Ảnh Vệ
-
2: Dục Vương Điện Hạ Mang Hào Quang Rực Rỡ Như Thiên Sứ
Ngồi trong nhà cũng bị họa từ trên trời rớt xuống.
Đại khái cũng chỉ có Thịnh Hoài cậu.
Đời trước cậu còn đang yên yên ổn ổn ngồi xổm trong phòng điều hòa ăn dưa hấu, trên tivi đang chiếu tới cảnh nữ chủ bị người vây giết, lấy một địch mười đại sát tứ phương, Thịnh Hoài đang nghiêm túc xem phim, đột nhiên cảnh tượng trước mắt xảy ra biến hóa, nữ chủ bạch y phất phơ trong gió biến thành thiếu niên vận trang phục cẩm ý quý giá đẹp đẽ, căn phòng thoải mái của mình lại biến thành một sảnh đường lớn cổ kính.
Lại nhìn tiếp, cầm trong tay lúc này nào phải dưa hấu nữa, rõ ràng là cái đầu người máu chảy đầm đìa.
Thịnh Hoài sợ tới mức giật nảy, vứt phăng đầu người kia đi, cái đầu người kia nhanh chóng lăn trên đất vài vòng, nhây ra đất đầy vết máu loang lổ, đầu người nọ còn giống như cố tình đối diện với Thịnh Hoài, đôi mắt trắng trễu chết không nhắm mắt, mở to gắt gao nhìn Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài nào có quản được đã xảy ra chuyện gì, quả thực còn phải bị dọa tới tè ra quần mới được sao?!
"Ngươi quả thực tuyệt tình." Vô số thanh âm lạnh lẽo trong không trung truyền tới tai Thịnh Hoài, hắn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên.Trên đầu là thiếu niên áo gấm hắc y, uy nghiêm quý giá, đẹp đẽ, không thấy rõ mặt mũi.
Coser chuyên nghiệp từ đâu ra thế?
Thịnh Hoài ngây người một lúc, người nọ vẫy vẫy tay, lập tức có người trái phải tiến lên đè hắn nhìn thẳng vào cái đầu người kia, mặt Thịnh Hoài gần như dính sát thành một khối với cái đầu người chết trương kia.
Thịnh Hoài sợ đến mức tim cũng ngừng đập.
"Ngươi giết cha thí huynh, đến cả huynh đệ tốt của mình cũng không tha, ngươi nhìn hắn đi, nhìn vào mặt hắn, ngươi có từng hối hận chưa?"
Thịnh Hoài trong lòng thầm mắng oan uổng, đối với cái đầu tái nhợt lạnh lẽo loang lổ đầy máu này cậu đã phát hoảng rồi, căn bản là nghe không hiểu người này đang nói cái gì
"Thắng làm vua thua làm giặc, rốt cục ngươi cũng có ngày hôm nay, năm đó A Phong chịu tội, ngươi cũng phải nếm trải hết một lần."
Thịnh Hoài nghe được tiếng thiếu niên phẫn nộ gào thét, rốt cuộc cũng hồi thần, ở cái thời điểm hắn run run muốn mở miệng nói chuyện, thì thiếu niên kia lại giống như mất hết kiên nhẫn, vô lực mà vẫy vẫy tay, điều người tới kéo hắn xuống.
Thịnh Hoài đang muốn nói, người kéo hắn lại trực tiếp đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh, liền một cơ hội để nói chuyện cũng không cho.
Trước khi lâm vào hôn mê, Thịnh Hoài âm thầm phun tào.
Lúc này hắn vẫn cảm thấy may mắn, cảm thấy mọi thứ chỉ là một giấc mộng hoang đường, ngủ một giấc tỉnh dậy liền trở về phòng điều hòa thoải mái.
Nhưng chờ hắn thực sự tỉnh lại, mới thấy mọi việc phát sinh lúc trước hết thảy đều là chân thật, mà ác mộng vẫn còn chờ hắn ở phía trước.
——Hiện giờ hắn bị nhốt ở trong một căn phòng tối, không phải là cái tư vị cầm tù play, mà là hình lao chân chính khiến người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thịnh Hoài quả thực là đang quỳ, hắn chỉ là một người dân bình thường chẳng có gì đáng nói, rốt cuộc đã phạm phải điều sai lớn nào mà lại đối xử với hắn như vậy! Những người này hẳn là theo mệnh lệnh của tên thiếu niên áo đen kia phân phó mà ngày ngày thay đổi cách tra tấn hắn, cho hắn dùng hết tất cả các loại khổ hình, đem ra so sánh thì mỗi ngày bị quất roi đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hình phạt thì tàn khốc, nhưng người xuống tay lại cực kì có chừng mực, làm hắn không đến mức bị đánh chết, chờ hắn thực sự chịu không nổi nữa, lại mời đại phu kéo dài hơi tàn, không chỉ vậy, còn đánh gãy tay chân hắn, thít chặt miệng, đề phòng hắn tự sát.
Thịnh Hoài trước kia chưa từng ăn qua khổ, một sớm xuyên qua liền ăn đủ.
Người khác xuyên qua không phải ôm em gái đi du ngoạn thì tốt xấu gì cũng là nông dân sống an an ổn ổn, vậy mà đến lượt hắn lại là người chịu hình, thay người đền mạng.
Lúc đầu hắn còn sẽ khóc lóc xin tha, nhưng những người thi hình đều trưng ra bản mặt lạnh tanh, cũng không thèm nghe hắn giải thích, hắn kêu lên đau đớn, những người đó cũng không hạ thủ nhẹ tay hơn chút nào.
Hắn suy nghĩ muốn chết, nhưng cái việc này thực sự là không làm được, tay chân thì không thể cử động, cắn lưỡi cũng cắn không tới, lấy mớ tri thức cằn cỗi của hắn, muốn chết thật là khó khăn.
Hắn thật ra cũng thử qua cách đâm đầu vào tường, sự thật chứng minh đây là một việc làm ngu xuẩn, trừ việc bị chấn động não với cái lỗ to đùng chảy máu đầm đìa trên trán ra, thì sinh mệnh của hắn vẫn cứ ngoan cường, không chịu xíu uy hiếp nào.
Thịnh Hoài thực sự bội phục y thuật của vị đại phu hình lao này, vô cùng cao siêu, kéo hắn từ chỗ chết trở về không biết bao nhiêu lần, khiến hắn tiếp tục ở lại cảm thụ hỉ, nhạc, ái, ố chốn nhân gian.
Cái trình độ ấy mà đặt ở hiện đại, thể nào cũng có thể trở thành một thể hệ danh y.
Không những thế, vị đại phu này còn vuốt vuốt râu, chầm chậm mà đề nghị những người đó cho hắn sử dụng nhuyễn cốt tán, cái này thật sự khiến hắn muốn động cũng không thể động, đến ăn cơm cũng phải cần người khác nâng cằm lên đổ thức ăn vào.
Suy tính tuyệt thực cũng bị bóp chết từ trong trứng.
Thịnh Hoài cảm thấy trình tự tự sát của mình thật sai lầm, nếu mà hắn tuyệt thực trước có khi còn có khả năng thành công.
May mắn là bọn họ bóp cằm cưỡng ép ăn cơm xong lại quay trở về như bình thường, thật là giống hệt như trong tiểu thuyết vậy, cứ làm nhiều thêm vài lần hắn liền cảm thấy cằm mình có thể rớt ra luôn ấy.
Hình phòng một mảnh đen nhánh không phân biệt được ngày đêm, trừ người thi hình ngoài kia cũng chỉ có mình hắn, cái người thiếu niên lãnh khốc lúc đầu kia hắn lại chưa từng nhìn thấy
Thịnh Hoài không kìm được mà nghĩ nghĩ, đến tột cùng là nguyên chủ đắc tội như thế nào với hắn, mới có thể vào cái gian phòng một người này.
Thêm nữa, Thịnh Hoài nương theo ánh nến mỏng manh trong nhà tù nhìn lại mới phát hiện ra mấy cái người thi hình kia, tất cả đều mũi cao mắt thâm, tướng mạo tương tự với dân tộc thiểu số, thi thoảng nghe bọn họ trò chuyện, lời nói còn trộn lẫn tiếng Hán.
Thịnh Hoài chỉ có thể cảm thán rằng mình thật sự không may mắn, lại xuyên đến cái nơi quái quỷ như vậy.
Là người thì đều sẽ thay đổi, đặc biệt là khi ở trong chốn lao tù luyện ngục đau khổ luân phiên tra tấn như này, Thịnh Hoài cảm thấy chính mình và bản thân trước kia quá không giống nhau rồi, cậu cảm giác được nội tâm mình đang bắt đầu trở nên vặn vẹo, suy nghĩ và tố chất thần kinh dần dần tăng lên.
Ví dụ như khi hắn nghe tới người chết thịt hư thối bốc mùi, thời điểm tay chân vô lực trong gian phòng âm u ẩm ướt, trong lòng cũng chỉ dư lại bạo ngược cùng lạnh lẽo.
Hắn hận tất cả mọi người, con mắt đỏ ngầu, hận không thể ăn thịt uống máu, nguyền rủa mọi người trên đời phải chịu hết toàn bộ đau đớn hắn phải chịu một lần, sau đó cơ thể đứt lìa, chết không toàn thây.
Nhưng mà, sau đó hắn bị tra tấn đến vô cảm, không buồn không giận, hận thù gì đấy cũng quá hao tổn sức lực, hắn chỉ có thể giữ lấy hơi thở thoi thóp nhìn ánh sáng xuyên qua một khe hở nhỏ, xem những hạt bụi nhảy múa trong luồng ánh sáng kia, hắn lại cảm thấy còn sống cũng thật tốt, chỉ cần có thể sống, bảo hắn làm gì hắn cũng chấp nhận.
Hai mươi mấy năm sống trong thời đại xã hội chủ nghĩa ở kiếp trước, cũng không khiến hắn hiểu rõ được giá trị của sinh mạng, sau khi qua đây, ở trong cái nhà lao hắc ám khiến đã cho hắn trải nghiệm chính xác một lần.
Vì thế, với tâm tình như vậy, khi hắn nhìn Dục Vương điện hạ phá vỡ cửa lao, kiếm hoa vung lên nhẹ nhàng giải quyết mấy người thi hình kia, khoảnh khắc ấy, ánh mặt trời phủ lấy y khiến Thịnh Hoài có cảm giác như mình thấy thiên sứ hạ phàm.
- -------
Hết chương 2..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook