Ánh Trăng Treo Đầu Cành
-
Chương 4
Vào nửa đêm, điện thoại của Lý Tiểu Diễm cuối cùng cũng liên lạc được, tôi và nhiều sinh viên khác dường như đã lật tung thành phố này để tìm kiếm cô. Tôi ngồi ở ghế dài của nhà ga, tay cầm di động, thở hổn hển, hoàn toàn không đủ sức nói chuyện.
“Em ở bệnh viện số 3.” Giọng Lý Tiểu Diễm nhỏ như muỗi kêu.
Trong lòng tôi căng thẳng, nhớ tới hôm trước đi kiểm tra vệ sinh ký túc xá nữ, nhìn thấy trong tay Lý Tiểu Diễm cầm băng vệ sinh, vẻ mặt hiện lên tâm sự ngổn ngang.
Kha Dục chặn một chiếc xe taxi, còn tôi bảo những sinh viên khác quay về trường học trước.
“Cậu ở bên ngoài chờ tôi!” Khi vào bệnh viện, tôi do dự nói với Kha Dục.
Kha Dục từ chối, “Em cũng không phải người nhiều chuyện.”
Tôi đột nhiên rùng mình, đôi mắt đen của cậu như nhìn thấu tâm tư người khác, nhất cử nhất động của tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Lý Tiểu Diễm nằm ở một phòng bệnh đơn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trên người quấn lấy chăn trông như một con nhộng. Nhìn thấy tôi, hốc mắt cô đỏ lên.
“Ở trong có người khác sao?” Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
“Anh ấy… Ra bên ngoài hút thuốc.” Lí Tiểu Diễm úp mặt vào chăn, khóc nức nở.
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi từ ngoài tiến vào, nhìn thấy tôi và Kha Dục, liền xoay người bước đi.
Tôi hơn nửa đêm còn phải lo lắng, cả ngày thì buồn bực, lập tức lửa giận tràn ngập khắp người. Tôi tiến lên, túm lấy cánh tay anh ta, anh ta vừa quay đầu, tôi liền dương tay giáng một bạt tai.
“Người đàn bà điên này!” Mặt anh ta đỏ bừng định giơ tay đánh trả.
Kha Dục tiến lên nắm chặt cổ tay anh ta, ánh mắt sắc lạnh.
Người đàn ông kia cao chưa đến vai Kha Dục, biết điều liền rút tay về.
Tôi chỉ vào mũi anh ta, toàn thân run lên, “Lý Tiểu Diễm đơn thuần, ngây thơ, không tránh được cám dỗ, chẳng lẽ anh cũng không biết liêm sỉ sao?”
“Tôi không dụ dỗ cô ta, là cô ta chủ động dâng lên tận cửa.”
Lý Tiểu Diễm càng khóc to hơn.
Tôi cười lạnh, “À, thì ra anh là người vô tội, vậy anh đến đây với vẻ mặt tức giận kia là ý gì?”
“Liên quan gì đến mấy người?” Trong mắt anh ta lửa giận hừng hực.
“Không liên quan đến chúng tôi, nhưng tôi khẳng định ông đã có vợ, có con rồi.” Kha Dục gằn từng tiếng. “Thành phố này có mấy trăm nghìn dân, nếu muốn kiểm tra gia cảnh của ai chắc cũng không khó lắm.”
Người đàn ông kia hoảng sợ nhìn về phía Kha Dục.
Tôi có chút kích động, “Ham muốn của con người có bao nhiêu đáng sợ, tôi không đánh giá. Nhưng đã là người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ của mình sao? Nếu vì lần này phá thai mà cả đời không thể mang thai nữa thì cô ấy phải làm sao?”
“Tôi sẽ… bồi thường cho cô ta.”
Là bồi thường chứ không phải chịu trách nhiệm. Anh ta cảm thấy như thế đã là tận tình tận nghĩa. Tiền tài thật sự có thể bù đắp được tất cả sao?
Lý Tiểu Diễm đã ngừng khóc, cô thở dài một hơi, có lẽ câu trả lời kia đã làm cho cô vừa lòng.
Mỗi người có một cách sống riêng của mình, tôi không phải ngôi sao soi sáng bầu trời đêm, cũng không phải sứ giả của thượng đế, năng lực của tôi có hạn.
Tôi đồng ý cho Lí Tiểu Diễm nghỉ ốm, tất cả bài thi sẽ bổ sung sau kỳ nghỉ hè.
Mặt trăng màu bạc giống như lưỡi câu.
Ngồi dưới trạm chờ xe buýt, đèn đường và ánh trăng hắt lên người tôi và Kha Dục tạo ra hai cái bóng lớn nhỏ. Không khí ẩm ướt chậm rãi lướt qua chúng tôi, đêm khuya ở thành phố ven biển lúc này như tràn ngập ưu thương.
“Một sinh mệnh nhỏ.” Tôi lẩm bẩm.
“Cô Lộ thích con nít ư?” Kha Dục vừa mua hai cốc trà sữa lạnh.
“Đã từng, bây giờ thấy người ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé, tôi không dám thích nữa.”
Xe buýt nửa đêm vừa đến, cậu nhường tôi lên trước. Trong xe vắng vẻ, chúng tôi tìm hai chỗ rồi ngồi xuống.
“Nếu đứa bé kia được sinh ra chắc sẽ giống cô Lộ nhỉ?”
“Sao cậu biết được tôi chưa từng làm mẹ mình phải khóc?” Tôi quay đầu nhìn cậu.
Mẹ tôi từng nói: nếu biết tôi lớn lên bướng bỉnh thế này, lúc trước sẽ không sinh tôi ra.
Kha Dục mỉm cười nhìn tôi, không thèm nói lại. Khóe miệng cậu hơi cong lên, mái tóc ngắn khẽ lay động, trong bóng đêm lờ mờ trông cậu như một diễn viên điện ảnh.
Trở về ký túc xá, ngay cả tắm gội thay quần áo cũng không còn sức, tôi liền nằm bò trên giường.
Ban đêm yên tĩnh, âm báo tin nhắn vang lên.
“Bởi vì yêu mới có thể rơi lệ. Người xa lạ mới không chút động lòng.” Là nhạc chuông vừa được cài riêng cho số của Kha Dục mười phút trước.
Tôi bật cười, những lời này rất có phong cách của tôi.
Cậu đúng là sinh viên tâm đắc của tôi.
“Em ở bệnh viện số 3.” Giọng Lý Tiểu Diễm nhỏ như muỗi kêu.
Trong lòng tôi căng thẳng, nhớ tới hôm trước đi kiểm tra vệ sinh ký túc xá nữ, nhìn thấy trong tay Lý Tiểu Diễm cầm băng vệ sinh, vẻ mặt hiện lên tâm sự ngổn ngang.
Kha Dục chặn một chiếc xe taxi, còn tôi bảo những sinh viên khác quay về trường học trước.
“Cậu ở bên ngoài chờ tôi!” Khi vào bệnh viện, tôi do dự nói với Kha Dục.
Kha Dục từ chối, “Em cũng không phải người nhiều chuyện.”
Tôi đột nhiên rùng mình, đôi mắt đen của cậu như nhìn thấu tâm tư người khác, nhất cử nhất động của tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Lý Tiểu Diễm nằm ở một phòng bệnh đơn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trên người quấn lấy chăn trông như một con nhộng. Nhìn thấy tôi, hốc mắt cô đỏ lên.
“Ở trong có người khác sao?” Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
“Anh ấy… Ra bên ngoài hút thuốc.” Lí Tiểu Diễm úp mặt vào chăn, khóc nức nở.
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi từ ngoài tiến vào, nhìn thấy tôi và Kha Dục, liền xoay người bước đi.
Tôi hơn nửa đêm còn phải lo lắng, cả ngày thì buồn bực, lập tức lửa giận tràn ngập khắp người. Tôi tiến lên, túm lấy cánh tay anh ta, anh ta vừa quay đầu, tôi liền dương tay giáng một bạt tai.
“Người đàn bà điên này!” Mặt anh ta đỏ bừng định giơ tay đánh trả.
Kha Dục tiến lên nắm chặt cổ tay anh ta, ánh mắt sắc lạnh.
Người đàn ông kia cao chưa đến vai Kha Dục, biết điều liền rút tay về.
Tôi chỉ vào mũi anh ta, toàn thân run lên, “Lý Tiểu Diễm đơn thuần, ngây thơ, không tránh được cám dỗ, chẳng lẽ anh cũng không biết liêm sỉ sao?”
“Tôi không dụ dỗ cô ta, là cô ta chủ động dâng lên tận cửa.”
Lý Tiểu Diễm càng khóc to hơn.
Tôi cười lạnh, “À, thì ra anh là người vô tội, vậy anh đến đây với vẻ mặt tức giận kia là ý gì?”
“Liên quan gì đến mấy người?” Trong mắt anh ta lửa giận hừng hực.
“Không liên quan đến chúng tôi, nhưng tôi khẳng định ông đã có vợ, có con rồi.” Kha Dục gằn từng tiếng. “Thành phố này có mấy trăm nghìn dân, nếu muốn kiểm tra gia cảnh của ai chắc cũng không khó lắm.”
Người đàn ông kia hoảng sợ nhìn về phía Kha Dục.
Tôi có chút kích động, “Ham muốn của con người có bao nhiêu đáng sợ, tôi không đánh giá. Nhưng đã là người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ của mình sao? Nếu vì lần này phá thai mà cả đời không thể mang thai nữa thì cô ấy phải làm sao?”
“Tôi sẽ… bồi thường cho cô ta.”
Là bồi thường chứ không phải chịu trách nhiệm. Anh ta cảm thấy như thế đã là tận tình tận nghĩa. Tiền tài thật sự có thể bù đắp được tất cả sao?
Lý Tiểu Diễm đã ngừng khóc, cô thở dài một hơi, có lẽ câu trả lời kia đã làm cho cô vừa lòng.
Mỗi người có một cách sống riêng của mình, tôi không phải ngôi sao soi sáng bầu trời đêm, cũng không phải sứ giả của thượng đế, năng lực của tôi có hạn.
Tôi đồng ý cho Lí Tiểu Diễm nghỉ ốm, tất cả bài thi sẽ bổ sung sau kỳ nghỉ hè.
Mặt trăng màu bạc giống như lưỡi câu.
Ngồi dưới trạm chờ xe buýt, đèn đường và ánh trăng hắt lên người tôi và Kha Dục tạo ra hai cái bóng lớn nhỏ. Không khí ẩm ướt chậm rãi lướt qua chúng tôi, đêm khuya ở thành phố ven biển lúc này như tràn ngập ưu thương.
“Một sinh mệnh nhỏ.” Tôi lẩm bẩm.
“Cô Lộ thích con nít ư?” Kha Dục vừa mua hai cốc trà sữa lạnh.
“Đã từng, bây giờ thấy người ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé, tôi không dám thích nữa.”
Xe buýt nửa đêm vừa đến, cậu nhường tôi lên trước. Trong xe vắng vẻ, chúng tôi tìm hai chỗ rồi ngồi xuống.
“Nếu đứa bé kia được sinh ra chắc sẽ giống cô Lộ nhỉ?”
“Sao cậu biết được tôi chưa từng làm mẹ mình phải khóc?” Tôi quay đầu nhìn cậu.
Mẹ tôi từng nói: nếu biết tôi lớn lên bướng bỉnh thế này, lúc trước sẽ không sinh tôi ra.
Kha Dục mỉm cười nhìn tôi, không thèm nói lại. Khóe miệng cậu hơi cong lên, mái tóc ngắn khẽ lay động, trong bóng đêm lờ mờ trông cậu như một diễn viên điện ảnh.
Trở về ký túc xá, ngay cả tắm gội thay quần áo cũng không còn sức, tôi liền nằm bò trên giường.
Ban đêm yên tĩnh, âm báo tin nhắn vang lên.
“Bởi vì yêu mới có thể rơi lệ. Người xa lạ mới không chút động lòng.” Là nhạc chuông vừa được cài riêng cho số của Kha Dục mười phút trước.
Tôi bật cười, những lời này rất có phong cách của tôi.
Cậu đúng là sinh viên tâm đắc của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook