Anh Yêu Em - Hlbzsuyn
-
Chương 2: Lần nữa là của anh [18+] (nội truyện)
"Ưm ưm... ưm ưm"
Cô bắt đầu đỏ táy mặt khi Tấn Dực bắt đầu xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô. Dục vọng bắt đầu chiếm lấy hết cơ thể của Tấn Dực anh dường như không làm chủ được bản thân mình, lưỡi của anh bắt đầu trêu cợt với thân hình thon gọn của cô
Lưỡi của anh lần xuống đến bụng cô. Lúc này, Trương Nhi bắt đầu không thể kiềm nén được giọng cô hét ra những tiếng gợi tình làm Tấn Dực càng hưng phấn
côn th*t của anh bắt đầu cương cứng nóng hổi, hôm nay Trương Nhi lại bận váy rất ngắn lại càng làm cho Tấn Dực thêm kích thích
"Ưm..Ưm..đừng...Dực...Ưm ưm"
Bây giờ mọi thứ của cô điều làm anh thích mê thích mệt, anh nhẹ nhàng cở quần trong của cô ra. Cô cũng hoà hợp với anh làm cho bầu không khí trong căn phòng bây giờ chỉ là tham ý dục vọng
Tấn Dực:"Em hư quá đấy Trương Nhi, mật dịch em ra hết rồi"
Cô đỏ tím mặt khi nghe câu nói của Tấn Dực, anh chàng cắn yêu lên cổ cô đánh dấu chủ quyền.
côn th*t của anh đâm thẳng vào hoa nguyệt của cô
"Aaaaaaa....aaaaaa... em..."
Anh dừng lại.
Tấn Dực:" Em thế nào?"
Trương Nhi:"Em nhớ ưm.. nhớ anh rất nhớ... 6 năm qua em thật sự.. rất nhớ anh"
Tấn Dực không nói gì chỉ tiếp tục ra vào trong âm hộ của cô. Dòng máu đỏ tuôn ra bây giờ cô một lần nữa chính là của Tấn Dực và cô bây giờ sẽ mãi là của Tấn Dực.
Tay anh bắt đầu trêu ghẹo bầu ngực hồng hào của cô. Môi anh đặt lên môi cô một nụ hôn bạo liệt làm môi cô sưng hồng lên.
Cô bắt đầu đau đớn trong sự sướng của dục vọng.
Những ai đi ngang qua phòng làm việc của Chủ tịch đều ngượng đỏ mặt nghe được âm thanh trong phòng.
Anh la lớn:"TRƯƠNG NHI GỌI TÊN ANH"
Trương Nhi yếu ớt:"ưm ưm..Dực.. ưm..em... yêu anh...ưm"
Anh bắn dòng tinh dịch ấm nóng vào hoa nguyệt của cô. Trương Nhi cảm nhận được dòng tinh dịch ấm nóng bắt đầu lan rộng vào chính tử cung của mình. Toàn thân cô xụi lơ vì mệt mỏi
Tấn Dực sờ lên gương mặt như hoa của cô nhẹ nhàng hỏi:" Có đau lắm không?"
Cô mệt mỏi thở dốc chỉ mỉm cười nhẹ. Anh nhất bổng cô qua bộ ghế sofa được riêng thiết kế Joliebin thiết kế riêng. Anh đỡ cô nằm trên bộ ghế, tay cô vẫn nắm chặt tay anh không buông. Anh hôn phớt lên đôi môi của cô lau nhẹ mồ hôi trên trán của cô.
Bây giờ, cô chính là của anh
----------------------
6 năm trước là của anh
6 năm về sau cô vẫn là của anh.
Cô bắt đầu đỏ táy mặt khi Tấn Dực bắt đầu xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô. Dục vọng bắt đầu chiếm lấy hết cơ thể của Tấn Dực anh dường như không làm chủ được bản thân mình, lưỡi của anh bắt đầu trêu cợt với thân hình thon gọn của cô
Lưỡi của anh lần xuống đến bụng cô. Lúc này, Trương Nhi bắt đầu không thể kiềm nén được giọng cô hét ra những tiếng gợi tình làm Tấn Dực càng hưng phấn
côn th*t của anh bắt đầu cương cứng nóng hổi, hôm nay Trương Nhi lại bận váy rất ngắn lại càng làm cho Tấn Dực thêm kích thích
"Ưm..Ưm..đừng...Dực...Ưm ưm"
Bây giờ mọi thứ của cô điều làm anh thích mê thích mệt, anh nhẹ nhàng cở quần trong của cô ra. Cô cũng hoà hợp với anh làm cho bầu không khí trong căn phòng bây giờ chỉ là tham ý dục vọng
Tấn Dực:"Em hư quá đấy Trương Nhi, mật dịch em ra hết rồi"
Cô đỏ tím mặt khi nghe câu nói của Tấn Dực, anh chàng cắn yêu lên cổ cô đánh dấu chủ quyền.
côn th*t của anh đâm thẳng vào hoa nguyệt của cô
"Aaaaaaa....aaaaaa... em..."
Anh dừng lại.
Tấn Dực:" Em thế nào?"
Trương Nhi:"Em nhớ ưm.. nhớ anh rất nhớ... 6 năm qua em thật sự.. rất nhớ anh"
Tấn Dực không nói gì chỉ tiếp tục ra vào trong âm hộ của cô. Dòng máu đỏ tuôn ra bây giờ cô một lần nữa chính là của Tấn Dực và cô bây giờ sẽ mãi là của Tấn Dực.
Tay anh bắt đầu trêu ghẹo bầu ngực hồng hào của cô. Môi anh đặt lên môi cô một nụ hôn bạo liệt làm môi cô sưng hồng lên.
Cô bắt đầu đau đớn trong sự sướng của dục vọng.
Những ai đi ngang qua phòng làm việc của Chủ tịch đều ngượng đỏ mặt nghe được âm thanh trong phòng.
Anh la lớn:"TRƯƠNG NHI GỌI TÊN ANH"
Trương Nhi yếu ớt:"ưm ưm..Dực.. ưm..em... yêu anh...ưm"
Anh bắn dòng tinh dịch ấm nóng vào hoa nguyệt của cô. Trương Nhi cảm nhận được dòng tinh dịch ấm nóng bắt đầu lan rộng vào chính tử cung của mình. Toàn thân cô xụi lơ vì mệt mỏi
Tấn Dực sờ lên gương mặt như hoa của cô nhẹ nhàng hỏi:" Có đau lắm không?"
Cô mệt mỏi thở dốc chỉ mỉm cười nhẹ. Anh nhất bổng cô qua bộ ghế sofa được riêng thiết kế Joliebin thiết kế riêng. Anh đỡ cô nằm trên bộ ghế, tay cô vẫn nắm chặt tay anh không buông. Anh hôn phớt lên đôi môi của cô lau nhẹ mồ hôi trên trán của cô.
Bây giờ, cô chính là của anh
----------------------
6 năm trước là của anh
6 năm về sau cô vẫn là của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook