Anh Và Chúng Ta
7: Đi Uống Trà Đá Cắn Hướng Dương


Từ hôm thứ bảy đến giờ, gặp nhau trên lớp tôi cứ ngại, không biết phải đối diện với Nguyễn Tiến Đức thế nào, dù trong lòng mở cờ, thích lắm rồi thì tôi vẫn phải ung dung như chưa có gì.

Hiển nhiên tôi vẫn chưa chấp nhận hay nhắc gì đến việc hôm trước Đức đề nghị với tôi.

Tôi vẫn đang trong quá trình suy nghĩ.
Nguyễn Thu Ngọc ăn mặc dạo này cũng kín đáo hơn, chắc tại do mùa Thu rồi nên trời cũng không thích hợp để mặc mấy đồ thiếu vải nữa.
Bách Khoa nổi tiếng là trường có diện tích lớn nhất nội thành Hà Nội với sự bao quanh của ba con đường là Lê Thanh Nghị, Tạ Quang Bửu và Trần Đại Nghĩa, tôi còn hay nghe người ta nói đùa là Bách Khoa chính là cái động trai lớn nhất Hà Nội.
Lục Hiền Anh chạy qua nhà kéo tôi chạy đi, trên tay không quên cầm thêm cả lọ nước lọc Aquarius, con bé trọ ngay ở bên Lê Thanh Nghị, tính ra thì cũng không xa chỗ tôi lắm, cùng lắm là mấy trăm mét thôi.
"Đi, đi đâu đấy?"
"Đi rồi sẽ biết."
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị kéo thẳng ra sân bóng đá Bách Khoa, nơi đó có một vài bạn nam đang đá bóng.
Tôi giật tay mình ra khỏi tay nó, nó hớn hở chỉ vào hướng các nam sinh đang đá bóng ở phía xa xa:
"Hương, Hương mày thấy cái anh kia có được không?"
"Anh nào?"
"Cái anh mặc áo thể dục, cầm trái bóng đứng ở vị trí thủ môn ấy."
Á đù, mày đùa tao à? Tao cận một độ rưỡi Lục Hiền Anh ơi.
Tôi nheo mắt, nheo mũi hết cỡ cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ, tôi liền tháo luôn kính trên mắt nó ra đeo vào, để thấy anh rõ hơn, để có thể ngắm anh từ xa, âu yếm hơn.
"Ý mày là cái anh cao cao, buộc hai chỏm tóc như công chúa ấy hả?"
"Ừ.

Thấy sao?"
Người này nhìn quen thế, hình như đã gặp ở đâu rồi, thật sự là anh ta quen lắm.

Cơ mà không nhớ được thì cũng đành chịu, biết sao giờ.
Tôi trả kính cho Lục Hiền Anh, gật đầu lia lịa rồi bắt đầu phán xét, anh chàng kia từ đầu đến chân:
"Nhìn không kỹ lắm, nhưng mà tương đối cao, với cái chiều cao một mét sáu của mày thì tầm đó là đủ để yêu thương rồi.


Mà thích ông đấy à?"
"Người ta gọi là cảm nắng, ai dùng từ thích.

Đẹp trai mày nhỉ?"
Tôi cốc đầu nó:
"Đẹp trai thì lắm chiêu, không mài ra ăn được đâu má.

Tìm cái ghế đá nào ngồi đi chứ đứng nhiều mỏi chân."
Tôi vẫn đang cố gắng nhớ về cái gương mặt ấy, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi, cơ mà thật sự không nhớ được.
Vừa ngồi xuống ghê đá, Lục Hiền Anh đã không nhịn được mà kể lẻ tiểu sử của nam sinh học đường nọ cho tôi nghe:
"Ông ấy tên là Trần Tú Dương, chuyên khoa IT1, quê quán Thái Bình, người Hà Nội, cụ thể là Ba Đình, Hà Nội."
Công nhận con gái đáng sợ thật, một khi đã thích ai ghét ai thì đừng hòng giấu chúng nó chuyện gì, chúng nó sẽ đào mồ mả mười tám đời tổ tiên của chúng mày ra mất, tôi cũng là con gái nhé.
Ồ, Lục Hiền Anh, giỏi đấy.

Có cần tao giúp mày xin information của Trần Tú Dương giúp mày không?
"Sao mày biết ông ấy?" Tôi lên tiếng.
"Bí mật."
Rồi dưới ánh mắt của một người mù, tôi nhìn thấy một bóng hình chạy về phía chúng tôi, càng gần rồi mới nhìn rõ đó là Trần Tú Dương.
"Chào Hiền Anh, chào bạn."
Oh, biết nhau luôn sao? Có phải là mờ ê mê rồi không? Gọi tôi tới chấm điểm hay gì? Thế thì trên thang điểm mười, anh ta được bảy rồi đấy.
Nhìn người Trần Tú Dương khoẻ khoắn mà, đâu giống như lời đồn của người ta về các anh trai Bách Khoa đâu, lại hàng tuyển rồi.
Lục Hiền Anh này, tao chỉ muốn nói là con hàng tuyển này của mày ngon lắm.
Tôi ngại ngùng đáp:
"Ừ, chào anh."
Hiền Anh dúi lọ nước vào tay Trần Tú Dương, ngại ngùng e thẹn nói:
"Cho anh này, hôm nay chơi có mệt lắm không?"

"Có em ở bên, anh không còn mệt nữa.

Động lực của anh ở đây chứ đâu."
Rồi anh ta dùng ngón tay chạm nhẹ lên sống mũi của Hiền Anh.
Tròi oi, cái miệng như thế thì bảo sao con bạn tôi đéo đổ, là tôi tôi còn mê tít mắt ra ấy chứ.

Trap, trap đấy Hiền Anh.
Tôi ngồi nhìn hai cái người này thân mật mà mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm.

Đã thân đến mức này rồi hay sao? Anh anh, em em, tự dưng được ăn cơm tró free thế này, tôi đau lòng quá mà, tôi đập đầu vào chăn bông chết cho các người coi.
"Tối đi ăn nhé." Trần Tú Dương nói với Hiền Anh.
"Dạ."
Ngoan thế cơ à? Cái nết bà thím cũng bay lượn theo gió theo mây luôn rồi.

Ôi anh trai ơi, đừng để con bé nó lừa.

Những gì anh nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật đâu.

Tôi ngồi bên cạnh mà cố gắng kìm chế không buồn nôn, oẹ.

Không thể tin được, khác, khác những gì tôi biết về trai Bách Khoa quá, mười tám năm cuộc đời ngắm trai Bách Khoa qua các thế hệ, giờ mới biết trap boi ngập trường.
Một lúc sau tôi cố tình ho vài tiếng để chúng nó biết, tôi còn tồn tại, rồi tôi kéo Hiền Anh về, chất vấn nó:
"Mày, khai mau, quen từ bao giờ? Ngọt như mía lùi thế kia mà mày cũng tin được à?"
Nó cười khúc khích nhìn tôi, ánh mắt rất đe tiện và đầy mưu mô:
"Chưa biết ai là gà ai là thóc đâu."
Rồi cười khúc khích.

"Thôi về đây, tự về nhà nhé."
Đem con bỏ chợ à, tức thế chứ.
Tôi vừa về đến nhà, một chiếc taxi Xanh SM dừng trước cửa nhà, từ trên xe bước xuống là thằng em tôi, nó cầm một túi đồ to bỏ trước mặt tôi.
Tôi không hiểu gì, bước qua hỏi nó:
"Mày làm gì vậy Phạm Đình Cường? Mày mang cả thiên hạ của mày sang đây à?"
Sau khi chiếc xe rời đi, nó cầm túi đồ lên, đi thẳng vào trong nhà:
"Từ nay em sẽ ở đây, ở trong phòng của anh Khánh."
"Ai cho mà ở?"
"Mẹ cho đấy." Mẹ tôi từ trên lầu bước xuống.
"Dì và Dượng công việc khá bận, nên để thằng Cường nó qua đây ở vài hôm."
Mẹ tôi làm bất động sản, ngoài ra còn điều hành một công ty nhỏ, bà chủ yếu là ở nhày, thỉnh thoảng mới đi công việc, hầu như đều giao cho anh tôi làm, Chị dâu tôi nữa.
Tôi nhìn nó xách nguyên túi đồ leo lên phòng Lương Hà Khánh, không biết nên nói gì, thôi thì có thêm người cũng tốt.

Huống hồ Đường nó thương tôi như vậy.
"Ting."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mở điện thoại check tin nhắn:
"Đi uống trà đá, cắn hướng dương không?"
Là tin nhắn của Nguyễn Tiến Đức, theo lịch thì nó sẽ được cho nghỉ thứ hai và thứ ba, vừa vặn hôm nay không đi làm, với cái thời tiết se se này, cắn hướng dương, uống trà nóng quả thật rất thích hợp.
"Đi, tao rủ thêm thằng Cường được không?"
"Được.

Càng đông càng vui.

Đợi tao mười lăm phút."
Tôi quay sang mẹ, bà xua xua tay.
"Đường ơi, cùng chị đi uống trà nóng, cắn hướng dương này."
Mẹ tôi hiểu rõ tôi quá mà.

Chưa nói gì cũng biết luôn, chắc do thường xuyên tôi đi như thế nên bà quen luôn cái nết tôi rồi đây mà.
Phạm Đình Cường dạ thật to, rồi chạy xuống, tự dưng có thêm cái đuôi, cũng thích thích.
Chúng tôi đi thẳng về phía ngõ Tự do, ở đấy có một quán trà đá vỉa hè uống rất được, à chúng tôi đi bộ, vì năm giờ chiều rất đông, đặc sản của Hà Nội đấy, Hà Nội không vội được đâu.

Trong ngõ cũng gọi là không quá đông đúc, có khoảng trống giữa nhiều người đi lại.
Vốn là đang rất vui vẻ, ba chúng tôi nói chuyện với nhau, cho đến khi.
"Ui da."
Là tiếng của một cô gái vang lên ngay bên cạnh, Nguyễn Tiến Đức vội quay đầu xin lỗi người đó, nó lỡ đụng phải người ta rồi.

Đó là một cô gái nóng bỏng, nhìn rất sang, nhưng điều tôi để ý, không phải là cái đẹp của cô gái đó, mà là ánh mắt mà họ nhìn nhau.
Mặt của nó biến sắc, từ còn vui vẻ, hiện rõ tia sốc trên gương mặt, cô gái kia cũng không khác gì, đôi mắt to cùng gương mặt cá tính cũng không khỏi hoang mang.
Tôi và Phạm Đình Cường đứng quan sát một lúc, hai đứa nhìn nhau không hiểu chuyện gì, tôi chạy lại gần nó:
"Có chuyện gì vậy Đức?"
Nó lúc này vẫn chưa chịu buông tay cô gái kia ra, cô gái kia nhìn thấy sự xuất hiện chúng tôi thì bình tĩnh lại, cô gái cúi đầu muốn rời đi, Đức cũng rất lưu luyến và không nỡ, tôi hơi bất ngờ, ánh mắt này tôi còn chưa bao giờ thấy qua, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, tôi nghĩ chắc chỉ là vô tình thôi.
Sau khi cô gái đó rời đi, vẫn theo kế hoạch, tôi cùng nó và Phạm Đình Cường đi đến quá tôi hay ngồi, nhưng sắc mặt của Đức không được bình tĩnh như lúc nãy, thần sắc có chút bất an.
Tôi năm vào cổ tay anh ta, bắt mạch, quả thật là mạnh đập rất nhanh, hồn bay phách lạc.
"Có chuyện gì à?"
"Không..

không có gì.

Tao chỉ bất cẩn đụng người ta thôi."
"Ừ, không sao thì tốt."
Chỉ là bất cẩn đụng người ta thôi à? Mày làm gì mờ ám sau lưng tao phải không Đức?
Tôi cũng có chút khó hiểu, chẳng biết làm sao nữa, tôi cũng không lý giải được.

Khoảng bảy giờ thì chúng tôi đi về.
"Ở lại ăn cơm?"
"Thôi, hôm nay mẹ tao về.

Mẹ nấu rồi."
"Thế thì đi về cẩn thận nhé."
Nó lạ lắm quý vị, chẳng giống như Đức mà bình thường cái mặt lạnh cả, cũng là lạnh cơ mà là cái lạnh băng Bắc cực, một level rất cao khác rồi.
Cả tối hôm đó, tôi nhắn tin, nhưng Đức không rep, gọi điện cũng không thấy cậu ta nghe máy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương