Ánh trăng trong lòng
-
Chương 8:
Thương Nguyệt đo đạc phương hướng, không chỉ tường có độ cao phù hợp, nơi sau khi đáp đất cũng khá là bí mật.
Bên phía ngoài tường cũng có trồng một cây dương liễu ở gần đó, cộng thêm việc sương sớm vẫn chưa tan hết nên không có ai chú ý đến cô nhảy ra từ trong trường cả.
Sau khi đáp đất, Thương Nguyệt hết nhìn trái lại nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có người cô mới quay đầu nhìn về phía tường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không quên nhắc nhở Thẩm Tân Nguyệt ở bên trong nhanh chân lẹ tay lên một chút.
Thời gian chạy bộ buổi sáng là một tiếng đồng hồ, theo lý thuyết mà nói, sau khi kết thúc việc chạy bộ buổi sáng thì nên đi thẳng về lớp để tự học.
Nhưng đôi khi sau khi đã chạy bộ xong, phần lớn học sinh sẽ không trở về phòng học.
Dù sao thì cũng không mấy ai muốn tự học buổi sáng cả.
Việc chạy bộ sáng nay đã sớm hoàn thành xong rồi, thế nên Thương Nguyệt mới nảy ra ý định mua bữa sáng ở ngoài về cho Chu Hưởng.
Cô quyết định dùng tô bún lòng già mà anh ta luôn thèm khát để dỗ dành anh ta.
Sau khi thúc giục Thẩm Tân Nguyệt, Thương Nguyệt ngồi xổm trên đường chờ đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng năm phút sau, bên trong tường cũng không phát ra âm thanh gì cả.
Thương Nguyệt có hơi nóng nảy.
“Tình hình sao rồi? Chắc không phải cậu ngã đấy chứ…”
Thương Nguyệt đứng dậy rồi lại leo lên tường, căng họng gọi Thẩm Tân Nguyệt.
Nhưng bên kia vẫn không có ai trả lời.
Đến lúc này Thương Nguyệt mới bắt đầu lo lắng, vội vàng lùi về sau một đoạn, chạy nước rút để lấy đà, cơ thể khỏe mạnh lại một lần nữa nhảy lên tường cao.
“Đại Nguyệt, cậu…”
Đại Nguyệt là biệt danh ngày thường của Thẩm Tân Nguyệt, vì trong tên của cô ấy và Thương Nguyệt đều có chữ Nguyệt nên Trương Mỹ Nghênh bèn gọi một người là Tiểu Nguyệt hoặc Nguyệt Nguyệt, một người là Đại Nguyệt để tránh nhầm lẫn.
Nửa câu còn lại của cô bị kẹt lại ở phía ngoài bức tường khi nhìn thấy người đang ở cùng với Thẩm Tân Nguyệt.
Chàng trai chẳng biết xuất hiện ở dưới chân tường từ lúc nào khiến cô hoảng sợ, đồng tử co lại, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc: “Hội… hội trưởng.”
Từ Thành Cẩm mặc đồng phục quần xanh áo trắng, ngay cả sương sớm cũng không thể che được phong thái như thần tiên của anh.
Sương mờ không chỉ không che đi khuôn mặt góc cạnh kia, mà lại còn tăng thêm cảm giác thần thánh cho anh.
Thương Nguyệt cố gắng bám vào tường, nửa người trên ở trong trường, nửa người dưới lại ở bên ngoài.
Bụng của cô nằm trên tường gạch, lâu dần sinh ra cảm giác đau nhói.
Nhưng chỗ mà Từ Cẩm Thành đứng lại rất gần, là vị trí mà Thương Nguyệt đáp xuống.
Cô không dám có hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa lúc này cô cũng không biết mình nên tiến lên trước hay lùi về sau nữa.
Thương Nguyệt nhìn thấy Thẩm Tân Nguyệt đang đứng chung với phó hội trưởng Chu Thư Hàng ở phía sau Từ Thành Cẩm không xa, cô chỉ có thể chấp nhận số phận.
Dù sao cũng không thể bỏ chị em mình mà chạy được.
Huống chi bây giờ có chạy cũng đã không còn kịp nữa rồi, bị người ta thấy mặt rồi còn gì.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyệt mấp máy môi, ánh mắt khẽ liếc nhìn chàng trai đứng dưới chân tường.
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ giống như con mèo vậy: “Hội trưởng… phiền anh tránh ra chỗ khác ngồi giúp em, em xuống liền đây.”
Từ Thành Cẩm không nói tiếng nào, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô gái một hồi lâu.
Búi tóc con ngựa của cô rũ xuống, khuôn mặt hơi ửng đỏ vì vừa mới vận động xong.
Cô vẫn đang mặc bộ đồ thể dục màu hồng, giống như một khóm tường vi màu hường vừa mới chớm nở.
Một lát sau anh mới dừng suy nghĩ, hơi lùi ra bên cạnh để có chỗ cho cô nhảy xuống.
Thương Nguyệt khẽ thở phào, cười nói cảm ơn, hai tay dùng sức, hai cái đùi một trước một sau vượt qua tường cao, giờ cô đã ngồi trên tường rồi.
Cô đang chuẩn bị nhảy xuống.
Chu Thư Hàng đứng bên cạnh cứ nói không ngừng: “Lão Từ, cậu không đỡ đàn em à? Lát nữa người ta mà ngã là không phạt được đâu đấy.”
Giọng anh ta mang ý cười, là cái giọng trêu ghẹo người khác.
Từ Thành Cẩm liếc mắt nhìn anh ta, cảm thấy trong lòng Chu Thư Hàng có những suy nghĩ không đứng đắn.
Tuy vậy, anh vẫn dang tay về phía cô gái: “Em cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Giọng nói trầm thấp của anh còn lạnh buốt hơn cả sương mù, nhưng lại khàn khàn và hơi ướt át, êm tai đến mức khiến cho bắp chân người ta run lên.
Vốn dĩ Thương Nguyệt muốn từ chối anh, dù sao chỗ cô phải nhảy xuống cũng không quá cao.
Cô không đặt độ cao hơn hai mét này vào mắt.
Nhưng giọng nói của Từ Thành Cẩm như có ma lực có thể điều khiển lòng người vậy.
Trong giọng nói của anh còn có một chút thúc giục khiến cho Thương Nguyệt khó lòng nói lời từ chối.
Cô cắn môi, nghĩ rằng chỉ cần vịn một chút là được.
Nếu nghe lời, có lẽ anh sẽ nương tay khi xử lý cô với Thẩm Tân Nguyệt.
Tay của cô gái còn non mềm hơn cả trong tưởng tượng của Từ Thành Cẩm.
Lòng bàn tay của cô dính rêu xanh trên tường và sương sớm nên hơi ẩm, dinh dính lên cả bàn tay ấm áp của anh.
Loại cảm giác kỳ lạ này khiến cho trái tim của Từ Thành Cẩm hơi loạn nhịp, anh vô thức nâng mắt nhìn cô.
Trái lại, Thương Nguyệt không chú ý đến ánh mắt của anh, sau khi nắm tay anh thì tung người nhảy xuống dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút gì là sợ hãi.
Biểu cảm gan dạ, cơ thể mảnh khảnh đúng là không hợp với khuôn mặt ngọt ngào và xinh xắn này.
Như là một cô nàng mạnh mẽ dưới vẻ ngoài của một cô gái yếu đuối vậy.
Lúc Thương Nguyệt nhảy xuống mới nhận ra vịn tay người khác là chuyện ngu ngốc đến mức nào.
Bởi vì quán tính, nếu như tay vịn không ở độ cao phù hợp, rất có thể cánh tay của cô sẽ bị thương.
Nhưng cô đã nhảy xuống rồi, có cảm thấy không ổn thì cũng đã muộn màng.
Cũng may là Từ Thành Cẩm cũng nhận ra điều này, lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, vì để đảm bảo sự an toàn của cô mà anh dùng cả hai tay để đỡ lấy.
Hơn nữa Thương Nguyệt cũng không nặng, mà Từ Thành Cẩm cũng không yếu ớt như vẻ bề ngoài.
Hàng ngày anh đều chạy bộ và chơi bóng, dưới bộ đồng phục học sinh ấy là cơ bắp rắn chắc.
Đôi cánh tay mạnh mẽ, mặc dù Thương Nguyệt nhảy xuống từ chỗ cao bổ vào ngực anh, anh cũng chỉ lùi ra sau vài bước nhỏ theo quán tính thôi, sau đó cơ thể nhanh chóng ổn định lại.
Thế nhưng lực tác động của cô gái vào lồng ngực anh giống như đâm thẳng vào trong tim, khiến cho trái tim đang đập nhịp nhàng của anh bỗng nhiên loạn như tơ vò.
Thẩm Tân Nguyệt và Chu Thư Hàng ở bên cạnh hít sâu một hơi.
Hai người cứng đờ như khúc gỗ, đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng.
Thương Nguyệt bất ngờ lao vào ngực của Từ Thành Cẩm, tay vòng qua sau lưng anh.
Sau khi chạy bộ buổi sáng, cơ thể của cô đầy mùi mồ hôi, lúc này được mùi hương bạc hà mát lạnh của cậu trai che lấp.
Hai người bọn họ vẫn còn giữ tư thế đó, lúc hai chân Thương Nguyệt khụy xuống, Từ Thành Cẩm cũng ôm lấy.
Ngực hai người dán lại với nhau, ngay cả hô hấp cũng cùng một nhịp.
Thương Nguyệt chợt cảm thấy bầu không khí này hơi sai sai, cái tay khoác lên vai anh bối rối rời đi.
Từ Thành Cẩm cũng hợp tác buông cô ra, đến khi hai chân cô đã đứng vững trên mặt đất anh mới rút tay về.
Hai người trở về một khoảng cách thoải mãi dễ chịu như bình thường.
Không khí mập mờ ngắn ngủi khi nãy cũng tan biến.
Thương Nguyệt khẽ nắm một phần góc áo của mình, nói cảm ơn với Từ Thành Cẩm.
Dù nếu khi nãy anh không đỡ cô thì chắc chắn sẽ không có chuyện kia xảy ra.
Nhưng hiện giờ cô đang đuối lý, làm trái với nội quy của trường lại còn bị hội trưởng và phó hội trưởng hội học sinh bắt gặp.
Ngoại trừ chấp hành hình phạt thì Thương nguyệt cũng không nghĩ ra được điều gì khác nữa.
Chỉ hi vọng Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng có thể nể nang chuyện cô “tự thú” mà xem xét xử lý nhẹ.
-
Lúc này, trong đầu của Thẩm Tân Nguyệt chỉ toàn là hình ảnh Từ Thành Cẩm đỡ được Thương Nguyệt khi nãy.
Cô ấy không khống chế được mà tự tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu máu chó tám trăm chữ, sau đó bị chính câu chuyện tình yêu ngọt ngào của bản thân chọc cười.
Chu Thư Hàng liếc nhìn cô ấy, thấy khuôn mặt cô ấy hiện lên nét cười ngọt ngào khó hiểu, anh ta lẳng lặng bỏ cánh tay khoác lên vai cô ấy ra.
Anh ta hỏi Từ Thành Cẩm: “Giờ xử lý hai cô em này thế nào đây?”
“Có nên mở một mắt nhắm một mắt mà giả bộ không thấy không?”
Chủ yếu là do bọn Thương Nguyệt cũng không thành công leo tường chạy ra, Chu Thư Hàng nghĩ chuyện này đến đây thôi.
Thương Nguyệt nghe anh ta nói vậy, bèn dùng thái độ chân thành xin lỗi: “Bọn em biết sai rồi! Phó hội trưởng, lần sau bọn em không dám nữa đâu!”
Chu Thư Hàng: “…”
Sao anh ta lại thấy Thương Nguyệt không có đần như những gì Từ Thành Cẩm nói nhỉ, chẳng phải rất lanh lợi sao?
Đầu óc cô rất linh hoạt khiến người ta dễ dàng nghĩ rằng thái độ cô cũng rất chân thành.
Chỉ đáng tiếc là Thương Nguyệt xin nhầm người rồi.
Có hội trưởng Từ Thành Cẩm ở đây, phó hội trưởng như anh ta sẽ không thể làm chủ được.
Sự thật chứng minh Thương Nguyệt rất đần.
Hội trưởng đang ở đây mà lại nhận sai với phó hội trưởng, kết quả không cần nói cũng biết.
Thương Nguyệt và Thẩm Tân Nguyệt bị Từ Thành Cẩm áp giải đến sân bóng để chạy phạt.
Niệm tình hai người vi phạm lần đầu, mà hành vi của Thương Nguyệt cũng có thể quy về “tự thú” nên Từ Thành Cẩm chỉ phạt hai cô chạy bộ và kiểm điểm, không báo cáo lên lãnh đạo nhà trường, cũng không bị nhà trường thông báo phê bình.
Thẩm Tân Nguyệt bị phạt chạy năm vòng, ghi một ngàn chữ kiểm điểm.
Còn Thương Nguyệt, vì cô là thành viên của hội học sinh nên mức phạt gấp đôi.
Từ Thành Cẩm phạt cô chạy mười vòng quanh sân bóng, ghi hai ngàn chữ kiểm điểm.
Một vòng sân bóng của trường trung học Số Một ở thành phố Nguyệt này là bốn trăm mét.
Lúc nghỉ hè Thẩm Tân Nguyệt béo lên khá nhiều, ngày thường đi bộ cũng bị mệt, đã thế cô ấy còn vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, thể lực thật sự không thể chống đỡ nổi nữa.
Chạy hai vòng là hết đát rồi.
Rơi vào đường cùng, Thương Nguyệt đành phải báo cáo với Từ Thành Cẩm đang ở bên trông hai cô chạy cho xong.
“Hội trưởng, em có thể chạy giúp Thẩm Tân Nguyệt ba vòng cuối không?”
“Vốn dĩ cậu ấy cũng chưa có nhảy ra…”
Thẩm Tân Nguyệt được coi như là phạm tội không thành.
Từ Thành Cẩm cũng thấy không nên vô nhân tính như vậy.
Thấy cô ấy mệt mỏi dừng lại, anh đã muốn để Chu Thư Hàng đi qua bảo cô ấy không cần chạy nữa.
Không ngờ Thương Nguyệt lại chạy đến xin chạy giùm cho Thẩm Tân Nguyệt.
Anh thuận thế đồng ý rồi bảo Chu Thư Hàng đi mua hai chai nước.
Thương Nguyệt lại tiếp tục chạy.
Thẩm Tân Nguyệt mệt mỏi ngồi trên bậc thang cạnh đường chạy thở gấp, không nói nên được lời nào, biết ơn nhìn bóng dáng của Thương Nguyệt.
Dường như cô ấy rất áy náy, cảm giác sự vô dụng của bản thân đã kéo chân Thương Nguyệt.
Hiện giờ cô ấy còn để người ta chịu phạt thay mình nữa.
Chẳng qua sự áy náy đó chỉ hiện hữu cho đến khi Thương Nguyệt chạy qua trước mặt cô ấy lần thứ ba.
Khi đó Thẩm Tân Nguyệt thở bình thường lại rồi, Chu Thư Hàng cũng đã mua nước về, đưa cho cô ấy một chai.
Ba người đồng thời nhìn Thương Nguyệt vẫn luôn duy trì tốc độ đều đặn, mồ hôi đầm đìa chạy trên sân bóng.
Không biết ai mở miệng trước nhưng rồi lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Chu Thư Hàng: “Em có một người bạn tốt đấy, rất nghĩa khí.”
Sau khi anh ta đưa nước cho Thẩm Tân Nguyệt xong thì ngồi xuống bậc thang bên cạnh cô ấy.
Từ Thành Cẩm khoanh tay, đứng ở một nơi cách bọn họ không xa.
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn Thương Nguyệt trên đường chạy, dường như đang nghiêm khắc giám sát cô chạy.
Thẩm Tân Nguyệt uống nước xong thì nói cảm ơn, sau khi nhịp thở đều đặn lại thì liếc trộm Từ Thành Cẩm đứng bên kia.
Thấy anh hoàn toàn không chú ý đến mình, cô ấy mới nhỏ giọng bắt đầu nói chuyện phiếm với Chu Thư Hàng: “Đúng vậy đó, Nguyệt Nguyệt của bọn em là người tốt nhất thế giới.”
Cho dù là với bạn bè hay là Chu Hưởng, cô đều đối xử rất tốt!
“Sao hai em lại phải trèo tường ra ngoài vậy? Chẳng phải vừa mới khai giảng thôi sao?” Thái độ của Chu Thư Hàng hiền hòa, giọng nói dịu dàng.
Vì thế nên Thẩm Tân Nguyệt cũng rất thích nói chuyện phiếm với anh ta, bèn hàn huyên vài câu.
Cô ấy cũng nói thật, Chu Thư Hàng hỏi gì thì trả lời cái đó.
Ngay cả những cái bẫy giữa từng câu chữ cũng không nhận ra, cứ từng chút, từng chút nhảy xuống.
Còn nói chuyện rất vui vẻ nữa chứ.
Chu Thư Hàng cũng vui vẻ, có được không ít tin tức từ Thẩm Tân Nguyệt.
Ví dụ như lý do mà Thương Nguyệt và cô ấy phải trèo tường là vì muốn ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Chu Hưởng.
Ví dụ như Thương Nguyệt và Chu Hưởng thật sự chưa hẹn hò.
Chỉ có điều mối quan hệ thanh mai trúc mã này mà khiến cho quan hệ của họ trở nên rất mập mờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook