Anh Xin Đầu Hàng
Chương 12

"Hey! Mật Nhi!"

Giang Chấn Vũ cười chào cô trong khi cô còn đang đứng đờ trước cửa.

"Tôi tới tìm Thư Nhi!".

Rồi anh định bước vào nhà đúng lúc cô bừng tỉnh giơ tay chắn ngang.

"Anh nói ngày mai anh mới đến mà!"

Anh tỏ vẻ kinh ngạc:

"Sao cô biết?"

Cô trả lời ngay:

"Thư Nhi nói với tôi!"

"Tôi có việc tình cờ đi ngang qua nên muốn gặp cô ấy!"

Anh bước qua bên phải để vào trong, cô lập tức bước qua ngáng đường. Anh bước qua trái cô cũng bước qua trái không cho anh vào, vì sợ anh phát hiện trong nhà có đàn ông cho dù đó là "gay kín".

"Thư Nhi không có nhà!". Cô trả lời.

"Khuya thế này cô ấy còn đi đâu?"

"Nó..." Mắt Mật Nhi liếc qua liếc lại rồi nói đại một lý do. "À, mẹ có việc nhờ nó làm".

"Còn cô thì sao?"

"Tôi... ở đây trông nhà cho nó"

"Cô nói cô ở đây coi nhà cho cô ấy, còn cô ấy lại tới nhà mẹ cô".

"...Đúng vậy đấy!". Nghe cũng kỳ thật nhưng lúc này cô chẳng nghĩ ra được lý do nào hay ho hơn, lưng cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

"Được rồi! Vậy tôi không làm phiền nữa!"

Phù! May thật! Cuối cùng cũng xong!

Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi đóng cửa lại nhìn anh chàng đứng sau lưng đang chíu tia chỉ trích trong mắt vào cô. Cô biết Sammy muốn nói gì nên nói ngay:

"Anh! Không sao đâu mà!"

"Em định một mình đóng hai vai đến lúc nào đây? Sẽ có lúc anh ấy thấy lạ. Khi An Mật Nhi xuất hiện thì không thấy An Thư Nhi, còn khi thấy An Thư Nhi lại không tìm được An Mật Nhi".

"Không phát hiện được đâu!". Cô tự tin trả lời. "Anh ấy sắp đi Nhật rồi. Em tiếp tục đóng hai vai cỡ một tháng nữa thôi. Sau này tóc em dài ra rồi sẽ đi Nhật gặp anh ấy!"

"Em đừng dùng tên giả nữa! Em muốn lừa anh ấy cả đời ư? Trước sau gì cũng biết hai người là cùng một người, còn nếu giả sử không phát hiện ra, em cứ dùng tên giả mãi rồi đợi tới ngày cả hai kết hôn mới đưa chứng minh thư cho anh ấy?"

Những lời Sammy nói là điều mà cô sợ nhất nhưng vẫn luôn trốn tránh, càng dối trá càng sợ và càng không thể nói ra sự thật.

Những điều đó không phải là cô chưa từng nghĩ tới chỉ là cô luôn tự nhủ "tới đâu tới".

"Biết đâu sau này bọn em sẽ chia tay".

"Trời!". Câu trả lời của cô khiến Sammy buồn cười. "An Mật Nhi thông minh mà anh biết chạy đâu mất rồi, nói chuyện chia tay mà mặt bí xị như cái bánh đa ngâm nước, định lừa người ta à?"

"Có ư?". Cô mờ mịt hỏi.

"Có!". Anh cho cô đáp án.

An Mật Nhi nhìn anh một lúc lâu, bừng tỉnh rồi tự hỏi lòng mình, sau đó cuống cuồng:

"Trời ơi! Em biết phải làm gì bây giờ hả anh?"

"Mật Nhi!"

"Em tuyệt đối không thể nói cho anh ấy biết sự thật. Bởi vì em rất hiểu anh ấy. Nếu anh ấy biết chắc chắn anh ấy sẽ nổi điên"

Đúng như cô phán đoán đúng chỉ có điều Giang Chấn Vũ đã phát điên từ lúc nào và đang dùng cách của anh để trút giận.

Điện thoại phát nhạc chuông, cô rút ra nhìn vào màn hình. Giang Chấn Vũ đang gọi. Cô liền giơ tay lên ra hiệu Sammy đừng nói gì rồi đi nhanh vào góc phòng để nghe điện thoại.

Cô ấn nút, nói giọng mềm mại dịu dàng của Thư Nhi.

"A lo? Anh hả?" Cô nũng nịu trong điện thoại như các cô gái thường thế.

"Hi! Em cũng rất nhớ anh!". Cô cười khẽ.

"Không sao đâu! Em chưa ngủ. Em muốn nói chuyện với anh mà!". Cô cong môi nói, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.

"Sao ạ?". Cô chợt đờ người, còn tưởng mình đang nghe nhầm.

Từng câu từng chữ được nói lại một lần nữa.

"Anh đang ở ngoài khu chung cư. Em xuống đi!"

Bụp!

Điện thoại bị ngắt. Mặt An Mật Nhi đen thui.

Ác mộng! Cô đang nằm mơ thấy ác mộng.

Sau đó, An Mật Nhi dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về khu chung cư. Thảm thương cho cô là khuya lắc thế này ba chị chuyên gia không chịu tới trang điểm làm tóc cho dù cô có ba hoa chích chòe đủ lý do, và càng thảm hơn nữa là không gọi được cho Giang Chấn Vũ vì anh đã tắt máy.

Cô chạy như bay về nhà. Cái khó ló cái khôn, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một cách, nhưng cách này phải có sự giúp đỡ của một người và người đó không ai khác chính là mẹ của cô.

Trước tiên, cô nhờ mẹ xuống gọi Giang Chấn Vũ vào nhà chờ cô có như vậy cô mới thừa cơ lúc mẹ đang nói chuyện với anh lẻn vào nhà đi nhanh tới phòng tắm.

Giống như đang đóng phim "Nhiệm vụ bất khả thi", cô ra ám hiệu với mẹ sau đó đi vào phòng tắm, cũng đúng lúc mẹ cô đang bật tivi lớn tiếng để cô thuận lợi nhảy vào trong, vặn nước xối xả như đang tắm.

Bước tiếp theo mới là lúc quan trọng nhất vì đã đến lúc phải ra mặt.

"Hi! Anh!"

Giang Chấn Vũ đang ngồi trên ghế nệm nói chuyện rất vui vẻ với cô Mĩ Lị quay đầu lại, mất hồn.

Trước mặt anh là một cô nàng mặc đồ ngủ, đầu quấn khăn như Aladanh, mặt phết một lớp màu xanh bơ chỉ để lộ hai mắt, cười với anh.

"Ngại ghê! Em có thói quen tắm xong sẽ làm mặt nạ dưỡng da. Dọa anh sợ rồi. Hi!". Cô nũng nịu nói, còn làm bộ yểu điệu. Quấn khăn che mái tóc ngắn cũn cỡn, trét lớp mặt nạ lên mặt là cách để gạt được anh mà không phải trang điểm này kia nọ.

Giang Chấn Vũ nhìn cô rất muốn bật cười nhưng lại thôi. Cô rất "cố gắng" để lừa anh tới cùng. Nhưng anh không thể không phục khả năng "tùy cơ ứng biến" khá thông minh của cô.

Tính từ lúc anh gọi điện thoại cho tới khi cô xuất hiện không quá nửa tiếng đồng hồ. Chắc chắc cô nàng đã chạy như bay về nhà rồi chui vào trong phòng tắm. Lúc nãy anh biết nhưng làm ngơ và cười thầm chờ xem cô "diễn trò".

Cô có thể nghĩ ra chiêu quấn khăn và phết mặt nạ dưỡng da khiến anh phải phục cô luôn nhưng phục không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho cô.

"Anh chỉ muốn gặp em. Giờ em ngủ sớm đi!".

Anh đứng dậy, chuẩn bị ra về.

"Hả? Anh về ạ?". Cô ngạc nhiên hỏi. Hai người mới nói chuyện có mấy câu sao anh đã vội về. Cô còn đang nghĩ bước tiếp theo để đối phó với anh.

Anh nhìn cô thật lâu rồi đưa tay vuốt ve cánh tay mịn màng nhưng chợt nghĩ đến việc cô lừa anh, ánh mắt anh không còn ấm áp nữa, và cũng rụt tay lại.

"Ừ! Anh về đây! Chúc em ngủ ngon!". Anh nói nhỏ với cô rồi quay lại chúc mẹ cô sau đó đi ra cửa.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại, An Mật Nhi mới thở phào ngồi xụi lơ xuống ghế.

"Phù! Nguy hiểm quá!"

An Mĩ Lị khóa cửa, quay lại chống nạnh quát con gái:

"Con thấy chưa? Cho đáng đời! Mẹ nói không nghe!"

"Con cóc sợ!". Cô lẩm bẩm chắc mẩm. Nhưng đến tận bây giờ tim cô vẫn còn đập thình thịch vì run. Mặc kệ gà mẹ la lối, cô bay vào phòng tắm rửa lớp mặt nạ.

Liệu cô cóc sợ được bao lâu? Chính cô cũng không biết. Nhưng không lâu sau đó cô đã tìm được đáp án, vấn đề của cô không còn là một vấn đề nhỏ nữa mà cực cực lớn.

Ngày qua ngày cô phải sống trong căng thẳng vì sợ bị phát giác. Buổi sáng, Giang Chấn Vũ tới Studio nói với An Mật Nhi rằng anh sẽ tới Shop áo cưới tìm An Thư Nhi làm cô phải bỏ Studio cho nhân viên chạy cấp tốc tới cửa hàng áo cưới.

Có lần hai người đang hẹn hò, anh chợt cầm điện thoại lên nói gọi "chị gái" tới, thế là cô phải tìm cớ lỉnh vào trong wc bật điện thoại lên trả lời qua quít không có thời gian, rồi mới về lại bàn cười toe như không có chuyện gì.

Lần khác trong vai An Mật Nhi, cô đi cùng với anh, anh chợt đề nghị cả hai tới Shop áo cưới tìm An Thư Nhi, cô sợ quá phải chụp điện thoại gọi ngay cho Sammy nhờ anh hỗ trợ nói đại một lý do.

Hết lần này tới lần khác làm tim cô nhảy lên nhảy xuống, tâm trạng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

"Trời ơi! Nếu còn tiếp tục như thế này chắc em bị đứt dây thần kinh rồi chết luôn quá!"

An Mật Nhi nằm dài trên ghế nệm than trời.

"Tự làm tự chịu, cấm có than!". Sammy đẩy chân cô xuống, ngồi xuống ghế. Cả người anh nghiêm trang như nam tước quý tộc.

"Anh đừng rầy em nữa mà. Ở nhà em bị mẹ la lối om xòm điếc hết cả tai rồi đây. Nếu anh muốn cứu em thì mau nghĩ cách đi! Ok? Ok?"

"Chỉ có một cách. Là em tự thú đi!"

An Mật Nhi liếc mắt:

"Anh nói em đi tự thú với anh ấy khác nào anh giết em?"

"Anh nói thật!"

"..."

"Mật Nhi!". Anh gầm giọng.

"Thế anh có dám nói với bố mẹ anh là gay không?". Cô tức giận cãi lại. "Nói là anh chỉ muốn kết hôn với người đồng tính. Nếu anh dám thì em cũng dám nói!"

Sammy chột dạ tránh ánh mắt cô:

"Không giống chuyện của anh!"

"Anh à, sao lại không giống chứ? Nói cho anh biết nhé. Áp lực và tâm lý sợ hãi của anh". Chỉ ngón tay vào anh rồi chỉ sang cô. "...và em giống nhau. Có khác là bố mẹ anh là bố mẹ anh cho dù có chuyện gì cũng sẽ không từ anh còn em với anh Vũ, một khi mà anh ấy biết được sự thật chắc chắn sẽ khinh bỉ em. Vậy nên em không dám nói".

Sammy nhìn Mật Nhi thật lâu. Chính anh cũng đang khổ sở vật vã với sự thật mà anh giấu diếm năm năm nay.

Cả anh và cô đều không hẹn mà cùng thở hắt ra.

"Hỡi thế gian tình là chi? Tại sao lại khó khăn thế này? Anh cũng muốn yêu con gái lắm chứ nhưng anh chỉ có cảm giác với đàn ông.... Thế có khổ không?"

"Em mới thảm. Khó khăn lắm mới yêu và được yêu. Em là con gái mà vẫn phải giả thành mỹ nhân. Em từng hy vọng mình là con trai đấy!".

Mắt Sammy sáng rỡ:

"Nếu em là con trai. Anh sẽ yêu em liền!"

An Mật Nhi đột ngột nghĩ ra một ý tưởng:

"Nếu em bị ế, hay là em lấy anh nhỉ? Đây là cách để thỏa lòng bố mẹ hai bên. Anh sẽ tiếp tục đi yêu các anh gay, còn em sẽ chẳng bị đau khổ vì tình yêu như thế này, cả đời có thể "ôm" máy ảnh đi khắp nơi".

"Woa! Ý hay!" Sammy bật ngón tay.

"À, hai anh em mình cũng là tri kỷ của nhau nữa. Kết hôn đâu cần phải dựa trên nền tảng tình yêu phải không anh. Hôn nhân cũng có nhiều dạng. Yêu làm gì cho khổ anh hơ?"

Sammy cười nói:

"Nếu hai ta kết hôn đúng là đẹp cả đôi đường, không những giải quyết được vấn đề của cả hai mà còn là bạn hữu cả đời trên danh nghĩa vợ chồng, quá chuẩn!"

"Đúng thế đúng thế! Anh đẹp trai thế này chừng đi cùng em tới các bữa tiệc hay họp mặt sẽ khiến các cô bạn của em phải trầm trồ: "Ồ chồng cậu bảnh thế" chứ không chê cười em bị ế, ha ha!"

"Chín xáccc! Có một bà xã như em ở bên cạnh, anh cũng thoải mái đi gặp "tình yêu" mà không bị nghi ngờ anh là gay".

Hai người càng nói càng hào hứng. Cô và Sammy vốn dĩ đã rất thân thiết nên chẳng có gì phải kiêng kị. Hai người vui vẻ tập tành làm một đôi vợ chồng son.

An Mật Nhi ngồi luôn trên đùi Sammy, hai tay đặt lên vai anh làm bộ nũng nịu mà cô hay học được của các cô nàng người mẫu khi ngồi bên bạn trai.

Sammy cũng tỏ vẻ đàn ông phong độ ôm eo bà xã làm cô cười vang nhà.

Hai người cười đùa bên nhau không hề biết ngoài cửa có một người đứng trừng mắt nhìn vào trong.

Giang Chấn Vũ mặt đen thui như bị sét đánh. Anh còn không tin vào cảnh trước mắt.

"Ủa! A Vũ!". Nhận ra có người đứng ở cửa, quay lại thấy Giang Chấn Vũ, cô vui vẻ vẫy tay vì hiện tại cô là An Mật Nhi nên thân thiện với anh như anh em, không biết sắp có bão "giật".

Giang Chấn Vũ rất giận, lửa giận tích tụ bấy lâu trong lồng ngực bốc lên ngùn ngụt.

"Đồ... lẳng lơ!"

"Cái gì?". Cô ngạc nhiên.

"Tôi nói em là loại con gái lẳng lơ!"

Anh nổi cáu. Cô không những đùa bỡn anh lại còn ngồi trên đùi gã đàn ông khác. Hóa ra cô bắt cá hai tay. Cơn ghen làm mọi tức giận trong anh sôi sùng sục.

An Mật Nhi hết hồn vì ánh mắt như nảy lửa của anh sau đó mới tỉnh ra:

"Tại sao anh lại mắng tôi? Còn mắng tôi là gái lẳng lơ?"

"Em quen tôi mà ngồi trên đùi thằng cha ẻo lả này sao? Em không nhìn lại mình đi à?"

Cô cứng đờ cả người, nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cũng hiểu ra.

"Anh..!"

"Chờ chút. Đừng có tưởng tôi là người nước ngoài nghe không hiểu tiếng Trung. Tôi biết ẻo lả có nghĩa là gì. Tuy tôi không cao to đẹp trai như anh nhưng tôi không phải mấy thằng ẻo lả. Anh đừng sỉ nhục người khác như thế!".

Sammy là gay nhưng anh không thích bị người khác nói mình "bóng" hay "ẻo". Anh cũng có cá tính, có phong cách riêng, không có chuyện bị người khác sỉ nhục như thế.

Giang Chấn Vũ bước tới nắm áo Sammy trừng mắt:

"Mày là thằng chết tiệt!"

Sammy nhắm mắt hít vào thật sâu biết thế nào mình cũng sẽ bị ăn đấm nhưng ngay sau đó An Mật Nhi đã chắn cho anh.

Tay cô chụp được cú đấm của Giang Chấn Vũ, nhìn anh bằng đôi mắt hừng hực lửa.

Giang Chấn Vũ sững sờ. Cô vì thằng đàn ông này mà dám cản anh, cơn giận trong lòng anh càng bùng lên dữ dội. Rồi anh nghe cô hỏi:

"Anh biết từ trước rồi phải không?"

Anh ngẩn ra, chưa kịp hiểu nghĩa đằng sau câu hỏi của cô thì cô lại hỏi tiếp:

"Anh đã biết tôi là An Thư Nhi?"

Cơn giận đã khiến anh không làm chủ được bản thân. Nhìn mặt cô dần lạnh băng, lòng anh cũng nguôi dần nhưng nghĩ lại rõ ràng cô lừa anh trước không có gì phải áy náy, hắng giọng nói:

"Đúng! Tôi biết lâu rồi!"

Cô liếc mắt:

"Do vậy mà anh trả đũa tôi?"

Mặt cô càng lúc càng khó coi. Giang Chấn Vũ dù gì cũng là đàn ông con trai, là người dám làm dám chịu huống hồ kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Ăn miếng phải trả miếng.

"Em tính làm gì tôi? Chính em lừa tôi trước!". Anh dõng dạc nói.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra tất cả. Cô lúc nào cũng nơp nớp lo sợ bị anh phát hiện, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, buổi tối còn nằm mơ thấy ác mộng. Hóa ra đều tại anh. Anh biết rồi mà không nói, còn cố ý trả đũa cô.

"Ồ... hóa ra là thế!". Cô gật đầu, mỉm cười tự giễu mình.

Nụ cười không đúng lúc của cô khiến cho anh cảm giác sắp có bão nổi lên. Cô cười và còn trừng mắt nhìn anh.

"Em muốn gì?". Anh lùi lại. Cảnh này khá quen thuộc.

"Tôi còn chưa định làm gì sao anh phải sợ?"

Anh lắp bắp nói:

"Anh... nói trước với em. Không được động thủ..."

"***! Hôm nay tôi không biến anh thành đầu heo tôi không phải là con gái!"

Giang Chấn Vũ cứng họng nhìn cô nàng đùng đùng tức giận lao tới, ngay cả đỡ đòn cũng không được, bị cô đốn ngã xuống nền nhà, còn giơ chân đè lên bụng. (Anh mất hình tượng quá! Cao to mà để thua chị ấy ư)

"Bỏ cái chân em ra!"

"Không bỏ đấy, làm gì được nhau?". Vừa nói vừa đấm đá túi bụi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương