Dụ Thần ngồi trên ghế salon, vạt áo choàng tắm trước ngực mở rộng, bụng dưới hừng hực lửa dục, thứ nào đó đã đội vải giương lên ngạo nghễ. Hồi trước, mỗi khi hắn như thế này là Hạ Hứa đã tự bôi trơn xong từ lâu rồi ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, chứ đâu để hắn chờ như bây giờ. Còn hôm nay…

Hắn nhìn sang phòng tắm — từ nơi đó đang vọng ra tiếng nước ào ào chảy, thấp thoáng có thể thấy được đường nét cơ thể của Hạ Hứa.

Anh được đưa đến mười phút trước — rõ ràng là anh đi rất vội, còn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề, áo sơ mi mặc trong áo khoác còn bị cài lệch hai nút, cổ áo vẫn dựng thẳng đứng lên. Lúc xuất hiện trước cửa phòng, anh chỉ cười cười, xấu hổ nhìn hắn. Hắn lạnh nhạt chỉ vào phòng tắm, anh liền cầm đồ và dầu bôi trơn vào trong. Anh đi không nhanh, hắn nhìn từ đằng sau thì biết – vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn.

Chẳng bao lâu, tiếng nước từ vòi hoa sen dừng lại. Tay Dụ Thần cầm điếu thuốc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hạ Hứa vẫn chưa ra, phòng tắm im lặng đến lạ thường. Hắn nghe được một tiếng rên rỉ cực nhỏ, đoán là anh đang tự mở rộng cho mình trong đó.

Dụ Thần vốn đang không nhịn nổi, nay lại bị tiếng rên rỉ như có như không của anh đâm thẳng vào đại não, như một liều xuân dược cực mạnh tống thẳng xuống hạ thân, châm lên ngọn lửa dục vọng hừng hực.

Hắn bực bội ngồi thẳng lên, lớn giọng quát: “Ra mau lên!”

“Sắp xong rồi đây.” Hạ Hứa đang ngồi xổm xuống đất, cố sức trả lời.

Nơi đó của anh đã không được động vào mấy tháng qua, nay mở rộng thì phí sức hơn nhiều.

Dụ Thần ấn điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cánh cửa khép hờ bị kéo ra, Hạ Hứa giật mình, đầu gối đập xuống sàn nhà. Hắn đứng trước mặt anh, nhìn thân thể trần truồng của anh một chốc, hai mắt híp lại.

Anh đã gầy đi nhiều rồi, bả vai trông hơi mỏng, không còn dày dặn cứng cáp như xưa nữa. Vì tư thế nên hắn không nhìn rõ vết sẹo trên người anh. Hắn nhíu mày lại, giọng nhẹ đi: “Làm mau lên rồi ra ngoài.”

Hai phút sau, Hạ Hứa khoác áo tắm đi ra. Tóc anh rất mềm, từng lọn tóc ướt nước dính sát vào khuôn mặt. Dụ Thần chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được nữa, hất cằm về phía giường, ý bảo anh mau nằm lên đó đi. Anh từ từ bước tới, tay nắm đai lưng hơi do dự, dường như không muốn cởi ra.

Hắn nhớ đến cơ thể trần trụi quyến rũ trên giường của anh, ra lệnh: “Cởi.”

Anh hơi khó xử: “Lần này không cởi được không? Tôi không mặc quần lót, không cởi áo tắm thì vẫn làm được mà.”

Hắn đến gần, vuốt ve cằm anh, cười lạnh nói: “Không được.”

Anh khựng lại một chốc, rồi rũ mắt xuống, từ từ cởi đai lưng ra.

Ngón tay anh khẽ run rẩy. Hắn nhìn thoáng qua nó, chợt kéo đai lưng mới cởi được một nửa ra, đẩy anh xuống giường.

Trong khoảnh khắc không còn gì che phủ đó, Hạ Hứa mở to mắt, ngẩn người nhìn Dụ Thần. Hai giây sau, anh vội vàng nghiêng người đi, hốt hoảng che giấu vết sẹo nơi bụng và sườn phải.

Đó là những vết thương mới. Đừng nói đến người khác, chính anh cũng thấy chúng thật xấu xí và hung tợn.

Thốt nhiên, không hiểu sao Dụ Thần lại cảm thấy thật đau lòng, cúi xuống nắm lấy cổ tay anh, kéo mạnh sang hai bên: “Cho tôi xem xem.”

Trước giờ trên giường Hạ Hứa luôn cực kỳ nghe lời, nhưng giờ đây lại liều chết giữ tay lại, cả chân cũng co lên: “Không được! Đừng xem!”

Hắn không kiên nhẫn lắm, đè anh dưới thân mình, giữ chặt tay đối phương, quát lớn: “Đừng nhúc nhích! Ngoan ngoãn chút đi!”

Anh run lên, thất thần trong thoáng chốc — tất cả mọi vết sẹo đều được phơi bày ra trước mắt Dụ Thần.

Ánh mắt hắn còn lạnh lẽo hơn vừa nãy, quét qua thân thể anh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Ngực anh phập phồng lên xuống, vừa bối rối vừa xấu hổ, mãi lúc lâu sau mới dám rướn thân trên lên, nửa ngồi dậy hỏi: “…Sao thế?”

Hắn nhìn xuống anh, chợt nhấc đùi phải anh lên, vén áo choàng tắm ra, nhét mạnh thứ đã cứng rắn từ nãy vào miệng huyệt nóng mềm ướt át.

“A…!” Hạ Hứa cắn chặt môi dưới — trong khoảng khắc bị xỏ xuyên, mồ hôi lạnh liền ứa ra khắp trán và cổ. Nỗi đau đớn đến tê liệt lan khắp toàn thân anh, trước mắt anh gần như tối sầm, suýt nữa đã ngất xỉu.

Nhưng chuyện khác thường chính là — Dụ Thần chỉ đè lên anh, giữ chặt anh, chứ không lập tức di chuyển như hồi trước. Ánh mắt hắn tối đi, chợt vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn đuôi mắt đã ửng đỏ lên của Hạ Hứa.

Hắn không hề cảm thấy…. vết sẹo của anh xấu xí chút nào.

Dáng người của anh rất đẹp, bắp thịt cân đối đầy sức sống, không hề có vẻ mềm mại, nhưng lại tỏa ra một sức quyến rũ chí mạng với hắn. Trước đây mỗi khi hành sự, hắn thích nhất là nắm chặt cái hông đang căng ra của anh, siết lấy bờ mông căng mịn, rút ra đâm vào một cơ thể cường tráng chẳng kém mình là mấy.

Chịch Hạ Hứa cho hắn một cảm giác hoàn toàn mới mẻ so với chịch người khác. Chỉ có anh mới có thể làm hắn mê muội, làm hắn không nhịn được mà ngược đãi anh.

Dụ Thần cực kỳ quen thuộc với cơ thể Hạ Hứa, nhìn thoáng qua là đã biết — anh gầy đi rất nhiều.

Xương sườn nhô lên của anh như chọc thẳng vào mắt hắn, làm mắt hắn đau đau, cũng làm trái tim hắn mềm mại đi hẳn.

Lúc gọi anh đến đây, hắn cho là mình có thể hành hạ anh không chút thương tiếc như hắn đã từng làm, nhưng khi tận mắt thấy anh ngồi xổm dưới đất tự mở rộng cho mình, tận mắt nhìn thân thể gầy sọp đi của anh sau đợt nằm viện… Thì ngực hắn lại âm ỉ đau đớn.

Thương tiếc cho một người bạn giường đê tiện, thực nực cười hết sức…

Dụ Thần hít sâu một hơn, rút dương v*t ra một đoạn, đang định đẩy mạnh vào thì chợt liếc thấy — bụng dưới của đối phương đang run lên.

Cơ bụng hoàn hảo đẹp đẽ nơi đó… đã không còn nổi rõ như xưa nữa.

Trái tim hắn lại mềm đi lần nữa, vô thức thả nhẹ tay. Khi lướt qua một nơi nào đó, toàn thân Hạ Hứa chợt căng chặt, không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Hắn dừng lại, để dương v*t ở im chỗ đó, giọng điệu dịu dàng đến mức chính hắn cũng không tin được: “Là chỗ này sao?”

Đoạn khẽ cử động eo, nhẹ nhàng nghiến lại vào điểm nhô lên ấy.

“A…!” Mắt Hạ Hứa ứa nước, khuôn mặt và ngực cũng đỏ ửng lên. Hai tay anh nắm chặt ga giường, đầu nghiêng sang một bên, như muốn chôn sâu mặt mình vào gối.

Nhưng Dụ Thần không cho anh được như ý, mà kéo cằm anh lại, bắt anh phải nhìn mình, lặp lại lần nữa: “Là chỗ này sao?”

Đây là lần đầu tiên nơi mẫn cảm sâu nhất trong anh được “chăm sóc” như vậy. Một cảm giác chưa từng có trước đây lan khắp cơ thể anh, anh hổn hển thở hồng hộc, ngơ ngẩn nhìn Dụ Thần. Lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm kỳ lạ khi bị đối phương ngược đãi, anh không biết phải phản ứng ra sao, thân thể bắt đầu run mạnh, hai chân theo bản năng muốn co gập lên.

Dụ Thần đè nặng đùi phải của Hạ Hứa, cúi xuống hôn lên mi mắt anh, đột nhiên eo di chuyển mạnh, kéo ra đâm vào thật lực, lần nào cũng nhắm vào điểm gồ lên nọ mà đâm.

Trước giờ Hạ Hứa chưa từng làm 0, cũng chưa tự chạm vào tuyến tiền liệt bao giờ. Trước đó tuy thỉnh thoảng khi đâm lung tung Dụ Thần sẽ đụng vào chỗ đó, nhưng chưa lần nào cho anh một khoái cảm kéo dài.

Lên giường với Dụ Thần, luôn luôn là đau đớn nhiều hơn khoái cảm.

Nhưng lần này thì khác — hắn làm anh đau nhức, nhưng cũng làm anh sung sướng đến không chống đỡ nổi. Điểm G bị đâm chọc hơn trăm lần, anh không nhẫn nhịn nổi nữa. Tiếng rên rỉ ẩn nhẫn ngọt ngào liên tục phát ra từ cổ họng anh, toàn thân anh ửng hồng, tim đập thình thịch, thứ nằm giữa hai chân vốn ỉu xìu nay lại vươn lên thật cao, run rẩy hộc ra lượng lớn dâm dịch trắng đục.

Một tay hắn ôm lấy anh, tay kia cầm lấy dương v*t đang lay động không ngừng của anh. Anh giật mình run lên, nhìn hắn mà không thể tin nổi.

Ánh mắt Dụ Thần vẫn không thể gọi là dịu dàng được, thậm chí vẫn thoáng nét lạnh lùng, nhưng ngón tay hắn… lại di chuyển lên xuống.

Hạ Hứa kinh ngạc nhìn người trước mắt, ánh nhìn vốn mất tiêu cự nay đã dần tỉnh lại. Bấy giờ anh mới nhận ra — Dụ Thần đang an ủi anh! Đang dùng tay sóc lọ cho anh!

Còn anh, lại bị hắn chịch đến cương cứng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương