Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ
-
Chương 15
Chị nói cô là độc nhất vô nhị.
Nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, trái nghĩ phải nghĩ, thế nào cũng nghĩ không ra được, cô độc nhất vô nhị ở điểm nào?
Đợi đến khi cha mẹ ra khỏi nhà, cả nhà chỉ còn lại một mình cô, Mễ Tô len lén chạy ra phòng khách, mở chiếc đàn ra, thử gõ mấy âm.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống, làm cho hai tay hơi mở rộng một chút ra đằng sau, ngón tay để trên phím đàn, linh hoạt qua lại vài lần thang âm.
Sau khi tùy ý đàn vài đoạn, cô đột nhiên kích động muốn khóc.
Thật là kỳ quái, sự vui vẻ khi đàn Piano trước kia, đã đi đâu hết rồi? Thở ra một hơi thật dài, cô mặc cho suy nghĩ dạo chơi, ngón tay cũng tùy ý di chuyển, loạn xạ đánh ra bài hát.
“Rất lâu rồi không được nghe em đánh đàn.”
Phía sau cô bỗng nhiên có tiếng nói phát ra.
Cô sợ hết hồn, tiếng đàn tức khắc dừng lại.
Kinh ngạc quay đầu lại, thấy Diệp Kỳ Nặc dựa tường, nhìn cô như đang có điều suy nghĩ.
Nghĩ đến sự kiện cảnh xuân của cô bị lộ ra lần trước, tim của cô lại đập bùm bùm kinh hoàng không thôi.
Mặc dù qua nhiều ngày như vậy, hiện tại trên lồng ngực cô vẫn có thể cảm thấy loáng thoáng, xúc cảm bàn tay của anh lúc ấy đặt trên ngực cô.
Ánh mắt của anh càng thản nhiên, cô lại càng muốn né tránh.
Sau sự kiện cô bỏ đi lần trước, cô cảm thấy giữa bọn họ hình như sinh ra biến hóa nào đó.
Chỉ là, cô không biết là tốt hơn, hay còn trở nên kém đi?
Anh nói đúng, cô là người nhát gan, cô không có đủ dũng khí để nói thật với anh.
Cô sợ, sợ ở trước mặt anh, cũng sẽ là một người thất bại.
Cô thừa nhận gần đây cô đã suy sụp rất nhiều, cô không muốn để mình lâm vào trong tình cảnh màu xám tro này.
“Làm sao anh vào được?”
Đầu tiên cô nhìn anh, ngay sau đó lại không được tự nhiên quay đầu đi.
“Anh theo đường hầm đến đây.”
“Đường hầm? Sao em không biết nhà em có đường hầm?” Cô bỗng chốc xoay người, khó tin nhìn anh chằm chằm.
“Hai năm qua em không ở đây, anh len lén đào xong rồi.” Anh đứng đắn trả lời.
“Thật hay giả?” Cô che miệng kêu lên một tiếng.
“Đương nhiên là giả!” Anh tức giận nói. “Em là giả bộ ngu hay thật sự là kém thông minh vậy?”
“Đùa một chút thôi! Xem anh nói giỡn, em liền phối hợp với anh diễn trò!” Thu hồi vẻ mặt ngu xuẩn, Mễ Tô vô tội nhún nhún vai.
“Cửa chính nhà em không đóng. Trị an không tốt lắm, một mình cô gái như em ở nhà, phải cẩn thận một chút, chú ý cửa chính.” Hiện tại anh mới chính thức lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Lần sau em sẽ khóa chặt cửa.” Cô gật đầu một cái.
Chợt, cô nghĩ tới điều gì đó.
“Ah? Hiện tại đang là giờ làm việc, tại sao anh lại ở nhà?” Cô nghi ngờ hỏi anh.
“Giờ làm việc của bọn anh rất linh hoạt. Trước ngày hôm qua, anh đã ở trong phòng làm việc suốt bốn ngày, cho nên hôm nay sếp cho anh nghỉ phép một ngày.”
“À.”
Yên tĩnh chợt bao phủ giữa hai người.
Cô không biết nên nói cái gì tiếp theo, hai mắt chỉ có thể bất lực nhìn loạn chung quanh.
Anh rời khỏi bức tường, bước hướng tới chỗ cô.
Thấy anh càng đi càng gần, cô chợt co quắp đứng dậy. Hai chân chụm lại, sống lưng thẳng tắp, cặp mắt chuyên chú mãnh liệt nhìn chằm chằm phím đàn và khe hở ở giữa phím đàn.
Diệp Kỳ Nặc sải chân ra, nhảy vào giữa ghế và chiếc Piano, sóng vai ngồi chung một chỗ với cô.
“Sau khi em từ trường học trở lại, chưa từng nghe em đàn một lần nào, cha mẹ em đã không nhịn được oán trách với cha mẹ anh mấy câu.” Anh đưa ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng phất qua lại trên phím đàn.
Cô không nói gì, chỉ là mãnh liệt nhìn chằm chằm phím đàn.
“Tại sao em không đánh đàn? Mẹ anh nói, trước kia trừ khi em ngã bệnh phát sốt, nếu không mỗi ngày nhất định sẽ nghe thấy em đánh đàn hai tiếng đồng hồ trở lên. Hiện tại em rõ ràng ở nhà, lại vẫn không nghe thấy tiếng đàn, khiến bà cũng cảm thấy kỳ quái.”
“Ở trường học đánh đàn nhiều quá, cho nên hiện tại có chút buồn nôn, có thể không đàn thì sẽ không đàn.” Cô nhún nhún vai.
“Là như vậy sao?” Anh quay đầu nhìn ánh mắt của cô.
“Đúng!” Nàng lúng túng gật đầu.
Để tránh tầm mắt của anh, cô cúi đầu, lại vừa lúc nhìn thấy bàn tay của anh đặt ở trên phím đàn.
Phương thức anh chạm vào phím đàn, dịu dàng thậm chí có chút ý vị tán tỉnh.
Nhìn ngón tay dài của anh, đã nghĩ đến ngón tay và bàn tay của anh duỗi ra vừa vặn có thể cầm trọn khối tròn trĩnh trước ngực cô…
Kiều diễm mơ màng không khống chế được, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị một cỗ nóng hấp hơi phất qua.
“Em làm sao vậy? Mặt thật là đỏ.”
Anh khẽ cười, giơ tay lên khẽ vuốt gương mặt cô.
“Không có việc gì.”
“Em có phải đã nghĩ đến việc gì? Làm lỗ tai đều đỏ ửng.” Ngón tay của anh sờ đến tai cô, cẩn thận ma sát vành tai, sau đó mềm nhẹ vuốt ve chiếc tai mềm mại của cô.
Anh khẽ kéo vành tai nho nhỏ của cô, trong lúc bất chợt, một dòng điện từ vành tai chạy xuống.
Cô khẽ run rên lên một tiếng, theo bản năng rụt người một cái.
Phản ứng xa lạ của thân thể, khiến cô có chút hù sợ.
Tay của anh giống như có chứa ma lực, không ngừng ở trên người cô ma sát khiến cho chân tay cô luống cuống, nhưng lại không muốn chạy trốn khỏi ngọn lửa nóng bỏng đó.
Dù sao cũng cách anh sáu tuổi, ở chuyện tình cảm nam nữ, kinh nghiệm của cô căn bản không thể đối kháng lại anh.
Bình thường mồm miệng cô lanh lợi, giỏi về làm nũng ăn vạ, nhưng lại gặp động tác cố ý tán tỉnh của anh, quả thật giống như đại miêu chơi tiểu miêu, hoàn toàn không có lực chống đỡ.
“Mễ Tô…” Anh nghiêng người, ở bên tai cô thấp giọng gọi.
“Hả?” Cô không còn hơi sức đáp lại, cả người mềm yếu dựa vào người anh.
Tay của anh đang vuốt cổ của cô, làm cho cô khần trương muốn né ra, lại kích động ngửa cổ lên, mặc anh vuốt ve mình.
“Cái người nhát gan này, chẳng lẽ em thật sự nghĩ sau khi trêu đùa người, vỗ mông bỏ lại cục diện rối rắm, sau khi nói một câu không liên quan đến mình, liền có thể bỏ đi?”
“Anh đang nói gì vậy?” Đôi mắt cô khép hờ, khẽ thở hổn hển.
Mặt của cô thật nóng, đầu lại hỗn loạn, cô không thể suy nghĩ bất cứ cái gì…
“Hôm đó tại sao không chịu nghe anh nói hết?” Anh nắm cằm của cô, nhỏ giọng chất vấn.
Cô cà lăm mở miệng.
“Em… Em hiểu rõ anh chỉ coi em là em gái…”
Anh nhíu mày không nói, chỉ là thằng tắp nhìn cô.
“Ừ, em gái liền là em gái, em không có vần đề gì cả! Dù sao chúng ta cách nhau sáu tuổi, làm anh em cũng không phải là chuyện một ngày, hai ngày – uhm…”
Môi của cô bỗng nhiên bị đôi môi mang chút tức giận của anh che lại, làm cô kinh ngach mở to mắt.
Anh hôn cô, mắt cũng mở thật to ra nhìn cô.
“Nhắm mắt lại.”
Anh khẽ cau mày, nhẹ giọng nhắc nhở cô.
Sau khi tiếp thu được chỉ thị, quả thật cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Anh hài lòng cười một tiếng, vụng về ôm sau gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên, lần nữa bị anh cưỡng hôn.
Mễ Tô khẩn trương nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài bao trùm ở dưới mí mắt, khẽ run.
Nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, trái nghĩ phải nghĩ, thế nào cũng nghĩ không ra được, cô độc nhất vô nhị ở điểm nào?
Đợi đến khi cha mẹ ra khỏi nhà, cả nhà chỉ còn lại một mình cô, Mễ Tô len lén chạy ra phòng khách, mở chiếc đàn ra, thử gõ mấy âm.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống, làm cho hai tay hơi mở rộng một chút ra đằng sau, ngón tay để trên phím đàn, linh hoạt qua lại vài lần thang âm.
Sau khi tùy ý đàn vài đoạn, cô đột nhiên kích động muốn khóc.
Thật là kỳ quái, sự vui vẻ khi đàn Piano trước kia, đã đi đâu hết rồi? Thở ra một hơi thật dài, cô mặc cho suy nghĩ dạo chơi, ngón tay cũng tùy ý di chuyển, loạn xạ đánh ra bài hát.
“Rất lâu rồi không được nghe em đánh đàn.”
Phía sau cô bỗng nhiên có tiếng nói phát ra.
Cô sợ hết hồn, tiếng đàn tức khắc dừng lại.
Kinh ngạc quay đầu lại, thấy Diệp Kỳ Nặc dựa tường, nhìn cô như đang có điều suy nghĩ.
Nghĩ đến sự kiện cảnh xuân của cô bị lộ ra lần trước, tim của cô lại đập bùm bùm kinh hoàng không thôi.
Mặc dù qua nhiều ngày như vậy, hiện tại trên lồng ngực cô vẫn có thể cảm thấy loáng thoáng, xúc cảm bàn tay của anh lúc ấy đặt trên ngực cô.
Ánh mắt của anh càng thản nhiên, cô lại càng muốn né tránh.
Sau sự kiện cô bỏ đi lần trước, cô cảm thấy giữa bọn họ hình như sinh ra biến hóa nào đó.
Chỉ là, cô không biết là tốt hơn, hay còn trở nên kém đi?
Anh nói đúng, cô là người nhát gan, cô không có đủ dũng khí để nói thật với anh.
Cô sợ, sợ ở trước mặt anh, cũng sẽ là một người thất bại.
Cô thừa nhận gần đây cô đã suy sụp rất nhiều, cô không muốn để mình lâm vào trong tình cảnh màu xám tro này.
“Làm sao anh vào được?”
Đầu tiên cô nhìn anh, ngay sau đó lại không được tự nhiên quay đầu đi.
“Anh theo đường hầm đến đây.”
“Đường hầm? Sao em không biết nhà em có đường hầm?” Cô bỗng chốc xoay người, khó tin nhìn anh chằm chằm.
“Hai năm qua em không ở đây, anh len lén đào xong rồi.” Anh đứng đắn trả lời.
“Thật hay giả?” Cô che miệng kêu lên một tiếng.
“Đương nhiên là giả!” Anh tức giận nói. “Em là giả bộ ngu hay thật sự là kém thông minh vậy?”
“Đùa một chút thôi! Xem anh nói giỡn, em liền phối hợp với anh diễn trò!” Thu hồi vẻ mặt ngu xuẩn, Mễ Tô vô tội nhún nhún vai.
“Cửa chính nhà em không đóng. Trị an không tốt lắm, một mình cô gái như em ở nhà, phải cẩn thận một chút, chú ý cửa chính.” Hiện tại anh mới chính thức lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Lần sau em sẽ khóa chặt cửa.” Cô gật đầu một cái.
Chợt, cô nghĩ tới điều gì đó.
“Ah? Hiện tại đang là giờ làm việc, tại sao anh lại ở nhà?” Cô nghi ngờ hỏi anh.
“Giờ làm việc của bọn anh rất linh hoạt. Trước ngày hôm qua, anh đã ở trong phòng làm việc suốt bốn ngày, cho nên hôm nay sếp cho anh nghỉ phép một ngày.”
“À.”
Yên tĩnh chợt bao phủ giữa hai người.
Cô không biết nên nói cái gì tiếp theo, hai mắt chỉ có thể bất lực nhìn loạn chung quanh.
Anh rời khỏi bức tường, bước hướng tới chỗ cô.
Thấy anh càng đi càng gần, cô chợt co quắp đứng dậy. Hai chân chụm lại, sống lưng thẳng tắp, cặp mắt chuyên chú mãnh liệt nhìn chằm chằm phím đàn và khe hở ở giữa phím đàn.
Diệp Kỳ Nặc sải chân ra, nhảy vào giữa ghế và chiếc Piano, sóng vai ngồi chung một chỗ với cô.
“Sau khi em từ trường học trở lại, chưa từng nghe em đàn một lần nào, cha mẹ em đã không nhịn được oán trách với cha mẹ anh mấy câu.” Anh đưa ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng phất qua lại trên phím đàn.
Cô không nói gì, chỉ là mãnh liệt nhìn chằm chằm phím đàn.
“Tại sao em không đánh đàn? Mẹ anh nói, trước kia trừ khi em ngã bệnh phát sốt, nếu không mỗi ngày nhất định sẽ nghe thấy em đánh đàn hai tiếng đồng hồ trở lên. Hiện tại em rõ ràng ở nhà, lại vẫn không nghe thấy tiếng đàn, khiến bà cũng cảm thấy kỳ quái.”
“Ở trường học đánh đàn nhiều quá, cho nên hiện tại có chút buồn nôn, có thể không đàn thì sẽ không đàn.” Cô nhún nhún vai.
“Là như vậy sao?” Anh quay đầu nhìn ánh mắt của cô.
“Đúng!” Nàng lúng túng gật đầu.
Để tránh tầm mắt của anh, cô cúi đầu, lại vừa lúc nhìn thấy bàn tay của anh đặt ở trên phím đàn.
Phương thức anh chạm vào phím đàn, dịu dàng thậm chí có chút ý vị tán tỉnh.
Nhìn ngón tay dài của anh, đã nghĩ đến ngón tay và bàn tay của anh duỗi ra vừa vặn có thể cầm trọn khối tròn trĩnh trước ngực cô…
Kiều diễm mơ màng không khống chế được, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị một cỗ nóng hấp hơi phất qua.
“Em làm sao vậy? Mặt thật là đỏ.”
Anh khẽ cười, giơ tay lên khẽ vuốt gương mặt cô.
“Không có việc gì.”
“Em có phải đã nghĩ đến việc gì? Làm lỗ tai đều đỏ ửng.” Ngón tay của anh sờ đến tai cô, cẩn thận ma sát vành tai, sau đó mềm nhẹ vuốt ve chiếc tai mềm mại của cô.
Anh khẽ kéo vành tai nho nhỏ của cô, trong lúc bất chợt, một dòng điện từ vành tai chạy xuống.
Cô khẽ run rên lên một tiếng, theo bản năng rụt người một cái.
Phản ứng xa lạ của thân thể, khiến cô có chút hù sợ.
Tay của anh giống như có chứa ma lực, không ngừng ở trên người cô ma sát khiến cho chân tay cô luống cuống, nhưng lại không muốn chạy trốn khỏi ngọn lửa nóng bỏng đó.
Dù sao cũng cách anh sáu tuổi, ở chuyện tình cảm nam nữ, kinh nghiệm của cô căn bản không thể đối kháng lại anh.
Bình thường mồm miệng cô lanh lợi, giỏi về làm nũng ăn vạ, nhưng lại gặp động tác cố ý tán tỉnh của anh, quả thật giống như đại miêu chơi tiểu miêu, hoàn toàn không có lực chống đỡ.
“Mễ Tô…” Anh nghiêng người, ở bên tai cô thấp giọng gọi.
“Hả?” Cô không còn hơi sức đáp lại, cả người mềm yếu dựa vào người anh.
Tay của anh đang vuốt cổ của cô, làm cho cô khần trương muốn né ra, lại kích động ngửa cổ lên, mặc anh vuốt ve mình.
“Cái người nhát gan này, chẳng lẽ em thật sự nghĩ sau khi trêu đùa người, vỗ mông bỏ lại cục diện rối rắm, sau khi nói một câu không liên quan đến mình, liền có thể bỏ đi?”
“Anh đang nói gì vậy?” Đôi mắt cô khép hờ, khẽ thở hổn hển.
Mặt của cô thật nóng, đầu lại hỗn loạn, cô không thể suy nghĩ bất cứ cái gì…
“Hôm đó tại sao không chịu nghe anh nói hết?” Anh nắm cằm của cô, nhỏ giọng chất vấn.
Cô cà lăm mở miệng.
“Em… Em hiểu rõ anh chỉ coi em là em gái…”
Anh nhíu mày không nói, chỉ là thằng tắp nhìn cô.
“Ừ, em gái liền là em gái, em không có vần đề gì cả! Dù sao chúng ta cách nhau sáu tuổi, làm anh em cũng không phải là chuyện một ngày, hai ngày – uhm…”
Môi của cô bỗng nhiên bị đôi môi mang chút tức giận của anh che lại, làm cô kinh ngach mở to mắt.
Anh hôn cô, mắt cũng mở thật to ra nhìn cô.
“Nhắm mắt lại.”
Anh khẽ cau mày, nhẹ giọng nhắc nhở cô.
Sau khi tiếp thu được chỉ thị, quả thật cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Anh hài lòng cười một tiếng, vụng về ôm sau gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên, lần nữa bị anh cưỡng hôn.
Mễ Tô khẩn trương nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài bao trùm ở dưới mí mắt, khẽ run.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook