*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngón tay Thẩm Niên vẽ vòng vòng vào lòng bàn tay của Đường Thừa Tuyên nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Đường Trí: “ Cháu trai, tôi với chú Hai cậu muốn làm chút chuyện thú vị, cậu ngoan ngoãn về nhà, không cần ở đây làm bóng đèn nhé?

Đường Trí: “……….”  Cậu ta tủi thân.

Thấy cuối cùng cậu ta cũng rời đi, Đường Thừa Tuyên nghiêm túc suy nghĩ: “Anh có nên hẹn bác sĩ tâm lý cho nó không?”

“Không sao đâu, ngày nào cậu ta chẳng như vậy.” Thẩm Niên hồi tưởng lại lời Đường Trí nói, có cảm giác cậu ta đã làm chuyện xấu gì không muốn người khác biết. 

Người nào đó liếc mắt, bình dấm chua đã đổ, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Cậu ta và em là thanh mai trúc mã, em không thích cậu ta chút nào sao?”

Thẩm Niên còn chưa kịp trả lời, Đường Thừa Tuyên lại giả bộ vô tình bổ sung thêm một câu: “Không phải mấy cô gái nhỏ các em rất thích loại nam sinh tươi như ánh mặt trời đó sao?”

Thẩm Niên không nhịn được cười: “Đường tiên sinh cho rằng mình già rồi sao?”

Anh không thể phủ nhận bản thân mình đã già, so với Đường Trí, quả thực anh rất nhàm chán. Anh rất ghen tị với Đường Trí, có thể lớn lên cùng Thẩm Niên.

“Thế nhưng anh có mị lực hơn.” Thẩm Niên kiễng chân hôn anh, còn không quên tận dụng lợi thế hai tay, “Anh xem, em có làm vậy với cậu ta đâu.”

Đường Thừa Tuyên híp mắt: “Em dỗ dành cậu ta.”

Thẩm Niên không nhịn được cười, “Ý của anh là muốn em dỗ dành anh sao?”

Hình như cô mới phát hiện ra được một điều rất bất ngờ, hóa ra đàn ông dù thành thục đến đâu cũng có một mặt ngây thơ như vậy, nhưng Đường tiên sinh như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm hơn.

Có phải là cô bị mê hoặc đến mức hết thuốc chữa rồi không?

Thẩm Niên vòng hai tay ôm eo Đường Thừa Tuyên, dùng giọng nói như dỗ dành trẻ con: “Anh không cần ghen tị, em thích anh nhất.”

Nói xong, cô cũng bị dọa sợ bởi giọng nói của mình, khuôn mặt áp vào ngực của Đường Thừa Tuyên ngẩng lên, hàng mi dài chớp chớp.

Cả người anh như sắp tan ra, tựa như một gốc cây tuyết tùng lâu năm lạnh giá đột nhiên cảm nhận ánh mặt trời.

( Cây tuyết tùng)

Trong nháy mắt, gió xuân lướt qua, vạn vật sinh sôi nảy nở.

“Anh tin em.” Không chỉ là tin em mà cả tính mạng đều cho em.

“Thế em cũng sẽ tin anh vậy.” Cô nói lời này giống như bố thí, nghe tựa như vô tình nhưng lại tỏa ra vị chua.

“Thế trước giờ em không tin anh à?”

Thẩm Niên nhỏ giọng nói: “Không phải anh và Mộc Băng Yến cũng là thanh mai trúc mã đó sao, môn đăng hộ đối, cô ấy còn là tiểu thư khuê các, cô ấy còn xứng đôi với anh hơn em. Hơn nữa cô ấy còn rất xinh đẹp…”

Cô chưa kịp nói xong thì môi đã bị bịt kín, Đường Thừa Tuyên đã ấn cô lên cửa, hôn cô cho đến khi cô thở không ra hơi mới buông ra. Anh vươn tay xoa xoa khóe môi cô: “Cô ấy dù có tốt đến đâu nhưng chẳng phải anh cũng thua bởi người phụ nữ lưu manh là em rồi.”

Thẩm Niên bất mãn, “Sao em lại là nữ lưu manh?”

“Hửm? Cố tình giả vờ say rượu rồi vào phòng anh trai, còn cởi quần anh trai.” Đường Thừa Tuyên véo cằm cô: “Không phải em làm chuyện đó à?”

Thẩm Niên nhảy lên người anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Anh cũng cởi của em còn gì.”

………..

Sáng hôm sau, Đường Thừa Tuyên bị tiếng của Thẩm Niên đánh thức, anh mở mắt ra, giọng nói đầy vẻ thỏa mãn, “Sao vậy?”

“Móng… Móng tay em bị gãy rồi.” Thẩm Niên vô cùng tức giận “Bộ móng em mới làm xong hai ngày trước, anh nhìn xem, tất cả đều là tại anh.”

Đường Thừa Tuyên: “…….”

Anh cúi đầu nhìn, móng tay bị gãy không hề có máu.

Cô không chỉ là giống chó mà còn giống mèo nữa.

Thẩm Niên còn đang đau buồn thì người đàn ông cao lớn đã đè xuống: “Em còn phải đi làm nữa đấy, đồ b.iến thái.”

Cô vươn chân đá anh, người đàn ông bắt lấy mắt cá chân của cô, kiên nhẫn cầm lấy quần áo mặc lại cho cô.

Thẩm Niên nhận ra mình hiểu sai, cô cúi đầu nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của người đàn ông thì không nhịn được cắn một cái.

“Tê…” Đường Thừa Xuyên hít vào một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu nhìn cô thì ánh mắt đã thay đổi: “Đừng nghịch.”

Đường Thừa Tuyên hầu hạ cô một cách tốt nhất, lấy sữa cho cô, đi giày cao gót cho cô trước khi đi ra ngoài. Dì Tôn đứng bên cạnh không nhịn được nở nụ cười, từ trước đến giờ bà ta chưa từng thấy tiên sinh vui vẻ như vậy.

Thẩm Niên híp mắt hưởng thụ, dù sao tới công ty người đàn ông thối này sẽ trở mặt ngay lập tức.

Quả nhiên sau khi anh xuống chiếc Maybach, Thẩm Niên chỉ có thể làm một cô vợ nhỏ ủy khuất đi sau anh.

Mọi người tưởng chủ tịch chưa nguôi giận, đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng họ sẽ không bao giờ biết khi Đường Thừa Tuyên chăm sóc người khác, anh dịu dàng như thế nào.

Thẩm Niên kiểm tra tiến trình của hạng mục, đợi lát nữa sẽ báo cáo với Đường Thừa Tuyên. Sau khi làm xong, cô đến phòng trà pha một tách cà phê để đưa cho Đường Thừa Tuyên.

Đường Thừa Tuyên sau khi nhận thì không nóng không lạnh, nghiêm túc nghe cô nói.

Đường Thừa Tuyên chắc chắn không biết, anh càng nghiêm túc như vậy Thẩm Niên càng muốn làm chuyện đó với anh hơn. Không có gì có thể hấp dẫn hơn một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm và làm việc nghiêm túc. Cô che dấu tâm tư của bản thân, tiếp tục nói về việc công việc. 

Lúc này cửa văn phòng không đóng, một vài người bên ngoài đang bàn tán.

“Nghe nói trước kia cô ấy được gọi là Thẩm yêu nữ, chuyên môn đi quyến rũ đàn ông, đến cả giám đốc Duyệt Hòa, Ngôn Chi Thành cũng phải quỳ dưới váy cô ấy.”

“Giám đốc Duyệt Hòa là một tên khốn, sao có thể so với chủ tịch của chúng ta. Chủ tịch của chúng ta sáng suốt hơn Ngôn Chi Thành nhiều.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, cô nhìn chủ tịch đứng đắn như vậy, chắc chắn không thích loại phụ nữ mưu đồ bất chính như vậy.”

Thẩm Niên đi tới đặt bảng biểu trên bàn Sứ Vĩnh Tình: “Cái bảng biểu này có vấn đề, cô sửa sang lại một lần nữa một chút.”

“Này, cô mới tới thì có quyền gì ra lệnh cho tôi?” Sứ Vĩnh Tình vòng tay ôm ngực: “Hơn nữa, còn chưa biết cô có thể ở lại đây bao lâu đâu.”

Có lẽ là bởi vì ở lâu cùng Đường Thừa Tuyên nên Thẩm Niên cũng nhiễm vài phần khí thế giống anh, cô nhếch môi: “Tôi cho cô nửa tiếng.”

Sử Vĩnh Tình thấy cô xoay người rời đi, mạnh miệng nói với bóng lưng cô: “Tôi sẽ không làm lại một lần nữa đâu.”

Nhưng một lát sau cô ta vẫn làm xong bảng biểu, khi giao cho Thẩm Niên, cô ta còn nói: “Tôi chỉ tùy tiện sửa, đừng tưởng rằng tôi sợ cô.”

Thẩm Niên cười nhạo một tiếng rồi không nói gì thêm. Cô chưa bao giờ gây khó dễ với người làm việc chăm chỉ.

Sử Vĩnh Tình thấy cô không châm biếm mình thì nhìn cô thuận mắt hơn một chút.

Những người trong văn phòng thực ra đều chờ đợi trò cười của Thẩm Niên, họ không tin rằng cô có thể làm tốt công việc, sau khi nhìn thấy Sử Vĩnh Tình giao bảng biểu thì nói: “Vừa rồi cô không nên nghe lời cô ta, hết thời gian, cô ta sẽ tự mình chỉnh sửa lại.”

“Chẳng lẽ cô ta dám cáo trạng với chủ tịch? Vốn chủ tịch đã không vừa mắt cô ta.”

Sử Vĩnh Tình hừ lạnh, có bản lĩnh thì tự mình làm, xui dại cô ta làm gì.

Trò đùa không thành công, thậm chí Thẩm Niên còn làm tốt hơn so với thư ký trước kia. Hôm nay có một vị khách điêu ngoa đến đây, chỉ rõ muốn gặp chủ tịch, mọi người nghĩ thầm rằng phiền toái sắp đến, xem Thẩm Niên đối phó như thế nào.

“Thừa Tuyên đâu?”

Mọi người đều bàn tán, hoa đào thối của chủ tịch lại tới cửa.

Thẩm Niên đi tới, không quan tâm đến thân phận của cô ta, trực tiếp gọi điện cho bảo vệ: “Ai cho mấy người cho phép người không có hẹn trước đi vào? Hạ Phong thuê mấy người đến để làm cảnh à?”

Giọng nói Thẩm Niên vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt sắc bén, mọi người hoảng sợ, có cảm giác cô rất giống ai đó.

Bảo vệ vội vàng xin lỗi: “Tôi….. Tôi xin lỗi, cô ấy là em gái của vị hôn thê chủ tịch, lần trước đã tới một lần, cho nên tôi mới……”

Thẩm Niên nhướng mày, nhịn không được nở nụ cười châm chọc: “Cô ta là em gái của vị hôn thê chủ tịch, tôi còn là cô vợ nhỏ bí mật của chủ tịch đó.”

Xem kịch vui, Tào Uyển phá lên cười.

Mộc Băng Tuyết tức giận, cô ta đi tới khinh thường nói: “Cô là cái gì mà dám chất vấn thân phận của tôi?”

“Thân phận của cô là gì?” Thẩm Niên để điện thoại xuống đánh giá cô ta, trong lòng đoán được cô ta là ai, nhưng ngoài miệng lại không lưu tình chút nào: “Cho dù cô là chó cưng trong nhà của chủ tịch cũng phải hẹn trước.”

“Cô mới là chó.” Mộc Băng Tuyết cắn răng nói. “Tôi là bạn gái của Đường Thừa Tuyên.”

Thẩm Niên chớp mắt: “Cô là bạn gái của chủ tịch?”

Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Mộc Băng Tuyết hết sức vừa lòng. “Biết vậy mà cô còn không cho tôi đi vào.”

“Vừa nãy cô còn nói mình là em gái vị hôn thê của chủ tịch, bây giờ lại nói mình là bạn gái của chủ tịch.” Thẩm Niên nhướng mày. “Quan hệ gì loạn tùng phèo thế.”

“Này, ai nói đùa với cô ở đây?”

“Được rồi.” Thẩm Niên ngước mắt lên nhìn cô ta, lười biếng nói: “Cô nói cô là bạn gái của chủ tịch, vậy cô có biết trên mông chủ tịch có bao nhiêu nốt ruồi không?”

Văn phòng bỗng yên tĩnh, sau đó tiếng cười liên tiếp vang lên.

Thư ký mới này đang nói bậy bạ gì vậy?

Khuôn mặt Mộc Băng Tuyết đỏ lên. “Này, tôi là bạn gái anh ấy thì nhất định phải biết cái này sao? Nếu cô dám nói chuyện như vậy với tôi, cô không sợ tôi đi tố cáo chuyện này với anh Thừa Tuyên sao? Đến lúc đó tôi xem cô kiêu căng nữa không.”

Thẩm Niên đang chuẩn bị nói tiếp thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng “Mời vào.”

Mọi người nhìn lại, chủ tịch đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.

Chờ Thẩm Niên cùng Mộc Băng Tuyết đi vào, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng lại, mọi người kích động đứng lên thảo luận. “Cô ta vừa mới nói…… Ha ha ha ha.”

“Lật xe, bị chủ tịch nghe thấy rồi, không biết phản ứng của chủ tịch như thế nào.”

“Còn phản ứng gì chứ, tôi cảm thấy là tức muốn chết.”

Tào Uyển nghĩ thầm, mọi người không thấy tai chủ tịch đỏ bừng sao? Hơn nữa mọi người không tò mò tại sao Thẩm Niên lại nói đến mông mà không phải là lưng hay eo, chắc chắn cô ấy đã thấy rồi nên mới dám nói như vậy!

Cô ấy không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra, chuyện này không còn đơn giản nữa.

Mộc Băng Tuyết thấy Thẩm Niên cũng đi vào thì rất bất mãn: “Ai cho cô đi vào?”

Cô ta thấy Thẩm Niên không đáp lại thì chỉ vào Thẩm Niên rồi nói với Đường Thừa Tuyên: “Anh Thừa Tuyên, anh nhìn xem anh tuyển cái loại thư ký gì vậy? Cô ta dám đối xử với em như vậy.”

Chậc chậc chậc.

Thẩm Niên nghĩ thầm, khi cô gọi “anh” thì cũng buồn nôn như vậy sao?

“Hơn nữa cô ta còn nói anh… Nói anh”

Tai Đường Thừa Tuyên lại bắt đầu nóng lên, anh mất tự nhiên ho khan.

Thẩm Niên miễn cưỡng dựa vào bàn, lười biếng châm điếu thuốc, đôi mắt thanh tú lạnh lùng nhìn Mộc Băng Tuyết qua làn khói.

“Anh Thừa Uyên không thích mùi thuốc lá, cô mau dập đi.”

“Phải không?” Thẩm Niên nhíu mày, cô nắm cà vạt Đường Thừa Tuyên, trước ánh mắt khiếp sợ của Mộc Băng Tuyết, cô thở ra một hơi khói thuốc, người đàn ông bắt đầu ho khan.

Mộc Băng Tuyết cho rằng Đường Thừa Tuyên sẽ tức giận, không nghĩ tới hai má anh hơi phiếm hồng, giọng nói có hơi nghiêm túc, nhưng vẫn nghe ra vài phần cưng chiều trong đó: “Đã nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, sao em không nghe lời?”

Thẩm Niên không thèm nhìn anh một cái, cho đến khi điếu thuốc trên tay bị người đàn ông lấy đi. Đường Thừa Tuyên đã bỏ thuốc, nhưng trong phòng làm việc lại để một cái gạt tàn, giơ tay dập tắt, trong lòng lại nghĩ khi nào phải bắt Thẩm Niên bỏ thuốc.

Thẩm Niên không hút thuốc, rất buồn chán nói. “Chủ tịch, đây là em gái vị hôn thê của ngài.”

Đường Thừa Tuyên nghe cô gọi như vậy thì biết là cô tức giận. “Tại sao không gọi là anh trai?”

“Không gọi.” Thẩm Niên nhìn thoáng qua Mộc Băng Tuyết, âm dương quái khí nói “ Không phải anh có một cô em gái tốt rồi sao? Cũng không thiếu một đứa em gái như em.”

Mộc Băng Tuyết chỉ vào Đường Thừa Tuyên: “Anh….Anh……..”

Thẩm Niên thưởng thức vẻ mặt cô ta, sau đó thong thả nở nụ cười. Cô vỗ nhẹ vào mặt Mộc Thừa Tuyết: “Đừng quấy rối anh trai của cô, nếu không đừng trách tôi chó điên cắn người.”

Thấy Thẩm Niên thực sự muốn cắn, Đường Thừa Tuyên nhanh chóng ôm cô lại, nhỏ giọng nói: “Không phải lần trước đã nói không chạm vào những thứ bẩn thỉu rồi sao?”

Anh nhìn về phía Mộc Băng Tuyết, hiếm khi có kiên nhẫn giải thích một câu: “Tôi gọi cô vào chính là muốn nói với cô, tôi với chị cô đã giải trừ hôn ước. Nếu không có việc gì quan trọng thì rời khỏi nơi này, đừng để mọi người cười vào mặt.”

Thực ra anh không quen Mộc Băng Tuyết, có lẽ đối phương rất coi trọng hôn ước của hai nhà, cho nên đôi khi có gọi anh một tiếng anh trai. Đường Thừa Tuyên luôn luôn đối xử thờ ơ với những người không quan trọng như vậy, ai biết cô ta kêu anh trai thành nghiện, còn thật sự cho rằng mình là em gái.

“Tại sao có thể như vậy?” Mộc Băng Tuyết còn muốn lôi kéo, Đường Thừa Tuyên lại quay đầu dỗ Thẩm Niên: “Buổi trưa đi ăn cơm ở đâu?”

“Không ăn.”

Hai người này rõ ràng đã coi cô ta như người vô hình, Mộc Băng Tuyết còn chưa kịp nói gì thì Hứa Ý nhanh chóng tiến vào kéo cô ta ra ngoài, thuận tiện nói với bảo vệ, lần sau ai không có hẹn trước thì tuyệt đối không cho vào.

Thẩm Niên bị dụ dỗ đi ăn cơm, nhưng vẫn lạnh nhạt với Đường Thừa Tuyên.

“Lần sau làm trò trước mặt mọi người, đừng có nói loại chuyện như vậy…..” 

Gì mà mông…

Đường tiên sinh híp mắt, ngón tay thon dài từ từ cắt bít tết.

Chân Thẩm Niên dưới bàn chạm vào chân anh: “Cô ta nói là bạn gái của anh, tại sao em không thể phản kích?”

Đường tiên sinh không nói chuyện, tay hơi dừng lại.

“Anh nói xem, ai là bạn gái của anh?”

Khóe môi mang theo ý cười nhẹ, trong lòng thấy rất ngọt, anh tự nhiên nói ra một cái tên “Thẩm Niên.”

Anh giương mắt “Chứ còn ai nữa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương