Kha Ngạn Tịch gọi điện, báo anh có việc phải đi công tác một tuần, Giang Tử Khâm chỉ đáp gọn lỏn: “Em biết rồi!”

Đang xếp quần áo vào va li, nghe cô nói vậy, anh bỗng thấy vô cùng băn khoăn. Vội để đồ xuống, đi đến bên giường. Bộ dạng càng nghiêm túc hơn, nhưng lừi mắc trong cổ, không biết nên nói thế nào.

Đâu bên kia, Giang Tử Khâm nặng nề, thở dốc. Anh liền dịu giọng, “Tiểu Man, anh thật sự có việc phải đi.”

“Ai bảo anh không có việc, cần gì giải thích, như thế có phải có tật giật mình không?” Cô bất bình nói.

“Quyết định hơi gấp, ba tiếng nữa là máy bay cất cánh, anh cần tranh thủ thời gian.”

Giang Tử Khâm chành môi, cố gạt những bất an trong lòng, dặn anh đi đường cẩn thận, sớm trở về. Cô nói rất tự nhiên, Kha Ngạn Tịch gật đầu lia lịa, lặng lẽ nghe cô kể tội, trách móc vài câu, rồi cúp máy.

Giang Tử Khâm cất điện thoại, có tiếng bước chân vang sau lưng. Giật mình quay lại thấy Chung Dịch đang cười tiến lại. Chung Dịch nói: “Có cần tôi mời ăn cơm trưa không?”

Giang Tử Khâm lườm anh, “Không ăn, tức đầy bụng, no rồi.”

Sắc mặt Chung Dịch lập tức khang khác, vẫn nụ cười, nhưng vẻ giễu cợt, từ đôi mắt đào hoa của anh lan tới khóe miệng.

Giang Tử Khâm tức thì phát giác có gì không ổn, bởi vì ngay lúc đó, giọng của một thầy giáo khác vang lên ở phía sau: “Cảm ơn thầy Chung, xin hẹn lần khác. Bà xã tôi ở nhà chuẩn bị xong rồi, phải về thôi.”

Giang Tử Khâm hơi ngoảnh lại, Chung Dịch cười phá lên, vỗ vai, cười trên đau khổ của cô, nhưng lại nói rất chân tình, “Phong cách của Monet, nóng nảy là rất tệ, lần sau nhất định phải suy nghĩ thận trọng nha.”

Giang Tử Khâm giơ nắm đấm dứ dứ trước ngực anh, hậm hực nói: “DDwungf trêu em, hôm nay em đang bực mình.”

Chung Dịch than thở: “Vô lễ với tiền bối, lôi ra ngoài, chém!”

Giang Tử Khâm quay về phòng vẽ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn gửi cho Kha Ngạn Tịch một tin nhắn.Trước đây, mỗi lần anh đi công tác cô đều về nhà, tự tay sắp xếp va li cho anh. Anh tuy cẩn thận, nhưng vẫn là đàn ông, hay quên nhiều thứ. Có điều anh không cho cô ra sân bay tiễn, bảo là không muốn để cô nhìn theo bóng anh.

Nhưng lần này không sao yên tâm được, cảm giác có vật gì đó vít chặt chỗ hổng trái tim. Anh đi xa một bước, trái tim cô trống rỗng một phần.

Tin nhắn của anh luôn rất đơn giản, lần này cũng vậy, cô hỏi mấy câu, anh chỉ trả lời một câu, viết thêm một chữ cũng ngại. Không hy vọng vào con người coi thời gian là vàng đó nói những lwofi lãng mạn, cô hít mạnh một hơi, lại từ từ thả ra, lòng dễ chịu đôi chút.

Chung Dịch mở cửa bước vào, tắt điều hòa, ngồi đối diện với cô. Giang Tử Khâm ngơ ngẩn liếc cái điện thoại, từng giây từng phút trôi qua, lúc này Kha Ngạn Tịch có lẽ đã ra khỏi nhà, lên xe ra sân bay rồi. Cứ có nguy cơ là anh mượn cớ trốn thật xa, để cô vô tình nhớ tới câu thơ: vtinhf yêu, tình yêu, chính tình yêu thúc đẩy thế giới này. Rồi lại nghĩ, đúng quá rồi, chỉ riêng một mình Kha Ngạn Tịch đã cống hiến không nhỏ cho ngành hàng không nước nhà.

Giang Tử Khâm thở dài, không biết chuyện này nên tính thế nào. Cô bần thần, chán ngán, chẳng muốn nghĩ gì.

Trước mặt, Chung Dịch ngồi bên đang vo vai, rụt cỏ, gọt bút chì. Cô dịch lại gần anh, gõ nhẹ xuống bàn: “Oa, thầy Chung, thầy là đàn ông ư?”

Chung Dịch nhíu mày, không thèm chấp: “Em tinh mắt đấy.”

Giang Tử Khâm cười hi hi, “Nhất định rồi, chút tài mọn này thì em có.”

Chung Dịch cảm giác lưng toát mồ hôi, nhìn cô, bĩu môi: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng vòng vo làm tôi hồi hộp.”

Giang Tử Khâm mím môi, lại im lặng. Nhưng cô khiến Chung Dịch tò mò. Anh sốt ruột, giơ con dao nhỏ, dứ trước mặt cô, đùa: “Nói, nếu không ta giết.”

Giang Tử Khâm thở mấy hơi, mới miễn cưỡng nói: “Giả sử, em chỉ nói giả sử thôi, thầy yêu một cô gái –“

“Nói luôn đi, giả sử gì nữa, đương nhien là tôi yêu cô gái, tôi không có hứng với đàn ông.”

Giang Tử Khâm nhắm mắt, ôi chao, con người thật khó nói chuyện. Cô lại hít thở sâu mấy hơi, mới mở mắt nhìn anh, nói: “Giả sử, à không, nói tóm lại là thầy yêu một cô gái, nhưng cô ta nhỏ tuổi hơn thầy rất nhiều, liệu thầy có bỏ qua định kiến của thiên hạ để sống với cô ấy không?”

Chung Dịch xoa cằm, chớp mắt liên tục, sau đó mới nói, vẻ rất chân thành: “Vấn đề này cũng khó trả lời, phải xem cô bé đó rốt cuộc kém tôi bao nhiêu tuổi. Nếu kẻm hai chục tuổi thì pass luôn. Lám sao tôi dám lấy một cô bé vừa mới vào tiểu học, kém khoảng mười tuổi coi như cũng tam, nghĩ đến cô vợ tương lai của mình đang lo thi đại học, là cả người tôi tràn đầy hãnh diện.”

“Nếu cô gái đó là em gái trên danh nghĩa, hoặc là...hoặc là một cái gì đó, tóm lại là một kiểu quan hệ rất tế nhị, chỉ cần hai người đi với nhau, là người ta chỉ trỏ, vậy thầy sẽ làm thế nào?”

“Yêu là yêu, bận tâm đến người khác làm gì. Chỉ cần tôi yêu cô áy, cô ấy yêu tôi, coi như xong!” Cuối cùng, Chung Dịch cũng tỏ ra nghiêm túc.

Nhưng Giang Tử Khâm vẫn hoài nghi, sự việc không đơn giản như vậy, cô yêu Kha Ngạn Tịch, Kha Ngạn Tịch yêu cô, nhưng hai người luôn có bao nhiêu mâu thuẫn.

Một lúc lâu sau, cô bỗng bật cười, vội hỏi: “Thầy Chung, sự việc là thế này, thầy rất yêu một cô gái kém thầy chừng mười tuổi, nhưng cô gái ấy lại là học sinh của thầy. Cố thể cô ấy đang học năm nhất, hoặc năm thứ hai. Thầy sẽ làm thế nào?”

Chung Dịch ngớ người, cô đang hỏi anh, nếu yêu học trò của mình thì làm thế nào? Mà cô chính là học trò của anh. Cô học trò nổi bật nhất trong bao nhiêu học trò. Tử Khâm có ý gì, chẳng lẽ đây là một kiểu bong gió? Hay chỉ tại anh nghi quá lan man?

Không thấy Chung Dịch trả lời, Giang Tử Khâm lại hỏi: “Sao thầy không nói, vấn đề quá khó trả lời hay sao?”

Lúc này, ánh mắt Chung Dịch mới dừng lại trên người cô, sức sống tươi trẻ rực rỡ trong đôi mắt trong trẻo, long lanh. Cô đẹp mê hồn như vậy, giống như vầng mặt trời lúc tinh sương đang từ từ ló dạng. Anh tuy hơn tuổi cô khá nhiều, nhưng cũng chưa đến mức chống gậy khụ khụ.

“Tôi sẽ chọn yêu cô ấy, theo đuổi cô ấy, bởi vì nếu bỏ lỡ, tôi sẽ vô cùng hối hận. tôi sẽ không để mình hối hận, cho dù khó khăn đến mấy. Nhưng –“

Anh chống chống cằm, mắt nhìn vào tường, trên đó có bong cô lờ mờ. “Có thể tôi sẽ tạm thời giấu cô ấy đi, bởi vì không muốn để cô ấy tổn thương, càng không muốn cô ấy đau khổ vì những thiên kiến của người đời. Nhất định tôi sẽ bảo vệ cô ấy, với tất cả trách nhiệm của một người đàn ông.”

Lòng Giang Tử Khâm bỗng nhẹ bẫng. Đàn ông muốn bảo vệ người phụ nữ mình yêu, mới lựa chọn tạm thời giấu cô ấy đi thật ư? Đàn ông yêu bằng lý trí, phụ nữ yêu theo nhịp đập trái tim.

“Phải có trường hợp cụ thể mới có thể phân tích cụ thể, đây chỉ là suy đoán của tôi.” Chung Dịch nhìn cô khẽ nhún vai, thở dài nói tiếp, “Nếu tôi yêu cô ấy đủ sâu, có thể sẽ bất chấp tát cả, một lòng muốn ở bên cô ấy. Cách xử sự của tôi, có lúc chính tôi cũng sợ.”

Lần này Giang Tử Khâm lựa chọn bỏ ngoài tai. Những gì không thích, thì không nghe, đây là thói quen của cô. Các họa sĩ tính khí thường có chút lập dị, nhất là nhưng người đam mê nghệ thuật như anh. Cô và Kha Ngạn Tịch là những con người bình thường. Sau đó lại buồn bã nghĩ, Kha Ngạn Tịch chẳng phải cũng suýt trở thành họa sĩ đó sao?

Có phải tình yêu của anh với cô chưa đủ nặng?

Kha Ngạn Tịch lên máy bay. Trong khoang hạng nhất, ngoài anh, chỉ có một cặp tình nhân đang nắm tay nhau, cô gái đó đã chiếm vị trí sát cửa sổ ở hang ghế đầu của anh. Cô tiếp viên tươi cười đi đến hỏi han, anh chỉ ghế của mình, ý bảo cô gái ngồi nhầm chỗ.

“À vâng, thưa ông là thế này, cô ấy muốn ngồi bên người yêu, ông xem có thể đổi chỗ cho ấy không? Cũng là dãy đầu. Nếu bằng lòng, xin mời sang chỗ này.”

Kha Ngạn Tịch dĩ nhiên không phản đối.

Sau khi máy bay cất cánh, cặp tình nhâm rầm rì nói chuyện, cười đùa suốt, trong khoang chỉ có tiếng họ.

Kha Ngạn Tịch lại nhớ đến Giang Tử Khâm. Anh từng mấy lần đưa cô đi máy bay, do không quen, bị say, cứ lên máy bay là cô cố gắng ngủ, hai người hầu như chưa bao giờ nói chuyện trên không thế này. Anh chỉ lặng lẽ ngắm khuôn mặt xinh đẹp nhìn nghiêng đó. Giang Tử Khâm đeo kính, nên không nhìn thấy mắt cô. Nhưng cô tinh nghịch vẽ lên mắt kính một khuôn mặt có đôi mắt rất to, nhưng mũi, miệng lại bé xíu, nhìn rất ngộ nghĩnh.

Anh nghĩ miên man, bất giác mỉm cười, trong lòng có một nơi ấm áp, luôn luôn ấm áp.

Cô gái ở dãy bên kia bỗng đứng dậy, vừa đi ra vừa quấn áo khoác vào ngườKha Ngạn Tịch, chiếc khóa áo rất dài ngoắc vào tay anh. Một tiếng “tinh” giòn giã, cúc tay áo rơi xuống sàn. Anh cúi xuống tìm.

Đó là chiếc cúc áo Giang Tử Khâm tự tay lựa chọn cho anh.

Trợ lý cũng giật mình, nhìn thấy tay Kha Ngạn Tịch có vết xước, lo lắng hỏi: “Kha tổng, không sao chứ?”

Cô gái ngại ngùng xin lỗi, cũng cúi xuống tìm giúp anh, hỏi: “Vật gì rơi vậy, có phải cúc áo không?” Kha Ngạn Tịch đang mải tìm, không trả lời. Cô ta chun mũi làm xấu với người yêu đang ngồi trên ghế, thì nghe có tiếng đàn ông nói hơi to: “Đừng, đừng giẫm lên!”

Nhưng đã muộn, chân cô gái đã giẫm lên. Cô xấu hổ mỉm cười, cúi nhặt vật đó, quả nhiên là chiếc cúc áo. Nhưng đang cầm, còn chưa kịp lau sạch, chiếc cúc đã bị người đàn ông đoạt mất.

Kha Ngạn Tịch giữ chiếc cúc trong tay, trở về chỗ ngồi, cầm mảnh khăn giấy trợ lý đưa, cẩn thận lau sạch.

Trợ lý ngồi ghế bên, không dám quấy rầy anh. Người yêu của cô gái, nhìn anh từ đầu xuống chân, có vẻ rất ngạc nhiên.

Chưa đầy hai tiếng sau, máy bay hạ cánh. Kha Ngạn Tịch áo khoác vắt trên tay, trong tay vẫn nắm chiếc cúc đó. Anh đang định lên chiếc xe chuyên đưa đón khách của sân bay chờ bên ngoài, thì bị ai đó vỗ vai.

Ngoái lại nhìn, chính là đôi tình nhân trên máy bay. Người đàn ông lịch sự chìa tay bắt: “Kha Ngạn Tịch phải không?”

Kha Ngạn Tịch không nhận ra, nhưng cảm thấy rất quen, hơi ngoảnh sang trợ lý. Trợ lý hiểu ý, ghé tai anh nói nhỏ. Thì ra người đàn ông chính là Hứa Hy, một nhân tài có tiếng trong giới IT của Hàn Phủ.

“Xin chào.” Kha Ngạn Tịch đáp lại. Anh không muốn mất nhiều thời gian vào chuyện này.

Hứa Hy kéo cô gái vào sát mình, mỉm cười: “Đây là bạn gái tôi, vừa rồi cô ấy sơ ý làm đứt cúc áo anh, rất xin lỗi.”

Phương Thái chành môi, liếc nhanh Kha Ngạn Tịch một cái, lập tức cụp mắt. Cô nắm chặt tay người yêu, kiễng chân nói thầm điều gì đó vào tai anh ta, Hứa Hy bật cười, “Em đừng giở trò nhá, lúc đi anh đã dặn, phải ngoan ngoãn nghe lời cơ mà.”

Kha Ngạn Tịch đưa áo khoác cho trợ lý, nới lỏng cà vạt. Hứa Hy và Phương Thái xem ra rất thắm thiết, lúc nào cũng nắm tay nhau. Anh bỗng nghĩ đến mình, nghĩ đến Tiểu Man, trước mặt người quen, anh thường buông tay cô.

Nhìn Kha Ngạn Tịch, Hứa Hy biết anh ta không có hứng thú bắt chuyện với mình. Anh đến chỉ để xin lỗi một câu, thực ra cũng chảng có chuyện gì lien quan, vội cáo từ, “Lần sau có cơ hội mời anh đến dung bữa, tôi có việc, xin phép đi trước.”

Kha Ngạn Tịch gật đầu, “Hẹn dịp khác, tạm biệt!” Nói xong, liền chui vào xe.

Phương Thái kéo tay Hứa Hy chạy đi, miệng cằn nhằn, «Anh thấy chưa, phí công phí sức đi xin lỗi anh ta. Nhìn bộ mặt nhưu người máy của anh ta, ai thèm lấy, đúng là xúi quẩy. "

Hứa Hy vèo mũi cô. Hai người đi xe riêng.Hứa Hy thắt dây an toàn cho người yêu, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô, cuối cùng mới trả lời: " Anh không nghĩ vậy, em đừng thấy anh ta lạnh nhạt, kiêu kiêu mà cho anh ta là người khô khan. Vừa rồi có cảm giác anh ta rất nâng niu chiếc cúc áo kia, có thể nó là vật đặc biệt với anh ta. "

Phương Thái liếc người yêu một cái, " Bị một người như vậy quan tâm thật xúi quẩy. Nhưng nói thật, anh ta điển trai đấy, đôi mắt sâu, da trắng, môi cũng rất gợi cảm, còn body thì tuyệt, nhìn rất được… "

" Im đi! " Hứa Hy hơi bực, " Sao chẳng thấy em khen anh như thế? Sao, chê anh rồi phải không? "

Phương Thái nhoẻn cười, người lắc lư. Lát sau, mắt bỗng hốt hoảng như con thú nhỏ sợ hãi, khẽ hỏi: «Anh nói xem, liệu bố mẹ anh có thích em không? "

" The em thì sao? " Hứa Hy xoa cặp chân mày nhăn nhó của người yêu, hôn lên mắt cô, «Dù bố mẹ thích em hay không, em cũng là vợ anh – Em không thoát được đâu. "

Ads

Cô không thoát được đâu!

Giang Tử Khâm ngồi bật dậy, trong một thoáng, không biết mình đang tỉnh hay mơ.

Ngẩng đầu nhìn, khoảng không chật hẹp cho thấy cô đang ở kí túc xá.

Bên ngoài tối om. Vầng trăng tròn treo cao, rải xuống thứ ánh sáng thanh lạnh như nước. Đã là cuối thu, ban đếm rất lạnh. Kéo áo khoác lên người, xuống giường, xỏ dép lê đi ra ban công.

Gió lạnh thốc tới, cô quấn chặt chăn hơn, đầu đã hoàn toàn tỉnh táo. Gió thu se sắt, thổi qua những cành đầy lá khô.

Lòng mơ hồ có cảm giác bất an. Trong mơ cô thấy mình bị đẩy lên xe. Không nhớ rõ mặt người lái xe, nhưng vẫn nhớ lời anh ta nói: " Cô không thoát được đâu! "

Rõ ràng nói như vậy.

Mặc dù lúc này đã ba giờ sáng, cô vẫn gọi cho Kha Ngạn Tịch. Không phải đợi lâu, đã thấy tiếng anh ở đầu kia vọng tới.

" A lô? " Anh ngái ngủ.

“Em nhớ anh.” Giọng cô buồn buồn, hơi nghẹn.

Kha Ngạn Tịch ngồi dậy. tiếng chăn, tiếng quần áo sột soạt, trong đêm vắng nghe rất rõ. Anh cười nhẹ, “Anh cũng vậy.”

“Em rất thích anh!”

“Anh cũng vậy.”

“Em yêu anh.”

Anh cười khúc khích, “Anh cũng vậy.”

“Anh chỉ biết nói, ‘anh cũng vậy’ thôi à?” Cô ôm đầu, tựa người vào lan can. “thì đúng mà.” Anh nói rất dịu dàng.

Hai người im lặng, đều không biết nói gì. Hoặc không cần nói gì nữa, đã hiểu lòng nhau, chỉ cần nghe hơi thở của nhau là đủ.

Thời gian từng giây, từng phút trôi qua. Giang Tử Khâm nghi hoặc hỏi: “Ngạn Tịch, anh ngủ rồi à?”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy vầng trăng như chiếc mâm ngọc treo trên bầu trời đen thẫm. Chợt nhớ tới câu thơ: Xuân phong hựu lộc giang nam ngạn, minh nguyệt hà thời chiếu ngã hoàn. Không ứng thời, nhưng ứng cảnh, quả nhiên người đang yêu không phải là nhà thơ, cũng là người thuộc thơ.

Anh đã hết buồn ngủ, trả lời rõ ràng: “Chưa, Tiểu Man.”

“Muộn thế này còn gọi điện, anh có trách em không?”

“Không đâu.”

“Vậy anh còn gì muốn nói với em không?”

“Không, không có.”

Đầu bên kia vọng lại tiếng thở dồn, anh thấy lòng rộn vui. Anh không cho cô tắt máy, bảo là có điều muốn nói, hỏi muốn nói gì, anh lại im lặng. Lát sau, nói rất nghiêm túc: “Từ nay anh sẽ không bao giờ buông tay em.”

Trích trong bài “Dừng thuyền ở Cô Châu” của nhà thơ Vương An Thịnh đời Tống. Tạm dịch nghĩa: Gió xuân lại về, ven bờ song ở Giang Nam lại phủ màu xanh, bao giờ ánh trăng mới chiếu đến ta trên đường về cố hương.

Cô ngẩn ra, muốn cười lại không dám, không thể để cho anh chàng quá đắc ý, anh ta tưởng chỉ một câu là dỗ được cô sao? Nhưng chính cô lại vô cùng đắc ý, giọng vui hẳn: “Mau về nhà đi, tắm gội sạch sẽ, em muốn ăn thịt anh ngay!”

Kha Ngạn Tịch “Hứ” một tiếng, “Sao lại nói thế, ý em là gì?”

Anh không nói nữa. Máu trong tim bỗng như sôi, phun trào, xộc tới khắp mọi miền cơ thể, ánh mắt cũng xung huyết, nóng đỏ. Cảm giác cả người như một đống lửa, cháy nổ lục bục. anh vội vàng ngắt máy, ngồi tựa đầu giường thở dốc.

Cô gửi đến một tin nhắn: “Ngạn Tịch là con dê, Ngạn Tịch là con dê ,…tự đọc một trăm lần.”

: nguyên văn: con sói háo sắc.

Lúc này, anh đang thầm nói với cô, Tiểu Man, anh yêu em. Nếu không nhớ nhầm, ba chữ đó, anh chưa từng nói với Giang Tử Khâm khi cô chưa ngủ. Lần này trở về, anh phải nói, anh yêu cô nhiều lắm. Mặc kệ trời đất, anh đã yêu cô, đừng nghĩ, ai có thể lung lạc được anh.

Đừng ai nghĩ vậy.

Tam Mao từng nói, một khoảnh khắc chân tình, không thể nói đó là giả dối, tình yêu vĩnh hằng, không thể nói chỉ có một khoảnh khắc. Vĩnh hằng do vô số khoảnh khắc hợp thành, chúng ta vĩnh viễn không biết, một ý nghĩ có vẻ điên rồ, sẽ gây ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống mai sau. Chúng ta chỉ có thể nắm bắt được hiện tại.

Con người không cách nào từ chối tình yêu.

Kha Ngạn Tịch buộc phải thừa nhận, trước nay anh đắn đo hơi nhiều thể diện, địa vị, thanh danh, đều là gánh nặng đè lên vai, anh không sao bỏ xuống được. Chính Giang Tử Khâm kiên cường hơn anh, không cần nghĩ tới hậu quả, không sợ đàm tiếu, một lòng muốn ở bên anh.

Không ai biết, Kha Ngạn Tịch từng nghĩ, muốn chung sống với Giang Tử Khâm, cô bé đêm đêm trằn trọc, không yên giấc. Thậm chí, anh đã bắt đầu có dự định cho tương lai của hai người. Anh tin, thời gian sẽ xóa mờ ký ức của những người xung quanh, họ sẽ lãng quên thôi. Đợi Giang Tử Khâm tốt nghiệp, anh và cô sẽ trao nhẫn cho nhau, anh sẽ đưa cô sang Na uy, đi thăm lại nơi anh lớn lên. Anh sẽ ngồi ngoài nắng, vẽ cho cô, nói với cô, mọi vui buồn của anh. Họ sẽ có những đứa con khỏe mạnh đáng yêu. Không ai nhớ, anh hơn cô mười tuổi, cũng không ai nhớ anh từng là người đỡ đầu của cô.

Cảm thấy mình chưa bao giờ phấn khích tràn trề như thế, thậm chí anh nhảy khỏi giường, rút một chiếc khăn giấy, lại vẽ tiếp. Nghĩ tới chỉ mấy ngày nữa, Tử Khâm sẽ hiện ra trước mặt mình, lòng anh vui rộn rã.

Thứ duy nhất trên đời, thực sự có thể hủy hoại con người, chính số mệnh.

Ngày thứ bas au khi Kha Ngạn Tịch đi công tác, Giang Tử Khâm nhận được tin anh bị tai nạn xe hơi, lúc đó cô đang đứng đằng sau Chung Dịch xem anh vẽ.

Khi Chung Dịch kí tên lên trên bức tranh, anh thích them vào kí hiệu riêng của mình, đó là một vòng tròn, bên trong có hai vạch ngắn giao nhau.

“Đây là cái gì vậy, một cái bàn tròn tròn trên để đôi đũa à?”

Chung Dịch phì cười, “Nói vớ vẩn, đây rõ ràng là chữ Chung! Đầu óc em thế nào vậy, chỉ biết ăn!”

Giang Tử Khâm lắc đầu, “Ai bảo vậy, em còn biết ngủ nữa.” Rồi lẩm bẩm, “Tặng gì không tặng, lại tặng đồng hồ, súi quẩy!”

*Chung, tiếng hán nghĩa là đồng hồ.

Di động cảu giang tử khâm đổ chuông, Chung Dịch không nói nữa, hơi lùi về phía sau cô, anh muốn biết ai gọi cho cô, nói những gì.

“A lô?”

“Là Giang tiểu thư phải không? Kha tiên sinh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện thành phố, tình hình rất nguy kịch, cô mau đến đi.”

Giang Tử Khâm chết lặng, di động tuột khỏi tay, rơi xuống.

Nắp hộp pin điện thoại long ra, bắn chặt vào chân rạch một vết xước đỏ, song cô không thấy đau.

Chung Dịch cúi người nhặt lên, lắp lại cho cô, hỏi: “Em sao thế?”

Mặt Giang Tử Khâm trắng bệch, kinh hãi, hai hàng nước mắt ràn rụa.

Chung Dịch luống cuống: “Em đừng khóc, rốt cuộc vừa rồi là ai gọi?”

Cô đờ đẫn nhìn anh, không thể mở miệng.

Khi Giang Tử Khâm gọi taxi đến bệnh viện, một chiếc xe cứu thương vừa hú còi lao tới. tưởng là Kha Ngạn Tịch, cô vội chạy lại. Người này cũng bị tai nạn xe hơi, mặt và toàn thân bê bết máu. Cô sợ hãi hét lên, chân mềm nhũn, khuỵu xuông đất, ngay lúc đó có người đỡ dậy, đó là một trong những trợ lý của Kha Ngạn Tịch.

“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến, mau theo tôi.” Trợ lý vừa đi vừa giải thích, “Tối hôm qua mưa rất to, đường cao tốc vừa ướt vừa trơn. Hai chiếc xe phía xe trước nối đuôi nhau, một chiếc xe phía sau không phanh kịp, đâm vào xe trước,xe của Kha tiên sinh bị kẹt ở giữa. Lái xe chết tại chỗ, lúc cảnh sát đưa ra khỏi xe, người Kha tiên sinh cũng đầy máu. Cảnh sát đến rất nhanh, nhưng muốn vào trong cứu người phải giải tỏa vòng xe bên ngoài, nên lỡ mất nhiều thời gian.”

Giang Tử Khâm chỉ thấy đầu óc quay cuồng, dường như nhìn thấy Kha Ngạn Tịch. Anh nằm trên giường bệnh không còn sinh khí, mê man, toàn thân đẫm máu.

Được trợ lý của anh đỡ dậy, Giang Tử Khâm hoảng sợ bíu chặt cánh tay của anh, kinh hãi, mặt trắng như tờ giấy.

Vừa bước ra khỏi thang máy, cô thư kí của Kha Ngạn Tịch nện đôi giày cao gót cộc cộc chạy lại, túm cánh tay của Giang Tử Khâm, nói gấp: “Cần làm phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu người nhà kí tên, mau lên, mau lên!”

Hành lang trống trải sặc mùi thuốc sát trùng, vẫn không làm đầu óc Giang Tử Khâm tỉnh táo hơn. Hai người tức tốc chạy về phía khu phẫu thuật. Cô y tá mặc trang phục phụ mổ màu xanh nói to với bọn họ: “Người nhà Kha tiên sinh phải không? Lại đây kí tên.”

Bác sĩ viện trưởng đã đến sớm từ trước, vừa nhìn thấy cô gái trẻ chạy đến, hiểu ngay đây là cô bạn gái của Kha Ngạn Tịch mà người ta đồn đại. Ông bước đến chào, đưa bút máy cho cô, tranh thủ thông báo tình hình Kha Ngạn Tịch.

Tay Giang Tử Khâm run bắn, không cầm nổi bút, những lời ông viện trưởng vừa nói cô chỉ nghe loáng thoáng, toàn những tin khủng khiếp, hình như là tính mạng nguy kịch, xương sườn gãy, phải cưa chân – Giang Tử Khâm òa khóc, trong ngực hình như tiềm tang nguồn sức mạnh to lớn, buộc cô sả hết ra trong cơn giãy giụa khủng khiếp, cuối cùng biến thành nước mắt, chảy ướt đầm ngực áo.

Cô nghe thấy mình gào khóc như điên, “Tôi không ký, tôi không ký, tôi muốn anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ấy không thể chết, anh ấy không thể chết!” Cô thư ký đẩy cô, va mạnh vào tường. Cô định chạy vào phòng phẫu thuật, vừa đến cửa thì bị chặn lại. Ông viện trưởng sốt ruột, khuyên giải: “Tiểu thư, xin cô bình tĩnh. Tôi là bạn thân của Kha tiên sinh, tôi hứa sẽ làm tất cả để cứu anh ấy. Bây giờ nhất định phải tiến hành phẫu thuật cưa chân, không còn cách nào khác, nếu cô không ký, không thể nào làm phẫu thuật. Nếu cô muốn tốt cho anh ấy, hãy nhanh chóng ký tên.”

Giang Tử Khâm ôm mặt, vừa khóc vừa rên rỉ, “Không, tôi không thể kí. Tôi muốn chuyển viện. Tôi muốn bác sĩ giỏi nhất cứu anh ấy.”

Trợ lý không cầm lòng nhìn cảnh đó, vừa vỗ lưng cô, vừa khẩn thiết khuyên: “Giang tiểu thư, đây là bện viện tốt nhất Hàn Phủ rồi, cô nhất định phải bình tĩnh lại. Kha tiên sinh hiện đang bất tỉnh, cô phải kiên cường lên mới được! Cứ gào khóc mãi chảng ích gì, không lẽ cô muốn anh ấy chết? Tôi biết cô quan tâm anh ấy hơn hết thảy, nhưng phải cứu anh ấy đã.”

Giang Tử Khâm vẫn lắc đầu, “không, tôi không thể kí.” Cô không thể hình dung, kiêu hãnh như Kha Ngạn Tịch sẽ tuyệt vọng thế nào khi đối diện với cơ thể khiếm khuyết của mình. Chính vì cô là Giang Tử Khâm, chính vì cô là người thân duy nhất của anh trên đời, chính vì cô yêu anh như yêu sinh mạng của mình, cô mới không thể thô bạo quyết định sinh mạng của anh. Anh đau khổ, cô còn ngàn lần đau khổ hơn. Cô yêu anh hơn hết thảy.

Nhưng biết làm sao đây? Dù cô kí hay không, sự thật vẫn không thể thay đổi. Con người là gì, là hạt cát trong biển đời, không đo được độ dài, không cân được nặng nhẹ, chìm chìm nổi nổi trên dòng sông năm tháng, tưởng có thể chiến thắng tất cả, cuối cùng vẫn không thắng nổi số phận.

Số phận nói với họ, “Không tránh được đâu”, thì ra ý nghĩa là thế.

Được trợ lý giúp đỡ, Giang Tử Khâm viết từng nét tên mình. Khi cô mười hai tuổi, anh đặt tên cho cô. Anh nói, thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, đó là tám chữ đẹp nhất trên đời. Anh bảo không có tên nào hay bằng tên Tử Khâm, em phải cảm ơn sự uyên bác của anh.

Thế là từ nay, Kha Ngạn Tịch không còn là nguyên vẹn là anh nữa.

Giang Tử Khâm khuỵu chân, ngồi phịch xuống, chiếc bút máy trên tay rơi “cạch” trên nền đá hoa cương lạnh lẽo.

Cô không cảm thấy đau. Hóa ra, cô còn chết trước cái chân của Kha Ngạn Tịch. Cô không thể nào bình tâm được, luôn tự trách, sao mình vô dụng, sao không cứu anh? Cô cầu xin anh cứu mình, anh đã cứu. Cô cầu xin anh giữ lại, anh đã giữ. Cô xin anh yêu mình, anh đã yêu. Bây giờ anh nằm trong phòng phuẫn thuật, sắp bị mất một chân, tại sao cô lại bất lực như thế? Không thể làm gì cho anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương