Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên
-
Chương 15: Trăng tàn
1 – Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ ở bên mọi người mãi mãi. Mọi người sẽ lắng nghe niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Nhưng không ngờ những gì tôi nhận được là những điều không thể ngờ tới và sự chia rẽ ác ý của nhiều người như vậy. Những sai lầm và hiểu lầm này khiến chúng ta dần dần xa cách.
Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi. Trên thế gian có biết bao con đường nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ có thể lủi thủi một mình.
Tối hôm ấy, tôi gần như xóa đi tất cả ảnh chụp chung với Cố Từ Viễn và Quân Lương trong album đến tê liệt. Mỗi lần nhấn chuột, cảm giác dường như cơ thể bị mất đi một chút gì đó…
Thời gian này Đường Nguyên Nguyên trở nên rất ôn hòa. Dường như tất cả những chỗ mà cô ấy thấy chướng mắt trước đây đều tan biến, thậm chí cô ấy còn chủ động hẹn tôi:
- Tống Sơ Vi, cuối tuần cậu có thời gian không? Cùng mình đi làm một phẫu thuật nhỏ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn vẻ mặt của tôi, cô ấy cũng biết tôi hiểu lầm ý của cô ấy nên nói:
- Cậu muốn chết à? Không phải cái cậu tưởng tượng đâu, đi tẩy nám!
Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Lúc này mà được người khác đối xử với thái độ thân thiện, cho dù thế nào cũng được coi là một sự an ủi, thế nên tôi gật đầu:
- OK.
Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần, bỗng nhiên tôi biến thành sinh viên chăm chỉ, lên giảng đường từ sớm để chiếm chỗ, ngay cả Lương Tranh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Nhưng mỗi khi cậu ta muốn lại gần tôi, muốn nói chuyện gì đó với tôi thì tôi lại viện cớ chuồn mất.
Quả thực tôi không biết phải giải đáp nghi vấn của cậu ta như thế nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan điểm về giá trị của tôi đã bị đảo lộn. Những quan niệm mà trước đây tôi luôn kiên trì, luôn tự cho là đúng đều trở nên rất mơ hồ, mờ nhạt. Tôi không có dũng khí nói với cậu ta những lời mà Đường Nguyên Nguyên đã nói, huống hồ Quân Lương nói cũng có lý.
Tôi biết ăn biết nói như vậy nhưng cũng chẳng thấy tôi hạnh phúc hơn ai.
Ngoài Lương Tranh, tôi còn tránh mặt rất nhiều người. Lúc đầu Cố Từ Viễn còn chắn đường tôi ở cửa giảng đường và cổng ký túc nhưng sau rất nhiều lần tôi coi anh ta là không khí, không thèm bận tâm thì không thấy anh ta nữa.
Chỉ là một ngày tôi nhận được tin nhắn của anh ta:
- Đợi em hết giận rồi quay lại, anh chờ em.
Tôi cầm điện thoại đờ người một lúc rất lâu. Tôi tưởng rằng tôi sẽ khóc nhưng không, thật sự không có một giọt nước mắt nào.
Ngoài ra vẫn còn một người, đó là Viên Tổ Vực.
Không biết có phải vì hôm ấy khi ở trong quán sủi cảo, đột nhiên tôi mở lòng mình nói với anh ta về thân thế của mình khiến anh ta nảy sinh ảo giác nào đó hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại biểu hiện của anh ta sau đó quả thực khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Sau khi đi ra khỏi quán, chúng tôi đi dạo trên đường, vừa đi vừa nói chuyện. Bỗng nhiên anh ta nghiêm túc nói:
- Hình như lần nào chúng ta cũng đi ăn, lần sau làm chuyện khác đi.
- Hả? - Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi, đây là ý gì đây?
- Ví dụ, có thể đi xem phim. - Anh ta không hề nhìn tôi.
Tôi vẫn đờ người như khúc gỗ:
- Nhưng đó là nơi mà những người yêu nhau mới đến…
Tôi không ngờ, có chết cũng không ngờ đột nhiên anh ta nói:
- Thế thì chúng ta yêu nhau đi.
Thực ra hôm ấy tôi đã hoảng hốt bỏ chạy, bất chấp sự ngăn cản của anh ta. Tôi vẫy một chiếc taxi rồi vội vàng bỏ chạy, dường như không phải anh ta tỏ tình với tôi mà là đến tìm tôi đòi nợ.
Ngồi trên taxi rồi mà tôi vẫn kinh hồn bạt vía. Viên Tổ Vực, anh quá trớn rồi đấy, tôi rất dễ tưởng thật!
Sau đó anh ta lại gọi điện khiến tôi không biết phải làm thế nào:
- Này… Em có cần phải chạy nhanh như thế không? Em cứ nghĩ đi, anh đâu có bắt em phải trả lời anh ngay hôm nay…
- Á! Hết pin rồi! - Cái cớ thật củ chuối! Tôi chỉ thấy nó trong các bộ phim dở ẹc, không ngờ có một ngày tôi cũng phải dùng đến để chặn họng người khác.
Anh ta tưởng rằng anh ta gọi điện là có thể an ủi một người đang sợ hãi như tôi sao? Hứ, chẳng khác nào mang xăng đi dập lửa cả!
Từ đó về sau, tên anh ta cùng tên của Cố Từ Viễn ngoan ngoãn nằm trong danh sách đen trong điện thoại của tôi. Còn về ngày nào bỏ lệnh cấm, bản thân tôi cũng chưa nghĩ tới.
Lúc tôi đang rối như tơ vò thì cuối cùng Quân Lương cũng gặp bạn trai của Thẩm Ngôn là Lê Lãng.
Ba người họ gặp nhau trước quán cơm. Vốn dĩ Thẩm Ngôn định vờ ra vẻ không biết chuyện gì, vui vẻ ăn với Quân Lương một bữa cơm nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Quân Lương đã không thể kiềm chế.
- Trời ơi, sao em lại hốc hác đến thế này! - Lời thốt lên của Thẩm Ngôn khiến Lê Lãng không kìm được cau mày, cũng khiến Quân Lương có chút khó xử.
May mà chỉ số EQ của Quân Lương rất cao, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tình hình:
- Dĩ nhiên là không rạng ngời như người được đắm mình trong tình yêu như chị rồi!
Lê Lãng giơ tay ra:
- Chào em!
Quân Lương do dự một giây rồi đưa tay ra bắt tay tượng trưng, hoàn thành “nghi thức lễ tiết” giữa hai người:
- Chào anh!
Thẩm Ngôn đứng cạnh bịt miệng cười:
- Đúng là không chịu được, làm gì mà trịnh trọng như vậy.
Hôm ấy Quân Lương ăn rất ít, cho dù Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhiệt tình tiếp đón như thế nào cô ấy cũng không ăn được. Cuối cùng, Thẩm Ngôn cũng thấy mất hứng:
- Em với Sơ Vi, cả hai đều giống nhau. Đợi đến khi các em lớn hơn một chút sẽ biết, sức khỏe là quan trọng nhất. Sức khỏe không tốt thì làm gì còn tư cách nói đến cái khác.
Nghe thấy tên của Tống Sơ vi, nét mặt của Quân Lương có chút đông cứng. Điều này Thẩm Ngôn cũng không biết nhưng đã bị Lê lãng tinh ý phát hiện.
Cuối bữa ăn, không khí dần trở nên tẻ nhạt. Cuối cùng, Thẩm Ngôn không kìm được liền hỏi:
- Bây giờ tình hình của cô gái kia thế nào rồi?
Quân Lương bất chợt ngồi thẳng người như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó chọc vào người. Cô ấy nhìn Thẩm Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: “Sao chị biết?”.
Thẩm Ngôn thản nhiên nói:
- Lẽ nào em định không nói với chị sao?
Không hiểu vì lý do gì, bỗng nhiên Quân Lương cảm thấy rất buồn, dường như tất cả mọi người trên thế giới đều đứng ở phía đối lập với cô, chờ đợi cơ hội khiển trách cô. Tống Sơ Vi như vậy. Thẩm Ngôn cũng như vậy.
Cả thế giới đang chế nhạo cô. Cả thề giới đều đang chờ để chứng kiến sự báo ứng của cô.
Lần đầu tiên trong đời, nước mắt của cô rơi xuống không thể kiềm chế trước mặt người ngoài. Cảm giác cô đơn khi không được thấu hiểu, cảm giác nhục nhã đến tê tái, đau đớn mà lần đầu tiên phải nếm trải năm mười sáu tuổi cuối cùng lại trở lại sau nhiều năm.
Cô xách túi, cúi người nói:
- Em đi trước đây.
Thẩm Ngôn ném đũa xuống bàn, tức giận nhìn hình bóng của Lê Lãng đang đuổi theo Quân Lương ra ngoài, ngồi đó rất lâu không nhúc nhích.
Đi được một đoạn đường khá dài, Quân Lương mới dừng lại, ngoảnh đầu nói với Lê Lãng:
- Thật sự rất xin lỗi, em quá kích động, phiền anh giúp em nói với chị Thẩm Ngôn lời xin lỗi.
Lê Lãng xua tay, dường như với anh nó không hề quan trọng. Sự quan tâm trong đôi mắt của anh khiến Quân Lương run run, anh nói:
- Thực ra Thẩm Ngôn cũng chỉ quan tâm đến em, có thể lời nói hơi quá, em đừng để bụng.
Quân Lương bặm môi, gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Lê Lãng mỉm cười:
- Anh có một cô em gái, không lớn hơn em là bao, nói năng làm việc cũng rất bồng bột, lúc nào cũng nghĩ là mình đúng. Bố mẹ anh không quản được nó, bảo người làm anh như anh quản nó… Sao anh có thể quản được, để nó sống theo cách nghĩ của nó thì nó mới thấy vui.
Thực ra những lời anh nói nghe có vẻ không liên quan gì đến Quân Lương, nhưng giữa một số người, hình như ngay từ khi sinh ra đã có một mối liên hệ ngầm. Những gì Lê Lãng không nói, Quân Lương hoàn toàn hiểu.
Cô gật đầu:
- Cảm ơn anh.
Từ khi yêu nhau đến nay, lần đầu tiên Thẩm Ngôn và Lê Lãng nảy sinh mâu thuẫn là vì Quân Lương. Điều này ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới.
- Có cần anh phải đuổi theo không? Anh tưởng anh là Chúa cứu thế chắc? - Lần này thì Thẩm Ngôn tức giận thật sự.
Tính cách hồn hậu của Lê Lãng khiến anh không giỏi nói những lời sắc bén, chỉ có thể nhìn Thẩm Ngôn rồi cười, cười rất lâu mới nói:
- Anh thấy cô ấy rất giống em gái anh. Em nghĩ nhiều rồi.
- Nghĩ nhiều rồi? Hy vọng là thế. Lần này là Quân Lương, lần sau không biết anh lại đuổi theo đứa con gái nào mà bỏ mặc tôi một mình. - Thẩm Ngôn nói rất hời hợt nhưng Lê Lãng vẫn cảm nhận được sự tính toán và cay nghiệt trong lời nói của cô.
Không cần thiết phải cãi nhau, anh thầm nói với mình. Đàn ông mà, không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, nhượng bộ một chút sẽ không chết được.
Nhưng suốt cả buổi tối, sắc mặt của Thẩm Ngôn rất khó coi. Lê Lãng cũng không có cách nào, đành phải đưa cô về nhà. Không ngờ cô vẫn chưa hết giận:
- Không cần đâu, tự em bắt xe về.
Sau khi đóng cửa xe, Thẩm Ngôn coi như không nhìn thấy Lê Lãng đang vẫy tay bên ngoài, lạnh lùng nói với tài xế địa chỉ căn hộ của mình.
Trước ánh mắt dịu dàng của Lê Lãng, Thẩm Ngôn kiên quyết không ấn cửa xe xuống nói một tiếng tạm biệt.
Một người phụ nữ, nếu không độc ác với bản thân mình thì sẽ có đàn ông độc ác với mình.
Đây là lời răn của Thẩm Ngôn. Cô không chỉ nói như thế mà còn cố gắng hết sức để làm được điều đó.
Năm tốt nghiệp cấp hai, cô xem một bộ phim của Nhật tên là Battle Royale, tác phẩm nổi tiếng của Koushun Takami. Cả bộ phim là máu tanh, tàn khốc, oanh liệt, người cha thất nghiệp treo cổ trong nhà vệ sinh, giấy vệ sinh lăn đi rất dài, trên đó là những lời ông viết cho con trai: Shuya cố lên, Shuya cố lên…
Khoảnh khắc ấy hai mắt Thẩm Ngôn ướt nhòa.
Cô nắm chặt giấy báo đỗ đại học, tự nhủ:
- Thẩm Ngôn, cố lên!
Lúc nghèo đến cùng kiệt, đàn ông chỉ biết chết. Nhưng cô là phụ nữ, hơn nữa lại trẻ trung, xinh đẹp, thông minh hơn người.
Rất nhiều năm rồi, cô giống như một chú chim, không ngừng di cư. Đi du lịch ở thành phố này, đi chơi ở thành phố kia nhưng không về quê.
Ở cái thành phố nhỏ ven biển ấy, trong không khí lúc nào cũng có mùi tanh ẩm ướt của biển. Một khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc trong ký ức ở một thành phố nào đó, nỗi buồn lại cuộn dâng trong lòng.
Trong những đêm mất ngủ, cô nằm trên chiếc giường êm ả, ngắm nhìn bầu trời đêm, ngay cả bản thân cũng nghi ngờ không biết có phải trí nhớ của mình có vấn đề không, có phải những chuyện mà mình ngỡ là đã xảy ra với mình chưa bao giờ xảy ra, có phải từ trước tới nay mình luôn là một cô gái trong trắng, thuần khiết.
Trong tủ quần áo của cô toàn là quần áo màu trắng. Từ váy dài mùa hè đến áo khoác mùa đông, cô chỉ mặc màu trắng.
Chỉ có màu trắng mới có thể khiến cô cảm thấy tâm hồn mình vẫn còn thuần khiết.
Chỉ có màu trắng mới có thể khiến cô cảm thấy những năm tháng tương lai vẫn có thể trong trắng.
Tống Sơ Vi đã từng hỏi cô, thành phố ven biển à, vậy thì chắc chắn nhà cô rất giàu.
Bao nhiêu năm nay, cô tưởng rằng mình đã cứng cỏi, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng thì ra vẫn còn chỗ hiểm. Giống như những gì trong tiểu thuyết võ hiệp, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng có tử huyệt.
Điểm yếu của cô chính là quá khứ. Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về gia đình mình.
Trên đời này không phải đứa trẻ nào cũng có cả bố lẫn mẹ, không phải đứa trẻ nào cũng có tuổi thơ hạnh phúc. Từ sau khi em trai ra đời, người làm chị như cô bỗng chốc trở thành bảo mẫu không mất tiền, tất cả thời gian rảnh rỗi đều là chăm sóc em trai, suốt năm, sáu năm liền.
Trong khoảng thời gian năm, sáu năm ấy, những đứa con gái khác học piano, học múa, đọc tạp chí thời trang, yêu đương, còn cô thì chưa được nếm trải một thứ gì. Người cha nghiện cờ bạc, người mẹ sống tạm bợ qua ngày, người em trai hoàn toàn không coi cô là chị… Gia đình này khiến cô không hề có một chút lưu luyến nào.
Khi đăng ký nguyện vọng, cô coi mình như một cây lao, ném đến chỗ cách nhà rất xa. Còn những lời nói của bố mẹ thì như sét đánh bên tai:
- Muốn đi học thì mày tự đi mà kiếm tiền, nhà không có nhiều tiền như thế!
Thu dọn hành lý, dùng số tiền sinh hoạt phí mà mình đã tích cóp được mua một tấm vé tàu, ghế cứng, hành trình mười sáu tiếng. Trong khoang tàu, mùi tôm cá tỏa ra tanh nồng.
Cô chỉ có thể ôm thật chặt chút hành lý ít ỏi của mình.
“Cố lên, Thẩm Ngôn, mày phải cố lên!”
Cô về nhà, mở cửa nhưng không bật đèn, không thay dép mà đi thẳng đến bên chiếc sofa rồi ngồi sụp xuống, ngồi trong bóng tối rất lâu, chiếc bàn kính với ánh trăng phản chiếu những đường nét rất đẹp trên khuôn mặt cô.
Cuối cùng cô mở túi, lấy điện thoại, nhấn phím gọi nhanh:
- Xin lỗi… Hôm nay tâm trạng em không tốt, không phải là có ý muốn cãi nhau với anh…
Dường như Lê Lãng có chút ngạc nhiên khi cô gọi điện thoại xin lỗi anh, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Bóng tối bao trùm lấy Thẩm Ngôn, không ai biết lúc này vẻ mặt của cô như thế nào:
- Anh có thể… đến đây với em không?
Sau khi cúp máy, cô thở dài, bật điện ở phòng khách. Ánh đèn màu vàng khiến căn phòng vốn lạnh lẽo có chút hơi ấm. Cô lấy trong túi hộp Vitamin C đã mua trên đường đi rồi đi vào phòng bếp, mở tủ đựng đồ rồi đặt vào đó.
Bận rộn suốt một ngày, mùi nước hoa trên người cũng bay gần hết, phải tắm một cái mới được, cô nghĩ.
Sau khi tắm xong, đi ra ngoài, vẫn chưa kịp sấy khô tóc thì có người gõ cửa. Cô vội vàng chạy ra mở cửa. Đứng bên ngoài là Lê Lãng, tay xách túi nho nhập khẩu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Tôi không phải là người nói lời không giữ lời, đã hứa với Đường Nguyên Nguyên đi tẩy nám cùng cô ấy thì nhất định phải đi!
Đường Nguyên Nguyên rất thích cái tính này của tôi:
- Sao trước đây không phát hiện ra cậu có ưu điểm nhỉ, thì ra cậu cũng tốt đấy chứ.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe bus lắc lư, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa thông khí trên nóc xe, tôi thất thần trong thoáng chốc.
Vì sao thời gian lại không để lại dấu vết như thế, lặng lẽ làm cho một vài sự việc thay đổi tới mức biến dạng hoàn toàn? Năm thứ nhất, cùng anh đi mua máy ảnh SLR, cũng ngồi trên tuyến xe này. Hồi ấy, tôi và anh vẫn chưa yêu nhau. Hồi ấy, tình cảm giữa tôi với anh vẫn rất mơ hồ, không rõ ràng…
Vỗn dĩ sẽ không đau lòng như thế.
Vì sao con người phải có ký ức cơ chứ? Nếu có một cục tẩy có thể tẩy sạch những chuyện không muốn nhớ, từ đó cuộc đời sẽ bước sang một trang mới, mọi người đều được sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, vậy thì tốt biết mấy.
Khi em không còn chợt nhớ đến anh lúc nửa đêm. Khi em không còn nhìn nick QQ màu xám của anh rồi đoán không biết anh đã thoát hay ẩn nick. Khi đi siêu thị, em không còn cố chấp mua loại nước anh thích uống. Khi em không còn định kỳ mua tập san mà anh bảo em đọc hằng tuần, khi em không còn dừng lại ở tên anh khi mở danh bạ điện thoại,… có nghĩa là vết thương của em đã lành rồi, phải không?
Nhưng tất cả những điều đó đã trở thánh thói quen trong cuộc sống của em. Em không biết để hoàn toàn bỏ được nó thì phải cần bao lâu…
Em là người, cho dù có treo cổ chết trên cây cũng không nỡ dỡ xác xuống!
Thấy tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía chùm sáng trên xe, Đường Nguyên Nguyên khẽ hỏi tôi:
- Cậu và bạn trai cậu, cậu và Tô Quân Lương, Tô Quân Lương và bạn trai cô ta… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Tôi liếc nhìn cô ấy:
- Mình biết là cậu không chịu để yên mà, nói là muốn mình cùng cậu đi làm phẫu thuật, thực ra là muốn thám thính chuyện của bọn mình.
- Cậu tưởng các cậu là ngôi sao à? - Đường Nguyên Nguyên hấm hứ một tiếng. - Không nói thì thôi, không phải là mình rất muốn biết, chỉ là tối hôm ấy nhìn thấy hai người làm căng như thế, cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.
Cô ấy vừa nhắc lại chuyện tối hôm ấy, ánh mắt của tôi bỗng trở nên u ám.
Thời gian gần đây, Quân Lương không đến tìm tôi. Tôi cũng không tìm cô ấy. Thỉnh thoảng cô ấy về ký túc lấy đồ dùng sách vở nhưng đều chọn lúc tôi đi học.
Nghĩ lại thì đúng là nực cười, lúc đầu phải tốn bao nhiêu công sức mới được ở cùng nhau. Thì ra câu nói mà người ta nói thật có lý: Chơi với nhau thì dễ, sống với nhau thì khó.
Có lẽ giữa hai người bất kỳ nào đó cũng có cái gọi là khoảng cách an toàn. Cho dù hai người có mối quan hệ thân mật như thế nào, chỉ cần vượt qua vạch ấy thì sẽ nhìn thấy thứ mà bạn không muốn nhìn thấy nhất. Đó chính là sự thật.
Tôi dựa vào cửa kính, buồn rầu nghĩ, có lẽ bất kỳ tình cảm nào cũng có kỳ hạn. Tôi và Cố Từ Viễn cũng vậy, tôi và Quân Lương cũng thế, tình cảm của chúng tôi đã đến hạn rồi.
- Thực ra lúc đầu mình rất ghét cậu và Tô Quân Lương… - Sau khi làm phẫu thuật xong, Đường Nguyên Nguyên và tôi ngồi trong quán fast food trang trí rất đẹp, gọi hai suất. Cô ấy uống một ngụm canh, bỗng nhiên nói câu ấy.
Tôi sững người, mặc dù tôi luôn biết rằng cô ấy không thích tôi và Quân Lương nhưng cái kiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn là lần đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại:
- Bọn mình động chạm gì tới cậu à?
- Cũng không phải là thế… - Vì vừa làn phẫu thuật xong nên vẻ mặt của cô ấy hơi gượng. - Ngày đầu tiên Tô Quân Lương cầm chìa khóa ký túc đung đưa trước mặt cậu, nói là cô ta dựa vào quan hệ để đổi ký túc, kể từ lúc ấy mình bắt đầu ghét hai cậu. Mình thấy những cô gái như các cậu vừa nông cạn vừa ngu ngốc, có điều may mắn hơn một chút, dễ dàng có được những thứ mà những người như bọn mình phải nỗ lực rất nhiều lần mới có thể có được…
Qua lời kể của cô ấy, tôi nhớ lại ngày khai giảng, dáng vẻ khoe khoang của Quân Lương khi đắc chí nói với tôi: “Bố mình có quen bí thư trường này”. Trong mắt người ngoài, có lẽ dáng vẻ ấy quả thực rất đáng ghét.
- Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên mình nghĩ, nếu đời này mình đã không thể trở thành con nhà giàu có, vậy thì mình sẽ cố gắng để con cái của mình được giàu có, để sau này chúng không giống như mình, tự ti trước mặt các bạn cùng trang lứa…
Cô ấy dùng hai từ “tự ti”, khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không biết phải nói gì.
Rồi cô ấy cười nói:
- Mình nói với cậu một chuyện nhé, chắc chắn cậu nghĩ mình trẻ con, cậu còn nhớ hồi học năm thứ nhất Quân Lương bị mất một chiếc váy không? Thực ra là do mình ném vào thùng rác.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ. Quân Lương không thích đồ của hãng ấy. Mỗi lần đi mua sắm, đi ngang qua showroom của hãng này là cô ấy lại hấm hứ, cười nhạo những thứ thêu hoa và ren rực rỡ mà chỉ có những cô gái nhà quê mới thích.
Nhưng một ngày cô ấy lại phá lệ, mua một chiếc váy của hãng này. Chúng tôi đều thừa nhận chiếc váy thật sự rất đẹp. Cô ấy chỉ mặc một lần, vì lúc ăn cơm không cẩn thận làm dính dầu mỡ nên đã cởi ra để giặt.
Ngày hôm sau, lúc cô ấy đi rút quần áo, trên sân thượng có treo rất nhiều quần áo nhưng không có chiếc váy ấy.
Vì chuyện này mà Quân Lương vô cùng tức giận, đứng trên sân thượng chửi rất nhiều câu khó nghe. Nhưng cô ấy lại không biết rốt cuộc ai lấy trộm. Tôi đã an ủi cô ấy, kẻ ăn trộm nhất định sẽ mặc nó, nhất định chúng ta sẽ bắt được kẻ đó!
Nhưng chờ từ mùa hè đến mùa đông cũng không thấy ai mặc chiếc váy ấy. Cô nàng Quân Lương có rất nhiều váy đẹp cũng nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, hoàn toàn không nhớ gì đến nó nữa.
Không ngờ lâu như vậy rồi mà tôi lại biết được chuyện liên quan đến chiếc váy ấy qua Đường Nguyên Nguyên.
Trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng nhưng lại giống như thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ cũng phải, giấu lâu như vậy, chắc chắn bản thân cô ấy cũng khó chịu.
- Suy nghĩ của mình lúc ấy… bây giờ nghĩ lại thật ấu trĩ. Tô Quân Lương rất giàu, không bận tâm đến một chiếc váy. Nhưng mình có thể vứt một chiếc, cô ta sẽ ít đi một chiếc.
Lúc nói câu ấy, Đường Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, giống như chột dạ và hổ thẹn, lại giống như sợ tôi sẽ nói ra những lời lẽ không hay. Nhưng tôi cầm thìa, ngây người một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười với cô ấy:
- Mình hiểu.
Thật sự tôi hiểu.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ chưa làm xong bài tập, sợ cô giác phê bình nên lén chạy đi xé vở bài tập của người khác để đổi lấy sự cân bằng tâm lý.
Tôi mỉm cười với Đường Nguyên Nguyên:
- Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói với Quân Lương, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi.
Đường Nguyên Nguyên nhìn tôi rất lâu, sau đó nói:
- Tống Sơ Vi, trước đây mình không biết, thực ra cậu có ánh mắt rất lương thiện.
Tôi sững người, sao câu nói này lại quen vậy nhỉ? Tôi đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Lúc nhìn thấy Viên Tổ Vực ở cổng ký túc xá nữ, nghi vấn của tôi đã hoàn toàn được giải đáp. Đúng vậy, chính là câu anh ta đã nói: “Tống Sơ Vi, em có một đôi mắt rất biết lắng nghe”.
Tính ra cũng đã lâu rồi tôi và Viên Tổ Vực không gặp nhau rồi. Chúng tôi đi men theo hồ nhân tạo trong trường. Anh đút tay vào túi, khuôn mặt lúc nhìn nghiêng ẩn chứa cảm giác cô đơn.
Gió khẽ thổi làm mặt hồ gợn sóng, bỗng nhiên Viên Tổ Vực nói một câu ngoài chủ đề:
- Trường em thật đẹp.
Tôi cúi đầu, không biết phải nói gì. Anh cũng không bận tâm đến phản ứng của tôi mà nói tiếp:
- Hồi anh mới thôi học, sáng nào cũng thức dậy, thậm chí có lúc còn mặc đồng phục đeo cặp sách chạy ra ngoài như mọi khi… Nhưng lúc mở cửa anh lại tỉnh lại, biết là mình đang mơ.
Tôi dừng bước, lặng lẽ nhìn anh.
Mái tóc của anh lúc nào cũng cắt rất ngắn, từng sợi rõ ràng. Anh đã từng nói những anh chàng đẹp trai thật sự không cần phải để mái che… Bình thường lúc nào anh cũng cười khì khì, không nghiêm túc chút nào, cũng chưa bao giờ giống… một người nào đó đã từng nói một vài câu khiến tôi rất cảm động nhưng tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tin tưởng của anh đối với tôi.
Niềm tin rất khó xây dựng nhưng rất dễ bị đạp đổ.
Bỗng nhiên anh ngượng ngùng gãi đầu:
- Ha ha, sao anh lại nhắc đến những chuyện ấy nhỉ? Đúng là phong cảnh trường em rất đẹp, khiến đầu óc anh u mê.
Tôi mỉm cười, đang định nói: “Thực ra sau này có cơ hội, anh vẫn có thể học tiếp mà”, nhưng tôi vẫn chưa kịp nói thì anh bỗng chuyển chủ đề:
- Chuyện kia em nghĩ thế nào rồi?
- Á? - Tôi ngây người nhìn anh.
- Em đừng có mà giả vờ mất trí. Chuyện hôm ấy anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?
Tôi lấy lại bình tĩnh, chuyện anh nói là chuyện tôi làm bạn gái của anh!
Trần Chỉ Tình xuất viện vào cuối tuần. Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, hai hàng cây bên đường ở bệnh viện tỏa mùi hương thơm nhẹ. Cô ấy ngồi trên xe lăn, để mặc cho bố mẹ đẩy đi. Đến cổng bệnh viện, cô ấy nhìn thấy Đỗ Tầm.
Không ngờ vẫn còn được gặp lại người này.
Khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở bệnh viện, ngày nào Trần Chỉ Tình cũng nhìn chằm chằm vào dịch truyền, từng giọt từng giọt theo ống dẫn chảy vào cơ thể mình, trộn lẫn với máu, chầm chậm, giống như thời gian cứ chầm chậm trôi đi.
Khoảng thời gian này, cô ép mình không được nghĩ tới Đỗ Tầm, không được nghĩ tới người đã cướp đi Đỗ Tầm, càng không được nghĩ tới cú nhảy can đảm và kiên quyết ấy.
Nhưng càng ép mình không được nghĩ thì những cảnh tượng ấy lại càng in đậm trong tâm trí cô, dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ nhìn thấy chúng nhe nanh, giơ vuốt lao về phía cô.
Lúc đầu cô còn khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến nỗi gối ướt sũng cũng không chịu thôi… Dần dần, muốn khóc cũng không khóc được, và nhận ra thực ra không có ai đồng cảm với mình, không có ai đứng ở góc độ của mình để trách móc đôi nam nữ đã làm hại mình.
Bệnh nhân ở giường bên cạnh vốn định khuyên cô nhưng càng nói càng khiến Trần Chỉ Tình phát điên lên. Cô ấy nói:
- Cô gái à, thay vì nói người khác hại cô, chi bằng nói cô tự hại mình…
Trước ánh mắt lạnh lùng của Trần Chỉ Tình, bệnh nhân kia cũng không chủ động nói với cô câu nào nữa.
Các người sẽ gặp báo ứng! Nằm trên giường bệnh, Trần Chỉ Tình căm phẫn nghĩ.
Không ngờ sẽ gặp Đỗ Tầm, Trần Chỉ Tình và bố mẹ cô đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ sau hôm bị đuổi ra khỏi bệnh viện, Đỗ Tầm không có cơ hội gặp Trần Chỉ Tình. Bất cứ lúc nào anh muốn đến thăm đều bị cô Trần chửi bới đuổi đi.
Giáo sư Trần đã từng nhìn thấy Đỗ Tầm đi đi lại lại ở cổng bệnh viện. Ông đã rất thích chàng trai này. Ông cũng rất hy vọng vào tình yêu giữa con gái mình với Đỗ Tầm. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ Đỗ Tầm sẽ là cậu con rể rất lý tưởng trong mắt ông.
Lúc nhìn thấy ông, Đỗ Tầm cúi người từ xa, chuẩn bị đi nhưng đã bị ông gọi lại.
Suy cho cùng ông cũng là người học cao, qua bao nhiêu ngày bình tĩnh suy nghĩ, ông cũng hiểu không thể hoàn toàn trách một mình Đỗ Tầm. Bao nhiêu năm nay con gái ông được sống trong môi trường yên bình. Từ nhỏ tới lớn chưa gặp trở ngại nào, khả năng chịu đựng rất kém. Đó mới chính là căn nguyên dẫn đến việc nó làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Giáo sư Trần nhìn Đỗ Tầm, thở dài rồi nói:
- Cũng không thể trách một mình cháu được.
Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Sau khi nghe thấy câu nói ấy, Đỗ Tầm cảm thấy như trút bỏ được tâm trạng nặng nề kìm nén bấy lâu trong lòng, nước mắt cũng tuôn trào.
Lúc này Trần Chỉ Tình nhìn thấy anh, dường như giữa hai người bị ngăn cách bởi một lớp kính, chỉ có thể nhìn nhau trong nhạt nhòa.
Cô bắt đầu cười khẩy:
- Đỗ Tầm, anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?
Đỗ Tầm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng. Anh không biết mình có thể nói với cô những gì hoặc làm gì mới có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Trần Chỉ Tình không chút cảm kích, cô cười rồi rớt nước mắt.
- Đỗ Tầm, anh hãy nhớ đấy, tôi thành ra thế này đều là do anh hại tôi!
Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ ở bên mọi người mãi mãi. Mọi người sẽ lắng nghe niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Nhưng không ngờ những gì tôi nhận được là những điều không thể ngờ tới và sự chia rẽ ác ý của nhiều người như vậy. Những sai lầm và hiểu lầm này khiến chúng ta dần dần xa cách.
Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi. Trên thế gian có biết bao con đường nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ có thể lủi thủi một mình.
Tối hôm ấy, tôi gần như xóa đi tất cả ảnh chụp chung với Cố Từ Viễn và Quân Lương trong album đến tê liệt. Mỗi lần nhấn chuột, cảm giác dường như cơ thể bị mất đi một chút gì đó…
Thời gian này Đường Nguyên Nguyên trở nên rất ôn hòa. Dường như tất cả những chỗ mà cô ấy thấy chướng mắt trước đây đều tan biến, thậm chí cô ấy còn chủ động hẹn tôi:
- Tống Sơ Vi, cuối tuần cậu có thời gian không? Cùng mình đi làm một phẫu thuật nhỏ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn vẻ mặt của tôi, cô ấy cũng biết tôi hiểu lầm ý của cô ấy nên nói:
- Cậu muốn chết à? Không phải cái cậu tưởng tượng đâu, đi tẩy nám!
Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Lúc này mà được người khác đối xử với thái độ thân thiện, cho dù thế nào cũng được coi là một sự an ủi, thế nên tôi gật đầu:
- OK.
Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần, bỗng nhiên tôi biến thành sinh viên chăm chỉ, lên giảng đường từ sớm để chiếm chỗ, ngay cả Lương Tranh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Nhưng mỗi khi cậu ta muốn lại gần tôi, muốn nói chuyện gì đó với tôi thì tôi lại viện cớ chuồn mất.
Quả thực tôi không biết phải giải đáp nghi vấn của cậu ta như thế nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan điểm về giá trị của tôi đã bị đảo lộn. Những quan niệm mà trước đây tôi luôn kiên trì, luôn tự cho là đúng đều trở nên rất mơ hồ, mờ nhạt. Tôi không có dũng khí nói với cậu ta những lời mà Đường Nguyên Nguyên đã nói, huống hồ Quân Lương nói cũng có lý.
Tôi biết ăn biết nói như vậy nhưng cũng chẳng thấy tôi hạnh phúc hơn ai.
Ngoài Lương Tranh, tôi còn tránh mặt rất nhiều người. Lúc đầu Cố Từ Viễn còn chắn đường tôi ở cửa giảng đường và cổng ký túc nhưng sau rất nhiều lần tôi coi anh ta là không khí, không thèm bận tâm thì không thấy anh ta nữa.
Chỉ là một ngày tôi nhận được tin nhắn của anh ta:
- Đợi em hết giận rồi quay lại, anh chờ em.
Tôi cầm điện thoại đờ người một lúc rất lâu. Tôi tưởng rằng tôi sẽ khóc nhưng không, thật sự không có một giọt nước mắt nào.
Ngoài ra vẫn còn một người, đó là Viên Tổ Vực.
Không biết có phải vì hôm ấy khi ở trong quán sủi cảo, đột nhiên tôi mở lòng mình nói với anh ta về thân thế của mình khiến anh ta nảy sinh ảo giác nào đó hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại biểu hiện của anh ta sau đó quả thực khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Sau khi đi ra khỏi quán, chúng tôi đi dạo trên đường, vừa đi vừa nói chuyện. Bỗng nhiên anh ta nghiêm túc nói:
- Hình như lần nào chúng ta cũng đi ăn, lần sau làm chuyện khác đi.
- Hả? - Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi, đây là ý gì đây?
- Ví dụ, có thể đi xem phim. - Anh ta không hề nhìn tôi.
Tôi vẫn đờ người như khúc gỗ:
- Nhưng đó là nơi mà những người yêu nhau mới đến…
Tôi không ngờ, có chết cũng không ngờ đột nhiên anh ta nói:
- Thế thì chúng ta yêu nhau đi.
Thực ra hôm ấy tôi đã hoảng hốt bỏ chạy, bất chấp sự ngăn cản của anh ta. Tôi vẫy một chiếc taxi rồi vội vàng bỏ chạy, dường như không phải anh ta tỏ tình với tôi mà là đến tìm tôi đòi nợ.
Ngồi trên taxi rồi mà tôi vẫn kinh hồn bạt vía. Viên Tổ Vực, anh quá trớn rồi đấy, tôi rất dễ tưởng thật!
Sau đó anh ta lại gọi điện khiến tôi không biết phải làm thế nào:
- Này… Em có cần phải chạy nhanh như thế không? Em cứ nghĩ đi, anh đâu có bắt em phải trả lời anh ngay hôm nay…
- Á! Hết pin rồi! - Cái cớ thật củ chuối! Tôi chỉ thấy nó trong các bộ phim dở ẹc, không ngờ có một ngày tôi cũng phải dùng đến để chặn họng người khác.
Anh ta tưởng rằng anh ta gọi điện là có thể an ủi một người đang sợ hãi như tôi sao? Hứ, chẳng khác nào mang xăng đi dập lửa cả!
Từ đó về sau, tên anh ta cùng tên của Cố Từ Viễn ngoan ngoãn nằm trong danh sách đen trong điện thoại của tôi. Còn về ngày nào bỏ lệnh cấm, bản thân tôi cũng chưa nghĩ tới.
Lúc tôi đang rối như tơ vò thì cuối cùng Quân Lương cũng gặp bạn trai của Thẩm Ngôn là Lê Lãng.
Ba người họ gặp nhau trước quán cơm. Vốn dĩ Thẩm Ngôn định vờ ra vẻ không biết chuyện gì, vui vẻ ăn với Quân Lương một bữa cơm nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Quân Lương đã không thể kiềm chế.
- Trời ơi, sao em lại hốc hác đến thế này! - Lời thốt lên của Thẩm Ngôn khiến Lê Lãng không kìm được cau mày, cũng khiến Quân Lương có chút khó xử.
May mà chỉ số EQ của Quân Lương rất cao, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tình hình:
- Dĩ nhiên là không rạng ngời như người được đắm mình trong tình yêu như chị rồi!
Lê Lãng giơ tay ra:
- Chào em!
Quân Lương do dự một giây rồi đưa tay ra bắt tay tượng trưng, hoàn thành “nghi thức lễ tiết” giữa hai người:
- Chào anh!
Thẩm Ngôn đứng cạnh bịt miệng cười:
- Đúng là không chịu được, làm gì mà trịnh trọng như vậy.
Hôm ấy Quân Lương ăn rất ít, cho dù Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhiệt tình tiếp đón như thế nào cô ấy cũng không ăn được. Cuối cùng, Thẩm Ngôn cũng thấy mất hứng:
- Em với Sơ Vi, cả hai đều giống nhau. Đợi đến khi các em lớn hơn một chút sẽ biết, sức khỏe là quan trọng nhất. Sức khỏe không tốt thì làm gì còn tư cách nói đến cái khác.
Nghe thấy tên của Tống Sơ vi, nét mặt của Quân Lương có chút đông cứng. Điều này Thẩm Ngôn cũng không biết nhưng đã bị Lê lãng tinh ý phát hiện.
Cuối bữa ăn, không khí dần trở nên tẻ nhạt. Cuối cùng, Thẩm Ngôn không kìm được liền hỏi:
- Bây giờ tình hình của cô gái kia thế nào rồi?
Quân Lương bất chợt ngồi thẳng người như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó chọc vào người. Cô ấy nhìn Thẩm Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: “Sao chị biết?”.
Thẩm Ngôn thản nhiên nói:
- Lẽ nào em định không nói với chị sao?
Không hiểu vì lý do gì, bỗng nhiên Quân Lương cảm thấy rất buồn, dường như tất cả mọi người trên thế giới đều đứng ở phía đối lập với cô, chờ đợi cơ hội khiển trách cô. Tống Sơ Vi như vậy. Thẩm Ngôn cũng như vậy.
Cả thế giới đang chế nhạo cô. Cả thề giới đều đang chờ để chứng kiến sự báo ứng của cô.
Lần đầu tiên trong đời, nước mắt của cô rơi xuống không thể kiềm chế trước mặt người ngoài. Cảm giác cô đơn khi không được thấu hiểu, cảm giác nhục nhã đến tê tái, đau đớn mà lần đầu tiên phải nếm trải năm mười sáu tuổi cuối cùng lại trở lại sau nhiều năm.
Cô xách túi, cúi người nói:
- Em đi trước đây.
Thẩm Ngôn ném đũa xuống bàn, tức giận nhìn hình bóng của Lê Lãng đang đuổi theo Quân Lương ra ngoài, ngồi đó rất lâu không nhúc nhích.
Đi được một đoạn đường khá dài, Quân Lương mới dừng lại, ngoảnh đầu nói với Lê Lãng:
- Thật sự rất xin lỗi, em quá kích động, phiền anh giúp em nói với chị Thẩm Ngôn lời xin lỗi.
Lê Lãng xua tay, dường như với anh nó không hề quan trọng. Sự quan tâm trong đôi mắt của anh khiến Quân Lương run run, anh nói:
- Thực ra Thẩm Ngôn cũng chỉ quan tâm đến em, có thể lời nói hơi quá, em đừng để bụng.
Quân Lương bặm môi, gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Lê Lãng mỉm cười:
- Anh có một cô em gái, không lớn hơn em là bao, nói năng làm việc cũng rất bồng bột, lúc nào cũng nghĩ là mình đúng. Bố mẹ anh không quản được nó, bảo người làm anh như anh quản nó… Sao anh có thể quản được, để nó sống theo cách nghĩ của nó thì nó mới thấy vui.
Thực ra những lời anh nói nghe có vẻ không liên quan gì đến Quân Lương, nhưng giữa một số người, hình như ngay từ khi sinh ra đã có một mối liên hệ ngầm. Những gì Lê Lãng không nói, Quân Lương hoàn toàn hiểu.
Cô gật đầu:
- Cảm ơn anh.
Từ khi yêu nhau đến nay, lần đầu tiên Thẩm Ngôn và Lê Lãng nảy sinh mâu thuẫn là vì Quân Lương. Điều này ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới.
- Có cần anh phải đuổi theo không? Anh tưởng anh là Chúa cứu thế chắc? - Lần này thì Thẩm Ngôn tức giận thật sự.
Tính cách hồn hậu của Lê Lãng khiến anh không giỏi nói những lời sắc bén, chỉ có thể nhìn Thẩm Ngôn rồi cười, cười rất lâu mới nói:
- Anh thấy cô ấy rất giống em gái anh. Em nghĩ nhiều rồi.
- Nghĩ nhiều rồi? Hy vọng là thế. Lần này là Quân Lương, lần sau không biết anh lại đuổi theo đứa con gái nào mà bỏ mặc tôi một mình. - Thẩm Ngôn nói rất hời hợt nhưng Lê Lãng vẫn cảm nhận được sự tính toán và cay nghiệt trong lời nói của cô.
Không cần thiết phải cãi nhau, anh thầm nói với mình. Đàn ông mà, không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, nhượng bộ một chút sẽ không chết được.
Nhưng suốt cả buổi tối, sắc mặt của Thẩm Ngôn rất khó coi. Lê Lãng cũng không có cách nào, đành phải đưa cô về nhà. Không ngờ cô vẫn chưa hết giận:
- Không cần đâu, tự em bắt xe về.
Sau khi đóng cửa xe, Thẩm Ngôn coi như không nhìn thấy Lê Lãng đang vẫy tay bên ngoài, lạnh lùng nói với tài xế địa chỉ căn hộ của mình.
Trước ánh mắt dịu dàng của Lê Lãng, Thẩm Ngôn kiên quyết không ấn cửa xe xuống nói một tiếng tạm biệt.
Một người phụ nữ, nếu không độc ác với bản thân mình thì sẽ có đàn ông độc ác với mình.
Đây là lời răn của Thẩm Ngôn. Cô không chỉ nói như thế mà còn cố gắng hết sức để làm được điều đó.
Năm tốt nghiệp cấp hai, cô xem một bộ phim của Nhật tên là Battle Royale, tác phẩm nổi tiếng của Koushun Takami. Cả bộ phim là máu tanh, tàn khốc, oanh liệt, người cha thất nghiệp treo cổ trong nhà vệ sinh, giấy vệ sinh lăn đi rất dài, trên đó là những lời ông viết cho con trai: Shuya cố lên, Shuya cố lên…
Khoảnh khắc ấy hai mắt Thẩm Ngôn ướt nhòa.
Cô nắm chặt giấy báo đỗ đại học, tự nhủ:
- Thẩm Ngôn, cố lên!
Lúc nghèo đến cùng kiệt, đàn ông chỉ biết chết. Nhưng cô là phụ nữ, hơn nữa lại trẻ trung, xinh đẹp, thông minh hơn người.
Rất nhiều năm rồi, cô giống như một chú chim, không ngừng di cư. Đi du lịch ở thành phố này, đi chơi ở thành phố kia nhưng không về quê.
Ở cái thành phố nhỏ ven biển ấy, trong không khí lúc nào cũng có mùi tanh ẩm ướt của biển. Một khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc trong ký ức ở một thành phố nào đó, nỗi buồn lại cuộn dâng trong lòng.
Trong những đêm mất ngủ, cô nằm trên chiếc giường êm ả, ngắm nhìn bầu trời đêm, ngay cả bản thân cũng nghi ngờ không biết có phải trí nhớ của mình có vấn đề không, có phải những chuyện mà mình ngỡ là đã xảy ra với mình chưa bao giờ xảy ra, có phải từ trước tới nay mình luôn là một cô gái trong trắng, thuần khiết.
Trong tủ quần áo của cô toàn là quần áo màu trắng. Từ váy dài mùa hè đến áo khoác mùa đông, cô chỉ mặc màu trắng.
Chỉ có màu trắng mới có thể khiến cô cảm thấy tâm hồn mình vẫn còn thuần khiết.
Chỉ có màu trắng mới có thể khiến cô cảm thấy những năm tháng tương lai vẫn có thể trong trắng.
Tống Sơ Vi đã từng hỏi cô, thành phố ven biển à, vậy thì chắc chắn nhà cô rất giàu.
Bao nhiêu năm nay, cô tưởng rằng mình đã cứng cỏi, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng thì ra vẫn còn chỗ hiểm. Giống như những gì trong tiểu thuyết võ hiệp, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng có tử huyệt.
Điểm yếu của cô chính là quá khứ. Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về gia đình mình.
Trên đời này không phải đứa trẻ nào cũng có cả bố lẫn mẹ, không phải đứa trẻ nào cũng có tuổi thơ hạnh phúc. Từ sau khi em trai ra đời, người làm chị như cô bỗng chốc trở thành bảo mẫu không mất tiền, tất cả thời gian rảnh rỗi đều là chăm sóc em trai, suốt năm, sáu năm liền.
Trong khoảng thời gian năm, sáu năm ấy, những đứa con gái khác học piano, học múa, đọc tạp chí thời trang, yêu đương, còn cô thì chưa được nếm trải một thứ gì. Người cha nghiện cờ bạc, người mẹ sống tạm bợ qua ngày, người em trai hoàn toàn không coi cô là chị… Gia đình này khiến cô không hề có một chút lưu luyến nào.
Khi đăng ký nguyện vọng, cô coi mình như một cây lao, ném đến chỗ cách nhà rất xa. Còn những lời nói của bố mẹ thì như sét đánh bên tai:
- Muốn đi học thì mày tự đi mà kiếm tiền, nhà không có nhiều tiền như thế!
Thu dọn hành lý, dùng số tiền sinh hoạt phí mà mình đã tích cóp được mua một tấm vé tàu, ghế cứng, hành trình mười sáu tiếng. Trong khoang tàu, mùi tôm cá tỏa ra tanh nồng.
Cô chỉ có thể ôm thật chặt chút hành lý ít ỏi của mình.
“Cố lên, Thẩm Ngôn, mày phải cố lên!”
Cô về nhà, mở cửa nhưng không bật đèn, không thay dép mà đi thẳng đến bên chiếc sofa rồi ngồi sụp xuống, ngồi trong bóng tối rất lâu, chiếc bàn kính với ánh trăng phản chiếu những đường nét rất đẹp trên khuôn mặt cô.
Cuối cùng cô mở túi, lấy điện thoại, nhấn phím gọi nhanh:
- Xin lỗi… Hôm nay tâm trạng em không tốt, không phải là có ý muốn cãi nhau với anh…
Dường như Lê Lãng có chút ngạc nhiên khi cô gọi điện thoại xin lỗi anh, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Bóng tối bao trùm lấy Thẩm Ngôn, không ai biết lúc này vẻ mặt của cô như thế nào:
- Anh có thể… đến đây với em không?
Sau khi cúp máy, cô thở dài, bật điện ở phòng khách. Ánh đèn màu vàng khiến căn phòng vốn lạnh lẽo có chút hơi ấm. Cô lấy trong túi hộp Vitamin C đã mua trên đường đi rồi đi vào phòng bếp, mở tủ đựng đồ rồi đặt vào đó.
Bận rộn suốt một ngày, mùi nước hoa trên người cũng bay gần hết, phải tắm một cái mới được, cô nghĩ.
Sau khi tắm xong, đi ra ngoài, vẫn chưa kịp sấy khô tóc thì có người gõ cửa. Cô vội vàng chạy ra mở cửa. Đứng bên ngoài là Lê Lãng, tay xách túi nho nhập khẩu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Tôi không phải là người nói lời không giữ lời, đã hứa với Đường Nguyên Nguyên đi tẩy nám cùng cô ấy thì nhất định phải đi!
Đường Nguyên Nguyên rất thích cái tính này của tôi:
- Sao trước đây không phát hiện ra cậu có ưu điểm nhỉ, thì ra cậu cũng tốt đấy chứ.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe bus lắc lư, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa thông khí trên nóc xe, tôi thất thần trong thoáng chốc.
Vì sao thời gian lại không để lại dấu vết như thế, lặng lẽ làm cho một vài sự việc thay đổi tới mức biến dạng hoàn toàn? Năm thứ nhất, cùng anh đi mua máy ảnh SLR, cũng ngồi trên tuyến xe này. Hồi ấy, tôi và anh vẫn chưa yêu nhau. Hồi ấy, tình cảm giữa tôi với anh vẫn rất mơ hồ, không rõ ràng…
Vỗn dĩ sẽ không đau lòng như thế.
Vì sao con người phải có ký ức cơ chứ? Nếu có một cục tẩy có thể tẩy sạch những chuyện không muốn nhớ, từ đó cuộc đời sẽ bước sang một trang mới, mọi người đều được sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, vậy thì tốt biết mấy.
Khi em không còn chợt nhớ đến anh lúc nửa đêm. Khi em không còn nhìn nick QQ màu xám của anh rồi đoán không biết anh đã thoát hay ẩn nick. Khi đi siêu thị, em không còn cố chấp mua loại nước anh thích uống. Khi em không còn định kỳ mua tập san mà anh bảo em đọc hằng tuần, khi em không còn dừng lại ở tên anh khi mở danh bạ điện thoại,… có nghĩa là vết thương của em đã lành rồi, phải không?
Nhưng tất cả những điều đó đã trở thánh thói quen trong cuộc sống của em. Em không biết để hoàn toàn bỏ được nó thì phải cần bao lâu…
Em là người, cho dù có treo cổ chết trên cây cũng không nỡ dỡ xác xuống!
Thấy tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía chùm sáng trên xe, Đường Nguyên Nguyên khẽ hỏi tôi:
- Cậu và bạn trai cậu, cậu và Tô Quân Lương, Tô Quân Lương và bạn trai cô ta… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Tôi liếc nhìn cô ấy:
- Mình biết là cậu không chịu để yên mà, nói là muốn mình cùng cậu đi làm phẫu thuật, thực ra là muốn thám thính chuyện của bọn mình.
- Cậu tưởng các cậu là ngôi sao à? - Đường Nguyên Nguyên hấm hứ một tiếng. - Không nói thì thôi, không phải là mình rất muốn biết, chỉ là tối hôm ấy nhìn thấy hai người làm căng như thế, cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.
Cô ấy vừa nhắc lại chuyện tối hôm ấy, ánh mắt của tôi bỗng trở nên u ám.
Thời gian gần đây, Quân Lương không đến tìm tôi. Tôi cũng không tìm cô ấy. Thỉnh thoảng cô ấy về ký túc lấy đồ dùng sách vở nhưng đều chọn lúc tôi đi học.
Nghĩ lại thì đúng là nực cười, lúc đầu phải tốn bao nhiêu công sức mới được ở cùng nhau. Thì ra câu nói mà người ta nói thật có lý: Chơi với nhau thì dễ, sống với nhau thì khó.
Có lẽ giữa hai người bất kỳ nào đó cũng có cái gọi là khoảng cách an toàn. Cho dù hai người có mối quan hệ thân mật như thế nào, chỉ cần vượt qua vạch ấy thì sẽ nhìn thấy thứ mà bạn không muốn nhìn thấy nhất. Đó chính là sự thật.
Tôi dựa vào cửa kính, buồn rầu nghĩ, có lẽ bất kỳ tình cảm nào cũng có kỳ hạn. Tôi và Cố Từ Viễn cũng vậy, tôi và Quân Lương cũng thế, tình cảm của chúng tôi đã đến hạn rồi.
- Thực ra lúc đầu mình rất ghét cậu và Tô Quân Lương… - Sau khi làm phẫu thuật xong, Đường Nguyên Nguyên và tôi ngồi trong quán fast food trang trí rất đẹp, gọi hai suất. Cô ấy uống một ngụm canh, bỗng nhiên nói câu ấy.
Tôi sững người, mặc dù tôi luôn biết rằng cô ấy không thích tôi và Quân Lương nhưng cái kiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn là lần đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại:
- Bọn mình động chạm gì tới cậu à?
- Cũng không phải là thế… - Vì vừa làn phẫu thuật xong nên vẻ mặt của cô ấy hơi gượng. - Ngày đầu tiên Tô Quân Lương cầm chìa khóa ký túc đung đưa trước mặt cậu, nói là cô ta dựa vào quan hệ để đổi ký túc, kể từ lúc ấy mình bắt đầu ghét hai cậu. Mình thấy những cô gái như các cậu vừa nông cạn vừa ngu ngốc, có điều may mắn hơn một chút, dễ dàng có được những thứ mà những người như bọn mình phải nỗ lực rất nhiều lần mới có thể có được…
Qua lời kể của cô ấy, tôi nhớ lại ngày khai giảng, dáng vẻ khoe khoang của Quân Lương khi đắc chí nói với tôi: “Bố mình có quen bí thư trường này”. Trong mắt người ngoài, có lẽ dáng vẻ ấy quả thực rất đáng ghét.
- Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên mình nghĩ, nếu đời này mình đã không thể trở thành con nhà giàu có, vậy thì mình sẽ cố gắng để con cái của mình được giàu có, để sau này chúng không giống như mình, tự ti trước mặt các bạn cùng trang lứa…
Cô ấy dùng hai từ “tự ti”, khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không biết phải nói gì.
Rồi cô ấy cười nói:
- Mình nói với cậu một chuyện nhé, chắc chắn cậu nghĩ mình trẻ con, cậu còn nhớ hồi học năm thứ nhất Quân Lương bị mất một chiếc váy không? Thực ra là do mình ném vào thùng rác.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ. Quân Lương không thích đồ của hãng ấy. Mỗi lần đi mua sắm, đi ngang qua showroom của hãng này là cô ấy lại hấm hứ, cười nhạo những thứ thêu hoa và ren rực rỡ mà chỉ có những cô gái nhà quê mới thích.
Nhưng một ngày cô ấy lại phá lệ, mua một chiếc váy của hãng này. Chúng tôi đều thừa nhận chiếc váy thật sự rất đẹp. Cô ấy chỉ mặc một lần, vì lúc ăn cơm không cẩn thận làm dính dầu mỡ nên đã cởi ra để giặt.
Ngày hôm sau, lúc cô ấy đi rút quần áo, trên sân thượng có treo rất nhiều quần áo nhưng không có chiếc váy ấy.
Vì chuyện này mà Quân Lương vô cùng tức giận, đứng trên sân thượng chửi rất nhiều câu khó nghe. Nhưng cô ấy lại không biết rốt cuộc ai lấy trộm. Tôi đã an ủi cô ấy, kẻ ăn trộm nhất định sẽ mặc nó, nhất định chúng ta sẽ bắt được kẻ đó!
Nhưng chờ từ mùa hè đến mùa đông cũng không thấy ai mặc chiếc váy ấy. Cô nàng Quân Lương có rất nhiều váy đẹp cũng nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, hoàn toàn không nhớ gì đến nó nữa.
Không ngờ lâu như vậy rồi mà tôi lại biết được chuyện liên quan đến chiếc váy ấy qua Đường Nguyên Nguyên.
Trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng nhưng lại giống như thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ cũng phải, giấu lâu như vậy, chắc chắn bản thân cô ấy cũng khó chịu.
- Suy nghĩ của mình lúc ấy… bây giờ nghĩ lại thật ấu trĩ. Tô Quân Lương rất giàu, không bận tâm đến một chiếc váy. Nhưng mình có thể vứt một chiếc, cô ta sẽ ít đi một chiếc.
Lúc nói câu ấy, Đường Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, giống như chột dạ và hổ thẹn, lại giống như sợ tôi sẽ nói ra những lời lẽ không hay. Nhưng tôi cầm thìa, ngây người một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười với cô ấy:
- Mình hiểu.
Thật sự tôi hiểu.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ chưa làm xong bài tập, sợ cô giác phê bình nên lén chạy đi xé vở bài tập của người khác để đổi lấy sự cân bằng tâm lý.
Tôi mỉm cười với Đường Nguyên Nguyên:
- Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói với Quân Lương, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi.
Đường Nguyên Nguyên nhìn tôi rất lâu, sau đó nói:
- Tống Sơ Vi, trước đây mình không biết, thực ra cậu có ánh mắt rất lương thiện.
Tôi sững người, sao câu nói này lại quen vậy nhỉ? Tôi đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Lúc nhìn thấy Viên Tổ Vực ở cổng ký túc xá nữ, nghi vấn của tôi đã hoàn toàn được giải đáp. Đúng vậy, chính là câu anh ta đã nói: “Tống Sơ Vi, em có một đôi mắt rất biết lắng nghe”.
Tính ra cũng đã lâu rồi tôi và Viên Tổ Vực không gặp nhau rồi. Chúng tôi đi men theo hồ nhân tạo trong trường. Anh đút tay vào túi, khuôn mặt lúc nhìn nghiêng ẩn chứa cảm giác cô đơn.
Gió khẽ thổi làm mặt hồ gợn sóng, bỗng nhiên Viên Tổ Vực nói một câu ngoài chủ đề:
- Trường em thật đẹp.
Tôi cúi đầu, không biết phải nói gì. Anh cũng không bận tâm đến phản ứng của tôi mà nói tiếp:
- Hồi anh mới thôi học, sáng nào cũng thức dậy, thậm chí có lúc còn mặc đồng phục đeo cặp sách chạy ra ngoài như mọi khi… Nhưng lúc mở cửa anh lại tỉnh lại, biết là mình đang mơ.
Tôi dừng bước, lặng lẽ nhìn anh.
Mái tóc của anh lúc nào cũng cắt rất ngắn, từng sợi rõ ràng. Anh đã từng nói những anh chàng đẹp trai thật sự không cần phải để mái che… Bình thường lúc nào anh cũng cười khì khì, không nghiêm túc chút nào, cũng chưa bao giờ giống… một người nào đó đã từng nói một vài câu khiến tôi rất cảm động nhưng tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tin tưởng của anh đối với tôi.
Niềm tin rất khó xây dựng nhưng rất dễ bị đạp đổ.
Bỗng nhiên anh ngượng ngùng gãi đầu:
- Ha ha, sao anh lại nhắc đến những chuyện ấy nhỉ? Đúng là phong cảnh trường em rất đẹp, khiến đầu óc anh u mê.
Tôi mỉm cười, đang định nói: “Thực ra sau này có cơ hội, anh vẫn có thể học tiếp mà”, nhưng tôi vẫn chưa kịp nói thì anh bỗng chuyển chủ đề:
- Chuyện kia em nghĩ thế nào rồi?
- Á? - Tôi ngây người nhìn anh.
- Em đừng có mà giả vờ mất trí. Chuyện hôm ấy anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?
Tôi lấy lại bình tĩnh, chuyện anh nói là chuyện tôi làm bạn gái của anh!
Trần Chỉ Tình xuất viện vào cuối tuần. Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, hai hàng cây bên đường ở bệnh viện tỏa mùi hương thơm nhẹ. Cô ấy ngồi trên xe lăn, để mặc cho bố mẹ đẩy đi. Đến cổng bệnh viện, cô ấy nhìn thấy Đỗ Tầm.
Không ngờ vẫn còn được gặp lại người này.
Khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở bệnh viện, ngày nào Trần Chỉ Tình cũng nhìn chằm chằm vào dịch truyền, từng giọt từng giọt theo ống dẫn chảy vào cơ thể mình, trộn lẫn với máu, chầm chậm, giống như thời gian cứ chầm chậm trôi đi.
Khoảng thời gian này, cô ép mình không được nghĩ tới Đỗ Tầm, không được nghĩ tới người đã cướp đi Đỗ Tầm, càng không được nghĩ tới cú nhảy can đảm và kiên quyết ấy.
Nhưng càng ép mình không được nghĩ thì những cảnh tượng ấy lại càng in đậm trong tâm trí cô, dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ nhìn thấy chúng nhe nanh, giơ vuốt lao về phía cô.
Lúc đầu cô còn khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến nỗi gối ướt sũng cũng không chịu thôi… Dần dần, muốn khóc cũng không khóc được, và nhận ra thực ra không có ai đồng cảm với mình, không có ai đứng ở góc độ của mình để trách móc đôi nam nữ đã làm hại mình.
Bệnh nhân ở giường bên cạnh vốn định khuyên cô nhưng càng nói càng khiến Trần Chỉ Tình phát điên lên. Cô ấy nói:
- Cô gái à, thay vì nói người khác hại cô, chi bằng nói cô tự hại mình…
Trước ánh mắt lạnh lùng của Trần Chỉ Tình, bệnh nhân kia cũng không chủ động nói với cô câu nào nữa.
Các người sẽ gặp báo ứng! Nằm trên giường bệnh, Trần Chỉ Tình căm phẫn nghĩ.
Không ngờ sẽ gặp Đỗ Tầm, Trần Chỉ Tình và bố mẹ cô đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ sau hôm bị đuổi ra khỏi bệnh viện, Đỗ Tầm không có cơ hội gặp Trần Chỉ Tình. Bất cứ lúc nào anh muốn đến thăm đều bị cô Trần chửi bới đuổi đi.
Giáo sư Trần đã từng nhìn thấy Đỗ Tầm đi đi lại lại ở cổng bệnh viện. Ông đã rất thích chàng trai này. Ông cũng rất hy vọng vào tình yêu giữa con gái mình với Đỗ Tầm. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ Đỗ Tầm sẽ là cậu con rể rất lý tưởng trong mắt ông.
Lúc nhìn thấy ông, Đỗ Tầm cúi người từ xa, chuẩn bị đi nhưng đã bị ông gọi lại.
Suy cho cùng ông cũng là người học cao, qua bao nhiêu ngày bình tĩnh suy nghĩ, ông cũng hiểu không thể hoàn toàn trách một mình Đỗ Tầm. Bao nhiêu năm nay con gái ông được sống trong môi trường yên bình. Từ nhỏ tới lớn chưa gặp trở ngại nào, khả năng chịu đựng rất kém. Đó mới chính là căn nguyên dẫn đến việc nó làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Giáo sư Trần nhìn Đỗ Tầm, thở dài rồi nói:
- Cũng không thể trách một mình cháu được.
Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Sau khi nghe thấy câu nói ấy, Đỗ Tầm cảm thấy như trút bỏ được tâm trạng nặng nề kìm nén bấy lâu trong lòng, nước mắt cũng tuôn trào.
Lúc này Trần Chỉ Tình nhìn thấy anh, dường như giữa hai người bị ngăn cách bởi một lớp kính, chỉ có thể nhìn nhau trong nhạt nhòa.
Cô bắt đầu cười khẩy:
- Đỗ Tầm, anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?
Đỗ Tầm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng. Anh không biết mình có thể nói với cô những gì hoặc làm gì mới có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Trần Chỉ Tình không chút cảm kích, cô cười rồi rớt nước mắt.
- Đỗ Tầm, anh hãy nhớ đấy, tôi thành ra thế này đều là do anh hại tôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook