Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến
-
Chương 3
Chu Cường không nghĩ rằng Lâm Khâm Hòa lại thẳng thắn từ chối mình như vậy, bỗng chốc cảm thấy hơi xấu hổ. Ông quay đầu nhìn Đào Khê vừa bị từ chối, ánh mắt cậu cụp xuống, bộ dạng như vừa bị sốc.
Không nỡ để đứa trẻ ngoan ngoãn này phải chịu tủi thân, ông hạ quyết tâm, xụ mặt nói với Lâm Khâm Hòa: “Có gì đâu mà không được? Lớp học rộng thế kia cơ mà!”
Thực ra trong lớp vẫn còn một chỗ trống nữa, là chỗ của một học sinh xin nghỉ vì bị bệnh.
“Đứa trẻ ngoan ngoãn” Đào Khê oán thầm trong lòng. Mẹ nó, nếu bây giờ còn đang ở Nhất Trung Thanh Thủy thì cậu đã sớm cau mặt bỏ đi rồi, thích thì ngồi, không ngồi thì cút. Nhưng người kia là Lâm Khâm Hòa, vậy lại là một câu chuyện khác rồi.
Cậu hơi cúi đầu, giương đôi mắt về phía Lâm Khâm Hòa, môi mím lại, hàng mi như vô tình mà khe khẽ run rẩy. Đây là sở trường của cậu, vẻ mặt chuyên dùng để xin xỏ thầy cô tha thứ, thi thoảng còn áp dụng để bịa chuyện kể cho mấy ông nhiếp ảnh gia nghe, tranh thủ moi thêm chút thù lao.
Chu Cường đứng bên cạnh dùng giọng dịu dàng dụ dỗ: “Không thì cứ để bạn ngồi thử một tuần trước đã, dù sao thì sau này chúng ta cũng phải xếp lại chỗ ngồi, nếu hai em không hợp nhau thì chúng ta đổi, có được không?” Vừa nói ông vừa nháy mắt ra hiệu với Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nhíu máy, nhanh chóng rời mắt khỏi cái nhìn cháy bỏng của Chu Cường. Anh nhìn Đào Khê đứng bên cạnh, im lặng một lúc rồi quay người bước về phía cuối lớp.
Chu Cường thở hắt một hơi. Ông nghĩ đây là ngầm đồng ý rồi, vội đẩy Đào Khê, nói nhỏ: “Em mau về chỗ chuẩn bị vào tiết học đi!”
Đào Khê nhìn bóng lưng của Lâm Khâm Hòa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó có thể nhìn thấy, bước đến chỗ trống bên cạnh Lâm Khâm Hòa dưới ánh mắt hiếu kỳ của các bạn học.
Lâm Khâm Hòa đeo tai nghe không dây lên, lục trong hộc bàn lấy ra một quyển vở rồi đọc, trông có vẻ như là một tập đề môn Toán, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn người bên cạnh lấy một lần. Hơi nước lạnh lẽo của chai nước khoáng đặt bên góc bàn ngưng tụ lại thành những giọt nước cứ thế lăn xuống.
Đào Khê nhét cặp sách vào ngăn bàn, ngồi xuống.
Chu Cường vừa bước ra khỏi lớp, phòng học liền ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Âm thanh ai đó đọc thuộc lòng bài văn Tiếng Anh nghe như đang diễn một vở kịch, có không ít bạn học tò mò nhìn về phía cuối lớp, có thể là đang đánh giá, cũng có lẽ là bàn tán gì đó.
Nam sinh ngồi phía trên Đào Khê quay ngoắt lại về phía cậu, nở nụ cười sáng láng lộ ra hai cái răng trắng bóc: “Bạn Đào Khê, mình tên là Tất Thành Phi, là cán sự môn thể dục của lớp số 1, cậu gọi mình là anh Đại Phi là được.”
Cô bạn ngồi bên cạnh cười mắng cậu ta không biết xấu hổ. Tất Thành Phi cũng không ngại ngùng gì, cười cười rồi lại nhìn bạn học mới tới, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Đào Khê hơi ngơ ra, cong cong đôi mắt nói: “Mình biết cậu.”
Lần này đến lượt Tất Thành Phi ngẩn cả người, cậu ta phát hiện người bạn mới tới này cười lên trông thật đẹp, có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: “Không lẽ ở trường Nhất Trung Thanh Thủy mình nổi tiếng lắm à? Thế sao không có ai viết thư cho mình nhỉ?”.
Cậu ta liếc nhìn Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Lâm học thần nhận được nhiều thư từ con gái trường cậu lắm đấy.”
Bởi vì có lớp học trực tuyến từ xa, các trai xinh gái đẹp có thành tích tốt của trường Nhất Trung Văn Hoa đều rất nổi tiếng ở trường bọn họ. Có không ít bạn gái trường Thanh Thủy viết thư tỏ tình gửi cho bạn nam mà mình thích và người được chú ý nhất vẫn là Lâm Khâm Hòa.
Đào Khê bỗng thấy có chút không tự nhiên. Bởi vì cậu là một trong các “bạn gái” viết thư cho Lâm Khâm Hòa, hơn nữa còn viết rất nhiều. Chỉ có điều, không phải cậu muốn tỏ tình. Với cậu, đối phương như “tri kỷ” nơi phương xa, để cậu giãi bày hết thảy mọi tâm sự của bản thân, tựa như Lâm Khâm Hòa là một người bạn tâm thư xa xôi vậy.
Vì để tránh bị người ta nhận ra nét chữ của con trai, cậu còn cố ý mua giấy màu hồng với bút nước màu trắng bạc, mỗi nét chữ, mỗi bức vẽ đều như những đóa hoa và dùng cách nói chuyện của một người con gái nói rằng mình vô cùng ngưỡng mộ anh khi thấy anh đọc tiếng Anh trong tiết học rằng, trong kỳ thi tháng vừa rồi thành tích của mình đã tiến bộ bao nhiêu bậc, muốn thi đỗ cùng một trường đại học với anh và muốn biết anh sẽ thi vào Thanh Hoa hay là Bắc Đại…
Cuối thư cậu đề một chữ “Đào”(*), còn vẽ thêm một bông hoa đào nho nhỏ.
(*) Chữ Đào này là 桃 trong cây đào, quả đào. Còn họ của Đào Khê là 陶.
Có điều, các cô gái trường Nhất Trung Thanh Thuỷ, bao gồm cả cậu, từ trước đến nay đều không nhận được thư trả lời của anh. Dần dà bọn họ cũng không gửi thư nữa, chỉ có Đào Khê là vẫn luôn kiên trì. Mãi cho đến khi kỳ thi giữa kỳ lớp 10 kết thúc, cậu nhận được tin chỉ cần giành được hạng nhất toàn huyện thì sẽ có được suất đến trường Nhất Trung Văn Hoa học một năm, bấy giờ cậu mới kìm nén lòng mình mà không gửi thư nữa, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Đào Khê liếc nhìn Lâm Khâm Hòa, anh vẫn chăm chú đọc sách như trước, hoặc cũng có thể vì anh đang đeo tai nghe nên vốn chẳng thể nghe thấy bọn họ nói gì.
Cậu thở phào một hơi, cười nói với Tất Thành Phi: “Mình biết cậu vì cậu hay lên bảng làm bài.”
Đám học sinh ngồi cuối lớp đang căng tai ra nghe bọn họ nói, nghe đến đây thì cười lăn cười bò.
Ai mà không biết chuyện Tất Thành Phi đi học luôn nói chuyện riêng trong giờ nên bị phạt lên bảng làm bài cơ chứ? Có lắm khi đang học được nửa tiết thì giáo viên quát to ba chữ Tất Thành Phi khiến cả lớp Mũi nhọn huyện Thanh Thủy nghe cái tên này riết cũng thành quen.
Tất Thành Phi cười ngây ngô, trông chẳng có chút gì gọi là đang xấu hổ cả.
Có lẽ vì bầu không khí dần trở nên náo nhiệt, hoặc cũng có lẽ mọi người cảm thấy tính cách của cậu bạn mới tới này không tồi. Vài bạn có “máu hoạt bát” trong người không nhịn được nữa mà chạy với chỗ Đào Khê, mồm năm miệng mười hỏi cậu có biết mình không. Không ngờ rằng Đào Khê lại biết quá nửa học sinh lớp bọn họ. Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên, đại diện môn Ngữ văn Trương Mộng Đồng, đại diện môn Tiếng Anh Kim Tinh, lớp phó văn nghệ Giang Hinh Vân…
“Giờ mình mới có cảm giác thực sự là trường Nhất Trung Thanh Thủy đang học cùng bọn mình nè, biết vậy mình đã chăm chút hình tượng hơn xíu.” Tất Thành Phi than thở một câu, lục từ trong cặp ra một chiếc điện thoại, mau chóng mở khóa, vô cùng thắm thiết mà đổi xưng hô.
“Bạn Tiểu Khê à, bọn mình add Wechat với QQ đi, nhân danh trưởng nhóm của lớp cũng như trưởng nhóm con trai, mình tha thiết mời cậu gia nhập nhóm tụi mình với tư cách là thành viên ưu tú của nhóm.”
Các bạn học khác đứng bên cạnh cũng lấy điện thoại ra tỏ ý muốn thêm bạn.
Đào Khê bị cái tên “Tiểu Khê” này làm cho nổi mấy tầng da gà, lắc đầu nói: “Xin lỗi, mình không có điện thoại.”
Mấy bạn đứng gần nghe vậy đều im lặng vài giây. Tất Thành Phi cũng ngây người. Cậu ta không ngờ rằng trong thời đại này vẫn có người không có điện thoại nhưng bỗng nhớ ra rằng Đào Khê đến từ vùng nông thôn thì nhận ra mình vừa nói sai mất rồi. Cậu ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Đào Khê. Cậu vẫn mang một vẻ thản nhiên, không có chút gì gọi là lúng túng khó xử. Cậu xoay chiếc bút trên tay một cách thành thạo, dường như câu mình vừa nói chỉ là “Mình chưa ăn sáng” vậy.
Tất Thành Phi khẽ thở phào một hơi, vội vã làm hòa: “Không sao, có thông báo gì thì mình báo cho cậu liền!”
Đào Khê cất bút đi, cười nói: “Cảm ơn.”
Tất Thành Phi còn muốn nói thêm gì đó, lại liếc nhìn cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Khâm Hòa, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu vì sự ầm ĩ xung quanh, cậu ta liền ngậm chặt miệng.
Lúc này, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Lâm Khâm Hòa bỗng rung lên. Anh đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh hơi giãn ra. Anh cầm lấy điện thoại đi về phía cửa sau, tựa như chẳng hề muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Tất Thành Phi như được đại xá, ghé vào bàn của Đào Khê che miệng nói nhỏ: “Tiểu Khê, cậu đừng để bụng chuyện vừa rồi Lâm học thần không cho cậu ngồi cùng bàn nhé. Kỳ học vừa rồi, người bạn thân nhất của cậu ấy không dễ dàng gì mới lọt được vào top 50, cuối cùng cũng có thể chuyển sang lớp chúng ta, cậu ta luôn miệng nói năm học này phải ngồi bên cạnh học thần đó.”
Chu Cường từng nói với Đào Khê, trường Nhất Trung Văn Hoa có tục lệ cứ hai tháng lại đổi lớp một lần, dựa theo xếp hạng của kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, có điều học lực của học sinh lớp số 1 tương đối ổn định, lần này cũng chỉ có vài thay đổi nho nhỏ.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyệt mang danh đi kiểm tra giữ kỷ luật lớp chạy đến nhưng kỳ thực lại thích hóng chuyện không kém. Cậu ta đẩy cái kính tròn gọng đen, nhỏ giọng nói: “Đúng đấy, quan hệ giữa Yakult với bạn Lâm lớp mình tốt lắm, cậu ta cố gắng rất nhiều mới có thể từ lớp số 3 chuyển qua đây, hôm nay vì bị bệnh nên mới xin nghỉ không đến trường.”
Cái tên Yakult này hình như là một biệt danh, hơn nữa có vẻ rất thân thiết với các bạn học ở lớp số 1.
Chà, hóa ta là do mình phá vỡ sự đoàn tụ không dễ gì mới giành lấy được này của anh em nhà người ta. Chẳng trách Lâm Khâm Hòa phản đối dữ vậy.
Đào Khê Ừm một tiếng, trên mặt lộ chút áy náy nói: “Nếu biết có chuyện như vậy, có lẽ mình nên nói với thầy Chu là không nên ngồi đây mới phải.”
Trong lòng cậu nghĩ nghĩ: “Áy náy cái mông tôi ấy, tốn bao công sức tôi mới chạy được từ Nhất Trung Thanh Thủy đến đây, bỏ ra hơn 300 ngày ngủ muộn hơn chó dậy sớm hơn gà để đổi lấy, làm gì có chuyện tôi từ bỏ cơ hội được ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa dễ dàng thế?”
Tất Thành Phi thấy vậy liền vội vàng an ủi: “Không sao đâu, đều học trong cùng một khối với nhau cả mà, với lại Lâm học thần trước giờ vẫn luôn ngồi một mình, nếu là bọn mình chuyển xuống ngồi cùng với cậu ấy, cậu ấy cũng không vui đâu.”
Ý cậu ta là Không phải Lâm Khâm Hòa đang cố ý gây khó dễ với Đào Khê đâu.
Đào Khê gật đầu, cũng không nói gì, bởi vì lúc này Lâm Khâm Hòa cầm điện thoại quay lại chỗ rồi.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, đám học sinh đang nhốn nháo trong lớp bỗng chạy như bay về chỗ, lôi từ trong hộc bàn ra quyển sách môn Ngữ Văn. Tiết đầu là tiết Ngữ Văn. Đào Khê nhìn về phía bên cạnh, thấy Lâm Khâm Hòa lấy cuốn sách Ngữ Văn ra nhưng cũng không hề mở, chỉ để nó ở bên cạnh như vậy rồi lấy thêm một cuốn đề thi Toán học ra xem.
Tự đắc chưa kìa.
Đào Khê lấy đâu ra sự kiêu ngạo như vậy chứ, bởi vậy cậu mau chóng mở sách Ngữ Văn ra. Thái độ của cậu đối với việc học nghiêm túc không khác gì các bạn lớp số 1, nhưng đương nhiên là kết quả học tập thì khác rồi.
Giáo viên dạy Ngữ Văn tên là Hà Văn Giảo, là một cô giáo trẻ mới đương ba mươi, dáng người hơi thấp lại nhỏ con. Cô mang gương mặt tròn hiền lành, dễ gần trông như những cô gái hơn hai mươi vậy. Đám học sinh toàn lén gọi cô là chị Giảo.
Hà Văn Giảo bước lên bục giảng, cất giọng dịu dàng: “Nghỉ hè xong có còn nhớ cô không nào?”
Đám bàn cuối dài giọng nói với lên: “Nhớ ạ —’’
“Không tồi nha, đúng là khiến cô phải nhìn bằng cặp mắt khác (*) đó, khả năng nói dóc của các em đúng là càng ngày càng thành thục rồi đấy.” Đôi lúm đồng tiền bên khóe miệng của Hà Văn Giảo càng hiện rõ hơn, hướng ánh mắt tới dãy bàn cuối.
(*) Nhìn bằng cặp mắt khác: Gốc là 士别三日, 当刮目相 待, là một câu nói trong Tam Quốc Chí, dùng để khen ngợi người xa cách không lâu mà có tiến bộ rõ rệt.
“Trước tiên, chúng ta hãy cùng chào đón bạn học mới của lớp mình nào, bạn Đào Khê, chào mừng em.” Hà Văn Giảo nhìn gương mặt lạ lẫm duy nhất trong lớp nói, đôi mắt ánh lên ý cười vô cùng thân thiết.
Đào Khê giật mình, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chào một tiếng với Hà Văn Giảo.
Hà Văn Giảo gật đầu kêu cậu ngồi xuống rồi đột nhiên vứt ra một “quả bom”: “Chắc hẳn các em vẫn nhớ, sau kỳ thi cuối kỳ lớp 10 vừa rồi, cô có cho các em xem một bài văn đạt điểm tối đa của một bạn học sinh trường Nhất Trung Thanh Thủy, khi ấy có phải rất nhiều bạn nghe xong còn rơi lệ đúng không nào? Đề bài viết về “Người theo đuổi ánh trăng”, bài ấy chính là do bạn Đào Khê viết.”
Sau mỗi kỳ thi của trường Nhất Trung Văn Hoa, tổ Ngữ Văn sẽ chọn ra những bài văn xuất sắc rồi photo cho học sinh các cấp cùng tham khảo. Đợt thi cuối kỳ vừa rồi, trường Nhất Trung Thanh Thủy đã sử dụng bộ đề do trường Nhất Trung Văn Hoa soạn. Hà Văn Giảo cũng là tham gia chấm thi cho trường Nhất Trung Thanh Thủy, bài văn của Đào Khê khiến cô rất xúc động, vì vậy cô đã quyết định photo nó và phát cho học sinh xem.
Một lần nữa, Đào Khê lại cảm nhận được tầm mắt nóng rực như laze bắn về phía mình, có kinh ngạc, có đồng tình, có chút khó tin, có cả than trách số phận nghiệt ngã… chỉ duy nhất chẳng nhận được gì từ phía Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh. Tất Thành Phi ngồi trên thậm chí còn quay lại vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt đau đớn chua xót khó tả.
Đệch!
Đào Khê cảm giác lưng mình như bị kim chích, xấu hổ đến mức đôi chân cậu sắp đào được một sân bóng rổ rồi! Bởi vì bài viết ấy cậu dùng ngôi thứ nhất mà bịa từ đầu đến cuối, ở đó, nhân vật chính “tôi” năm tuổi mất mẹ, lên mười thì mất cha, nhưng cậu ta dù nghèo vật chất nhưng không nghèo ý chí, luôn nỗ lực theo đuổi ước mơ…
Đào Khê chỉ muốn hét thật to: “Mẹ nó, là bốc phét cả đấy!”
Hà Văn Giảo như nghe thấu tiếng lòng của Đào Khê, cô nói tiếp: “Có điều, cô cũng đã tìm đến thầy cô trường Nhất Trung Thanh Thủy để tìm hiểu, thực ra hoàn cảnh trong bài văn đều là hư cấu.’’
Đào Khê thở phào một hơi, đám bạn học cũng thở hắt một cách nhẹ nhõm, thu lại những ánh mắt kỳ dị ban nãy. Nếu chuyện này là thật, bọn họ thực sự không biết nên đối mặt với cậu bé Cải thảo (*) có số phận khốn khổ này như thế nào.
(*) Gốc là 小白菜 (Cải thảo), cụm từ này đề cập đến một nhân vật trong bài dân ca “小白菜” của người dân Hà Bắc, Trung Quốc, nói về nỗi đau của một cô gái nghèo ở vùng nông thôn mất mẹ, bị bạo hành, không nơi nương tựa, sống cô đơn và bơ vơ.
“Học sinh khối chúng ta hầu như chỉ biết viết văn nghị luận, còn nếu một khi đã viết văn tự sự thì lại không hề mang một chút cảm xúc nào, các em không hề biết cách làm lay động lòng người đọc, cho dù là tự sáng tác ra thì cũng không có cái hồn, thậm chí đoạn trước còn mâu thuẫn với đoạn sau.” Hà Văn Giảo chậm rãi nói.
Có lẽ đám học sinh phía dưới nhớ tới bài văn của mình. Người thì vò đầu, người thì xoay bút, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Có những bạn viết văn nghị luận rất hay, dẫn chứng phong phú, lập luận logic, chặt chẽ, nhưng nếu để người ấy làm một bài văn tự sự, họ sẽ trở thành một hòn đá vô tri vô giác, không mang chút tình cảm, ví dụ như bạn học Lâm Khâm Hòa ngồi cuối lớp đang đọc tuyển tập đề thi Toán học kia.”
Không ít bạn học lặng lẽ vươn mắt liếc nhìn “hòn đá” ngồi cuối lớp kia, nhưng chẳng một ai dám cười. Đào Khê cũng nhìn người bên cạnh, nhìn bàn tay đang định lật sang trang mới của Lâm Khâm Hòa, lông mày anh khẽ cau lại một cách khó phát hiện, sau đó anh cất cuốn đề thi đi.
Đào Khê không nhịn được mà cười lên tiếng. Cậu xin thề là tiếng cười này còn bé hơn cả con muỗi. Ấy thế mà Lâm Khâm Hòa vẫn nghe thấy. Anh nghiêng mặt nhìn cậu, một gương mặt lạnh te không chút biểu tình. Bởi vì anh cao hơn nên lúc nhìn cậu, bờ mi dài như đang rủ xuống, che bớt đi một chút lạnh lẽo trong đôi mắt đen láy, cái lạnh mà theo cậu chẳng khác gì bình nước ướp đá anh để trên bàn vậy.
Nếu là người khác dùng ánh mắt băng giá như vậy liếc cậu, Đào Khê cam đoan mình sẽ lườm lại ngay, tâm tình không tốt phỏng chừng còn đốp lại vài câu. Nhưng Đào Khê chỉ giương đôi mắt vô tội nhìn anh, trong ánh mắt còn viết đầy mấy chữ: “Mình đâu có cười cậu đâu.”
Lâm Khâm Hòa thu hồi tầm mắt, tùy ý lật giở một trang sách Ngữ Văn.
Rõ ràng là Hà Văn Giảo không hề có ý định buông tha cho anh, cười nói tiếp: “Bài văn của bạn Đào Khê hơn ở cảm xúc chân thành, ngôn từ mộc mạc mà lại tinh tế. Lâm Khâm Hòa, vừa hay Đào Khê ngồi cạnh em, sau này em có thể học tập em ấy cách để viết một bài văn tự sự trữ tình hay nhé.”
Cô vừa dứt lời, không ít bạn học tỏ ta kinh ngạc đến mức vội che miệng.
Đây là Lâm Khâm Hòa đó, thành tích luôn xếp hạng nhất toàn khối, hơn nữa còn bỏ xa hạng hai từ 10 đến 20 điểm. Toán học, Tiếng Anh và các môn tự nhiên luôn đạt điểm gần như tối đa, ngay cả Ngữ Văn cũng là điểm tuyệt đối. Dù sao thì Văn học luôn đa dạng đề tài, văn nghị luận nếu viết tốt vẫn nắm chắc cơ hội đạt điểm cao hơn. Mà Đào Khê thì chỉ là một “du học sinh” đến từ một huyện nghèo khó, cho dù xếp hạng nhất ở trường Nhất Trung Thanh Thủy đi chăng nữa thì trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa Đào Khê bây giờ với các bạn trong lớp.
Đào Khê không ngờ Hà Văn Giảo lại tâng cậu lên tận mây xanh như vậy, lại còn dìm cả Lâm Khâm Hòa nữa. Dù sao vẫn trong giai đoạn trẻ trâu ngông cuồng, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy có chút đắc ý. Viết văn cũng như vẽ tranh, đều là thiên phú của cậu, từ trước đến nay, chưa một lần nào thi Văn mà cậu mắc lỗi. Nhưng vừa nghĩ đến việc Lâm Khâm Hòa đâu phải người để mà so sánh đâu, cái đuôi đang định ngoe nguẩy đành cụp xuống.
Hà Văn Giảo đúng là thay cậu kéo thêm thù rồi. Đào Khê mắng thầm trong lòng.
Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh vẫn mang vẻ mặt không biểu tình, có lẽ cũng không để mấy lời này của Hà Văn Giảo trong lòng.
Nhưng rồi Đào Khê cũng nhanh chóng nhận ra bản thân mình cười không nổi nữa, bởi lẽ Hà Văn Giảo đang bắt đầu bài giảng về tập thơ ca cổ đại, và dĩ nhiên là học sinh lớp số 1 đã được yêu cầu học thuộc bài thơ này trong lúc nghỉ hè. Mà nghỉ hè thì Đào Khê đâu có học.
Trong lòng Đào Khê bỗng dâng lên một dự cảm vô cùng không lành. Sau khi kết thúc tiết học mà không khác gì vừa ngồi trong đống lửa, Tất Thành Phi vô cùng tri kỷ mà báo cho cậu một tin vui:
“Lúc nghỉ hè bọn mình tự học mấy môn Toán với Tự nhiên qua mạng xong hết rồi. Tiếng Anh thì phụ thuộc vào bà cô Tất sắp xếp, Ngữ Văn cũng sắp kết thúc rồi.”
“???”
Đào Khê như tắt thở đến nơi. Ngay cả Internet cậu còn không có thì bảo cậu lên mạng học kiểu gì được?!
Tất Thành Phi hơi ngừng một chút, sau đó còn tàn nhẫn nói thêm một câu: “Cuối tuần này chúng ta bắt đầu thi rồi, đề thi xoay quanh mấy nội dung tự học lúc nghỉ hè.”
“…”
Tất Thành Phi thương hại nhìn sắc mặt trắng bệch của Đào Khê, nói một cách động viên: “Không sao đâu, cho dù cậu có thi không tốt đi chăng nữa, bọn mình với thầy cô đều hiểu cho cậu mà!”
Đào Khê như chết lặng đáp lại: “Giờ mình đem bộ não mình đi đổi có còn kịp không?”
Cậu liếc mắt nhìn Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu nghịch điện thoại bên cạnh mình, trong lòng nghĩ nghĩ, bộ não này không tồi chút nào.
Tất Thành Phi tưởng Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa là vì muốn nhờ anh phụ đạo, trong lòng cậu ta nghĩ, Đào Khê trông gầy yếu mỏng manh như vậy thế mà gan lớn à nha, vì vậy mau chóng tự tiến cử mình: “Mình có thể giúp cậu nè! Miễn là cậu không ghét bỏ thành tích đội sổ của mình.”
Cậu ta không muốn nhìn thấy Đào Khê bị Lâm Khâm Hòa từ chối thêm một lần nữa đâu, nếu không lúc đó sự xấu hổ sẽ nhân hai luôn đó.
Quả thực Đào Khê là một cậu nhóc rất dũng cảm, nhưng vẫn chưa dũng cảm tới mức khều tới Lâm Khâm Hòa, cậu cắn răng nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao, để mình đội sổ thay cậu.”
Không nỡ để đứa trẻ ngoan ngoãn này phải chịu tủi thân, ông hạ quyết tâm, xụ mặt nói với Lâm Khâm Hòa: “Có gì đâu mà không được? Lớp học rộng thế kia cơ mà!”
Thực ra trong lớp vẫn còn một chỗ trống nữa, là chỗ của một học sinh xin nghỉ vì bị bệnh.
“Đứa trẻ ngoan ngoãn” Đào Khê oán thầm trong lòng. Mẹ nó, nếu bây giờ còn đang ở Nhất Trung Thanh Thủy thì cậu đã sớm cau mặt bỏ đi rồi, thích thì ngồi, không ngồi thì cút. Nhưng người kia là Lâm Khâm Hòa, vậy lại là một câu chuyện khác rồi.
Cậu hơi cúi đầu, giương đôi mắt về phía Lâm Khâm Hòa, môi mím lại, hàng mi như vô tình mà khe khẽ run rẩy. Đây là sở trường của cậu, vẻ mặt chuyên dùng để xin xỏ thầy cô tha thứ, thi thoảng còn áp dụng để bịa chuyện kể cho mấy ông nhiếp ảnh gia nghe, tranh thủ moi thêm chút thù lao.
Chu Cường đứng bên cạnh dùng giọng dịu dàng dụ dỗ: “Không thì cứ để bạn ngồi thử một tuần trước đã, dù sao thì sau này chúng ta cũng phải xếp lại chỗ ngồi, nếu hai em không hợp nhau thì chúng ta đổi, có được không?” Vừa nói ông vừa nháy mắt ra hiệu với Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nhíu máy, nhanh chóng rời mắt khỏi cái nhìn cháy bỏng của Chu Cường. Anh nhìn Đào Khê đứng bên cạnh, im lặng một lúc rồi quay người bước về phía cuối lớp.
Chu Cường thở hắt một hơi. Ông nghĩ đây là ngầm đồng ý rồi, vội đẩy Đào Khê, nói nhỏ: “Em mau về chỗ chuẩn bị vào tiết học đi!”
Đào Khê nhìn bóng lưng của Lâm Khâm Hòa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó có thể nhìn thấy, bước đến chỗ trống bên cạnh Lâm Khâm Hòa dưới ánh mắt hiếu kỳ của các bạn học.
Lâm Khâm Hòa đeo tai nghe không dây lên, lục trong hộc bàn lấy ra một quyển vở rồi đọc, trông có vẻ như là một tập đề môn Toán, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn người bên cạnh lấy một lần. Hơi nước lạnh lẽo của chai nước khoáng đặt bên góc bàn ngưng tụ lại thành những giọt nước cứ thế lăn xuống.
Đào Khê nhét cặp sách vào ngăn bàn, ngồi xuống.
Chu Cường vừa bước ra khỏi lớp, phòng học liền ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Âm thanh ai đó đọc thuộc lòng bài văn Tiếng Anh nghe như đang diễn một vở kịch, có không ít bạn học tò mò nhìn về phía cuối lớp, có thể là đang đánh giá, cũng có lẽ là bàn tán gì đó.
Nam sinh ngồi phía trên Đào Khê quay ngoắt lại về phía cậu, nở nụ cười sáng láng lộ ra hai cái răng trắng bóc: “Bạn Đào Khê, mình tên là Tất Thành Phi, là cán sự môn thể dục của lớp số 1, cậu gọi mình là anh Đại Phi là được.”
Cô bạn ngồi bên cạnh cười mắng cậu ta không biết xấu hổ. Tất Thành Phi cũng không ngại ngùng gì, cười cười rồi lại nhìn bạn học mới tới, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Đào Khê hơi ngơ ra, cong cong đôi mắt nói: “Mình biết cậu.”
Lần này đến lượt Tất Thành Phi ngẩn cả người, cậu ta phát hiện người bạn mới tới này cười lên trông thật đẹp, có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: “Không lẽ ở trường Nhất Trung Thanh Thủy mình nổi tiếng lắm à? Thế sao không có ai viết thư cho mình nhỉ?”.
Cậu ta liếc nhìn Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Lâm học thần nhận được nhiều thư từ con gái trường cậu lắm đấy.”
Bởi vì có lớp học trực tuyến từ xa, các trai xinh gái đẹp có thành tích tốt của trường Nhất Trung Văn Hoa đều rất nổi tiếng ở trường bọn họ. Có không ít bạn gái trường Thanh Thủy viết thư tỏ tình gửi cho bạn nam mà mình thích và người được chú ý nhất vẫn là Lâm Khâm Hòa.
Đào Khê bỗng thấy có chút không tự nhiên. Bởi vì cậu là một trong các “bạn gái” viết thư cho Lâm Khâm Hòa, hơn nữa còn viết rất nhiều. Chỉ có điều, không phải cậu muốn tỏ tình. Với cậu, đối phương như “tri kỷ” nơi phương xa, để cậu giãi bày hết thảy mọi tâm sự của bản thân, tựa như Lâm Khâm Hòa là một người bạn tâm thư xa xôi vậy.
Vì để tránh bị người ta nhận ra nét chữ của con trai, cậu còn cố ý mua giấy màu hồng với bút nước màu trắng bạc, mỗi nét chữ, mỗi bức vẽ đều như những đóa hoa và dùng cách nói chuyện của một người con gái nói rằng mình vô cùng ngưỡng mộ anh khi thấy anh đọc tiếng Anh trong tiết học rằng, trong kỳ thi tháng vừa rồi thành tích của mình đã tiến bộ bao nhiêu bậc, muốn thi đỗ cùng một trường đại học với anh và muốn biết anh sẽ thi vào Thanh Hoa hay là Bắc Đại…
Cuối thư cậu đề một chữ “Đào”(*), còn vẽ thêm một bông hoa đào nho nhỏ.
(*) Chữ Đào này là 桃 trong cây đào, quả đào. Còn họ của Đào Khê là 陶.
Có điều, các cô gái trường Nhất Trung Thanh Thuỷ, bao gồm cả cậu, từ trước đến nay đều không nhận được thư trả lời của anh. Dần dà bọn họ cũng không gửi thư nữa, chỉ có Đào Khê là vẫn luôn kiên trì. Mãi cho đến khi kỳ thi giữa kỳ lớp 10 kết thúc, cậu nhận được tin chỉ cần giành được hạng nhất toàn huyện thì sẽ có được suất đến trường Nhất Trung Văn Hoa học một năm, bấy giờ cậu mới kìm nén lòng mình mà không gửi thư nữa, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Đào Khê liếc nhìn Lâm Khâm Hòa, anh vẫn chăm chú đọc sách như trước, hoặc cũng có thể vì anh đang đeo tai nghe nên vốn chẳng thể nghe thấy bọn họ nói gì.
Cậu thở phào một hơi, cười nói với Tất Thành Phi: “Mình biết cậu vì cậu hay lên bảng làm bài.”
Đám học sinh ngồi cuối lớp đang căng tai ra nghe bọn họ nói, nghe đến đây thì cười lăn cười bò.
Ai mà không biết chuyện Tất Thành Phi đi học luôn nói chuyện riêng trong giờ nên bị phạt lên bảng làm bài cơ chứ? Có lắm khi đang học được nửa tiết thì giáo viên quát to ba chữ Tất Thành Phi khiến cả lớp Mũi nhọn huyện Thanh Thủy nghe cái tên này riết cũng thành quen.
Tất Thành Phi cười ngây ngô, trông chẳng có chút gì gọi là đang xấu hổ cả.
Có lẽ vì bầu không khí dần trở nên náo nhiệt, hoặc cũng có lẽ mọi người cảm thấy tính cách của cậu bạn mới tới này không tồi. Vài bạn có “máu hoạt bát” trong người không nhịn được nữa mà chạy với chỗ Đào Khê, mồm năm miệng mười hỏi cậu có biết mình không. Không ngờ rằng Đào Khê lại biết quá nửa học sinh lớp bọn họ. Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên, đại diện môn Ngữ văn Trương Mộng Đồng, đại diện môn Tiếng Anh Kim Tinh, lớp phó văn nghệ Giang Hinh Vân…
“Giờ mình mới có cảm giác thực sự là trường Nhất Trung Thanh Thủy đang học cùng bọn mình nè, biết vậy mình đã chăm chút hình tượng hơn xíu.” Tất Thành Phi than thở một câu, lục từ trong cặp ra một chiếc điện thoại, mau chóng mở khóa, vô cùng thắm thiết mà đổi xưng hô.
“Bạn Tiểu Khê à, bọn mình add Wechat với QQ đi, nhân danh trưởng nhóm của lớp cũng như trưởng nhóm con trai, mình tha thiết mời cậu gia nhập nhóm tụi mình với tư cách là thành viên ưu tú của nhóm.”
Các bạn học khác đứng bên cạnh cũng lấy điện thoại ra tỏ ý muốn thêm bạn.
Đào Khê bị cái tên “Tiểu Khê” này làm cho nổi mấy tầng da gà, lắc đầu nói: “Xin lỗi, mình không có điện thoại.”
Mấy bạn đứng gần nghe vậy đều im lặng vài giây. Tất Thành Phi cũng ngây người. Cậu ta không ngờ rằng trong thời đại này vẫn có người không có điện thoại nhưng bỗng nhớ ra rằng Đào Khê đến từ vùng nông thôn thì nhận ra mình vừa nói sai mất rồi. Cậu ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Đào Khê. Cậu vẫn mang một vẻ thản nhiên, không có chút gì gọi là lúng túng khó xử. Cậu xoay chiếc bút trên tay một cách thành thạo, dường như câu mình vừa nói chỉ là “Mình chưa ăn sáng” vậy.
Tất Thành Phi khẽ thở phào một hơi, vội vã làm hòa: “Không sao, có thông báo gì thì mình báo cho cậu liền!”
Đào Khê cất bút đi, cười nói: “Cảm ơn.”
Tất Thành Phi còn muốn nói thêm gì đó, lại liếc nhìn cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Khâm Hòa, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu vì sự ầm ĩ xung quanh, cậu ta liền ngậm chặt miệng.
Lúc này, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Lâm Khâm Hòa bỗng rung lên. Anh đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh hơi giãn ra. Anh cầm lấy điện thoại đi về phía cửa sau, tựa như chẳng hề muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Tất Thành Phi như được đại xá, ghé vào bàn của Đào Khê che miệng nói nhỏ: “Tiểu Khê, cậu đừng để bụng chuyện vừa rồi Lâm học thần không cho cậu ngồi cùng bàn nhé. Kỳ học vừa rồi, người bạn thân nhất của cậu ấy không dễ dàng gì mới lọt được vào top 50, cuối cùng cũng có thể chuyển sang lớp chúng ta, cậu ta luôn miệng nói năm học này phải ngồi bên cạnh học thần đó.”
Chu Cường từng nói với Đào Khê, trường Nhất Trung Văn Hoa có tục lệ cứ hai tháng lại đổi lớp một lần, dựa theo xếp hạng của kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, có điều học lực của học sinh lớp số 1 tương đối ổn định, lần này cũng chỉ có vài thay đổi nho nhỏ.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyệt mang danh đi kiểm tra giữ kỷ luật lớp chạy đến nhưng kỳ thực lại thích hóng chuyện không kém. Cậu ta đẩy cái kính tròn gọng đen, nhỏ giọng nói: “Đúng đấy, quan hệ giữa Yakult với bạn Lâm lớp mình tốt lắm, cậu ta cố gắng rất nhiều mới có thể từ lớp số 3 chuyển qua đây, hôm nay vì bị bệnh nên mới xin nghỉ không đến trường.”
Cái tên Yakult này hình như là một biệt danh, hơn nữa có vẻ rất thân thiết với các bạn học ở lớp số 1.
Chà, hóa ta là do mình phá vỡ sự đoàn tụ không dễ gì mới giành lấy được này của anh em nhà người ta. Chẳng trách Lâm Khâm Hòa phản đối dữ vậy.
Đào Khê Ừm một tiếng, trên mặt lộ chút áy náy nói: “Nếu biết có chuyện như vậy, có lẽ mình nên nói với thầy Chu là không nên ngồi đây mới phải.”
Trong lòng cậu nghĩ nghĩ: “Áy náy cái mông tôi ấy, tốn bao công sức tôi mới chạy được từ Nhất Trung Thanh Thủy đến đây, bỏ ra hơn 300 ngày ngủ muộn hơn chó dậy sớm hơn gà để đổi lấy, làm gì có chuyện tôi từ bỏ cơ hội được ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa dễ dàng thế?”
Tất Thành Phi thấy vậy liền vội vàng an ủi: “Không sao đâu, đều học trong cùng một khối với nhau cả mà, với lại Lâm học thần trước giờ vẫn luôn ngồi một mình, nếu là bọn mình chuyển xuống ngồi cùng với cậu ấy, cậu ấy cũng không vui đâu.”
Ý cậu ta là Không phải Lâm Khâm Hòa đang cố ý gây khó dễ với Đào Khê đâu.
Đào Khê gật đầu, cũng không nói gì, bởi vì lúc này Lâm Khâm Hòa cầm điện thoại quay lại chỗ rồi.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, đám học sinh đang nhốn nháo trong lớp bỗng chạy như bay về chỗ, lôi từ trong hộc bàn ra quyển sách môn Ngữ Văn. Tiết đầu là tiết Ngữ Văn. Đào Khê nhìn về phía bên cạnh, thấy Lâm Khâm Hòa lấy cuốn sách Ngữ Văn ra nhưng cũng không hề mở, chỉ để nó ở bên cạnh như vậy rồi lấy thêm một cuốn đề thi Toán học ra xem.
Tự đắc chưa kìa.
Đào Khê lấy đâu ra sự kiêu ngạo như vậy chứ, bởi vậy cậu mau chóng mở sách Ngữ Văn ra. Thái độ của cậu đối với việc học nghiêm túc không khác gì các bạn lớp số 1, nhưng đương nhiên là kết quả học tập thì khác rồi.
Giáo viên dạy Ngữ Văn tên là Hà Văn Giảo, là một cô giáo trẻ mới đương ba mươi, dáng người hơi thấp lại nhỏ con. Cô mang gương mặt tròn hiền lành, dễ gần trông như những cô gái hơn hai mươi vậy. Đám học sinh toàn lén gọi cô là chị Giảo.
Hà Văn Giảo bước lên bục giảng, cất giọng dịu dàng: “Nghỉ hè xong có còn nhớ cô không nào?”
Đám bàn cuối dài giọng nói với lên: “Nhớ ạ —’’
“Không tồi nha, đúng là khiến cô phải nhìn bằng cặp mắt khác (*) đó, khả năng nói dóc của các em đúng là càng ngày càng thành thục rồi đấy.” Đôi lúm đồng tiền bên khóe miệng của Hà Văn Giảo càng hiện rõ hơn, hướng ánh mắt tới dãy bàn cuối.
(*) Nhìn bằng cặp mắt khác: Gốc là 士别三日, 当刮目相 待, là một câu nói trong Tam Quốc Chí, dùng để khen ngợi người xa cách không lâu mà có tiến bộ rõ rệt.
“Trước tiên, chúng ta hãy cùng chào đón bạn học mới của lớp mình nào, bạn Đào Khê, chào mừng em.” Hà Văn Giảo nhìn gương mặt lạ lẫm duy nhất trong lớp nói, đôi mắt ánh lên ý cười vô cùng thân thiết.
Đào Khê giật mình, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chào một tiếng với Hà Văn Giảo.
Hà Văn Giảo gật đầu kêu cậu ngồi xuống rồi đột nhiên vứt ra một “quả bom”: “Chắc hẳn các em vẫn nhớ, sau kỳ thi cuối kỳ lớp 10 vừa rồi, cô có cho các em xem một bài văn đạt điểm tối đa của một bạn học sinh trường Nhất Trung Thanh Thủy, khi ấy có phải rất nhiều bạn nghe xong còn rơi lệ đúng không nào? Đề bài viết về “Người theo đuổi ánh trăng”, bài ấy chính là do bạn Đào Khê viết.”
Sau mỗi kỳ thi của trường Nhất Trung Văn Hoa, tổ Ngữ Văn sẽ chọn ra những bài văn xuất sắc rồi photo cho học sinh các cấp cùng tham khảo. Đợt thi cuối kỳ vừa rồi, trường Nhất Trung Thanh Thủy đã sử dụng bộ đề do trường Nhất Trung Văn Hoa soạn. Hà Văn Giảo cũng là tham gia chấm thi cho trường Nhất Trung Thanh Thủy, bài văn của Đào Khê khiến cô rất xúc động, vì vậy cô đã quyết định photo nó và phát cho học sinh xem.
Một lần nữa, Đào Khê lại cảm nhận được tầm mắt nóng rực như laze bắn về phía mình, có kinh ngạc, có đồng tình, có chút khó tin, có cả than trách số phận nghiệt ngã… chỉ duy nhất chẳng nhận được gì từ phía Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh. Tất Thành Phi ngồi trên thậm chí còn quay lại vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt đau đớn chua xót khó tả.
Đệch!
Đào Khê cảm giác lưng mình như bị kim chích, xấu hổ đến mức đôi chân cậu sắp đào được một sân bóng rổ rồi! Bởi vì bài viết ấy cậu dùng ngôi thứ nhất mà bịa từ đầu đến cuối, ở đó, nhân vật chính “tôi” năm tuổi mất mẹ, lên mười thì mất cha, nhưng cậu ta dù nghèo vật chất nhưng không nghèo ý chí, luôn nỗ lực theo đuổi ước mơ…
Đào Khê chỉ muốn hét thật to: “Mẹ nó, là bốc phét cả đấy!”
Hà Văn Giảo như nghe thấu tiếng lòng của Đào Khê, cô nói tiếp: “Có điều, cô cũng đã tìm đến thầy cô trường Nhất Trung Thanh Thủy để tìm hiểu, thực ra hoàn cảnh trong bài văn đều là hư cấu.’’
Đào Khê thở phào một hơi, đám bạn học cũng thở hắt một cách nhẹ nhõm, thu lại những ánh mắt kỳ dị ban nãy. Nếu chuyện này là thật, bọn họ thực sự không biết nên đối mặt với cậu bé Cải thảo (*) có số phận khốn khổ này như thế nào.
(*) Gốc là 小白菜 (Cải thảo), cụm từ này đề cập đến một nhân vật trong bài dân ca “小白菜” của người dân Hà Bắc, Trung Quốc, nói về nỗi đau của một cô gái nghèo ở vùng nông thôn mất mẹ, bị bạo hành, không nơi nương tựa, sống cô đơn và bơ vơ.
“Học sinh khối chúng ta hầu như chỉ biết viết văn nghị luận, còn nếu một khi đã viết văn tự sự thì lại không hề mang một chút cảm xúc nào, các em không hề biết cách làm lay động lòng người đọc, cho dù là tự sáng tác ra thì cũng không có cái hồn, thậm chí đoạn trước còn mâu thuẫn với đoạn sau.” Hà Văn Giảo chậm rãi nói.
Có lẽ đám học sinh phía dưới nhớ tới bài văn của mình. Người thì vò đầu, người thì xoay bút, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Có những bạn viết văn nghị luận rất hay, dẫn chứng phong phú, lập luận logic, chặt chẽ, nhưng nếu để người ấy làm một bài văn tự sự, họ sẽ trở thành một hòn đá vô tri vô giác, không mang chút tình cảm, ví dụ như bạn học Lâm Khâm Hòa ngồi cuối lớp đang đọc tuyển tập đề thi Toán học kia.”
Không ít bạn học lặng lẽ vươn mắt liếc nhìn “hòn đá” ngồi cuối lớp kia, nhưng chẳng một ai dám cười. Đào Khê cũng nhìn người bên cạnh, nhìn bàn tay đang định lật sang trang mới của Lâm Khâm Hòa, lông mày anh khẽ cau lại một cách khó phát hiện, sau đó anh cất cuốn đề thi đi.
Đào Khê không nhịn được mà cười lên tiếng. Cậu xin thề là tiếng cười này còn bé hơn cả con muỗi. Ấy thế mà Lâm Khâm Hòa vẫn nghe thấy. Anh nghiêng mặt nhìn cậu, một gương mặt lạnh te không chút biểu tình. Bởi vì anh cao hơn nên lúc nhìn cậu, bờ mi dài như đang rủ xuống, che bớt đi một chút lạnh lẽo trong đôi mắt đen láy, cái lạnh mà theo cậu chẳng khác gì bình nước ướp đá anh để trên bàn vậy.
Nếu là người khác dùng ánh mắt băng giá như vậy liếc cậu, Đào Khê cam đoan mình sẽ lườm lại ngay, tâm tình không tốt phỏng chừng còn đốp lại vài câu. Nhưng Đào Khê chỉ giương đôi mắt vô tội nhìn anh, trong ánh mắt còn viết đầy mấy chữ: “Mình đâu có cười cậu đâu.”
Lâm Khâm Hòa thu hồi tầm mắt, tùy ý lật giở một trang sách Ngữ Văn.
Rõ ràng là Hà Văn Giảo không hề có ý định buông tha cho anh, cười nói tiếp: “Bài văn của bạn Đào Khê hơn ở cảm xúc chân thành, ngôn từ mộc mạc mà lại tinh tế. Lâm Khâm Hòa, vừa hay Đào Khê ngồi cạnh em, sau này em có thể học tập em ấy cách để viết một bài văn tự sự trữ tình hay nhé.”
Cô vừa dứt lời, không ít bạn học tỏ ta kinh ngạc đến mức vội che miệng.
Đây là Lâm Khâm Hòa đó, thành tích luôn xếp hạng nhất toàn khối, hơn nữa còn bỏ xa hạng hai từ 10 đến 20 điểm. Toán học, Tiếng Anh và các môn tự nhiên luôn đạt điểm gần như tối đa, ngay cả Ngữ Văn cũng là điểm tuyệt đối. Dù sao thì Văn học luôn đa dạng đề tài, văn nghị luận nếu viết tốt vẫn nắm chắc cơ hội đạt điểm cao hơn. Mà Đào Khê thì chỉ là một “du học sinh” đến từ một huyện nghèo khó, cho dù xếp hạng nhất ở trường Nhất Trung Thanh Thủy đi chăng nữa thì trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa Đào Khê bây giờ với các bạn trong lớp.
Đào Khê không ngờ Hà Văn Giảo lại tâng cậu lên tận mây xanh như vậy, lại còn dìm cả Lâm Khâm Hòa nữa. Dù sao vẫn trong giai đoạn trẻ trâu ngông cuồng, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy có chút đắc ý. Viết văn cũng như vẽ tranh, đều là thiên phú của cậu, từ trước đến nay, chưa một lần nào thi Văn mà cậu mắc lỗi. Nhưng vừa nghĩ đến việc Lâm Khâm Hòa đâu phải người để mà so sánh đâu, cái đuôi đang định ngoe nguẩy đành cụp xuống.
Hà Văn Giảo đúng là thay cậu kéo thêm thù rồi. Đào Khê mắng thầm trong lòng.
Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh vẫn mang vẻ mặt không biểu tình, có lẽ cũng không để mấy lời này của Hà Văn Giảo trong lòng.
Nhưng rồi Đào Khê cũng nhanh chóng nhận ra bản thân mình cười không nổi nữa, bởi lẽ Hà Văn Giảo đang bắt đầu bài giảng về tập thơ ca cổ đại, và dĩ nhiên là học sinh lớp số 1 đã được yêu cầu học thuộc bài thơ này trong lúc nghỉ hè. Mà nghỉ hè thì Đào Khê đâu có học.
Trong lòng Đào Khê bỗng dâng lên một dự cảm vô cùng không lành. Sau khi kết thúc tiết học mà không khác gì vừa ngồi trong đống lửa, Tất Thành Phi vô cùng tri kỷ mà báo cho cậu một tin vui:
“Lúc nghỉ hè bọn mình tự học mấy môn Toán với Tự nhiên qua mạng xong hết rồi. Tiếng Anh thì phụ thuộc vào bà cô Tất sắp xếp, Ngữ Văn cũng sắp kết thúc rồi.”
“???”
Đào Khê như tắt thở đến nơi. Ngay cả Internet cậu còn không có thì bảo cậu lên mạng học kiểu gì được?!
Tất Thành Phi hơi ngừng một chút, sau đó còn tàn nhẫn nói thêm một câu: “Cuối tuần này chúng ta bắt đầu thi rồi, đề thi xoay quanh mấy nội dung tự học lúc nghỉ hè.”
“…”
Tất Thành Phi thương hại nhìn sắc mặt trắng bệch của Đào Khê, nói một cách động viên: “Không sao đâu, cho dù cậu có thi không tốt đi chăng nữa, bọn mình với thầy cô đều hiểu cho cậu mà!”
Đào Khê như chết lặng đáp lại: “Giờ mình đem bộ não mình đi đổi có còn kịp không?”
Cậu liếc mắt nhìn Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu nghịch điện thoại bên cạnh mình, trong lòng nghĩ nghĩ, bộ não này không tồi chút nào.
Tất Thành Phi tưởng Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa là vì muốn nhờ anh phụ đạo, trong lòng cậu ta nghĩ, Đào Khê trông gầy yếu mỏng manh như vậy thế mà gan lớn à nha, vì vậy mau chóng tự tiến cử mình: “Mình có thể giúp cậu nè! Miễn là cậu không ghét bỏ thành tích đội sổ của mình.”
Cậu ta không muốn nhìn thấy Đào Khê bị Lâm Khâm Hòa từ chối thêm một lần nữa đâu, nếu không lúc đó sự xấu hổ sẽ nhân hai luôn đó.
Quả thực Đào Khê là một cậu nhóc rất dũng cảm, nhưng vẫn chưa dũng cảm tới mức khều tới Lâm Khâm Hòa, cậu cắn răng nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao, để mình đội sổ thay cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook