Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời
-
Chương 6
Consuelo rất sung sướng làm theo lời yêu cầu của Annabelle, là mời Josiah đến ăn tối vào đêm trước Giáng sinh. Với Annabelle, đây không phải vì tình yêu, nhưng nàng nghĩ anh quá tốt với họ, nên họ phải làm gì để đáp lại, vì anh chỉ có một mình vào lễ Giáng sinh. Họ tổ chức bữa ăn mừng lễ Giáng sinh rất long trọng như mọi năm. Annabelle và mẹ mặc áo dạ tiệc, còn Josiah mặc áo vét đuôi tôm đo cắt rất khéo, áo sơ mi trắng hồ cứng với áo gilê, khuy nút măng sét bằng xà cừ và kim cương đẹp đẽ, cặp nút để lại từ đời ông nội anh. Anh đem quà đến tặng họ, khiến hai người cảm động.
Annabelle mua tặng Josiah chiếc khăn quàng casơmia, và cuốn sách nấu ăn để trêu anh cho vui, nhưng anh nói rất thích cuốn sách đó. Annabelle bối rối khi thấy Josiah mua tặng nàng chiếc vòng vàng thật đẹp ở cửa hàng Tiffany và mua tặng mẹ nàng cái khăn trùm bằng lụa đen tuyệt đẹp.
Họ cùng nhau hưởng bữa tối êm ả, ấm cúng và sau khi ăn xong, họ ngồi trước lò sưởi. Josiah uống uých ky, còn hai mẹ con nàng uống món trứng đánh pha rượu rum, theo công thức mà Arthur đã làm. Họ chiêm ngưỡng cây Giáng sinh do Consuelo và Annabelle trang hoàng. Năm ấy Giáng sinh đối với họ thật u buồn, đó là điều dễ hiểu và Josiah tránh không đề cập đến chuyện tòa đang nghe các nhân chứng nói về biến cố của chiếc Titanic. Ông nghĩ dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng không muốn nghe. Đối với họ, bây giờ nó chẳng thay đổi được gì.
Annabelle nói rằng Hortie đi hưởng trăng mật về vào chiều nay rồi. Cô ta đến thăm nàng và báo cho nàng biết cô ta đã có thai. Hortie tin chắc như thế và cô ta nói rằng cô và James rất sung sướng, mặc dù viễn tượng làm mẹ khiến cho cô hơi lo sợ. Cô ta vừa mới làm vợ chưa được bao ngày thì nay sắp làm mẹ, có lẽ vào hạ tuần tháng tám, quá gần. Hortie nói cô có thai ở Paris, rồi cười khúc khích khó hiểu, như mình còn bé nhỏ chứ không phải đã có chồng. Rồi cô nói bóng gió đủ thứ về chuyện tình dục, những chuyện Annabelle không muốn nghe. Annabelle không nói chuyện này với mẹ và Josiah, nhưng nàng nói Hortie sắp có con, cô ta rất thích thú về chuyện này. Nghe tin này, Consuelo hy vọng vào Giáng sinh năm sau, Annabelle và Josiah cũng sẽ có tin vui như thế, miễn là khi ấy họ đã lấy nhau. Bà thiết tha hy vọng họ sẽ lấy nhau và sẽ có con. Consuelo không muốn sau khi đính hôn, họ kéo dài ngày cưới quá lâu.
Tối đó trước khi ra về, Josiah nói anh sẽ đi trượt băng ở Vermont vào dịp năm mới với người bạn học cũ là Henry Orson. Theo anh, thì họ là hai người duy nhất còn độc thân trong lứa tuổi ấy, nên anh nói cùng đi chơi với nhau như thế rất tuyệt. Chuyến đi trượt tuyết vào dịp năm mới ở Woodstock là một truyền thống họ đã làm hàng năm với nhau, nên anh rất mong năm nay đến đó trượt chơi, họ sẽ dùng phương pháp nhảy ván trượt mới, rồi tiếp theo là trượt xuống đồi. Josiah hỏi Annabelle có biết trượt băng hay trượt tuyết không. Nàng nói không, nhưng nàng thích học. Josiah và Consuelo lén nhìn nhau, rồi anh hứa sẽ dạy cho nàng cách trượt. Anh đề nghị có lẽ Annabelle và mẹ nàng nên cùng nhau đến Vermont. Mắt Annabelle sáng lên, nàng nói việc này thật vui biết bao. Anh nói họ cũng đi xe trượt tuyết ở Woodstock rất vui.
Josiah ngồi chơi cho đến sau nửa đêm mới ra về và trước khi về, anh cảm ơn họ đã tặng quà và chiêu đãi bữa ăn rất ngon. Consuelo lén rút lui để hai người chào nhau. Annabelle lại cảm ơn rối rít về chiếc vòng vàng, nàng rất thích nó và đã mang nó trên tay.
- Tôi sung sướng vì cô thích nó, - anh nói. - Tôi nghĩ, bây giờ cô đeo nữ trang thì không đúng, nhưng nếu mẹ cô phản đối, có lẽ cô nên để sau này hãy đeo. - Anh không muốn xúc phạm Consuelo bằng cách tặng Annabelle chiếc vòng trong lúc họ đang chịu tang, nhưng anh muốn tặng nàng cái gì làm cho nàng vui. Anh không muốn tặng nàng cái gì xa hoa quá, nếu không nàng sẽ nghi ngờ về ý đồ trong óc anh. Anh nghĩ chiếc vòng vàng là vật ý nghĩa, Annabelle sẽ rất sung sướng khi nhận món quà này.
- Chúc ông đi trượt băng vui vẻ, - nàng nói, rồi tiễn Josiah ra cửa. Anh mặc áo khoác màu đen và quấn khăn quàng bằng lụa trắng trên áo vét, đầu đội mũ phớt mềm. Như mọi khi, trông anh rất lịch sự. Còn Annabelle chỉ mặc áo dài dạ tiệc trông rất trẻ trung và đẹp đẽ.
- Khi nào đi về, tôi sẽ gọi cô, - anh hứa. - Có lẽ sau ngày mùng một. - Anh hôn lên má nàng một cách vô tư và nàng cũng làm như vậy, rồi hai người chào tạm biệt.
Annabelle thấy mẹ đang ngồi trong thư viện, lật xem một cuốn sách. Đấy là cuốn sách của bố nàng mà trước đây nàng đã đọc rồi.
- Tại sao mẹ ở đây? - Annabelle hỏi, vẻ kinh ngạc. Mẹ nàng không phải người ham đọc sách. Bà quay qua nhìn con gái và cười với nàng.
- Mẹ nghĩ con và Josiah thích ở riêng với nhau. - Mắt bà ánh lên vẻ gì đó có ý nghĩa sâu sắc, khiến Annabelle bỗng cảm thấy bối rối.
- Josiah à? Mẹ đừng đùa. Chúng con chỉ là bạn thôi. Đừng có ý nghĩ gì về ông ấy. Nghĩ vậy không tốt đâu. Con thích tình bạn như bây giờ thôi.
- Nếu ông ấy muốn đi xa hơn tình bạn thì sao? - Bà hỏi khiến cho nàng cau mày.
- Ông ấy không muốn thế đâu và con cũng không. Chúng con chỉ muốn như hiện nay. Việc Hortie có chồng và sắp có con đối với con chẳng có ý nghĩa gì. Còn bốn tháng nữa là hết tang, con cũng không đi chơi được. Cho nên con sẽ không gặp ai trong một thời gian và ai biết con có gặp được người mình muốn lấy làm chồng không?
- Nàng thở dài, quàng tay ôm mẹ. Mẹ muốn xa con phải không, mẹ?
- Dĩ nhiên là không, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc. Không có gì làm cho phụ nữ hạnh phúc bằng việc có chồng và có con. Con cứ hỏi Hortie thì biết. Mẹ tin chắc cô ấy rất mong có con để ẵm trên tay.
- Cô ấy có vẻ rất hạnh phúc, - Annabelle cười nói.
- Cô ấy cứ nói cho con nghe về chuyện đi hưởng trăng mật của mình. Cô ấy có vẻ như muốn nói họ rất thích chuyện này. - Hầu hết thời gian cô ta đều nói về chuyện chăn gối, nhưng nàng không nói cho mẹ nghe, thậm chí nàng cũng không thích nghĩ đến.
- Khi nào cô ấy sinh?
- Cuối tháng tám, con nghĩ thế. Cô ấy không biết chắc. Cô ấy nói có thai ở Paris và James cũng rất sung sướng. Anh ấy muốn có con trai.
- Tất cả đàn ông đều muốn thế, nhưng họ lại thương con gái. Bố con thương con ngay khi thấy con. - Hai mẹ con cười khi nhớ chuyện ấy. Đây là buổi tối trước Giáng sinh rất cô đơn cho cả hai mẹ con, nhưng có Josiah họ cũng bớt lẻ loi phần nào. Khi có anh bên cạnh, họ thấy mọi việc thoải mái hơn, thú vị hơn.
Hai mẹ con cặp tay nhau lên lầu, về phòng ngủ. Hôm sau họ tặng quà cho nhau: mẹ nàng mua cho nàng chiếc áo khoác bằng lông tuyệt đẹp, còn Annabelle mua cho bà đôi hoa tai bằng ngọc xaphia ở Cartier. Nàng cố mua tặng mẹ loại quà bố nàng thường mua tặng bà, nhưng rẻ tiền hơn chút ít. Ông thường mua tặng hai mẹ con những món quà quí giá. Năm nay nàng muốn làm sao để bù đắp cho bà được phần nào, dù nàng nghĩ không làm sao bù đắp được những gì họ đã mất. Tuy nhiên mẹ nàng rất cảm động trước hành động này của nàng, bà liền đeo món quà xinh đẹp của con gái mua tặng ngay.
Họ cùng xuống lầu, ăn bữa sáng do Blanche nấu. Tuyết rơi suốt đêm, phủ trắng xóa khắp vườn. Ăn sáng xong, họ mặc áo quần, đi dạo chơi trong công viên. Hai mẹ con lủi thủi với nhau cả ngày thật buồn. Họ mất nửa số người trong gia đình và vào những ngày lễ như hôm nay, không có Arthur và Robert bên cạnh, họ rất đau đớn.
Cuối cùng, ngày lễ trôi qua không buồn thảm lắm như họ lo sợ. Cả hai mẹ con đều khổ sở, nên họ cố tìm công việc gì để làm cho bận rộn. Consuelo và nàng cùng ăn trưa với nhau, chơi bài suốt buổi chiều và đến giờ ăn tôi họ mệt nhoài, muốn đi nằm cho khỏe. Ăn tối xong họ liền lên phòng ngay. Và khi nàng thay áo quần đi ngủ, nàng nghĩ đến Josiah ở Vermont. Nàng tự hỏi không biết anh và Henry có đến đó bình an không, có vui không? Nàng muốn thỉnh thoảng được anh đề nghị đi trượt băng chơi với họ. Annabelle thấy đi trượt băng có vẻ vui. Nàng hy vọng sẽ có cơ hội cùng đi với anh, có lẽ sang năm, nếu nàng thuyết phục được mẹ cùng đi.
Thời gian còn lại của đợt nghỉ lễ thoải mái hơn ngày lễ Giáng sinh. Annabelle có gặp Hortie và bây giờ cô bạn chỉ nói đến hài nhi, y như cách đây sáu tháng cô ta chỉ nói về đám cưới. Cô ta không nghĩ đến chuyện gì khác hơn, hay tìm việc gì cho bận rộn. Khi cô ta gặp Consuelo, bà chúc mừng cô và Hortie nói chuyện bên Paris suốt nửa giờ, nói đến số áo quần cô ta mua ở bên ấy và bây giờ cô ta sắp mặc không được nữa. Cô ta nói vào mùa hè này sẽ đi Newport, nếu sinh con ở đấy thì càng tốt. Cô ta chỉ muốn sinh con ở nhà, ở Newport hay ở New York. Khi Hortie nói chuyện với Consuelo, Annabelle cảm thấy mình đứng ngoài cuộc. Nàng không góp ý gì. Hortie đã thành gái có chồng và thành mẹ rất nhanh. Nhưng chán hay không, nàng vẫn yêu bạn. Hortie mua ở Paris về tặng nàng chiếc áo len tay dài rất đẹp, với nút bằng ngọc trai. Cái áo có màu hồng nhạt, Annabelle mong đến hè để mặc nó.
- Mình không muốn mua cho bạn cái áo màu đen, - Hortie nói với vẻ ân hận. - Màu đen trông buồn quá và bạn phải mặc nó ngay. Mình hy vọng màu này đẹp hơn.
- Mình thích màu này. - Annabelle đáp cho bạn an tâm, nàng nói thật lòng mình. Cái áo có cổ viền đăng ten rất đẹp và có màu hồng phấn thanh nhã. Màu này rất hợp với màu da và màu tóc của Annabelle. Tuần đó, đôi bạn cùng đi ăn trưa với nhau nhiều lần, họ cảm thấy mình đã trưởng thành hơn khi đến ăn ở Astor Court tại khách sạn St.Regis. Hortie đã lột xác rất nhiều, cô ta ăn mặc sang trọng, đeo nữ trang của James mua tặng, và trông rất chững chạc. Khi họ đi ăn, Annabelle mặc cái áo khoác lông mẹ nàng đã mua cho vào dịp lễ Giáng sinh. Nàng đeo thêm chiếc vòng của Josiah tặng vào tay.
- Bạn kiếm chiếc vòng ở đâu đấy? - Hortie hỏi khi cô ta thấy. - Mình thích quá.
- Mình cũng thích, - Annabelle đáp. - Josiah Millbank tặng mình vào dịp Giáng sinh. Ông ta thật tốt. Ông ta còn tặng mẹ mình cái khăn quàng.
- Hai người đến dự đám cưới của mình trông tuyệt quá. - Bỗng mắt Hortie sáng lên, vì cô ta nghĩ ra một ý hay. Cô hỏi tiếp: - Có gì với ông ta không?
- Có gì với ông ta à? - Annabelle có vẻ thản nhiên.
- Mình muốn hỏi cậu có gì với ông ta không. Nghĩa là cậu có muốn lấy ông ta làm chồng không?
Annabelle cười to:
- Đừng ngốc, Hortie. Ông ấy lớn gấp đôi tuổi mình. Bạn giống như mẹ mình đấy. Mình chắc nếu bà gã mình được cho anh chàng vắt sữa bò, bà cũng gã.
- Anh chàng vắt sữa bò có đẹp không? - Hortie cười hỏi.
- Không. Anh ta quãng một trăm tuổi, rụng răng hết.
- Hỏi thật bạn, tại sao không lấy Josiah? Ông ta thích bạn. Ông ta đeo bạn như đỉa đói.
- Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Chúng tôi thích như vậy. Dính dáng vào việc yêu đương chỉ thêm mệt.
- Ông ta tặng cho bạn cái vòng vàng như thế tuyệt quá.
- Đây chỉ là quà, chứ không phải sự đề nghị. Ông ấy đến ăn tối vào đêm trước Giáng sinh. Giáng sinh năm nay quá buồn, - nàng nói để thay đổi đề tài.
- Mình biết, - cô ta buồn rầu đáp, quên chuyện Josiah. - Xin lỗi Belle, chắc ngày lễ buồn lắm. - Annabelle gật đầu và họ chuyển sang đề tài khác, hầu hết là về áo quần. Hortie nghĩ khi cô mập ra, sẽ không mặc áo quần như cũ được. Cô ta định tìm người thợ may của mẹ nhờ may áo quần khác để mặc trong vài tuần nữa. Cô nói eo đã bắt đầu chật, ngực đau cứng. Cô nghĩ ngực mình đã lớn gấp đôi.
- Có thể bạn sẽ sinh đôi đấy, - Annabelle cười nói.
- Đừng nói tầm bậy, - Hortie cười đáp. Cô không biết ra sao, nhưng hiện giờ cô nghĩ chắc hài nhi sẽ rất lớn thôi.
Hai tuần sau, cô ta kém vui vì bắt đầu nôn mửa. Rồi hai tháng tiếp theo, cô không ra khỏi giường, vì đau ốm. Đến nửa tháng ba, cô ta mới thấy khỏe người lại. Trong thời gian này, Annabelle phải đến thăm cô ta, vì Hortie không đi ra ngoài. Từ Giáng sinh, Hortie không đi dự tiệc, cô thấy mệt mỏi, không sung sướng như trước đây vì có thai. Cô thấy mình mập ra, đau ốm, cô nói có thai không vui tí nào hết. Annabelle thương bạn, đem hoa, sách và tạp chí đến cho Hortie xem. Nàng có nhiệm vụ làm cho Hortie vui lên. Cuối cùng, đến tháng tư Hortie ra khỏi giường. Bây giờ trông cái bụng có thai của cô rất rõ, vì thai đã năm tháng rồi. Tất cả phụ nữ trong gia đình cô đều nói cô chỉ có thai một đứa, nhưng bụng cô quá to và mẹ cô nói hài nhi trong bụng cô chắc là con trai.
Hortie chỉ có chuyện này để nói, hầu như lúc nào cô ta cũng nằm và kêu ca. Cô nói cô cảm thấy mình như con cá voi vậy. Cô nói James không làm tình nữa, việc này làm cho cô chán nản. Anh ta đi chơi với bạn, hầu như đêm nào cũng đi một mình, hứa với cô rằng khi sinh nở xong, họ sẽ đi chơi và làm tình bù. Nhưng mẹ cô ta nói rằng cô còn phải nuôi con và tĩnh dưỡng để lấy lại sức. Cho nên việc trưởng thành có vẻ chẳng thú vị gì hết. Lần nào đến thăm bạn, Annabelle cũng phải hết sức kiên nhẫn để nghe Hortie khóc lóc, rên rỉ. Dạo này Hortie thường khóc luôn.
Consuelo lên kế hoạch tổ chức ngày lễ giỗ đầu năm cho Arthur và Robert vào tháng ấy. Lễ tổ chức ở nhà thờ Trinity Church và sau đó sẽ ăn uống ở nhà. Khách mời đến dự là bạn bè thân thiết của bố nàng, nhiều anh chị em họ kể cả Madeleine Astor, chồng chị ta là anh em họ với Consuelo và dĩ nhiên Josiah sẽ đến, cũng như mọi người ở ngân hàng, kể cả Henry Orson
Trong mấy tháng vừa rồi, Josiah đến nhà nàng luôn, lúc nào cũng giúp đỡ gia đình vui vẻ, luôn luôn nở nụ cười trên môi, hay là mang đến món quà nhỏ. Anh mua cho Annabelle một loạt sách về y khoa, những cuốn nàng thích và một cuốn về giải phẫu học của Gray. Ngoài Hortie ra, anh đã trở thành bạn thân của nàng, bây giờ anh gặp nàng thường xuyên hơn. Annabelle làm bạn với anh rất vui và gần đây, anh đã đưa nàng đi ăn tối ở nhà hàng. Sau ngày giỗ đầu, nàng mong có dịp để đến những nơi đông người với anh. Đã hơn một năm nàng không đi đâu hết ngoài đám cưới của Hortie. Trước khi tàu Titanic chìm, bố mẹ nàng đã đi xa hai tháng và trước đó nàng bị bệnh một tháng, như vậy là nàng không giao du với mọi người đã mười lăm tháng. Ở tuổi nàng, đó là một thời gian dài.
Vào tháng năm, nàng được 20 tuổi. Hai tuần sau ngày giỗ bố và anh trai, Josiah mời nàng đi ăn ở nhà hàng Delmonico. Annabelle đoán chắc đây là nhà hàng rất sang và nàng chưa bao giờ đến ăn ở đây. Nàng rất mong chóng đến ngày đó. Nàng mua cái áo mới để mặc trong dịp này và Consuelo đã làm tóc cho nàng. Bà nghĩ ngày trọng đại đã đến, bà hy vọng mọi thứ tốt lành cho cả hai người.
Josiah đến đón nàng lúc bảy giờ. Lần này anh đi xe của mình và khi thấy Annabelle, anh sững sờ kinh ngạc. Nàng mặc chiếc áo lụa màu ngà xếp nếp rất khéo, áo để hở hai vai và nàng quàng chiếc khăn lụa màu trắng. Thật tương phản với màu đen ảm đạm nàng mặc trước đây. Mẹ nàng vẫn mặc tang chế, bà nói mình chưa cần phải dẹp đồ tang. Annabelle sợ bà sẽ không bao giờ dẹp. Nhưng nàng vui sướng dẹp hết đồ tang, vì đã đến lúc.
Họ đến nhà hàng sang trọng lúc bảy giờ rưỡi, được mời vào ngồi ở bộ bàn trong góc phòng yên tĩnh. Nàng cảm thấy đi chơi như thế này rất thú vị và lại đi ăn tối với Josiah thì thật tuyệt vời. Thú hơn đi với Hortie nữa, vì nàng cảm thấy mình là người lớn khi ngồi đối diện với Josiah ở bàn ăn. Nàng cất cái khăn quàng khi ngồi xuống. Nàng vẫn mang chiếc vòng của Josiah tặng vào hôm Giáng sinh. Nàng không bao giờ tháo chiếc vòng ra.
Người phục vụ hỏi họ có thích uống cocktail không, nàng từ chối. Mẹ nàng đã dặn đừng uống rượu nhiều, chỉ uống rượu vang thôi. Bà nói uống nhiều rất dễ say và phụ nữ say rượu chẳng ra thể thống gì hết. Nàng cười, nói với mẹ đừng lo. Josiah gọi scotch với soda, khiến Annabelle ngạc nhiên. Nàng chưa bao giờ thấy anh uống rượu mạnh như thế, nàng tự hỏi không biết anh có điều gì lo sợ phải không. Nhưng nàng không hỏi, vì họ là bạn thân với nhau.
Khi nhà hàng đem rượu đến, anh hỏi nàng:
- Cô muốn uống sâm banh không?
- Không, tôi không uống, - nàng đáp rồi cười và nói tiếp: - Mẹ tôi dặn đừng uống say để làm phiền ông. - Anh cũng cười. Không có gì mà họ không nói với nhau. Họ kể cho nhau nghe nhiều chuyện họ quan tâm, vui vì được ở bên nhau. Cả hai đều gọi món tôm hùm Newburg danh tiếng và bánh nướng Alaska để ăn tráng miệng.
Họ đã trải qua một buổi tối thú vị với nhau và khi ăn tráng miệng, Josiah gọi sâm banh cho cả hai. Người hầu bàn đem chai rượu đến và mở nút chai rót ra ly. Annabelle nhấp một hớp rồi cười. Trong buổi ăn, nàng chỉ uống một ly vang, cho nên lời căn dặn của mẹ nàng đã giúp nàng giữ được vẻ tỉnh táo.
- Sâm banh ngon quá, - Annabelle lên tiếng. Josiah đã gọi một chai rượu loại rất ngon. Anh uống nhiều hơn nàng, nhưng vẫn tỉnh táo. Anh muốn tâm trí sáng suốt để nói những điều cần phải nói. Khi anh cười, đưa ly chúc nàng, lòng anh bồn chồn hồi hộp.
- Chúc sức khỏe cô Worthington, người bạn tuyệt vời của tôi. - Nàng cười.
- Chúc ông cũng như vậy, - nàng đáp nho nhỏ, hớp một ngụm sâm banh. Nàng không biết một tí gì về ý nghĩ trong đầu anh. Anh thấy điều này hiện trên gương mặt nàng. Nàng rất thơ ngây, vô tư lự.
- Annabelle, tôi đã trải qua một thời gian tuyệt vời với cô, - anh nói, quả đúng như vậy.
- Em cũng thế, - nàng đáp. - Chúng ta đã có nhiều chuyện vui. - Nàng bèn nói đến những cuốn sách thuốc mà anh đã tặng cho nàng và anh cắt ngang lời nàng làm nàng ngạc nhiên. Anh thường để cho nàng nói huyên thuyên hàng giờ về những điều mà nàng đã học được trong sách.
- Tôi có chuyện này muốn nói với cô. - Nàng nhìn Josiah một cách ngạc nhiên, lòng phân vân không biết anh muốn nói gì. Nàng hy vọng mọi việc đều tốt đẹp. - Tôi đã đợi rất lâu bây giờ mới nói được với cô về điều này. Tôi nghĩ nói chuyện này với cô trước tháng tư có lẽ không đúng, vì còn ngày giỗ nữa. Nhưng ngày sinh nhật của cô sắp đến, cho nên chúng ta đến đây.
- Có phải chúng ta đến ăn mừng cái gì không? - Nàng hỏi một cách thơ ngây, cảm thấy hơi choáng váng bởi sâm banh.
- Tôi hy vọng vậy, - anh đáp nho nhỏ. - vấn đề còn tùy thuộc vào em. Điều mà tôi muốn nói từ mùa hè năm ngoái là tôi yêu em. Tôi không có ý muốn đảo lộn tình bạn của chúng ta để làm cho em phải lo sợ. Nhưng trong tình bạn giữa chúng ta, tôi đã yêu em, Annabelle à. Tôi nghĩ chúng ta làm bạn với nhau rất tốt, nên tôi không thể ở độc thân mãi được. Tôi không gặp người phụ nữ nào làm cho tôi muốn ổn định cuộc sống. Nhưng tình bạn là căn bản tuyệt vời để xây dựng hôn nhân, mà chúng ta đã là bạn bè tốt với nhau. Cho nên tôi tha thiết xin em cho tôi được hân hạnh làm chồng em, nếu em muốn. - Ông vừa nói vừa nhìn Annabelle, thấy nàng nhìn ông với vẻ hết sức kinh ngạc. Miệng nàng hơi hé mở và hai mắt mở to.
Cuối cùng, khi nàng đã lấy lại hơi thở, nàng hỏi:
- Ông nói thật chứ?
Ông gật đầu:
- Thật. Tôi biết em sẽ ngạc nhiên khi nghe tôi nói, nên nếu cần em cứ suy nghĩ cho kỹ. Tôi yêu em từ lâu rồi, Annabelle à.
- Tại sao ông không nói với em? - Anh không thể khẳng định nàng mừng hay giận, mà mặt nàng chỉ để lộ vẻ kinh ngạc thôi.
- Tôi nghĩ nên đợi cho đến bây giờ. - Nàng gật đầu. Thế mới đứng đắn, phải đạo. Josiah luôn luôn hành động theo lẽ phải. Đây là điều khiến nàng thích anh. Nàng lắc đầu. Khi nàng nhìn anh, mắt nàng đẫm lệ.
- Không, dĩ nhiên không. Em rất xúc động, - nàng đáp, đưa tay nắm tay anh.
- Tôi biết tôi lớn tuổi hơn em nhiều, đáng tuổi cha. Nhưng tôi không muốn thế. Tôi muốn làm chồng em, tôi hứa tôi sẽ săn sóc em mãi mãi.
Nàng tin anh nói thật và bỗng nàng hỏi: - Mẹ em có biết không? - Nàng nhớ nhiều lần mẹ nàng kín đáo nhắc đến chuyện về Josiah và mỗi lần như thế nàng thường bỏ qua.
- Tôi đã xin phép bà vào hồi tháng mười, bà nói được. Tôi nghĩ bà cho chuyện này rất tốt.
- Em cũng vậy, - Annabelle nói nhỏ, miệng cười e thẹn. - Em không ngờ chuyện này xảy ra. Em cứ nghĩ chúng ta chỉ là bạn thôi.
- Thì chúng ta vẫn là bạn, - ông đáp, cũng cười với nàng. - Nếu em chấp nhận, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Tôi nghĩ vợ chồng nên là những người bạn tốt, cùng những thứ tình cảm khác. Tôi muốn có con với em nữa, muốn sống với em suốt đời. Và tôi muốn vẫn mãi mãi là bạn của em.
- Em cũng muốn vậy, - nàng nói, mắt nhòe lệ. Nghĩ đến chuyện có con với ông, nàng hơi kinh ngạc, nhưng lòng rung động. Khi nghe anh nói, nàng cố không nghĩ đến những điều điên khùng mà Hortie đã miêu tả khi ở Paris. Nàng và Josiah sẽ sống đời vợ chồng thanh khiết, chứ không như Hortie.
- Chắc em muốn có thời gian để suy nghĩ về chuyện này phải không? Tôi biết em rất ngạc nhiên khi nghe điều này. Tôi đã cố giữ yên lặng không nói gì trong một thời gian dài. - Bỗng anh cười. - Vì thế mà hôm nay tôi phải uống uých ky và nửa chai vang, rồi bây giờ còn uống sâm banh. Tôi nghĩ mẹ em đáng ra nên dặn tôi đừng uống nhiều. Tôi phải lấy can đảm mới hỏi em điều này được. Tôi không biết em chấp nhận hay từ chối lời yêu cầu của tôi.
- Em phải chọn một trong hai con đường ấy ư? - Nàng hỏi, đưa thêm tay kia nắm tay ông. - Chấp nhận hay từ chối ư?
- Phải. - Josiah cười, bóp mạnh hai bàn tay nàng.
- Việc này rất dễ. Em chấp nhận. Nếu em từ chối, sẽ xảy ra chuyện không hay liền. Trước mắt là chúng ta phải rời khỏi nhà hàng tức thì. Sau đó tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt, có lẽ anh không còn là bạn của em nữa.
- Phải, chắc thế. - Rồi anh hỏi: - Em có nói thật không? - Anh muốn ám chỉ đến câu trả lời “em chấp nhận” một cách gượng gạo của nàng. Câu hỏi của ông tuy nhẹ nhàng, nhưng chân thành sâu sắc.
- Thật, em nói thật. Em chưa hề nghĩ đến chuyện này. Mỗi khi mẹ em đề cập đến chuyện này, em cho là bà điên. Nhưng bây giờ em nghĩ đến chuyện đó, không ai trên đời em muốn lấy làm chồng. Đời em chỉ có Hortie là bạn thân, nhưng bây giờ cô ấy lo đến nhiều chuyện. Cho nên em chỉ có thể lấy anh mà thôi, vì anh là bạn thân của em. - Hai người cùng cười khi nàng nói xong.
- Anh đã nói với em anh yêu em chưa? - Anh hỏi.
- Rồi. Nhưng anh cần nhắc lại luôn. - Nàng đáp với nụ cười vui trên môi.
- Annabelle, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh, Josiah. Em yêu anh rất nhiều. Em nghĩ, tình yêu mới giữ cho tình bạn bền vững. - Anh thấy mắt nàng đẫm lệ, môi run run, nét buồn hiện ra trên khuôn mặt.
- Có chuyện gì không ổn à? - Anh hỏi nhỏ.
- Ước chi em báo cho bố và Robert biết việc này. Đây là chuyện rất quan trọng mà em không có ai để thông báo. Mẹ em đã biết rồi. Ai sẽ đưa em đi giữa nhà thờ? - Nước mắt chảy xuống má nàng.
- Chúng ta sẽ tính đến chuyện này, - Josiah dịu dàng đáp, lấy tay lau nước mắt cho nàng. - Đừng khóc, em yêu. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp hết.
- Phải, - nàng đáp. Nàng tin chắc nàng sẽ được Josiah chăm sóc lo lắng đầy đủ. Bỗng nhiên nàng thấy chuyện này rất ý nghĩa. Chính chàng đưa ra ý kiến và nàng chấp nhận, chứ không do ai nêu ra. Chính họ tự quyết định mọi việc. - Anh muốn khi nào ta tổ chức đám cưới?
- Anh không biết. Tùy em. Kể từ bây giờ, anh chỉ làm theo ý kiến của em. Chúng ta làm đám cưới ở đâu em muốn.
- Chúng ta làm đám cưới tại Newport vào mùa hè này được không? - Nàng hỏi. - Cưới trong vườn. Ở đấy đơn giản hơn ở nhà thờ. Ở đấy không có hành lang giữa như ở nhà thờ, không lo việc có người dẫn đi. Nàng không có ông chú ông bác nào để dẫn nàng đi, không có ai thay thế chỗ của bố hay anh trai nàng. - Có lẽ chúng ta chỉ tổ chức lễ cưới nhỏ thôi, rồi sau đó sẽ mở tiệc lớn. Bây giờ bố và anh em đã mất, làm lễ cưới lớn không hay, vả lại em nghĩ sẽ rất khó khăn cho mẹ em. Cưới nhau ở Newport trong tháng tám được không?
- Anh thấy thế là tuyệt, - Josiah cười thật tươi. Mọi việc xảy ra rất tốt ngoài mong muốn của anh kể từ tháng mười năm ngoái. - Em có đủ thì giờ để lo tổ chức lễ cưới không?
- Chắc đủ. Em không muốn làm lễ cưới như Hortie. Và em muốn cô ấy làm phụ dâu, mà khi ấy Hortie đã có thai chín tháng.
- Anh thấy như vậy Hortie sẽ là phụ nữ có chồng làm phụ dâu, - ông trêu nàng. Hai người biết mọi người chắc sẽ rất sửng sốt khi thấy cô ta xuất hiện với tình trạng như vậy.
- Cô ấy nói sẽ sinh con ở Newport, - nàng nói tiếp.
- Có lẽ cô ấy sẽ sinh khi đang dự lễ cưới. - Josiah cười nói. Anh nghĩ cuộc sống có Annabelle bên mình chắc sẽ rất thú vị.
- Em có thể tiếp tục làm việc tình nguyện ở bệnh viện được không? - Annabelle hỏi, vẻ lo lắng.
- Em có thể làm bất cứ việc gì em muốn, - ông cười đáp.
- Mẹ em nói khi em lấy chồng, em phải thôi làm.
- Đối với anh, em khỏi cần, nhưng cái đó còn tùy em. Nếu em thấy cần nghỉ một thời gian thì cũng tốt thôi. - Nàng nghĩ Josiah nói rất có lý và tin rằng anh luôn luôn có mặt để bảo vệ nàng. Nàng nghĩ, tại sao trước đây nàng không nghĩ đến chuyện kết duyên với anh. Nàng thích bất cứ chuyện gì anh nói. Họ ngồi nói chuyện rất lâu về kế hoạch đám cưới. Mẹ anh mất đã lâu, bố anh lấy vợ khác, Josiah không thích bà ta, nhưng anh nghĩ nên mời họ đến ăn cưới. Em anh ở Chicago, Josiah không biết anh ta có đến dự lễ cưới không. Anh nói em trai anh hơi lập dị. Còn nàng chỉ có mẹ và một số bà con xa trong họ. Nàng nói thích mời khách dưới một trăm người, có lẽ chừng năm chục thôi. Mẹ nàng có thể tổ chức một buổi đại tiệc vào mùa thu ở trong thành phố để mời khách. Anh thấy ý kiến này quá tuyệt. Anh thích ý kiến làm lễ cưới một cách đơn giản, riêng tư, dành riêng cho họ, chứ không có đông đến hàng ngàn người tham dự. Anh không muốn làm lễ cưới rầm rộ và cho đến bây giờ anh cũng không muốn thế.
- Em muốn chúng ta đi đâu để hưởng trăng mật? - Anh hỏi. Tháng tám đã đến bên hông rồi.
- Đi đâu mà đừng đi thuyền là được. Em nghĩ chắc mẹ em không thích thế và em cũng không thích.
- Chúng ta sẽ tính sau. Có lẽ đi California hay vùng nào ở trong dãy Rockies. Hay đi Canada, hay đến Maine cũng được. Mùa này New England rất đẹp.
- Em không để ý đến nơi ta sẽ đi, Josiah à, - nàng thành thật đáp. - Miễn có anh bên cạnh là được. - Chính anh cũng thích có nàng bên cạnh. Anh ra dấu gọi bồi bàn tính tiền. Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, anh chỉ tiếc một điều là chưa có nhẫn. Anh sợ không tìm được nhẫn đúng theo ý muốn của nàng.
Anh lái xe đưa nàng về nhà và khi họ về đến, mẹ nàng vẫn còn thức. Vì muốn biết chuyện xảy ra như thế nào, bà quá bối hồi nên không ngủ được. Bà nhìn hai người đi qua cửa, nhìn họ, lòng nôn nóng muốn biết kết quả. Hai người tươi cười.
- Tôi đã có con rể rồi phải không? - Bà hỏi nhỏ, như tiếng thì thào.
- Tháng tám bà sẽ có, - Josiah trịnh trọng đáp, tay quàng quanh vai Annabelle.
- Ở Newport, - Annabelle nói thêm, miệng cười hồ hởi, mắt nhìn Josiah.
- Ôi lạy Chúa, đám cưới vào tháng tám ở Newport, chỉ có ba tháng để thu xếp. Hai người không đùa chứ?
- Mẹ à, tụi con chỉ muốn làm đám cưới nhỏ thôi, - Annabelle khẽ đáp và mẹ nàng hiểu lý do. Chính bà cũng rất muốn làm như thế.
- Con muốn làm sao tùy ý, - bà đáp, vẻ rộng lượng.
- Bọn con chỉ muốn mời chừng năm hay sáu chục người, quá lắm là một trăm, ở trong vườn thôi.
- Ý muốn của con là lệnh đưa ra cho mẹ, - Consuelo nói đùa, lòng ước chi gọi người bán hoa và người cung cấp thực phẩm ngay lúc đó. Bà bước đến ôm ghì Josiah, rồi hôn con gái. - Mẹ rất mừng cho cả hai. Mẹ mong hai người được hạnh phúc.
- Chúng con cũng vậy, - họ đồng thanh đáp, rồi cả ba đều cười vang. Consuelo nhất quyết rót cho mỗi người một ly sâm banh, bỗng Annabelle nhớ hôm tháng mười khi nàng đi làm ở bệnh viện về, thấy mẹ và Josiah uống sâm banh trong vườn.
- Có phải ngày hôm ấy anh được thăng chức hay không? - Annabelle hỏi Josiah, trong khi mẹ nàng rót sâm banh ra ly.
- Không, mà là anh đã có được em, hay được phép của mẹ em. Anh nói với bà, anh muốn đợi đến tháng năm để hỏi cưới em.
- Hai người đã có âm mưu từ trước, - nàng cười nói. Consuelo nâng ly chúc mừng họ.
- Chúc các con hạnh phúc như mẹ và Arthur, chúc các con trường thọ và sức khỏe tốt, có nhiều con cái. - Cả nàng và Josiah đều nâng ly rồi uống một hớp. Annabelle ôm mẹ, ghì nhẹ bà vào lòng. Nàng biết tuy mẹ nàng vui sướng nhưng bà cũng đau khổ vì không có Arthur và Robert. Tất cả mọi người đều nhớ bố và anh nàng. - Con yêu mẹ, mẹ à, - Annabelle nói và Consuelo ghì con vào lòng.
- Mẹ cũng yêu con, Annabelle à. Mẹ rất sung sướng cho con. Mẹ nghĩ dù bố con và Robert ở đâu, họ cũng mừng cho con.
Hai mẹ con lau nước mắt. Josiah đằng hắng giọng và quay đi, để hai người không thấy anh cũng đang khóc. Đây là đêm hạnh phúc nhất của đời anh.
Annabelle mua tặng Josiah chiếc khăn quàng casơmia, và cuốn sách nấu ăn để trêu anh cho vui, nhưng anh nói rất thích cuốn sách đó. Annabelle bối rối khi thấy Josiah mua tặng nàng chiếc vòng vàng thật đẹp ở cửa hàng Tiffany và mua tặng mẹ nàng cái khăn trùm bằng lụa đen tuyệt đẹp.
Họ cùng nhau hưởng bữa tối êm ả, ấm cúng và sau khi ăn xong, họ ngồi trước lò sưởi. Josiah uống uých ky, còn hai mẹ con nàng uống món trứng đánh pha rượu rum, theo công thức mà Arthur đã làm. Họ chiêm ngưỡng cây Giáng sinh do Consuelo và Annabelle trang hoàng. Năm ấy Giáng sinh đối với họ thật u buồn, đó là điều dễ hiểu và Josiah tránh không đề cập đến chuyện tòa đang nghe các nhân chứng nói về biến cố của chiếc Titanic. Ông nghĩ dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng không muốn nghe. Đối với họ, bây giờ nó chẳng thay đổi được gì.
Annabelle nói rằng Hortie đi hưởng trăng mật về vào chiều nay rồi. Cô ta đến thăm nàng và báo cho nàng biết cô ta đã có thai. Hortie tin chắc như thế và cô ta nói rằng cô và James rất sung sướng, mặc dù viễn tượng làm mẹ khiến cho cô hơi lo sợ. Cô ta vừa mới làm vợ chưa được bao ngày thì nay sắp làm mẹ, có lẽ vào hạ tuần tháng tám, quá gần. Hortie nói cô có thai ở Paris, rồi cười khúc khích khó hiểu, như mình còn bé nhỏ chứ không phải đã có chồng. Rồi cô nói bóng gió đủ thứ về chuyện tình dục, những chuyện Annabelle không muốn nghe. Annabelle không nói chuyện này với mẹ và Josiah, nhưng nàng nói Hortie sắp có con, cô ta rất thích thú về chuyện này. Nghe tin này, Consuelo hy vọng vào Giáng sinh năm sau, Annabelle và Josiah cũng sẽ có tin vui như thế, miễn là khi ấy họ đã lấy nhau. Bà thiết tha hy vọng họ sẽ lấy nhau và sẽ có con. Consuelo không muốn sau khi đính hôn, họ kéo dài ngày cưới quá lâu.
Tối đó trước khi ra về, Josiah nói anh sẽ đi trượt băng ở Vermont vào dịp năm mới với người bạn học cũ là Henry Orson. Theo anh, thì họ là hai người duy nhất còn độc thân trong lứa tuổi ấy, nên anh nói cùng đi chơi với nhau như thế rất tuyệt. Chuyến đi trượt tuyết vào dịp năm mới ở Woodstock là một truyền thống họ đã làm hàng năm với nhau, nên anh rất mong năm nay đến đó trượt chơi, họ sẽ dùng phương pháp nhảy ván trượt mới, rồi tiếp theo là trượt xuống đồi. Josiah hỏi Annabelle có biết trượt băng hay trượt tuyết không. Nàng nói không, nhưng nàng thích học. Josiah và Consuelo lén nhìn nhau, rồi anh hứa sẽ dạy cho nàng cách trượt. Anh đề nghị có lẽ Annabelle và mẹ nàng nên cùng nhau đến Vermont. Mắt Annabelle sáng lên, nàng nói việc này thật vui biết bao. Anh nói họ cũng đi xe trượt tuyết ở Woodstock rất vui.
Josiah ngồi chơi cho đến sau nửa đêm mới ra về và trước khi về, anh cảm ơn họ đã tặng quà và chiêu đãi bữa ăn rất ngon. Consuelo lén rút lui để hai người chào nhau. Annabelle lại cảm ơn rối rít về chiếc vòng vàng, nàng rất thích nó và đã mang nó trên tay.
- Tôi sung sướng vì cô thích nó, - anh nói. - Tôi nghĩ, bây giờ cô đeo nữ trang thì không đúng, nhưng nếu mẹ cô phản đối, có lẽ cô nên để sau này hãy đeo. - Anh không muốn xúc phạm Consuelo bằng cách tặng Annabelle chiếc vòng trong lúc họ đang chịu tang, nhưng anh muốn tặng nàng cái gì làm cho nàng vui. Anh không muốn tặng nàng cái gì xa hoa quá, nếu không nàng sẽ nghi ngờ về ý đồ trong óc anh. Anh nghĩ chiếc vòng vàng là vật ý nghĩa, Annabelle sẽ rất sung sướng khi nhận món quà này.
- Chúc ông đi trượt băng vui vẻ, - nàng nói, rồi tiễn Josiah ra cửa. Anh mặc áo khoác màu đen và quấn khăn quàng bằng lụa trắng trên áo vét, đầu đội mũ phớt mềm. Như mọi khi, trông anh rất lịch sự. Còn Annabelle chỉ mặc áo dài dạ tiệc trông rất trẻ trung và đẹp đẽ.
- Khi nào đi về, tôi sẽ gọi cô, - anh hứa. - Có lẽ sau ngày mùng một. - Anh hôn lên má nàng một cách vô tư và nàng cũng làm như vậy, rồi hai người chào tạm biệt.
Annabelle thấy mẹ đang ngồi trong thư viện, lật xem một cuốn sách. Đấy là cuốn sách của bố nàng mà trước đây nàng đã đọc rồi.
- Tại sao mẹ ở đây? - Annabelle hỏi, vẻ kinh ngạc. Mẹ nàng không phải người ham đọc sách. Bà quay qua nhìn con gái và cười với nàng.
- Mẹ nghĩ con và Josiah thích ở riêng với nhau. - Mắt bà ánh lên vẻ gì đó có ý nghĩa sâu sắc, khiến Annabelle bỗng cảm thấy bối rối.
- Josiah à? Mẹ đừng đùa. Chúng con chỉ là bạn thôi. Đừng có ý nghĩ gì về ông ấy. Nghĩ vậy không tốt đâu. Con thích tình bạn như bây giờ thôi.
- Nếu ông ấy muốn đi xa hơn tình bạn thì sao? - Bà hỏi khiến cho nàng cau mày.
- Ông ấy không muốn thế đâu và con cũng không. Chúng con chỉ muốn như hiện nay. Việc Hortie có chồng và sắp có con đối với con chẳng có ý nghĩa gì. Còn bốn tháng nữa là hết tang, con cũng không đi chơi được. Cho nên con sẽ không gặp ai trong một thời gian và ai biết con có gặp được người mình muốn lấy làm chồng không?
- Nàng thở dài, quàng tay ôm mẹ. Mẹ muốn xa con phải không, mẹ?
- Dĩ nhiên là không, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc. Không có gì làm cho phụ nữ hạnh phúc bằng việc có chồng và có con. Con cứ hỏi Hortie thì biết. Mẹ tin chắc cô ấy rất mong có con để ẵm trên tay.
- Cô ấy có vẻ rất hạnh phúc, - Annabelle cười nói.
- Cô ấy cứ nói cho con nghe về chuyện đi hưởng trăng mật của mình. Cô ấy có vẻ như muốn nói họ rất thích chuyện này. - Hầu hết thời gian cô ta đều nói về chuyện chăn gối, nhưng nàng không nói cho mẹ nghe, thậm chí nàng cũng không thích nghĩ đến.
- Khi nào cô ấy sinh?
- Cuối tháng tám, con nghĩ thế. Cô ấy không biết chắc. Cô ấy nói có thai ở Paris và James cũng rất sung sướng. Anh ấy muốn có con trai.
- Tất cả đàn ông đều muốn thế, nhưng họ lại thương con gái. Bố con thương con ngay khi thấy con. - Hai mẹ con cười khi nhớ chuyện ấy. Đây là buổi tối trước Giáng sinh rất cô đơn cho cả hai mẹ con, nhưng có Josiah họ cũng bớt lẻ loi phần nào. Khi có anh bên cạnh, họ thấy mọi việc thoải mái hơn, thú vị hơn.
Hai mẹ con cặp tay nhau lên lầu, về phòng ngủ. Hôm sau họ tặng quà cho nhau: mẹ nàng mua cho nàng chiếc áo khoác bằng lông tuyệt đẹp, còn Annabelle mua cho bà đôi hoa tai bằng ngọc xaphia ở Cartier. Nàng cố mua tặng mẹ loại quà bố nàng thường mua tặng bà, nhưng rẻ tiền hơn chút ít. Ông thường mua tặng hai mẹ con những món quà quí giá. Năm nay nàng muốn làm sao để bù đắp cho bà được phần nào, dù nàng nghĩ không làm sao bù đắp được những gì họ đã mất. Tuy nhiên mẹ nàng rất cảm động trước hành động này của nàng, bà liền đeo món quà xinh đẹp của con gái mua tặng ngay.
Họ cùng xuống lầu, ăn bữa sáng do Blanche nấu. Tuyết rơi suốt đêm, phủ trắng xóa khắp vườn. Ăn sáng xong, họ mặc áo quần, đi dạo chơi trong công viên. Hai mẹ con lủi thủi với nhau cả ngày thật buồn. Họ mất nửa số người trong gia đình và vào những ngày lễ như hôm nay, không có Arthur và Robert bên cạnh, họ rất đau đớn.
Cuối cùng, ngày lễ trôi qua không buồn thảm lắm như họ lo sợ. Cả hai mẹ con đều khổ sở, nên họ cố tìm công việc gì để làm cho bận rộn. Consuelo và nàng cùng ăn trưa với nhau, chơi bài suốt buổi chiều và đến giờ ăn tôi họ mệt nhoài, muốn đi nằm cho khỏe. Ăn tối xong họ liền lên phòng ngay. Và khi nàng thay áo quần đi ngủ, nàng nghĩ đến Josiah ở Vermont. Nàng tự hỏi không biết anh và Henry có đến đó bình an không, có vui không? Nàng muốn thỉnh thoảng được anh đề nghị đi trượt băng chơi với họ. Annabelle thấy đi trượt băng có vẻ vui. Nàng hy vọng sẽ có cơ hội cùng đi với anh, có lẽ sang năm, nếu nàng thuyết phục được mẹ cùng đi.
Thời gian còn lại của đợt nghỉ lễ thoải mái hơn ngày lễ Giáng sinh. Annabelle có gặp Hortie và bây giờ cô bạn chỉ nói đến hài nhi, y như cách đây sáu tháng cô ta chỉ nói về đám cưới. Cô ta không nghĩ đến chuyện gì khác hơn, hay tìm việc gì cho bận rộn. Khi cô ta gặp Consuelo, bà chúc mừng cô và Hortie nói chuyện bên Paris suốt nửa giờ, nói đến số áo quần cô ta mua ở bên ấy và bây giờ cô ta sắp mặc không được nữa. Cô ta nói vào mùa hè này sẽ đi Newport, nếu sinh con ở đấy thì càng tốt. Cô ta chỉ muốn sinh con ở nhà, ở Newport hay ở New York. Khi Hortie nói chuyện với Consuelo, Annabelle cảm thấy mình đứng ngoài cuộc. Nàng không góp ý gì. Hortie đã thành gái có chồng và thành mẹ rất nhanh. Nhưng chán hay không, nàng vẫn yêu bạn. Hortie mua ở Paris về tặng nàng chiếc áo len tay dài rất đẹp, với nút bằng ngọc trai. Cái áo có màu hồng nhạt, Annabelle mong đến hè để mặc nó.
- Mình không muốn mua cho bạn cái áo màu đen, - Hortie nói với vẻ ân hận. - Màu đen trông buồn quá và bạn phải mặc nó ngay. Mình hy vọng màu này đẹp hơn.
- Mình thích màu này. - Annabelle đáp cho bạn an tâm, nàng nói thật lòng mình. Cái áo có cổ viền đăng ten rất đẹp và có màu hồng phấn thanh nhã. Màu này rất hợp với màu da và màu tóc của Annabelle. Tuần đó, đôi bạn cùng đi ăn trưa với nhau nhiều lần, họ cảm thấy mình đã trưởng thành hơn khi đến ăn ở Astor Court tại khách sạn St.Regis. Hortie đã lột xác rất nhiều, cô ta ăn mặc sang trọng, đeo nữ trang của James mua tặng, và trông rất chững chạc. Khi họ đi ăn, Annabelle mặc cái áo khoác lông mẹ nàng đã mua cho vào dịp lễ Giáng sinh. Nàng đeo thêm chiếc vòng của Josiah tặng vào tay.
- Bạn kiếm chiếc vòng ở đâu đấy? - Hortie hỏi khi cô ta thấy. - Mình thích quá.
- Mình cũng thích, - Annabelle đáp. - Josiah Millbank tặng mình vào dịp Giáng sinh. Ông ta thật tốt. Ông ta còn tặng mẹ mình cái khăn quàng.
- Hai người đến dự đám cưới của mình trông tuyệt quá. - Bỗng mắt Hortie sáng lên, vì cô ta nghĩ ra một ý hay. Cô hỏi tiếp: - Có gì với ông ta không?
- Có gì với ông ta à? - Annabelle có vẻ thản nhiên.
- Mình muốn hỏi cậu có gì với ông ta không. Nghĩa là cậu có muốn lấy ông ta làm chồng không?
Annabelle cười to:
- Đừng ngốc, Hortie. Ông ấy lớn gấp đôi tuổi mình. Bạn giống như mẹ mình đấy. Mình chắc nếu bà gã mình được cho anh chàng vắt sữa bò, bà cũng gã.
- Anh chàng vắt sữa bò có đẹp không? - Hortie cười hỏi.
- Không. Anh ta quãng một trăm tuổi, rụng răng hết.
- Hỏi thật bạn, tại sao không lấy Josiah? Ông ta thích bạn. Ông ta đeo bạn như đỉa đói.
- Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Chúng tôi thích như vậy. Dính dáng vào việc yêu đương chỉ thêm mệt.
- Ông ta tặng cho bạn cái vòng vàng như thế tuyệt quá.
- Đây chỉ là quà, chứ không phải sự đề nghị. Ông ấy đến ăn tối vào đêm trước Giáng sinh. Giáng sinh năm nay quá buồn, - nàng nói để thay đổi đề tài.
- Mình biết, - cô ta buồn rầu đáp, quên chuyện Josiah. - Xin lỗi Belle, chắc ngày lễ buồn lắm. - Annabelle gật đầu và họ chuyển sang đề tài khác, hầu hết là về áo quần. Hortie nghĩ khi cô mập ra, sẽ không mặc áo quần như cũ được. Cô ta định tìm người thợ may của mẹ nhờ may áo quần khác để mặc trong vài tuần nữa. Cô nói eo đã bắt đầu chật, ngực đau cứng. Cô nghĩ ngực mình đã lớn gấp đôi.
- Có thể bạn sẽ sinh đôi đấy, - Annabelle cười nói.
- Đừng nói tầm bậy, - Hortie cười đáp. Cô không biết ra sao, nhưng hiện giờ cô nghĩ chắc hài nhi sẽ rất lớn thôi.
Hai tuần sau, cô ta kém vui vì bắt đầu nôn mửa. Rồi hai tháng tiếp theo, cô không ra khỏi giường, vì đau ốm. Đến nửa tháng ba, cô ta mới thấy khỏe người lại. Trong thời gian này, Annabelle phải đến thăm cô ta, vì Hortie không đi ra ngoài. Từ Giáng sinh, Hortie không đi dự tiệc, cô thấy mệt mỏi, không sung sướng như trước đây vì có thai. Cô thấy mình mập ra, đau ốm, cô nói có thai không vui tí nào hết. Annabelle thương bạn, đem hoa, sách và tạp chí đến cho Hortie xem. Nàng có nhiệm vụ làm cho Hortie vui lên. Cuối cùng, đến tháng tư Hortie ra khỏi giường. Bây giờ trông cái bụng có thai của cô rất rõ, vì thai đã năm tháng rồi. Tất cả phụ nữ trong gia đình cô đều nói cô chỉ có thai một đứa, nhưng bụng cô quá to và mẹ cô nói hài nhi trong bụng cô chắc là con trai.
Hortie chỉ có chuyện này để nói, hầu như lúc nào cô ta cũng nằm và kêu ca. Cô nói cô cảm thấy mình như con cá voi vậy. Cô nói James không làm tình nữa, việc này làm cho cô chán nản. Anh ta đi chơi với bạn, hầu như đêm nào cũng đi một mình, hứa với cô rằng khi sinh nở xong, họ sẽ đi chơi và làm tình bù. Nhưng mẹ cô ta nói rằng cô còn phải nuôi con và tĩnh dưỡng để lấy lại sức. Cho nên việc trưởng thành có vẻ chẳng thú vị gì hết. Lần nào đến thăm bạn, Annabelle cũng phải hết sức kiên nhẫn để nghe Hortie khóc lóc, rên rỉ. Dạo này Hortie thường khóc luôn.
Consuelo lên kế hoạch tổ chức ngày lễ giỗ đầu năm cho Arthur và Robert vào tháng ấy. Lễ tổ chức ở nhà thờ Trinity Church và sau đó sẽ ăn uống ở nhà. Khách mời đến dự là bạn bè thân thiết của bố nàng, nhiều anh chị em họ kể cả Madeleine Astor, chồng chị ta là anh em họ với Consuelo và dĩ nhiên Josiah sẽ đến, cũng như mọi người ở ngân hàng, kể cả Henry Orson
Trong mấy tháng vừa rồi, Josiah đến nhà nàng luôn, lúc nào cũng giúp đỡ gia đình vui vẻ, luôn luôn nở nụ cười trên môi, hay là mang đến món quà nhỏ. Anh mua cho Annabelle một loạt sách về y khoa, những cuốn nàng thích và một cuốn về giải phẫu học của Gray. Ngoài Hortie ra, anh đã trở thành bạn thân của nàng, bây giờ anh gặp nàng thường xuyên hơn. Annabelle làm bạn với anh rất vui và gần đây, anh đã đưa nàng đi ăn tối ở nhà hàng. Sau ngày giỗ đầu, nàng mong có dịp để đến những nơi đông người với anh. Đã hơn một năm nàng không đi đâu hết ngoài đám cưới của Hortie. Trước khi tàu Titanic chìm, bố mẹ nàng đã đi xa hai tháng và trước đó nàng bị bệnh một tháng, như vậy là nàng không giao du với mọi người đã mười lăm tháng. Ở tuổi nàng, đó là một thời gian dài.
Vào tháng năm, nàng được 20 tuổi. Hai tuần sau ngày giỗ bố và anh trai, Josiah mời nàng đi ăn ở nhà hàng Delmonico. Annabelle đoán chắc đây là nhà hàng rất sang và nàng chưa bao giờ đến ăn ở đây. Nàng rất mong chóng đến ngày đó. Nàng mua cái áo mới để mặc trong dịp này và Consuelo đã làm tóc cho nàng. Bà nghĩ ngày trọng đại đã đến, bà hy vọng mọi thứ tốt lành cho cả hai người.
Josiah đến đón nàng lúc bảy giờ. Lần này anh đi xe của mình và khi thấy Annabelle, anh sững sờ kinh ngạc. Nàng mặc chiếc áo lụa màu ngà xếp nếp rất khéo, áo để hở hai vai và nàng quàng chiếc khăn lụa màu trắng. Thật tương phản với màu đen ảm đạm nàng mặc trước đây. Mẹ nàng vẫn mặc tang chế, bà nói mình chưa cần phải dẹp đồ tang. Annabelle sợ bà sẽ không bao giờ dẹp. Nhưng nàng vui sướng dẹp hết đồ tang, vì đã đến lúc.
Họ đến nhà hàng sang trọng lúc bảy giờ rưỡi, được mời vào ngồi ở bộ bàn trong góc phòng yên tĩnh. Nàng cảm thấy đi chơi như thế này rất thú vị và lại đi ăn tối với Josiah thì thật tuyệt vời. Thú hơn đi với Hortie nữa, vì nàng cảm thấy mình là người lớn khi ngồi đối diện với Josiah ở bàn ăn. Nàng cất cái khăn quàng khi ngồi xuống. Nàng vẫn mang chiếc vòng của Josiah tặng vào hôm Giáng sinh. Nàng không bao giờ tháo chiếc vòng ra.
Người phục vụ hỏi họ có thích uống cocktail không, nàng từ chối. Mẹ nàng đã dặn đừng uống rượu nhiều, chỉ uống rượu vang thôi. Bà nói uống nhiều rất dễ say và phụ nữ say rượu chẳng ra thể thống gì hết. Nàng cười, nói với mẹ đừng lo. Josiah gọi scotch với soda, khiến Annabelle ngạc nhiên. Nàng chưa bao giờ thấy anh uống rượu mạnh như thế, nàng tự hỏi không biết anh có điều gì lo sợ phải không. Nhưng nàng không hỏi, vì họ là bạn thân với nhau.
Khi nhà hàng đem rượu đến, anh hỏi nàng:
- Cô muốn uống sâm banh không?
- Không, tôi không uống, - nàng đáp rồi cười và nói tiếp: - Mẹ tôi dặn đừng uống say để làm phiền ông. - Anh cũng cười. Không có gì mà họ không nói với nhau. Họ kể cho nhau nghe nhiều chuyện họ quan tâm, vui vì được ở bên nhau. Cả hai đều gọi món tôm hùm Newburg danh tiếng và bánh nướng Alaska để ăn tráng miệng.
Họ đã trải qua một buổi tối thú vị với nhau và khi ăn tráng miệng, Josiah gọi sâm banh cho cả hai. Người hầu bàn đem chai rượu đến và mở nút chai rót ra ly. Annabelle nhấp một hớp rồi cười. Trong buổi ăn, nàng chỉ uống một ly vang, cho nên lời căn dặn của mẹ nàng đã giúp nàng giữ được vẻ tỉnh táo.
- Sâm banh ngon quá, - Annabelle lên tiếng. Josiah đã gọi một chai rượu loại rất ngon. Anh uống nhiều hơn nàng, nhưng vẫn tỉnh táo. Anh muốn tâm trí sáng suốt để nói những điều cần phải nói. Khi anh cười, đưa ly chúc nàng, lòng anh bồn chồn hồi hộp.
- Chúc sức khỏe cô Worthington, người bạn tuyệt vời của tôi. - Nàng cười.
- Chúc ông cũng như vậy, - nàng đáp nho nhỏ, hớp một ngụm sâm banh. Nàng không biết một tí gì về ý nghĩ trong đầu anh. Anh thấy điều này hiện trên gương mặt nàng. Nàng rất thơ ngây, vô tư lự.
- Annabelle, tôi đã trải qua một thời gian tuyệt vời với cô, - anh nói, quả đúng như vậy.
- Em cũng thế, - nàng đáp. - Chúng ta đã có nhiều chuyện vui. - Nàng bèn nói đến những cuốn sách thuốc mà anh đã tặng cho nàng và anh cắt ngang lời nàng làm nàng ngạc nhiên. Anh thường để cho nàng nói huyên thuyên hàng giờ về những điều mà nàng đã học được trong sách.
- Tôi có chuyện này muốn nói với cô. - Nàng nhìn Josiah một cách ngạc nhiên, lòng phân vân không biết anh muốn nói gì. Nàng hy vọng mọi việc đều tốt đẹp. - Tôi đã đợi rất lâu bây giờ mới nói được với cô về điều này. Tôi nghĩ nói chuyện này với cô trước tháng tư có lẽ không đúng, vì còn ngày giỗ nữa. Nhưng ngày sinh nhật của cô sắp đến, cho nên chúng ta đến đây.
- Có phải chúng ta đến ăn mừng cái gì không? - Nàng hỏi một cách thơ ngây, cảm thấy hơi choáng váng bởi sâm banh.
- Tôi hy vọng vậy, - anh đáp nho nhỏ. - vấn đề còn tùy thuộc vào em. Điều mà tôi muốn nói từ mùa hè năm ngoái là tôi yêu em. Tôi không có ý muốn đảo lộn tình bạn của chúng ta để làm cho em phải lo sợ. Nhưng trong tình bạn giữa chúng ta, tôi đã yêu em, Annabelle à. Tôi nghĩ chúng ta làm bạn với nhau rất tốt, nên tôi không thể ở độc thân mãi được. Tôi không gặp người phụ nữ nào làm cho tôi muốn ổn định cuộc sống. Nhưng tình bạn là căn bản tuyệt vời để xây dựng hôn nhân, mà chúng ta đã là bạn bè tốt với nhau. Cho nên tôi tha thiết xin em cho tôi được hân hạnh làm chồng em, nếu em muốn. - Ông vừa nói vừa nhìn Annabelle, thấy nàng nhìn ông với vẻ hết sức kinh ngạc. Miệng nàng hơi hé mở và hai mắt mở to.
Cuối cùng, khi nàng đã lấy lại hơi thở, nàng hỏi:
- Ông nói thật chứ?
Ông gật đầu:
- Thật. Tôi biết em sẽ ngạc nhiên khi nghe tôi nói, nên nếu cần em cứ suy nghĩ cho kỹ. Tôi yêu em từ lâu rồi, Annabelle à.
- Tại sao ông không nói với em? - Anh không thể khẳng định nàng mừng hay giận, mà mặt nàng chỉ để lộ vẻ kinh ngạc thôi.
- Tôi nghĩ nên đợi cho đến bây giờ. - Nàng gật đầu. Thế mới đứng đắn, phải đạo. Josiah luôn luôn hành động theo lẽ phải. Đây là điều khiến nàng thích anh. Nàng lắc đầu. Khi nàng nhìn anh, mắt nàng đẫm lệ.
- Không, dĩ nhiên không. Em rất xúc động, - nàng đáp, đưa tay nắm tay anh.
- Tôi biết tôi lớn tuổi hơn em nhiều, đáng tuổi cha. Nhưng tôi không muốn thế. Tôi muốn làm chồng em, tôi hứa tôi sẽ săn sóc em mãi mãi.
Nàng tin anh nói thật và bỗng nàng hỏi: - Mẹ em có biết không? - Nàng nhớ nhiều lần mẹ nàng kín đáo nhắc đến chuyện về Josiah và mỗi lần như thế nàng thường bỏ qua.
- Tôi đã xin phép bà vào hồi tháng mười, bà nói được. Tôi nghĩ bà cho chuyện này rất tốt.
- Em cũng vậy, - Annabelle nói nhỏ, miệng cười e thẹn. - Em không ngờ chuyện này xảy ra. Em cứ nghĩ chúng ta chỉ là bạn thôi.
- Thì chúng ta vẫn là bạn, - ông đáp, cũng cười với nàng. - Nếu em chấp nhận, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Tôi nghĩ vợ chồng nên là những người bạn tốt, cùng những thứ tình cảm khác. Tôi muốn có con với em nữa, muốn sống với em suốt đời. Và tôi muốn vẫn mãi mãi là bạn của em.
- Em cũng muốn vậy, - nàng nói, mắt nhòe lệ. Nghĩ đến chuyện có con với ông, nàng hơi kinh ngạc, nhưng lòng rung động. Khi nghe anh nói, nàng cố không nghĩ đến những điều điên khùng mà Hortie đã miêu tả khi ở Paris. Nàng và Josiah sẽ sống đời vợ chồng thanh khiết, chứ không như Hortie.
- Chắc em muốn có thời gian để suy nghĩ về chuyện này phải không? Tôi biết em rất ngạc nhiên khi nghe điều này. Tôi đã cố giữ yên lặng không nói gì trong một thời gian dài. - Bỗng anh cười. - Vì thế mà hôm nay tôi phải uống uých ky và nửa chai vang, rồi bây giờ còn uống sâm banh. Tôi nghĩ mẹ em đáng ra nên dặn tôi đừng uống nhiều. Tôi phải lấy can đảm mới hỏi em điều này được. Tôi không biết em chấp nhận hay từ chối lời yêu cầu của tôi.
- Em phải chọn một trong hai con đường ấy ư? - Nàng hỏi, đưa thêm tay kia nắm tay ông. - Chấp nhận hay từ chối ư?
- Phải. - Josiah cười, bóp mạnh hai bàn tay nàng.
- Việc này rất dễ. Em chấp nhận. Nếu em từ chối, sẽ xảy ra chuyện không hay liền. Trước mắt là chúng ta phải rời khỏi nhà hàng tức thì. Sau đó tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt, có lẽ anh không còn là bạn của em nữa.
- Phải, chắc thế. - Rồi anh hỏi: - Em có nói thật không? - Anh muốn ám chỉ đến câu trả lời “em chấp nhận” một cách gượng gạo của nàng. Câu hỏi của ông tuy nhẹ nhàng, nhưng chân thành sâu sắc.
- Thật, em nói thật. Em chưa hề nghĩ đến chuyện này. Mỗi khi mẹ em đề cập đến chuyện này, em cho là bà điên. Nhưng bây giờ em nghĩ đến chuyện đó, không ai trên đời em muốn lấy làm chồng. Đời em chỉ có Hortie là bạn thân, nhưng bây giờ cô ấy lo đến nhiều chuyện. Cho nên em chỉ có thể lấy anh mà thôi, vì anh là bạn thân của em. - Hai người cùng cười khi nàng nói xong.
- Anh đã nói với em anh yêu em chưa? - Anh hỏi.
- Rồi. Nhưng anh cần nhắc lại luôn. - Nàng đáp với nụ cười vui trên môi.
- Annabelle, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh, Josiah. Em yêu anh rất nhiều. Em nghĩ, tình yêu mới giữ cho tình bạn bền vững. - Anh thấy mắt nàng đẫm lệ, môi run run, nét buồn hiện ra trên khuôn mặt.
- Có chuyện gì không ổn à? - Anh hỏi nhỏ.
- Ước chi em báo cho bố và Robert biết việc này. Đây là chuyện rất quan trọng mà em không có ai để thông báo. Mẹ em đã biết rồi. Ai sẽ đưa em đi giữa nhà thờ? - Nước mắt chảy xuống má nàng.
- Chúng ta sẽ tính đến chuyện này, - Josiah dịu dàng đáp, lấy tay lau nước mắt cho nàng. - Đừng khóc, em yêu. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp hết.
- Phải, - nàng đáp. Nàng tin chắc nàng sẽ được Josiah chăm sóc lo lắng đầy đủ. Bỗng nhiên nàng thấy chuyện này rất ý nghĩa. Chính chàng đưa ra ý kiến và nàng chấp nhận, chứ không do ai nêu ra. Chính họ tự quyết định mọi việc. - Anh muốn khi nào ta tổ chức đám cưới?
- Anh không biết. Tùy em. Kể từ bây giờ, anh chỉ làm theo ý kiến của em. Chúng ta làm đám cưới ở đâu em muốn.
- Chúng ta làm đám cưới tại Newport vào mùa hè này được không? - Nàng hỏi. - Cưới trong vườn. Ở đấy đơn giản hơn ở nhà thờ. Ở đấy không có hành lang giữa như ở nhà thờ, không lo việc có người dẫn đi. Nàng không có ông chú ông bác nào để dẫn nàng đi, không có ai thay thế chỗ của bố hay anh trai nàng. - Có lẽ chúng ta chỉ tổ chức lễ cưới nhỏ thôi, rồi sau đó sẽ mở tiệc lớn. Bây giờ bố và anh em đã mất, làm lễ cưới lớn không hay, vả lại em nghĩ sẽ rất khó khăn cho mẹ em. Cưới nhau ở Newport trong tháng tám được không?
- Anh thấy thế là tuyệt, - Josiah cười thật tươi. Mọi việc xảy ra rất tốt ngoài mong muốn của anh kể từ tháng mười năm ngoái. - Em có đủ thì giờ để lo tổ chức lễ cưới không?
- Chắc đủ. Em không muốn làm lễ cưới như Hortie. Và em muốn cô ấy làm phụ dâu, mà khi ấy Hortie đã có thai chín tháng.
- Anh thấy như vậy Hortie sẽ là phụ nữ có chồng làm phụ dâu, - ông trêu nàng. Hai người biết mọi người chắc sẽ rất sửng sốt khi thấy cô ta xuất hiện với tình trạng như vậy.
- Cô ấy nói sẽ sinh con ở Newport, - nàng nói tiếp.
- Có lẽ cô ấy sẽ sinh khi đang dự lễ cưới. - Josiah cười nói. Anh nghĩ cuộc sống có Annabelle bên mình chắc sẽ rất thú vị.
- Em có thể tiếp tục làm việc tình nguyện ở bệnh viện được không? - Annabelle hỏi, vẻ lo lắng.
- Em có thể làm bất cứ việc gì em muốn, - ông cười đáp.
- Mẹ em nói khi em lấy chồng, em phải thôi làm.
- Đối với anh, em khỏi cần, nhưng cái đó còn tùy em. Nếu em thấy cần nghỉ một thời gian thì cũng tốt thôi. - Nàng nghĩ Josiah nói rất có lý và tin rằng anh luôn luôn có mặt để bảo vệ nàng. Nàng nghĩ, tại sao trước đây nàng không nghĩ đến chuyện kết duyên với anh. Nàng thích bất cứ chuyện gì anh nói. Họ ngồi nói chuyện rất lâu về kế hoạch đám cưới. Mẹ anh mất đã lâu, bố anh lấy vợ khác, Josiah không thích bà ta, nhưng anh nghĩ nên mời họ đến ăn cưới. Em anh ở Chicago, Josiah không biết anh ta có đến dự lễ cưới không. Anh nói em trai anh hơi lập dị. Còn nàng chỉ có mẹ và một số bà con xa trong họ. Nàng nói thích mời khách dưới một trăm người, có lẽ chừng năm chục thôi. Mẹ nàng có thể tổ chức một buổi đại tiệc vào mùa thu ở trong thành phố để mời khách. Anh thấy ý kiến này quá tuyệt. Anh thích ý kiến làm lễ cưới một cách đơn giản, riêng tư, dành riêng cho họ, chứ không có đông đến hàng ngàn người tham dự. Anh không muốn làm lễ cưới rầm rộ và cho đến bây giờ anh cũng không muốn thế.
- Em muốn chúng ta đi đâu để hưởng trăng mật? - Anh hỏi. Tháng tám đã đến bên hông rồi.
- Đi đâu mà đừng đi thuyền là được. Em nghĩ chắc mẹ em không thích thế và em cũng không thích.
- Chúng ta sẽ tính sau. Có lẽ đi California hay vùng nào ở trong dãy Rockies. Hay đi Canada, hay đến Maine cũng được. Mùa này New England rất đẹp.
- Em không để ý đến nơi ta sẽ đi, Josiah à, - nàng thành thật đáp. - Miễn có anh bên cạnh là được. - Chính anh cũng thích có nàng bên cạnh. Anh ra dấu gọi bồi bàn tính tiền. Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, anh chỉ tiếc một điều là chưa có nhẫn. Anh sợ không tìm được nhẫn đúng theo ý muốn của nàng.
Anh lái xe đưa nàng về nhà và khi họ về đến, mẹ nàng vẫn còn thức. Vì muốn biết chuyện xảy ra như thế nào, bà quá bối hồi nên không ngủ được. Bà nhìn hai người đi qua cửa, nhìn họ, lòng nôn nóng muốn biết kết quả. Hai người tươi cười.
- Tôi đã có con rể rồi phải không? - Bà hỏi nhỏ, như tiếng thì thào.
- Tháng tám bà sẽ có, - Josiah trịnh trọng đáp, tay quàng quanh vai Annabelle.
- Ở Newport, - Annabelle nói thêm, miệng cười hồ hởi, mắt nhìn Josiah.
- Ôi lạy Chúa, đám cưới vào tháng tám ở Newport, chỉ có ba tháng để thu xếp. Hai người không đùa chứ?
- Mẹ à, tụi con chỉ muốn làm đám cưới nhỏ thôi, - Annabelle khẽ đáp và mẹ nàng hiểu lý do. Chính bà cũng rất muốn làm như thế.
- Con muốn làm sao tùy ý, - bà đáp, vẻ rộng lượng.
- Bọn con chỉ muốn mời chừng năm hay sáu chục người, quá lắm là một trăm, ở trong vườn thôi.
- Ý muốn của con là lệnh đưa ra cho mẹ, - Consuelo nói đùa, lòng ước chi gọi người bán hoa và người cung cấp thực phẩm ngay lúc đó. Bà bước đến ôm ghì Josiah, rồi hôn con gái. - Mẹ rất mừng cho cả hai. Mẹ mong hai người được hạnh phúc.
- Chúng con cũng vậy, - họ đồng thanh đáp, rồi cả ba đều cười vang. Consuelo nhất quyết rót cho mỗi người một ly sâm banh, bỗng Annabelle nhớ hôm tháng mười khi nàng đi làm ở bệnh viện về, thấy mẹ và Josiah uống sâm banh trong vườn.
- Có phải ngày hôm ấy anh được thăng chức hay không? - Annabelle hỏi Josiah, trong khi mẹ nàng rót sâm banh ra ly.
- Không, mà là anh đã có được em, hay được phép của mẹ em. Anh nói với bà, anh muốn đợi đến tháng năm để hỏi cưới em.
- Hai người đã có âm mưu từ trước, - nàng cười nói. Consuelo nâng ly chúc mừng họ.
- Chúc các con hạnh phúc như mẹ và Arthur, chúc các con trường thọ và sức khỏe tốt, có nhiều con cái. - Cả nàng và Josiah đều nâng ly rồi uống một hớp. Annabelle ôm mẹ, ghì nhẹ bà vào lòng. Nàng biết tuy mẹ nàng vui sướng nhưng bà cũng đau khổ vì không có Arthur và Robert. Tất cả mọi người đều nhớ bố và anh nàng. - Con yêu mẹ, mẹ à, - Annabelle nói và Consuelo ghì con vào lòng.
- Mẹ cũng yêu con, Annabelle à. Mẹ rất sung sướng cho con. Mẹ nghĩ dù bố con và Robert ở đâu, họ cũng mừng cho con.
Hai mẹ con lau nước mắt. Josiah đằng hắng giọng và quay đi, để hai người không thấy anh cũng đang khóc. Đây là đêm hạnh phúc nhất của đời anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook