Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến
-
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng như dự đoán, trong những khóa học tiếp đến, giáo viên giảng bài nhanh như bị chó đuổi không bằng vậy, có một số người còn nói rằng, “Trước khi nghỉ hè các em đều đã học qua rồi nên tôi sẽ không nhắc lại nữa.”
Đào Khê từ đầu tiết học đến cuối tiết: “?”
Hơn nữa, cậu nhận thấy rằng học ở trường Văn Hoa Nhất Trung này thì không thể nào không sử dụng thiết bị điện tử. Rất nhiều học sinh tự nhiên lấy điện thoại di động hoặc máy tính bảng ra để chụp ảnh trên bảng đen trong giờ học hoặc ghi chú trực tiếp trên máy tính bảng.
Mặc dù Đào Khê đã phát triển khả năng ghi bài rất trâu bò trong suốt một năm học phát sóng trực tiếp của mình, nhưng cậu thật sự thất vọng vì bản thân mình bây giờ không theo kịp tiến độ với mọi người được.
Vì có nghe hiểu mẹ gì đâu mà ghi với chép?
Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa là Lâm Khâm Hòa cũng đang ghi bài!
Anh không dùng điện thoại di động hay máy tính bảng, chỉ cầm bút viết lên một cuốn sổ đen không hề vội vã, thậm chí không thèm nhìn lên bảng đen, cứ như thể muốn ghi gì thì ghi nấy.
Đào Khê dùng thị lực 5.0 của mình ngó sang cuốn vở đó mấy lần, nhìn sơ sơ qua nội dung, y hệt như những gì giáo viên giảng trên lớp, trật tự rõ ràng như tư liệu học tập vậy, tiếc là không mua nổi nó mà thôi.
Cậu còn tưởng Lâm Khâm Hòa là cái loại không phải loài người mà chỉ cần ngủ thôi thì lên phòng thi cũng đạt điểm tuyệt đối. Hóa ra thiên tài cũng cần phải nỗ lực, tâm lý Đào Khê bỗng dưng bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
Hết tiết Hóa rồi mà Đào Khê vẫn còn ngẩn ngơ nhìn cuốn sổ đen của Lâm Khâm Hòa, chẳng khác gì người đang chết đói nhìn chằm chằm vào một bàn ăn thịnh soạn, chỉ thiếu điều sểu nước miếng mà thôi. Mà chuông hết tiết vừa reo, chủ nhân của cuốn sổ kia liền đóng nắp bút, khép cuốn vở lại rồi lấy điện thoại ra chơi điện tử.
Không ngờ lại là cái trò Anipop (*) nhạt nhẽo kia.
(*) 开心消消乐 (Anipop):
Đào Khê không cam tâm đành rời mắt đi. Cậu xoắn xuýt nửa ngày cũng chưa thốt được ra câu: “Có thể cho mình mượn cuốn sổ được không?”
Cậu cũng là người cần mặt mũi đó nha, hơn nữa còn có chứng sợ hãi sự xấu hổ. Giờ mà Lâm Khâm Hòa nói thêm một câu: “Không được” nữa thì cậu nghĩ chắc cậu ngất ra đấy mất. Cũng may cậu bạn Tất Thành Phi không hổ là một công dân nhiệt tình, vô cùng quan tâm cậu mà đem hết tài liệu cậu ta dùng lúc nghỉ hè vừa rồi ra cho cậu mượn. Cuối cùng Đào Khê cũng sống sót qua những tiết học ngày hôm nay. Bên cạnh cậu còn có một cái “tủ đá” tự nhiên lúc nào cũng tỏa ra hơi lạnh rùng mình miễn phí cho cậu. Buổi tối lúc ra khỏi trường, cậu còn nảy sinh ảo giác tưởng mình vừa từ cõi âm về với trần gian nữa.
Phần lớn các bạn lớp số 1 đều trọ bên ngoài trường. Một mình Đào Khê quay về tòa ký túc xá. Lúc cậu mở cửa phòng ngủ bỗng thấy một cậu béo đang cầm miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng. Cậu ta nhảy phốc ra khỏi ghế đứng lên nói một câu gì đó không rõ: “Chin chào.” (*)
(*) Gốc là 泥猴, tiếng Quảng Đông, đọc là Ní hóu, đồng âm với Nǐ hǎo 你好 là Xin chào.
Đào Khê nở một nụ cười lịch sự, đặt một chồng sách lên bàn rồi giới thiệu qua về mình.
Có vẻ như cậu béo đã sớm nghe ngóng tin tức về bạn cùng phòng mới rồi, cũng không tỏ vẻ tò mò lắm. Cậu ta gian nan nuốt miếng khoai tây chiên xuống họng, đưa gói khoai trong tay mình cho Đào Khê, vui vẻ nói: “Mình tên là Phan Ngạn. Rốt cuộc thì cậu cũng tới, phòng có mỗi mình với lão Từ nên sắp cô đơn chết mất rồi!”
Đào Khê nhìn ngón tay còn dính thuốc màu của Phan Ngạn, lấy một miếng khoai tây chiên ra ăn, nhìn về phía bàn vẽ cách đó không xa hỏi: “Cậu học mỹ thuật à?”
Trên bàn vẽ là một bức tranh màu nước vẫn còn chưa hoàn thành, là một bài vẽ tĩnh vật phổ biến mà học sinh theo học mỹ thuật thường luyện tập, bên cạnh là một ít hoa quả được dùng làm đạo cụ bày tứ tung trên bàn.
Phan Ngạn thở dài một hơi, cầm khay pha màu với cọ vẽ lên rồi ngồi xuống bàn vẽ, bắt đầu kể khổ: “Bạn nhỏ à, cậu không biết đó thôi, ông nội mình là một họa sĩ, cứ ép mình phải học mỹ thuật, lại còn muốn mình thi vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, nhưng mình hoàn toàn chẳng có chút tài năng gì hết trơn!”
Ước mơ của cậu ta là mở một cửa hàng gà rán, thế mà giờ ngày nào cũng phải ngồi đây hết làm bài tập rồi lại vẽ tranh.
Đào Khê bước đến bên cạnh Phan Ngạn, nhìn cách cậu ta phối màu liền biết rõ ràng là người này không phải đang khiêm tốn. Cậu nhịn không nổi nữa liền nói: “Quả chanh kia hơi vàng quá rồi đấy.”
Phan Ngạn sửng sốt, nhìn Đào Khê đầy hoài nghi: “Cậu biết vẽ à? Hay là cậu phối màu giúp mình nhé?”
Đào Khê cũng không khách sáo, cầm lấy khay màu với cọ vẽ, thành thạo pha màu.
Phan Ngạn không dám coi thường, cung kính dâng lên cái ghế của mình, nịnh nọt nói: “Bạn cùng phòng đại nhân, liệu ngài có thể tiện tay vẽ hộ con quả này luôn không ạ?”
Đào Khê nhướng mày nói: “Một quả này nữa thôi đấy, mình còn phải làm bài tập nữa.”
“Vâng vâng. Làm phiền ngài quá ạ.” Phan Ngạn lôi ra dưới hộc bàn một lon nước có gas, vô cùng nịnh hót đặt lên bàn Đào Khê.
Bức họa này làm Đào Khê có chút đau đầu. Phan Ngạn quả thực không phải người biết vẽ. Bố cục của bức tranh rất rối rắm, màu phông cảnh thì chẳng khác gì thảm họa, màu sắc của quả tĩnh vật không khác gì tô lại màu của khung gỗ. Đào Khê cố nén sự ghét bỏ mà pha màu, lên sắc độ cho tĩnh vật, khiến bức tranh u ám bỗng trở nên tươi sáng hơn hẳn. Phan Ngạn há hốc miệng, vừa định ôm chân cảm ơn thì cửa phòng bỗng mở ra, một bạn cùng ký túc khác bước vào.
“Lão Từ! Cậu nhìn nè, đây là bạn cùng phòng mới của tụi mình, tên là Đào Khê, vẽ tranh cực đỉnh luôn!”
Đào Khê trả tranh lại cho Phan Ngạn rồi đứng dậy nhìn qua. Dáng người người vừa bước vào cao nhưng hơi gầy, da ngăm đen, đeo một cái kính viền đen. Cậu ta nhìn cậu, cất giọng thờ ơ: “Tôi tên là Từ Tử Kỳ.”
Đào Khê cười nhẹ, đôi mắt khẽ nheo lại. Cậu nhận ra được người này không thích mình.
Phan Ngạn đứng bên cạnh thở dài nói với Đào Khê: “Cậu đến sớm hơn một năm thì tốt, lúc ấy lão Từ vẫn còn học lớp số 1, vậy bọn cậu có thể học chung một lớp rồi. Chẳng giống như mình, lớp Mỹ thuật xa lắm, muốn tìm các cậu chơi thì cũng phải chạy ba quãng đồng.”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ bỗng chốc trở nên u ám, chỉ bỏ lại một câu: “Tôi đi tắm trước.” rồi quay người bước vào nhà tắm.
“Hình như tâm trạng lão Từ không tốt cho lắm. Cậu đừng để ý nha. Bình thường cậu ấy không như vậy đâu.” Phan Ngạn vô cùng tâm lý nói với Đào Khê.
Đào Khê nhìn cậu nhóc béo môi hồng răng trắng trước mặt mình, nhếch miệng cười.
Chậc, cái phòng này chắc chắn không phải nơi tốt lành gì. Nhưng Đào Khê cũng chẳng bận tâm, dứt khoát từ chối Phan Ngạn đang năn nỉ ỉ ôi mong cậu vẽ thêm cho mình, tắm xong liền cầm sách lên học bài. Nội trong tuần này, cậu muốn bổ sung tất cả những kiến thức bị thiếu trong 1 tháng nghỉ hè vừa rồi.
“À đúng rồi, Tiểu Khê ca, mình quên nói với cậu, đúng 11 giờ tối ký túc xá sẽ ngắt điện đó.” 10 giờ 59 phút, Phan Nhạc thò đầu ra từ trên giường nói với cậu.
Vừa dứt lời, trước mắt Đào Khê tối đen như mực. Đúng là đã nói là làm.
“…”
Không vấn đề gì, cậu mang theo đèn pin.
Ngày trước còn ở nội trú trường Nhất Trung Thanh Thủy, một phòng có đến 10 người. Tối đến cậu thường cầm đèn pin, ôm theo cái ghế chạy ra ban công ngồi học. Dù hay bị muỗi đốt với hứng gió lạnh nhưng đổi lại không có ai làm phiền.
Cậu mang theo đèn pin, vừa xách được cái ghế chuẩn bị ra ban công ngồi thì nghe thấy Phan Ngạn nói: “Quản lý ký túc nghiêm khắc lắm, bên ngoài còn có người đi kiểm tra nữa. Nếu bọn họ phát hiện ra có ánh đèn sẽ trừ điểm kỷ luật của phòng luôn đó. Trừ quá nhiều sẽ bị phạt đi dọn dẹp hành lang với ban công, năm ngoái mình phải dọn suốt cả một kỳ học liền.”
Đào Khê cạn lời, hỏi: “Vậy bình thường các cậu làm bài tập kiểu gì?”
Từ Tử Kỳ nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên nói: “Bài tập của lớp số 1 đều có thể hoàn thành trước khi đi ngủ.”
Giọng điệu kiêu ngạo chưa kìa.
Phan Ngạn lo lắng nói: “Nhưng đó là đối với học sinh lớp số 1, chứ không phải cậu cũng từng trốn trong chăn bật đèn pin để làm bài tập à?”
“Làm gì có?!” Từ Tử Kỳ ngồi bật dậy từ trên giường.
“Ơ không có à? Kỳ trước có hôm nửa đêm mình gặp ác mộng, tỉnh lại còn thấy chăn cậu sáng đèn cơ. Chẳng nhẽ là nằm mơ trong giấc mơ luôn à?” Phan Ngạn vô tội nói.
Chậc, cuối cùng thì Đào Khê cũng hiểu ra mọi chuyện rồi.
Từ Tử Kỳ vì bị chuyển đi khỏi lớp số 1 cho nên ngứa mắt cái tên mới chuyển tới như cậu, còn Phan Ngạn vốn dĩ đã không thích Từ Tử Kỳ. Chỉ có cậu là nằm không cũng trúng đạn. (*)
(*) Nguyên văn là 城门失火,殃及池鱼: cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương; cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.
Nhưng mà chui trong chăn bật đèn pin cũng không phải là ý kiến tồi nha. Đào Khê không quan tâm đến cuộc chiến giữa hai cậu bạn cùng phòng nữa, cầm lấy đèn pin với sách bò vào trong chăn học bài. Cũng may trong ký túc còn có điều hòa nhiệt độ, nếu không trước khi bị ngạt chết thì cậu sẽ bị hun nóng đến hẹo luôn.
Cậu học đến tầm 1 giờ thì ngủ. Ngày hôm sau, không cần đồng hồ báo thức, đúng 6 giờ cậu đã tỉnh rồi. Chiếc đồng hồ sinh học này được rèn đúc trong suốt một năm học ở Nhất Trung Thanh Thủy.
Không hiểu oan gia ngõ hẹp thế nào, cậu vừa bước tới phòng vệ sinh thì đụng ngay Từ Tử Kỳ cũng đang đi đến. Còn cậu chàng Phan Ngạn vẫn đang ngủ chỏng queo trên giường, rõ ràng là chỉ có báo thức mới gọi nổi cậu ta dậy. Hai người đứng đọ mắt trên ban công, không ai chịu nhường ai.
“Hôm nay tôi buồn tiểu quá mới dậy giờ này.” Từ Tử Kỳ trừng mắt nhìn Đào Khê nói. Đúng là giấu đầu hở đuôi.
Liên quan mẹ gì tới tôi chứ.
Đào Khê mỉm cười: “Cho nên? Muốn tôi “xuy” cho cậu hái hoa à?”
“….” Từ Tử Kỳ nghẹn lời, nhìn Đào Khê với vẻ xấu hổ và khó chịu, xoay người bước vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Đào Khê ra ngoài ban công nhẩm thuộc bài thơ cổ, cũng mặc kệ Từ Tử Kỳ làm bộ đi ngủ nhưng thực ra đang nghe tiếng Anh kia.
Lúc đến lớp sớm để tự học, Đào Khê mới nhận ra mình không phải là người đến đầu tiên. Trong lớp có một bạn nữ đang ngồi đọc nhẩm tiếng Anh. Cô gái này ngồi một mình một bàn, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy cậu bước vào cũng chẳng hề ngẩng đầu lên. Đào Khê biết cô gái này, cô tên Hoàng Tình, là lớp phó học tập của lớp số 1, thành tích đứng thứ 2 trong lớp.
Đào Khê cũng không định chủ động chào hỏi. Cậu về chỗ ngồi cả mình, vừa uống sữa gặm bánh bao, vừa đọc sách.
Các bạn học lục tục tới đông hơn, riêng chỉ có Tất Thành Phi là gây ồn ào nhất. Cậu ta lao đến trước mặt Đào Khê như con thiêu thân: “Chào buổi sáng! Nghe nói cậu chung phòng ký túc với Từ Tử Kỳ à?”
Nắm bắt tin tức cũng nhanh ghê ha. Đào Khê gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Tất Thành Phi đợi mãi mà vẫn chưa nghe thấy mấy câu mình muốn nghe, nhịn không nổi nữa liền hỏi: “Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?”
Giọng điệu này nghe chẳng khác gì một thằng nhóc thúi đang đi hóng hớt chuyện trong lớp với chị em mình cả.
“Chị em” Đào Khê cầm hộp sữa lên tu một hơi, ném ra bốn chữ: “Đạo đức giả lắm.”
“Rầm!” Tất Thành Phi vỗ mạnh bàn một cái, suýt chút nữa làm đổ hộp sữa, phấn khởi nói: “Chuẩn luôn! Mình cũng thấy vậy!”
Tất Thành Phi vốn là người đứng chót trong lớp, năm lớp 10 thường xuyên bị Từ Tử Kỳ vượt lên xếp trước 1 hạng. Hai người vốn đã không vừa mắt nhau. Vừa rồi Từ Tử Kỳ bị chuyển sang lớp số 2, cậu ta hận không thể đốt pháo ăn mừng.
Đào Khê nhìn Tất Thành Phi vừa vỗ bàn bem bép vừa căm phẫn lên án Từ Tử Kỳ, lặng lẽ giấu hộp sữa qua một bên rồi đổi đề tài: “Nghe nói bài tập của lớp số 1 đều có thể hoàn thành trước 11 giờ tối à?”
“Đứa ngu ngốc nào tung tin vịt vậy?” Tất Thành Phi không kìm được cơn giận, trong chớp mắt bỗng quên luôn cả Từ Tử Kỳ, nói lớn: “Làm gì có chuyện ấy? Ngày nào mình cũng phải ngồi đến 1, 2 giờ sáng đó! Ngoại trừ mấy tên biến thái ra, trong lớp chẳng ai đi ngủ trước 12 giờ đâu!”
Vừa dứt lời, “biến thái” đã bước vào lớp.
Ngọn lửa của Tất Thành Phi nhanh chóng bị dập tắt, cười hi hi: “Học thần, sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Lâm Khâm Hòa không để ý đến Tất Thành Phi, cũng chẳng ngồi xuống, đứng cách bàn nửa mét nhíu mày nhìn vật lạ đặt trên bàn mình. Đào Khê đưa mắt nhìn theo. Hóa ra hộp sữa mới uống được một nửa của mình đã “vượt biên” sang bàn anh rồi.
Chẹp, để ý kinh vậy.
Cậu mau chóng cầm hộp sữa về, ngẩng đầu nói với Lâm Khâm Hòa: “Xin lỗi, hay là để mình lau bàn cho cậu nha?”
Lời này nghe thì giống như đang gây sự, nhưng ánh mắt Đào Khê lại mang chút áy náy cùng dè chừng, khiến người nghe cảm giác rằng bản thân mình mới là người làm chuyện sai trái vậy.
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, nhạt nhẽo nói một câu: “Không cần” rồi kéo ghế ngồi xuống.
Ánh mắt Tất Thành Phi đảo qua đảo lại giữa hai người, nói: “Bạn cùng bàn nghĩa là ngồi cùng một cái bàn, thi thoảng đặt đồ mình lên chỗ người kia cũng là chuyện bình thường mà. Chỗ của bạn mình còn có một núi đề thi của mình kìa.”
Vừa nói xong, cô bạn Hồ Đồng ngồi cạnh liền ném một xấp đề thi lên bàn cậu ta, mắng: “Còn dám để ở bàn tôi nữa là tôi chặt tay cậu!”
Tất Thành Phi vội vàng quay lại dỗ dành bạn cùng bàn.
Đào Khê vui vẻ, nhưng cũng không cười thành tiếng, nhanh chóng uống hết hộp sữa, làm một động tác ném rổ vô cùng thành thục ném hộp sữa vào thùng rác. Cậu liếc nhìn người bên cạnh, nhận ra Lâm Khâm Hòa lại đeo tai nghe lên rồi, đang đọc một cuốn đề thi Vật Lý, trên bàn còn đặt cuốn vở màu đen mà cậu đang thèm khát.
Người này thi nhiều môn thế cơ à?
Đào Khê cũng từng tìm hiểu qua, bây giờ rất ít người thi một lúc hai môn trong kỳ thi Olympic (*). Thông thường không có nhiều học sinh giỏi xuất sắc cả hai môn, tối đa cũng chỉ có thể giành được hai huy chương vàng. Vì vậy nhà trường luôn khuyến khích học sinh chỉ nên tập trung vào một môn sở trường.
(*) Kỳ thi Olympic dành cho học sinh trung học phổ thông (Gốc là 五大学科竞赛), bao gồm 5 môn thi: Toán Học, Vật Lý, Hóa học, Tin học và Sinh học.
Hơn nữa, Toán học và Vật lý lại là hai môn vừa chất lượng nhất lại vừa khó nhất.
Tất Thành Phi nói cũng đúng. Lâm Khâm Hòa thực sự là một tên biến thái. Nhưng một kẻ biến thái như anh lại có thể ngồi ghi lại các kiến thức cơ bản trong giờ học. Điều này khiến Đào Khê rất khó hiểu.
Các tiết học của ngày mới cứ kéo nhau mà đến nhanh như cơn gió. Đào Khê cũng chẳng có tâm tư đi nghiên cứu tảng băng biến thái ngồi bên cạnh mình nữa, một lòng một dạ vùi đầu học tập. Nhưng với sự chênh lệch này, cho dù cậu có là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể nào mà tu luyện thành thần chỉ trong một đêm.
Sau khi kết thúc tiết Vật lý, Đào Khê đã không còn chống đỡ nổi nữa. Cậu vừa không có điện thoại để chụp lại bài trên bảng và trên màn hình máy chiếu, lại vừa không ghi chép lại kịp tiến độ của giảng của giáo viên. Đúng là khiến người ta phải đau đầu mà.
Đào Khê nâng đôi mắt yếu ớt nhìn về phía cuốn sổ đen của Lâm Khâm Hòa vô số lần. Anh vừa gập cuốn vở lại, lấy điện thoại ra chơi Anipop.
Giữa bài tập với mặt mũi, cái nào quan trọng hơn, Đào Khê cảm thấy bản thân cậu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cậu ghé mặt xuống bàn, tựa chiếc cằm nhọn vào hai bàn tay đang đan vào nhau, nghiêng đầu nhìn người con trai ngồi bên cạnh, nhướng đôi mi cong vút, dùng một giọng nhẹ nhàng mà mềm mại khẽ hỏi:
“Bạn học Lâm, cậu có thể cho mình mượn cuốn vở này của cậu một lúc được không?”
Lúc cậu mượn tên nhóc keo kiệt Lưu Thụy tiền để mua sách bổ trợ cũng chưa từng bày ra bộ mặt thật thà hiền lành như này đâu.
Tất Thành Phi ngồi trên làm như vô tình ngả về phía sau, căng lỗ tai ra nghe ngóng. Tay Lâm Khâm Hòa lướt trên màn hình điện thoại, dễ dàng vượt qua cửa mới nhất của Anipop, trên màn hình nhảy ra một cái rương báu vật thật lớn với dòng chữ “Congratulation” (Chúc mừng).
Không tồi.
Lâm Khâm Hòa vừa thắng xong kiểu gì cũng sẽ vui, vui rồi thì không định cho thì cũng sẽ cho cậu mượn thôi. Khóe miệng Đào Khê khẽ nhếch lên vẻ tươi cười.
“Không thể.”
Lâm Khâm Hòa lạnh lùng nhả ra hai chữ, thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn.
“…..”
Đệch.
Nụ cười bên khóe miệng của Đào Khê cứng đờ. Tất Thành Phi ngồi trên không nỡ nghe tiếp, lặng lẽ ngồi về chỗ cũ.
Đào Khê cảm thấy vẫn ổn, chuyện nhỏ thôi mà. Thậm chí cậu còn tự giễu mà nghĩ, Lâm Khâm Hòa đã nói với cậu tổng cộng ba câu: “Không được”, “Không cần”, “Không thể.”
Sao người này không đổi tên thành Lâm Ba Không đi chứ?
Đào Khê nghĩ bệnh sợ xấu hổ của cậu sắp chữa khỏi rồi, còn lâu mới xấu hổ như ngày đầu tiên khai giảng bị Lâm Khâm Hòa từ chối cho ngồi cùng bàn nữa. Cậu còn đang định nói gì đó cứu vớt mặt mũi của mình thì bỗng dưng một giọng nói ồn ào vang lên từ bên ngoài cửa.
“Yakult, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mình nhớ cậu quá đi thôi!” Nam sinh nào đó ngồi đầu dãy bàn hô lên.
Đúng như dự đoán, trong những khóa học tiếp đến, giáo viên giảng bài nhanh như bị chó đuổi không bằng vậy, có một số người còn nói rằng, “Trước khi nghỉ hè các em đều đã học qua rồi nên tôi sẽ không nhắc lại nữa.”
Đào Khê từ đầu tiết học đến cuối tiết: “?”
Hơn nữa, cậu nhận thấy rằng học ở trường Văn Hoa Nhất Trung này thì không thể nào không sử dụng thiết bị điện tử. Rất nhiều học sinh tự nhiên lấy điện thoại di động hoặc máy tính bảng ra để chụp ảnh trên bảng đen trong giờ học hoặc ghi chú trực tiếp trên máy tính bảng.
Mặc dù Đào Khê đã phát triển khả năng ghi bài rất trâu bò trong suốt một năm học phát sóng trực tiếp của mình, nhưng cậu thật sự thất vọng vì bản thân mình bây giờ không theo kịp tiến độ với mọi người được.
Vì có nghe hiểu mẹ gì đâu mà ghi với chép?
Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa là Lâm Khâm Hòa cũng đang ghi bài!
Anh không dùng điện thoại di động hay máy tính bảng, chỉ cầm bút viết lên một cuốn sổ đen không hề vội vã, thậm chí không thèm nhìn lên bảng đen, cứ như thể muốn ghi gì thì ghi nấy.
Đào Khê dùng thị lực 5.0 của mình ngó sang cuốn vở đó mấy lần, nhìn sơ sơ qua nội dung, y hệt như những gì giáo viên giảng trên lớp, trật tự rõ ràng như tư liệu học tập vậy, tiếc là không mua nổi nó mà thôi.
Cậu còn tưởng Lâm Khâm Hòa là cái loại không phải loài người mà chỉ cần ngủ thôi thì lên phòng thi cũng đạt điểm tuyệt đối. Hóa ra thiên tài cũng cần phải nỗ lực, tâm lý Đào Khê bỗng dưng bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
Hết tiết Hóa rồi mà Đào Khê vẫn còn ngẩn ngơ nhìn cuốn sổ đen của Lâm Khâm Hòa, chẳng khác gì người đang chết đói nhìn chằm chằm vào một bàn ăn thịnh soạn, chỉ thiếu điều sểu nước miếng mà thôi. Mà chuông hết tiết vừa reo, chủ nhân của cuốn sổ kia liền đóng nắp bút, khép cuốn vở lại rồi lấy điện thoại ra chơi điện tử.
Không ngờ lại là cái trò Anipop (*) nhạt nhẽo kia.
(*) 开心消消乐 (Anipop):
Đào Khê không cam tâm đành rời mắt đi. Cậu xoắn xuýt nửa ngày cũng chưa thốt được ra câu: “Có thể cho mình mượn cuốn sổ được không?”
Cậu cũng là người cần mặt mũi đó nha, hơn nữa còn có chứng sợ hãi sự xấu hổ. Giờ mà Lâm Khâm Hòa nói thêm một câu: “Không được” nữa thì cậu nghĩ chắc cậu ngất ra đấy mất. Cũng may cậu bạn Tất Thành Phi không hổ là một công dân nhiệt tình, vô cùng quan tâm cậu mà đem hết tài liệu cậu ta dùng lúc nghỉ hè vừa rồi ra cho cậu mượn. Cuối cùng Đào Khê cũng sống sót qua những tiết học ngày hôm nay. Bên cạnh cậu còn có một cái “tủ đá” tự nhiên lúc nào cũng tỏa ra hơi lạnh rùng mình miễn phí cho cậu. Buổi tối lúc ra khỏi trường, cậu còn nảy sinh ảo giác tưởng mình vừa từ cõi âm về với trần gian nữa.
Phần lớn các bạn lớp số 1 đều trọ bên ngoài trường. Một mình Đào Khê quay về tòa ký túc xá. Lúc cậu mở cửa phòng ngủ bỗng thấy một cậu béo đang cầm miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng. Cậu ta nhảy phốc ra khỏi ghế đứng lên nói một câu gì đó không rõ: “Chin chào.” (*)
(*) Gốc là 泥猴, tiếng Quảng Đông, đọc là Ní hóu, đồng âm với Nǐ hǎo 你好 là Xin chào.
Đào Khê nở một nụ cười lịch sự, đặt một chồng sách lên bàn rồi giới thiệu qua về mình.
Có vẻ như cậu béo đã sớm nghe ngóng tin tức về bạn cùng phòng mới rồi, cũng không tỏ vẻ tò mò lắm. Cậu ta gian nan nuốt miếng khoai tây chiên xuống họng, đưa gói khoai trong tay mình cho Đào Khê, vui vẻ nói: “Mình tên là Phan Ngạn. Rốt cuộc thì cậu cũng tới, phòng có mỗi mình với lão Từ nên sắp cô đơn chết mất rồi!”
Đào Khê nhìn ngón tay còn dính thuốc màu của Phan Ngạn, lấy một miếng khoai tây chiên ra ăn, nhìn về phía bàn vẽ cách đó không xa hỏi: “Cậu học mỹ thuật à?”
Trên bàn vẽ là một bức tranh màu nước vẫn còn chưa hoàn thành, là một bài vẽ tĩnh vật phổ biến mà học sinh theo học mỹ thuật thường luyện tập, bên cạnh là một ít hoa quả được dùng làm đạo cụ bày tứ tung trên bàn.
Phan Ngạn thở dài một hơi, cầm khay pha màu với cọ vẽ lên rồi ngồi xuống bàn vẽ, bắt đầu kể khổ: “Bạn nhỏ à, cậu không biết đó thôi, ông nội mình là một họa sĩ, cứ ép mình phải học mỹ thuật, lại còn muốn mình thi vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, nhưng mình hoàn toàn chẳng có chút tài năng gì hết trơn!”
Ước mơ của cậu ta là mở một cửa hàng gà rán, thế mà giờ ngày nào cũng phải ngồi đây hết làm bài tập rồi lại vẽ tranh.
Đào Khê bước đến bên cạnh Phan Ngạn, nhìn cách cậu ta phối màu liền biết rõ ràng là người này không phải đang khiêm tốn. Cậu nhịn không nổi nữa liền nói: “Quả chanh kia hơi vàng quá rồi đấy.”
Phan Ngạn sửng sốt, nhìn Đào Khê đầy hoài nghi: “Cậu biết vẽ à? Hay là cậu phối màu giúp mình nhé?”
Đào Khê cũng không khách sáo, cầm lấy khay màu với cọ vẽ, thành thạo pha màu.
Phan Ngạn không dám coi thường, cung kính dâng lên cái ghế của mình, nịnh nọt nói: “Bạn cùng phòng đại nhân, liệu ngài có thể tiện tay vẽ hộ con quả này luôn không ạ?”
Đào Khê nhướng mày nói: “Một quả này nữa thôi đấy, mình còn phải làm bài tập nữa.”
“Vâng vâng. Làm phiền ngài quá ạ.” Phan Ngạn lôi ra dưới hộc bàn một lon nước có gas, vô cùng nịnh hót đặt lên bàn Đào Khê.
Bức họa này làm Đào Khê có chút đau đầu. Phan Ngạn quả thực không phải người biết vẽ. Bố cục của bức tranh rất rối rắm, màu phông cảnh thì chẳng khác gì thảm họa, màu sắc của quả tĩnh vật không khác gì tô lại màu của khung gỗ. Đào Khê cố nén sự ghét bỏ mà pha màu, lên sắc độ cho tĩnh vật, khiến bức tranh u ám bỗng trở nên tươi sáng hơn hẳn. Phan Ngạn há hốc miệng, vừa định ôm chân cảm ơn thì cửa phòng bỗng mở ra, một bạn cùng ký túc khác bước vào.
“Lão Từ! Cậu nhìn nè, đây là bạn cùng phòng mới của tụi mình, tên là Đào Khê, vẽ tranh cực đỉnh luôn!”
Đào Khê trả tranh lại cho Phan Ngạn rồi đứng dậy nhìn qua. Dáng người người vừa bước vào cao nhưng hơi gầy, da ngăm đen, đeo một cái kính viền đen. Cậu ta nhìn cậu, cất giọng thờ ơ: “Tôi tên là Từ Tử Kỳ.”
Đào Khê cười nhẹ, đôi mắt khẽ nheo lại. Cậu nhận ra được người này không thích mình.
Phan Ngạn đứng bên cạnh thở dài nói với Đào Khê: “Cậu đến sớm hơn một năm thì tốt, lúc ấy lão Từ vẫn còn học lớp số 1, vậy bọn cậu có thể học chung một lớp rồi. Chẳng giống như mình, lớp Mỹ thuật xa lắm, muốn tìm các cậu chơi thì cũng phải chạy ba quãng đồng.”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ bỗng chốc trở nên u ám, chỉ bỏ lại một câu: “Tôi đi tắm trước.” rồi quay người bước vào nhà tắm.
“Hình như tâm trạng lão Từ không tốt cho lắm. Cậu đừng để ý nha. Bình thường cậu ấy không như vậy đâu.” Phan Ngạn vô cùng tâm lý nói với Đào Khê.
Đào Khê nhìn cậu nhóc béo môi hồng răng trắng trước mặt mình, nhếch miệng cười.
Chậc, cái phòng này chắc chắn không phải nơi tốt lành gì. Nhưng Đào Khê cũng chẳng bận tâm, dứt khoát từ chối Phan Ngạn đang năn nỉ ỉ ôi mong cậu vẽ thêm cho mình, tắm xong liền cầm sách lên học bài. Nội trong tuần này, cậu muốn bổ sung tất cả những kiến thức bị thiếu trong 1 tháng nghỉ hè vừa rồi.
“À đúng rồi, Tiểu Khê ca, mình quên nói với cậu, đúng 11 giờ tối ký túc xá sẽ ngắt điện đó.” 10 giờ 59 phút, Phan Nhạc thò đầu ra từ trên giường nói với cậu.
Vừa dứt lời, trước mắt Đào Khê tối đen như mực. Đúng là đã nói là làm.
“…”
Không vấn đề gì, cậu mang theo đèn pin.
Ngày trước còn ở nội trú trường Nhất Trung Thanh Thủy, một phòng có đến 10 người. Tối đến cậu thường cầm đèn pin, ôm theo cái ghế chạy ra ban công ngồi học. Dù hay bị muỗi đốt với hứng gió lạnh nhưng đổi lại không có ai làm phiền.
Cậu mang theo đèn pin, vừa xách được cái ghế chuẩn bị ra ban công ngồi thì nghe thấy Phan Ngạn nói: “Quản lý ký túc nghiêm khắc lắm, bên ngoài còn có người đi kiểm tra nữa. Nếu bọn họ phát hiện ra có ánh đèn sẽ trừ điểm kỷ luật của phòng luôn đó. Trừ quá nhiều sẽ bị phạt đi dọn dẹp hành lang với ban công, năm ngoái mình phải dọn suốt cả một kỳ học liền.”
Đào Khê cạn lời, hỏi: “Vậy bình thường các cậu làm bài tập kiểu gì?”
Từ Tử Kỳ nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên nói: “Bài tập của lớp số 1 đều có thể hoàn thành trước khi đi ngủ.”
Giọng điệu kiêu ngạo chưa kìa.
Phan Ngạn lo lắng nói: “Nhưng đó là đối với học sinh lớp số 1, chứ không phải cậu cũng từng trốn trong chăn bật đèn pin để làm bài tập à?”
“Làm gì có?!” Từ Tử Kỳ ngồi bật dậy từ trên giường.
“Ơ không có à? Kỳ trước có hôm nửa đêm mình gặp ác mộng, tỉnh lại còn thấy chăn cậu sáng đèn cơ. Chẳng nhẽ là nằm mơ trong giấc mơ luôn à?” Phan Ngạn vô tội nói.
Chậc, cuối cùng thì Đào Khê cũng hiểu ra mọi chuyện rồi.
Từ Tử Kỳ vì bị chuyển đi khỏi lớp số 1 cho nên ngứa mắt cái tên mới chuyển tới như cậu, còn Phan Ngạn vốn dĩ đã không thích Từ Tử Kỳ. Chỉ có cậu là nằm không cũng trúng đạn. (*)
(*) Nguyên văn là 城门失火,殃及池鱼: cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương; cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.
Nhưng mà chui trong chăn bật đèn pin cũng không phải là ý kiến tồi nha. Đào Khê không quan tâm đến cuộc chiến giữa hai cậu bạn cùng phòng nữa, cầm lấy đèn pin với sách bò vào trong chăn học bài. Cũng may trong ký túc còn có điều hòa nhiệt độ, nếu không trước khi bị ngạt chết thì cậu sẽ bị hun nóng đến hẹo luôn.
Cậu học đến tầm 1 giờ thì ngủ. Ngày hôm sau, không cần đồng hồ báo thức, đúng 6 giờ cậu đã tỉnh rồi. Chiếc đồng hồ sinh học này được rèn đúc trong suốt một năm học ở Nhất Trung Thanh Thủy.
Không hiểu oan gia ngõ hẹp thế nào, cậu vừa bước tới phòng vệ sinh thì đụng ngay Từ Tử Kỳ cũng đang đi đến. Còn cậu chàng Phan Ngạn vẫn đang ngủ chỏng queo trên giường, rõ ràng là chỉ có báo thức mới gọi nổi cậu ta dậy. Hai người đứng đọ mắt trên ban công, không ai chịu nhường ai.
“Hôm nay tôi buồn tiểu quá mới dậy giờ này.” Từ Tử Kỳ trừng mắt nhìn Đào Khê nói. Đúng là giấu đầu hở đuôi.
Liên quan mẹ gì tới tôi chứ.
Đào Khê mỉm cười: “Cho nên? Muốn tôi “xuy” cho cậu hái hoa à?”
“….” Từ Tử Kỳ nghẹn lời, nhìn Đào Khê với vẻ xấu hổ và khó chịu, xoay người bước vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Đào Khê ra ngoài ban công nhẩm thuộc bài thơ cổ, cũng mặc kệ Từ Tử Kỳ làm bộ đi ngủ nhưng thực ra đang nghe tiếng Anh kia.
Lúc đến lớp sớm để tự học, Đào Khê mới nhận ra mình không phải là người đến đầu tiên. Trong lớp có một bạn nữ đang ngồi đọc nhẩm tiếng Anh. Cô gái này ngồi một mình một bàn, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy cậu bước vào cũng chẳng hề ngẩng đầu lên. Đào Khê biết cô gái này, cô tên Hoàng Tình, là lớp phó học tập của lớp số 1, thành tích đứng thứ 2 trong lớp.
Đào Khê cũng không định chủ động chào hỏi. Cậu về chỗ ngồi cả mình, vừa uống sữa gặm bánh bao, vừa đọc sách.
Các bạn học lục tục tới đông hơn, riêng chỉ có Tất Thành Phi là gây ồn ào nhất. Cậu ta lao đến trước mặt Đào Khê như con thiêu thân: “Chào buổi sáng! Nghe nói cậu chung phòng ký túc với Từ Tử Kỳ à?”
Nắm bắt tin tức cũng nhanh ghê ha. Đào Khê gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Tất Thành Phi đợi mãi mà vẫn chưa nghe thấy mấy câu mình muốn nghe, nhịn không nổi nữa liền hỏi: “Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?”
Giọng điệu này nghe chẳng khác gì một thằng nhóc thúi đang đi hóng hớt chuyện trong lớp với chị em mình cả.
“Chị em” Đào Khê cầm hộp sữa lên tu một hơi, ném ra bốn chữ: “Đạo đức giả lắm.”
“Rầm!” Tất Thành Phi vỗ mạnh bàn một cái, suýt chút nữa làm đổ hộp sữa, phấn khởi nói: “Chuẩn luôn! Mình cũng thấy vậy!”
Tất Thành Phi vốn là người đứng chót trong lớp, năm lớp 10 thường xuyên bị Từ Tử Kỳ vượt lên xếp trước 1 hạng. Hai người vốn đã không vừa mắt nhau. Vừa rồi Từ Tử Kỳ bị chuyển sang lớp số 2, cậu ta hận không thể đốt pháo ăn mừng.
Đào Khê nhìn Tất Thành Phi vừa vỗ bàn bem bép vừa căm phẫn lên án Từ Tử Kỳ, lặng lẽ giấu hộp sữa qua một bên rồi đổi đề tài: “Nghe nói bài tập của lớp số 1 đều có thể hoàn thành trước 11 giờ tối à?”
“Đứa ngu ngốc nào tung tin vịt vậy?” Tất Thành Phi không kìm được cơn giận, trong chớp mắt bỗng quên luôn cả Từ Tử Kỳ, nói lớn: “Làm gì có chuyện ấy? Ngày nào mình cũng phải ngồi đến 1, 2 giờ sáng đó! Ngoại trừ mấy tên biến thái ra, trong lớp chẳng ai đi ngủ trước 12 giờ đâu!”
Vừa dứt lời, “biến thái” đã bước vào lớp.
Ngọn lửa của Tất Thành Phi nhanh chóng bị dập tắt, cười hi hi: “Học thần, sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Lâm Khâm Hòa không để ý đến Tất Thành Phi, cũng chẳng ngồi xuống, đứng cách bàn nửa mét nhíu mày nhìn vật lạ đặt trên bàn mình. Đào Khê đưa mắt nhìn theo. Hóa ra hộp sữa mới uống được một nửa của mình đã “vượt biên” sang bàn anh rồi.
Chẹp, để ý kinh vậy.
Cậu mau chóng cầm hộp sữa về, ngẩng đầu nói với Lâm Khâm Hòa: “Xin lỗi, hay là để mình lau bàn cho cậu nha?”
Lời này nghe thì giống như đang gây sự, nhưng ánh mắt Đào Khê lại mang chút áy náy cùng dè chừng, khiến người nghe cảm giác rằng bản thân mình mới là người làm chuyện sai trái vậy.
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, nhạt nhẽo nói một câu: “Không cần” rồi kéo ghế ngồi xuống.
Ánh mắt Tất Thành Phi đảo qua đảo lại giữa hai người, nói: “Bạn cùng bàn nghĩa là ngồi cùng một cái bàn, thi thoảng đặt đồ mình lên chỗ người kia cũng là chuyện bình thường mà. Chỗ của bạn mình còn có một núi đề thi của mình kìa.”
Vừa nói xong, cô bạn Hồ Đồng ngồi cạnh liền ném một xấp đề thi lên bàn cậu ta, mắng: “Còn dám để ở bàn tôi nữa là tôi chặt tay cậu!”
Tất Thành Phi vội vàng quay lại dỗ dành bạn cùng bàn.
Đào Khê vui vẻ, nhưng cũng không cười thành tiếng, nhanh chóng uống hết hộp sữa, làm một động tác ném rổ vô cùng thành thục ném hộp sữa vào thùng rác. Cậu liếc nhìn người bên cạnh, nhận ra Lâm Khâm Hòa lại đeo tai nghe lên rồi, đang đọc một cuốn đề thi Vật Lý, trên bàn còn đặt cuốn vở màu đen mà cậu đang thèm khát.
Người này thi nhiều môn thế cơ à?
Đào Khê cũng từng tìm hiểu qua, bây giờ rất ít người thi một lúc hai môn trong kỳ thi Olympic (*). Thông thường không có nhiều học sinh giỏi xuất sắc cả hai môn, tối đa cũng chỉ có thể giành được hai huy chương vàng. Vì vậy nhà trường luôn khuyến khích học sinh chỉ nên tập trung vào một môn sở trường.
(*) Kỳ thi Olympic dành cho học sinh trung học phổ thông (Gốc là 五大学科竞赛), bao gồm 5 môn thi: Toán Học, Vật Lý, Hóa học, Tin học và Sinh học.
Hơn nữa, Toán học và Vật lý lại là hai môn vừa chất lượng nhất lại vừa khó nhất.
Tất Thành Phi nói cũng đúng. Lâm Khâm Hòa thực sự là một tên biến thái. Nhưng một kẻ biến thái như anh lại có thể ngồi ghi lại các kiến thức cơ bản trong giờ học. Điều này khiến Đào Khê rất khó hiểu.
Các tiết học của ngày mới cứ kéo nhau mà đến nhanh như cơn gió. Đào Khê cũng chẳng có tâm tư đi nghiên cứu tảng băng biến thái ngồi bên cạnh mình nữa, một lòng một dạ vùi đầu học tập. Nhưng với sự chênh lệch này, cho dù cậu có là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể nào mà tu luyện thành thần chỉ trong một đêm.
Sau khi kết thúc tiết Vật lý, Đào Khê đã không còn chống đỡ nổi nữa. Cậu vừa không có điện thoại để chụp lại bài trên bảng và trên màn hình máy chiếu, lại vừa không ghi chép lại kịp tiến độ của giảng của giáo viên. Đúng là khiến người ta phải đau đầu mà.
Đào Khê nâng đôi mắt yếu ớt nhìn về phía cuốn sổ đen của Lâm Khâm Hòa vô số lần. Anh vừa gập cuốn vở lại, lấy điện thoại ra chơi Anipop.
Giữa bài tập với mặt mũi, cái nào quan trọng hơn, Đào Khê cảm thấy bản thân cậu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cậu ghé mặt xuống bàn, tựa chiếc cằm nhọn vào hai bàn tay đang đan vào nhau, nghiêng đầu nhìn người con trai ngồi bên cạnh, nhướng đôi mi cong vút, dùng một giọng nhẹ nhàng mà mềm mại khẽ hỏi:
“Bạn học Lâm, cậu có thể cho mình mượn cuốn vở này của cậu một lúc được không?”
Lúc cậu mượn tên nhóc keo kiệt Lưu Thụy tiền để mua sách bổ trợ cũng chưa từng bày ra bộ mặt thật thà hiền lành như này đâu.
Tất Thành Phi ngồi trên làm như vô tình ngả về phía sau, căng lỗ tai ra nghe ngóng. Tay Lâm Khâm Hòa lướt trên màn hình điện thoại, dễ dàng vượt qua cửa mới nhất của Anipop, trên màn hình nhảy ra một cái rương báu vật thật lớn với dòng chữ “Congratulation” (Chúc mừng).
Không tồi.
Lâm Khâm Hòa vừa thắng xong kiểu gì cũng sẽ vui, vui rồi thì không định cho thì cũng sẽ cho cậu mượn thôi. Khóe miệng Đào Khê khẽ nhếch lên vẻ tươi cười.
“Không thể.”
Lâm Khâm Hòa lạnh lùng nhả ra hai chữ, thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn.
“…..”
Đệch.
Nụ cười bên khóe miệng của Đào Khê cứng đờ. Tất Thành Phi ngồi trên không nỡ nghe tiếp, lặng lẽ ngồi về chỗ cũ.
Đào Khê cảm thấy vẫn ổn, chuyện nhỏ thôi mà. Thậm chí cậu còn tự giễu mà nghĩ, Lâm Khâm Hòa đã nói với cậu tổng cộng ba câu: “Không được”, “Không cần”, “Không thể.”
Sao người này không đổi tên thành Lâm Ba Không đi chứ?
Đào Khê nghĩ bệnh sợ xấu hổ của cậu sắp chữa khỏi rồi, còn lâu mới xấu hổ như ngày đầu tiên khai giảng bị Lâm Khâm Hòa từ chối cho ngồi cùng bàn nữa. Cậu còn đang định nói gì đó cứu vớt mặt mũi của mình thì bỗng dưng một giọng nói ồn ào vang lên từ bên ngoài cửa.
“Yakult, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mình nhớ cậu quá đi thôi!” Nam sinh nào đó ngồi đầu dãy bàn hô lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook