang Trúc đón lấy, Vu Phỉ Phỉ ở bên cạnh không hiểu gì, hỏi: “Sao thế? Trên quần áo dính cái gì sao?”
“Có lẽ là cất lâu nên có mùi.” Một tay Giang Trúc cầm lấy đồng phục, một tay kia đặt lên vai Đường Quỳ, kéo cô lại trấn an: “Để anh giúp em đưa đi giặt, bây giờ thời tiết rất tốt, phơi cũng mau khô thôi. Dù sao chiều nay cũng chưa phẫu thuật, mai mới mặc cũng không cần vội.”
Lúc trước ở bệnh viện Trung y, đồng phục sẽ có nhân viên chuyên trách đảm nhận việc giặt sạch, đến đây thì chỉ có thể tự mình giặt. Bởi vì trên đồng phục ít nhiều gì cũng mang theo bệnh khuẩn nên phần lớn mọi người sẽ không mang về nhà mà giặt ngay tại phòng nước ngay bên cạnh phòng trực.
Vu Phỉ Phỉ nhìn Đường Quỳ với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Thật là hạnh phúc quá đi! Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, mỗi lần giặt đồng phục đều phải cắm nước nóng từ trong phòng làm việc mang sang phòng nước, một ấm còn chưa đủ, ít nhất cũng phải cắm hai ấm, hoặc là phải chấp nhận giặt bằng nước lạnh, lạnh đến nỗi tay cũng tê cứng.
Nhìn người này đi, tốt nghiệp đại học trọng điểm, bạn trai thì vừa to cao vừa đẹp trai, lại còn ân cần chu đáo như vậy, cho nên có thể nhõng nhẽo tùy ý, quần áo có tí mùi đã không chịu mặc rồi…
Giọng Vu Phỉ Phỉ hơi chua: “Bệnh viện trong trấn có thể không sánh bằng thành phố lớn, vấn đề vệ sinh cũng theo không kịp, cô phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Đường Quỳ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, trong tai như đang nổ đoàng đoàng. Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng dường như cô vẫn nghe rõ thứ âm thanh này như trước.
Lời của Vu Phỉ Phỉ, cô cũng không nghe rõ, chỉ miễn cưỡng cười với cô nàng.
Giang Trúc ôm trọn eo cô, đi sang phòng nước.
Trong phòng nước không có ai.
Giang Trúc lấy một chiếc ghế từ bên phòng trực sang, để cho Đường Quỳ ngồi, lấy cốc của mình, rót cho cô một cốc nước ấm. Bàn tay cô lạnh buốt, lúc đưa cốc nước cho cô, anh nhịn không được cầm tay cô lên, đưa tới trước miệng hà hơi, xoa xoa.
Đường Quỳ không nói câu nào.
Giang Trúc cũng nhìn ra có điều không ổn.
Vừa rồi, phản ứng kia của cô có bốn phần là chán ghét, sáu phần là sợ hãi.
Đường Quỳ nâng cốc nước lên, uống một ngụm.
Bên trong có thả thêm hoa lài, thanh nhiệt hạ hỏa, tỏa ra hương thơm cỏ cây nhàn nhạt.
Giang Trúc cầm cái chậu, ngâm đồng phục vào, đổ thêm nước giặt, bắt đầu cẩn thận vò quần áo.
Rõ ràng chỉ là tìm một cớ để thoái thác, nhưng anh lại thật sự đưa quần áo đi giặt.
Anh nói: “Quỳ Quỳ, đừng sợ, anh giặt nó rồi.”
Trong chậu nổi lên tầng tầng lớp lớp bọt xà phòng, mùi nước giặt vừa ngửi đã cảm nhận được hơi thở thơm mát sạch sẽ, Giang Trúc cố ý giơ lên cho Đường Quỳ xem, giọng nói không nhanh không chậm: “Em xem, tất cả đều sạch sẽ rồi, không còn thứ gì bẩn thỉu nữa.”
Sạch sẽ tinh tươm, không dính chút bụi bặm.
Đường Quỳ đứng lên, chậm rãi đi đến.
“Anh không biết trong lòng em đang vướng mắc cái gì… Nhưng mà Quỳ Quỳ, đừng sợ. Nó vẫn rất sạch sẽ, cho dù đã từng dính bùn đất thì bây giờ cũng đã được giặt sạch rồi.”
Đường Quỳ cắn cắn môi, nói: “Thật xin lỗi!”
“Chuyện này vốn không nên trách em.” Giang Trúc nói: “Sẽ không có ai trách móc em vì trên quần áo có dính bùn đất. Thoải mái một chút đi, Quỳ Quỳ.”
Đường Quỳ gật gật đầu.
Chỗ các bác sĩ phơi đồng phục nằm ở góc tây bắc nhà kho, người phụ trách trông coi đồ đạc trong kho là ông cụ Triệu đang ngồi phơi nắng trước cửa, từ đằng xa nhìn thấy Giang Trúc đi tới thì cười nói: “Sao rồi? Bộ đồ kia có vừa không? Nếu không vừa thì phải đợi thêm một tuần nữa. Bây giờ mới qua năm mới, vẫn còn chưa gửi đơn đặt hàng.”
“Vẫn mặc được ạ!” Giang Trúc nói: “Nhưng mà vẫn phải phiền lão Triệu đặt giúp cỡ khác rồi.”
Vừa rồi lúc cô mặc vào quả thật có hơi rộng, thùng thà thùng thình như thế rất bất tiện.
Ông cụ Triệu nheo nheo đôi mắt, nhìn Đường Quỳ, cười lên: “Vừa rồi Tiểu Giang tìm đồng phục là để cho cô sao? Phải biết quý trọng Tiểu Giang đấy, trong viện có mấy người nhìn trúng cậu ấy, đang chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho cậu ấy đấy.”
Lời này là thật, trong bệnh viện chẳng có mấy bác sĩ nam trẻ tuổi, Giang Trúc đến đây thì quả thật như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
Đường Quỳ cười nói: “Chắc chắn rồi ạ!”
Bên ngoài trời rất ấm, Giang Trúc đi lấy cái kẹp, treo đồng phục lên để phơi, để phòng ngừa bị lẫn lộn, ở chỗ túi áo anh còn dùng một cái kẹp nhỏ, kẹp lấy tờ giấy viết tên Đường Quỳ.
Anh đưa tay vuốt mấy nếp gấp trên quần áo, bàn tay bị gió thổi, hơi đỏ ửng lên.
Giang Trúc nghĩ, chuyện này không thể lập tức giải quyết được, anh không thể sốt ruột.
Chỉ có thể chú ý một chút để tìm ra chỗ khúc mắc trong lòng cô, từng chút một phá nó đi.
Lúc Đường Quỳ quay lại khoa gây tê thì Vu Phỉ Phỉ đã không còn ở đó nữa. Đến khoảng năm giờ thì cô nàng mới quay lại, vội vàng quẹt thẻ vào máy tính công, tan làm.
Giang Trúc đi đến đón Đường Quỳ về nhà, ngay từ đầu buổi chiều, chuyện bạn gái của bác sĩ Giang đến thực tập ở khoa gây tê đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Trên đường, không ít người tò mò quan sát bọn họ.
Hai người đi song song bên cạnh nhau, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Về đến nhà, Đường Quỳ đang rửa rau giữa chừng thì bỗng nhiên cảm giác bụng dưới đau nhói lên. Cô hơi nhíu mày, trong lòng nhẩm tính kỳ kinh.
Không đúng, đáng lẽ phải một tuần nữa mới tới chứ.
Cô vội vã đi vào nhà vệ sinh, hơi có chút mơ màng.
Dì cả đến thăm quá mức đột ngột, cô không hề có chút chuẩn bị nào.
Khẽ cắn môi, cô rút ra thêm mấy tờ giấy, lót lên, chuẩn bị đi mua băng vệ sinh.
Đi chưa được hai bước thì cảm giác đau đớn ở bụng dưới càng thêm mãnh liệt.
Không biết có phải do tâm lý hay không, mỗi lần dì cả tới, lúc chưa biết thì chỉ hơi đau một chút, nhưng sau khi biết được thì lại bắt đầu đau kịch liệt.
Giang Trúc từ trong phòng bếp đi ra, hỏi: “Em sao thế?”
Đường Quỳ lấy ví tiền ra, cười với anh một cái: “Em đi mua ít đồ.”
Vừa dứt lời, từ bụng dưới lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô nhíu mày, khom người che bụng lại.
Giang Trúc cởi tạp dề ra: “Để anh đi mua giúp em.”
“Hả?”
Đường Quỳ còn chưa kịp phản ứng, Giang Trúc đã đi rót nước ấm, bỏ thêm chút đường đỏ, đặt vào trong tay cô: “Em uống chút nước ấm trước, chờ lát anh quay lại.”
Đường Quỳ gọi anh lại: “Cái đó, nếu anh mua thì nhớ mua loại lớn nhất dùng ban đêm… Dùng ban ngày thì loại nào cũng được, chỉ cần mềm một chút, không cần loại mặt lưới.”
Giang Trúc đương nhiên không biết mấy thứ này còn có nhiều chủng loại như vậy, gật gật đầu, mở cổng đi ra. Trước lúc đi lại dặn dò cô: “Chờ lát nữa anh về anh sẽ nấu cơm, đừng sốt ruột, em không nên đụng nước lạnh.”
Giang Trúc hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xách một cái túi lớn trở về. Đường Quỳ đang cần loại bông mềm dùng ban ngày, anh mua liền mấy túi, còn có một hộp thuốc, một gói nước gừng pha đường đỏ, một túi băng vệ sinh loại dùng ban đêm.
Sau cùng, anh lấy ra một túi to, là tã giấy loại lớn.
Đường Quỳ: “...”
Giang Trúc giải thích: “Nhân viên cửa hàng nói đây là loại lớn nhất, nhưng chỉ còn một túi, ba miếng. Anh sợ em không đủ dùng, nghĩ rằng dùng cái này cũng không khác lắm, cho nên mua một túi.
Anh nhìn sắc mặt Đường Quỳ, thấy cô vẫn đang thẫn thờ, vội vàng chữa lại: “Nếu em cảm thấy cái này không dùng được thì thôi, anh đến siêu thị khác mua –”
“Không cần đâu!” Đường Quỳ cầm lấy một túi: “Đủ dùng rồi, thật sự đủ dùng rồi.”
Mặc dù băng vệ sinh dùng ban đêm và tã giấy nhìn không khác nhau lắm, nhưng hai loại này căn bản là không thể dùng lẫn lộn thay nhau được!
Nhưng mà ba miếng cũng đủ cho cô dùng trong ba ngày đầu rồi.
Mỗi lần dì cả tới, ngày đầu tiên Đường Quỳ sẽ bị đau bụng kinh rất nghiêm trọng. Lần này cũng vậy, lúc đầu còn đỡ, nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã đau như thể có cái gì đó đang quẫy đạp trong bụng.
Lúc ăn cơm tối, sắc mặt cô rất xấu.
Giang Trúc hỏi: “Em có bệnh đau dạ dày không? Có hay bị đau dạ dày không?”
Đường Quỳ lắc đầu.
Anh đứng lên, mở hộp thuốc ra, lấy một viên thuốc, đặt vào trong lòng bàn tay cô.
“Em uống đi, có lẽ sẽ hơi kích thích đối với dạ dày, nhưng mà ít nhất cũng sẽ giúp em bớt đau hơn bây giờ một chút.”
Giang Trúc lại còn rót ra một cốc sữa, giống như đang dỗ trẻ con, đút lên miệng cô.
Ngón tay của anh vô ý chạm vào môi cô.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh bỗng xuất hiện rất nhiều hình ảnh rời rạc không liên quan. Lúc còn bé được ăn kẹo, đám mây trắng giữa bầu trời trong xanh, bông hoa hồng vừa mới nở, những cánh hoa mềm mại.
Tất cả đều không sánh được xúc cảm lúc chạm lên môi cô.
Cảm giác mềm mại chọc thẳng vào tim anh.
Động tác của cô rất nhanh, ngón tay run rẩy, cắn chặt răng, giống như đó là một thứ cực kỳ bẩn thỉu.
Giang Trúc đón lấy, Vu Phỉ Phỉ ở bên cạnh không hiểu gì, hỏi: “Sao thế? Trên quần áo dính cái gì sao?”
“Có lẽ là cất lâu nên có mùi.” Một tay Giang Trúc cầm lấy đồng phục, một tay kia đặt lên vai Đường Quỳ, kéo cô lại trấn an: “Để anh giúp em đưa đi giặt, bây giờ thời tiết rất tốt, phơi cũng mau khô thôi. Dù sao chiều nay cũng chưa phẫu thuật, mai mới mặc cũng không cần vội.”
Lúc trước ở bệnh viện Trung y, đồng phục sẽ có nhân viên chuyên trách đảm nhận việc giặt sạch, đến đây thì chỉ có thể tự mình giặt. Bởi vì trên đồng phục ít nhiều gì cũng mang theo bệnh khuẩn nên phần lớn mọi người sẽ không mang về nhà mà giặt ngay tại phòng nước ngay bên cạnh phòng trực.
Vu Phỉ Phỉ nhìn Đường Quỳ với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Thật là hạnh phúc quá đi! Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, mỗi lần giặt đồng phục đều phải cắm nước nóng từ trong phòng làm việc mang sang phòng nước, một ấm còn chưa đủ, ít nhất cũng phải cắm hai ấm, hoặc là phải chấp nhận giặt bằng nước lạnh, lạnh đến nỗi tay cũng tê cứng.
Nhìn người này đi, tốt nghiệp đại học trọng điểm, bạn trai thì vừa to cao vừa đẹp trai, lại còn ân cần chu đáo như vậy, cho nên có thể nhõng nhẽo tùy ý, quần áo có tí mùi đã không chịu mặc rồi…
Giọng Vu Phỉ Phỉ hơi chua: “Bệnh viện trong trấn có thể không sánh bằng thành phố lớn, vấn đề vệ sinh cũng theo không kịp, cô phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Đường Quỳ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, trong tai như đang nổ đoàng đoàng. Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng dường như cô vẫn nghe rõ thứ âm thanh này như trước.
Lời của Vu Phỉ Phỉ, cô cũng không nghe rõ, chỉ miễn cưỡng cười với cô nàng.
Giang Trúc ôm trọn eo cô, đi sang phòng nước.
Trong phòng nước không có ai.
Giang Trúc lấy một chiếc ghế từ bên phòng trực sang, để cho Đường Quỳ ngồi, lấy cốc của mình, rót cho cô một cốc nước ấm. Bàn tay cô lạnh buốt, lúc đưa cốc nước cho cô, anh nhịn không được cầm tay cô lên, đưa tới trước miệng hà hơi, xoa xoa.
Đường Quỳ không nói câu nào.
Giang Trúc cũng nhìn ra có điều không ổn.
Vừa rồi, phản ứng kia của cô có bốn phần là chán ghét, sáu phần là sợ hãi.
Đường Quỳ nâng cốc nước lên, uống một ngụm.
Bên trong có thả thêm hoa lài, thanh nhiệt hạ hỏa, tỏa ra hương thơm cỏ cây nhàn nhạt.
Giang Trúc cầm cái chậu, ngâm đồng phục vào, đổ thêm nước giặt, bắt đầu cẩn thận vò quần áo.
Rõ ràng chỉ là tìm một cớ để thoái thác, nhưng anh lại thật sự đưa quần áo đi giặt.
Anh nói: “Quỳ Quỳ, đừng sợ, anh giặt nó rồi.”
Trong chậu nổi lên tầng tầng lớp lớp bọt xà phòng, mùi nước giặt vừa ngửi đã cảm nhận được hơi thở thơm mát sạch sẽ, Giang Trúc cố ý giơ lên cho Đường Quỳ xem, giọng nói không nhanh không chậm: “Em xem, tất cả đều sạch sẽ rồi, không còn thứ gì bẩn thỉu nữa.”
Sạch sẽ tinh tươm, không dính chút bụi bặm.
Đường Quỳ đứng lên, chậm rãi đi đến.
“Anh không biết trong lòng em đang vướng mắc cái gì… Nhưng mà Quỳ Quỳ, đừng sợ. Nó vẫn rất sạch sẽ, cho dù đã từng dính bùn đất thì bây giờ cũng đã được giặt sạch rồi.”
Đường Quỳ cắn cắn môi, nói: “Thật xin lỗi!”
“Chuyện này vốn không nên trách em.” Giang Trúc nói: “Sẽ không có ai trách móc em vì trên quần áo có dính bùn đất. Thoải mái một chút đi, Quỳ Quỳ.”
Đường Quỳ gật gật đầu.
Chỗ các bác sĩ phơi đồng phục nằm ở góc tây bắc nhà kho, người phụ trách trông coi đồ đạc trong kho là ông cụ Triệu đang ngồi phơi nắng trước cửa, từ đằng xa nhìn thấy Giang Trúc đi tới thì cười nói: “Sao rồi? Bộ đồ kia có vừa không? Nếu không vừa thì phải đợi thêm một tuần nữa. Bây giờ mới qua năm mới, vẫn còn chưa gửi đơn đặt hàng.”
“Vẫn mặc được ạ!” Giang Trúc nói: “Nhưng mà vẫn phải phiền lão Triệu đặt giúp cỡ khác rồi.”
Vừa rồi lúc cô mặc vào quả thật có hơi rộng, thùng thà thùng thình như thế rất bất tiện.
Ông cụ Triệu nheo nheo đôi mắt, nhìn Đường Quỳ, cười lên: “Vừa rồi Tiểu Giang tìm đồng phục là để cho cô sao? Phải biết quý trọng Tiểu Giang đấy, trong viện có mấy người nhìn trúng cậu ấy, đang chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho cậu ấy đấy.”
Lời này là thật, trong bệnh viện chẳng có mấy bác sĩ nam trẻ tuổi, Giang Trúc đến đây thì quả thật như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
Đường Quỳ cười nói: “Chắc chắn rồi ạ!”
Bên ngoài trời rất ấm, Giang Trúc đi lấy cái kẹp, treo đồng phục lên để phơi, để phòng ngừa bị lẫn lộn, ở chỗ túi áo anh còn dùng một cái kẹp nhỏ, kẹp lấy tờ giấy viết tên Đường Quỳ.
Anh đưa tay vuốt mấy nếp gấp trên quần áo, bàn tay bị gió thổi, hơi đỏ ửng lên.
Giang Trúc nghĩ, chuyện này không thể lập tức giải quyết được, anh không thể sốt ruột.
Chỉ có thể chú ý một chút để tìm ra chỗ khúc mắc trong lòng cô, từng chút một phá nó đi.
Lúc Đường Quỳ quay lại khoa gây tê thì Vu Phỉ Phỉ đã không còn ở đó nữa. Đến khoảng năm giờ thì cô nàng mới quay lại, vội vàng quẹt thẻ vào máy tính công, tan làm.
Giang Trúc đi đến đón Đường Quỳ về nhà, ngay từ đầu buổi chiều, chuyện bạn gái của bác sĩ Giang đến thực tập ở khoa gây tê đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Trên đường, không ít người tò mò quan sát bọn họ.
Hai người đi song song bên cạnh nhau, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Về đến nhà, Đường Quỳ đang rửa rau giữa chừng thì bỗng nhiên cảm giác bụng dưới đau nhói lên. Cô hơi nhíu mày, trong lòng nhẩm tính kỳ kinh.
Không đúng, đáng lẽ phải một tuần nữa mới tới chứ.
Cô vội vã đi vào nhà vệ sinh, hơi có chút mơ màng.
Dì cả đến thăm quá mức đột ngột, cô không hề có chút chuẩn bị nào.
Khẽ cắn môi, cô rút ra thêm mấy tờ giấy, lót lên, chuẩn bị đi mua băng vệ sinh.
Đi chưa được hai bước thì cảm giác đau đớn ở bụng dưới càng thêm mãnh liệt.
Không biết có phải do tâm lý hay không, mỗi lần dì cả tới, lúc chưa biết thì chỉ hơi đau một chút, nhưng sau khi biết được thì lại bắt đầu đau kịch liệt.
Giang Trúc từ trong phòng bếp đi ra, hỏi: “Em sao thế?”
Đường Quỳ lấy ví tiền ra, cười với anh một cái: “Em đi mua ít đồ.”
Vừa dứt lời, từ bụng dưới lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô nhíu mày, khom người che bụng lại.
Giang Trúc cởi tạp dề ra: “Để anh đi mua giúp em.”
“Hả?”
Đường Quỳ còn chưa kịp phản ứng, Giang Trúc đã đi rót nước ấm, bỏ thêm chút đường đỏ, đặt vào trong tay cô: “Em uống chút nước ấm trước, chờ lát anh quay lại.”
Đường Quỳ gọi anh lại: “Cái đó, nếu anh mua thì nhớ mua loại lớn nhất dùng ban đêm… Dùng ban ngày thì loại nào cũng được, chỉ cần mềm một chút, không cần loại mặt lưới.”
Giang Trúc đương nhiên không biết mấy thứ này còn có nhiều chủng loại như vậy, gật gật đầu, mở cổng đi ra. Trước lúc đi lại dặn dò cô: “Chờ lát nữa anh về anh sẽ nấu cơm, đừng sốt ruột, em không nên đụng nước lạnh.”
Giang Trúc hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xách một cái túi lớn trở về. Đường Quỳ đang cần loại bông mềm dùng ban ngày, anh mua liền mấy túi, còn có một hộp thuốc, một gói nước gừng pha đường đỏ, một túi băng vệ sinh loại dùng ban đêm.
Sau cùng, anh lấy ra một túi to, là tã giấy loại lớn.
Đường Quỳ: “...”
Giang Trúc giải thích: “Nhân viên cửa hàng nói đây là loại lớn nhất, nhưng chỉ còn một túi, ba miếng. Anh sợ em không đủ dùng, nghĩ rằng dùng cái này cũng không khác lắm, cho nên mua một túi.
Anh nhìn sắc mặt Đường Quỳ, thấy cô vẫn đang thẫn thờ, vội vàng chữa lại: “Nếu em cảm thấy cái này không dùng được thì thôi, anh đến siêu thị khác mua –”
“Không cần đâu!” Đường Quỳ cầm lấy một túi: “Đủ dùng rồi, thật sự đủ dùng rồi.”
Mặc dù băng vệ sinh dùng ban đêm và tã giấy nhìn không khác nhau lắm, nhưng hai loại này căn bản là không thể dùng lẫn lộn thay nhau được!
Nhưng mà ba miếng cũng đủ cho cô dùng trong ba ngày đầu rồi.
Mỗi lần dì cả tới, ngày đầu tiên Đường Quỳ sẽ bị đau bụng kinh rất nghiêm trọng. Lần này cũng vậy, lúc đầu còn đỡ, nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã đau như thể có cái gì đó đang quẫy đạp trong bụng.
Lúc ăn cơm tối, sắc mặt cô rất xấu.
Giang Trúc hỏi: “Em có bệnh đau dạ dày không? Có hay bị đau dạ dày không?”
Đường Quỳ lắc đầu.
Anh đứng lên, mở hộp thuốc ra, lấy một viên thuốc, đặt vào trong lòng bàn tay cô.
“Em uống đi, có lẽ sẽ hơi kích thích đối với dạ dày, nhưng mà ít nhất cũng sẽ giúp em bớt đau hơn bây giờ một chút.”
Giang Trúc lại còn rót ra một cốc sữa, giống như đang dỗ trẻ con, đút lên miệng cô.
Ngón tay của anh vô ý chạm vào môi cô.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh bỗng xuất hiện rất nhiều hình ảnh rời rạc không liên quan. Lúc còn bé được ăn kẹo, đám mây trắng giữa bầu trời trong xanh, bông hoa hồng vừa mới nở, những cánh hoa mềm mại.
Tất cả đều không sánh được xúc cảm lúc chạm lên môi cô.
Cảm giác mềm mại chọc thẳng vào tim anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook