Anh Yêu Em Nhất Trên Đời [Giới Giải Trí]
-
Chương 14: Lâm An Lan tức giận mắng Tưởng Húc, Ngọc Lan ngọt ngào phát đường
Tưởng Húc gật đầu, "Cậu biết tớ không thích anh ta mà, tớ không thích anh ta như con cún bám đuôi cậu, không thích anh ta luôn muốn xuất hiện đồng thời với cậu. Người khác không biết vì sao anh ta lại theo nghiệp diễn, tớ còn có thể không rõ chắc? Còn không phải vì cậu chưa tốt nghiệp đã đóng bộ phim đầu tay à, anh ta biết cậu sẽ làm diễn viên cho nên mới bước chân vào vòng giải trí này với cậu."
"Tiểu Lan, cậu đã đồng ý với tớ, không xuất hiện chung với anh ta, không quay phim, ghi hình tống nghệ chung, cậu quên rồi sao?"
Lâm An Lan im lặng trong chốc lát, hỏi hắn, "Trước đây cậu cũng toàn nói những lời như thế này với tôi?"
Tưởng Húc không nghe ra ẩn ý trong câu này, không hề chú ý tới từ "trước đây" trong lời nói.
Hắn còn đang chìm đắm trong tâm tình của mình, nỗ lực khuyên Lâm An Lan, "Phải, trước đây chúng ta đều như thế cả, cậu cũng vẫn làm vậy, sao mà bây giờ cậu lại thay đổi chứ?"
Trong phút chốc, trong lòng Lâm An Lan vừa giận vừa chua xót đan xen.
Cậu nhìn thang máy đang không ngừng di chuyển xuống dưới, bình tĩnh nói, "Tưởng Húc, nếu như lần nào cậu cũng chỉ muốn nói mấy lời này với tôi, vậy thì sau này cho dù gặp nhau, cậu cũng đừng có bắt chuyện với tôi."
"Cậu nói cái gì?"
Lâm An Lan quay đầu trừng hắn, ánh mắt hung ác không chút lưu tình, "Tôi nói cậu mới là chó ấy, lúc nào cũng chỉ biết sủa bậy. Trình Úc có cùng tôi hay không, liên quan gì tới cậu, ở đây làm gì đến lượt cậu há miệng ra kêu không thích! Ngược lại là cậu, từ tối qua đến nay cứ ở trước mặt tôi gọi loạn rồi kêu loạn lên, thật khiến người khác buồn nôn."
Tưởng Húc khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn cậu, "Cậu nói cái gì cơ?"
Trong mắt hắn tràn ngập sự bất ngờ, như thể không thể chấp nhận được chuyện bạn bè lâu năm của mình thế mà lại nói mình vậy.
"Tiểu Lan, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Lâm An Lan nở nụ cười, "Làm sao, tôi như thế này làm cậu khó chịu hả?"
Cậu nghe thấy tiếng "keng" phát ra từ thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra, cậu vui vẻ nhếch khóe miệng lên, thoải mái mà tàn nhẫn nói, "Vậy cậu cứ cẩn thận mà khó chịu đi nhá, nhìn thấy cậu cũng khó chịu, lòng tôi thoải mái hẳn."
Lâm An Lan nói xong, đi vào thang máy, cửa thang máy khép lại trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin nổi của Tưởng Húc.
Cậu thực sự chán ngấy cái gọi là bạn tốt của mình, nói là bạn tốt, cậu mất trí nhớ một tháng cũng không chủ động liên lạc đến.
Phải, là cậu chặn WeChat của Tưởng Húc, thế nhưng trước ngày hôm qua, điện thoại không bị chặn, tin nhắn vẫn có thể nhận bình thường.
Nhưng còn bạn tốt của cậu thì sao? Một cú điện thoại cũng chưa từng gọi, một tin nhắn cũng không buồn gửi.
Mất công hắn hôm qua mới gọi được cú điện thoại cho cậu, không phải để hỏi cậu một tháng này trải qua ra sao, mà là để chế nhạo Trình Úc một cách thiếu kiên nhẫn, yêu cầu cậu không được ghi hình tống nghệ chung với Trình Úc.
Hơn nữa, hôm nay gặp lại hắn còn chẳng hỏi được một câu xem dạo này cậu có ổn không?
Mà lại lần nữa hạ thấp Trình Úc, khiến cậu không muốn đóng phim cùng với Trình Úc.
Đây là cái thứ bạn bè tốt gì chứ?
Há mồm ngậm miệng đều là "cậu đã đồng ý với tớ", "cậu đã đồng ý với tớ", có lẽ cậu cũng từng đồng ý thật, nhưng cậu với Trình Úc cũng là người yêu rồi, những hứa hẹn đó tự nhiên cũng không còn nghĩa lý gì nữa.
Lâm An Lan không hiểu tại sao mình lại có người bạn như vậy? Còn là bạn bè thân nhất, chơi với nhau mà lớn chứ?
Cậu coi trọng Tưởng Húc ở điều gì?
Hắn có thể thốt ra câu "cậu như vậy chẳng phải là khiến tớ khó chịu sao", vậy sao hắn không tự hỏi lại mình, hắn ta như thế là định khiến cậu khó chịu chắc?!
Lâm An Lan phiền muộn chau mày, chầm chậm bước ra ngoài thang máy.
Nếu nói hôm qua cậu vẫn chưa xác định được bản thân có từng làm tổn thương Trình Úc vì Tưởng Húc hay không thì hôm nay cậu đã gần như chắc chắn, với sự chán ghét và coi thường Trình Úc của Tưởng Húc, hai người cậu lại cùng nhau lớn lên, khẳng định là cậu đã từng vì Tưởng Húc mà tổn thương Trình Úc.
Có lẽ cậu cũng không có ác ý gì, chỉ là cậu vô tâm, tuy nhiên nhất định vẫn khiến Trình Úc khổ sở.
Do đó anh mới thấy bất an, với cậu luôn lo được lo mất.
Vậy cho nên, anh sẽ hy vọng hai người đóng phim cùng nhau, khi biết hai người có thể sẽ phải ghi hình tống nghệ chung mới hỏi cậu, "Em có đồng ý không?"
Ngày trước chắc chắn cậu đã làm rất nhiều chuyện khiến Trình Úc buồn bã, đau đớn.
Lâm An Lan dừng bước, tại giờ phút này, đột nhiên cậu thấy Trình Úc là một người thật lợi hại.
Rõ ràng trong lúc theo đuổi cậu, anh đã phải ăn nhiều trái đắng, nhưng sau khi cậu mất trí nhớ vẫn y hệt như cũ, không hề tạo áp lực hay chút cảm xúc tiêu cực nào, kiên trì, dịu dàng, hết mực cưng chiều, quan tâm tới mọi khía cạnh của cậu.
Thậm chí anh còn chưa từng mắng mỏ Tưởng Húc, lúc ký ức cậu vừa lộn xộn vừa trống rỗng cũng chưa hề nói không hay về Tưởng Húc.
Anh chỉ thành thực nói cậu biết, hai người cậu là bạn rất thân, cùng nhau lớn lên, dựa dẫm lẫn nhau và quan hệ vô cùng tốt.
Chỉ nói cho cậu biết, Tưởng Húc không thích anh.
Trong trí nhớ ngắn ngủi và có hạn của cậu, thông tin đều là biết được từ miệng Trình Úc, tất thảy đều nhẹ nhàng và bình tĩnh, anh vẽ nên một phong cảnh yên bình cho riêng cậu. Lâm An Lan lắng nghe sự miêu tả của anh, thong dong dưới ánh mặt trời.
Có điều, sự thật lại không dịu dàng và đơn giản như vậy.
Đâu phải ai cũng là Trình Úc, đều muốn tạo ra cho cậu một thế giới tươi sáng, xán lạn, luôn có một vài người sẽ nhảy ra nói cho cậu biết thực tại mới là sự thật, cậu không chỉ có ánh mặt trời mà còn có cả gió và mưa.
Lâm An Lan chấp nhận mưa gió, nhưng cậu càng cảm động hơn với người đã dày công xây cho mình một ngôi nhà trồng hoa bằng thủy tinh [1].
Cậu bước nhanh tới phía trước xe Trình Úc, thấy Trình Úc dựa vào trên thân xe, dưới chân là điếu thuốc đang cháy dở.
"Em về rồi." Trình Úc cười nói.
Lâm An Lan gật gật đầu, mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Trình Úc cũng mở cửa xe ra, vừa mới ngồi vào chỗ, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Lâm An Lan nghiêng người ôm anh.
Trình Úc hơi kinh ngạc, vòng tay qua eo cậu, hỏi cậu, "Làm sao thế?"
"Anh hút thuốc à?" Lâm An Lan nhạy cảm ngửi thấy mùi thuốc lá.
Trình Úc chột dạ nói, "Không có hút, chỉ là chờ em nên hơi nóng lòng, châm lửa rồi ngửi một chút thôi."
Anh nói xong lại nói thêm, "Lần sau sẽ không thế nữa."
Lâm An Lan ngờ vực nhìn anh, "Tối hôm qua anh cũng nói như vậy."
Trình Úc:...
Trình Úc hiếm thấy có chút lúng túng, "Anh nhất định sẽ thay đổi, thật đấy, anh sẽ cố gắng."
Anh chỉ là không khống chế được, mỗi lần buồn bực, mất tập trung luôn muốn đốt điếu thuốc, ngửi mùi thuốc lá để trấn an tinh thần.
"Cục cưng cho anh chút thời gian, anh đảm bảo sẽ không cần thời gian quá dài, chỉ là có lúc anh không khống chế được thôi, anh thật sự muốn cai thuốc mà."
Lâm An Lan cũng không làm khó anh, ở phương diện này Trình Úc luôn rất quyết đoán, nói không hút là không hút, chỉ thỉnh thoảng thích ngửi mùi thuốc, cậu tin anh sẽ từ từ bỏ được.
Lâm An Lan gật đầu, chăm chú nhìn người trước mặt, vô cùng vui vẻ vì sau khi cậu mất trí nhớ còn nhớ được anh đồng thời tìm đến anh.
Nếu như cậu không tìm đến Trình Úc trước mà là Tưởng Húc, căn cứ vào sự ghét bỏ của Tưởng Húc với Trình Úc, chẳng biết sẽ hạ thấp anh như nào nữa, thời điểm đó, Trình Úc lại phải theo đuổi cậu lần nữa, lại bị ăn trái đắng thêm một lần.
Cậu thật sự không đành lòng.
Cậu ôm anh, cọ cọ vai anh, làm nũng nói, "Ông xã ơi."
Trình Úc thụ sủng nhược kinh*, không hiểu cậu nói chuyện với Tưởng Húc như thế nào mà lúc về lại thế này, là Tưởng Húc lại bày cho cậu mưu kế gì mới sao?
*Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊 = được sủng ái mà lo sợ
Anh ôm Lâm An Lan lên đùi mình, ôn nhu nói, "Cục cưng sao thế, là thử kính xảy ra việc gì à?"
"Không có." Lâm An Lan cười nói, "Thử kính rất thuận lợi, đạo diễn Trương nói sẽ gửi thông báo cho em sau."
"Vậy thì tốt."
"Nhưng mà mới nãy em mới đụng phải Tưởng Húc." Lâm An Lan nói.
Tay Trình Úc ôm cậu vô thức hơi căng cứng, anh không ngờ Lâm An Lan lại thẳng thắn về chuyện này, cậu nghĩ thế nào? Vì sao lại nói?
Là mất trí nhớ thật nên tự động kể những người và chuyện mình gặp phải cho anh theo thói quen? Hay là vì khiến anh tin tưởng cậu, trước tiên diễn kiểu thẳng thắn cho anh biết chuyện?
Trình Úc đoán không ra.
Anh chỉ đành giả vờ kinh ngạc nói, "Em gặp Tưởng Húc?"
Lâm An Lan gật đầu, "Lúc em thử kính xong đi thang máy xuống tầng, hắn vào từ thang máy ở lầu một, lôi lôi kéo kéo, nhất định muốn nói chuyện với em, đúng ra là em đã đến tầng này rồi, lại bị hắn kéo lại."
Đây là lời nói thật, Trình Úc nhìn cậu, cảnh tượng lúc nãy đúng là như vậy.
"Hắn và em nói chuyện gì?" Lòng anh rối bời hỏi.
Lâm An Lan vừa nghe nói đến cái này đã tức giận, "Anh chắc chắn hắn là bạn tốt của em chứ? Là bạn cực kỳ tốt ấy?"
Trình Úc:???
Trình Úc gật đầu, "Anh chắc chắn."
Anh thật sự quá chắc luôn có được không? Từ hồi cấp ba anh đã thấy Lâm An Lan với Tưởng Húc như hình với bóng, nhiều năm như vậy, bao người đã rời đi, nhưng chỉ có hai người họ, vẫn luôn ở cạnh nhau.
"Hai người em đúng thật là bạn bè cực kỳ thân thiết."
Lâm An Lan cau mày, "Nhưng thoạt nhìn hắn không hề giống tí nào."
Cậu phàn nàn nói, "Anh không biết đâu, lúc tối qua, Tưởng Húc gọi điện thoại cho em, một tháng không liên hệ, một câu quan tâm hỏi han hắn cũng chẳng hỏi, trực tiếp bảo em đừng tìm anh ghi hình tống nghệ chung, ngày hôm nay cũng vậy, há mồm ngậm miệng toàn là em không thể đóng phim chung với anh."
"Thế này mà cũng tính là bạn bè? Còn là bạn tốt nữa? Quản lý của em gặp em cũng còn biết trước tiên hỏi han mấy ngày nay em xảy ra chuyện gì, em có sao không, hắn thì hay rồi, nói em không thể thế này thế nọ, tức chết em rồi."
"Có lẽ là do hắn không biết em mất trí nhớ thôi." Trình Úc thấy cậu giận liền dịu giọng an ủi.
Lâm An Lan vừa nghe anh nói vậy lại giận càng thêm giận, "Anh còn nói đỡ cho hắn nữa, hắn có nói chuyện giúp anh được tiếng nào đâu!"
Trình Úc cười một tiếng, "Bản thân hắn vốn không ưa anh, nếu không sao lại luôn không cho em xuất hiện cùng anh chứ?"
Lâm An Lan nghe vậy, hỏi anh, "Thế nên, em thật sự nghe hắn, chưa từng xuất hiện cùng với anh dù chỉ một lần sao?"
Trình Úc gật gật đầu, hàng năm giới giải trí có nhiều hoạt động như thế, chỉ có hai người họ là né nhau một cách hoàn mỹ, cư dân mạng đều nói quá khéo rồi, chỉ có Trình Úc biết rõ, đó không phải trùng hợp, đó là cố ý.
"Hai người các em là bạn tốt, em lại rất có tình nghĩa, rất bao che khuyết điểm, người hắn thích, em cũng bằng lòng tiếp xúc, người hắn không thích, em cũng không thích." Anh ôm Lâm An Lan, khen ngợi nói, "Đó thật ra là phẩm chất rất tốt, nếu như anh làm bạn, anh cũng hy vọng bạn bè của mình cùng có chung mối thù với anh."
Đây đúng là chuyện cậu sẽ làm, Lâm An Lan nghĩ, nhưng, "Nhưng tình huống bây giờ khác rồi, hắn đâu thể tiếp tục đối xử với anh như thế."
Trình Úc hôn má cậu một cái, nhẹ giọng nói, "Không sao hết, hắn như thế nào cũng không sao, anh cũng không thích hắn, chỉ cần em không đồng ý là được rồi."
"Đương nhiên là em không đồng ý."
Cậu nhìn Trình Úc, nghiêm túc nói, "Em mắng hắn một trận rồi từ chối luôn."
"Em mắng hắn?" Trình Úc kinh ngạc.
Lâm An Lan gật đầu, "Hắn nói xấu anh trước, em nghe không lọt tai, nên mắng lại."
Trình Úc:!!!
"Em đã mắng hắn vì anh?!"
"Đúng vậy." Lâm An Lan không hiểu anh đang kinh ngạc cái gì, "Không được sao?"
Được! Sao mà không được! Thế này là quá được luôn!
Còn cái gì được hơn cái này?
Tuyệt đối không có!
Trình Úc nhịn không được bật cười, càng cười càng vui vẻ, "Thế mà em lại mắng hắn vì anh."
"Em không nên vậy sao?" Lâm An Lan nghi hoặc.
"Nên chứ, làm sao mà lại không nên được. Người ta nói thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy hoại hôn nhân một nhà, rõ ràng là hắn đang phá hoại nhân duyên của chúng ta, quá nên ấy chứ!" Trình Úc nói xong, cười cười hôn cậu đến mấy lần, "Mắng giỏi lắm."
Lâm An Lan cũng mỉm cười, mặt mày cong cong nhìn anh.
Trình Úc tì sát vào trán cậu, dịu giọng nói, "Chỉ là anh không nghĩ đến có một ngày, em sẽ vì anh mà mắng hắn, trước kia em rất quý hắn, rất quan tâm đến hắn."
"Đó là trước kia thôi." Lâm An Lan cây ngay không sợ chết đứng, "Bây giờ anh là bạn trai em, ai không tôn trọng anh, em cũng không tôn trọng người đó."
Trình Úc chột dạ trong nháy mắt.
Anh vươn tay xoa mặt Lâm An Lan, hỏi cậu, "Bà xã ơi, anh có được tính là bạn trai hợp lệ không?"
"Tiểu Lan, cậu đã đồng ý với tớ, không xuất hiện chung với anh ta, không quay phim, ghi hình tống nghệ chung, cậu quên rồi sao?"
Lâm An Lan im lặng trong chốc lát, hỏi hắn, "Trước đây cậu cũng toàn nói những lời như thế này với tôi?"
Tưởng Húc không nghe ra ẩn ý trong câu này, không hề chú ý tới từ "trước đây" trong lời nói.
Hắn còn đang chìm đắm trong tâm tình của mình, nỗ lực khuyên Lâm An Lan, "Phải, trước đây chúng ta đều như thế cả, cậu cũng vẫn làm vậy, sao mà bây giờ cậu lại thay đổi chứ?"
Trong phút chốc, trong lòng Lâm An Lan vừa giận vừa chua xót đan xen.
Cậu nhìn thang máy đang không ngừng di chuyển xuống dưới, bình tĩnh nói, "Tưởng Húc, nếu như lần nào cậu cũng chỉ muốn nói mấy lời này với tôi, vậy thì sau này cho dù gặp nhau, cậu cũng đừng có bắt chuyện với tôi."
"Cậu nói cái gì?"
Lâm An Lan quay đầu trừng hắn, ánh mắt hung ác không chút lưu tình, "Tôi nói cậu mới là chó ấy, lúc nào cũng chỉ biết sủa bậy. Trình Úc có cùng tôi hay không, liên quan gì tới cậu, ở đây làm gì đến lượt cậu há miệng ra kêu không thích! Ngược lại là cậu, từ tối qua đến nay cứ ở trước mặt tôi gọi loạn rồi kêu loạn lên, thật khiến người khác buồn nôn."
Tưởng Húc khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn cậu, "Cậu nói cái gì cơ?"
Trong mắt hắn tràn ngập sự bất ngờ, như thể không thể chấp nhận được chuyện bạn bè lâu năm của mình thế mà lại nói mình vậy.
"Tiểu Lan, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Lâm An Lan nở nụ cười, "Làm sao, tôi như thế này làm cậu khó chịu hả?"
Cậu nghe thấy tiếng "keng" phát ra từ thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra, cậu vui vẻ nhếch khóe miệng lên, thoải mái mà tàn nhẫn nói, "Vậy cậu cứ cẩn thận mà khó chịu đi nhá, nhìn thấy cậu cũng khó chịu, lòng tôi thoải mái hẳn."
Lâm An Lan nói xong, đi vào thang máy, cửa thang máy khép lại trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin nổi của Tưởng Húc.
Cậu thực sự chán ngấy cái gọi là bạn tốt của mình, nói là bạn tốt, cậu mất trí nhớ một tháng cũng không chủ động liên lạc đến.
Phải, là cậu chặn WeChat của Tưởng Húc, thế nhưng trước ngày hôm qua, điện thoại không bị chặn, tin nhắn vẫn có thể nhận bình thường.
Nhưng còn bạn tốt của cậu thì sao? Một cú điện thoại cũng chưa từng gọi, một tin nhắn cũng không buồn gửi.
Mất công hắn hôm qua mới gọi được cú điện thoại cho cậu, không phải để hỏi cậu một tháng này trải qua ra sao, mà là để chế nhạo Trình Úc một cách thiếu kiên nhẫn, yêu cầu cậu không được ghi hình tống nghệ chung với Trình Úc.
Hơn nữa, hôm nay gặp lại hắn còn chẳng hỏi được một câu xem dạo này cậu có ổn không?
Mà lại lần nữa hạ thấp Trình Úc, khiến cậu không muốn đóng phim cùng với Trình Úc.
Đây là cái thứ bạn bè tốt gì chứ?
Há mồm ngậm miệng đều là "cậu đã đồng ý với tớ", "cậu đã đồng ý với tớ", có lẽ cậu cũng từng đồng ý thật, nhưng cậu với Trình Úc cũng là người yêu rồi, những hứa hẹn đó tự nhiên cũng không còn nghĩa lý gì nữa.
Lâm An Lan không hiểu tại sao mình lại có người bạn như vậy? Còn là bạn bè thân nhất, chơi với nhau mà lớn chứ?
Cậu coi trọng Tưởng Húc ở điều gì?
Hắn có thể thốt ra câu "cậu như vậy chẳng phải là khiến tớ khó chịu sao", vậy sao hắn không tự hỏi lại mình, hắn ta như thế là định khiến cậu khó chịu chắc?!
Lâm An Lan phiền muộn chau mày, chầm chậm bước ra ngoài thang máy.
Nếu nói hôm qua cậu vẫn chưa xác định được bản thân có từng làm tổn thương Trình Úc vì Tưởng Húc hay không thì hôm nay cậu đã gần như chắc chắn, với sự chán ghét và coi thường Trình Úc của Tưởng Húc, hai người cậu lại cùng nhau lớn lên, khẳng định là cậu đã từng vì Tưởng Húc mà tổn thương Trình Úc.
Có lẽ cậu cũng không có ác ý gì, chỉ là cậu vô tâm, tuy nhiên nhất định vẫn khiến Trình Úc khổ sở.
Do đó anh mới thấy bất an, với cậu luôn lo được lo mất.
Vậy cho nên, anh sẽ hy vọng hai người đóng phim cùng nhau, khi biết hai người có thể sẽ phải ghi hình tống nghệ chung mới hỏi cậu, "Em có đồng ý không?"
Ngày trước chắc chắn cậu đã làm rất nhiều chuyện khiến Trình Úc buồn bã, đau đớn.
Lâm An Lan dừng bước, tại giờ phút này, đột nhiên cậu thấy Trình Úc là một người thật lợi hại.
Rõ ràng trong lúc theo đuổi cậu, anh đã phải ăn nhiều trái đắng, nhưng sau khi cậu mất trí nhớ vẫn y hệt như cũ, không hề tạo áp lực hay chút cảm xúc tiêu cực nào, kiên trì, dịu dàng, hết mực cưng chiều, quan tâm tới mọi khía cạnh của cậu.
Thậm chí anh còn chưa từng mắng mỏ Tưởng Húc, lúc ký ức cậu vừa lộn xộn vừa trống rỗng cũng chưa hề nói không hay về Tưởng Húc.
Anh chỉ thành thực nói cậu biết, hai người cậu là bạn rất thân, cùng nhau lớn lên, dựa dẫm lẫn nhau và quan hệ vô cùng tốt.
Chỉ nói cho cậu biết, Tưởng Húc không thích anh.
Trong trí nhớ ngắn ngủi và có hạn của cậu, thông tin đều là biết được từ miệng Trình Úc, tất thảy đều nhẹ nhàng và bình tĩnh, anh vẽ nên một phong cảnh yên bình cho riêng cậu. Lâm An Lan lắng nghe sự miêu tả của anh, thong dong dưới ánh mặt trời.
Có điều, sự thật lại không dịu dàng và đơn giản như vậy.
Đâu phải ai cũng là Trình Úc, đều muốn tạo ra cho cậu một thế giới tươi sáng, xán lạn, luôn có một vài người sẽ nhảy ra nói cho cậu biết thực tại mới là sự thật, cậu không chỉ có ánh mặt trời mà còn có cả gió và mưa.
Lâm An Lan chấp nhận mưa gió, nhưng cậu càng cảm động hơn với người đã dày công xây cho mình một ngôi nhà trồng hoa bằng thủy tinh [1].
Cậu bước nhanh tới phía trước xe Trình Úc, thấy Trình Úc dựa vào trên thân xe, dưới chân là điếu thuốc đang cháy dở.
"Em về rồi." Trình Úc cười nói.
Lâm An Lan gật gật đầu, mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Trình Úc cũng mở cửa xe ra, vừa mới ngồi vào chỗ, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Lâm An Lan nghiêng người ôm anh.
Trình Úc hơi kinh ngạc, vòng tay qua eo cậu, hỏi cậu, "Làm sao thế?"
"Anh hút thuốc à?" Lâm An Lan nhạy cảm ngửi thấy mùi thuốc lá.
Trình Úc chột dạ nói, "Không có hút, chỉ là chờ em nên hơi nóng lòng, châm lửa rồi ngửi một chút thôi."
Anh nói xong lại nói thêm, "Lần sau sẽ không thế nữa."
Lâm An Lan ngờ vực nhìn anh, "Tối hôm qua anh cũng nói như vậy."
Trình Úc:...
Trình Úc hiếm thấy có chút lúng túng, "Anh nhất định sẽ thay đổi, thật đấy, anh sẽ cố gắng."
Anh chỉ là không khống chế được, mỗi lần buồn bực, mất tập trung luôn muốn đốt điếu thuốc, ngửi mùi thuốc lá để trấn an tinh thần.
"Cục cưng cho anh chút thời gian, anh đảm bảo sẽ không cần thời gian quá dài, chỉ là có lúc anh không khống chế được thôi, anh thật sự muốn cai thuốc mà."
Lâm An Lan cũng không làm khó anh, ở phương diện này Trình Úc luôn rất quyết đoán, nói không hút là không hút, chỉ thỉnh thoảng thích ngửi mùi thuốc, cậu tin anh sẽ từ từ bỏ được.
Lâm An Lan gật đầu, chăm chú nhìn người trước mặt, vô cùng vui vẻ vì sau khi cậu mất trí nhớ còn nhớ được anh đồng thời tìm đến anh.
Nếu như cậu không tìm đến Trình Úc trước mà là Tưởng Húc, căn cứ vào sự ghét bỏ của Tưởng Húc với Trình Úc, chẳng biết sẽ hạ thấp anh như nào nữa, thời điểm đó, Trình Úc lại phải theo đuổi cậu lần nữa, lại bị ăn trái đắng thêm một lần.
Cậu thật sự không đành lòng.
Cậu ôm anh, cọ cọ vai anh, làm nũng nói, "Ông xã ơi."
Trình Úc thụ sủng nhược kinh*, không hiểu cậu nói chuyện với Tưởng Húc như thế nào mà lúc về lại thế này, là Tưởng Húc lại bày cho cậu mưu kế gì mới sao?
*Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊 = được sủng ái mà lo sợ
Anh ôm Lâm An Lan lên đùi mình, ôn nhu nói, "Cục cưng sao thế, là thử kính xảy ra việc gì à?"
"Không có." Lâm An Lan cười nói, "Thử kính rất thuận lợi, đạo diễn Trương nói sẽ gửi thông báo cho em sau."
"Vậy thì tốt."
"Nhưng mà mới nãy em mới đụng phải Tưởng Húc." Lâm An Lan nói.
Tay Trình Úc ôm cậu vô thức hơi căng cứng, anh không ngờ Lâm An Lan lại thẳng thắn về chuyện này, cậu nghĩ thế nào? Vì sao lại nói?
Là mất trí nhớ thật nên tự động kể những người và chuyện mình gặp phải cho anh theo thói quen? Hay là vì khiến anh tin tưởng cậu, trước tiên diễn kiểu thẳng thắn cho anh biết chuyện?
Trình Úc đoán không ra.
Anh chỉ đành giả vờ kinh ngạc nói, "Em gặp Tưởng Húc?"
Lâm An Lan gật đầu, "Lúc em thử kính xong đi thang máy xuống tầng, hắn vào từ thang máy ở lầu một, lôi lôi kéo kéo, nhất định muốn nói chuyện với em, đúng ra là em đã đến tầng này rồi, lại bị hắn kéo lại."
Đây là lời nói thật, Trình Úc nhìn cậu, cảnh tượng lúc nãy đúng là như vậy.
"Hắn và em nói chuyện gì?" Lòng anh rối bời hỏi.
Lâm An Lan vừa nghe nói đến cái này đã tức giận, "Anh chắc chắn hắn là bạn tốt của em chứ? Là bạn cực kỳ tốt ấy?"
Trình Úc:???
Trình Úc gật đầu, "Anh chắc chắn."
Anh thật sự quá chắc luôn có được không? Từ hồi cấp ba anh đã thấy Lâm An Lan với Tưởng Húc như hình với bóng, nhiều năm như vậy, bao người đã rời đi, nhưng chỉ có hai người họ, vẫn luôn ở cạnh nhau.
"Hai người em đúng thật là bạn bè cực kỳ thân thiết."
Lâm An Lan cau mày, "Nhưng thoạt nhìn hắn không hề giống tí nào."
Cậu phàn nàn nói, "Anh không biết đâu, lúc tối qua, Tưởng Húc gọi điện thoại cho em, một tháng không liên hệ, một câu quan tâm hỏi han hắn cũng chẳng hỏi, trực tiếp bảo em đừng tìm anh ghi hình tống nghệ chung, ngày hôm nay cũng vậy, há mồm ngậm miệng toàn là em không thể đóng phim chung với anh."
"Thế này mà cũng tính là bạn bè? Còn là bạn tốt nữa? Quản lý của em gặp em cũng còn biết trước tiên hỏi han mấy ngày nay em xảy ra chuyện gì, em có sao không, hắn thì hay rồi, nói em không thể thế này thế nọ, tức chết em rồi."
"Có lẽ là do hắn không biết em mất trí nhớ thôi." Trình Úc thấy cậu giận liền dịu giọng an ủi.
Lâm An Lan vừa nghe anh nói vậy lại giận càng thêm giận, "Anh còn nói đỡ cho hắn nữa, hắn có nói chuyện giúp anh được tiếng nào đâu!"
Trình Úc cười một tiếng, "Bản thân hắn vốn không ưa anh, nếu không sao lại luôn không cho em xuất hiện cùng anh chứ?"
Lâm An Lan nghe vậy, hỏi anh, "Thế nên, em thật sự nghe hắn, chưa từng xuất hiện cùng với anh dù chỉ một lần sao?"
Trình Úc gật gật đầu, hàng năm giới giải trí có nhiều hoạt động như thế, chỉ có hai người họ là né nhau một cách hoàn mỹ, cư dân mạng đều nói quá khéo rồi, chỉ có Trình Úc biết rõ, đó không phải trùng hợp, đó là cố ý.
"Hai người các em là bạn tốt, em lại rất có tình nghĩa, rất bao che khuyết điểm, người hắn thích, em cũng bằng lòng tiếp xúc, người hắn không thích, em cũng không thích." Anh ôm Lâm An Lan, khen ngợi nói, "Đó thật ra là phẩm chất rất tốt, nếu như anh làm bạn, anh cũng hy vọng bạn bè của mình cùng có chung mối thù với anh."
Đây đúng là chuyện cậu sẽ làm, Lâm An Lan nghĩ, nhưng, "Nhưng tình huống bây giờ khác rồi, hắn đâu thể tiếp tục đối xử với anh như thế."
Trình Úc hôn má cậu một cái, nhẹ giọng nói, "Không sao hết, hắn như thế nào cũng không sao, anh cũng không thích hắn, chỉ cần em không đồng ý là được rồi."
"Đương nhiên là em không đồng ý."
Cậu nhìn Trình Úc, nghiêm túc nói, "Em mắng hắn một trận rồi từ chối luôn."
"Em mắng hắn?" Trình Úc kinh ngạc.
Lâm An Lan gật đầu, "Hắn nói xấu anh trước, em nghe không lọt tai, nên mắng lại."
Trình Úc:!!!
"Em đã mắng hắn vì anh?!"
"Đúng vậy." Lâm An Lan không hiểu anh đang kinh ngạc cái gì, "Không được sao?"
Được! Sao mà không được! Thế này là quá được luôn!
Còn cái gì được hơn cái này?
Tuyệt đối không có!
Trình Úc nhịn không được bật cười, càng cười càng vui vẻ, "Thế mà em lại mắng hắn vì anh."
"Em không nên vậy sao?" Lâm An Lan nghi hoặc.
"Nên chứ, làm sao mà lại không nên được. Người ta nói thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy hoại hôn nhân một nhà, rõ ràng là hắn đang phá hoại nhân duyên của chúng ta, quá nên ấy chứ!" Trình Úc nói xong, cười cười hôn cậu đến mấy lần, "Mắng giỏi lắm."
Lâm An Lan cũng mỉm cười, mặt mày cong cong nhìn anh.
Trình Úc tì sát vào trán cậu, dịu giọng nói, "Chỉ là anh không nghĩ đến có một ngày, em sẽ vì anh mà mắng hắn, trước kia em rất quý hắn, rất quan tâm đến hắn."
"Đó là trước kia thôi." Lâm An Lan cây ngay không sợ chết đứng, "Bây giờ anh là bạn trai em, ai không tôn trọng anh, em cũng không tôn trọng người đó."
Trình Úc chột dạ trong nháy mắt.
Anh vươn tay xoa mặt Lâm An Lan, hỏi cậu, "Bà xã ơi, anh có được tính là bạn trai hợp lệ không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook